Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[BJYX] [18+] Missing you (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm không ngon giấc qua đi, Tiêu Chiến bị tiếng chuông báo thức inh ỏi kéo cơ thể mỏi nhừ ngồi dậy khỏi giường nệm êm ái.

Mỗi ngày sau khi thức dậy anh đều phải dành cho bản thân năm phút đồng hồ ngồi yên trên giường, chẳng làm gì cả, chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, xem như dành chút thời gian cho bộ não tỉnh táo.

Chỉ có điều hôm nay không giống lắm với mọi ngày, bởi vì Tiêu Chiến trằn trọc cả một đêm, đầu óc ngoại trừ vẫn còn chậm chạp chưa kịp thích nghi với ánh nắng cùng âm thanh của sự sống đang vang lên bên ngoài khung cửa, thì anh hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.

Hết năm phút ngây người, Tiêu Chiến kéo chăn bước xuống giường, như thường ngày dọn dẹp chăn nệm gọn gàng, sau đó vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề cá nhân.

Đối diện với mặt gương bóng loáng không một vết bẩn, Tiêu Chiến thấy rõ quầng thâm dưới mắt, cũng thấy rõ bộ ngực trần vẫn còn đang sưng đỏ...

"Rào" một tiếng, Tiêu Chiến lấy vòi sen dội thẳng lên đầu, nước lạnh chảy thẳng từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, xối ướt toàn bộ cơ thể trần trụi không một mảnh vải, cũng dập tắt đi một phần nóng bức vẫn luôn cuồn cuộn suốt đêm dài.

Tiêu Chiến tắm rửa sạch sẽ thơm tho, tinh thần sảng khoái bước ra ngoài. Anh kéo rèm cửa để ánh nắng bên ngoài mạnh mẽ chiếu vào phòng, thoáng chốc, chút không khí ám muội vương vấn trong phòng đều bị ánh nắng thổi tan.

Tiêu Chiến xem đồng hồ thấy vẫn còn chút thời gian trước khi quản lý đến, anh tranh thủ dọn dẹp phòng ốc, cùng lúc suy nghĩ xem một lát nữa nên ăn món gì cho bữa sáng.

Phòng ngủ này cũng không hẳn của một mình Tiêu Chiến, nói đúng hơn thì đây là phòng ngủ trong căn nhà của anh và Vương Nhất Bác.

Căn phòng không quá lớn nhưng thiết kế rất gần gũi với thiên nhiên, mỗi một ngóc ngách trong phòng đều tràn ngập hơi thở của nghệ thuật lãng mạn, đâu đó xen lẫn nét hiện đại cùng phóng khoáng của một thiếu niên vừa qua tuổi hai mươi.

Một góc nhỏ giữa lòng thành phố lớn, một nơi riêng tư của riêng anh và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến dùng chổi lông gà cẩn thận quét qua những mô hình lắp ráp do chính tay Vương Nhất Bác làm, đôi lúc quét đến món nào thú vị, anh sẽ cầm lên xem một chút, vừa cười vừa nhớ lại bộ dạng chăm chú của Vương Nhất Bác khi lắp ghép nó, sau đó lại đặt xuống, dọn dẹp đến kệ đặt nón bảo hiểm.

Tiêu Chiến nhìn chiếc kệ bày đầy nón bảo hiểm đủ màu sắc kiểu dáng, anh không những không chán nản mà ngược lại, anh rất thích góc này trong căn phòng của hai người.

Ở vị trí trung tâm, ở nơi bắt mắt nhất, nằm giữa những chiếc mũ bảo hiểm đến từ những thương hiệu nổi tiếng, thậm chí còn có chiếc là món quà của tay đua lừng danh thế giới, chính là chiếc mũ bảo hiểm anh tặng Vương Nhất Bác vào ngày sinh nhật đầu tiên hai người bên nhau.

Tiêu Chiến dùng khăn cùng dung dịch vệ sinh, cẩn thận tỉ mỉ cầm từng chiếc từng chiếc, lau sạch từ trong ra ngoài, nâng niu chúng như cầm một viên pha lê dễ vỡ trên tay.

Ngày trước khi quyết định chuyển đến sống cùng nhau, Vương Nhất Bác đã từng rất lo lắng Tiêu Chiến sẽ cảm thấy mấy món đồ linh tinh do mình sưu tầm choáng chỗ, còn đang bồn chồn không biết mở miệng nói với anh thế nào, Tiêu Chiến đã mở từng thùng từng thùng đồ, tự mình sắp xếp đồ đạc của Vương Nhất Bác, mô hình siêu nhân để một kệ, mô hình lắp ráp để một kệ, mũ bảo hiểm thì để ở chiếc kệ tủ lớn chiếm hết một phần tường. Khi đó Vương Nhất Bác còn thành thật hỏi trong nhà có chiếc tủ lớn như vậy sao, Tiêu Chiến chỉ cười tủm tỉm, bảo rằng anh vừa mua cho mấy bé cưng của anh ở đó.

Mất thật lâu sau Vương Nhất Bác mới hiểu, 'bé cưng' mà anh nói chính là những chiếc mũ bảo hiểm của cậu.

Vương Nhất Bác ngoài việc là một nghệ sĩ ra, thì cậu còn có một thân phận khác, chính là một tay đua mô tô chuyên nghiệp.

Vậy nên nếu như đối với Vương Nhất Bác, mũ bảo hiểm chính là một chiếc mũ chiến, là người bạn đồng hành trên mỗi chặng đua, thì đối với Tiêu Chiến, mũ bảo hiểm đại diện cho sự an toàn của Vương Nhất Bác.

Anh biết Vương Nhất Bác thích đua xe, thích cảm giác lao mình vun vút trên những cung đường nhựa nóng hầm hập dưới ánh nắng mùa hè, thích cảm giác điều khiển con ngựa sắt của mình xé tan gió lốc, cán lên vạch kẻ đường và lướt qua bên dưới ngọn cờ của sự chiến thắng.

