Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cửu gia, Dương Chấn tới rồi."

Du Cửu Thiên đứng ở cửa sổ, quay lưng về phía cửa, dáng người không cao, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không thể xem nhẹ.

"Dương Chấn, cậu theo ta bao nhiêu năm rồi?"

Dương Chấn chắp tay trước mặt lão: "Hai năm."

"Cậu có biết, có những người dù đến 20 năm sau cũng không thể đạt được vị trí hiện tại của cậu không?"

Vẻ mặt Dương Chấn vẫn ngang ngược: "Đó là bọn họ."

Du Cửu Thiên xoay người đi đến, khi lão đã gần đến trước mặt, Dương Chấn rất cung kính hạ tầm mắt.

"Cậu và Văn Lai có chuyện gì?"

"KHÔNG CÓ."

"Văn Thái có nhắc nhở hai người hôm qua là tiệc gia đình không?"

"Có."

Trước mặt người mới và Cửu gia, hai người họ đánh nhau không nương tay, cho đến khi không thể bò dậy nổi mới chịu dừng lại.

Ánh mắt Du Cửu Thiên giống như có chút tức giận, lão trầm mặc một lát, Phùng Minh đứng bên cạnh nói: "Cậu biết Cửu gia kiêng kị cái gì không?"

"Tôi biết." Dương Chấn ngước mắt nhìn Du Cửu Thiên, "Tôi cũng biết Cửu gia coi trọng nhất cái gì."

Du Cửu Thiên nhẹ giọng cười cười, ý cười lại không có nhiều thiện ý, "Nói đi!"

"Năng lực." Vừa rồi ở phòng xử phạt, chú Phùng tra hỏi hai người bọn họ, Dương Chấn lúc này thay đổi giọng điệu, không đề cập đến những lời nói bốc đồng sau khi uống quá nhiều, "Tôi không kém Văn Lai, hy vọng Cửu gia có thể cho tôi một cơ hội.''

Toàn bộ sống lưng của hắn căng cứng, thẳng tắp như thanh đao sắp rút khỏi vỏ: "Tôi muốn lên đảo."

Sự tồn tại của "đảo" không phải là bí mật trong nội bộ lãnh đạo cấp cao của Cửu Thiên, nhưng thật sự không có mấy người đi qua còn có thể trở về, hiện giờ chỉ còn lại hai anh em Văn Lai và Văn Thái.

Ba năm trước, Văn Thái trong một trận chiến trên biển đã nổ súng bắn chết một người, sau này mới biết người này là cháu trai của Tướng quân. Tướng quân tuyên bố một ngày nào đó sẽ chặt Văn Thái thành từng mảnh ném xuống biển cho cá ăn, hai người cứ như vậy kết thù riêng. Từ đó về sau Văn Thái không còn ra biển nữa, cho nên hiện tại chỉ có một mình Văn Lai có thể dẫn người lên đảo.

Dương Chấn nói thẳng thừng như vậy, ngay cả Du Cửu Thiên cũng phải kinh ngạc. Lão nhìn thiếu niên trước mặt, ngoài tham vọng không che giấu, trong mắt còn có một loại cảm giác không cam lòng.

Mọi người ở Cửu Thiên đều biết Dương Chấn nổi lên như thế nào, mọi chuyện bắt đầu từ khi hắn cứu được thiên kim bảo bối của Cửu Thiên. Vì vậy, bên dưới có rất nhiều người cho rằng hắn dựa vào phụ nữ, trước mặt kính nể hắn nhưng thâm tâm hoàn toàn không phục.

Du Cửu Thiên đoán được, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, "Lớn tiếng lắm, hôm qua cậu thắng được Văn Lai sao?"

