Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Văn Lai cạo trọc đầu, rốt cục có thể nhìn ra chút hình người, đi theo Văn Thái đến dinh thự của Du Cửu Thiên.

"Cửu gia, Văn tiên sinh đến rồi."

Quản gia ở cửa nhẹ giọng thông báo, sau đó hơi nghiêng người, hai anh em họ Văn đi vào.

Văn Thái thường xuyên đến đây, tuy rằng hai người là anh em, Văn Lai rất ít khi đến. Đối với Du Cửu Thiên mà nói, hắn giống như một con dao sắc bén nhất, khi cần dùng đều rất hữu dụng, nhưng muốn con dao này làm cái gì, cũng không cần trực tiếp đối thoại với dao.

Con dao này cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của một người, chính là anh trai hắn - Văn Thái.

Du Cửu Thiên đang ở trong phòng thay quần áo, ung dung dang hai tay ra. Vị thợ may đứng kế lão đang dùng thước đo, bên cạnh là giá áo bằng gỗ lim treo một loạt trang phục kiểu Trung Quốc. Người thợ may lớn tuổi tóc mai đã bạc, thành thạo sử dụng thước mềm trong tay, học trò của ông đứng bên cạnh, đang cầm một tấm bìa cứng cẩn thận ghi chép.

"Số đo gần đây của Cửu gia dường như đã giảm bớt một chút."

"Có quá nhiều thứ khiến ta phải lo lắng. Không giống như ông, tự do và giàu có."

"Ngài nói đùa rồi, ngài là người làm chuyện lớn, thật sự có nhiều việc phải bận tâm."

Du Cửu Thiên nở nụ cười, người thợ may đo xong, được mời ra bên ngoài uống trà, lão xoay người ngồi xuống mới chú ý đến hai anh em họ Văn.

"A Lai tới rồi." Du Cửu Thiên nhướng mi, "Lần này mày làm rất tốt, nghe nói trên đường còn bị mực bắn trúng, vết thương đã khỏi chưa?"

Văn Lai lơ đễnh, hờ hững đáp: "Đều là chuyện nhỏ."

Du Cửu Thiên đánh giá hắn, "Là con mực trước kia sao?"

Văn Lai ngượng ngùng, bị người ta đuổi trên biển lâu như vậy, mấy lần suýt mất mạng, nhắc tới liền buồn bực, "Phải, chính là... những người tháng 6 năm ngoái, đều là người của Tướng quân."

Lời vừa nói ra, cả phòng lặng ngắt như tờ, ai cũng biết tháng 6 năm ngoái xảy ra chuyện gì. Toàn bộ con tàu đều bị chặn, cả người và hàng, một cái bóng cũng không trở về. Những tên hải tặc man rợ, hung hãn và không có pháp luật. Bọn chúng thăm dò tuyến đường hàng hải của họ, sau đó sẽ phân tán ở các vị trí khác nhau để chặn đường. Hơn nữa bọn chúng rất giảo hoạt, không phải lần nào cũng xuất hiện, gặp phải cũng sẽ không đuổi cùng giết tận, ngoại trừ lần tháng 6 năm ngoái.

Vẻ mặt Du Cửu Thiên lộ ra vẻ nham hiểm, giống như có một cái gai trong mắt. Bề ngoài của lão khiêm tốn nhưng thực chất lại cực kỳ kiêu ngạo, khi việc kinh doanh ma túy ngày càng lớn mạnh, lão trở nên không thể chấp nhận được cảm giác để người khác săn mồi...

Lão không nói lời nào, những người khác cũng không dám lên tiếng. Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc sau, Du Cửu Thiên cuối cùng cũng tỏ ra bình thường, thản nhiên nói: "Bình an trở về là tốt rồi, công lao lần này của A Lai không nhỏ, muốn cái gì cứ nói với anh trai mày."

Văn Lai nghe không ra sự khinh thường trong lời nói, ngược lại điều này vừa vặn hợp ý hắn. Hắn không muốn giao tiếp với lão già cổ hủ thích nói chuyện quanh co. Người hắn muốn tiếp xúc duy nhất chỉ có anh trai hắn và Dương Chấn. Anh hắn là người ra mệnh lệnh, những mệnh lệnh có thể thỏa mãn bản chất bạo lực và khát máu của hắn.

