Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một ngày một đêm, tàu cập bến vào buổi tối ngày hôm sau.

Các dòng hải lưu ngoài khơi giao nhau với các dòng không khí nóng lạnh trên đảo tạo thành một lớp sương mù dày đặc, tầm nhìn bị bao phủ trong hơi nước. Sau khi xuyên qua tầng tầng ánh sáng bồng bềnh và bóng tối vỡ vụn, con tàu giống như bước vào một thế giới khác. Trước mắt là biển xanh như lụa, đảo xanh như ngọc, được bao quanh bởi những rạn san hồ khổng lồ đầy màu sắc, tất cả đều làm cho người ta có một loại cảm giác cuốn hút không nói nên lời.

Kể từ khi hải tặc hoành hành và thường xuyên xảy ra các vụ chặn giết, Du Cửu Thiên không còn đích thân lên đảo. Lúc này trên bến tàu đã đứng đầy các nhân viên an ninh cấp cao được đào tạo bài bản, nghiêm chỉnh gọi hai tiếng "Cửu gia".

Đứng ở phía trước là người đứng đầu, khoảng chừng 60 tuổi, bạc nửa mái đầu. Gã ta nổi bật giữa một đám thanh niên cường tráng, lưng hơi gù nhưng bước đi khỏe mạnh và nghiêm nghị, dứt khoát tiến lên phía trước, báo cáo tình hình với Du Cửu Thiên. Lão hồ ly tâm tình rất tốt, gọi gã một tiếng "Lão Trầm", tiếp theo liền bước lên chiếc xe đã bố trí sẵn.

Phùng Minh và Văn Thái đã từng lên đảo, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến là lần đầu, cũng không ai giới thiệu với lão Trầm nhưng gã giống như không hề xa lạ, gọi tên hai người họ, còn dùng ánh mắt thâm sâu âm trầm nhìn về phía Tiêu Chiến.

Lão Trầm sai người phân phát máy liên lạc, giống như điện thoại di động bấm nút kiểu cũ, màn hình nhỏ màu xanh lá cây. Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ trên đó, 6 giờ 3 phút, mở mặt sau ra, phía trên có khắc một dãy số. Đây chính là phương tiện truyền tin duy nhất trên đảo.

Mỗi người trên đảo đều có một cái như thế, điện thoại di động bình thường luôn không có tín hiệu, nói cách khác, trước khi xây dựng hệ thống ngăn chặn tín hiệu bọn chúng phải tự xây dựng cáp mạng độc lập, chỉ có thiết bị trong mạng lưới này mới có thể liên lạc.

Vương Nhất Bác để ý thấy trước khi lên xe Du Cửu Thiên đã giao điện thoại cá nhân cho Phùng Minh. Mấy ngày này lão không thể liên lạc với Du Mạn Mạn, hơn nữa Ngô Thủ Quân cũng đã xử lý ổn thỏa đối với hai vệ sĩ của Bằng Lan, tạm thời mọi chuyện vẫn chưa bị lộ.

Giờ đảo: 8 giờ tối.

Xe càng chạy về phía trước, con đường càng rộng rãi. Vương Nhất Bác yên lặng ghi nhớ địa hình và lộ trình. Nhà cửa ven đường càng ngày càng nhiều, từ nhà ở bình thường đến nhà xưởng cao lớn, một số đoạn đường thậm chí có lùm cây được cắt tỉa gọn gàng. So với trí tượng tưởng của hắn, hòn đảo này lớn hơn nhiều cũng hoàn thiện hơn, tựa như một vương quốc nhỏ đầy đủ cơ sở vật chất, một nơi biệt lập với thế giới bên ngoài nhưng đủ khả năng tự cung tự cấp.

Bên ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng trên bầu trời lại có những chiếc máy bay không người lái bay lượn. Xe đang lên dốc và lao tới một con đường núi, ven đường phủ đầy một loại cây màu xanh xám, cao khoảng một mét, rải rác đây đó vài bông hoa màu đỏ tím, đa số đã kết trái, hình bầu dục, cắm ở đầu cành mảnh mai...

Vương Nhất Bác lập tức nhận ra đó là cây anh túc. Bông hoa giống như từng ngón tay cuộn lại, rậm rạp đưa lên không trung. Vương Nhất Bác cảm thấy ghê tởm, chưa từng bao giờ thấy loại thực vật xấu xí như vậy. Một bên khác của con đường, là một vùng "cỏ dại" trải dài khắp sườn núi, mặc dù chưa từng thấy qua nhưng hắn có thể đoán được, đó là coca, để chiết xuất cocaine.

