Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến hít sâu vài hơi, khó có thể bình tĩnh ngồi xuống. Từ hôm ở sân bay đến nay anh không nhận được cuộc thoại nào của Vương Nhất Bác, gọi liên tục cho hắn nhưng điện thoại luôn tắt máy.

Anh lập tức mở hộp thư, tìm hành trình do công ty du lịch cung cấp, số điện thoại của hướng dẫn viên du lịch trên đó không liên lạc được, cứ như vậy, anh nhìn thấy một email khác từ một người lạ trong danh sách hộp thư đến. Email này được gửi cách đây một tuần. Bấm vào, đó là một bức ảnh, không ngờ khuôn mặt của Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện. Trong khung cảnh khó hiểu, thanh niên ngồi cùng một người đàn ông trang điểm đậm trông có vẻ quyến rũ, dáng vẻ thân mật, phía dưới bức ảnh là một câu:

Wanna taste your lips once more!

Những ngón tay bấm vào màn hình run rẩy, nhất thời đầu óc Tiêu Chiến trở nên trống rỗng.

Hơi thở của Tiêu Chiến như ngưng đọng, anh cẩn thận nhìn vào bức ảnh, ở góc màn hình lớn phía sau hai người hiện lên dòng chữ I love AMS màu hồng nhạt. Dựa theo hành trình, lúc này Vương Nhất Bác đã rời khỏi Amsterdam, và hắn nên ở Florence tham quan một trong những giáo đường hoặc bảo tàng mỹ thuật nổi tiếng thế giới.

Tiêu Chiến đóng máy tính lại, không chút suy nghĩ, gọi điện đến bộ phận khiếu nại của công ty du lịch. Tiêu Chiến thậm chí hiếm khi lái xe quá tốc độ cho phép, nhưng mỗi khi Vương Nhất Bác phạm sai lầm thì phong độ liền hoàn toàn vứt ra sau đầu. Giống như năm Vương Nhất Bác 14 tuổi bị thương ở chân, anh chạy đến bệnh viện liền theo bản năng chỉ trích nhà trường, hành vi mất kiểm soát này mang tính quán tính, có xu hướng bạo lực và thậm chí là phi lý.

Công ty du lịch rất nhanh gọi điện thoại lại cho Tiêu Chiến, nói cho anh biết kết quả xác minh.

Vương Nhất Bác đã trở về Trung Quốc một tuần trước, hướng dẫn viên du lịch đã đích thân đưa hắn đến sân bay, việc không tuân theo hành trình là do chính Vương Nhất Bác yêu cầu. Bộ phận chăm sóc khách hàng tỏ ra lịch sự và kiên nhẫn giải thích. Tiêu Chiến không chịu hủy bỏ khiếu nại, không theo hành trình có thể mang đứa trẻ tham quan chỗ khác, sao có thể kết thúc chuyến đi sớm mà không thông báo với phụ huynh?

Đầu bên kia điện thoại xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi, khoảng trống nhất thời này cũng khiến Tiêu Chiến tức giận nhận ra mâu thuẫn của chính mình. Vương Nhất Bác đã 18 tuổi và không còn là một đứa trẻ, nếu còn xem hắn như một đứa nhỏ thì ngay từ đầu anh không nên để hắn đi một mình.

Tiêu Chiến quá mâu thuẫn.

Tiêu Chiến không nghe được những lời còn lại, anh ngơ ngác cúp điện thoại, mở WeChat, trong hộp thoại được ghim, tin nhắn cuối của Vương Nhất Bác đang xin lỗi anh và nói "Chú, cháu nhớ chú".

Phía trên là những đoạn ghi âm trò chuyện dài vô tận, trước đây ngay cả khi anh đi công tác, hai người cũng thường xuyên liên lạc với nhau. Vương Nhất Bác mỗi ngày đều bám lấy anh, nói rất nhiều chuyện thế nhưng vài ngày gần đây không có bất kỳ tin tức gì, mà anh cũng mặc kệ, cho rằng cậu bé chỉ là trẻ con nổi giận.

