Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Trùng Khánh

"Con muốn dọn đến Trùng Khánh sống!"

Bàn tay cầm vá chuẩn bị múc canh của mẹ Vương chợt run lên, suýt nữa làm rơi cả nó xuống. Bà nhìn con trai, gương mặt tràn đầy khó hiểu và kinh ngạc:

"Con bị điên đấy à?"

"Mẹ," Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn bà, giọng cậu nhẹ nhàng mà kiên quyết: "Con nghiêm túc, cho con dọn đến Trùng Khánh nhé!"

"Hồ nháo!", Ba Vương quát, "Đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên con lại nói chuyện chuyển nhà? Công việc của ba mẹ đều ở đây, con nói chuyển là chuyển được chắc?!"

Vương Nhất Bác 10 tuổi nếu gặp tình cảnh thế này sẽ sợ hãi mà cúi đầu im lặng, nhưng hiện tại cậu đã đầu 40 rồi, bản lĩnh ở giới giải trí mấy chục năm cũng không phải là nhỏ. Cậu giữ thái độ tỉnh táo, cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình: "Không cần ba mẹ phải theo con, con đến đó ở với bà ngoại cũng được. Nói tóm lại, con nhất định phải đến Trùng Khánh, ngay bây giờ."

Ba mẹ Vương sững sờ trước thái độ của cậu con trai nhỏ. Bên dưới thân hình bé xíu là một cảm giác bức bách nghẹt thở, mang theo hơi hướng vương giả không cho phép người khác chối từ. Hai mắt mẹ Vương khẽ chuyển động, bà hỏi:

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà con phải kiên quyết như thế?"

Không gian dường như chìm vào im lặng sau câu nói đó. Ba mẹ Vương vẫn kiên nhẫn chờ cậu suy nghĩ. Qua một lúc, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, trong mắt mang theo kiên định không thể lay chuyển:

"Con phải đi tìm người."

***

Sau một tháng dùng đủ mọi biện pháp để thuyết phục ba mẹ đồng ý cho cậu đến Trùng Khánh, bao gồm cả tuyệt thực, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của bà ngoại, Vương Nhất Bác đã được nhận được sự đồng ý từ họ.

Tuy nhiên, thủ tục mua nhà, chuyển nhà có chút rườm rà. Ba mẹ Vương lại kiên quyết bắt cậu phải theo học hết tiểu học ở Lạc Dương thì mới cho cậu đi, vậy nên khi Vương Nhất Bác đặt chân đến Trùng Khánh đã là chuyện của nửa năm sau.

Giống như cậu đã đề nghị, ba mẹ Vương ở lại Lạc Dương tiếp tục công việc, còn cậu cùng bà ngoại đến Trùng Khánh sống. Vương Nhất Bác còn cố ý xin mẹ mua nhà ở phố B, là khu phố mà Tiêu Chiến sống. Lúc nghe cậu yêu cầu như vậy, cảm nhận đầu tiên của bà Vương là con mình nhất định điên rồi, hoặc là bị người xấu dụ dỗ nên mới cố chấp như thế. Đáng tiếc bà cố gắng tìm hiểu đến mấy cũng không tra ra được có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn cứ đến trường và về nhà, điện thoại cũng không dùng, không có điều gì khả nghi. Bà đành phải cố gắng tìm nhà theo như nguyện vọng của con, trong đầu nghĩ nhất định phải đến xem thử cuối cùng là người nào mà có thể khiến con trai mà thần hồn điên đảo như thế.

Khi Vương Nhất Bác cầm vali đứng trước cửa nhà mới, bà ngoại nhìn cậu đầy cưng chiều nói: "Tiểu Kiệt, từ bây giờ bà cháu mình sẽ sống ở đây nhé!"

Cậu cứng ngắc gật đầu, khóe môi nâng lên đầy quỷ dị. Suy nghĩ của cậu vốn dĩ là làm hàng xóm chung một khu với anh, ra vào chạm mặt hẳn là không có vấn đề. Ai mà biết được mẹ cậu lại tuyệt vời đến như thế, mua hẳn một căn nhà ở ngay bên cạnh nhà Tiêu Chiến, phải, là ngay bên cạnh. Đây không phải là trùng hợp, đây là thiên tuyển!

Vương Nhất Bác thật sự có một loại xúc động muốn ngẩng mặt lên trời cười lớn.

"Hai người mới dọn đến ạ?"

