Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ trưa, nhiệt độ không khí tiếp tục tăng cao, bầu trời trong xanh, đất bị nước mưa tưới ướt đẫm tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, mái hiên rỏ nước, bánh xe phóng nhanh trên đường gây ra sóng nước tung tóe.

Những điều này Tiêu Chiến đều không cảm giác được, tất cả giác quan của anh đều đang tập trung ở trên người đàn ông trước mặt. Tầm mắt lúc sáng lúc tối, trong hơi thở tràn ngập mùi tanh nồng rõ ràng thuộc về động vật giống đực, thính giác liên kết với khoang miệng, âm thanh nước bọt phát ra rõ ràng, nước bọt nhớp nháp, thịt bọc trong thịt.

Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn khuôn mặt nằm ở giữa háng mình. Tiêu Chiến phồng miệng, dùng hết sức cũng chỉ có thể nuốt vào một nửa, gò má đỏ bừng, đuôi mắt ướt đẫm, giường rất thấp, thân trên của anh hơi nghiêng về phía trước, quỳ xuống trên bắp chân của mình.

Vương Nhất Bác từ góc độ bên trên nhìn xuống, có thể thấy chiếc cổ thon dài, sống lưng duyên dáng, cặp mông gợi cảm được nhét trong quần lót màu trắng, hơi bành ra hai bên, giống như một quả đào bị ép đến mức tiết ra mật ngọt. Phía bên dưới lộ ra nửa bàn chân có độ cong tuyệt đẹp, hai chân song song, nhìn qua thấy ngoan ngoãn lại gợi tình.

Vương Nhất Bác nhớ rõ từng bộ phận trên cơ thể anh, từng biểu hiện cuồng nhiệt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này, cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến thổi kèn cho hắn. Kỹ thuật của anh có chút kém cỏi, nhưng Vương Nhất Bác lại bị anh làm cho cảm động. Hơi thở nóng hổi, ​​một đôi bàn tay to góc cạnh ôm lấy chiếc cổ thon dài và chiếc cằm nhỏ nhắn của anh, Tiêu Chiến dường như đã mất đi quyền tự chủ. Đó là đôi bàn tay đeo găng tay quyền Anh và vung quyền đánh gậy, anh mơ hồ đắm chìm trong đôi bàn tay đầy sức mạnh, cảm giác mất khống chế khiến anh hưng phấn.

Vương Nhất Bác không thỏa mãn với việc thổi kèn như liếm kẹo, hắn ôm cổ anh, sau đó duỗi thẳng eo, đẩy côn thịt nóng bỏng thọc sâu vào cổ họng anh, phía trên khàn giọng nói: "Ăn sâu hơn nữa."

"ƯM...!" Bị quy đầu áp vào cổ họng, Tiêu Chiến có vẻ bất mãn lại không thể kêu lên được. Anh phát ra một âm thanh mơ hồ, cằm ướt đẫm nước bọt, lông mày xinh đẹp nhíu lại. Vương Nhất Bác vẫn không buông tha, đột nhiên đẩy mạnh về phía trước, cổ họng anh run rẩy kịch liệt, cọ xát vào bộ phận mẫn cảm của quy đầu.

Tư vị sâu của cổ họng khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, hắn từng chút từng chút thúc mạnh, đâm vào rút ra, liên tục thao, khiến cho các lớp thịt mềm mại run lên không thể kiểm soát.

" Ưm... Ưm..." Một dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt phượng, miệng há to, bị cắm vào thật sâu không thở nổi. Tiêu Chiến dùng cả hai tay ôm lấy đùi của Vương Nhất Bác, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn, thút thít nuốt xuống, khóc không thành tiếng.

"Haaa..." Vương Nhất Bác khàn khàn thở dài một hơi, buông lỏng bàn tay đang áp chế, dương vật cực lớn bật ra khỏi khóe miệng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến liên tục ho khan, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, đôi môi đặc biệt tươi sáng, "Em..."

Vương Nhất Bác sờ dọc sống lưng của anh, "Em cái gì?" Vừa rồi anh há miệng thao hắn, hiện tại lại giả vờ vô tội. "Anh không sao chứ?"