Đột nhiên Tiêu Chiến ý thức được sự tàn nhẫn của mình. Đứa nhỏ giống như người trượt chân, lao thẳng vào vũng lầy, vô số bàn tay dưới bùn kéo hắn vào chỗ sâu trong bóng tối, hắn cầu cứu anh, anh lại đánh tay lái, quay đầu xe.

May mắn thay, công ty du lịch cho biết Vương Nhất Bác đã trở về Trung Quốc nên Tiêu Chiến đã lấy lại bình tĩnh và biết tìm hắn ở đâu.

Họ có hai căn nhà, một Nam một Bắc ở hai đầu thành phố. Một năm nay Vương Nhất Bác bận rộn thi tốt nghiệp trung học, Tiêu Chiến ngoại trừ ở cùng hắn cũng thường xuyên đi công tác, hai người đã lâu không trở về.

Chiếc A7 màu đen đi xuyên qua một con đường rợp bóng cây xanh mướt, tán cây ngô đồng cực lớn như tán ô. Từ nhỏ đến lớn Tiêu Chiến đã chạy trên con đường này. Khi còn bé anh cảm thấy con đường rất rộng, lớn lên lại phát hiện con đường chỉ có thể chứa được hai làn xe, xe lướt qua nhau đều phải đi chậm lại.

Cuối con đường là bốn tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây với những ngọn tháp vòng cung và cửa sổ hình vòm, được bao quanh bởi một rừng đá bê tông cốt thép, giống như những tác phẩm nghệ thuật cô đơn và cổ kính.

Khu vực này ban đầu có 6 tòa nhà kiểu phương Tây được người Nhật xây dựng trước giải phóng, trong đó có 2 tòa nhà bị đánh bom trong chiến tranh, chỉ còn 4 tòa nhà còn nguyên vẹn, tòa nhà trong cùng là nơi Tiêu Chiến sống cùng bà ngoại, cũng là căn nhà duy nhất giữ lại kiến trúc ban đầu. Ba tòa nhà cách đó hơi xa, đổi thành kiểu nhà bình thường, tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng có 3 hộ gia đình, nhà của nhà họ Vương là tòa nhà ngoài cùng, ở phía bên tay trái của tầng một.

Tiêu Chiến đỗ xe, bước xuống, đi về hướng quen thuộc, ánh nắng làm lá cây cong lên, rất nhiều ký ức sáng loáng xông tới trước mắt.

Đời người luôn có hai ba xiềng xích, đối với Tiêu Chiến mà nói, đó là tuổi thơ u ám, nếu không có nhà họ Vương, có lẽ anh đã không thể sống sót đến ngày hôm nay.

Đó là một buổi tối mùa thu, Tiêu Chiến một mình đeo cặp đi về nhà, dừng lại ở một cây cầu gần nhà, cụp mắt xuống, ngơ ngác nhìn bên dưới, đột nhiên không muốn đi thêm nữa. Nghĩ đến căn nhà lạnh lẽo và người bà nghiêm khắc khiến anh khó thở, anh cảm thấy nước sông chảy xiết thật vui vẻ, lao về phía trước thật tự do, tim đập thật nhanh, bao bọc một ý nghĩ không thể kiềm chế muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh muốn giống như dòng sông này không hề trói buộc mà lao về phía trước.

Khi đó trong đầu anh không có khái niệm "cái chết", anh chỉ cảm thấy mệt mỏi đến choáng váng, không biết mình mệt ở đâu. Anh bị những thứ vô hình đè lên, còn nặng hơn cả chiếc cặp sách to lớn trên lưng. Cơ thể nhỏ bé của anh bò lên lan can, gió thổi qua tóc và quần áo. Anh cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ cảm giác này được gọi là tự do. Gió lạnh đột nhiên trở nên ấm áp. trong nháy mắt hai tay buông lỏng, phảng phất cả người đều được giải thoát. Nháy mắt trời đất quay cuồng, cảm giác mất trọng lượng lần đầu tiên trong đời ập đến... Tiếp theo anh nghe thấy có người hoảng sợ gọi tên mình...

Tiêu Chiến như đang mơ một giấc mơ ngắn ngủi và kỳ quái, tỉnh lại một chút, anh thấy mình đang nằm trên một tấm lưng rộng và dày, xóc nảy nhưng lại có cảm giác an toàn, người đàn ông đó cõng anh nghiêng đầu lại, vừa chạy vừa nói với anh đừng sợ, lập tức đưa anh về nhà.

