Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết thúc - Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối như vực sâu, mở to cái miệng đẫm máu nuốt chửng tầm mắt, theo sau là cảm giác vừa ngột ngạt vừa lạnh toát như bị rắn nước quấn lấy cổ. Tiêu Chiến nghe thấy tiếng tim mình đập đinh tai nhức óc.

Thình thịch....Thình thịch....

Việc bảo vệ Vương Nhất Bác xuất phát từ tận đáy lòng, tay cầm vô lăng và chân đạp ga đều đang chống lại bản năng sinh tồn.

Cứ như vậy, dưới tình huống hoàn toàn khuất tầm mắt, anh nhấn ga, đồng thời nhích nhẹ vô lăng, thân hình to lớn của chiếc Silverado hung hãn lắc mạnh sang trái, ma sát với mặt đất bắn ra tia lửa đi kèm với âm thanh chói tai.

"Tiêu--!!" Anh nghe thấy có người gọi mình, âm thanh hai chiếc xe đụng vào nhau chôn vùi âm cuối. Cứ ngỡ là cảm giác tan xương nát thịt, thay vào đó anh bị chôn vùi trong một cái ôm.

Chiếc xe bị một lực tông vào rất mạnh, kéo lê về phía sau. Khoảnh khắc đó Tiêu Chiến như bị mù hoàn toàn, mắt bị ai đó bịt lại, cả người bị giữ chặt, anh cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc ngược chiều.

Tiếng va chạm xuyên qua màng nhĩ truyền đến đại não, cú sốc mạnh tạo nên áp lực cực lớn khiến xương sườn của anh đau như bị gãy. Tiêu Chiến choáng váng một lúc sau cú sốc nảy cuối cùng, trước mắt rốt cuộc cũng cảm nhận được một chút ánh sáng... Anh vốn cho rằng sẽ giống như lần trước, nhanh chóng khôi phục lại thị giác nhưng thời gian chậm chạp trôi qua, cho dù anh dùng sức chớp mắt và dụi mắt đến mấy cũng không nhìn thấy rõ.

Vương Nhất Bác nằm trên người anh, hoàn toàn bất động, anh chạm vào thứ chất lỏng ấm áp, ngày càng tụ lại trong lòng bàn tay, "... Nhất Bác... tỉnh lại đi... em làm sao vậy..." Anh giơ tay lên, nhìn thấy một cái bóng lờ mờ màu đỏ.

Anh lắc đầu giận dữ, nhưng đôi mắt vẫn như một lớp kính bị vẩn đục, mọi thứ càng thêm mờ mịt, "Nhất Bác... em bị thương ở đâu... Nhất Bác... tỉnh lại đi..." Tay anh run run, từng chút từng chút cẩn thận chạm vào người hắn, máu đang chảy ra từ vai trái của Vương Nhất Bác.

Thời điểm Văn Thái lao tới, anh đã bẻ ngang toàn bộ xe, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc Vương Nhất Bác nhào người qua tách anh ra khỏi ghế lái, bảo vệ anh trong lòng mình.

Mọi thứ diễn ra nhanh chóng như ảo ảnh.

Chiếc Hummer H1 tông vào bên hông của Silverado, phía bên trái của thùng xe vốn đã bị long ra trước đó, lúc này bị húc trực diện và kéo lê cả trăm mét, lực va chạm và lực cản cực lớn cũng làm gãy vòng khóa bên trên. Xe của bọn họ bị tách rời làm hai phần, phần đầu xe văng sang một bên, phần thùng xe phía sau tiếp tục tăng tốc cùng với chiếc H1. Ven đường là khu vực chưa được khai phá, cổ thụ nguyên thủy mấy trăm năm, thùng xe va đập vào lập tức biến dạng thành đống sắt vụn vặn vẹo. Những tán cây chọc trời hơi rung động, trong bóng tối kinh động mấy con quạ đen.

Tay của Tiêu Chiến chạm vào một vật thể lớn lạnh lẽo và sắc bén, thân xe bị biến dạng nghiêm trọng, kính cửa sổ vỡ tan, từ phía sau xuyên qua vai trái của Vương Nhất Bác, mất máu và va chạm khiến Vương Nhất Bác hôn mê.

Tiêu Chiến nổ lực mở cửa xe phía sau. Nơi đó vốn không bị đụng vào, nhưng bởi vì toàn bộ thân xe đều thay đổi hình dạng, nhất thời rất khó mở. Anh dùng nắm tay dính đầy máu, điên cuồng đập vào cờ lê trên cửa, đập đến khớp xương đều chảy máu, sưng lên đỏ chói.