Cây độc được trồng khắp nơi trên núi và đồng bằng, dưới chân núi là các nhà máy điều chế thuốc, đây thực sự là một hòn đảo xứng danh hòn đảo ma túy.

Tất cả đều khiến người ta ớn lạnh.

Hắn lại nghĩ tới Vu Lỗi. Vu Lỗi ẩn mình suốt tám năm, cuối cùng mang theo tiếc nuối hy sinh... Nếu không phải cảnh sát khổ tâm dàn trận mấy năm nay, để Du Cửu Thiên từng bước mở rộng lãnh thổ, càng ngày càng cuồng vọng tự cao tự đại, nếu như không phải trước đây hy sinh nhiều như vậy, nếu như không phải trời xui đất khiến... chỉ trong vòng hai năm hắn cũng không có được như ngày hôm nay.

Hắn không khỏi rùng mình. Tất cả chuyện này cuối cùng cũng sắp kết thúc. Hiện tại những gì hắn phải làm là duy trì trạng thái bình thường, nắm bắt nhiều manh mối về hòn đảo này càng nhanh càng tốt và cung cấp thêm thông tin cho cảnh sát thu lưới.

Đoàn xe dừng lại ở một trang viên ở lưng chừng núi, đây là nơi ở của họ trên đảo. Trang viên có diện tích không lớn, ở trung tâm là một tòa nhà hai tầng, so với biệt thự kém hơn một chút, nhưng cũng đã ngôi nhà tốt nhất trên đảo.

Bất kể địa lý hay bất kỳ cấp độ nào, đây đều là một hòn đảo biệt lập, người ở chỗ này chỉ có thể liên lạc lẫn nhau, trên hai con tàu cũng vậy, chỉ khi nào lưới chắn tín hiệu bị loại bỏ thì mới có thể khôi phục thông tin liên lạc.

Hòn đảo này là kiệt tác của Du Cửu Thiên, Vương Nhất Bác không biết lão dùng phương pháp gì để xây dựng những thứ này. Vì sao những người trên đảo lại cam tâm tình nguyện làm việc cho lão? Hắn nhất định phải khai quật nguyên nhân sâu xa và tàn nhẫn trong đó để giao cho cảnh sát.

Giờ đảo: 7:31 sáng

Sau một đêm không ngủ, sáng sớm Vương Nhất Bác đi xuống lầu, nhìn thấy Hồ Húc đang ôm một chiếc túi nylon lớn ở trong sân, bên trong có sinh vật sống đang vùng vẫy, liên tục phát ra những tiếng kêu nhỏ, chói tai.

Du Cửu Thiên thích ăn món ăn dân dã, mấy thứ này là chuẩn bị cho lão. Vương Nhất Bác đi qua nói, "Cậu cũng phụ trách những việc này à?"

Hồ Húc cười có chút ngại ngùng, "Ở đây chán quá, tìm cái gì vui vui làm." Sau màn giao lưu vũ đạo lúc nửa đêm hôm đó, cậu ta mở lòng hơn, đối với Vương Nhất Bác cũng trở nên thân thiện hơn.

Vương Nhất Bác liếc vào bên trong, tiếp tục tán gẫu, "Tay nghề tệ nha, sao chỉ có ba con nhỏ như vậy?"

"Thứ này ở trên đảo rất hiếm, lão Trầm không cho đánh nhiều." Hồ Húc nhún vai than thở, "Mỗi ngày một con, cũng đủ rồi."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Vương Nhất Bác thấy lão Trầm từ cửa lớn đi ra, vỗ vỗ bả vai Hồ Húc. Vương Nhất Bác liền nói muốn đi dạo xung quanh, mượn lão Trầm một chiếc xe.

Hắn lái xe dọc theo con đường lên núi, tốc độ lúc đầu rất chậm, khi thấy không có ai theo sau, mới tăng tốc và lao thẳng về bến tàu - Du Mạn Mạn vẫn còn trên đó.

Tiêu Chiến ở cùng Du Cửu Thiên cả buổi sáng. Du Cửu Thiên giống như một vị vua tuần tra lãnh thổ, dẫn Tiêu Chiến đến các nhà xưởng. Những nhà xưởng có quy mô rất lớn, trong phân xưởng có sự phân công lao động rõ ràng. Công nhân ở đây mặc đồng phục màu trắng, bận tới bận lui, khuôn mặt chết lặng như xác không hồn. Toàn bộ khung cảnh đó quỷ dị không thể tả.