Bởi vì anh biết Vương Nhất Bác thích, nên anh ủng hộ cậu, cũng càng thêm cẩn thận thay cậu chăm sóc những vị chiến hữu của mình.

Nếu không thể cùng cậu vai kề vai lướt trên những cung đường, vậy thì hãy để mũ bảo hiểm cùng chiến bào thay anh đi cùng cậu, thay anh bảo vệ cậu chu toàn.

Tiêu Chiến lau dọn sạch sẽ đến mức bóng loáng mái nhà nhỏ của mũ bảo hiểm, hài lòng nhìn bọn chúng không có lấy một vết xước, trong lòng bỗng cảm thấy một niềm tự hào như thể đang nhìn những đứa con của mình lớn lên từng ngày.

"Mấy đứa phải thật khỏe mạnh thì mới bảo vệ được Nhất Bác của anh, có biết chưa?" – Tiêu Chiến vỗ vỗ lên một chiếc mũ đã bóng loáng như mặt gương, chất giọng dịu dàng mang theo sự tín nhiệm tuyệt đối.

Anh phủi phủi tay nhìn quanh phòng một lần, đang định ra phòng khách kiểm tra lại lịch trình làm việc, bước chân vừa nhấc lên đột nhiên cứng đờ.

Tiêu Chiến đóng băng giây lát, sau đó chầm chậm xoay đầu, ánh mắt lia đến chiếc áo choàng trắng đang nằm chỏng chơ trên sàn.

Là...chiếc áo anh thuận tay vứt xuống vào tối hôm qua.

Tối hôm qua...

Tiêu Chiến đi đến cầm áo choàng lên, im lặng nhìn nó chằm chằm. Nhìn rồi lại nhìn, sau đó ụp người xuống giường, tay chân quẫy đạp khiến chiếc giường vừa được xếp ngay ngắn chẳng mấy chốc đã biến thành ổ quạ.

"Xấu hổ chết mất xấu hổ chết mất xấu hổ chết mất xấu hổ chết mất a a a..." – Tiêu Chiến úp mặt lên nệm, miệng lầm bầm lầu bầu, những hình ảnh tưởng như đã theo dòng nước lạnh trôi đi xuống cống, giờ đây lại không khác gì thủy triều, ào ạt tuôn trào xâm chiếm não bộ, khiến da mặt mỏng manh của anh từ phiếm hồng chuyển sang đỏ ửng như vừa dạo một vòng dưới trời nắng về.

May mắn thay, trong lúc bị nhấn chìm bởi những cơn sóng của sự xấu hổ thì chuông cửa vang lên, Tiêu Chiến như con lật đật, phắt cái đứng bật dậy, chạy ào ra ngoài cửa.

Quản lý của Tiêu Chiến đứng trước cửa, trên tay ôm một chiếc thùng xốp trông như đồ chuyển phát nhanh, vừa thấy cửa mở thì nói, "Cái này là đồ bảo hộ chuẩn bị cho bộ phim mới của cậu, đem vào cất đi, hôm nay làm việc xong về mặc thử xem có vừa không."

Cũng không biết Tiêu Chiến có nghe rõ quản lý của mình nói gì không, anh chỉ ừ ừ vâng vâng rồi ôm lấy thùng đồ quăng vào trong nhà, sau đó chân tay mau lẹ vội vàng muốn chạy ra ngoài, vừa xoay người muốn khóa cửa thì lại nghe người quản lý nói, "A cậu có đồ chuyển phát kìa, đem vào nhà cất đi rồi đi."

Tiêu Chiến nhìn theo hướng tay người quản lý chỉ, thấy bên hông cửa có một chiếc thùng giấy không lớn lắm, Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều, thuận tay để chồng lên chiếc thùng kia, sau đó xoay người đóng cửa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy lên xe, bộ dạng như thể chỉ cần ở lại trong nhà thêm một giây, anh sẽ bị lửa thiêu đốt thành tro vậy.

Lại mơ mơ màng màng kết thúc lịch trình một ngày, Tiêu Chiến mang theo cái đầu nóng hầm hập quay về nhà, anh đứng dưới hiên cửa bấm mật mã, buồn chán nhìn lên bầu trời, bây giờ mới phát hiện thì ra trời đã tối đến vậy rồi.

Đúng là người mang nỗi nhớ thì một ngày cũng trở nên mơ hồ hơn, đôi lúc cảm thấy thời gian một ngày quá dài, đôi lúc lại cảm thấy chưa làm gì mà trời đã tối.

Tiêu Chiến nhìn ô mật mã đã nhiễm một tầng sương lạnh, thở dài một hơi rồi vươn ngón tay thon gầy của mình nhẹ nhàng ấn số.

"Tích tích tích", âm thanh quen thuộc mỗi ngày vang lên, Tiêu Chiến đứng ở ngưỡng cửa, trước mặt là bóng đêm, sau lưng cũng là bóng đêm, tiến một bước là cô đơn, lùi một bước cũng là cô đơn. Anh siết chặt nắm tay, bỗng chốc cảm thấy cả thế giới này như thể chỉ còn lại một mình mình.

Thât hiu quạnh.

Tiêu Chiến vào nhà, ánh đèn cảm ứng tự động bật mở, ánh sáng thoáng chốc bao trùm mọi ngóc ngách trong ngôi nhà rộng lớn, khiến cảm giác trống trãi lúc này càng thêm rõ ràng.

Thật kỳ lạ, chỉ là xa tên nhóc Vương Nhất Bác đó quá lâu thôi, cũng không phải bị cả thế giới này hắt hủi, vì sao lại cảm thấy như thế giới này không còn lại bất kỳ ai nữa. Buồn chán đến ngột ngạt.

Tiêu Chiến đi thẳng vào phòng tắm, trút bỏ bộ quần áo đã nhuốm khói bụi cả một ngày, thoải mái chìm vào bồn nước, ít ra thì khoảng thời gian ngắn ngủi ngâm người trong bồn tắm, cũng giúp anh khuây khỏa đi đôi phần.

Anh mặc quần lót, khoác áo choàng tắm bên ngoài, sau đó cứ vậy mà lê dép ra phòng khách.