Tiêu Chiến đột nhiên trở nên căng thẳng, nắm lấy huy hiệu trên đồng phục cảnh sát, sợ hãi lặp lại: "Em không về nhà, em không về nhà..."

Khi tỉnh lại lần nữa, anh đang nằm trên chiếc giường ấm áp trong một căn phòng xa lạ, nhưng anh lại quen biết những người trước mặt, họ là con trai và con dâu của bà Vương nhà bên cạnh, đều là cảnh sát.

Bà ngoại và hàng xóm rất ít tiếp xúc, cũng không cho anh nói chuyện với người khác, có mấy lần bà Vương thấy anh liền mỉm cười gọi anh là Tiểu Chiến. Tiêu Chiến đều cúi đầu nhanh chóng đi qua, kỳ thật anh rất muốn đáp lại, cho đến bây giờ không ai gọi anh như vậy. Ở nhà bà ngoại thậm chí không gọi tên anh, nhưng anh không dám đáp lại, nếu bà ngoại biết sẽ nổi giận, nhẹ thì quở trách, nặng sẽ dùng một tấm ván gỗ cứng dài đánh anh.

"Tiểu Chiến, em thấy khá hơn chút nào chưa?" Nhậm Thư Nguyên ngồi ở bên giường, hơi nghiêng người về phía trước, trong mắt tràn đầy dịu dàng và quan tâm.

Tiêu Chiến đột nhiên từ trên cây cầu kia nhảy xuống, lúc Vương Diệp xông tới đã không còn kịp, ông trèo qua lan can nhảy xuống sông bắt lấy Tiêu Chiến lại liều mạng đưa đứa nhỏ lên khỏi mặt nước, nhờ đó ngăn chặn thảm kịch xảy ra.

Bọn họ có lẽ đều biết hoàn cảnh của Tiêu Chiến. Bà ngoại của Tiêu Chiến thờ ơ với người khác, chưa bao giờ tiếp xúc với hàng xóm. Nhiều năm trước bà sống với con gái, sau này bên cạnh bà có thêm một đứa bé, Lâm Uyển lại không lui đến nữa.

Đây vốn là chuyện nhà người ta, bọn họ cho dù đau lòng cho Tiêu Chiến cũng không tiện xen vào. Họ vốn tưởng Tiêu Chiến chỉ là tính cách hướng nội một chút, nhưng hôm nay đứa nhỏ liều lĩnh nhảy cầu, tình huống thực tế nhất định nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ.

Bọn họ cũng không hỏi Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện gì, chỉ là từ ngày đó bắt đầu mỗi ngày Tiêu Chiến tan học, Vương Diệp đều ở cổng trường chờ anh. Tiêu Chiến vẫn không dám nói chuyện với ông nên Vương Diệp chỉ đi theo từ xa, như thể hộ tống anh suốt chặng đường cho đến khi nhìn thấy anh an toàn đi vào tòa nhà phương Tây kia.

Sau đó có một ngày, lúc Tiêu Chiến tan học trời đổ mưa, anh che ô từ trong sân trường đi ra, vốn tưởng rằng Vương Diệp sẽ không ở đây, nhưng vẫn nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc, quần áo trên người đều ướt đẫm, đứng ở nơi đó chờ anh. Tiêu Chiến cuối cùng lấy hết cản đảm bước đến, cố gắng giơ chiếc ô trong tay che khuất đỉnh đầu hai người.

Sau khi quen nhau, Vương Diệp đã đưa Nhậm Thư Nguyên đến đón Tiêu Chiến, cùng anh tâm sự chuyện xảy ra ở trường, cùng anh ăn đồ ăn vặt bên đường, cười cười nói nói đi qua một đoạn đường rất dài. Bởi vì sợ bà ngoại Tiêu Chiến nhìn thấy không vui, bọn họ tách ra ở nơi cách nhà gần nửa con phố, Tiêu Chiến lại tự mình đi về nhà.