Về phần Dương Chấn, hai người họ không có xích mích gì, không thể nói là vì sao, nhưng chính là nhìn không vừa mắt. Dương Chấn không thể hiện tài năng của mình ở trước mặt người khác nên người ngoài không nhìn ra. Nhưng Văn Lai lại từ cử chỉ động tác cùng đường cong cơ bắp cuồng cuộn trên người của hắn, kết luận Dương Chấn là một cao thủ, chính là thâm tàng bất lộ, càng làm cho người ta muốn cùng hắn đọ sức.

Du Cửu Thiên đứng dậy. Hôm nay lão mặc một bộ áo cổ đứng màu xanh vịt, khuy áo bằng đồi mồi, được người cắt may toàn bộ bằng thủ công, trên gấm vóc tơ tằm rơi xuống từng gợn mây nhỏ. Chiếc áo là đặc biệt chọn cho ngày hôm nay.

Lão vỗ vỗ bả vai Văn Lai, "Vất vả rồi. Hết hôm nay, về nghỉ ngơi đi."

Phùng Minh đứng một bên có chút ngạc nhiên, Du Cửu Thiên nói vậy là muốn Văn Lai cùng đi. Hôm nay Cửu gia bao toàn bộ rạp hát lớn Văn Thì, cho đoàn kinh kịch nổi tiếng Liễu Khang Cư hát vở "Bá Vương Biệt Cơ". Nếu nói về thú vui giải trí của giới thương gia, Du Cửu Thiên mỗi thứ đều dính một chút, riêng thú vui nghe Kinh kịch hoàn toàn là sở thích riêng của lão.

Tuy nhiên, tinh hoa văn hóa Trung Hoa ngày nay đang bị suy giảm, ngoài các đoàn Kinh kịch cấp tỉnh ra, rất ít đoàn còn được người dân yêu thích. Có nhiều người thuộc giới nhà giàu nghiện loại nhạc này nhưng hiếm khi các buổi biểu diễn được tổ chức rộng rãi, dành cho tư nhân càng hiếm hoi hơn, Liễu Khang Cư là một trong số đó. Đoàn Kinh kịch này nổi tiếng nhất thủ đô, chủ gánh hát Lê Tiểu Vân là một đại Hoa đán nổi tiếng. Người ta đồn rằng cô diễn một vở kịch, âm thanh đọng lại suốt ba ngày, tư thế xé lụa không mất đi vẻ mềm mại và đẹp đẽ.

Trước kia Du Cửu Thiên đi nghe kịch, rất ít mang theo người ngoài, trừ khi là người hiểu được đôi chút nghệ thuật, có thể cùng lão thảo luận một hai vấn đề. Lão cảm thấy người khác không hiểu, nghe xong chính là lãng phí, hôm nay xem như phá lệ. Đương nhiên Du Cửu Thiên để cho anh em họ đi theo, cũng không phải là cảm thấy bọn họ sẽ hiểu, chỉ là cho bọn họ thể diện mà thôi.

Văn Lai vẻ mặt thờ ơ đi theo sau, Văn Thái vẫn lạnh lùng ngược lại thoải mái giật giật khóe miệng. Đi đến tiền sảnh, có người mở cửa cho Du Cửu Thiên, lão giống như nhớ đến điều gì, hơi nghiêng đầu nói: "Đã cho người đi đón Tiêu Chiến chưa?"

Du Cửu Thiên mời anh nghe kịch, điều này làm cho Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên. Anh là du học sinh, không hiểu Kinh kịch, xác thực mà nói là dốt đặc cán mai, chỉ là con cáo già muốn anh đi, nhất định là có mục đích khác.

Anh mặc bộ âu phục màu xanh đậm, không đeo cà vạt, giày da màu xám, ung dung lộ ra nét trong trẻo lạnh lùng, từ cửa sổ nhìn thấy xe chờ sẵn, cầm lấy áo khoác đi xuống lầu. Căn nhà nhỏ này cũng do Du Cửu Thiên sắp xếp, nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh ít dân cư, không khí và môi trường đều rất tốt. Tiêu Chiến mỗi ngày đi làm về cảm thấy rất thoải mái, thoạt nhìn tất cả vẫn như bình thường.

