Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 12

_ xuất cung _


Đại Vệ vào cuối hạ, những cơn giông thất thường như tính tình thiếu nữ dần biến mất, thay vào đó là trận mưa phùn lấm tấm thường xuất hiện vào chiều tà, kéo dài suốt đêm.

Mưa rồi nắng, nắng lại mưa. Thời gian thấm thoát như thoi, bây giờ đã là năm Chiêu Nguyên thứ mười tám. Thất hoàng tử ngồi lên ngôi Thái tử cũng vừa tròn bốn năm, trong cung chẳng ai bảo ai, chỉ nhẩm nhẩm trong đầu, ngày tân đế kế vị không còn xa nữa.

Đông cung đầu mùa mưa gặp một phen náo loạn, kinh động bốn phương, nay lại êm đềm trầm tĩnh như vẻ vốn có, chẳng biết bằng cách nào, chiếc phong linh tưởng chừng đã vỡ tan tành từ lâu nay lại được treo gọn ghẽ trên khung cửa sổ ở sương phòng của Thái tử. Đầu dây được thắt thêm vài nút đỏ cho chắc chắn. Tầm khi có gió qua, sẽ nghe thấy tiếng phong linh trong trẻo tựa như tiếng hát của đất trời vang lên.

Vết thương của Thái tử hồi phục rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lành thịt, đến hết hạ có lẽ sẽ hồi phục hoàn toàn. Tuy vậy, Thái tử phi vẫn chăm sóc chàng rất kỹ lưỡng, tỉ mỉ như bảo vật dễ vỡ.

Thái tử đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa bình phục hẳn, nhân lúc này liền có cơ hội nghỉ ngơi trời ban, cũng có chút tận hưởng. Liễu Trân cả ngày đều ở bên cạnh Thái tử, khi bón thuốc, khi đút cháo, khi đọc sách cho chàng nghe.

" Nào."

Thái tử phi khẽ thổi thìa thuốc, đưa tới bên miệng Thái tử. Vị Thái tử nào đó rất nghe lời, há miệng để thê tử đút thuốc. Uống xong một ngụm, bên má lại hằn lên núm đồng tiền, Liễu Trân càng nhìn càng thấy vui.

" Sao ta thấy có vẻ chàng chỉ đang giả bệnh nhỉ ?"

Liễu Trân vờ nheo mắt, nhìn phu quân mình đang đọc sách, miệng mở sẵn chờ thìa thuốc tiếp theo.

" Sao lại thế được, Thái tử phi rõ ràng không biết, tuy ta bị thương ở ngực, nhưng chắc chắn bị ảnh hưởng đến tay, vụng về vô cùng, nàng xem, đến quyển sách còn cầm không chắc."

Nói xong, Thái tử vô cùng thành thật giả vờ rung lắc quyển sách để chứng tỏ cho thê tử của mình thấy.

" Thật sao ?"

Thái tử phi cười cười nghi hoặc hỏi lại.

" Thật đến không thể thật hơn."

Thái tử trả lời muôn phần trung thực.

" Vậy đành phải tiếp tục bón thuốc cho chàng rồi. Nào, há miệng."

" A..."

Đám nô tài đang quét dọn xung quanh, nhìn thấy cảnh đó lén đưa tay che miệng cười. Chuyện này quả thực hiếm trong Đông cung, đến cả Hải Nương khi định bưng điểm tâm tới cũng dừng lại ở xa, khẽ mỉm cười nhìn đôi phu thê đang ngồi trong đình ngọc. Đã từ rất lâu, Thái tử mới có lại sự vui vẻ như vậy, đúng rồi, chính là kể từ khi Miên quý phi qua đời... Thật sự bà chỉ mong hai người có thể mãi mãi vui vẻ như vậy, sống trong nơi cung cấm, có mấy khi được cười thật lòng.

Tối đến, khí trời dịu mát, Thái tử lâu ngày không vận động, có nhã hứng rủ thê tử mình đi dạo chơi đây đó. Liễu Trân nhanh chóng đồng ý, phải nói là từ khi Thái tử tỉnh lại, nàng chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào từ chàng, lần này cũng không ngoại lệ.

