Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Trở lại

Đợi đến khi Tiêu Chiến nhìn thấy cậu lần nữa, Vương Nhất Bác đang trả lời phỏng vấn trực tiếp ở họp báo của Thiên thiên huynh đệ. Phóng viên lần lượt hỏi qua từng người, về chuyên môn lẫn những ý kiến phản hồi của khán giả khi họ xuất hiện trên chương trình. Đến lượt Vương Nhất Bác, có người đặt câu hỏi:

"Gần đây xuất hiện tin đồn không tốt về cậu, cậu cảm thấy sao về điều đó?"

Sắc mặt Vương Nhất Bác vẫn không đổi, cậu bình tĩnh đáp: "Cũng không có gì, chỉ là vài tấm ảnh, không nói lên được sự thật. Tôi hi vọng mọi người sẽ nhìn sự việc khách quan hơn."

Phóng viên lại nói: "Vậy cậu đã có người yêu chưa? Có thể công khai cho mọi người không?"

Đây là vấn đề lớn nhất mà các fan quan tâm, cũng là vấn đề nhạy cảm nhất. Cả trường quay đều im lặng đợi chờ. Tiêu Chiến ngồi trước màn hình cũng căng thẳng theo. Qua một lúc, Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn thẳng ống kính trả lời: "Tôi không muốn đề cập vấn đề riêng tư cá nhân. Những chuyện này có thể nói trước ống kính sao?"

Nghe thấy câu này, trái tim Tiêu Chiến chùng xuống. Dù biết rõ chuyện của hai người không thể công khai, nhưng khi cậu thẳng thắn như vậy anh vẫn cảm thấy chạnh lòng. Nếu lúc này người cậu yêu là một cô gái bình thường thì tốt rồi, nói ra có khi còn được người người chúc phúc. Ngay sau đó, Tiêu Chiến bỗng nghe thấy giọng cậu nói tiếp:

"Có điều, tôi vẫn cho rằng chúng ta nên biết mình là ai và mình đang làm gì. Nếu như có người ở bên bạn gần một thập kỷ, cùng bạn đi qua những ngày khốn khó nhất của cuộc đời, chia nhau nửa củ khoai, nửa bát mì. Sau này khi bạn thành công rồi, bạn sẽ vì thân phận của người đó làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của bạn mà bỏ rơi họ sao? Bạn muốn thần tượng một người như thế sao?"

Nói đến đây, Vương Nhất Bác mỉm cười kết thúc câu chuyện. Đôi mắt cậu nhìn xuyên qua màn hình như muốn dùng những lời đó để chứng minh với một mình anh. Tiêu Chiến như người đang lang thang trong địa ngục được kéo lên thiên đàng, tâm can ngọt như bôi mật. Khóe môi không tự chủ mà kéo cao lên.

Kết thúc họp báo, điện thoại anh lập tức đổ chuông liên tục. Tiêu Chiến cười ngọt ngào bắt máy. Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói vui vẻ của Vương Nhất Bác: "Đại lão, về nhà thôi."

Anh gật đầu, nụ cười đẹp đến mức bừng sáng cả một góc phòng.

Nhờ phát ngôn đó của Vương Nhất Bác, mọi người lờ mờ hiểu được anh đã cùng cậu đi từ những ngày còn chưa nổi tiếng đến bây giờ. Thái độ của họ lập tức thay đổi, từ phản đối sang ủng hộ, thậm chí là ra sức bảo vệ. Các đại fan của cậu đều nói có thể theo đuổi được một thần tượng trọng tình trọng nghĩa như thế, kiếp này của họ đã mãn nguyện rồi.

***

Đầu thu, Vương Nhất Bác xin nghỉ cùng Tiêu Chiến đi chơi một ngày. Khí trời hôm nay rất đẹp, mây trắng trôi bồng bềnh giữa trời xanh thoáng đãng. Bọn họ cùng nhau đi ăn những hàng quán nhỏ, sau đó lại lái xe về ngoại ô câu cá chăn cừu. Mặc dù ở bên cạnh nhau đã lâu nhưng bầu không khí giữa bọn họ vẫn giống hệt như ngày đầu, không có ai chen chân vào được.

Buổi trưa, hai người ngồi nghỉ trong ngôi nhà gỗ bên bờ hồ. Gối đầu lên đùi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cười rất vui vẻ: "Hôm nay nghỉ làm mất hết bao nhiêu tiền rồi nhỉ?"

