Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Minh bạch

Chứng kiến cảnh đó, lồng ngực Tiêu Chiến như có hàng ngàn con kiến nhỏ đang gặm cắn, trái tim đau đến nghẹt thở.

"Nhất Bác."

Anh tiến lại gần khẽ gọi tên cậu, bàn tay đưa lên vuốt ve gò má lạnh lẽo. Vương Nhất Bác chậm rãi dời mắt nhìn anh. Hai người đối diện nhau, không ai nói câu nào, không khí trở nên đình trệ. Bất chợt Vương Nhất Bác ôm ghì lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn xuống. Hai mắt Tiêu Chiến mở lớn ngạc nhiên, hoàn toàn quên mất phải phản ứng.

Cậu hung hăng hôn anh, đầu lưỡi điên cuồng luồn vào trong khoang miệng tìm kiếm tư vị quen thuộc. Không những thế, Vương Nhất Bác còn tham lam muốn anh đáp lại mình. Vòng tay khóa chặt người trong lòng, khẽ véo nhẹ nơi eo buộc anh phối hợp. Tiêu Chiến bị cậu làm cho mềm nhũn người, vụng về đáp trả. Hai người dây dưa với nhau dưới làn mưa mịt mù, quần áo ướt đẫm dán sát vào người, nhiệt độ thân thể nóng bỏng sưởi ấm cả một góc đường.

Mãi cho đến khi hai người không thở được, Vương Nhất Bác mới luyến tiếc buông ra. Chưa được vài giây cậu lại bắt đầu hôn tiếp, dường như chỉ có hành động mới giải phóng được tâm trạng cậu lúc này. Tiêu Chiến vẫn chiều theo cậu, anh nghe thấy tim mình nhảy loạn, cảm nhận rõ ràng vị ngọt tràn đầy nơi đầu lưỡi. Anh vừa hôn vừa vỗ về lưng cậu như an ủi, như bầu bạn. Cuối cùng, Vương Nhất Bác cạn kiệt hơi thở, một lần nữa buông ra. Cậu dùng sức ôm chặt lấy Tiêu Chiến, hận không thể đem anh hòa vào cơ thể mình. Giọng cậu trầm đục pha lẫn nghẹn ngào vang lên:

"Chiến ca, vì em, đừng đi có được không?"

Trong lòng Tiêu Chiến mềm nhũn, anh vuốt ve lưng cậu dỗ dành. Một lúc sau, cảm nhận Vương Nhất Bác đã thả lỏng, Tiêu Chiến mới dịu dàng nói:

"Về nhà thôi, cún con."

***

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác tỉnh dậy chỉ thấy đầu mình đau buốt, cũng không nhớ được mình về nhà bằng cách nào. Cậu xuống giường rót cho mình một ly nước rồi lười biếng đi ra khỏi phòng. Bên dưới nhà bốc lên mùi thức ăn thơm phức, Vương Nhất Bác cau mày ngạc nhiên. Chẳng lẽ mẹ đến rồi?

Cậu bước chân vào bếp, chợt nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc: "Tỉnh rồi à? Có cảm thấy khó chịu không?"

Vừa dứt lời một bàn tay mềm mại đã đặt lên trán cậu, gương mặt tuyệt mỹ của Tiêu Chiến xuất hiện gần trong gang tấc. Vương Nhất Bác được cưng mà sợ, cậu cố gắng mãi mới tìm được giọng của mình: "Anh đang làm gì vậy?"

"Làm đồ ăn sáng cho em. Hôm qua dầm mưa, lại còn uống nhiều như thế, hôm nay không phát sốt xem như em lợi hại."

Đầu Vương Nhất Bác đầy dấu hỏi. Cậu hoang mang nhìn anh, một lần nữa khó khăn mở miệng: "Không phải, ý em là, không phải chúng ta đang..."

"Đang cãi nhau.", Tiêu Chiến buông cái vá trong tay quay lại nhìn cậu, "Đang cãi nhau vì sao lại quan tâm em như thế, đúng không?"

Cậu cúi đầu không đáp, xem như thừa nhận lời anh nói. Tiêu Chiến ghìm lại khóe miệng đang nâng lên, ra vẻ thản nhiên hỏi: "Vậy em nói coi vì sao?"

