Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến đi của Mạn Tinh Hào đã bước sang ngày thứ hai, buổi chiều đấu giá từ thiện sau đó có một buổi tiệc rượu theo thông lệ.

Liên Tòng Hoài liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Chiến trong đám người. Tiêu Chiến đưa lưng về phía anh, đứng ở bên cạnh tháp rượu đang nhận lấy ly rượu từ bồi bàn, Liên Tòng Hoài đến gần gọi, "Sean."

Thân ảnh cao ngất quay đầu lại, Tiêu Chiến hôm nay mặc một bộ âu phục màu xanh, thắt cà vạt màu xám nhạt. Anh vẫn thích quần áo màu lạnh, người bình thường mặc loại màu sắc quá đơn điệu này, đều khó tránh khỏi vẻ già dặn, nhưng Tiêu Chiến thì không. Cặp mắt thụy phượng ôm lấy trăng sao, dù quần áo đơn điệu hơn nữa cũng không cản được ánh sáng trong đôi mắt đó. Màu sắc quạnh quẽ ở trên người anh ngược lại sinh ra một loại cảm giác xung đột, vô tình giống như vừa lạnh nhạt vừa đa tình.

Liên Tòng Hoài ân cần nhìn anh, "Sắc mặt cậu kém quá, có phải tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt?"

"Thay đổi môi trường thỉnh thoảng sẽ có tình trạng  như vậy", Tiêu Chiến đẩy kính gọng bạc trên sống mũi lên. Sau khi Dương Chấn rời đi, Tiêu Chiến liền trằn trọc cả đêm không ngủ, buổi sáng soi gương thấy tơ đỏ trong mắt, cố ý đeo kính, vẫn bị Liên Tòng Hoài nhìn ra.

"Tiệc rượu kết thúc ngủ thêm một giấc, ngày mai tàu sẽ cập bến."

"Được", Tiêu Chiến mỉm cười đáp lại.

"Cả ngày hôm qua không gặp cậu, tôi còn có mấy người bạn muốn giới thiệu cho cậu."

"Còn nhiều cơ hội. Sau này tôi ở lại Hong Kong, chúng ta sẽ có nhiều thời gian gặp mặt."

Nói đến đây Liên Tòng Hoài muốn nói lại thôi. Sáng nay từ chỗ Du Cửu Thiên nghe được tin, anh đã vô cùng ngạc nhiên. Anh kỳ thật muốn hỏi Tiêu Chiến, vì sao lại đồng ý làm việc cho Cửu Thiên. Ở trong lòng Liên Tòng Hoài, nói khả năng của Tiêu Chiến muốn gì được nấy có lẽ hơi khoa trương một chút, nhưng ít nhất không phải dễ dàng bị mời chào như vậy. Tuy rằng danh tiếng của tập đoàn Cửu Thiên ở Hong Kong rất lớn, nhưng có thể lớn hơn cục phiên dịch bộ ngoại giao sao? Nếu như là vì lợi, Tiêu Chiến cũng đã sớm tự do tài chính.

Không vì danh lợi cũng không mưu lợi, rốt cuộc là vì sao? Cả ngày Liên Tòng Hoài cũng nghĩ không thông. Sớm biết Tiêu Chiến quyết định như vậy, anh sẽ dùng mọi biện pháp để lôi kéo Tiêu Chiến về Liên Thị. Chính anh ta có lợi thế trước nhưng lại bỏ qua cơ hội vô ích. Điều này khiến trong lòng Liên Tòng Hoài cũng có chút ấm ức. Tiêu Chiến thấy anh bỗng dưng ngây người liền nhẹ giọng hỏi: "Liên tổng? Làm sao vậy?"

"Không có gì", Liên Tòng Hoài nhấp một ngụm rượu, "Chỉ là có chút...... không nghĩ tới."

Tiêu Chiến trầm ngâm, "Không nghĩ tới tôi sẽ làm công cho người khác sao?"

Liên Tòng Hoài dừng lại một chút, "Sean, cậu hiểu ý tôi mà."

Tiêu Chiến ung dung cười khẽ, "Lúc trước tôi cũng không nghĩ tới. Cuộc đời mà, ai đoán trước được số mệnh."

Liên Tòng Hoài thổn thức vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến, "Lúc trước cậu không ở Hong Kong, chúng ta không thể gặp mặt. Lần này cậu đến, lại lựa chọn Cửu Thiên. Xem ra vẫn là duyên phận không đủ."

Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích, vẫn nho nhã lễ độ đáp, "Liên tổng nói đùa rồi."

Ánh đèn dịu xuống, tiếng dương cầm kiều diễm vang lên, buổi tiệc rượu bắt đầu.

Thật hiếm khi Du Mạn Mạn không bám lấy Dương Chấn, hôm nay kiêu ngạo khoác tay Du Cửu Thiên đi ra. Một đám người mặc âu phục vừa nhìn thấy Cửu gia đã vây lại trò chuyện. Tâm trạng của Du Cửu Thiên thoạt nhìn không tệ, tay nâng ly rượu vẫn cười rất hiền lành.

Tính tình Tiêu Chiến vốn lạnh lùng, luôn khinh thường loại xã giao trống rỗng này nhưng khi nhìn thấy Dương Chấn đứng bên cạnh Du Cửu Thiên, bước chân liền tự giác bước đến.

Du Cửu Thiên vẫy tay với anh, giới thiệu với Du Mạn Mạn ở bên cạnh: "Vị Tiêu Chiến tiên sinh này là nhân tài cha vừa mời đến", lại quay đầu nói với Tiêu Chiến, "Đây là con gái tôi, Mạn Mạn."

"Du tiểu thư, xin chào."

"Xin chào."

Du Mạn Mạn đánh giá người đàn ông tuấn tú trước mặt, ánh mắt như thắp sáng lên, cô đang tức giận với Dương Chấn, tính tình tiểu thư trổi dậy, đang muốn tìm cơ hội trả thù hắn. Cô kéo Du Cửu Thiên hàn huyên một lúc sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Chiến.

"Tiêu tiên sinh chắc không phải người Hong Kong?", Du Mạn Mạn nâng ly rượu lên.

Tiêu Chiến cụng ly với cô một cái, "Du tiểu thư thật biết cách nhìn người."

"Khí chất của người ở đây khác với Tiêu tiên sinh. ", Du Mạn Mạn thong thả nói. Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Chấn, cô cũng cảm thấy hắn không giống người thường, điểm này, hai người ngược lại có phần giống nhau.

Tiêu Chiến chỉ cười, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.

Du Mạn Mạn lơ đãng nhìn thoáng qua Dương Chấn cách đó không xa, phát hiện người đàn ông này cũng vừa vặn nhìn về phía mình, cô xoay lại đối mặt với Tiêu Chiến, ý cười dịu dàng nhìn về phía sàn nhảy, "Bài hát này thật sự rất hay, anh có thấy vậy không?

Tiêu Chiến đương nhiên hiểu ý của cô, nơi xã giao như vậy, phụ nữ đã nói như vậy, không tiếp lời là bất lịch sự, anh hơi dừng lại một chút sau đó trả lời: "Rất êm tai, không biết có tôi có vinh hạnh mời Du tiểu thư nhảy một điệu hay không?"

Bàn tay thon dài của Du Mạn Mạn khoát lên bả vai và lòng bàn tay Tiêu Chiến, tuy rằng trong lòng cô vẫn là Dương Chấn, nhưng có một người đàn ông đẹp trai như vậy ở bên cạnh làm bạn, tâm tình cuối cùng cũng khá hơn. Việc càng khiến cho cô cảm thấy vui vẻ chính là Dương Chấn giống như nhìn chằm chằm bọn họ, vì thế cô tiến đến gần Tiêu Chiến hơn một chút.

Một động tác rất nhỏ, Dương Chấn liền nhíu mày, Du Mạn Mạn trong nháy mắt đắc ý, bước nhảy càng thêm nhanh nhẹn, đúng lúc này một mùi thơm nhàn nhạt bay vào mũi, chiếc mũi nhỏ xinh của cô nhíu lại.

Du Mạn Mạn vô thức lẩm bẩm: "Mùi nước hoa này, có chút quen thuộc."

Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Chiến, vậy cô đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi?

Trong đầu Tiêu Chiến lóe lên tia chớp, một khái niệm mơ hồ nhanh chóng hiện ra.

Vừa lúc bài hát kết thúc, anh kéo dài khoảnh cách không dấu vết, "Chỉ là một loại nước hoa rất bình thường", anh lịch sự gật đầu, "Hôm nay thật vinh hạnh có thể quen biết Du tiểu thư, nhưng tôi còn có một số việc chưa xử lý xong, tôi xin phép đi trước."