Chỉ tính ra ngoài rót một ly nước, mắt lại vô tình nhìn về phía cửa, bây giờ anh mới nhớ ra ban sáng vội vàng quăng vào trong nhà hai thùng đồ.

Tiêu Chiến uống cạn ly nước trên tay, sau đó đi đến cửa, ôm hai thùng đồ đi vào phòng ngủ.

Tiêu Chiến ngồi xuống mép giường, mở chiếc thùng lớn hơn ra, anh nhớ đây là chiếc thùng do quản lý mang đến, nói là đồ bảo hộ cần dùng trong thời gian đóng phim.

Nghĩ cũng đúng, bộ phim sắp tới anh chuẩn bị tham gia là một bộ phim hành động, không tránh khỏi những cảnh quay mạo hiểm, có lẽ là đồ mặc bên trong khi quay cảnh treo trên nóc nhà hay trèo đèo lội suối gì đó.

Tiêu Chiến mở thùng ra xem, đi kèm với trang phục bảo hộ là một tờ giấy hướng dẫn cách sử dụng. Anh đọc qua một lần, nắm vững cách cài dây căn chỉnh rồi thì lôi áo bảo hộ ra ngoài.

Hoặc nói đúng hơn là những sợi dây được nối với nhau bằng những chiếc khóa.

Nói là trang phục bảo hộ, nhưng cũng chỉ là một cái đai có nhiều dây hơn bình thường thôi.

Tiêu Chiến nhìn nhìn, cảm thấy mặc thứ này lên người có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm mặc thử, ít ra bây giờ làm quen với cách mặc thì sau này khỏi phải bỡ ngỡ, không cần người khác mặc giúp.

Anh cởi bỏ tấm áo choàng trên người, để lộ ra làn da trần phớt hồng mướt mát sau khi tắm, tự bản thân cũng có thể ngửi thấy hương xà phòng phảng phất. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Tiêu Chiến gần như bị chính mình chinh phục.

"Khụ khụ." – Tiêu Chiến ho khan, vỗ vỗ đầu chấn chỉnh bản thân, nghiêm túc mặc đồ bảo hộ vào.

Chiếc đai này có màu đen, các mối khóa bấm được làm từ kim loại lạnh lẽo, chạm lên da thịt khiến Tiêu Chiến thoáng rùng mình.

Hai vòng dây đan chéo qua cổ vòng ra mối nối phía sau lưng, một vòng dây thít chặt vòng eo, hai vòng nhỏ hơn thì ôm chặt phần đùi.

Tiêu Chiến điều chỉnh dây sao cho vừa khít nhất có thể, dù gì cũng là trang phục bảo vệ bản thân, anh cũng muốn cẩn thận hơn một chút.

Anh siết mối nối ở cổ, sơ ý siết hơi quá tay khiến hai chiếc đai đan chéo trên ngực thít chặt, cạ lên hai đầu ngực trần vẫn còn chưa hết sưng.

"A..." – Nơi đó từ sau đêm qua anh vẫn chưa từng chạm vào, đột nhiên bị dây đai lạnh lẽo chặt chẽ cạ vào khiến nó càng thêm nhạy cảm.

Tiêu Chiến ngồi dựa vào đầu giường, cố gắng giữ cho bàn tay không run rẩy, thả lỏng mối nối dây đai. Nhưng không hiểu sao muốn nới lỏng lại biến thành siết chặt, dây đai càng siết càng căng, ôm chặt lấy đường cong đẹp đẽ trên vòm ngực đã ưng ửng sắc đỏ của anh.

Loay hoay một lúc lâu, khó khăn lắm Tiêu Chiến mới có thể nới lỏng được dây, ngồi ở đầu giường thở dốc.

Anh ngồi một lúc, sau khi bình tĩnh lại thì tính tháo bộ trang phục này ra rồi đi ngủ nhưng lại nhìn thấy chiếc hộp nhỏ nằm phía sau chiếc thùng lớn.

Tiêu Chiến cầm lên xem thì thấy tên người gửi là anh, đoán chừng là đồ do Vương Nhất Bác gửi về.

Suốt một ngày dài hồn thả trên mây, cuối cùng Tiêu Chiến cũng có thể nở một nụ cười. Anh vuốt ve chiếc hộp giấy không chút độ ấm, cố gắng tìm kiếm hơi ấm của Vương Nhất Bác trên đó.

Tiêu Chiến cẩn thận rạch một đường giữa hộp, lấy món đồ bên trong ra.

Quả nhiên, lại là áo thun.

Không biết Vương Nhất Bác mắc cái tật xấu gì, mỗi lần đi công tác đến nơi xa cậu đều mua quần áo gửi về nhà cho Tiêu Chiến. Cũng không phải kiểu dáng gì đặc biệt, lúc thì áo, khi thì quần, chỉ là vô tình nhìn lướt qua một món đồ, tưởng tượng không biết khi Tiêu Chiến mặc lên sẽ trông như thế nào, còn chưa nghĩ kỹ thì cậu đã vung tay mua về rồi. Kết quả chiếc tủ âm tường trong phòng ngủ giờ đây chất đầy áo quần linh tinh, quần áo của hai người lẫn lộn không biết cái nào của người nào, vài lần mặc nhầm quần áo đối phương đã từng mặc ra ngoài, lại còn xui xẻo bị fan soi ra được. Ban đầu hai người còn lo sợ không biết làm thế nào, sau đó lẫn lộn nhiều quá, số lượng quần áo giống nhau bị soi ra cũng đã gần đến ba con số, hai người quyết định mặc kệ, muốn soi thì soi, dù gì bị phát hiện mặc quần áo giống nhau cũng đỡ phiền phức hơn phải lôi hết tủ áo ra phân loại.

Tiêu Chiến cầm chiếc áo thun trong hộp lên xem, thấy nó là một chiếc áo thun màu đen, kiểu dáng cũng không khác gì với những kiểu anh hay mặc, mặt trước của chiếc áo còn có in hình một con thỏ trắng, mập mạp tròn vo trông vô cùng đáng yêu.