Xe vào thành phố giảm tốc độ lại một chút. Anh nhìn cảnh quang ngoài cửa sổ, trong mắt lại trống rỗng, ngón tay thon dài vuốt ve độ cong nửa vòng của ống tay áo sơ mi, trong lòng bắt đầu suy tính. Một lát sau, anh thở ra một hơi, ổn định tâm trạng, bất giác lại nhớ đến gian nhà trọ cũ kỹ kia, cùng Dương Chấn trải qua một đêm. Dương Chấn bình thường không đến Cửu Thiên để làm việc, cũng không biết hiện đang ở nơi nào, mấy ngày nay đang làm gì, có gặp nguy hiểm gì hay không...

Rạp hát lớn Văn Thì ở trung tâm thành phố, quy mô và cơ sở vật chất tốt nhất. Quả nhiên sau một tiếng trống da đáp lại âm thanh của hồ cầm, không gian lớn như vậy liền tràn ngập thê thương, bốn phương đều là vòng vây của địch.

Chỉ thấy Ngu Cơ cầm song kiếm bước lên sân khấu, nàng mặc giáp vảy cá, thân khoác áo choàng màu vàng, dáng người yểu điệu mà không yếu đuối, xoay người biểu diễn, có thể nói là vẻ đẹp kinh động lòng người, lập tức một thanh âm mát lạnh, êm tai hát: "Khuyên Quân Vương nhấp tửu nghe Ngu ca giải sầu..."

Rạp hát có sức chứa hàng trăm người, nhưng vỏn vẹn chưa đầy 10 người, Tiêu Chiến và Du Cửu Thiên là những người duy nhất ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua, thấy Du Cửu Thiên nhìn lên trên sân khấu, đầu ngón tay theo làn điệu điểm nhẹ ở đầu gối, trên mặt lộ vẻ say mê. Anh nghe không hiểu lắm, chỉ là Bá Vương Biệt Cơ là thoại xưa tích cũ quen thuộc, trên sân khấu Ngu Cơ đang hát:

"Hán binh đã lược địa, tứ bề thọ địch thanh, quân vương nghĩa khí tẫn, tiện thiếp hà liêu sinh!"

"Quân Hán cướp đất, hát hò vây quanh. Quân Vương kiệt sức, thiếp sao thể sống hèn."

Giọng hát kia như khóc như kể, tiếp theo liên tục hướng Bá Vương cầu bảo kiếm, ánh mắt Tiêu Chiến lóe lên, giống như có chút rung động.

"A Chiến, cậu có thích Kinh kịch không?" Du Cửu Thiên đột nhiên hỏi.

Tiêu Chiến bình tĩnh đáp, "Không ngại Cửu gia chê cười, tôi hoàn toàn không am hiểu Kinh kịch, hôm nay là lần đầu tiên nghe trực tiếp."

"Dưới sân khấu khổ luyện mười năm chỉ đổi lại một phút trên sân khấu. Trên sân khấu đều là công phu chân chính, một chút mơ hồ không được. Đáng tiếc nghệ thuật của người xưa đã xuống dốc." Du Cửu Thiên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

"May mắn, còn có người như ngài am hiểu và quý trọng."

"Đúng vậy." Du Cửu Thiên cười một cái, lại nhìn về phía sân khấu.

Lúc này Ngu Cơ nói dối Hán binh giết tới trước cửa, thừa dịp Hạng Vũ tiến đến xem xét, rút ra bảo kiếm bên hông, tự vẫn trước mặt Bá Vương...... Tiếng hồ cầm thê lương vang lên, nương theo một tiếng thương tiếc của Bá Vương: Phi tử a......!

"Ngu Cơ là nữ nhân trung liệt, chỉ là Hạng Vũ hữu dũng vô mưu, đáng tiếc......"

Tiêu Chiến không biết câu nói đáng tiếc của lão, là chỉ Ngu Cơ hay là Hạng Vũ. Anh từng nghe qua chuyện năm xưa của Du Cửu Thiên, đoán rằng lão có thể nhớ lại người vợ quá cố của mình, không tiện nói gì, liền lẳng lặng chờ câu sau.

"Cậu đã đến tuổi lập gia đình rồi, có bạn gái chưa?" Du Cửu Thiên đổi chủ đề.