Trên mặt Du Mạn Mạn còn mang theo một tia nghi hoặc, Tiêu Chiến đã xoay người rời đi, đi tới trên boong tàu mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã dính đầy mồ hôi lạnh.

"Nước hoa bình thường" mà anh gọi thật ra không hề bình thường. Nó đến từ dịch vụ tùy chỉnh nước hoa của một thương hiệu cao cấp, yêu cầu người điều chỉnh phải trả lời các câu hỏi như "món ăn yêu thích", "trải nghiệm tuổi thơ khó quên nhất", "mùi thơm khó chịu nhất"  và những câu hỏi khác. Bậc thầy hương liệu sẽ chuẩn bị một công thức dựa trên những câu trả lời này, và nước hoa đã pha chế sẽ được giao cho khách hàng khoảng một năm sau đó. Câu trả lời cho những câu hỏi này và mùi của nước hoa sẽ được lưu giữ vĩnh viễn cho đến lần ghé thăm tiếp theo của khách hàng nếu như có yêu cầu điều chỉnh khác.

Nói tóm lại, đây là mùi hương độc nhất trên thế giới.

Du Mạn Mạn không thể ngửi thấy nó, trừ khi...

Ý niệm trong đầu bỗng nhiên rõ ràng - - là áo sơ mi anh thay cho Vương Nhất Bác.

Mùi nước hoa này rất nhẹ, chỉ ở rất gần mới có thể ngửi thấy, chẳng lẽ đêm qua Dương Chấn rời khỏi phòng là đi tìm Du Mạn Mạn......

.

.

.

Tiệc rượu còn đang tiếp tục, Mạn Tinh Hào giống như một công viên khổng lồ xa hoa trên biển với đầy đủ các loại tiết mục khác nhau đang chờ trình diễn khi trời tối.

Hai ngày nay Văn Lai đều đắm mình trong sòng bạc ở tầng một, thua đến choáng váng đầu óc. Ban ngày hắn tắm nắng ở bể bơi tầng cao nhất boong tàu, mệt mỏi thì ngủ trên ghế bố, nhưng dạo này Du Mạn Mạn thường xuyên đến boong tàu giải sầu, vừa nhìn thấy hắn liền cau mày. Cô cảm thấy Văn Lai tựa như một con chó ngu ngốc chỉ biết ăn uống, chơi gái và đánh bạc.

Văn Lai không quan tâm đến ánh mắt khinh thường và lạnh lùng của Du Mạn Mạn. Du Mạn Mạn xinh đẹp không thua kém gì các ngôi sao trên truyền hình, nhưng trong mắt Văn Lai, cô chỉ là một người phụ nữ phiền phức và kiêu ngạo. Hắn cảm thấy hàng ngày Văn Thái đều phải tươi cười làm trâu làm ngựa cho cô thật là mất mặt.

Ai cũng thích người đẹp, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng thứ hắn thích nhất chính là đàn ông đẹp.

Hắn nuôi dưỡng đàn ông giống như sưu tầm tem, tổ chức các buổi tiệc ái tình mua vui, thỉnh thoảng chơi đến chết người nhưng hắn cũng không thèm để ý. Những người mà hắn tiếp xúc đều là mấy loại người bên ngoài xã hội hoặc nhưng kẻ làm mấy công việc đặc thù, loại bỏ một hoặc hai người như vậy cũng không phải chuyện khó.

Vận may của Văn Lai hôm nay rất khá, lần đầu tiên sau hai ngày đánh bạc đã thắng được tiền. Hắn lại chẳng hứng thú mấy loại tiệc rượu gì đó. Ánh nắng mặt trời trên biển cháy da cháy thịt, người bình thường phơi nắng hai ngày đã không chịu nổi, hắn lại tắm nắng đến mức cả người ngăm đen phát sáng giống như một con linh dương cường tráng.

Hoàng hôn trên biển thật đẹp, du khách đều đang tham gia tiệc rượu, trên boong tàu gần như không có ai, Tiêu Chiến một mình đứng ở mũi tàu, lơ đãng nhìn hoàng hôn phía đằng xa.

Anh cởi áo vest khoác lên lan can, nghe gió biển mát lạnh thổi qua trán, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và tỉnh táo. Hai ngày nay Du Cửu Thiên luôn mời anh đến uống trà, ngắm tranh và nói chuyện phím. Khi sóng lặng, bọn họ sẽ chơi gôn trên sân thượng phòng anh, những quả bóng nhỏ màu trắng bị ném xuống mặt biển xanh thẳm, giống một loại giải tỏa.