Tiêu Chiến lật qua lật lại, xem trong xem ngoài, cảm thấy chiếc áo này chắc cũng không có gì quá mức đặc biệt, nghĩ bụng sau này mặc ra ngoài chắc không có vấn đề gì đâu.

Sau khi xác nhận chiếc áo thun in hình thỏ trắng này hoàn toàn an toàn, Tiêu Chiến quyết định mặc thử.

Anh cứ vậy mà tròng áo lên người, che đi chiếc áo bảo hộ bên trong.

Tiêu Chiến đi đến trước gương muốn xem thử, nhưng ngay khi anh vừa đứng lên, cánh cửa phòng ngủ cũng đúng lúc bật mở.

Tiêu Chiến mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng, trong đầu từ trống rỗng biến thành kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành hỗn loạn, cuối cùng là mặc kệ hỗn loạn hay kinh ngạc, Tiêu Chiến nhào đến ôm chầm lấy Vương Nhất Bác.

Mặc kệ là mơ hay thực, anh chỉ biết Vương Nhất Bác đang sống sờ sờ đứng trước mặt anh, anh chỉ muốn ôm chặt lấy cậu mà thôi.

Vương Nhất Bác cả người mệt mỏi sau chuyến đi dài, cứ nghĩ giờ này Tiêu Chiến hẳn đã ngủ rồi, cậu còn đang định lẳng lặng trèo lên giường, im lặng ôm anh vào lòng ngủ một đêm, sáng hôm sau rời đi sớm là được.

Chỉ là Vương Nhất Bác trăm nghĩ ngàn suy cũng không thể nào nghĩ ra được, Tiêu Chiến hơn mười hai giờ đêm không những chưa ngủ, anh còn trần nửa thân dưới, thân trên là chiếc áo thun cậu vừa gửi đến ban sáng.

Tiêu Chiến đương nhiên không nghĩ được nhiều như Vương Nhất Bác, anh vòng tay ôm chặt cổ cậu, đầu dụi vào hõm cổ lõm sâu thấm đẫm mùi vị của người đàn ông anh luôn mong nhớ. Anh vuốt ve mái tóc rối loạn của cậu, sau ót thấm một lớp mồ hôi mỏng, có vẻ như cậu đã có một chuyến đi rất dài, cũng rất vội vã.

Tiêu Chiến nghĩ đến cảnh Vương Nhất Bác vội vội vàng vàng chạy như bay về nhà, đầu mũi cùng hốc mắt của anh liền đỏ lên. Chắc hẳn cậu chưa được ngủ một giấc trọn vẹn, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn, tên nhóc này đúng là điển hình của một tên đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu nồng nhiệt.

Bồng bột, nóng nảy, nhưng cũng đầy mê hoặc.

Tiêu Chiến muốn nói rất nhiều, cũng có rất nhiều lời muốn mắng Vương Nhất Bác, nhưng lời chưa kịp ra đến môi đã vội nuốt trở về.

Dù thế nào cũng được, anh chỉ muốn yên lặng ôm cậu thôi, ôm cho thỏa những ngày xa cách, bù đắp lại bốn mươi lăm đêm không được chạm vào nhau.

Vốn dĩ trước khi bước vào cánh cửa này, Vương Nhất Bác cũng có cùng một suy nghĩ với Tiêu Chiến, cậu chỉ có một đêm nay ở bên anh, vậy nên chỉ cần ôm anh ngủ một đêm thôi là đủ rồi.

Nhưng sự đời trớ trêu, anh không những chưa ngủ, lại còn dùng dáng vẻ vừa khiêu khích vừa quyến rũ đó ôm chầm lấy cậu. Ôm thôi còn đỡ đi, anh còn dụi vào hõm cổ của cậu, hơi thở kích động như hàng trăm chiếc lông vũ cọ lên làn da mẫn cảm trên cổ, cọ thẳng vào trái tim đang thình thịch thình thịch đập càng lúc càng nhanh của cậu.

Vương Nhất Bác lướt mắt nhìn một lượt từ sau ót đến tận dưới gót chân Tiêu Chiến, xác định anh chỉ mặc áo và quần lót, bờ mông cong cong mềm mại giấu bên dưới lớp áo, chiếc quần con ôm chặt đường nét uốn lượn như hai ngọn đồi, giống như chiếc mành cửa mỏng manh, ngăn cách địa ngục và thiên đường.

Vương Nhất Bác chạy một đường vừa mệt vừa khát, nhưng cảnh tượng mê người trước mắt này khiến đầu óc cậu tỉnh tảo hơn bao giờ hết, cũng mông lung hơn bao giờ hết.

"Anh Chiến, nhớ em không?" – Vương Nhất Bác đặt tay lên lưng Tiêu Chiến, cách một lớp vải dịu dàng vuốt ve, cố gắng kìm chế ham muốn như thủy triều đang dâng cao không kiểm soát trong cơ thể.

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác đang nghĩ gì, nhắm mắt gật gật đầu, thân thể mỏi mệt suốt thời gian qua, giờ phút này khi được dựa vào lồng ngực của cậu, bao nhiêu uể oải cũng đều tan biến.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vẫn chưa có ý định buông mình ra, khẽ cười một tiếng, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc ngắn vẫn còn thơm mùi dầu gội của anh, khi những sợi tóc đen mượt như tơ trôi qua kẽ tay, cậu mới cảm nhận được sự tồn tại của anh là chân thật.

Thì ra, giới hạn của nỗi nhớ cũng chỉ có vậy mà thôi.

Một cái ôm chặt chẽ, một trái tim thình thịch đập, và một chút kích động không nói nên lời giữa những đụng chạm của đối phương.

"Đừng đi nữa, anh nuôi em." - Cuối cùng Tiêu Chiến cũng mở miệng nói chuyện, trong giọng nói mang theo âm mũi.

Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim của mình lúc thì thít chặt lúc thì đập nhanh, cậu dùng hai tay ôm lấy mặt Tiêu Chiến, cùng anh đối mặt.