"Vẫn chưa."

"Đàn ông nhất định phải có một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc."

Từ Kinh kịch nói đến Ngu Cơ, lại nói đến phụ nữ, mặc dù giống như đang tán gẫu việc nhà nhưng Du Cửu Thiên không phải loại người như vậy. Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười: "Cửu gia nói phải."

Du Cửu Thiên bưng tách trà trên chiếc bàn nhỏ trước mặt nhấp một ngụm: "Cậu đừng lúc nào cũng nghĩ đến công việc, khi rảnh rỗi hãy giải trí nhiều hơn. Người ta nói con người sẽ mạnh mẽ hơn khi không có dục vọng, nhưng tôi nghĩ có dục vọng không phải là điều xấu. Đời người ngắn ngủi vài chục năm, đặc biệt là đàn ông, vẫn là danh lợi, địa vị, tiền tài và phụ nữ."

Đối với người khác, những lời này nghe giống như những chia sẽ kinh nghiệm bình thường, Tiêu Chiến là chuyên gia ngôn ngữ, nhạy bén hơn hầu hết mọi người. Lúc này, anh cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của lão cáo già, không lộ ra sơ hở, cười rộ lên: "Nói ra sợ Cửu gia chê cười, tôi thật đúng là có một sở thích đặc biệt."

"Là cái gì?" Du Cửu Thiên quay đầu lại.

Tiêu Chiến làm động tác nâng ly.

Du Cửu Thiên cười lớn: "Cái này không tính là gì. Người xưa nói, cuộc đời phải có niềm vui, đừng để bình vàng đứng trước trăng, rượu ngon ai mà không thích."

"Không giấu ngài, ban đầu tôi chỉ là thích uống rượu, sau lại thích sưu tầm, mấy năm nay kiếm tiền đều tiêu ở thứ này. Chỉ là," Tiêu Chiến có chút tự giễu, chậm rãi lắc đầu, "Cho đến nhiều năm trước, một lần đi công tác ở Pháp, tôi mới hiểu được chính mình thật sự muốn gì. Chỉ là cả đời này không có khả năng thực hiện được."

"Ồ? Nói ra nghe một chút." Du Cửu Thiên chuyển sự chú ý từ sân khấu đến trên người Tiêu Chiến.

"Tôi đến Bordeaux, thiên đường của rượu vang. Những loại rượu thực sự ngon đều thuộc sở hữu tư nhân của các trang trại rượu, mỗi nơi đều có một hầm rượu bên trong..." Tiêu Chiêu hơi khép mắt, như rơi vào một trang thái say mê nào đó, "Những loại rượu đó đã ngủ yên mấy chục năm, mùi thơm của nho đọng lại rất lâu. Mỗi chai đều có nét đặc trưng riêng, giống như người đẹp ngủ trong rừng. Không, so với phụ nữ, hương thơm còn đặc biệt lưu luyến..."

"Cho nên thứ cậu muốn...... là một trang trại rượu."

"Một trang trại rượu hàng đầu ở vĩ độ 44 đến 45 độ Bắc," Tiêu Chiến không giấu được sự phấn khích, mỉm cười, "Khí hậu ở miền Nam nước Pháp là dành cho sự phát triển của nho, Cabernet Sauvignon ở bờ trái và Merlot ở bờ phải. Tuy là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, xung đột nhau nhưng vẫn có những điểm tương đồng nhất định, hương vị thực sự rất hấp dẫn."

Du Cửu Thiên bình thường cũng uống rượu, các phú hào thích từ Conde đến Champage King, nhưng hiểu biết của lão về những thứ này chỉ ở mức hời hợt. Giờ phút này Tiêu Chiến đang nói về đam mê của mình, vừa chuyên nghiệp, vừa gợi cảm có thể cho người ta thấy, anh thật sự khao khát thế giới đó.

"Tôi đã từng tham gia một số cuộc đấu giá công khai của các trang trại rượu, tìm được một số người đại diện và môi giới, thậm chí còn nghiên cứu giao dịch vốn cổ phần của họ, nhưng thật đáng tiếc," Tiêu Chiến lắc đầu, "Ít nhất cũng phải mấy chục triệu đô la." Anh nhẹ nhàng thở dài. Tiêu Chiến và Du Cửu Thiên nhìn nhau một lúc, sau đó đưa mắt nhìn về phía sân khấu.

