Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Súc sinh...cút đi..."

Vương Nhất Bác sững sờ đứng đó, hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến như thế này, giọng nói khàn khàn, hai má buồn bã tái nhợt, ánh mắt nhìn hắn lại vô cũng sắc bén, như thể hắn là một con quái vật khủng khiếp nào đó.

Hắn nhất thời không kịp phản ứng, cho đến khi Tiêu Chiến trở về phòng, đóng cửa lại, khung cảnh xung quanh trở lại yên tĩnh như buổi sáng sớm, như thể cảnh tượng dâm loạn vừa rồi chưa từng xảy ra.

Đau lòng và buồn tủi, chàng trai giơ tay lên lau mắt, lòng bàn tay ướt đẫm, cúi đầu nhìn xuống, trông giống như một đứa trẻ không thể giải quyết được vấn đề, "Rõ ràng là anh cũng phản ứng..."

Tiêu Chiến nhốt mình trong phòng ngủ. Vương Nhất Bác nấu bữa sáng thanh đạm, cho đến khi cháo nguội, đồ ăn để nơi góc khuất tối om, cửa cũng không mở. Lo lắng cho anh khó chịu lại phát sốt, Vương Nhất Bác mở camera theo dõi, thấy Tiêu Chiến ngồi một mình trong bóng tối, hầu như không cử động. Hắn ý thức được sự phản kháng gay gắt này. Với loại trạng thái này, Tiêu Chiến chỉ chịu ra khỏi phòng khi nào hắn rời đi.

Hắn đổ đồ ăn nguội lạnh vào thùng rác, làm lại món mới, đặt trên ghế trước cửa phòng ngủ, cầm lấy mũ bảo hiểm, lặng lẽ bước ra khỏi nhà.

.

.

.

Khi Tiêu Chiến trở lại Tân Thành thì đã là cuối thu, lá phong nở rộ, gió biển lạnh lẽo thấu xương.

Lịch làm việc dày đặc, anh muốn bận rộn một chút, và luôn có người trả tiền để mua thời gian của anh. Dấu vết trên người mờ đi rất chậm, anh vẫn mặc áo cao cổ, sau hai tuần những dấu tích đó cũng không còn nhìn ra.

Vương Nhất Bác cũng không còn mỗi ngày nhắn tin và gọi điện cho anh như lần trước nữa, nhưng dạo này hắn thường xuyên đăng trên vòng bạn bè. Khi có thời gian, Tiêu Chiến sẽ click vào avatar chú chó Doberman màu đen, đôi khi quá bận rộn cũng không vào nữa. Điều này không giống với tính cách của anh. Trước đây Tiêu Chiến hầu như không để ý những thứ này. Chức năng này đối với anh thừa thãi như đồ đạc trên bảng điều khiển xe ô tô.

Cậu bé thường đăng những nội dung vụn vặt hàng ngày, ăn phải đồ ăn dở tệ ở căn tin, học phải lớp của vị giáo sư tục tĩu, chạy dưới ánh đèn của sân vận động vào ban đêm và thỉnh thoảng chia sẽ vài đoạn video về xe máy.

Tuy rằng Tiêu Chiến đuổi người đi nhưng không thể thực sự phớt lờ đứa nhỏ. May mắn thay với những nội dung này, Tiêu Chiến có thể đánh giá được tình trạng sống hiện tại của Vương Nhất Bác. Hắn đang sống cuộc sống đại học bình yên và phong phú. Như thể không có anh bên cạnh, Vương Nhất Bác lại biến trở về cậu bé ngoan ngoãn trước kia. Đương nhiên, điều Tiêu Chiến không biết chính là những nội dung này chỉ có anh mới nhìn thấy.

Sáng hôm đó thức dậy, vừa mở mắt ra lại sờ vào điện thoại, anh nhìn thấy bức ảnh đầu gối chảy máu và bầm tím, trên đó còn dính rất nhiều bụi, status chỉ có 3 chữ: tiết thể dục.

Theo phản xạ có điều kiện, anh liền muốn gọi video call, đầu ngón tay gần như đã chạm vào màn hình, nhưng rất nhanh, Tiêu Chiến lại tắt đi, ngồi yên tĩnh một lúc. Điện thoại lại rung lên, là Thôi Viễn Trấn. Anh ta vừa trở về Tân Thành và hẹn Tiêu Chiến đi ăn tối.