Khóe mắt của anh phiếm đỏ, lỗ mũi sụt sịt, nhìn qua không khác gì một chú thỏ trắng vừa bị bắt nạt.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm lấy gò má Tiêu Chiến, ước lượng một chút, so với lần trước hình như đã ốm đi mấy phần.

Người đàn ông này, anh Chiến của cậu, thật là khiến người khác yêu đến say mê. Như một người chìm vào hũ rượu, dùng cách gì cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể há miệng hớp lấy từng ngụm rượu cay nồng, lâu dần lâu dần, say rồi, cũng không muốn phải thoát ra nữa.

Vương Nhất Bác bất lực gục đầu lên vai Tiêu Chiến, cậu thật sự bị anh chuốc say đến mức không phân rõ bản thân là ai nữa rồi.

Cứ nghĩ chỉ quay về nhìn một chút cho thỏa nỗi nhớ, không ngờ gặp được anh rồi, nỗi nhớ lại càng mãnh liệt hơn.

"Được thôi, vậy thì anh cứ nuôi em đi." – Vương Nhất Bác ngẩng đầu, ở sát bên môi Tiêu Chiến thì thầm, hơi thở nóng rực của đôi bên hòa quyện vào nhau, tan ra, rồi như nòng đạn đã cháy hết, đùng một tiếng nổ tung.

Tiêu Chiến là người tiến đến trước, đôi môi lành lạnh xuyên qua hơi thở nóng rực của Vương Nhất Bác, khẽ chạm lên đôi môi giấu sau một tầng sương mù mỏng manh không có thật.

Thật nhẹ thật nhẹ, như một nốt đệm đầu của bản giao hưởng, lại như cánh hoa đào chạm lên mặt nước.

Chỉ nhẹ nhàng như vậy, cũng khiến mặt nước vốn bình lặng, gợn sóng lăn tăn đưa đẩy cánh hoa, bản giao hưởng cũng sau một nốt trầm êm ả, dần dần nhiệt liệt, dần dần nóng bỏng, dần dần dồn dập đi đến cao trào.

Hai đầu mũi khe khẽ cọ vào nhau, hai đôi mắt mông lung như bị sương mù phủ mờ, nhìn sâu vào gợn sóng đang càng lúc càng mạnh mẽ trong con ngươi đen thăm thẳm.

Như thăm dò lại như một lời chào, hai đôi môi lại chạm vào nhau.

Một tiếng chụt nhỏ vang lên, như một lời xác định cánh cửa này đã mở rồi, xin mời bước vào.

Vương Nhất Bác một tay giữ hờ lấy gáy Tiêu Chiến, một tay đỡ lấy gò má của anh, như có như không kéo gần khoảng cách giữa đôi bên.

Dịu dàng lại trân trọng hôn lên đôi môi của anh, muốn nói với anh một câu, "Em đã về rồi."

Hơi thở dồn dập day nhẹ môi trên của anh, mút lấy cánh hoa đỏ mọng ngọt ngào như mật ngọt, nhỏ giọng nói một câu "Để anh chờ lâu rồi."

"Ưm..." – Tiêu Chiến dựa sát vào lòng Vương Nhất Bác, chìm đắm vào xúc cảm từ môi hôn, hai chân đã không còn đứng vững.

Vương Nhất Bác vừa mút vừa chà xát môi anh, thật lâu sau, đến khi lớp da môi gần như muốn bong ra, cậu mới ấn nhẹ gáy Tiêu Chiến, khiến anh theo phản xạ mở miệng rên rỉ một tiếng.

Đôi môi vừa mở, chiếc lưỡi đã chờ sẵn từ lâu của Vương Nhất Bác không hề dừng lại dù chỉ một chốc, mạnh mẽ lại áp bức xộc vào khoang miệng Tiêu Chiến, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại như lát xoài chín vàng, vừa ngọt ngào, vừa mọng nước.

"Hưm...ưm..." – Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy Vương Nhất Bác, cả người gần như đu trên người cậu, để mặc cậu dẫn dắt, từng bước từng bước đi về phía chiếc giường ngủ đã thiếu vắng hơi ấm quá lâu.

Hai chiếc lưỡi như hai con rắn nước trơn tuột cuốn lấy nhau, âm thanh dao động của làn nước hòa cùng tiếng thở dốc, khiến nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao.

Một tay Vương Nhất Bác xoa bóp bờ mông đày đặn của Tiêu Chiến, một tay luồn vào trong lớp áo, muốn tìm kiếm nhũ hoa mình nhớ thương đã lâu.

Nhưng tay luồn vào áo lại không chạm đến được da thịt, thay vào đó là một sợi dây đai rắn chắt, dính chặt lên cơ thể Tiêu Chiến.

"A...đừng." – Tiêu Chiến bây giờ mới nhớ ra bên trong còn một chiếc áo bảo hộ, bởi vì sự kích thích của Vương Nhất Bác mà đầu ngực càng trướng cao, cạ vào dây đai vừa đau vừa rát.

Hai người lúc này đã đi đến bên giường, Vương Nhất Bác dứt khoát kéo phăng chiếc áo thun vướng víu của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa chạm đến chân giường thì loạng choạng, cũng để mặc cơ thể ngã về phía sau, tấm lưng chạm lên giường nệm êm ái.

Vương Nhất Bác lúc này lại ngây ngốc đứng bên giường, nhìn Tiêu Chiến đang nằm giữa chiếc giường lớn.

Tấm gra giường trắng toát, giờ đây lại chỉ như một phông nền, làm nổi bật lên thân hình thon thả xinh đẹp của người nằm trên giường.

Da thịt lộ ra ngoài đỏ ửng, gò má cùng hốc mắt hồng hào vì cơn hứng tình, đôi môi ẩm ướt trơn bóng. Vòm ngực săn chắc vừa đủ, hai chiếc dây đai bảo hộ màu đen đan chéo qua cổ, như tô điểm cho đường rãnh giữa ngực, hai vòng đai thít vào đùi bởi vì cử động quá nhiều mà bị kéo cao lên trên, dán chặt với đũng quần chỉ có một chiếc quần lót mỏng manh.