Thanh âm quen thuộc mang theo chút trẻ trung của thời niên thiếu vang lên, đồng tử Vương Nhất Bác bất giác mở lớn. Các bắp thịt trên người trở nên tê dại không thể động đậy. Cậu nghe rõ tiếng tim mình đập liên hồi trong lồng ngực, như muốn xé tung lớp da mỏng manh bay đến trước mặt người trong mộng. Cậu chậm rãi quay đầu nhìn sang. Một thiếu niên trẻ tuổi với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, cặp mắt đen láy trong trẻo, trên vai còn mang ba-lô, dường như vừa đi học về đang tươi cười đứng trước mặt cậu.

Đây đúng là Tiêu Chiến, một Tiêu Chiến ngây ngô, đơn thuần năm 16 tuổi.

"À phải, con sống ở đây à?"

Bà ngoại cười hiền đáp lại. Tiêu Chiến cười càng tươi hơn, vui vẻ chỉ vào nhà mình nói: "Vâng ạ, con sống ở nhà kế bên. Bà có cần con giúp gì không ạ?"

"À được rồi, nhân viên dọn nhà đã sắp xếp xong hộ bà rồi. Cảm ơn con nhé!" Nói rồi bà quay sang đẩy vai Vương Nhất Bác một cái: "Tiểu Kiệt, chào anh đi con."

Vương Nhất Bác lúc này mới hoàn hồn, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, kiềm chế không để giọng mình trở nên run rẩy: "Chào anh, em là Vương Nhất Bác, hi vọng sau này được anh giúp đỡ."

Hai mắt Tiêu Chiến cong lên thành vầng trăng khuyết. Anh khom người đưa tay xoa đầu cậu dịu dàng bảo: "Chào em, Nhất Bác. Anh là Tiêu Chiến."

Tay Vương Nhất Bác đưa lên theo bản năng nắm chặt lấy tay anh không buông ra, như muốn hòa tan thân thể thay vào mình. Tiêu Chiến khẽ giật mình, anh thử rút tay về nhưng không được. Tầm mắt vô tình nhận ra đôi đồng tử nóng bỏng đang nhìn mình chăm chú, mặt anh không khỏi có chút đỏ. Đúng lúc này, bà ngoại âm thầm kéo Vương Nhất Bác một cái, cậu mới giật mình lưu luyến buông tay. Cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, bà quay sang cười ái ngại:

"Thật xin lỗi con, thằng bé không thích tiếp xúc với người lạ."

Tiêu Chiến lắc đầu cười bảo không sao, cúi chào bà rồi xoay người vào nhà. Vương Nhất Bác nhìn theo rồi cũng theo bà vào sắp xếp đồ đạc của mình. Chiều hôm đó, bà ngoại dắt theo cậu đem một hộp bánh tổ sang gõ cửa nhà Tiêu Chiến. Chưa đầy một phút sau đã thấy cửa mở, người ra là mẹ Tiêu. Bà trông trẻ hơn nhiều so với ký ức của Vương Nhất Bác. Bà ngoại cười giả lả:

"Chào con. Nhà bác mới chuyển đến đây, không có gì nhiều ngoài hộp bánh nhỏ, cháu nhận cho bác vui!"

Đem bánh sang chào hỏi là một cách thể hiện thông thường để làm quen với hàng xóm. Mẹ Tiêu vội đưa tay nhận lấy rồi cười nói: "Dạ vâng, bác vào nhà chơi uống ly trà nhé!"

Bà ngoại cũng không khách khí theo vào. Bên trong nhà vẫn bày những nội thất như lúc Vương Nhất Bác đặt chân đến lần đầu ở kiếp trước, có thể thấy ba mẹ Tiêu không thay đổi gì nhiều đối với tổ ấm của họ. Lúc này Tiêu Chiến đang ngồi gọt trái cây ở sofa, ba Tiêu có lẽ vẫn chưa đi làm về. Thấy cậu và bà, anh đứng dậy lễ phép chào hỏi rồi mang hai ly nước ra mời. Tranh thủ lúc mẹ Tiêu cùng bà ngoại nói mấy lời xã giao, Vương Nhất Bác dịch người ngồi sát bên cạnh Tiêu Chiến, cậu nhìn anh rồi nói bằng giọng ngây ngô của một đứa trẻ:

"Chiến ca, anh thật đẹp."