Đây giống như một bí mật nhỏ giữa ba người họ. Sau này, sức khỏe của bà ngoại ngày càng kém, bà nói chuyện gay gắt với Tiêu Chiến và mắng anh mỗi ngày. Sau khi bà nhận thức được mình không có cách nào chăm sóc một đứa trẻ 10 tuổi, bà quyết định dọn đến viện dưỡng lão.

Tiêu Chiến bị bỏ lại ở nhà một mình, chỉ có bảo mẫu chăm sóc sinh hoạt đơn giản thường ngày. Hai vợ chồng trực tiếp đón Tiêu Chiến về nhà mình ở. Năm Tiêu Chiến 12 tuổi, Vương Nhất Bác ra đời. Tiêu Chiến rất thích cục sữa mềm mại đáng yêu này và thích mỗi người của nhà họ Vương. Anh ở trong nhà này cảm nhận được rất nhiều sự ấm áp chưa từng có, mãi cho đến năm 15 tuổi, người mẹ đã biến mất mười mấy năm đột nhiên xuất hiện.

Trước đó Tiêu Chiến chỉ nhìn thấy cô qua ảnh.

Lâm Uyển khóc lóc sám hối với anh, kể về những khó khăn mà cô đã trải qua mấy năm nay, nhớ thương anh như thế nào, không thể tự chủ thế nào, sau một loạt bước đệm, cô nói ra ý nghĩ cuối cùng, muốn Tiêu Chiến cùng mình sang Mỹ.

"Nếu như em không muốn đi, mọi người sẽ giúp em nghĩ cách. Cho dù là mẹ ruột cũng không thể miễn cưỡng em." Ánh mắt Nhậm Thư Nguyên ôn hòa nhưng kiên định. 5 năm qua, bọn họ đều xem Tiêu Chiến như đứa em trai ruột thịt của mình. Cô ẵm một đứa nhỏ trắng sữa như quả cầu tuyết trên tay, bàn tay Vương Nhất Bác nhỏ bé, má sữa căng phồng, mắt mở to đen lay láy. Cậu bé được 3 tuổi nhưng nói năng chưa trôi chảy, luôn học ba mẹ gọi tên Tiêu Chiến nhưng lại nghe ra thành "Tán, Tán".

Vương Diệp im lặng một lúc rồi mới mở miệng nói: "Du học Mỹ là điều tốt, nhưng mẹ của em... Tiểu Chiến, em nghĩ thế nào?"

Tiêu Chiến nhìn anh trai và chị dâu, nghĩ đến sự chăm sóc ân cần của họ dành cho anh trong những năm qua. Họ thật sự đã hy sinh rất nhiều, bà Vương tuổi đã cao, hiện tại còn phải nuôi Vương Nhất Bác. Công việc cảnh sát thường ngày bận rộn, lúc trước anh vẫn cố gắng giúp chia sẻ chút việc nhà, nhưng một đứa nhỏ hơn 10 tuổi, có thể làm được bao nhiêu.

Bây giờ mẹ ruột của anh đã quay lại tìm anh, anh không nên gây rắc rối cho nhà họ Vương nữa. Mặc dù anh không thể hiểu được trong nước mắt của Lâm Uyển có bao nhiêu phần chân thật nhưng cô vì anh đã đến tận đây và nguyện ý đem anh về bên cạnh, dù sao trong lòng cô vẫn coi anh là con trai của mình. Có lẽ thật sự giống như lời cô nói, tất cả những việc cô làm trước đây đều vì bản thân không tự chủ được thôi.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Anh, chị dâu, em bằng lòng cùng bà ấy sang Mỹ."

Ý tưởng của anh lúc đó là đợi đến khi anh lớn lên, có triển vọng và có năng lực sẽ quay về báo đáp cho nhà họ Vương.

Rất nhanh Tiêu Chiến đã làm xong thủ tục. Ngày đi, Vương Diệp và Nhâm Thư Nguyên ra sân bay tiễn anh. Vương Nhất Bác giơ bàn tay nhỏ bé, vẫn ôm đùi anh không buông, tỉnh tỉnh mê mê, như là không muốn để anh đi.

Tiêu Chiến bế đứa bé lên, dỗ trong lòng một lúc, ngửi mùi sữa trên người, nghe nó kêu "Tán... Tán..." và để nó bôi nước miếng khắp mặt.