Tiêu Chiến bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Vương Nhất Bác thì bỗng xấu hổ, nghiêng người muốn tránh đi. Chỉ có điều vừa nghiêng người dây đai liền thít chặt, anh bất giác khép chặt đùi, hai vòng đai lại theo đà đẩy lên cao hơn.

"A..." – Tiêu Chiến không kìm được tiếng rên rỉ, vừa tức vừa thẹn, trong lòng thầm mắng bản thân sao lại đi mặc cái thứ kỳ quái này lên người làm gì.

Vương Nhất Bác âm u nhìn Tiêu Chiến từ trên xuống dưới, cảm thấy cổ họng khát khô, đũng quần càng lúc càng khó chịu. Cậu nhếch khóe môi cười đến xán lạn, tự mình cởi bỏ chiếc áo thun vướng víu, cúi người, một tay ở sát bên mép tai Tiêu Chiến chống xuống giường, một tay nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của anh, "Không ngờ, anh Chiến của em lại có lúc 'tao' như vậy."

Tiêu Chiến bị bắt ép phải nhìn thẳng Vương Nhất Bác, vẻ mặt ủ rũ giải thích, "Đây là đồ bảo hộ mặc trong lúc đóng phim, em đừng hiểu lầm."

"Ồ?" – Vương Nhất Bác lộ ra nét hứng thú, bàn tay đang nắm cằm Tiêu Chiến buông lỏng, chầm chậm dời xuống chiếc cổ thon dài của anh.

"Sao em lại cảm thấy, anh Chiến đang mê hoặc em." – Nói rồi, ngón tay cái lướt nhẹ qua yết hầu, lướt đến xương quai xanh.

Một chân Vương Nhất Bác len vào tách hai chiếc đùi đang khép chặt của Tiêu Chiến ra hai bên, hạ thấp trọng tâm, nơi đang căng cứng nóng hầm hập của hai người cùng chạm vào nhau.

"Ha..." – Ngay khi vật nóng bỏng chạm vào nhau, cả hai đều nghễn cổ thở ra một hơi, như kìm nén cũng như thỏa mãn.

Vương Nhất Bác cúi đầu, hôn lên cánh môi đã sưng tấy của Tiêu Chiến, bàn tay đang vuốt ve xương quai xanh cũng dời xuống thấp, khi dời đến vị trí đầu ngực bị dây đai thít chặt thì cậu xấu xa ấn xuống một cái, Tiêu Chiến vô thức ưỡn ngực, ngón tay của Vương Nhất Bác lại theo đà ấn chặt hơn.

"A!" – Tiêu Chiến gần như bị bức điên, anh hung hăng mở to mắt muốn trừng Vương Nhất Bác, nhưng kết hợp với vẻ mặt của một người đàn ông đang chìm trong cơn hứng tình của anh lúc này, thì cái trừng mắt đó lại giống như nũng nịu cầu xin hơn.

"Em...em đừng có quá đáng!" – Khó khăn lắm mới nói được một câu rõ ràng, nhưng giọng nói mang theo âm mũi nức nở, càng khiến lòng người nghe thêm xao động.

"Quá đáng? Em đã làm gì đâu?" – Vương Nhất Bác vờ như không hiểu, đầu ngón tay cách dây đai khi thì ấn xuống khi thì day tròn.

Tiêu Chiến nằm trên giường di chuyển cơ thể muốn thoát ra ngoài, nhưng đương nhiên tứ chi đã xụi lơ của anh hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh. Dưới đôi mắt của Vương Nhất Bác, bộ dạng Tiêu Chiến khóe mắt phớt hồng, cơ thể mẫn cảm mềm mại uốn cong, thật sự chính là phong cảnh đẹp nhất mà đời này cậu từng thấy.

"Muốn em làm gì cho anh nào, bảo bối lẳng lơ của em?" – Vương Nhất Bác cúi đầu sát bên tai Tiêu Chiến, chất giọng trầm thấp rót vào tai, khiến đầu óc Tiêu Chiến bỗng trở nên trống rỗng như rơi vào hư không.

Vương Nhất Bác hé miệng, ngậm lấy dái tai non mềm của Tiêu Chiến, đầu lưỡi nhẹ nhàng lại triền miên ma sát, ngón tay trên ngực đã thôi không chơi đùa, giúp anh kéo dây đai sang hai bên, để lộ ra hai đầu ngực đã bị cọ xát đến đỏ bừng.

Tiêu Chiến nghe thấy thanh âm môi lưỡi ma sát bên tai, cảm giác như có một con cún con đang le lưỡi liếm ướt toàn thân. Đầu ngực cuối cùng cũng được giải thoát, Tiêu Chiến còn chưa kịp thở phào đã phải đón nhận một kích thích mới.

Vương Nhất Bác tạm thời rời khỏi dái tai Tiêu Chiến, cúi đầu ngậm đấy đầu vú đã căng tròn của anh, như đứa trẻ háu đói mà ra sức mút lấy, liếm láp, rồi lại mạnh mẽ hút như muốn hút ra một ngụm đầy sữa.

"A đừng...cún con...chậm...chậm một chút." – Tiêu Chiến đã không còn biết mình là ai, buông thả cơ thể trôi theo dòng nước do Vương Nhất Bác dẫn dắt. Mười đầu ngón chân co quắp chà lên gra trải giường, một tay chạm lên mái tóc ngắn của Vương Nhất Bác, một tay luồn vào khe hở giữa đôi bên, tìm đến thứ vẫn luôn căng cứng cạ vào quần lót của mình.

Tiêu Chiến cách một lớp quần jean nhẹ nhàng xoa lấy hạ thân nóng rẫy của Vương Nhất Bác, đầu ngón tay lanh lợi kéo khóa quần, vật đó liền cường ngạnh thoát ra ngoài.

Vương Nhất Bác cũng để mặc Tiêu Chiến muốn làm gì thì làm, bản thân chỉ chuyên tâm day cắn quả anh đào tròn trịa chứa đầy mật ngọt trên ngực anh.