Dương Chấn không nói lời nào. Hắn không thắng. Một khi Văn Lai điên lên, gã chính là một linh cẩu mạnh mẽ trời sinh, cho dù hắn tung hết sức, cũng không nắm chắc phần thắng. Dương Chấn chỉ là muốn trút giận, chỉ cần nhớ đến ánh mắt chó điên kia nhìn Tiêu Chiến, liền muốn hút cạn máu gã ta. Đương nhiên, ngoại trừ cái này, hắn còn muốn cho mọi người nhìn thấy, cho Du Cửu Thiên nhìn thấy, hắn là người có thể cùng đai lưng vàng thi đấu quyền vương phân cao thấp. Can đảm, vũ lực, mặc dù hắn không chiếm được ưu thế nhưng cũng không hoàn toàn bị Văn Lai áp đảo.

Làm được điều này, hắn cũng đã thắng.

Du Cửu Thiên đương nhiên càng hiểu rõ, trên thực tế lão cũng không tức giận. Hoàng đế chỉ lo hạ thần vô dụng, cũng không bởi vì võ tướng chủ động xin đi giết giặc mà tức giận, nếu như vậy chỉ là Hoàng đế bất tài.

Dương Chấn ở bên cạnh Du Cửu Thiên hai năm, hiểu được sự kiêu căng và ngạo mạn của lão, một bước mạo hiểm này, cũng không phải là không có cơ hội chiến thắng.

Du Cửu Thiên thong thả bước đến trước một chiếc ghế lớn, ngồi xuống rất có phong thái vương giả, hỏi: "Tại tiệc mừng thường niên vừa qua, A Minh nói chỉ gặp một mình cậu, cho nên chính cậu đã báo cảnh sát?"

Một chữ dứt khoát: "Vâng."

"Lá gan cậu không nhỏ nhỉ? Cậu có biết nếu Tiêu Chiến bị bắt sẽ liên lụy đến Cửu gia?!" Tuy rằng đêm đó Tiêu Chiến thuận lợi trốn thoát, xem như là thu hoạch ngoài ý muốn, Du Cửu Thiên cũng không có ý trách cứ nhưng Phùng Minh vẫn cho là việc đó bất lợi cho Cửu Thiên.

Dương Chấn rất đúng lúc hạ thấp giọng, "Cửu gia là ai, không dễ dàng bị liên lụy như vậy."

Du Cửu Thiên ở trong lòng nở nụ cười, xem ra Dương Chấn cố gắng rất lâu mới có thể được công nhận như thế. Sủng thần tranh phong, việc hoàng đế nên làm lúc này chính là trấn an mới đúng, . Lão đưa mắt nhìn qua, Phùng Minh lập tức hiểu ý.

"Chuyện lên đảo đến lúc Cửu gia sẽ tự mình thu xếp, cậu chỉ cần nghe theo lệnh là được, nếu dám tái phạm lần nữa, sau này sẽ không còn cái tên Dương Chấn nữa."

"Vâng." Dương Chấn kiềm lại vẻ ngang ngược, cung kính cúi thấp bả vai , đi ra ngoài.

Người đã đi được một lúc nhưng trong phòng vẫn chưa tan mùi máu tanh nhàn nhạt.

"Hắn rất thông minh."

"Ngài vẫn rất thích hắn."

"Hữu dũng đa mưu, hiếm có."

"Ngài để cho Dương Chấn đi sao?" Phùng Minh rót cho lão một chén trà.

Du Cửu Thiên chậm rãi thưởng thức một ngụm, lắc đầu.

"Tại sao?"

"Ông nói xem."

"Tôi tưởng là bởi vì thời gian hắn ở bên cạnh ngài quá ngắn."

Ánh mắt Du Cửu Thiên híp lại thành một khe hẹp, có chút tiếc nuối.

Phùng Minh giật mình, " Có phải là vì...... Đại tiểu thư?"

Chỉ khi Du Cửu Thiên nhắc đến đứa con gái này, lão mới lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy: "Mạn Mạn thích hắn. Nếu Dương Chấn xảy ra chuyện gì, Mạn Mạn không chỉ đau lòng mà còn trách móc ta."

"Ngài đã coi hắn là con rể tương lai của mình rồi." Phùng Minh có chút vui đùa nói.