Tiêu Chiến ho một lúc mới dừng lại, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt, định bảo là của em lớn quá, anh không chịu được. Lời vừa đến miệng lại nuốt xuống, ngón tay cầm lấy dương vật đầy đe dọa, lại há miệng ra.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác ranh mãnh, bản tính lưu manh không thay đổi, miệng cười rộ lên. Tiêu Chiến trời sinh hiếu thắng, nói anh không biết khiêu vũ thì làm một trận tiểu lên toàn thân của hắn, đương nhiên sau đó anh cũng không thừa nhận. Vương Nhất Bác chiếm được ưu thế, xoa tóc Tiêu Chiến, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Thích đến vậy sao?"

Tiêu Chiến lại đặt một tay lên, giống như đứa trẻ đang cầm que kẹo, vẻ mặt ngây thơ, chớp mắt một cái.

Shhhh...thật là chí mạng.

Hầu kết Vương Nhất Bác lăn lộn, muốn nếm thử hương vị của Tiêu Chiến.

Hắn cúi xuống, giọng nói đầy mê hoặc: "Có mệt không, lên giường đi."

Nói xong, hắn nhấc người anh bế lên giường, Tiêu Chiến cúi mặt xuống, đặt mông lên ngực Vương Nhất Bác. Tầm mắt của anh hướng về phía cuối giường, nơi chăn bông bừa bộn chất thành đống, anh cảm thấy tư thế có chút lúng túng, nhưng đầu gối tê cứng của anh lại thoải mái hơn rất nhiều. Anh vẫn đang cầm dương vật của Vương Nhất Bác trong tay, nhìn ở góc độ này càng cảm thấy nó càng lớn. Vương Nhất Bác không có ý định xuất tinh nên anh đành ngoan ngoãn tiếp tục liếm nó.

Sau vài cái vuốt ve, phần thân dưới của Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy lạnh, quần lót của anh bị kéo xuống chân một cách thô bạo, Vương Nhất Bác dùng hai tay đỡ hai chân anh, dang rộng mông bằng hai tay, vùi cả khuôn mặt vào đó.

Tiêu Chiến vùng dậy nhưng không thể nhúc nhích, lúc này mới ý thức được Vương Nhất Bác muốn làm gì. Tư thế 69 quá xấu hổ, kích thích thần kinh của anh mãnh liệt . Chiếc lưỡi linh hoạt và mạnh mẽ đó vừa đi vào đã hoang dã không chế ngự được, xuyên sâu vào hậu huyệt yếu ớt, từ trong lỗ hổng kia như muốn tiến vào tận lục phủ ngũ tạng.

"Ah ah..."

Hạ thân anh không ngừng run rẩy, đành phải đè thấp thắt lưng, vểnh mông lên cao nhất, miễn cưỡng giữ vững phần thân trên chầu trực ngã xuống, cầm dương vật thô cứng trước mặt tiếp tục khẩu giao, học theo góc độ vừa rồi của Vương Nhất Bác làm, thử cho dương vật vào bên trong sâu hết mức có thể, lông mu cứng ngắc cạo vào mặt anh ngứa ngáy.

Phương thức giao hợp này khiến da đầu người ta tê dại, Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục liếm lỗ huyệt, cố tình phát ra âm thanh rất lớn. Phản ứng của Tiêu Chiến không cách nào che giấu, phía trước cương cứng tiết ra rất nhiều dịch trong suốt, chảy xuống dưới ngực của Vương Nhất Bác.

"Tiểu rồi à?" Vương Nhất Bác lau đi, cố ý nói.

"Không phải..." Tiêu Chiến vừa tức giận vừa xấu hổ, lại cảm thấy khó chịu khi bị trêu chọc, bò về phía trước hai bước định trốn đi, lại bị kéo trở về. Vương Nhất Bác từ trên giường đứng dậy, bóp chặt thắt lưng anh cúi đầu nhìn xuống. Miệng huyệt nho nhỏ giống như nhận ra chủ nhân, ngoan ngoãn mở ra, bộ dạng khao khát được lấp đầy.

Độ giãn nở vừa đủ, Vương Nhất Bác từ phía sau thuận lợi cắm vào, huyệt đạo lầy lội, kéo ra những sợi nước nhớp nháp, rất giống một loại dầu bôi trơn trước đây bọn họ từng dùng. Vương Nhất Bát sướng đến phát điên, bàn tay không ngừng vỗ mông anh, cái tát vang dội, mông thịt rất nhanh bị tát đỏ, loại cảm giác này rất quen thuộc nhưng có một loại thô bạo trước đây chưa từng có. Cả người Tiêu Chiến như vụn nát, không ngừng kêu trên giường, kêu đến khàn cả giọng. Vương Nhất Bác cúi xuống, lồng ngực dán vào người anh, hạ thân liên tục đút sâu vào trong huyệt, hôn lên tấm lưng đẫm mồ hôi.