Cửa xe rốt cuộc mở ra, Tiêu Chiến dùng người mình đỡ phần thân trên của Vương Nhất Bác. Xương sườn dưới ngực cử động một chút cũng cảm thấy đau nhức dữ dội, anh tựa đỉnh đầu vào trụ cửa để lấy lại hơi.

Anh không thấy rõ vết thương của hắn chỉ có thể lấy tay sờ soạng, một bên đỡ Vương Nhất Bác rồi từ từ ngả người ra sau, một bên nắm thật chặt thủy tinh gãy gai góc, máu vẫn không ngừng theo thủy tinh chảy xuống.

Tiếng thủy tinh khuấy động trong xương thịt khiến người ta tê cả da đầu, anh liền nâng người, kéo ra những mảnh thủy tinh cắm trên bả vai của hắn.

Xung quanh không có ai, không thể nào kêu cứu, cũng không có ai sẽ cứu họ.

Vương Nhất Bác vẫn còn hôn mê, Tiêu Chiến lấy ra một con dao găm trên người, cởi áo sơ mi, cắt thành từng dải, buộc chặt quanh vai trái, hết vòng này đến vòng khác, máu cuối cùng cũng không còn chảy ra quá nhiều.

Xương sườn vẫn đau nhức như cũ, anh kéo Vương Nhất Bác lên lưng mình, hít một hơi thật sâu, loạng choạng đứng dậy, dựa vào một chút tầm mắt còn sót lại, đi về nơi phát ra ánh sáng.

"Anh nhớ rõ đường... Chúng ta cách bến tàu không xa... Nhất Bác, em đừng sợ...Anh đưa em về nhà..." Tiêu Chiến hít mũi một cái, "Chúng ta sắp về nhà rồi...Nhất Bác..."

Anh bước từng bước một, vừa đi vừa nói chuyện với hắn:

"Anh biết em mệt, em cứ ngủ đi... nhưng chỉ ngủ một lát thôi nhé..."

"...Lúc em còn nhỏ anh cũng cõng em như thế này. Lần đó ban đêm em đột nhiên phát sốt ..."

Giống như đang kể một câu chuyện ấm áp, cũng giống như đang kể về một niềm tin.

Áo ba lỗ của anh đều bị máu nhuộm đỏ, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, thắt lưng càng ngày càng cong xuống, rõ ràng là mùa hạ, gió thổi trên người lại lạnh lẽo như mùa đông, từng tấc da tấc thịt của anh đều run lên vì đau đớn.

"Thật ra... từ sau khi em rời khỏi Tân Thành... anh đã hối hận rồi," Tiêu Chiến cố gắng nâng người Vương Nhất Bác lên một chút, trong bóng tối như vậy, đôi mắt không khác gì mù hoàn toàn, bên trong lại không có nước mắt, "Anh không dám nói cho em biết, anh cũng yêu em... Anh đã sớm yêu em... Nhưng khi đó anh quá ngốc... Em đừng trách anh... Anh cho rằng không bao lâu nữa... Em sẽ trở về... Sau đó em... Anh vẫn luôn hối hận... Vẫn luôn muốn nói với em... xin lỗi..."

Tiêu Chiến bước đi một cách khó khăn, giống như một viên gạch vụn trong tòa nhà đổ nát, như hạt cát liêu xiêu trong gió, "Em trở nên nặng như vậy từ khi nào..." Anh cười khổ, thân hình anh càng lúc càng thấp xuống, "So với khi còn bé, nặng hơn rất nhiều..."

Thân thể Tiêu Chiến dần dần mất đi nhiệt độ và sức lực. Ánh sáng kia càng lúc càng gần, anh có thể nghe được tiếng sóng, nhưng đường đi như càng ngày càng xa, đi mãi vẫn không đến. "Nhất Bác, lạnh quá, em có cảm nhận được không..."

Sức lực cuối cùng cũng tiêu hao hết, Tiêu Chiến ngã thật mạnh xuống sau đó gắng gượng chống nửa người trên bò đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nước mắt cứ như vậy tràn ra như đê vỡ, "Nhất Bác... em tỉnh lại đi, Vương Nhất Bác... Em nói chỉ ngủ một lát... Làm ơn tỉnh lại đi... Anh... không thấy gì cả... Cái gì cũng không nhìn thấy... Anh sợ quá... Nhất Bác anh thật sự rất sợ..."

Anh thực sự sợ lắm...

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến tỏ ra sợ hãi. Anh chưa bao giờ sợ hãi dù đang ở trong hang sói, trong cảnh khốn cùng hay bất kỳ tình huống tuyệt vọng nào, bởi vì lúc đó anh biết Vương Nhất Bác đang chờ đợi anh, ở bên cạnh anh. Nhưng lần này, anh nằm trên đường núi gồ ghề lạnh lẽo, ôm Vương Nhất Bác bất tỉnh nhân sự trong tay, chỉ biết ra sức ôm thật chặt... Vùng ngoại ô hoang vu rộng lớn, bóng tối vô tận khiến nỗi sợ hãi không ngừng bao phủ lên người anh....