Vương Nhất Bác lắc đầu bất lực: "Bảo bối, nhà chúng ta cũng không phải quá thiếu tiền, anh đừng nghĩ nhiều quá làm gì."

"Đâu có", Tiêu Chiến quay người nhìn cậu, "Anh chỉ là đang tính xem nên cắt giảm bao nhiêu tiền tiêu vặt tháng này của em thì hợp lý thôi."

Đầu Vương Nhất Bác chảy đầy hắc tuyến. Cậu thở dài ảo não: "Ca, em đã đủ nghèo rồi, gói kẹo nổ 5 đồng em cũng không mua được. Anh rộng rãi chút đi mà~"

Tiêu Chiến bất cười đến vui vẻ, cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt. Chiều hôm đó, Vương Nhất Bác dẫn anh đi ăn tại quán mì nhỏ ở Trường Sa, nghe Phong ca nói vị của mì ở đây so với những hàng quán lớn bên ngoài ngon hơn nhiều. Hai người vừa ăn vừa cười, có fan chụp lại được đăng lên weibo cảm thán: "Lão thiên a~ đẹp đôi thế này muốn chuyển sang fan bạn gái cũng cảm thấy không đủ tư cách mà. [khóc lớn]"

Ở Hồ Nam có một nhà hát kịch khá nổi tiếng, Vương Nhất Bác đã đặt cho họ một cặp vé. Kiếp trước cậu cũng từng cùng anh đi xem, nhưng lúc đó họ lén lút hơn nhiều, không được thoải mái như bây giờ. Tiêu Chiến xem kịch rất chuyên tâm, không những để ý từng chi tiết nhỏ mà còn liên tục phân tích về tình huống và cách xây dựng tâm lí của nhân vật. Vương Nhất Bác ở bên cạnh yên lặng nhìn, hai mắt anh dường như đang phát sáng. Cậu bỗng cảm thấy bản thân có chút ích kỷ. Tiêu Chiến rất có thiên phú, anh có thể diễn đa dạng các loại nhân vật, giọng hát cũng tốt. Thế nhưng lại vì cậu mà chấp nhận ở lại trong vòng an toàn, không bước đến đỉnh vinh quang, thật khiến người ta tiếc nuối.

Vở kịch hôm nay xoay quanh chủ đề gia đình và sự nghiệp. Motip khá quen thuộc nhưng cách dàn dựng lại mới mẻ và hợp thời. Nhân vật chính là một người đàn ông thành đạt, vợ hiền con ngoan. Người ta nói khi ở đỉnh cao của danh vọng, nam nhân sẽ bộc lộ bản tính của mình. Ông ta sa đà vào những cuộc tình ngoài luồng, ngày càng cảm thấy chán ngán cái gia đình buồn tẻ của mình. Tuy nhiên, khi đề nghị li hôn, ông ta mới phát hiện ra rằng vợ mình từ lâu cũng đã ở bên người khác, không còn xem mình là trời nữa. Vở kịch kết thúc trong tiếng khóc của đứa con và lời than trách sự vô tâm của những người sống chung dưới một mái nhà.

"Nếu là anh, anh sẽ không truyền tải sự tức giận như thế."

Tiêu Chiến múc một muỗng bánh ngọt cho vào miệng. Vương Nhất Bác nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp. Anh vừa nhai vừa phân tích: "Trong câu chuyện này, bọn họ đã từng có với nhau rất nhiều năm hạnh phúc. Nhưng xuất hiện người thứ ba là vì đâu? Anh cho rằng thay vì chỉ chăm chăm chỉ trích đổi lỗi cho người vợ, nhân vật nam nên có sự chuyển giao giữa việc hình thành bất mãn trong nhà, lẫn giằng xé nội tâm khi ở bên người khác, rồi lại ngỡ ngàng khi phát hiện vợ mình vì không chịu được cô quạnh mới ra đi. Cuối cùng, điều anh cảm thấy tiếc nhất là một cái ôm dành cho đứa nhỏ. Nó vốn không có lỗi, vì sao lại bắt nó phải chịu tội thay cho người lớn. Một mình nó đơn độc đứng đó đau đớn biết bao."

"Nói rất hay!"

Bàn bên cạnh đột nhiên có tiếng cảm thán. Hai người giật mình quay lại. Một người đàn ông trung niên với hàm râu quai nón cùng nụ cười hòa ái đến gần, tươi cười chào hỏi: "Chào cậu, tôi là Viên Lập, là một đạo diễn nhỏ. Lúc nãy tôi cũng có xem vở kịch đó, điều tôi nghĩ cũng giống như cậu. Không biết cậu tên gì? Hiện đang làm công việc nào vậy?"