Du Cửu Thiên tỏ ra rất ngưỡng mộ anh, lão già này đặc biệt kiên trì trong việc "tuyển dụng".

Đúng như những gì đêm đó chú Phùng đã nói, Du Cửu Thiên rất sùng bái Hán Cao Tổ và khao khát chiêu mộ nhân tài như Lưu Bang, có lẽ vì lão cũng xuất thân từ giai cấp thấp nhất, cuối cùng trở thành ông chủ của một tập đoàn sau đó có được cả danh lẫn lợi.

Chỉ trong thời gian ngắn tiếp xúc, Tiêu Chiến liền phát hiện, Du Cửu Thiên quả thật rất giỏi mê hoặc lòng người, nói vậy càng hiểu được cách chiêu mộ cũng như cách dùng người của lão. Nhưng anh sẽ không bị mê hoặc, anh sẽ không bị bất luận kẻ nào thu phục, lý do anh ở lại nơi này chỉ vì Vương Nhất Bác.

Nhưng còn Vương Nhất Bác? Hắn gặp Du Cửu Thiên trong hoàn cảnh nào? Hắn có thể vượt qua được sự cám giỗ của con cáo già này không? Tại sao hắn phải giả chết? Việc giả chết cũng có liên quan đến Du Cửu Thiên sao?

Tiêu Chiến cảm thấy kinh hãi, anh không muốn tin rằng đứa trẻ mình nuôi dưỡng lại bị Du Cửu Thiên lợi dụng như vậy, có quá nhiều nghi vấn, mà chuyện xảy ra ngày hôm nay... bọn họ cần một cuộc nói chuyện đàng hoàng.

Anh đang chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi không nhận ra đằng sau mình có một đôi mắt tham lam.

Văn Lai đứng trên tầng ba của du thuyền nhìn xuống, ngay cả khi nhìn từ phía sau, người đàn ông này cũng quá quyến rũ. Đứng một mình giữa trời và biển, dưới ánh chiều tà, cả người dường như được khảm bởi một lớp vàng đồng. Ánh mắt của Văn Lai giống như nước dãi của rắn độc, bao phủ toàn thân Tiêu Chiến từ trên xuống dưới.

Áo sơ mi trắng, quần tây gọn gàng, thắt lưng buộc ngang eo mỏng, hai tay chống lan can, chóp hông mơ hồ, đôi chân thon dài và thẳng tắp. Văn Lai từng cho rằng đàn ông mặc vest quá cứng nhắc, so với đám người trong hậu cung của hắn ta thật vô vị. Giờ phút này nhìn Tiêu Chiến, một bóng lưng cũng làm hạ thân hắn cứng rắn, lại là bộ dáng trong trẻo lạnh lùng càng làm cho dục vọng xấu xa trong hắn nổi dậy, làm hắn thật sự muốn lao đến xâm chiếm.

Đối mặt với mỹ nhân này, tự nhiên trong đầu Văn Lai không có bất kỳ hình ảnh tao nhã nào, một phút chờ đợi cũng không được, hắn nóng lòng muốn nhìn thấy khuôn mặt của người đẹp. Hắn nhanh chóng bước xuống cầu thang dẫn lên boong tàu ở tầng một...

Tiêu Chiến lặng lẽ đứng trong chốc lát. Sau khi lấy lại tinh thần, anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, vừa quay người lại trong tầm mắt đột nhiên hiện ra một bóng đen, thô bạo ôm bả vai anh bước nhanh vào trong khoang thuyền.

Tim của anh đập hụt một nhịp, người này đã bắt lấy cánh tay anh, tuy rằng mặc nguyên một thân màu đen của vệ sĩ nhưng Tiêu Chiến biết hắn là ai.

Dương Chấn quen đường tránh qua đám người ở đại sảnh, đưa anh tới cuối một lối đi chật hẹp, chỗ rẽ có một cánh cửa lõm vào, giống như là cửa ra vào của phòng chứa đồ bỏ hoang. Anh bị đẩy tới chỗ lõm nhỏ hẹp kia,  lưng áp vào cửa, người đàn ông áo đen chống tay lên vách tường bên tai anh, mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

Tiêu Chiến nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng còn có một đôi mắt trắng dã.

Dương Chấn đang tức giận.