"Thoải mái không?" Vương Nhất Bác ghé vào tai anh hỏi.

"Ừm..." Tiêu Chiến thở hổn hển ngã xuống giường, ngẩng đầu tìm hơi thở, "Thật thoải mái."

Hai người giống như hợp thành một thể, Vương Nhất Bác cũng nằm úp xuống, tựa như đóng cọc trên người anh, "Phía dưới của anh ướt quá, luôn siết lấy em, sắp siết hỏng rồi."

"Hỏng...... " Tiêu Chiến mơ hồ lặp lại lời của hắn, "Sẽ thế nào..."

Vương Nhất Bác mỉm cười, lồng các ngón tay của mình vào kẽ tay anh ấn xuống nệm, cắn vào vai anh, dương vật ở trong huyệt liên tục mài điểm G, thầm thì nói: "Có lẽ sẽ không rút ra được."

Một nửa khuôn mặt của Tiêu Chiến vùi trong chăn, phía bên trên là cơ thể vạm vỡ của Vương Nhất Bác, anh cố gắng quay đầu lại, đôi mắt mê ly dưới mái tóc rối bù, lông mi ướt sũng mà chớp chớp, vừa hồn nhiên vừa phóng đãng đến cực hạng, "Vậy thì em...cứ...cắm ở trong anh..."

Xuất tinh đôi khi là sự kết hợp giữa sinh lý và tâm lý, Vương Nhất Bác hưng phấn đến mức đầu óc trống rỗng, cảm thấy dương vật của mình bị kẹp muốn hỏng, sau đó không kịp cảnh giác mà xuất tinh. Tinh dịch bắn thẳng vào vách thịt, bắn không dừng lại được, đã làm mấy lần vẫn có thể bắn nhiều như vậy. Hai chân Tiêu Chiến run lên, khuôn mặt câu dẫn đầy đắc ý "Rốt cuộc là ai tiểu."

Vương Nhất Bác sờ lên một chỗ ướt nhỏ trên tấm vải bông trắng dưới người, "Lại phải bảo người ta thay ga giường rồi, cả giường đều là của anh."

Tiêu Chiến muốn nói rõ ràng hắn bắn nhiều hơn, sau đó kịp nhận ra, Vương Nhất Bác căn bản không phải bắn ở trên người anh, mà đem tất cả đám tinh binh đó cho hết vào trong cơ thể mình, quả thật không có làm bẩn ga giường...

.

Lúc tỉnh dậy trời đã gần tối, một cơn gió lười biếng thổi vào, khiến tấm rèm ố vàng bay phất phới. Vương Nhất Bác đang hút thuốc trên ban công nhỏ chỉ rộng bằng một bậc thang, thấy Tiêu Chiến đã tỉnh, liền dập tàn thuốc bước vào phòng, thuận tay cầm lấy mũ lưỡi trai trên bàn.

Tiêu Chiến biết hắn sắp ra ngoài. Bọn họ ở khách sạn này ba ngày, ba ngày này anh đều ở trong phòng. Mỗi ngày Vương Nhất Bác sẽ đi mua chút đồ ăn, rất nhanh trở về. Thời gian còn lại bọn họ đều làm tình, trong khách sạn ẩm ướt và nóng nực, làm đến khi kiệt sức không thể bắn được gì mới dừng lại. Là tận thế cuồng hoan, cũng là dục vọng khó lấp đầy.

Tiêu Chiến có dự cảm mơ hồ, anh nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, "Anh muốn đi cùng em."

Vương Nhất Bác do dự một lát, thành phố này không lớn, theo hắn quan sát mấy ngày nay, bên ngoài rất yên tĩnh. Con hẻm và khu dân cư gần khách sạn bọn họ ở vẫn buôn bán như thường lệ, không có dấu vết gì về vụ giết người. Hiện tại Tiêu Chiến đi ra ngoài, hẳn là an toàn.

"Được." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến rửa mặt rất nhanh, mặc lên người quần áo Vương Nhất Bác mua lúc trước, áo phông và quần jean đơn giản nhất.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến phát hiện ánh mắt đối diện, "Rất khó coi sao?"

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Anh mặc gì cũng đẹp."

