Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Gia trưởng

Âm thanh giận dữ lớn đến mức làm hai người giật mình vội vã buông nhau ra đứng dậy. Vương Nhất Bác đưa ánh mắt dè dặt nhìn về phía ba mẹ Vương đang bước vào. Cậu cố giữ bình tĩnh hỏi:

"Ba, mẹ, sao hai người đến mà không báo trước với con?"

"Báo trước? Báo trước thì sẽ thấy được cảnh vừa rồi sao?"

Ba Vương vốn là người nóng tính, vừa nhìn thấy màn kinh hãi như vậy liền không muốn nói năng nhỏ nhẹ. Giọng mẹ Vương run run, hết nhìn cậu rồi lại nhìn Tiêu Chiến: "Nhất Bác, chuyện gì vậy? Hai đứa là đang làm gì?"

Tiêu Chiến thấy hai người kích động như vậy liền mở miệng giải vây: "Hai bác bình tĩnh đi ạ, thật ra..."

"Cậu Tiêu", mẹ Vương gắt lên, "Đây là chuyện nhà chúng tôi, không phiền cậu lên tiếng."

Nhận được câu này, cả người anh như chết sững. Lần đầu tiên mẹ Vương có thái độ như vậy với anh, bình thường bà cực kì dễ tính, lại rất quý mến Tiêu Chiến, có thể thấy hiện giờ bà giận đến mức nào. Vương Nhất Bác nhìn ba mẹ rồi tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Tiêu Chiến. Cậu nói bằng vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng:

"Ba, mẹ, anh ấy bây giờ là người yêu của con."

Đôi mắt ba Vương mở lớn không dám tin, ông giận quá hóa cười: "Mày nói gì? Nói lại lần nữa tao nghe xem nào?"

Vương Nhất Bác vẫn kiên trì lặp lại lần nữa: "Bọn con yêu nhau, mong ba mẹ tác hợp."

Bốp–––

Ba Vương vung một cái tát mạnh mẽ vào mặt Vương Nhất Bác. Ông không khống chế được mà quát lên, cánh tay run rẩy chỉ về phía cậu: "Nghịch tử! Tác hợp?! Mày đang nói chuyện đùa phải không? Tao và mẹ mày cực khổ ngày đêm, chiều theo ý mày. Mày muốn đến Trùng Khánh, tao cho mày đi, mày muốn ở phố B, tao cho mày ở. Cứ ngỡ rằng mày sẽ chuyên tâm học hành, bây giờ mày lại nói với tao hãy tác hợp cho mày và một thằng con trai khác. Mày không thấy ghê tởm sao?!"

Nói rồi ông lại lao đến dường như muốn đánh tiếp. Tiêu Chiến hoảng hốt vội ôm lấy Vương Nhất Bác đỡ đòn. Mẹ Vương cũng giữ chặt lấy ông bật khóc khuyên can: "Được rồi mà mình ơi. Ông đừng đánh nó nữa mà."

Vương Nhất Bác trầm mặc không nói gì. Bên má trái đau đớn bỏng rát gợi nhắc cho cậu một cảnh tượng đã lâu không nhớ lại ở kiếp trước. Lúc đó cậu cũng công khai với ba mẹ như thế. Đừng nói là một cú tát, ba đã đánh cậu liên tục không ngừng suốt mấy tiếng đồng hồ. Từng làn roi vụt vào người nghe ám ảnh và ghê rợn. Cậu cứ thế quỳ thẳng tắp cho ông đánh, một câu cũng không oán không than.

Tiêu Chiến đỡ cậu đứng dậy, trong mắt anh nổi lên vô vàn lo lắng: "Em ổn không?"

"Chiến Chiến", mẹ Vương bất chợt gọi anh. Tiêu Chiến quay sang, căng thẳng chờ bà nói tiếp. Nước mắt bà lúc này đã giàn giụa khắp khuôn mặt. Bàn tay run run nắm lấy tay anh, nhỏ giọng cầu xin nức nở:

"Chiến Chiến, con nhìn đi. Con lớn lên xinh đẹp lại tài giỏi, biết bao nhiêu người muốn theo đuổi mà không được. Con lại hơn Nhất Bác 6 tuổi, trải đời nhiều, hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Bên ngoài kia có thiếu gì đối tượng thành đạt, xứng đôi với con. Thằng bé nhà dì còn nhỏ như thế, nó không hiểu thế nào là yêu. Nó không biết đâu là sai là đúng, không biết cái gì gọi là luân thường đạo lí. Nhà dì chỉ có mỗi nó là con trai. Xem như dì cầu xin con có được không? Cầu xin con, tha cho con trai của dì đi, đừng lôi kéo nó đi theo con đường sai trái này nữa mà."