"Bảo bối, sữa của anh thật ngọt, thật vừa miệng." – Vương Nhất Bác một tay xoa nắn chiếc núm nhỏ, môi lưỡi bên này trong lúc bận rộn vẫn dành chút thời gian nói lời khiêu khích.

Tiêu Chiến ngược lại dường như không để ý lắm, một tay ấn nhẹ đầu Vương Nhất Bác như muốn đẩy cả cơ thể vào miệng cậu, một tay luồn vào quần lót, vuốt ve cây nấm khổng lồ đã thức tỉnh cứng rắn của cậu.

"Ngọt không? Vậy uống nhiều một chút." – Tiêu Chiến chống chân xuống giường, uốn cong lưng, đẩy hạ thân lên cao, khiến hai thân nấm tiếp xúc với nhau.

Tiêu Chiến đung đưa eo, khiến hai vật nóng ma sát với nhau, vang lên những âm thanh chà xát đầy ám muội. Từ nơi tiếp xúc liên tục dâng lên những cơn co rút, khoái cảm mãnh liệt kéo đến rồi lại rời đi, những đầu ngón tay miết nhẹ lên lớp da non mềm đầy mẫn cảm rồi lại như vô tình chạm lên đỉnh quy đầu.

Tiêu Chiến nghiến răng thở dốc, "Thế nào? Kích thích không cún con?"

Vương Nhất Bác cũng muốn nổi điên, không còn muốn giữ lại chút lý trí nào nữa, "Hừm" một tiếng, luyến tiếc cắn vào nhũ hoa đã sưng tấy, sau đó chầm chậm trượt xuống, môi hôn cũng rơi lên da thịt lộ ra ngoài của Tiêu Chiến.

"Chụt." – Vương Nhất Bác hôn mạnh lên chiếc rốn của Tiêu Chiến, bàn tay xoa bóp cánh mông đầy đặn của anh, dùng sức kéo mạnh chiếc quần lót đã ướt đẫm xuống dưới, lộ ra khe mông sâu hoắm mê người.

Thân dưới của Tiêu Chiến sau khi chà xát cũng không còn bao nhiêu sức lực, mềm nhũn buông thỏng, chỉ còn chút sức lực thở dốc.

Vương Nhất Bác ngậm lấy cây nấm nhỏ của Tiêu Chiến, ôm ấp nó trong khoang miệng, đầu lưỡi xoay tròn, điêu luyện nhả ra mút vào, khiến hai chân Tiêu Chiến run rẩy, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, mở miệng lẩm bẩm cũng không biết bản thân đang nói gì, "Cún...cún con, ưm...muốn em...muốn ăn a...Nhất Bác..."

Nửa thân dưới run rẩy kịch liệt, "A!" – Tiêu Chiến thở một hơi thật dài, chất lỏng trắng đục từ khóe miệng Vương Nhất Bác trào ra, tí tách chảy xuống vùng bụng phẳng lì của Tiêu Chiến, để lại trên chiếc đai đen quấn chặt vòng eo những vết trắng loang lổ.

Tiêu Chiến còn chưa kịp lấy lại nhịp thở bình thường, cánh mông đè ép trên nệm đã bị hai bàn tay thô to nâng lên, ngay sau đó là cảm giác một ngón tay mang theo gel bôi trơn lành lạnh trượt vào.

Tiêu Chiến cong chân, khó chịu đong đưa hông.

"Bảo bối, đêm qua không cho anh chơi nơi này, có phải thèm nấm lắm rồi không?" – Vương Nhất Bác lại dùng âm thanh trầm thấp của mình mê muội đầu óc Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lúc này chỉ thấy nơi nào trên cơ thể cũng khó chịu, nơi nào cũng khô nóng, khao khát một thứ gì đó đi vào cơ thể mình, làm dịu đi ngọn lửa đang bùng cháy.

"Nấm...Nhất Bác...cho anh nấm." – Tiêu Chiến hồ đồ nói, vòng tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, muốn hôn cậu.

Hai đôi môi lại tiếp tục dây dưa, Vương Nhất Bác đưa thêm một ngón tay vào chiếc động nhỏ, hai ngón tay linh hoạt khuếch trương.

Qua một lúc sau, hai ngón tay đột ngột rời đi, thay vào đó là một thứ nóng hầm hập đầy cứng rắn chạm lên cửa động, khẽ khàng chạm vào như thăm dò, khiến Tiêu Chiến càng thêm khát khao.

Tiêu Chiến nút mạnh lưỡi Vương Nhất Bác, ý tứ hối thúc cậu nhanh lên.

Vương Nhất Bác cũng không thể đợi lâu hơn nữa, chậm rãi tiến vào.

Theo chuyển động chậm rãi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nghển cổ để lộ ra yết hầu như quả nho đang rung động kịch liệt, nhíu chặt mày nín thở.

Nơi đó đau tưởng như muốn nứt toác ra, nhưng sau cơn đau đó lại là khoái cảm lâng lâng bay bổng khó nói thành lời.

Vương Nhất Bác lại càng khó khăn hơn, đã quá lâu không chạm vào, nơi này thít chặt lấy từng thớ thịt của cậu, như muốn khắc họa từng đường vân từng mạch máu, nóng bỏng ôm ấp lấy thân dưới đang trướng đau.

"Miệng của bảo bối, ưm...thắt em...chặt quá." – Vương Nhất Bác đã đẩy toàn bộ thân nấm vào nhưng vẫn chưa động, cậu muốn dành chút thời gian cho Tiêu Chiến quen với sự xâm nhập này.

Tiêu Chiến vừa đau vừa ngứa ngáy, khóe mắt ửng hồng chớp chớp nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhận được tín hiệu thì không còn chờ nữa, cẩn thận động một cái, sau đó không ngừng được di chuyển ra vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp.

"Ưm Nhất Bác...chậm một chút, chậm...chậm một chút." – Toàn thân Tiêu Chiến như được thả trên một chiếc xích đu treo giữa trời mây, lơ lửng vô định, vừa sợ hãi vừa kích thích.