Vương Nhất Bác im lặng một lúc rồi trầm giọng trả lời: "Em không biết."

Cậu không dám nhìn anh, cũng không dám suy đoán tâm tình của anh. Cậu sợ mình đoán sai sẽ càng thêm đau đớn. Rõ ràng là đã yêu nhau rất nhiều năm, nhưng đứng trước một Tiêu Chiến 24 tuổi, Vương Nhất Bác lại không thể nói được điều gì chắc chắn.

Nhìn cậu như vậy, Tiêu Chiến không đành lòng trêu cậu nữa. Anh thở dài mỉm cười dịu dàng: "Anh không đi nữa."

"Gì cơ?"

Vương Nhất Bác ngẩng phắt đầu dậy, hoài nghi mình nghe nhầm. Tiêu Chiến bật cười kiên nhẫn lặp lại: "Anh không tham gia chương trình đó nữa."

"Vì sao?"

"Lại còn vì sao", Anh cau mày vờ giận dỗi, "Hôm qua có người hôn anh xong rồi bảo 'vì em, đừng đi', hôm nay lại hỏi anh vì sao. Đúng là vô lương tâm mà."

Một giây. Hai giây. Ba giây.

Đại não Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tiêu hóa được lời Tiêu Chiến nói. Đáy mắt cậu ngập tràn vui sướng không dám tin: "Anh nói em hôn anh?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu khó hiểu: "Trọng điểm của em có phải hơi lệch không? Không phải nên nói việc anh không đi hả?"

"Em hôn anh, hôn anh rồi, thật sự đã hôn rồi."

Vương Nhất Bác như thằng ngốc lặp đi lặp lại câu nói đó, khóe miệng không tài nào hạ xuống được. Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu. Đột nhiên Vương Nhất Bác nhào đến ôm anh bế lên xoay một vòng, Tiêu Chiến hốt hoảng vịn chặt lấy cậu: "Bỏ anh xuống, ngã bây giờ."

Cậu đặt Tiêu Chiến vững vàng trên mặt đất, nghiêng đầu in lên môi anh một nụ hôn. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cả gương mặt đều là sủng nịch. Cậu hết hôn rồi lại hôn, nụ hôn không sâu nhưng liên tục, dường như cứ muốn hôn mãi. Cuối cùng anh phải đẩy cậu ra, bật cười nói: "Được rồi đấy, sắp bị em hôn hỏng rồi."

Vương Nhất Bác ôm chặt anh vào lòng, vùi đầu vào cổ, thanh âm không giấu nổi sự kích động: "Chiến ca, em đợi được rồi, cuối cùng đợi được anh rồi."

Cả người anh như được rót đầy mật, nhưng bên miệng vẫn cứ thích trêu: "Đợi cái gì cơ? Anh không hiểu em muốn gì cả."

Vương Nhất Bác buông ra, nhìn anh nghiêm túc nói: "Tiêu Chiến, em yêu anh, muốn kết hôn với anh, muốn cùng anh sống bên nhau đời đời kiếp kiếp. Anh có quyền từ chối, nhưng một khi đã chấp nhận em tuyệt đối sẽ không buông tay anh. Em cho anh ba giây để suy nghĩ. Một, hai, ba, không trả lời xem như đồng ý nhé!"

Cậu nói một tràng dài không để cho Tiêu Chiến xen vào. Dứt lời còn lập tức hôn anh như tuyên thệ. Tiêu Chiến bật cười gõ lên trán Vương Nhất Bác: "Có ai tỏ tình mà bá đạo như em không. Nếu anh không đồng ý thì sao?"

"Nếu anh không đồng ý, em sẽ ngày ngày ở bên cạnh anh, phá hết các mối quan hệ của anh, để anh không thể yêu ai, cuối cùng chỉ có thể đồng ý yêu em."

Vương Nhất Bác nói rất nghiêm túc nhưng lại khiến Tiêu Chiến cười đến gập người. Anh ôm lấy mặt cậu trịnh trọng nói: "Vương Nhất Bác, anh không có thói quen đùa giỡn với người khác. Nếu ở bên anh rồi em chỉ được phép là của anh thôi, chỉ được nhìn anh, chỉ được ôm anh, chỉ được đứng gần anh, có biết chưa?"