3 ngày trước bọn họ còn làm việc cùng nhau. Anh biết đây là phương thức duy trì quan hệ giữa người với người, nghĩ như vậy, ở trong hộp thư thoại liền trả lời "Được". Anh cần thứ gì đó để chuyển hướng suy nghĩ của mình.

Thôi Viễn Trấn biết anh thích uống rượu, mỗi lần hẹn đến nhà hàng đều gọi loại rượu ngon. Đồ ăn không ăn bao nhiêu, Tiêu Chiến chỉ một mực uống rượu, uống đến có chút mơ hồ. Thôi Viễn Trấn cho rằng anh uống vào cảm thấy vui vẻ, cũng không phải lúc làm việc, cho nên không cần ngăn cản.

Tiêu Chiến thật sự uống khá nhiều. Lúc trong nhà hàng không có cảm giác gì, bước ra ngoài hóng gió liền cảm thấy choáng váng, anh miễn cưỡng tự nhiên nói lời tạm biệt với Thôi Viễn Trấn, nhìn người đi xa mới xoay người lại, chưa đi được mấy bước, bụng liền quặn lên, anh rẽ vào một con hẻm tối gần đó, vịn vào bức tường bắt đầu nôn.

Đã nhiều năm rồi anh mới có cảm giác như vậy. Đối với anh, rượu chỉ là một trò giải trí, một trò tiêu khiển. Anh thích uống rượu nhưng không thích say, càng uống vào càng sầu não. Từ trước đến nay, không có chuyện gì trong cuộc sống khiến anh phải tìm đến rượu giải sầu.

Nôn mửa được một lúc, anh ngẩng đầu nhìn quanh con hẻm chật hẹp giữa hai tòa nhà, đầu vẫn còn choáng váng, xoay người dựa vào bức tường lạnh lẽo, lấy điện thoại ra kiểm tra wechat.

Xếp phía trên chính là Vu Mộc Tình, ngón tay anh lướt qua dấu chấm đỏ của tin nhắn chưa đọc. Tiêu Chiến chỉ nhấp vào bức chân dung Doberman, cập nhật cuối cùng là về đầu gối bị thương của đứa nhỏ. Tiêu Chiến không đeo kính, uống say cũng không nhìn thấy rõ, đôi mắt không ngừng chớp chớp. Anh có chút tức giận, cũng không biết giận ai, trong lòng có một nỗi buồn không rõ nguyên nhân đang trào ra.

Bên ngoài con hẻm là cảnh đêm ồn ào náo nhiệt, ánh đèn neon rực rỡ không thể chiếu vào, không ai chú ý đến anh trong bóng tối, còng lưng, cúi người nhìn về phía màn hình nhỏ, liên tục bấm vào một tấm ảnh, mở ra, phóng to, mở ra lại phóng to.

Anh cứ đứng như vậy, như không nghe thấy, không nhìn thấy gì, mãi đến khi điện thoại rơi xuống mới giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt anh là một khuôn mặt xa lạ, đang túm lấy cánh tay anh. Hắn ta nhắm vào Tiêu Chiến kể từ khi anh bước ra khỏi nhà hàng. Một người đàn ông mặc âu phục sang trọng, tay đeo đồng hồ, say rượu và ngây ngốc đi vào con hẻm tối. Loại người này là đối tượng tốt nhất để ra tay.

Đồng hồ nhanh chóng bị lấy đi. Tiêu Chiến bị lôi kéo đến rung cả người. Anh không hề phản kháng, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc điện thoại di động trên mặt đất, màn hình nứt ra vẫn còn sáng, suy nghĩ của anh rời rạc, trong mắt anh chỉ chứa được hình ảnh đầu gối bị thương của Vương Nhất Bác.

Tên nọ buông tha chiếc điện thoại vỡ màn hình, quay lại lật túi quần của anh, trong ví chứa đầy thẻ và một xấp tiền mặt. Hắn ta tùy tiện rút ra mấy tấm thẻ thả xuống đất sau đó đem ví tiền nhét vào trong ngực. Tiêu Chiến đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, bắt lấy cổ tay của hắn ta, "Không được..."

Tên cướp thầm mắng một tiếng, tháo đồng hồ đeo tay cũng không có phản ứng, vậy mà một cái ví rách chỉ có chút tiền kia cũng không cho. Đồ con ma men ngu ngốc. Hắn tiện tay đẩy Tiêu Chiến một cái, nhưng đẩy không ra, Tiêu Chiến lại gắt gao túm lấy quần áo của hắn.