Những câu cuối cùng bà không kìm được mà bật khóc. Anh cảm nhận được sự đau đớn, tuyệt vọng của một người mẹ hết mực thương yêu con trai mình, để rồi nhìn thấy nó không giống như mình mong đợi. Tiêu Chiến muốn giải thích gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn mãi không nói nên lời. Anh đứng im như tượng đón lấy từng giọt nước mắt nóng hổi của mẹ Vương rơi xuống bàn tay mình, nhiệt độ nóng đến mức như đang thiêu rui từng thớ thịt trong lòng anh.

Vương Nhất Bác nghe vậy lập tức tiến đến giằng tay anh ra khỏi mẹ, cậu tức giận nói: "Mẹ nói gì vậy? Con đang làm gì con hiểu hơn ai hết, mẹ nói anh ấy để làm gì? Muốn gì thì nói thẳng với con này."

"Mày còn mặt mũi để nói câu đó sao?"

Ba Vương không nhịn được lại bắt đầu muốn đánh cậu. Mẹ Vương vội ôm lấy ông lại, khóc lớn: "Nhất Bác mẹ xin con, con đừng nói gì nữa cả, mẹ xin con đấy!"

Tiếng khóc của bà là âm thanh duy nhất còn vang lên trong phòng, thê lương đòi mạng. Bàn tay Tiêu Chiến lặng lẽ siết chặt lại, các khớp xương kêu lên răng rắc. Anh không nhìn họ, trầm giọng đáp: "Con xin lỗi. Con xin phép về trước ạ."

Dứt lời anh quay người bước nhanh ra khỏi nhà, như chỉ chậm thêm một giây nữa thôi sẽ không giấu được nước mắt đang trực trào tuôn ra ngoài. Vương Nhất Bác muốn đuổi theo anh nhưng bị ba Vương mạnh mẽ ngăn lại. Tiêu Chiến đứng trước cửa nhà mình, cảm nhận từng ngọn gió đêm thổi qua hong khô gương mặt ướt đẫm. Mãi cho đến khi anh cảm thấy mình có thể bình tĩnh rồi mới mở cửa bước vào.

Ba mẹ Tiêu đang ngồi xem tivi. Bà thấy anh về thì lo lắng hỏi: "Có chuyện gì à con? Mẹ nghe thấy bên nhà Nhất Bác có tiếng cãi nhau, không sao chứ?"

Tiêu Chiến cúi mặt lắc đầu. Anh im lặng đi đến ngồi bên cạnh mẹ, đôi mắt vẫn thủy chung nhìn xuống đất. Nuôi con khôn lớn từng ấy năm, ba mẹ Tiêu đều nhận ra có chuyện không ổn. Ba anh ôn tồn hỏi: "Chiến Chiến, xảy ra chuyện gì rồi? Nói ba nghe xem nào."

Anh siết tay lại thành quyền, cả khớp hàm cũng nghiến chặt, đau đớn nhưng anh tuyệt nhiên không cảm thấy gì. Mẹ Tiêu đưa ánh mắt lo lắng nhìn chồng rồi lại nhìn con. Cả người anh rơi vào trạng thái đấu tranh kịch liệt. Qua một lúc, Tiêu Chiến hít sâu một hơi hạ quyết tâm:

"Ba, mẹ, con có chuyện muốn thưa."

Đúng lúc này, chuông cửa chợt reo lên. Mẹ Tiêu bảo anh đợi một chút rồi đi ra mở. Tiêu Chiến đưa mắt nhìn ra, nỗi bất an trào dâng mạnh mẽ. Mẹ Tiêu đứng ngoài đó hết 10 phút, trái tim anh căng thẳng dõi theo bóng dáng bà. Sau khi quay lại, bà bước đi như người mộng du, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn. Tiêu Chiến cắn môi, khẽ gọi: "Mẹ."

Đồng tử mẹ Tiêu chợt động, chầm chậm nhìn về phía con trai bảo bối của mình. Bà đến trước mặt Tiêu Chiến, hai tay nắm chặt lấy cánh tay anh, cố nặn ra một nụ cười nơi khóe miệng: "Chiến Chiến, dì Vương vừa mới qua. Bà ấy nói con và con trai bà ấy yêu nhau, xin mẹ bảo con đừng dụ dỗ con bà ấy nữa. Làm sao có thể, con nói đúng không? Sao chuyện này có thể là thật được, đúng không con?"