Khóe miệng Vương Nhất Bác kéo đến tận mang tai, cậu gật đầu chắc nịch. Tiêu Chiến hài lòng nói: "Được, vậy chúng ta yêu nhau đi."

Anh vừa nói xong câu đó, Vương Nhất Bác hạnh phúc đến mức bế Tiêu Chiến xoay vòng vòng, miệng không ngừng hét lên vui sướng. Anh cũng chiều theo cậu, mặc cho cậu tùy ý náo động. Vốn dĩ anh không biết mình đối với cậu là loại tình cảm nào, nhưng sau khi nhìn thấy cậu suy sụp như thế, Tiêu Chiến hiểu rõ rồi.

Có thể ban đầu anh chỉ xem Vương Nhất Bác như em trai. Tuy nhiên bên nhau mấy năm, cậu đã từng bước khiến anh bị bao vây trong vòng tròn tình yêu của mình, thậm chí tự nguyện luân hãm vào đó. Anh yêu cậu, một tình yêu không dữ dội, cuồng nhiệt, nhưng nó bền bỉ và mênh mông. Một chút tổn thương anh cũng không muốn để cậu phải chịu. Cho dù sau này phải đối diện với điều tồi tệ hơn, Tiêu Chiến cũng cam lòng đánh đổi, chỉ cầu một lần được ở cạnh người yêu cho thống khoái.

***

Sau khi xác định tình cảm, hai người bước vào giai đoạn yêu đương nồng cháy. Đi đâu làm gì cũng dính lấy nhau, Vương Nhất Bác hận không thể để anh dọn luôn sang nhà cậu ở. Nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ. Đừng có đùa, couple thiên tuyển trong truyền thuyết không phải chỉ dừng lại ở nắm tay, ôm nhau rồi hôn hít thôi đâu, huống hồ gì Vương Nhất Bác còn đang ở độ tuổi tinh lực tràn trề.

Tuy nhiên cậu không vội được. Tiêu Chiến nếu như dễ tính như thế thì đã không khiến cậu yêu đến không màng tính mạng. Vì hạnh phúc nửa đời sau của mình, Vương Nhất Bác lại một lần nữa dùng nghị lực phi thường của mình vất vả nhịn xuống.

Một buổi tối nọ, Vương Nhất Bác đang ngồi chơi game trên sofa, Tiêu Chiến cuộn tròn gối đầu lên đùi cậu xem tivi. Nhìn tin tức nói về kỳ thi đại học sắp tới, anh cau mày bảo: "Này, em cũng sắp thi rồi đúng không? Sao cứ mãi chơi game vậy?"

Vương Nhất Bác bình thản đáp: "Không sao, chỉ là một kỳ thi thôi mà."

Đời trước Vương Nhất Bác không thi đại học nên hiện tại cậu cũng không hiểu được nó có gì căng thẳng. Chẳng qua cậu nghĩ nếu rớt thì vẫn sẽ có con đường khác để đi nên không lo lắng làm gì. Tiêu Chiến lại không cảm thấy như vậy, anh cau mày nghiêm túc thảo luận: "Em đã dự định thi trường nào chưa?"

"Vẫn chưa", Vương Nhất Bác buông máy chơi game xuống, cúi đầu vuốt ve mái tóc anh: "Hay là em để anh nuôi nhỉ? Tiêu lão sư một bản vẽ có thể bán được 20 vạn cơ mà."

Tiêu Chiến nheo đôi mắt lại nhìn cậu cảnh cáo: "Thôi đi, đừng chơi nữa, đi ôn bài đi, nhất định phải đậu đại học đấy."

"Nếu em đậu anh sẽ thưởng cho em cái gì đây?"

Vương Nhất Bác cúi người xuống không đứng đắn hỏi. Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy cổ cậu cười nói: "Em muốn gì cũng thưởng, được chứ?"

Cậu nhướn mày đắc ý: "Nếu vậy em phải đòi chút phúc lợi trước rồi."

Dứt lời cậu nhanh nhẹn hôn xuống, Tiêu Chiến nhiệt tình đáp trả. Hai người cuồng nhiệt dính nhau trên sofa, quần áo cũng trở nên xộc xệch. Đúng lúc này, một thanh âm giận dữ vang lên, dập tắt ngọn lửa đang bùng lên giữa họ:

"Hai đứa đang làm cái gì vậy?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top