Bọn họ trở lại biệt thự giữa lưng chừng núi, món ăn dân dã bày sẵn trên bàn, rượu là Chateau Margaux năm 2010, Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, có thể thấy rượu là từ Cảng Thành đặc biệt mang đến, còn chọn theo khẩu vị của anh.

Du Cửu Thiên ngồi ở vị trí chính, Vương Nhất Bác còn chưa trở về biệt thự, Văn Thái ngồi đối diện Tiêu Chiến. Từ khi lên đảo hắn ta thần sắc ủ rũ, cả ngày uống rượu giải sầu. Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, bộ dạng Văn Thái cũng không khó đoán. Tướng quân mất mạng, tuyến đường biển này bị san bằng, hơn nữa mấy lần trước vào sinh ra tử buôn hàng, những thứ này đều có công lao không nhỏ của Văn Lai, nhưng công thần hiện tại đã biến thành nấm mồ, đứng ở trên đảo này, Văn Thái làm sao vui vẻ được.

Du Cửu Thiên cũng không quá để ý đến những người khác, rượu rót qua ba lần liền dùng một loại ngữ khí rất sâu xa hỏi: "A Chiến, rượu này có hợp khẩu vị của cậu không?"

"Hương vị mềm mại, còn có dư vị tuyệt vời, rượu ngon hiếm có."

"Thích là tốt rồi," lão hít một hơi xì gà đã hâm nóng, nheo mắt lại, "Rượu ngon như vậy còn có rất nhiều, nếu cậu thích, sau này để người ta mỗi ngày khui cho cậu."

Tiêu Chiến không biết trong lòng lão đang suy tính điều gì, chỉ cười nói, "Làm phiền Cửu gia hao tâm tổn trí, sức uống của tôi cũng bình thường, ngày nào cũng uống, thật chịu không nổi."

Du Cửu Thiên nghe vậy cũng bật cười, "Có một trang trại rượu ở Bordeaux, đang thực hiện việc mua bán và sáp nhập cổ phần, ta có một người quen là phụ trách thu mua. Ta cảm thấy nó trùng khớp với những gì cậu từng đề cập do đó đã mua nó", Chú Phùng cầm một văn kiện đưa đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Ngài đây là...", Tiêu Chiến mơ hồ có dự cảm không lành. Lần trước Du Cửu Thiên lấy lợi lớn dụ dỗ để anh đi giải quyết chuyện của Tướng quân, vậy lần này...cụ thể là gì Tiêu Chiến nhất thời không thể đoán được.

"Ta là người thưởng phạt phân minh, cậu vì Cửu Thiên làm việc, đây là những gì cậu xứng đáng có được."

"Trước đây ngài đã cho tôi không ít..."

"Những cái đó tính là gì", Du Cửu Thiên đặt tay lên phần văn kiện kia, ngón tay nhịp nhịp, "Cậu là nhân tài hiếm có, đã lâu ta chưa đánh giá cao người nào. A Chiến," lão ta chậm rãi nói với một giọng điệu không thể từ chối, "Trang trại rượu này đã là của cậu..."

Vương Nhất Bác dàn xếp ổn thỏa việc của Du Mạn Mạn, bến tàu trống trải đột nhiên xuất hiện không ít người. Trực thăng bay thấp, treo từng thùng dầu kín ném xuống biển gần bờ, mỗi một cái đều mang theo phao nhỏ. Lực máy bay hút theo sóng gió không nhỏ trên mặt biển, thân tàu của hắn cũng lắc lư theo. Do khoảng cách quá gần, hắn sợ không tránh khỏi tầm mắt của đám người đó đành phải trốn ở trên tàu. Có thể thấy đây chính là phương pháp tàng trữ ma túy trên đảo, ném xuống dưới biển, vừa dễ dàng bảo tồn, lại phòng ngừa một khi vị trí đảo bại lộ.

Việc cất giấu ma túy kéo dài vài giờ, cuối cùng đám người đã rời đi, mặt biển yên tĩnh trở lại, Vương Nhất Bác mới từ trên tàu đi xuống.

Giờ đảo: 1h40 chiều

Cuối hành lang có một sân thượng nhỏ, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến quay lưng đứng đó, trên tay cầm nửa ly rượu vang đỏ, lập tức nhận ra anh là đang đợi mình.