Dương Chấn không lập tức nói gì, hắn đang cố gắng trấn tĩnh lại. Sau khi gặp lại Tiêu Chiến, cảm xúc của hắn luôn ở trạng thái mất kiểm soát, hắn biết điều này có bao nhiêu nguy hiểm. Tầm mắt của hắn vẫn chưa từng rời đi, khi nhìn thấy Văn Lai nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, ngón tay hắn vô thức rút ra lưỡi dao cạo râu mỏng như tờ giấy trong ống tay áo, trong một khắc đã muốn ra tay. Không phải Văn Lai vẫn rất tò mò vết thương trí mạng của cỗ thi thể kia là do thứ gì tạo thành sao, không phải muốn tận mắt nhìn thấy thủ pháp giết người của đó sao? Vậy thì hắn sẽ thỏa mãn tên khốn đó.

Trong lý trí còn sót lại, Dương Chấn buông lưỡi dao xuống, hắn nhanh chóng lao vào phòng giặt quần áo gần đó, mặc một bộ áo bảo vệ màu đen, chạy nhanh lên boong tàu, kéo người ra khỏi chỗ đó.

Hai ngày nay Văn Lai ngập ngụa trong cờ bạc, ở trên thuyền không có nhiệm vụ gì giao cho hắn, hắn ta sẽ không đến trước mắt Du Cửu Thiên, cho nên vẫn chưa thấy qua Tiêu Chiến. Trong lòng Dương Chấn một chút cũng không thoải mái, chỉ cần Tiêu Chiến còn ở đây ngày nào, Văn Lai sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy anh.

Con chó điên đó...... ánh mắt đó......

Dương Chấn không thể nghĩ được nữa, hắn miễn cưỡng nuốt lửa giận xuống, lấy điện thoại di động lấy ra một tấm ảnh cận cảnh Văn Lai, giơ lên trước mặt Tiêu Chiến, "Coi chừng người này, nhớ kỹ khuôn mặt này, không được tới gần hắn, không được nói chuyện với hắn, nếu như sau này gặp lại ở Cửu Thiên, có thể cách xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, anh hiểu chưa?"

Tiêu Chiến không biết đã xảy ra chuyện gì, không rõ Dương Chấn vì sao tức giận như vậy, anh vẫn còn ngơ ngác nhìn tấm ảnh kia.

"Hắn là em trai của Văn Thái, sở thích chơi đàn ông, là một tên cặn bã, nếu anh đụng phải hắn ta sẽ vô cùng nguy hiểm", Dương Chấn cố hết sức giải thích, vẻ mặt mơ hồ của Tiêu Chiến khiến hắn đau lòng. Hiện tại hắn bất lực mở to mắt nhìn Tiêu Chiến còn chưa biết mình rơi vào vũng nước đục như thế nào, lại không có cách nào kể cho anh nghe hết mọi chuyện.

Làm sao sự tình lại phát triển đến mức này, tình huống xấu nhất so với tất cả tình huống sinh tử mà hắn đã trải qua, tất cả đều hỏng bét. Hắn thật sự muốn đốt cháy con thuyền này, cho xong hết mọi chuyện.

Tiêu Chiến muốn trấn an hắn, "Chú lớn như vậy, có thể tự bảo vệ mình."

Dương Chấn dùng sức nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, lại cho anh xem ảnh chụp, "Thấy lỗ tai của hắn ta không? Biết cái gì gọi là tai súp lơ không? Người luyện quyền Thái khi vật lộn lâu dài, không ngừng bẻ gãy xương tai, vôi hóa mưng mủ biến thành như vậy. Anh cảm thấy nếu anh rơi vào trong tay hắn, có mấy phần nắm chắc có thể bảo vệ mình?"

Tiêu Chiến nhìn thấy trên tấm ảnh phóng đại kia, toàn bộ vành tai Văn Lai sưng tấy, dữ tợn lật ra ngoài, giống như một đống mộc nhĩ xấu xí.

"Nếu như vậy thì cháu sẽ làm gì?"

"Anh nói gì?"

Tiêu Chiến cảm thấy mình điên rồi, không biết có phải bị phỏng đoán kia kích thích hay không, vừa rồi trước mắt anh vẫn xuất hiện hình ảnh Du Mạn Mạn và Dương Chấn dây dưa cùng một chỗ, Dương Chấn kháng cự anh, là đi làm với Du Mạn Mạn sao?

"Chú nói cháu sẽ làm gì nếu chú rơi vào tay hắn?"