Anh vòng chân quắp lấy eo Vương Nhất Bác, hai tay cũng ôm lấy cổ cậu, há miệng cắn lên đầu vai cậu.

"Ưm...ưm...ưm..."

Toàn bộ những âm thanh ngập tràn trong phòng lúc này chỉ có tiếng thở dốc, rên rỉ cùng âm thanh da thịt không ngừng va chạm.

Chiếc giường vững chắc cũng kẽo kẹt kêu vang, chăn đệm nhăn nhúm rơi lung tung trên mặt đất, trong đầu giờ đây chỉ còn lại vẻ mặt khát tình của đối phương, và xúc cảm bỏng rát đi từ nơi hai cơ thể gắn liền lên đến tận đại não.

"Cún con a...ưm ưm thật sướng, cún con a nấm của em thật to." - Tiêu Chiến tỉnh tỉnh mê mê nhả ra từng chữ, âm thanh do những cũ thúc mà bị đứt quãng, đến cả hít thở cũng như muốn ngừng lại.

"Anh Chiến, a anh Chiến của em, bảo bối..." – Vương Nhất Bác mạnh mẽ thúc, trong mông lung liên hồi gọi Tiêu Chiến.

Hai cánh mông va đập vào nhau, "lạch bạch lạch bạch", thanh âm đều đặn êm tai phát ra không ngừng, như có một nguồn điện đang lan tràn đến tứ chi, mãnh liệt xóa sạch toàn bộ lý trí của một con người.

Đầu óc trắng xóa khiến bản năng càng thêm mạnh mẽ, vòng tay ghì lấy nhau càng thêm cứng rắng, chuyển động đưa đẩy càng thêm kịch liệt, như muốn đẩy một phần thân thể của mình vào đến tận đầu tim của người đó, điên cuồng đẩy thứ cảm giác vừa sảng khoái vừa đau đớn này lên đến đỉnh điểm, khiến cả hai cơ thể ngoài đối phương ra thì không còn nhận thức được bất cứ thứ gì nữa.

"Nhất Bác, chỗ...chỗ đó, mạnh một chút, mau...mau a...anh sắp..." - Tiêu Chiến mở miệng thở hổn hển, ánh mắt mông lung nhìn chiếc đèn trên trần lắc lư lắc lư, lồng ngực phập phồng không theo bất kỳ một tiết tấu nào, mọi giác quan trên cơ thể đều trở nên đình trệ, chỉ riêng hai quả đào bị Vương Nhất Bác siết chặt trong lòng bàn tay là còn có cảm giác, nơi nào đó dưới bụng trào lên từng đợt từng đợt sóng.

"A...a thật chặt, bảo bối đừng vội, để em xem, bụng nhỏ ăn có no không." - Vương Nhất Bác nắm lấy chiếc đai thắt ở eo Tiêu Chiến, nâng hông anh cao hơn, chuyên tâm dùng cây nấm khổng lồ của mình thúc thật mạnh vào một điểm.

Vùng bụng phẳng lì của Tiêu Chiến đôi lúc gồ lên rồi lại xẹp xuống, con mãnh thú đang xâm chiếm thân thể anh như muốn phá tan lớp da trơn mịn thoát ra ngoài.

"Hưm ưm..."

Chuyển động dần chậm rãi, thời gian trong căn phòng đã bị sương mù bao phủ cũng như đã ngừng lại.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không biết đất trời đảo lộn đến bao nhiêu vòng, hai người mỏi mệt dựa vào nhau, từ từ ổn định tâm tình.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đã rã rời vào phòng tắm, thả hai thân thể vẫn còn nồng đậm mùi vị hứng tình vào bồn tắm, tự mình cọ rửa sạch sẽ cơ thể của cả hai.

Tiêu Chiến cuộn tròn người trong tấm chăn mỏng, nằm trên ghế sô pha nhìn Vương Nhất Bác đang bận rộn thay gra trải giường mới, sau đó lại ngoan ngoãn dựa vào ngực cậu, để cậu ôm lên trên giường.

Vương Nhất Bác kéo chăn đắp kín cả hai, vòng tay ôm Tiêu Chiến, hôn nhẹ lên tóc mai của anh.

Một đêm như trải qua phong ba bão táp, chỉ còn vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi là đến hừng đông, lại đến thời khắc phải quay trở về với nhịp sống thiếu vắng đối phương.

Con người khi có quá nhiều sẽ không biết được mùi vị của mất mát là như thế nào, nhưng chỉ cần một lần trải qua sự mất mát, từ đó về sau sẽ không bao giờ quên cái cay đắng chát chúa của khi đó.

Chia xa một bước là để kéo gần một ngàn bước.

Không nhìn thấy anh một thời gian, lại càng khiến em yêu anh nhiều hơn lần cuối cùng đôi ta gặp mặt.

Nhớ em đến mức, dù bàn tay này đang chạm vào đôi gò má, trái tim của anh cũng không ngừng được nhớ nhung.

Yêu là nhung nhớ.

Nhớ đến mức, có yêu bao nhiêu cũng không đủ lấp đầy.

HOÀN.

-----------------------------

Lời Tiểu Nhị: Ối giời ơi xem nó thức cả đêm viết cái gì nè trời, thôi em xin chào tạm biệt mọi người, em nghĩ đời này của em chỉ stress một đêm nay thôi là quá đủ rồi, sẽ không bao giờ stress nữa đâu.

Em viết xong mà run tay không biết có nên đăng không, chiếc fic này đã vắt em đến khô cạn, vắt không còn lại bắt cứ một thứ gì, ý em là vắt chất xám, xin đừng nghĩ nhiều.

Nói chung là nếu đã đọc đến dòng này thì mọi người cũng đã rất cố gắng rồi, xin cảm ơn mọi người rất nhiều, bye mọi người, em nghĩ em hết stress rồi, em nên đi ngủ thôi.

À cái này là cái đeo bảo hộ nè, trong vid giới thiệu cho Street dance Vương 1 Bo cũng đeo cái đai này nè mụi ngừi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top