Nghe vợ nói thế, ba Tiêu cũng giật mình ngẩng đầu lên. Hai mắt ông mở to hết mức, giống như bản thân vừa đón nhận một chuyện cực kì khiếp đảm. Ông nhìn chằm chằm vào con trai, hi vọng nhận được một lời trấn an từ anh. Dưới áp lực từ ba mẹ, thân thể Tiêu Chiến run lên, rồi đột ngột quỳ thẳng xuống nền đất lạnh lẽo. Anh cúi đầu nghẹn khóc:

"Ba, mẹ, con xin lỗi."

Lồng ngực mẹ Tiêu phập phồng, tay chân run rẩy kịch liệt. Mất một lúc, bà mới khẽ lắc đầu, cánh môi giật giật cố gắng kéo cao. Bà vuốt ve gương mặt cùng bờ vai con, giọng nói gấp gáp thúc giục: "Sao con phải xin lỗi? Nói cho mẹ nghe, bà ta nói dối. Con không có yêu con trai, con không có dụ dỗ con bà ấy. Con bình thường mà, nói cho mẹ nghe đi, Chiến Chiến, con bình thường mà..."

Câu cuối cùng thanh âm đặc biệt lớn, như van cầu, như cố huyễn hoặc bản thân. Bà không kìm được bật khóc nức nở. Tiêu Chiến vẫn cúi đầu. Nước mắt anh như chuỗi hạt châu đứt dây, từng giọt nặng nề rơi xuống vỡ tan trên mặt đất. Anh chỉ biết lặp đi lặp lại câu "Con xin lỗi, xin lỗi mẹ" trong vô thức.

Như đã vượt quá giới hạn chịu đựng, mẹ Tiêu gào lên. Bà liên tục đánh mạnh vào lưng, vào người Tiêu Chiến, nắm lấy vai anh mà lắc, hệt như người đang lên cơn cuồng trí. Bà vừa đánh vừa khóc lớn: "Sao con có thể như vậy? Sao có thể đối xử với mẹ như vậy hả Chiến Chiến? Thằng hư đốn này, mẹ đánh chết con, đánh chết con!"

Tiêu Chiến cắn chặt răng chịu đựng. Sống lưng anh thẳng tắp mặc cho thân thể liên tục chịu đau đớn. Anh cảm thấy nỗi đau bên ngoài xác thịt chẳng là gì so với nỗi đau trong tim anh. Nó lớn đến mức làm tê dại khắp các tế bào của cơ thể. Ba Tiêu không đành lòng nhìn vợ con mình như thế, ông ôm lấy bà liên tục nói: "Được rồi bà nó, đừng đánh nữa, bình tĩnh lại đi."

Mẹ Tiêu giằng mạnh ra thoát khỏi vòng tay ông. Bà quát lên: "Bình tĩnh? Ông bảo tôi bình tĩnh thế nào?"

Gương mặt bà ướt đẫm, từng bước đến gần chỗ con trai. Bà nhìn Tiêu Chiến, như đang nhìn đứa nhỏ mới ngày nào lọt lòng còn đòi sữa mẹ. Giọng bà nhỏ nhẹ mà thê lương, mang theo sự tuyệt vọng giày vò: "Tôi cực khổ mang thai mười tháng sinh ra nó, lại vất vả nuôi nó lớn khôn. Chăm bẵm bế bồng, nó bệnh tôi không dám ăn, nó khóc tôi không dám ngủ. Lúc nào tôi cũng chỉ mong ngóng nó thành tài. Ngày nó cầm tấm bằng đại học tôi hạnh phúc biết chừng nào, thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi một đứa con xuất sắc như thế. Tôi hi vọng nó lấy vợ, sinh con đẻ cái, sống cuộc sống bình thường hạnh phúc như con nhà người ta. Bây giờ nó lại nói với tôi là nó thích một thằng con trai khác!"

Bà gào lên, khóc đến tê tâm liệt phế, rồi ôm lấy mặt anh thủ thỉ: "Chiến Chiến, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy? Mẹ chỉ có mình con thôi, con làm vậy làm sao mẹ có thể đối diện với ông bà nội con, với liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu chứ? Chiến Chiến..."

Tiêu Chiến ôm chầm lấy bà mà khóc, giọng anh lạc hẳn đi: "Mẹ, con xin lỗi."

Xin lỗi, vì con đã không giống như những gì mà ba mẹ kì vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top