Dương Chấn ở trong không gian chật chội nhìn ánh mắt Tiêu Chiến, cũng không trả lời.

Hắn sẽ giết tên đó, nhất định sẽ giết chết tên khốn đó. Hôm nay Dương Chấn đã nổi lên sát ý. Nếu quả thật Văn Lai dám động đến Tiêu Chiến, Dương Chấn sẽ không chút do dự cắt đứt động mạch chính của hắn ta, đem máu của hắn ta từng chút từng chút nhỏ xuống biển, chảy máu cho đến chết.

Có tiếng bước chân nhốn nháo truyền đến, Dương Chấn cảnh giác nhìn thoáng qua hành lang đối diện.

Tiêu Chiến cảm thấy thật buồn cười, đột nhiên ở thời khắc này hỏi ra một câu như vậy. Anh đè nén cảm xúc, nhanh chóng khôi phục lý trí, "Chú muốn nói chuyện với cháu," Giống như sợ người chạy đi liền một phát bắt được vạt áo của Dương Chấn, "Không nhất thiết là lúc này, sau khi xuống thuyền, thời gian nào cũng có thể, chú sẽ chờ cháu."

"Tôi không có gì muốn nói với anh. Anh chỉ cần nhớ kỹ lời nói của tôi, làm theo lời tôi nói là được." Tiếng bước chân dần dần vang lên, Dương Chấn buông cánh tay muốn rời đi.

"Chỉ cần cháu giải thích rõ ràng", Tiêu Chiến nói với giọng điệu mạnh mẽ, trong tay vẫn nắm chặt vạt áo.

Dương Chấn quay đầu lại, thấy được trong cổ áo Tiêu Chiến hiện lên một tia sáng kim loại, hắn biết đó là cái gì. Thật không ngờ Tiêu Chiến vẫn còn đeo nó, hắn không thể nói được điều gì, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng bất lực, nơi này thật sự không thích hợp dừng lại quá lâu, hắn đẩy tay Tiêu Chiến liền xoay người bước đi.

Tiêu Chiến đuổi theo hai bước, lại lần nữa bắt lấy cánh tay Dương Chấn, thấp giọng nói, "Cháu không cho chú nhắc tên, chú có thể không nhắc, cũng có thể làm theo lời cháu nói, tất cả đều nghe theo cháu", trong thanh âm có chút gì nghèn nghẹn, "Nhưng cháu phải kể cho chú nghe hết mọi việc."

Trong miệng hình thành hai chữ "Nhất Bác" nhưng không thể cất lên, Tiêu Chiến có chút kích động, liền dừng lại hít sâu một cái, "Dương Chấn, cậu có thể tin tưởng tôi, nói cho tôi biết, cậu thật sự...thật sự có nổi khổ gì không?"

Mặc dù tối hôm đó anh thất vọng chỉ trích hắn, nhưng anh cũng không tin Vương Nhất Bác thật sự sẽ biến thành một tên khốn nạn không phân biệt đúng sai. Anh nhìn hắn lớn lên và trưởng thành cùng hắn, trên đời này không ai có thể hiểu được bản tính của Vương Nhất Bác hơn anh.

Dương Chấn không quay đầu lại, Tiêu Chiến không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong đôi mắt kia phảng phất như một cơn lốc nổi lên từ mặt hồ sâu thẳm, cuộn tròn mãnh liệt, sau đó... vẫn khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu.

Dương Chấn loạng choạng tránh né bàn tay của Tiêu Chiến, hắn không nói gì, không thể nói gì, cuối cùng vẫn một mình rời đi như đêm đó.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng  đầy đau nhức, anh ngơ ngác trong giây lát, bóng lưng đó trùng hợp với một hình ảnh nào đó trong hồi ức sâu xa, anh rất nhanh liền nhớ tới hình ảnh đó. Đó là một bức ảnh...

-TBC-

11.12.2023

🌈🌈🌈

Bé Mạn nghĩ ẻm là nữ chính ngôn tình nhưng không biết mình chỉ là nữ phụ đam mỹ.

Sau chương này sẽ quay về quá khứ, đến tận chương 2x lận nha cả nhà.

Mười mấy chương quá khứ điên cuồng. Tiếp đó là mấy chục chương hiện tại oánh nhau tá lả. Không chương nào thật sự yên ổn. Mọi người chịu khó đợi Ven nha ❤️❤️❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top