Tựa như đang mơ một giấc mơ hỗn loạn, có khi lại cảm thấy ấm áp như được nhiệt độ cơ thể bao vây, có khi lại cảm thấy lạnh lẽo, như rơi vào dòng sông cuồn cuộn, chỉ cần cử động một chút, cơ thể sẽ bị cơn đau nhấn chìm....

.

.

.

Vương Nhất Bác khó khăn mở mắt, nhất thời không biết mình đang ở đâu, phải chăng lại rơi vào một giấc mơ khác, một giấc mơ đen tối, không tiếng động chỉ có mưa xối ở trên người...

Hắn đụng phải một bàn tay bỏng rát, tiếp theo là hai cánh tay gầy gò đang ôm lấy hắn, cơ thể kia run rẩy trong mưa.

Không phải mơ! Hắn bỗng dưng bừng tỉnh.

"Tiêu Chiến...Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác lắc vai, khẩn trương gọi tên anh. Tiêu Chiến không đáp lại, toàn thân nóng bừng, đang phát sốt, miệng lẩm bẩm vài câu yếu ớt.

Vương Nhất Bác nhìn quanh, đèn ở bến tàu rất gần, tay trái của hắn không thể cử động được, may mắn tay phải đã bình phục. Hắn cõng Tiêu Chiến trên lưng, lúc trước máu chảy rất nhiều, khi đứng dậy, hai chân hắn run lẩy bẩy, không biết lấy đâu ra sức lực, điên cuồng chạy về phía bến tàu.

Con tàu lớn có sức chứa trăm người lặng lẽ neo ở đó, phía xa xa có ngọn lửa màu cam nhấp nháy, lượng mưa này không đủ để dập lửa, mọi người ở bến tàu hẳn đã đổ xô đến cánh đồng hoa anh túc.

Vương Nhất Bác lên tàu, tháo dây thừng và cáp buộc tàu ra, cabin của thuyền trưởng được nối với buồng lái. Hắn đặt Tiêu Chiến lên giường trong cabin, đi vào buồng lái, nhanh chóng bật bảng điều khiển của tàu lên. Màn hình hiển thị áp suất dầu, nhiệt độ và các thông tin khác. Các thông số vẫn bình thường, các đường cong luân phiên nhau sáng lên, Vương Nhất Bác nhấn nút khởi động máy, động cơ gầm một tiếng dài, tàu bắt đầu rời bến. Lúc này hắn không còn thời gian quan tâm đến lộ trình mà nhanh chóng quay trở lại cabin.

Dự định ban đầu của Du Cửu Thiên chỉ ở lại ba ngày, cho nên tất cả vật tư đều ở đây. Vương Nhất Bác điên cuồng tìm nước, thuốc men, quần áo sạch ...

Đầu tiên hắn tìm thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm trong hộp cấp cứu, đút cho Tiêu Chiến xong liền thay quần áo ướt cho anh và kiểm tra vết thương cẩn thận. Cũng may, ngoại trừ một số vết trầy xước, vết cắt trên bàn tay, không có vết thương nào nghiêm trọng khác. Hắn cẩn thận khử trùng và bôi thuốc lên từng chỗ bị thương.

Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, không ngừng nỉ non lẩm bẩm. Vương Nhất Bác lại lấy thêm hai chiếc chăn dày, quấn kín người, đợi hơi thở anh ổn định mới thở phào nhẹ nhõm. Vai trái của hắn chảy rất nhiều máu, thấm vào bên trong vải, hắn thử nâng tay lên vẫn không cử động được. Hắn lại tìm trong hộp cấp cứu một lọ thuốc kháng sinh, đổ ra vài viên nuốt xuống.

Vết thương của hắn không nhẹ, đáng lý phải băng bó thêm một lần, nhưng hồi lâu vẫn không thể nhúc nhích, cơ thể kiệt sức dựa vào thành giường. Một lát sau hắn mang theo chút xúc động, mắt ôn nhu, tay nâng lên, dịu dàng sờ vào khuôn mặt đang ngủ say của Tiêu Chiến.

Tạ ơn trời...Bọn họ vẫn còn sống...

Họ trôi từ hòn đảo này sang hòn đảo khác. Tuy rằng trên tàu vẫn không thể gửi tín hiệu, nguyên lý che chắn của con tàu này giống như trên đảo ma túy, chỉ là tàu của Cửu Thiên không giống với những con tàu bình thường.