Tối qua khi đến nơi, hắn đã cẩn thận quan sát, căn nhà này được xây dựng khá lâu, không có lắp đặt thiết bị nghe lén hoặc giám sát. Hắn trở về phòng, khép hờ cửa, một lát sau, Tiêu Chiến lách mình vào trong.

"Có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác phát hiện sắc mặt anh không tốt lắm, chờ nghe xong toàn bộ quá trình, hắn chợt hiểu ra, thoáng cái ngồi phịch xuống giường, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Lúc trước hắn đã từng nghi ngờ, Du Cửu Thiên không ngại ngàn dặm xa xôi, đích thân lên đảo, không thể chỉ để dò xét một chút địa bàn của mình- một công việc trẻ con như vậy. Nhưng cho dù là thế, lão cũng không cần mang theo nhiều người, đến thời khắc này hắn đột nhiên thông suốt.

Mục đích cuối cùng của tất cả những thứ này, là Tiêu Chiến.

Nhưng tại sao lại là Tiêu Chiến? Thời gian hắn ở Cửu Thiên lâu hơn Tiêu Chiến cả hai năm, chuyện Du Cửu Thiên giao phó hắn chưa từng thất bại. Ám sát Tướng quân, hay ở lại hòn đảo biệt lập này, hắn rõ ràng là ứng cử viên sáng giá hơn. Tại sao Du Cửu Thiên lại chỉ lựa chọn Tiêu Chiến, chỉ giữ lấy Tiêu Chiến không buông?

Con người này tính tình âm ngoan giảo hoạt, vì lợi ích có thể lợi dụng và hy sinh tất cả, ngoại trừ lão và con gái, căn bản không đem mạng sống của ai để ở trong lòng...

Vương Nhất Bác chợt khựng lại, đầu óc nhất thời trống rỗng, con gái của lão... chẳng lẽ là vì...Du Mạn Mạn?

"Chỉ vì điều này? Chỉ vì điều này sao?"

Hóa ra là vì một lý do nực cười như vậy.

"Nhất Bác...?" Thấy người sửng sốt hồi lâu không lên tiếng, Tiêu Chiến nhẹ nhàng gọi hắn.

Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, cặp mắt ẩm ướt kia, cũng đang trầm tĩnh nhìn hắn. Anh rõ ràng là người thông minh như vậy, lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy, một bước giẫm lên vũng bùn sâu không thấy đáy, sống chết không màng đi theo hắn. Vương Nhất Bác từng trốn tránh gặp lại anh, nhận lại anh nhưng giờ lúc này hắn mới hiểu được, nếu không có Tiêu Chiến, hắn không biết còn phải giãy giụa trong đống bùn lầy này đến bao lâu nữa....

Hóa ra Tiêu Chiến mới là người đã kéo hắn ra khỏi vũng lầy. Giống như buổi chiều năm hắn 12 tuổi, ngơ ngác đau đớn thu mình trong góc phòng sau khi mất đi ba mẹ, là Tiêu Chiến đi đến, vươn tay về phía hắn.

Anh luôn là người duy nhất có thể đưa hắn ra khỏi bóng tối.

Cảm xúc hỗn loạn dâng trào, Vương Nhất Bác không nói được nhiều, hắn đứng dậy ôm chặt Tiêu Chiến, như muốn tranh đoạt, hắn thấy may mắn vì còn có thể ôm Tiêu Chiến như thế này, "Đi, chúng ta đi! Tối nay, tối nay chúng ta rời khỏi nơi này."

"Sao...?" Tiêu Chiến cựa quậy trong vòng tay hắn, lại bị hắn ôm thật chặt, như muốn khảm anh vào lồng ngực mình.

"Du Cửu Thiên muốn giữ anh ở lại đây," Vương Nhất Bác nới lỏng cánh tay ra, "Món ăn dân dã chỉ đánh ba con, lại mang theo nhiều rượu vang đỏ như vậy, nói mỗi ngày mở cho anh, cho anh mấy trăm triệu đô la Mỹ, đều là cách lão quen dùng: dụ dỗ, cùng cưỡng ép.

Tiêu Chiến bỗng nhiên có chút khó hiểu: "Sao lão ta muốn giữ anh lại?"