Tiêu Chiến trước kia chưa bao giờ ăn mặc như vậy, anh luôn đứng đắn và lịch lãm, mặc những bộ âu phục đặt may mắc tiền, áo sơ mi được ủi phẳng phiu, giày da tinh xảo, cà vạt, vớ thậm chí là khuy áo cũng phối hợp với màu sắc của trang phục chính. Vương Nhất Bác nhìn anh, tóc xõa dài trước trán, chân đi dép xỏ ngón, một loạt ngón chân mượt mà xinh đẹp lộ ra ngoài, có chút chật chội.

Nếu không có hắn, Tiêu Chiến vẫn là phiên dịch viên cao quý, trải qua cuộc sống yên bình, không giống như hiện tại....Một loại cảm xúc chua xót nào đó dâng lên trong lòng, Vương Nhất Bác lặng lẽ xua đi không dấu vết.

Đến cửa quán ăn, Vương Nhất Bác vẫn không cho Tiêu Chiến đi cùng. Hắn mua xong liền mang ra xe, mua rất nhiều thứ, muốn cho Tiêu Chiến nhiều lựa chọn một chút. Tiêu Chiến một tay cầm nem khô, một tay cầm một cốc cà phê, một loại cà phê bản địa, rất nồng rất đắng, uống vài ngày đã trở nên quen thuộc. Anh ăn từng miếng một, giống như một người bạn trai biết nghe lời.

Vương Nhất Bác nhìn anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua cổ Tiêu Chiến, vết xước màu đỏ đã nhạt, gần như không nhìn ra.

Có nghĩa là đã đến lúc họ phải quay trở về.

Tiêu Chiến cũng cảm nhận được, sau khi ăn xong liền nói: "Chúng ta ở lại thêm một lát nữa nhé."

Vương Nhất Bác quay đầu xe, chạy dọc theo hướng ra khỏi thành phố, nơi hắn thấy phố phường càng thưa thớt, tầm nhìn càng lúc càng rộng hơn.

Gần chạng vạng tối, gió Tây thổi và mặt trời sắp lặn.

Lái xe thật lâu, đây là con đường hoang vắng nhất Tiêu Chiến từng thấy, nhưng trước mắt hoàng hôn đẹp như vậy, ánh chiều tà màu vàng óng ánh bao trùm bầu trời xám nhạt, giống như một màn sương mù mềm mại tỏa sáng. Chạy đến một đài quan sát trên quốc lộ được xây kéo dài ra ngoài, Vương Nhất Bác dừng xe.

Loại cảm giác này đã lâu không gặp. Bọn họ từng bên nhau 8 năm, đã cùng nhau chứng kiến rất nhiều cảnh đẹp. Nhưng sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến ngoại trừ công việc cũng không đi đâu cả, nhốt mình trong căn nhà kỷ niệm của hai người, lặp đi lặp lại trong hối hận và tiếc nuối. Thời gian bị tưởng niệm từng chút từng chút bào mòn, ba năm sau, họ rốt cục lại đứng cạnh nhau, vai sóng vai trên một con đường không biết tên gần biên giới.

"Đi thêm vài cây số nữa chính là biên giới, ngày mai em đưa anh đi, qua biên giới sẽ có người đón anh, sau đó theo lộ trình ban đầu, từ sân bay Jingmai đáp chuyến bay trở về. Hai ngày nữa em..."

"Người tới đón anh?" Tiêu Chiến quay đầu lại, "Đưa anh về Hong Kong sao?"

Vương Nhất Bác do dự.

Mấy ngày nay hắn quả thật đang có ý nghĩ, nhân cơ hội này để cho quân Ngô Thủ Quân mang Tiêu Chiến đi. Tuy rằng một người sống sờ sờ không thể tự nhiên mà biến mất, nhất định sẽ làm cho Du Cửu Thiên hoài nghi. Hơn nữa Văn Lai chết một cách kỳ lạ, sự tình phát triển như thế nào hậu quả cực kỳ khó lường. Đây là cơ hội cuối cùng để cho Tiêu Chiến rời khỏi vòng xoáy, nhưng hắn cũng biết, Tiêu Chiến sẽ không đi.

"Anh sẽ không để em một mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Trừ khi anh ở bên em, nếu không anh sẽ không bao giờ về nhà một mình." Ánh hoàng hôn kéo dài vẽ lên khuôn mặt và đôi mắt tươi sáng của anh. Rõ ràng bộ dáng xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại lộ ra sự quyết tâm đáng kinh ngạc.