Vốn tưởng chỉ đi dạo quanh quẩn trong cung, nào ngờ nơi Thái tử thật sự muốn đi chính là phía bên ngoài tường thành, chính là nơi phố phường dân gian nhộn nhịp.

Liễu Trân đứng ngẩng đầu nhìn bức tường thành, cảm tưởng cao đến không có điểm dừng. Lại quay sang nhìn Thái tử, chẳng biết ban nãy chàng tìm đâu ra hai bộ y phục, chính là loại áo quần mà người thường hay mặc, cho nàng một bộ, còn một bộ Thái tử mặc trên người, chỉ biết cảm thán, quả là con nhà đế vương, mặc y phục của dân đen vẫn không giấu được khí chất của hoàng tộc.

" Chàng định ra ngoài thế nào?".

Nhìn vào bức tường thành cao chót vót kia, muốn ra ngoài, cách duy nhất là có sự ân chuẩn xuất cung của hoàng thượng. Nhưng hình như Thái tử không cần đến điều đó, nói cách khác, hai người đang lén xuất cung, tội trạng này không hề nhẹ.

" Tất nhiên là nhảy qua rồi."

Thái tử khẽ đưa nheo mắt đo đạc, chỗ hai người đứng là phía góc khuất của thành, rất khó bị phát hiện, hơn nữa hiện tại binh lính bắt đầu đuổi nhóm canh thành, muốn trốn khỏi hoàng cung thì bây giờ là thời điểm thích hợp nhất. Chỉ có điều... Thái tử phi dở khóc dở cười.

" Chàng thì có thể, nhưng ta thì làm sao đây, ta đâu biết khinh công."

Lúc trước còn nhỏ, Liễu Trân có xin phụ thân chỉ dạy cho mình, nhưng khi Thôi tướng quân nhìn cách khinh công không khác mấy với gà vỗ cánh của nhi nữ nhà mình, ông chỉ đành xoa đầu nàng, khuyên nàng vẫn nên tiếp tục tập kiếm thì hơn. Sau vài lần tập thử, Liễu Trân cũng đành tử bỏ môn võ này. Với tình cảnh bây giờ, sao nàng có thể nhảy qua bức tường thành này đây.

" Không sao, nàng có ta là đủ rồi."

Trả lời một câu không nặng không nhẹ, ung dung điềm tĩnh, Thái tử nhẹ như không bước tới ôm eo nàng, giây tiếp theo, Liễu Trân cảm thấy bản thân đã rời khỏi mặt đất, tiếng gió vù vù bên tai, nàng sợ hãi bấu chặt vạt áo của Thái tử, khẽ mở mắt ra, bản thân đã nhẹ nhàng tiếp đất.

Nhanh quá... Nhanh đến nỗi không kịp nhìn thấy gì.

" Đã ra ngoài rồi sao ?"

Thái tử phi buột miệng, mơ mơ hồ hồ hỏi người kia.

" Tất nhiên, nàng không tin phu quân mình sao ?"

Thái tử khẽ đưa tay gạt mái tóc tán loạn vì gió của Liễu Trân, giọng nhàn nhạt trả lời.

Nhìn khung cảnh xung quanh, chắc chắn là đã ra khỏi hoàng cung rồi. Liễu Trân mỉm cười, nắm lấy tay Thái tử, vô cùng tự nhiên trở thành người dẫn đường. Dù sao nàng cũng chỉ gả vào Đông cung hơn một năm, so với người cả đời ở trong cung như Thái tử, rõ ràng Liễu Trân rành đường đi lối lại hơn chàng nhiều.

Cả hai ung dung đi qua con ngõ nhỏ, Thái tử nhìn thê tử mình vô cùng hào hứng chỉ đông chỉ tây, niềm vui chỉ trực trào ra khỏi đôi mắt đẹp, chỉ mỉm cười khe khẽ, bàn tay nắm càng chặt hơn.

" Thái tử, đi hết con ngõ này là ra đến đường lớn rồi."