Tiêu Chiến lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng đứng dậy bắt tay ông. Anh mỉm cười lịch thiệp: "Chào Viên lão sư. Tôi là Tiêu Chiến, hiện tại chỉ là một nhân viên thiết kế bình thường thôi ạ."

Ý tán thưởng trong mắt Viên Lập càng nhiều. Ông quay sang nhìn người còn lại, khách khí nói: "Tôi biết cậu, Thiên thiên huynh đệ, Vương Nhất Bác tiên sinh."

Vương Nhất Bác cũng đứng dậy gật đầu đáp lễ: "Chào Viên lão sư."

"Chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp nhé."

Viên Lập cười cười đề nghị. Ba người ngồi xuống nói chuyện một lúc lâu, quan điểm xây dựng nhân vật của Viên Lập và Tiêu Chiến rất hợp nhau, càng nói càng hăng say. Vương Nhất Bác chỉ im lặng lắng nghe không muốn xen vào. Nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm, cậu mới lên tiếng cắt ngang: "Thật xin lỗi, khuya quá rồi, chúng ta cũng nên về thôi."

Nghe cậu nói thế, Viên Lập cười ngại ngùng: "Thật xin lỗi, làm phiền hai người đi chơi rồi."

Tiêu Chiến vội vã xua tay: "Không có, không có đâu, Viên lão sư đừng nghĩ nhiều."

Khách khí vài câu, ba người đứng dậy chào nhau ra về. Vừa bước chân ra đến cửa, Viên Lập bỗng gọi với theo: "Tiêu Chiến, tôi có một dự án phim đang tuyển người, cậu có muốn đến thử vai không?"

Anh ngẩn người một lúc rồi đưa mắt nhìn sang Vương Nhất Bác, cậu vẫn thản nhiên như không nghe thấy gì. Tiêu Chiến nhìn Viên Lập đầy ái ngại: "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ mình có thể làm diễn viên, với lại tôi cũng chưa từng diễn xuất."

"Không sao", ông bước đến đưa cho anh một tấm danh thiếp rồi nói: "Nếu như cậu muốn thử sức, hoan nghênh tùy thời đến tìm tôi."

Trên đường về, cả hai người im lặng không nói gì. Bàn tay Vương Nhất Bác vẫn đang nắm chặt lấy tay anh, nhiệt độ truyền đến làm Tiêu Chiến cảm thấy ấm áp. Đôi con ngươi linh động nhìn quanh một lúc, anh dè dặt hỏi cậu: "Em thấy lời đề nghị của Viên lão sư thế nào?"

Bước chân Vương Nhất Bác bỗng dừng lại, cậu cúi đầu im lặng không đáp. Tiêu Chiến thấy vậy vội nói: "Em không thích thì anh không đi, dù sao anh cũng không phải người chuyên nghiệp, đến đó chỉ thêm xấu mặt thôi."

Cậu khẽ lắc đầu, cất giọng trầm thấp: "Chiến ca, thật ra em đang nghĩ, nếu như em vẫn đứng trên sân khấu của riêng mình, vậy có phải cũng nên trả lại cho anh đài cao vinh dự kia không. Em biết vòng giải trí phức tạp lại nguy hiểm, không đành lòng nhìn anh chịu ủy khuất ở đó, nhưng bắt anh rời bỏ vị trí mà anh thuộc về thật sự rất ích kỷ. Em không biết nên làm gì mới phải nữa."

Trong lòng Tiêu Chiến mềm nhũn, anh mỉm cười ôm lấy cậu: "Không sao, nếu em sợ vậy anh không đi là được rồi, nghĩ nhiều hại sức khỏe lắm."

Tiêu Chiến càng hi sinh vì cậu, trong lòng cậu lại càng cảm thấy có lỗi. Cũng giống như cậu không giấu được đam mê với vũ đạo, Vương Nhất Bác tin rằng Tiêu Chiến cũng không thể tách rời số mệnh mình với thân phận minh tinh. Bản thân vốn dĩ là ngọc, dù phải bị đặt ở trong bùn vẫn sẽ tỏa ra ánh sáng tuyệt vời nhất. Cậu đưa tay ôm chặt lấy anh thật lâu, cuối cùng đưa ra quyết định:

"Trở lại đi, Chiến ca, về với sân khấu của anh, với bầu trời mà anh nên thuộc về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top