Du Cửu Thiên cũng cười, lão thấy được bóng dáng lúc còn trẻ của mình trên người Dương Chấn. Trải qua lần này, dù không thể hiện ra mặt nhưng sự yêu thích và quý trọng của lão đối với Dương Chấn đã vượt xa, nhưng trong đáy lòng có vài thứ không có cách nào lay chuyển, "Miễn là Mạn Mạn còn thích hắn."

Du Mạn Mạn là người thân duy nhất của Du Cửu Thiên, là đứa con do người vợ tào khang và con trai duy nhất của lão dùng mạng đổi lấy. Không có gì đáng ngạc nhiên khi lão suy tính như vậy. Nghe những lời này Phùng Minh nhất thời cảm thấy xúc động. Chỉ sợ Dương Chấn làm sao cũng không đoán được, hắn thành cũng vì mỹ nhân, bại cũng vì mỹ nhân.

Ông lại rót cho Du Cửu Thiên một chén trà, chậm rãi nói: "Chỉ là Dương Chấn có đầu óc và kỹ năng, quả thực là ứng viên sáng giá nhất."

Du Cửu Thiên nói đùa: "Văn Lai vừa trở về nguyên vẹn."

"Văn Lai có đủ bản lĩnh, có thể trộm hàng, nhưng nếu muốn thoát khỏi Tướng quân, hắn vẫn là không đủ thông minh..."

"Đấy phải là người có đầu óc."- Du Cửu Thiên trầm ngâm

"Tiêu Chiến." Phùng Minh đã sớm đoán được.

Du Cửu Thiên thoạt nhìn tâm tình không tệ, "Hai người cùng song kiếm hợp bích, hẳn cũng sẽ bằng một Dương Chấn chứ."

.

.

.

Vẫn là căn hộ cũ kĩ ở rìa thành phố, Dương Chấn đến trước, vào phòng mở cửa sổ một chút, không khí lạnh mới mẻ tràn vào. Hắn đi đến phòng tắm bật đèn, vén áo lên soi gương nhìn vết thương trên người. Đã qua nửa tháng từ thời điểm đánh nhau với Văn Lai, mọi chuyện trong ngoài của Cửu Thiên đều yên tĩnh. Đến khi vết thương trên người cuối cùng cũng không còn khó coi, hắn mới đồng ý đến gặp Tiêu Chiến.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến vừa bước vào đã tóm lấy hắn mà nhìn. Trong khoảng thời gian này anh cũng rất bận rộn, phải phân bổ thời gian và sức lực để giải quyết công việc của Cửu Thiên. Anh lo lắng Dương Chấn bị thương, mỗi ngày lòng đều nóng như lửa đốt, trước khi đến có chút tức giận, vừa thấy người cũng chỉ còn đau lòng, lại nhất thời nói không nên lời.

"Nó giống như huấn luyện trong quân đội thôi." Dương Chấn thản nhiên nói.

"Cháu huấn luyện... cũng thường xuyên bị thương sao?" Tiêu Chiến chua xót nói. Đó là do anh đã thờ ơ với hắn, vốn dĩ họ đã có một quá khứ khác.

Khoảng thời gian gia nhập quân đội, Vương Nhất Bác còn gửi tin nhắn cho anh, anh ép bản thân không trả lời. Vốn dĩ thời gian sử dụng điện thoại trong quân đội cũng rất hạn chế, sau đó dần dần mất liên lạc. Anh cũng thật sự không muốn cắt đứt liên lạc với hắn hoàn toàn. Có điều bọn họ đều bị tổn thương quá sâu, cần có thời gian chữa lành. Anh cho rằng chỉ cần vượt qua giai đoạn này mọi thứ sẽ tốt hơn, nhưng không cách nào ngờ được, một năm sau, tin tức nhận được lại là tin hy sinh của Vương Nhất Bác.

"Không có gì đâu."

Đây là sự an ủi, Tiêu Chiến có thể nghe thấy.