Du Cửu Thiên theo tầm mắt của anh, nhìn thấy thế giới đầy màu sắc trên sân khấu phản chiếu vào trong mắt, nghe thấy anh nói, "Nếu có được, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào."

Tiêu Chiến chân thành như vậy, chân thành đến mức Du Cửu Thiên có thể đồng cảm với anh, ham muốn của anh đối với thứ anh đam mê cũng giống như lão đối với Kinh kịch. Thậm chí lão còn cảm thấy dục vọng của Tiêu Chiến vượt xa chính mình, nhận ra điều này khiến lão không khỏi kinh ngạc. Chỉ cần một người còn có tham vọng, liền sẽ có nhược điểm, điều lão cần chính là bắt lấy nhược điểm này.

Một người có nhược điểm, lão mới yên tâm dùng. Ngay cả Tòng Hoài đã từng nói, cuộc sống của Tiêu Chiến sung túc, tự do, danh cùng lợi đều không thiếu, rất khó bị thu phục. Lão không tin, trên đời này không ai là không có ham muốn và dục vọng, cho tới hôm nay, lão tin tưởng mình đã nhìn thấy dục vọng của Tiêu Chiến - - là sự vượt xa "tự do tài chính", là tài sản kếch xù.

Cụ thể mà nói, là tài sản kếch xù có thể mua được.

Lão có thể cho Tiêu Chiến số tài sản này, chỉ cần Tiêu Chiến giúp lão hoàn thành một số việc.

Du Cửu Thiên quyết tâm đạt được mục đích, lão cảm thấy mình đã nắm trong tay con dao này. Con dao mà lão tìm kiếm không phải là một con dao đồ tể thô tục như Văn Lai mặc cho người ta tùy ý sử dụng, mà là một con dao có thể giúp lão dọn sạch chướng ngại vật, chặt đứt bàn tay bóp chặt cổ họng lão mấy năm nay, một con dao bất khả chiến bại. Bầu không khí đục ngầu đè nén trong lồng ngực lão vào sáng nay cuối cùng cũng tan biến.

Giờ phút này Du Cửu Thiên cảm thấy mình chính là Lưu Bang, giống như Hán Cao Tổ có trong tay nhân tài, coi thường thiên hạ. Trên mặt vẫn bình tĩnh, lão hơi nâng chén trà trong tay, "Tương lai rất dài, không thể nói trước sẽ có cơ hội gì, ta lấy trà thay rượu, chúc nguyện vọng của cậu sớm ngày thành hiện thực."

Tiêu Chiến cũng nâng chén, thấp hơn Du Cửu Thiên nửa tấc, đồ sứ thượng hạng tinh xảo chạm vào nhau, nhẹ nhàng trả lời: "Mượn lời chúc phúc của ngài."

Tiêu Chiến tập trung toàn bộ sự chú ý vào cuộc trò chuyện với Du Cửu Thiên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tham lam phía sau. Văn Thái và Văn Lai ngồi phía sau hai hàng, Văn Thái rõ ràng cảm nhận được động tĩnh không thể giải thích được của em trai. Hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, giống như sói đói thèm nhỏ dãi, nếu như không phải Du Cửu Thiên ở đây, chỉ sợ sẽ lập tức vồ lấy anh.

Hôm nay Du Cửu Thiên chịu để Văn Lai đến đây, là cho em trai hắn thể diện, hắn sợ Văn Lai làm chuyện xấu, tìm cơ hội đưa hắn ra khỏi phòng biểu diễn.

"Thu bớt ánh mắt của mày lại"

"Em muốn đụ hắn ta", Văn Lai nói, hắn hưng phấn đến tay chân run rẩy, "Lần trước ở trên tàu, em để hắn chạy thoát. Em chưa qua chơi qua loại đàn ông này, chỉ nhìn thôi đã thấy muốn chơi rồi."

Bọn họ đứng ở một góc, Văn Thái nhìn thoáng qua hai hành lang trống rỗng, "Hắn hiện tại là người tài trước mắt Cửu gia."