Phải nói từ khi vào cung, ngoại trừ lần tham dự lễ thành hôn của tiểu muội và Điện vương, Liễu Trân chưa một lần rời khỏi nơi đó. Bây giờ được tự do đi lại, không có đám tỳ nữ thái giám kè kè sát bên, Thái tử phi hoá thành thiếu nữ mười chín tuổi, hồn nhiên vui vẻ không màng lễ tiết, một tay nắm lấy tay Thái tử, một tay chỉ hết nơi này nơi kia, chỉ sợ chàng không nắm rõ được mọi thứ.

" Không đúng. A Trân."

Thái tử đột nhiên dừng lại, nhìn nàng, sắc mặt có chút khó đoán.

" Sao vậy, chàng thấy đau ở đâu sao."

Mặt nàng khẽ biến sắc, vội vã lần tay lên vết thương xem thử, không phải lúc nãy khinh công làm hở vết thương đó chứ.

" Chỉ tại ta, có phải lúc nãy mang ta nặng quá làm vết thương của Thái tử bị rách không ? Chúng ta lập tức hồi cung đi."

" Không phải, A Trân. Nàng bĩnh tĩnh một chút."

Thái tử đưa tay giữ vai nàng, giúp nàng bình tĩnh lại. Đoạn, lại thong thả nói.

" Lúc nãy, nàng nói sai rồi. Chúng ta đã ra khỏi hoàng cung, nàng gọi ta là Thái tử, rất dễ bị phát hiện, có biết không ?"

Thì ra là vậy, Thái tử phi vỡ lẽ. Nàng khẽ thở phào một hơi, cau mày nhìn chàng.

" Chỉ có vậy thôi mà chàng làm cho ta sợ muốn rớt tim ra ngoài."

Nhìn điệu bộ trách cứ của thê tử mình, Thái tử cảm thấy vô cùng cao hứng, núm đồng tiền lộ rõ mồn một ở bên má.

" Là ta có lỗi với thê tử rồi. Cáo lỗi cáo lỗi."

Liễu Trân nhìn chàng cười như vậy, chút tức tối đều tiêu tan sạch, tiếp tục nắm lấy tay Thái tử dẫn chàng hết con ngõ nhỏ.

" Vậy... ta nên gọi chàng là gì đây ?"

" Nàng có thể gọi thẳng tên ta."

Thái tử thành thật gợi ý cho nàng.

" Sao có thể, vậy là vô lễ đó."

Thái tử phi một mực lắc đầu, những lần trước, nàng cũng từ chối như vậy.

" Đây đâu phải là hoàng cung, hơn nữa Hải nương cũng đâu đi bên cạnh nàng. A Trân, ở đây, chúng ta chỉ đôi phu thê bình thường đang dạo phố thôi."

" Nhưng..."

Thấy nàng vẫn còn do dự, Thái tử quyết định thuyết phục nhiều hơn, nghe như đang nài nỉ.

" Nàng gọi tên phu quân mình không phải là vô lễ, mà là thân mật. Như ta gọi tên nàng đó thôi."

Thái tử phi nghe mãi như vậy, khẽ mềm lòng, nàng cắn cắn môi.

" Vậy...Tú Bân."

Như chỉ chờ có thế, Thái tử khẽ khom người, quay qua trả lời nàng đầy sự trìu mến, núm đồng tiên bên má chàng sâu hun hút, càng nhìn càng thích mắt.

" Ơi ?"

Nhìn thấy cảnh đó, Thái tử phi cảm thấy hai bên má mình nóng lên, may mà cả hai đi trong ngõ tối, nếu không Thái tử sẽ thấy sự thất lễ của nàng mất.

Ngoài đường lớn, hai bên đều treo lồng đèn nhiều màu sắc, cả con phố rạng rỡ ánh đèn, người người đi đi lại lại tấp nập, không khí nhộn nhịp khác hẳn trong cung.

Liễu Trân cùng Thái tử tự nhiên hòa vào dòng người đông đúc, đôi bàn tay từ lúc nãy vẫn nắm chặt không buông.

___

#mer 🍉

Hé lu, sau một thời gian dài đằng đẵng, mị đã quay trở lại 🎉

Lâu rồi không viết, tay nghề có hơi đi xuống một xíu, mọi người đừng chê nha :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top