"Tôi sắp rời khỏi Hồng Kông vài ngày, anh hãy ở lại đây thật tốt, duy trì cuộc sống bình thường. Tôi sẽ nhờ người gây ra một số rắc rối cho Văn Lai để hắn ta không thể làm phiền anh." Dương Chấn thực sự cảm thấy bất an. Hắn cho rằng cuộc nói chuyện với Du Cửu Thiên có hiệu quả nhưng nhiệm vụ mà Phùng Minh giao lại không liên quan gì đến hòn đảo đó. Hắn lo lắng cho Tiêu Chiến, không muốn rời Hong Kong nhưng nhiệm vụ của Du Cửu Thiên không thể nào từ chối, chỉ có thể tiếp tục giả vờ trung thành và cung kính.

Tiêu Chiến lập tức lo lắng, "Cháu muốn đi đâu? Đi bao lâu? Có nguy hiểm không?"

Dương Chấn chỉ trả lời cho câu hỏi cuối, "Không có."

"Cháu lại gạt chú."

"Không gạt anh, là chuyện lúc trước tôi vẫn luôn làm, không có nguy hiểm, tôi sẽ mau chóng trở về", Dương Chấn kiên nhẫn giải thích, "Lúc tôi không ở đây, nếu như anh phát hiện điều gì đó bất thường, lập tức gọi điện thoại cho tôi. Mặc kệ Du Cửu Thiên bảo anh làm việc gì, cũng không được rời khỏi Hong Kong, nếu như thật sự không từ chối được..."

"Chú liền giả bệnh." Tiêu Chiến phản ứng rất nhanh.

Dương Chấn gật đầu, "Sẽ có người bảo vệ anh. Tóm lại, đừng đi bất cứ nơi nào anh không quen thuộc, tất cả phải chờ tôi trở về."

"Cháu rốt cuộc đang làm cái gì? Vẫn không chịu nói, phải không?" Tiêu Chiến đột nhiên ngắt lời hắn.

"..."

"Được rồi, chú hỏi cháu, vì sao đột nhiên chọc giận Văn Lai? Vì sao muốn đánh nhau?"

"..."

"Cái gì cũng không nói cho chú biết... cháu không tin chú sao?"

Chờ lần này trở về, Dương Chấn sẽ có tư cách yêu cầu lên đảo. Hắn cảm giác được Du Cửu Thiên ưu ái hắn, nắm chắc Du Cửu Thiên sẽ đồng ý. Chỉ cần thăm dò được vị trí hòn đảo kia, hắn liền hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng, có thể "Theo chú về nhà" như Tiêu Chiến đã nói.

Trước khi ra đòn cuối cùng, hắn sẽ nói ra toàn bộ kế hoạch với Tiêu Chiến. Nếu Tiêu Chiến chịu rút lui là phương án tốt nhất, nếu như anh không chịu, ít nhất cũng có thể bảo đảm anh an toàn .

"Tôi không phải không tin anh, chỉ là ...đây là một câu chuyện dài. Chờ lần này trở về, tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện."

Đôi mắt của Tiêu Chiến rõ ràng đang run rẩy. Dương Chấn nhìn anh. Đôi mắt đó thật đẹp, như thể anh đã hái một nắm sao sáng nhất trên bầu trời ở Tân Thành  trong trí nhớ của mình rồi giấu vào bên. Nhưng không hiểu vì sao ánh mắt đó lại đau lòng, bi thương đến vậy, khiến trái tim hắn cảm thấy vô cùng chua xót.

Nhất thời, hắn không nhịn được, muốn chạm vào mặt Tiêu Chiến. Cánh tay đã thực sự giơ lên nhưng vừa định chạm vào liền dừng lại. Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều mảnh vỡ quá khứ. Đôi tay này của hắn đã từng mang đến cho Tiêu Chiến quá nhiều tổn thương, hắn không dám cũng không thể chạm vào nữa.

Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay bên cạnh, áp lên mặt anh. Một bàn tay to, ấm áp như vậy, lại được bao bọc bởi một lớp kén mỏng. Tiêu Chiến không muốn khóc. Trước khi đến anh đã suy nghĩ rất rõ ràng. Anh cần phải bình tĩnh, lý trí, mạnh mẽ trước mặt Dương Chấn, để hắn tin tưởng anh đủ tư cách làm đồng minh của hắn, cho dù thế nào cũng phải thuyết phục để anh giúp hắn.