Lời này đã được nói rất nhiều lần. Tiêu Chiến đã hơn một lần dùng hành động thực tế của mình để thể hiện quyết tâm và khả năng sát cánh cùng với hắn.

Thấy hắn im lặng, Tiêu Chiến càng khẩn trương, đầu ngón tay cuộn chặt trong lòng bàn tay, "Vương Nhất Bác, em nói đi, không được gạt anh nữa."

Tiêu Chiến thật sự bướng bỉnh, Vương Nhất Bác không có cách gì với anh, hắn thỏa hiệp trả lời: "Không gạt anh, chúng ta sẽ gặp lại ở Hong Kong."

Có một khoảnh khắc im lặng, vòng cung ánh sáng của mặt trời đang lặn dần dần lan ra.

Tầm mắt Vương Nhất Bác rơi vào không trung, "Thật ra ngay từ đầu em không đơn độc, em cũng từng có đồng đội."

Thanh âm trầm xuống dừng lại một chút." Anh ta tên Vu Lỗi, lúc em vào Cửu Thiên, anh ấy đã nằm vùng được bảy năm. Lúc mới quen anh ta, em cảm thấy lá gan của anh ta rất nhỏ, phản ứng cũng chậm chạp, nhiều năm như vậy cũng không vào được nội bộ Cửu Thiên, chỉ là một tên sai vặt bên ngoài. Em không chịu nổi, từng hỏi anh ta, vì sao anh làm nằm vùng, anh ta cười nói bởi vì nằm vùng tiền lương cao.

Nhắc đến người đồng đội cũ của mình, Vương Nhất Bác lộ ra nụ cười ấm áp: "Lúc đó em không hiểu tại sao chú Ngô lại chọn một người như vậy, chỉ sợ mười năm, hai mươi năm cũng không hoàn thành nhiệm vụ." Sau đó có một lần, Du Cửu Thiên có một lô hàng rất lớn đến cảng, nghe nói người trên đảo sẽ đi theo tàu, cảnh sát cần phải thu thập tất cả các thông tin liên quan đến đảo, cho nên cả hai quyết định ngày đó đi nhận hàng..."

Vương Nhất Bác rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, bật lửa, nhấp một hơi, nhả ra một làn khói mỏng, nhẹ giọng kể tiếp: "Đến địa điểm đã hẹn, bọn em phát hiện căn bản không có ai nối máy, nhận thấy có điều không đúng liền nhanh chóng bỏ chạy...... Đáng tiếc không còn kịp, xung quanh đều là người của Du Cửu Thiên, lúc rút lui Vu Lỗi trúng đạn, em kéo anh ta chạy một đoạn, sau đó cướp một chiếc xe, đi một vòng phát hiện mấy lối ra đều bị bao vây, là cạm bẫy mà Du Cửu Thiên đã sớm sắp đặt......"

"Sau đó thế nào?" Tiêu Chiến nghẹn giọng hỏi.

"Sau đó......"

Vương Nhất Bác hít một hơi thuốc thật sâu, nhớ lại cảnh tượng năm xưa....

......Xung quanh yên tĩnh dị thường, là sự im lặng chết chóc trước cuộc đi săn, mùi máu tanh tràn ngập trong xoang mũi.

"Anh kiên trì thêm một chút. " Phía trước là ngõ cụt, Vương Nhất Bác gài chân vào số lùi, nhấn chân ga, xèo xèo một tiếng, tiếng phanh tay bị siết chặt, hắn quay đầu lại giật mình một chút, toàn thân Vu Lỗi đều là máu, ghế ngồi bằng vải của xe tải cũ nát đều ướt sũng.

"Chạy không thoát." Anh ta dựa vào ghế phụ thở hổn hển," Đây là kế hoạch của Du Cửu Thiên, để câu...... đặc vụ nằm vùng trong tập đoàn,... hôm nay ai xuất hiện ở chỗ này, nhất định sẽ bị hoài nghi,... bọn chúng sắp đuổi kịp rồi......"

"Anh cũng biết bọn chúng sắp đuổi kịp hả. Mau! Buông tay ra!" Vương Nhất Bác đỏ mắt rống lên.

Vu Lỗi gắt gao nắm chặt thắng tay, "Cậu nghe tôi nói," anh ta dùng hết sức thở, "Du Cửu Thiên rất xảo quyệt, bảy tám năm nay tôi cũng không thể làm được gì, nhưng mà... cậu đến rồi... tôi lại thấy được hy vọng... cậu là nằm vùng... xuất sắc nhất mà tôi từng thấy..."

