Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

Một lúc sau, hai người đã thu hoạch được một vỉ bánh nóng hổi vì mới ra lò, từng chiếc bánh được Tiêu Chiến cẩn thận như trao hết tình yêu thương mà làm ra. Vị béo ngậy của bơ và kem, vị ngọt hơi đắng của socola, kèm theo vị tươi mát của trái cây. Cả ba vị hoà quyện với nhau, thật ngon. Thật.. giống với hương vị của bà.

- Này! Bánh của anh ngon lắm! - Vương Nhất Bác dù dùng gương mặt lạnh lùng nhìn anh lúc nói chuyện nhưng giọng của cậu vẫn giữ chút gì đó dịu dàng với Tiêu Chiến.

- Ha.. là do bà đã dạy anh từ lúc bé đấy! Anh cũng rất thích ăn bánh này, lại càng muốn do chính tay bà làm.

Hình như anh lại nhớ bà rồi.

- Ra vậy. Bà tôi cũng làm bánh cho tôi ăn như thế này, tôi cũng thích. Nhưng tôi đã không còn được nếm hương vị này từ rất lâu rồi.

- À ừm... thôi nào đừng nhắc chuyện quá khứ nữa! Em ăn đi kẻo bánh hết nóng sẽ khô lắm đấy!

Và rồi cả hai cùng nhau trò chuyện ăn bánh thật vui vẻ. Đây là lần đầu ông quản gia nhìn thấy Vương Nhất Bác buông lỏng bản thân với người ngoài như vậy. Lòng ông cũng an tâm hơn trước rồi.

.

Thời gian cũng lần lượt trôi đi như dòng nước, bình lặng tựa con suối yên ả nơi giữa cánh rừng xanh vậy.

Ngày này qua tháng nọ đều lặp lại cùng một khung cảnh. Vương Nhất Bác bận rộn với hàng tá việc ở công ty, đến tận khuya mới trở về nhà. Tiêu Chiến chính thức ở cùng phòng với cậu, ngoan ngoãn sống ở ngôi nhà này, hôm nào cũng trông đến khi nhìn thấy gương mặt cậu mới an tâm mà chợp mắt. Tiêu Chiến biết rằng mặc cho công việc có giữ chân cậu trễ thế nào Vương Nhất Bác cũng cố gắng hoàn thành xong và trở về nhà với anh dù là 0 giờ hay đến 3 - 4 giờ sáng hôm sau.

Ở nhà có một người vẫn luôn luôn chờ đợi cậu về, thật ấm lòng.

Không cần làm gì cầu kì, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy đối phương một phút thôi là đủ rồi.

Hai người cứ nhẹ nhàng như có như không.. cũng không hẳn nói là thân thiết. Nhưng lại có thể bảo rằng họ đã dám đối diện với nhau, cùng nhìn thẳng vào mắt đối phương một cách tự nhiên nhất, và trao cho người ấy nụ cười ấm áp nhất.

.

*Một đêm nọ*

Cả ngày Tiêu Chiến được ông quản gia chăm sóc từng bữa ăn đến tận giường nên anh cũng chẳng việc gì mà đi ra ngoài, cứ lủi thủi loanh quoanh trong phòng, hết đi đi lại lại thì nằm trên giường xem phim rồi ngủ. Tuy sướng thì sướng thật nhưng không được đi hít thở không khí ngoài trời thì còn gì là hưởng thụ hoàn toàn. Chán chết đi được!

- Mà sao giờ khuya lắm rồi Nhất Bác vẫn chưa về nhỉ? Dạo gần đây em ấy đâu có về khuya thế này nữa? Hay là tăng ca đột xuất? Trời ơi là trời !!!

Anh Tiêu nào đó bắt đầu thấy nhớ nhung cậu nhỏ rồi...

Ấy mà như ông trời nghe được tiếng lòng của anh vậy, sau khi lời than thở vừa dứt Nhất Bác cũng về.

Nhất Bác giấu cái túi sau lưng, vui vẻ gọi Tiêu Chiến.

- Anh Chiến! Em về rồi!

- À em về rồi hả? Đi tắm đi.

Tiêu Chiến tỏ vẻ giận hờn, mặt buồn bã, môi dưới bĩu xuống như oán trách anh chán thế này đều là do cậu.

Vậy mà cậu vẫn không để ý đến biểu hiện của anh bây giờ. Vẫn tiếp tục gọi.

- Anh Chiến! Em có món quà tặng anh này!

- Hả? Tặng anh món gì đấy cún con?

Tiêu Chiến đang ủ rũ đột nhiên tươi tỉnh vui vẻ hẳn ra, như đây không phải là cùng một người vậy. Con người sao có thể thay đổi đến chóng mặt thế chứ?