Trước khi rời đi, Tiêu Chiến cúi đầu thật sâu với vợ chồng Vương Diệp. Tấm lưng mảnh khảnh của anh dừng lại ở lưng chừng đó, không chịu ngẩng đầu lên.

Một giọt nước mắt rơi xuống đất. Tất cả những gì anh muốn nói đều gói gọn trong hành động này, lúc đó một câu cũng nghẹn ngào không thể nào nói được......

.

.

.

Bước chân Tiêu Chiến dồn dập, từng bước một đạp vào trong ký ức. Anh đi vào trong tòa nhà kia, quẹo trái, lấy chìa khóa ra, cắm vào trong lỗ nho nhỏ, chỉ chuyển động nhẹ một chút, cửa liền mở ra, cùng với một trái tim tràn đầy chua xót đồng thời rơi xuống đất.

Vương Nhất Bác thật sự trở về nơi này.

Cánh cửa mở vào phòng khách, mọi thứ ở đây không có gì thay đổi. Đồ nội thất bằng gỗ màu nâu nhạt mang theo chút ấm áp cổ xưa, trên bàn thấp cạnh ghế sô pha có một chiếc đèn bàn nhỏ có màn che, ở bên cạnh là một tấm ảnh gia đình được chụp chính tại phòng khách này. Bà Vương ngồi chính giữa, cười thật hiền hậu, thân mật ôm bả vai Tiêu Chến. Vương Diệp cùng Nhậm Thư Nguyên ngồi ở hai bên họ, trong vòng tay Nhậm Thư Nguyên đang ôm một đứa nhỏ.

Khóe mắt Tiêu Chiến ươn ướt, anh bước vào cửa mang theo chút gió nhẹ, rèm cửa sổ hơi ố vàng liền bị gió tác động. Anh ngây người trong chốc lát, giống như căn nhà cũ trống trải trước mắt chưa trải qua bất kỳ tang thương nào, nơi này vẫn là ngôi nhà tràn ngập khói lửa năm đó.

Căn phòng rất sạch sẽ, có chút dấu vết của sự sống. Lúc này Vương Nhất Bác  không có ở đây, chắc hẳn đã ra ngoài. Tiêu Chiến do dự một chút rồi mới ngồi xuống, quyết định đợi Vương Nhất Bác quay lại. Anh kéo lõng cà vạt một chút, hiện tại cũng không làm gì được chỉ có thể chờ đợi, may mắn chưa đầy nữa giờ sau, khóa cửa liền chuyển động.

Anh hơi nghiêng người về phía trước, lại ngồi trở về.

Vương Nhất Bác đang xách túi từ cửa hàng tiện lợi về, nhìn thấy Tiêu Chiến có chút sửng sốt nhưng không có phản ứng gì thừa thãi, giống như một buổi chiều bình thường, Tiêu Chiến vừa kết thúc công việc sớm và trở về nhà của họ. Hắn cụp mắt xuống, lặng lẽ thay giày ở cửa ra vào.

Chưa đầy một tháng kể từ lần cuối cùng họ chia tay không mấy vui vẻ ở nhà, khoảng thời gian này đối với cả hai đều không dễ dàng.

"Cháu về sớm sao không nói gì, cũng không về nhà?" Nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng trước mặt mình bình yên vô sự, Tiêu Chiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vì sợ hãi nên giọng điệu anh có chút không tốt, "chú có dạy cháu hay không, cho dù là đi đâu cũng phải báo lại với gia đình, không được vô duyên vô cớ..."

"Cháu nói rồi."

"Cái gì?"

"Cháu đã nói rất nhiều việc, nói mỗi ngày, chú có ý đến cháu không? Chú có bao giờ trả lời cháu không?" Vương Nhất Bác thờ ơ nói và đặt chiếc túi nhựa lên bàn trà, " Vì chú không bao giờ trả lời thì tại sao cháu phải tiếp tục nói."

"Đây là lý do cháu không về nhà sao? Bởi vì chú không trả lời tin nhắn của cháu là có thể chơi trò mất tích hả?"

"Không phải chú đuổi cháu đi sao. " Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh.

"Chú nói... khi nào?"

"Chú không nói, nhưng nếu cháu ở nhà chú liền trốn đi."