Anh ta đột nhiên rút súng từ thắt lưng Vương Nhất Bác ra, Vương Nhất Bác đưa tay ra định chộp lấy, thấy tay hắn nhanh hơn một bước chống lại ngực mình:

"Cậu phải tốn rất nhiều công sức mới đến được đây..."

"Bỏ súng xuống! Chúng ta trốn thoát trước rồi nói!"

"Ở đây," Vu Lỗi cầm súng vỗ vỗ bụng trái, "Tôi.... Tôi không được.....Chút nữa...cậu nói với bọn chúng...... Nói cậu đã sớm nghi ngờ tôi, lén theo tôi đến, là cậu.... giết tôi......"

"Đừng nói nữa, tin tưởng tôi, tôi có thể đưa anh ra ngoài... " Vương Nhất Bác mạnh mẽ kéo phanh tay.

"Đây là mệnh lệnh! Mang theo tôi cậu sẽ... chạy không thoát ... nhất định ... phải chết cùng nhau sao?!" Vu Lỗi dùng hết sức lực, trong mắt đỏ ngầu, chăm chú nhìn Vương Nhất Bác, "Cậu còn chưa tốt nghiệp quân ngũ....tôi là cấp trên của cậu...cậu phải... phục tùng mệnh lệnh..."

Vu Lỗi chưa kịp nói hết câu, đột nhiên một ánh đèn pha mạnh mẽ chiếu vào bên ngoài xe, và nhiều chiếc xe tiếp cận họ từ nhiều hướng, giống như cái miệng đầy máu của một con thú khổng lồ.

Trong một phần nghìn giây, tiếng súng vang lên, tiếng nổ ầm ĩ nổ tung trong đầu Vương Nhất Bác.

"Em từng nghĩ anh ta hèn nhát, nhưng sau đó em hiểu làm sao một kẻ hèn nhát lại có thể ẩn náu trong ổ ma túy suốt tám năm." Vẻ mặt Vương Nhất Bác luôn rất bình tĩnh, nhưng Tiêu Chiến lại nhìn thấy nỗi bi thương bất lực giữa hai đầu lông mày. Trơ mắt nhìn đồng đội cùng chiến đấu chết đi, có lẽ là một vết thương không thể xóa nhòa trong lòng hắn.

"Rốt cuộc nhiệm vụ của em là gì? Nó không đơn giản như bắt Du Cửu Thiên phải không?"

"Cảnh sát không phải không có chứng cớ đi bắt Du Cửu Thiên, nhưng nếu chỉ bắt được lão, chỉ cần hòn đảo kia còn, vẫn sẽ có người tiếp tục điều chế ma túy, buôn lậu thuốc phiện, sẽ có không biết bao nhiêu cảnh sát chống ma túy hy sinh, bao nhiêu người vô tội mất mạng. Hòn đảo kia tựa như một căn bệnh ác tính. Cảnh sát cố gắng theo dõi tàu của Cửu Thiên, nhưng đại dương quá lớn, bí mật theo dõi là không có khả thi, một khi tiến vào khu vực trên đảo tín hiệu liên lạc đều bị nhiễu loạn, trừ khi..."

"Có người đích thân lên đảo" Tiêu Chiến tiếp lời.

"Phải," Vương Nhất Bác hút xong điếu thuốc, kẹp nó giữa hai đầu ngón tay, "Nhiều năm như vậy, đã có quá nhiều người vì chuyện này mà hy sinh..."

Khuôn mặt hắn chìm trong ánh hoàng hôn mờ ảo. Trong giây lát, Tiêu Chiến dường như nhìn thấy bóng dáng của cha mẹ hắn trên khuôn mặt đó, Vương Nhất Bác chưa nói xong câu nói kia, Tiêu Chiến đã hiểu được. Hắn đã đi tới bước này, không còn khả năng quay đầu lại, hắn muốn tự tay kết thúc loại hy sinh này.

-TBC-

02.02.2024

Các chương trước ở thời điểm hiện tại đều dùng tên Dương Chấn, chỉ khi đề cập đến hồi ức sẽ dùng tên Vương Nhất Bác. Nhưng từ chương 37 trở về sau, cũng vì Tán và Bo đã nhận nhau nên tác giả chính thức sử dụng tên Vương Nhất Bác. 

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top