"Trả lại cho tôi..."

Anh muốn lấy lại chiếc ví. Chiếc ví đó được Vương Nhất Bác dùng toàn bộ số tiền thưởng làm quà tặng cho anh khi tham gia một trận đấu bóng rổ của trường cấp hai thành phố và giành được giải MVP lúc mới 15 tuổi.

Nó không đắt lắm nhưng anh vẫn quý trọng sử dụng rất nhiều năm. Tiêu Chiến sờ soạng trên người tên đó, giống như anh mới là kẻ cướp. Hai người giằng co mấy lần, tên cướp nóng lòng thoát thân, hung hăng đạp một cước vào bụng anh.

Tiêu Chiến ngã xuống đất, càng thấy đầu choáng váng. Tên cướp vẫn chưa bỏ chạy, có người hét lên câu gì đó, trong hẻm nhỏ lại xuất hiện thêm một người, anh cũng không phân biệt rõ. Đại khái người uống say liền trở nên bướng bỉnh, hai tai như không nghe thấy, chỉ nhìn đến chỗ điện thoại trên mặt đất, nhìn chằm chằm một lát, sau đó vịn tường cố gắng đứng lên, khom lưng đi nhặt, tiếp theo đó là cả người ngã xuống....

Tiêu Chiến không biết mình đã ngủ trong bao lâu. Trước mắt cảm thấy có ánh sáng nhẹ, anh cau mày mở mắt, nhận ra chiếc đèn chùm trên trần nhà, hình dạng đuôi máy bay, là vật phẩm đấu giá. Anh vẫn luôn thích nó, 6 năm trước anh đã bố trí nó trong phòng ngủ của Vương Nhất Bác, chỉ điều cậu bé chưa từng ở trong phòng này.

Đầu anh nặng như chì, dạ dày nóng rát, bên tai có tiếng sột soạt, anh nhìn xuống phát hiện quần áo của mình bị cởi ra, lồng ngực phiếm hồng rộ ra dưới ánh đèn sáng loáng. Vương Nhất Bác đang nằm ở vị trí thân dưới của anh, mái tóc đen nhánh cọ vào bụng dưới, hai đùi của anh bị ôm lấy, mông bị bàn tay ấm áp nâng lên, toàn thân anh run rẩy kịch liệt.

"Cháu đang làm gì vậy?"

Chàng trai ngẩng đầu nhìn lên. Tiêu Chiến đột nhiên mở to hai mắt, nửa người dưới của anh trần như nhộng, bộ phận riêng tư không được che đậy, không có một chút tôn nghiêm. Chàng trai cũng trần trụi nửa người trên, cằm dường như muốn đụng tới lớp lông bên dưới. Tác động của cảnh tượng này quá lớn, nó đánh thức ký ức muốn quên đi của anh, vừa sợ hãi vừa tức giận, giống như thỏ con rơi vào cạm bẫy, hoảng hốt không có đường chạy, anh giơ tay tát mạnh hắn một cái.

Vương Nhất Bác bị đánh đến sửng sốt, trong tay còn kéo nửa đoạn ga giường, quay đầu ngơ ngác nhìn anh.

"Cháu lại làm loại chuyện này," hai má Tiêu Chiến đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, lông mày nhíu lại, "Cháu có biết cái này gọi là gì không?"

Vương Nhất Bác kịp phản ứng, lúng túng nói: "Em... chỉ là muốn đổi..."

"Câm miệng, sao cháu lại ở đây?" Tiêu Chiến kéo chăn đắp lên người.

"Anh uống nhiều quá, em đưa anh về..."

Tiêu Chiến chỉ nhớ đi uống rượu với Thôi Viễn Trấn, anh nhớ mình uống rất nhiều, còn lại không nhớ gì nữa, "Làm sao cháu biết? Cháu theo dõi chú?"

Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, câu hỏi này không còn gì để biện minh. Tiêu Chiến đi công tác hơn một tuần, hắn nhìn thấy người trở về từ camera, muốn về nhà, nhưng sợ Tiêu Chiến còn chưa nguôi giận. Hắn liền mỗi ngày tan học chạy về nhà, ở trong khuôn viên đợi, cũng không lên lầu, đối với hình ảnh video trong điện thoại di động, không thể nói rõ tâm lý gì, giống như Tiêu Chiến vẫn luôn ở bên cạnh.