"Em không biết," Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới ánh mắt lão Trầm nhìn Tiêu Chiến, trong mắt toát ra sắc bén, "Có thể là lão Trầm kia quá già rồi, Du Cửu Thiên muốn tìm người tiếp tục canh giữ hòn đảo này cho lão, hoặc có thể là âm mưu gì khác. Em mặc kệ vì sao, chỉ có ba ngày, lão nhất định sẽ dùng đủ mọi biện pháp nhốt anh trên hòn đảo này, tàu đang ở bến, đêm nay chúng ta phải rời đi!"

"Bến tàu có người canh giữ, chúng ta vừa ra khơi sẽ bị phát hiện, mọi chuyện sẽ bị bại lộ."

"Bại lộ thì bại lộ. Lộ trình đã lấy được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, " Vương Nhất Bác có chút nôn nóng, một khi đánh nhau, một mình hắn không có cách nào bảo vệ Tiêu Chiến, đành phải ra đòn phủ đầu trước. Hốc mắt hắn đỏ bừng,"Em không lo được nhiều việc như vậy, em phải đưa anh đi..."

"Không được... bọn họ có trực thăng, tàu họ nhanh hơn, chúng ta chạy không thoát..." Tiêu Chiến nhanh chóng bình tĩnh suy nghĩ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là bảo vệ an toàn cho Vương Nhất Bác, "Không bằng, anh... anh ở lại đây, em mang lộ trình về trước, chờ cảnh sát lên kế hoạch xong sẽ quay lại tìm anh..."

Nước mắt chực trào ở khóe mắt lăn xuống. Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy lại rơi nước mắt. Âm thanh đột nhiên liền nghẹn ngào, Vương Nhất Bác dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Tiêu Chiến, "Anh biết đây là đâu không Tiêu Chiến, đây là một hòn đảo biệt lập, là một tòa địa ngục! Em không thể nào để anh ở lại đây. Từ giờ trở đi em không thể nào rời xa anh nữa."

Sự bất an mãnh liệt bóp chặt trái tim Tiêu Chiến, "Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà," Vương Nhất Bác thô bạo ngắt lời anh, giọng nói khàn đặc, "Không phải anh nói..." trong âm thanh run rẩy không thể kiềm chế, "muốn em đưa anh đi, cho dù đi bất kỳ nơi đâu cũng nguyện ý. Bây giờ em dẫn anh đi, anh lại không đi theo em sao?"

Tiêu Chiến bị những lời nói sâu xa từ đáy lòng Vương Nhất Bác thuyết phục, anh hoàn toàn thỏa hiệp. Anh làm sao mà không bằng lòng, anh làm sao cam lòng chia ly một lần nữa. Cái gì đúng sai, cái gì được mất, cái gì gọi là lý trí... tất cả anh đều không cần. Anh chỉ muốn cùng Vương Nhất Bác rời đi, cho dù làm một đôi uyên ương liều mạng, Tiêu Chiến cũng cam tâm tình nguyện.

Giờ đảo: 3:10 chiều

Mặt trời lặn trên biển đại khái là bảy giờ tối, còn có bốn giờ nữa. Vương Nhất Bác ngồi ở trên sô pha, cánh tay chống đầu gối, ánh mắt rơi trên mặt đất, trong tay vô ý thức tháo ra một khẩu súng lục CZ P - 10C 12 phát, một động tác như vậy đã lặp đi lặp lại thật lâu. Trong đầu hắn phác thảo kế hoạch và diễn tập nhiều lần. Lái tàu là kỹ năng đã được huấn luyện qua, lợi dụng phao treo thùng dầu lúc trước ở bến tàu, dương đông kích tây tranh thủ thời gian, ít nhất thuận lợi chạy ra khỏi khu vực bị nhiễu sóng, cho dù không nắm chắc hoàn toàn ......

Cộc cộc cộc

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, đâm thủng không khí ngột ngạt, động tác trên tay Vương Nhất Bác dừng lại, cả người bất động.

Cộc cộc cộc, lại ba tiếng.

Để tránh gây nghi ngờ, Tiêu Chiến đã trở về phòng chờ đợi, Vương Nhất Bác nhét khẩu súng đã nạp đạn vào thắt lưng, đứng dậy đi về phía cửa, xoay tay cầm.

Cánh cửa màu nâu đen mở ra, sau cửa xuất hiện khuôn mặt u ám của Văn Thái.

-TBC-

10.02.2024

Súng đã lên nòng, bắn ra liền kết thúc.

🧨🎆🎇🎋

Mùng một Tết, Ven chúc cả nhà năm mới vạn sự như ý, mọi việc bình an 🥰🥰🥰.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top