"Chú không trốn, công việc của chú rất bận rộn." Tiêu Chiến vẫn duy trì tư thế của phụ huynh.

"Thật sao?", Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha bên cạnh anh, "Vậy tại sao trước kia công việc không bận rộn, trước kia cháu nói nhớ chú, chú sẽ trở về với cháu." Lúc cậu bé nói những lời này, thanh âm trầm xuống, giống như cố gắng đè nén điều gì, "Chú không chịu ở chung một nhà với cháu, không chịu gặp cháu, cháu còn mặt mũi nào ở lại đó."

Tiêu Chiến bị chọc giận, gương mặt lại thêm vài phần xinh đẹp không dễ thấy thường ngày, anh lập tức phản bác, "Chú nói rồi, cháu đã trưởng thành, chúng ta phải có cuộc sống riêng, không thể giống như trước nữa."

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt đó, tim đập thình thịch, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến mức gần như xa lạ, "Hiện tại cháu đang sống cuộc sống của mình, cháu ở đây, cũng không mất tích."

"Cuộc sống của cháu chính chụp ảnh với mấy tên kỳ quái kia, lang thang vào những nơi bát nháo như vậy hả?", Nghĩ đến câu nói trên tấm ảnh kia, Tiêu Chiến đột ngột đứng lên, đem lo lắng trong lòng tức giận nói ra, "Cháu mới 18 tuổi, còn là sinh viên, chuyện đời còn chưa trải. Nếu như chú đã nuôi cháu khôn lớn, chú phải có trách nhiệm quản thúc cháu, không để cháu sa đọa như vậy được."

"Chú đã nói cháu đã trưởng thành, không thể giống như trước kia. Được, cháu nghe lời chú, cháu sẽ không trở về căn nhà kia, cháu sẽ sống cuộc sống của chính mình.

Mọi chuyện cháu đều nghe lời chú, bây giờ chú lại nói không thể, bởi vì cháu quá nhỏ, nói như thế nào đều là chú. Tiêu Chiến, chú rốt cuộc muốn cái gì?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, từng câu hùng hổ dọa người, "Chú rốt cuộc muốn thế nào? Chú muốn cái gì ở cháu."

Tiêu Chiến cứng ngắc đứng đó, giống như tên ngốc đầy mâu thuẫn, anh nói không ra lời, bị chất vấn đến không trả lời được. Bên tai có tiếng nói rõ ràng, nhưng trong phòng không có một tia gió, rèm cửa sổ buông xuống, có lẽ là tiếng máu chảy, khuấy động trong cơ thể anh, trằn trọc, điên cuồng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục nữa, Tiêu Chiến cảm thấy mình cần ở một mình. Anh lướt qua Vương Nhất Bác, hướng về phía cửa, chưa bước được mấy bước thì bất ngờ bị một lực mạnh kéo lại, giam cầm.

Vương Nhất Bác vẫn ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau, ôm chặt eo anh, cả khuôn mặt vùi vào người anh, đôi môi nóng bỏng áp vào bụng anh, vừa đau lòng vừa tức giận, hắn gọi anh là chú, tiếp sau đó từng câu từng chữ phát ra khiến cho người ta đau đớn:

"Chú nhìn xem, chú lại muốn đi, còn nói không phải không cần cháu.

Chú, cháu nhớ chú, mấy ngày nay mỗi ngày đều nhớ chú.

Nếu không vui thì cứ mắng cháu đi, đánh cháu cũng được, chỉ là đừng bỏ đi...cầu xin chú."

-TBC-

31.12.2023

Chú Chiến nhận được bức ảnh kia vì đó là địa chỉ email do BoBo "gõ vài chữ" để lại trên điện thoại của người vũ công ở quán bar.

🌈🌈🌈

Năm nay điều bất ngờ đối với Ven là chuyển sang trans fic. Mục đích ban đầu là trans để đọc cho nên nếu có thiếu sót gì cả nhà nhắn Ven nghen. Ven vẫn muốn các chiếc fic nhà Ven hoàn thiện nhất có thể.

Năm mới tốt lành nha cả nhà. Năm sau Ven hứa sẽ chăm hơn và giỏi hơn 😆😆😆.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top