"Sợ cái gì, hắn là một thằng đàn ông, còn có thể chạy đến trước mặt lão già khóc lóc nói em đụ hắn sao?", Văn Lai cười nịnh nọt, tiếp tục tiến đến gần, "Anh, em làm cho hắn ngoan ngoãn, không phải hợp ý anh hay sao?"

Văn Thái không nói gì, ánh mắt âm trầm, một lát sau hỏi: "Mày muốn làm thế nào?"

"Trông hắn ta lẳng lơ như vậy, chặt đứt tay chân thật đáng tiếc, có một loại thuốc Peru đảm bảo hắn ta ngoan ngoãn nghe lời". Thấy anh trai không tỏ thái độ, Văn Lai nói tiếp, "Lão già nói em hôm nay muốn cái gì thì được đó, lão không thể nuốt lời. Bây giờ lão phải dựa vào anh em chúng ta. Không có em, ai sẽ giật miếng ăn từ miệng con mực kia cho lão. Dương Chấn sao? Tên khốn đó thậm chí còn chưa bao giờ đến đảo."

Sắc mặt Văn Thái u ám, nhưng Tiêu Chiến gần đây quá nổi bật, hắn cũng muốn tìm cơ hội để thử một chút, thử Du Cửu Thiên một chút, nói không chừng có thể đào ra cái gì đó từ Dương Chấn. Dù sao Văn Lai cũng nói một câu rất đúng, giữa đàn ông với nhau xảy ra loại chuyện này, cho dù Du Cửu Thiên biết, thì có thể thế nào. Hắn liếc mắt nhìn Văn Lai một cái, thấp giọng nói: "Chụp hình lại, lưu lại chút chứng cứ, không được đi quá xa."

Văn Lai cười đến không biết ngượng, hưng phấn đến mức mắt long lên, "Anh, cái này anh không hiểu đâu. Loại hàng cao cấp này, chỉ cần đút vào được, sẽ lẳng lơ hơn bất kỳ ai, sức chịu đựng tốt lắm!"

Văn Thái không có tâm trạng tranh cãi với em trai, "Nếu hắn chống cự, đừng để lại vết thương rõ ràng."

"Em làm sao nỡ."

"Người bị mày giết và làm bị thương còn ít sao?"

Vở kịch cũng đến hồi kết thúc, cuộc đời bi thảm của Ngu Cơ và Bá Vương cứ như vậy hạ màn chỉ trong vòng một tiếng. Tiêu Chiến cùng Du Cửu Thiên đến hậu trường, trò chuyện với những diễn viên kia. Lê Tiểu Vân diễn vai Ngu Cơ, vô cùng xinh đẹp và khí chất. Tiêu Chiến thấy cô và Du Cửu Thiên chạm tay nhau liền tinh ý lui về phía sau hai bước. Văn Lai thừa dịp tiến về phía trước, trong tay nắm thứ gì đó, giả vờ vô tình lướt qua bên người Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lúc này mới nhìn thẳng hắn, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra – là người trong tấm ảnh mà Dương Chấn từng cho anh xem qua.

Mỗi khi Văn Lai đến gần, anh lại ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, ngọt ngào đến mức đến phát ngấy, trong lòng còn cảm thấy buồn nôn, đồng thời nhịp tim cũng đập rất nhanh. Anh cố tạo ra một khoảng cách, liếc hắn với đôi mắt phượng sắc bén. Văn Lai không những không lùi bước ngược lại còn hăng hái hơn, thân hình vạm vỡ lại càng sấn tới gần anh, mấy lần suýt ôm lấy anh từ phía sau, tay hắn cũng bắt đầu không đàng hoàng, trong lúc đụng chạm Tiêu Chiến cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn đang ấn vào người mình.

Phòng hậu trường không lớn, diễn viên mặc đủ loại trang phục nên không gian có chút chật chội, trong tình huống này, anh không thể lớn tiếng quát hắn dừng lại, đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi khối thuốc dán chó má này, thì một giọng nữ ngọt ngào vang lên.

"Cha! Thì ra cha ở chỗ này, con tìm cha hơn nửa ngày!"

Đó là Du Mạn Mạn.

Tiêu Chiến nhân cơ hội này lùi về phía sau một diễn viên cầm cờ, giữ khoảng cách với Văn Lai, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Dương Chấn.