Cậu lấy ra từ phía sau một túi nhìn vào là biết ngay món quà. Chiếc túi in trên đó là hình điện thoại... lại còn là bản đặc biệt giới hạn đang được hàng nghìn người tranh giành ngoài kia để rước em nó về tay nữa.

Hai tay cầm đưa trước mặt anh, buông một câu nói tặng anh với khuôn mặt đã đỏ ửng cúi gầm mặt xuống ngại ngùng, trông chẳng khác gì đang trao sính lễ vậy.

- Em..em tặng anh thật á?

- Chẳng thèm đùa anh đâu!

Đến trả lời cũng không liếc nhìn anh một lần.

Tiêu Chiến không ngờ cậu lại đối tốt với anh như vậy. Nhưng anh nợ cậu nhiều thứ quá.. cậu cứ tốt thế này đến khi nào anh mới trả hết ân nghĩa này cho cậu đây...

- Ưm... nó đẹp quá! Nhưng mà.. ừm... chắc anh không thể nhận đâu!

- Sao vậy? Là em tranh từng giây từng phút cho anh đấy! Nhận đi mà!

Nhất Bác lại dùng cái chiêu nũng nịu kèm theo uỷ khuất này với Tiêu Chiến, anh có bao giờ thắng khi cậu làm thế đâu chứ.. chết tiệt!

- Haizz... được rồi được rồi. Anh nhận là được chứ gì!

- Dạ!

Nhất Bác vui sướng như đứa nhóc được tặng cây kẹo ngọt vậy. Ngốc nghếch gãi gãi đầu mình, cứ ngây ra đó mà cười. Đáng yêu chết mất!

- Anh Chiến biết sử dụng không? Để em hướng dẫn anh.

- Ừm em dạy anh dùng đi!

Hai người hì hục một hồi, coi như vài phím cơ bản Tiêu Chiến cũng đã nắm được phần nào đó.

- Còn đây, đây là danh bạ, hiển thị tên là số điện thoại của những người anh lưu vào. Khi nào anh thấy nhớ em, anh có thể gọi cho em bất kì lúc nào, em đã lưu số của em trong máy của anh rồi.

Chưa để Tiêu Chiến phản ứng, Nhất Bác nhanh chóng đe doạ anh.

- Anh mà lưu số của những người em không quen biết thì.. ừm... đừng có trách em đấy!

Tiêu Chiến cười cười gật đầu, lần mò đến danh bạ, chỉ có mỗi số điện thoại của Vương Nhất Bác.

"Số điện thoại : 0805**1005
Tên : Em yêu"

Cậu... đặt tên cho số điện thoại của cậu là... là em.. em yêu sao ?

- H.. hả? Đây... đây là do em đặt sao?

- Ơ.. anh không thích à? Em chỉ muốn đặt như vậy để thân thiết với anh hơn thôi...

Giọng Vương Nhất Bác có pha một chút ủ rũ, khiến người đối diện thật khó để trả lời rằng "không phải không thích, nhưng mà chẳng phải có hơi kì quái sao?". Rồi Tiêu Chiến cũng chào thua với cậu nhóc này.

- Không phải, không phải đâu! Chỉ là.. ừm..

- Vậy là thích rồi. Thôi không bàn nữa, em buồn ngủ rồi. Em còn phải đi tắm mau rồi nghỉ ngơi nữa. Anh ngủ trước đi, ngủ ngon!

Vẫn cái tính ấy, vẫn cái cách nói ngắt lời người khác. Có thể là vì cậu sợ lời nói của anh... sợ anh từ chối. Nhưng may thật nhỉ! Hôm nay đúng là một ngày vui với cậu Vương.

Thiết nghĩ có nên mở tiệc làm kỉ niệm không?

.

Trong lúc Vương Nhất Bác đi tắm, Tiêu Chiến đã vận dụng hết những kiến thức ban nãy Nhất Bác dạy để đổi lại tên danh bạ.

Cũng là cái tên danh bạ hai chữ, nhưng tên này lại vô cùng đáng yêu. Cún con!

Từ giờ có thể nghe giọng nói của Nhất Bác bất cứ lúc nào chứ không cần phải chờ đến tận khuya nữa rồi.

.

Ngày hôm ấy, không chỉ mỗi mình Vương Nhất Bác vui, mà Tiêu Chiến cũng thấy hạnh phúc không kém.

______________

Ôi đột nhiên được ủng hộ nhiều quá! Cảm ơn tất cả mọi người <3

Xie xìe !!!!!!!!! Xie xìe !!!!!!!!! (>3<)

.

Và.. hmm... tạm biệt các nàng nhé ! Hẹn gặp lại vào một ngày chưa xác định ~ (TvT)👋

.

Chắc chắn tôi sẽ trở lại đấy !!! Nên đừng có bỏ tôi và "Buôn" nhaaaa !!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top