Hôm nay hắn thấy Tiêu Chiến ra cửa, anh vừa lên xe, hắn cũng vẫy một chiếc đi theo. Hắn tùy tiện vào một nhà hàng ở bên kia đường gọi một bát mì. Tiêu Chiến rời đi, hắn theo định vị trên di động tìm đến, sau đó liền nhìn thấy tên cướp kia.

Định vị được cài đặt vào ngày hắn nhìn thấy cuộc trò chuyện của Tiêu Chiến và Vu Mộc Tình. Ngày hôm sau, hắn thừa dịp Tiêu Chiến ra ngoài hẹn hò, tìm người đến lắp đặt camera theo dõi, những thứ này không thể để cho Tiêu Chiến biết.

Tiêu Chiến nhìn hắn không nói lời nào, liền biết mình đoán đúng, "Chú thật không nghĩ đến, cháu đã đến trình độ này, còn có bao nhiêu chuyện mà chú không biết?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác từ trống rỗng chuyển sang lạnh lẽo, không giải thích nữa, im lặng một lúc mới hỏi ngược lại: "Anh cho rằng em muốn làm gì?"

"..."

"Thừa dịp anh ngủ cởi quần ra?" Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, "Là một tên cuồng theo dõi? Kẻ hiếp dâm?"

"Ở trong mắt anh, em chính là kẻ khốn nạn như vậy sao?"

Hắn nói không được nữa, tình cảm mãnh liệt này hắn đã kiềm nén quá lâu, một khi phát ra không thể nào kiềm lại được. Nhưng Tiêu Chiến lại không chịu đón nhận, càng không đáp trả.

Con báo nhỏ bị thương, cái bụng mềm mại bị phớt lờ, ấm ức giương móng vuốt sắc nhọn, muốn đến gần cầu xin một chút yêu thương, nhưng lại vô tình làm tổn thương người mình yêu.

Vương Nhất Bác ném đồ trong tay xuống, Tiêu Chiến phát hiện vị trí khớp xương trên mu bàn tay của hắn đều bị rách, muốn mở miệng nói cái gì, Vương Nhất Bác đã bước xuống giường, đi đến phòng thay đồ lấy một cái áo mặc lên. Chẳng bao lâu, tiếng cửa lớn bị đóng lại, hắn lại rời đi.

Tiêu Chiến ngồi thừ ra đó một lúc, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sau đó đôi mắt ảm đạm mới tỉnh táo lại. Anh muốn ra khỏi giường để tìm một bộ quần áo để mặc, liếc thấy ga trải giường bị kéo xiêu vẹo, rũ xuống đất hơn phân nửa, phần lớn dính đầy chất nôn, một nửa khác đang kẹt ở dưới mông của mình.

Như chợt hiểu ra điều gì, anh bước xuống giường đi về phòng ngủ của hai người bọn họ, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trên giường bừa bộn, ga trải giường cuộn thành một đống ném trên mặt đất, quần áo của anh cuộn lại với quần áo của Vương Nhất Bác, đầy vết nôn mửa, vứt đi cách đó không xa.

Cơ thể cứng đờ, lòng bàn tay nóng bừng, những ngón tay vừa tát qua khó khăn co lại, trong đầu có thứ gì đó vừa nổ tung.

-TBC-

11.01.2024

🌈🌈🌈

Về cách xưng hô:

Bắt đầu từ chương 20 và các chương trở về sau, Bo thường gọi tên Tiêu Chiến, hoặc có những lúc trêu ghẹo sẽ gọi là Chú, và vì Bo đã thú nhận tâm tư trong lòng mình, cho nên Ven đã để xưng hô là "anh em", thay vì là "chú cháu". Đây xem như là một sự thay đổi trong mối quan hệ của họ, không thể nào quay lại như trước nữa. Đối với Tiêu Chiến, nhận định "chú cháu" vẫn không thể thay đổi trong thời gian này, cho đến sau này gặp lại Dương Chấn.

Khi viết những chương này, tác giả thường hay nói "viết không dễ dàng", và khi trans những chương này, Ven cũng muốn nói "tiếp nhận cũng không dễ dàng". Tuy nhiên, tất cả chỉ là sóng gió trước bình minh, sẽ có phạm sai lầm, sẽ có cơ hội để sửa chữa và quan trọng cuối cùng là người có tình sẽ về bên nhau.

Mọi người đọc fic vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top