Vẫn là đôi mắt thụy phượng kia, ánh sáng trong đó khẽ lay động, ánh mắt Dương Chấn như có như không chạm vào mắt anh trong chốc lát, ngắn ngủi như là ảo giác, sau đó đi theo Du Mạn Mạn tới bên cạnh Du Cửu Thiên.

"Cửu gia." Hắn hơi cúi người, cung kính chào.

Du Cửu Thiên gật gật đầu, nhìn về phía con gái bảo bối của mình: "Mạn Mạn, sao con lại tới đây?

"Con nhớ cha, muốn ăn tối với cha." Cô nũng nịu nói.

Ánh mắt Du Cửu Thiên đầy cưng chiều, "Chờ Tiểu Vân tẩy trang xong, chúng ta cùng đi."

Du Mạn Mạn đảo mắt, nhìn sang một bên, giống như là đột nhiên mới phát hiện Lê Tiểu Vân, ý cười trong khoảnh khắc liền tan biến, "A, chị Tiểu Vân, đã lâu không gặp. Chị vừa hát xong, vẫn còn trang điểm như thế này em thiếu chút nữa không nhận ra."

"Đại tiểu thư, đã lâu không gặp."

Du Mạn Mạn đưa tay sờ sờ bông hoa thêu trước ngực "Ngu Cơ", bĩu môi, dáng vẻ nũng nịu, trong lời nói lại lộ ra sự cay nghiệt, "Mười mấy năm, vẫn là Bá Vương Biệt Cơ à?"

Lê Tiểu Vân không kiêu ngạo cũng không sũng nịnh, nhẹ nhàng đáp: "Là Cửu gia yêu cầu."

Du Mạn Mạn nghiêng đầu, xoay người dựa vào Du Cửu Thiên, "Cha, giai điệu cũ rích này, cha nghe không chán sao?"

"Mạn Mạn, không được quá đáng!" Du Cửu Thiên hiếm khi lớn tiếng với cô.

Giữa hai người phụ nữ nồng nặc mùi thuốc súng, chỉ vài câu mà mọi người có mặt đều hiểu họ nói gì. Tiêu Chiến cũng không có hứng thú nghe bọn họ cãi nhau, chỉ cảm thấy may mắn vì Du Mạn Mạn lúc này bất ngờ xuất hiện, giải thoát anh khỏi dây dưa với Văn Lai.

Anh nhìn về phía Dương Chấn, người thanh niên khoanh tay trước mặt, lặng lẽ đứng cúi đầu, thậm chí không nhìn anh.

Du Cửu Thiên có vẻ tức giận, nhưng Du Mạn Mạn lại không hề sợ hãi, cô lắc lắc cánh tay lão, nũng nịu nói: "Mau đi thôi, con đói rồi. Chị Tiểu Vân bao lâu mới tẩy trang xong?"

Lê Tiểu Vân miễn cưỡng nở một nụ cười, "Cửu gia, mọi người đi đi. Em không đói, không đi đâu."

"Cha nghe rồi đó, chị Tiểu Vân bảo không đi. Con muốn ăn gan ngỗng ở Thất Bảo Hối, đến trễ sẽ hết."

Du Cửu Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng do Du Mạn Mạn kéo đi ra ngoài, không nhìn thấy Lê Tiểu Vân nữa. Tâm tình Du Mạn Mạn vui vẻ, đắc ý hất cằm, xoay người lại kéo cánh tay Dương Chấn, kéo hai người đàn ông mà cô yêu nhất, một trái một phải bước ra ngoài.

Tiêu Chiến có chút choáng váng, nhìn chằm chằm vào hai cánh tay quấn chặt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, trong nháy mắt mất khống chế, cổ họng không tự chủ mà hét lên: "Dương Chấn".

Âm thanh không cao nhưng đủ đột ngột.

Anh có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh hướng vào mình, từ Du Cửu Thiên, Du Mạn Man, đương nhiên bao gồm cả Dương Chấn. Đêm nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn anh, với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Trước đó bọn họ vẫn giả vờ là người xa lạ, Dương Chấn rõ ràng không ngờ rằng Tiêu Chiến lại đột nhiên gọi hắn vào lúc này.

-TBC-

24.01.24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top