Nhưng Dương Chấn chỉ chạm vào mặt anh như vậy, anh liền nhịn không được, cố gắng kìm lại, nước trong hốc mắt nặng trịch, không chịu rơi xuống.

Trên mặt Dương Chấn còn mang theo vết thương thô ráp, ánh sáng trong mắt lại dịu dàng đến tan chảy. Tầng tầng lớp lớp tường thành trong trái tim kiên cố kia, Tiêu Chiến chỉ dùng một giọt nước mắt sắp rơi xuống, là có thể phá hủy toàn bộ.

Hơi thở nóng lên cùng lòng bàn tay, cũng làm nóng không khí giữa hai người, khiến không khí lưu thông một cách khó khăn. Không cần nói thêm lời nào, Tiêu Chiến dễ dàng cảm nhận được tình cảm của hắn, nhịp tim đập rất nhanh, anh biết Dương Chấn muốn làm cái gì, vì vậy liền ngoan ngoãn chờ đợi.

Giống như hải cảng chờ du thuyền lưu lạc trở về, anh đang chờ đợi một nụ hôn để nhận ra nhau.

Môi vốn đã rất gần, nhưng đến phút cuối Dương Chấn lại dừng lại, không hôn anh mà chỉ ôm Tiêu Chiến vào lòng, ép mình lấy lại tinh thần: "Bảo vệ bản thân và ghi nhớ lời tôi nói."

Tiêu Chiến sững sờ trong vòng tay hắn, nước mắt rơi trên vai Dương Chấn. Giữa họ luôn có một khoảng cách không thể vượt qua cho dù không ai nhắc đến. Trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên có một cảm giác rất mãnh liệt, anh muốn nói cho Dương Chấn biết sự thật chôn sâu ở đáy lòng. Cho dù người trước mặt còn yêu anh như lúc đầu hay vẫn còn hận anh, anh đều muốn nói cho hắn biết rằng anh vẫn luôn yêu hắn. Năm đó coi thường mạng sống là một ý niệm sai lầm của anh, không phải không yêu, mà bởi vì quá yêu mà không thể đối mặt.

Sự ra đi của Vương Nhất Bác là một nỗi đau không thể bù đắp được. Giờ đây ông trời đã cho anh một cơ hội nữa. Mất lại có được. Bi thương nhất nhưng may mắn nhất cũng đều là bốn chữ này. Hai người bọn họ đều đã chết một lần, Tiêu Chiến bây giờ cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không sợ.

Anh muốn nói với hắn rằng anh rất hối hận.

Tiếng chuông điện thoại trên bàn trà giống như phá vỡ một giấc mộng. Dương Chấn buông tay ra, đi đến nhận máy, đơn giản ừ một tiếng, sau đó cúp máy, quay người lại, vẻ mặt đã trở lại bình thường.

Hắn cố ý đóng chặt cửa sổ trước, mới trở về trước mặt Tiêu Chiến, "Phải đi thôi."

Một hai phút sau, Tiêu Chiến bình tĩnh lại. Mặc dù trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện tình cảm, anh chỉ đáp: "Được."

Dương Chấn ở phía sau anh, hai người bước ra cửa, một loại cảm xúc bất an khó hiểu đột nhiên trói chặt trái tim, Tiêu Chiến xoay người, nhào vào vòng tay của Dương Chấn.

"Chờ cháu trở về, chú cũng có lời muốn nói với cháu. Hứa với chú nhất định phải bình an vô sự, không được bị thương."

Dương Chấn sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy anh như ôm một cơn gió, "Được... em hứa với anh."

"Tiêu Chiến, anh cũng phải nghe lời, có được không?"

Tbc

🌈🌈🌈

Nội tâm Ven: Òa Òa. Hai chú cháu đừng ngược nhau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top