Ngụm nước trong miệng Tiêu Chiến suýt thì phun thẳng ra ngoài, anh quay mặt đi ho khù khụ. Thằng bé này thật sự không thích tiếp xúc với người lạ sao?

Vương Nhất Bác rất tri kỷ vỗ lưng cho anh, không quên cười trộm một cái. Một lát sau, Tiêu Chiến nhìn cậu, gương mặt đã đỏ lên trông thấy, không rõ là vì ho hay vì điều gì khác. Anh cười ngại ngùng: "Anh cũng bình thường thôi. Cảm ơn em."

Vương Nhất Bác vẫn cứ nhìn anh, cậu mạnh dạn đề nghị: "Em mới đến, không quen đường. Anh có thể dẫn em đi tham quan chỗ này không?"

Nhìn cậu bé đáng yêu vô hại trước mắt, trái tim Tiêu Chiến mềm nhũn. Anh mỉm cười xoa đầu cậu: "Được chứ, đợi chút dọn dẹp xong anh sẽ dắt em đi."

Vương Nhất Bác liền nở nụ cười vui vẻ: "Cảm ơn Chiến ca!"

Thế là chiều hôm đó, một lớn một nhỏ cùng dắt tay nhau đi dạo phố. Nơi Tiêu Chiến sống nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa hay có được những hàng quán ăn vặt xung quanh và một khu đất trống đã được cải tạo thành khu vui chơi cho trẻ em. Vì Trùng Khánh là phố núi, đường đi ở đây không bằng phẳng như chỗ khác. Lúc xuống lúc lên quanh co khúc khuỷu. Tuy rằng anh là một đứa mù đường chính hiệu, nhưng hiểu biết cơ bản vẫn có. Tiêu Chiến kiên nhẫn dẫn Vương Nhất Bác đi một vòng, giới thiệu một số địa điểm cho cậu. Vương Nhất Bác nào có cần nghe, cậu đã thuộc làu từ lâu rồi. Suốt cả đoạn đường, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi Tiêu Chiến.

Ngồi xuống nghỉ chân bên một ghế đá nhỏ, Tiêu Chiến cười hỏi: "Này, mặt anh có gì sao?"

"Có", Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhoẻn miệng cười: "Có mỹ nhan thịnh thế, anh Chiến thật sự quá đẹp rồi."

Nghe vậy, Tiêu Chiến hoàn toàn chết sững, không biết nên đáp thế nào. Anh cười đầy bất lực: "Thôi đi, đừng có chọc anh mãi như vậy, không đẹp bằng em đâu."

"Em làm sao đẹp bằng anh chứ, anh mắt đẹp, mũi đẹp, miệng cũng đẹp, em không so được."

Một cuộc đối thoại vô nghĩa cứ thế diễn ra, vô hình xóa tan khoảng cách giữa hai người vừa gặp mặt. Nếu như kiếp trước Tiêu Chiến là người chủ động phá băng của cậu, vậy thì bây giờ cậu muốn dùng toàn lực kéo anh lại gần mình hơn. Qua một lúc, Vương Nhất Bác thở ra một hơi nói: "Anh, em khát rồi, muốn ăn đá bào."

Tiêu Chiến cười cưng chiều: "Được, anh đi mua cho em."

Khi Tiêu Chiến trở lại với ly đá bào trong tay, Vương Nhất Bác nhận lấy, cúi đầu chăm chỉ cào đá nhuyễn hơn. Anh nhìn cậu làm, thuận miệng hỏi thăm vài câu về gia đình cậu. Vương Nhất Bác đáp rất chân thành, nhưng không hề phân tâm khỏi công việc. Một lúc sau, cậu đưa ly nước óng ánh sắc màu của siro hòa cùng đá nhuyễn đến trước mặt anh, cười nói:

"Anh ăn đi, nói nãy giờ cũng khát rồi."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn cậu, hoàn toàn không nghĩ đến cậu chăm chỉ bào đá như thế là để cho mình ăn. Anh đúng thật là không thích ăn đá bào vì nó đông lại rồi, khó cắn, bào ra rất phiền phức. Vương Nhất Bác vậy mà miệt mài làm, anh thoáng thấy tay cậu dường như cũng đỏ lên rồi. Nghĩ đến đây, không hiểu sao mặt anh có chút nóng, anh cười đáp:

"Cảm ơn em, cùng ăn đi."

Vương Nhất Bác nhìn anh gật đầu cười. Ngày hôm đó, nắng chiều đặc biệt rạng rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top