Lúc ở Hong Kong, Vương Nhất Bác sớm đã phát hiện, con tàu này được gọi là tàu mẹ con hay còn gọi là tàu trên tàu. Để phòng ngừa thiên tai và sự cố bất ngờ, trên tàu cỡ lớn sẽ chở theo một chiếc tàu nhỏ. Vương Nhất Bác nhìn thấy trên boong tàu tầng một có một chiếc du thuyền loại nhỏ, được trang bị đầy đủ thiết bị đủ để ra khơi.

Chỉ cần nghỉ ngơi một chút, bọn họ lái chiếc du thuyền kia, là có thể thoát khỏi tàu mẹ, đến lúc đó... Hắn gõ nhẹ vào vị trí nào đó trên vai trái một cái....là có thể liên lạc với cảnh sát.

Tiêu Chiến còn đang ngủ say, Vương Nhất Bác ngồi trên sàn, tựa đầu vào mép giường, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, trên môi còn nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi lấy lại thể lực.

Tít tít tít- - tít tít tít - -

Âm thanh máy móc bén nhọn phát ra từ bảng điều khiển phá vỡ sự yên tĩnh, Vương Nhất Bác ngay tức khắc mở mắt, bước tới kiểm tra màn hình.

Đó là một cảnh báo, với phông chữ phóng to và ánh đèn đỏ chói lóa nhấp nháy liên tục.

Warning:Straying from fleet,imminent loss of contact within 10 nautical miles.

(CẢNH BÁO: Đã lệch khỏi hạm đội một cách nghiêm trọng và sắp bị ngắt kết nối thụ động trong vòng 10 hải lý.)

Vương Nhất Bác khựng lại một chút. Hạm đội? Hạm đội nào? Hắn cẩn thận nhìn kỹ vào đường cong trên màn hình. Đây là hệ thống quản lý đội tàu. Nó thường được sử dụng bởi các tàu chở hàng lớn trong các chuyến hành trình đường dài để thuận tiện cho việc quản lý và điều hướng của tàu chính. Trên mỗi chiếc tàu sẽ hiển thị vị trí và khoảng cách của những chiếc tàu khác trong thời gian thực, hắn nhìn chằm chằm bản đồ lộ trình trước mặt, chỉ có một điểm sáng không ngừng di chuyển ở góc trên bên trái, nối liền với con tàu này của bọn họ.

Hắn lập tức đoán được - chính là Du Cửu Thiên! Trước khi họ bị Văn Thái tiến hành bao vây áp chế, lão hồ ly này đã rời khỏi đảo.

Đúng rồi! Lúc xuất phát từ Cảng thành, rõ ràng là hai chiếc tàu, vừa rồi trên bến chỉ có một chiếc này, là Du Cửu Thiên để lại cho Văn Thái...

Vương Nhất Bác đột nhiên lui về phía sau một bước, động tác đột ngột, giống như chợt hiểu ra điều gì, lại giống như trốn tránh cái gì. Hắn bước hai bước trở lại phòng nghỉ, trở lại bên giường của Tiêu Chiến.

Chuông báo động vẫn vang lên liên tục, đèn đỏ trong buồng lái nhấp nháy như ngọn lửa ma trơi đầy ám ảnh. Vương Nhất Bác nhắm mắt lại. Hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến, vùi mặt vào tay anh như lúc còn là một đứa trẻ. Hắn đột nhiên trở nên yếu ớt, hắn muốn chạy trốn, hắn không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn muốn cùng Tiêu Chiến về nhà, hơn hai năm nay không có một đêm ngon giấc.

Hắn muốn ích kỷ một lần, chỉ một lần này, có thể hay không?

Hắn giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, nép mình trong vòng tay của Tiêu Chiến, tham lam lắng nghe tiếng thở của anh. Năm nay hắn 23 tuổi, có người mình yêu, có người đặt ở trong lòng và không muốn rời xa nữa. Hắn đã yêu người trước mặt hơn 10 năm qua, họ đã trải qua biết bao sóng gió và họ sắp sửa được trở về nhà...

Vương Nhất Bác lấy ra điếu thuốc, phát hiện hộp thuốc đã nhàu nát, điếu thuốc cũng nhàu nát, khi hắn kẹp nó giữa các đầu ngón tay thì đã gãy một nửa. Hắn run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng rồi bật lửa, lửa chưa kịp bén lại quăng bật lửa đi, thuốc lá vụn nát nhấp vào trong miệng đắng chát. Hắn lại như kẻ khờ khạo loay hoay trong không gian nhỏ hẹp tìm lại mồi lửa nhưng lại giống như không biết mình đang tìm cái gì.

Tít tít tít- - tít tít tít - -

Chuông báo động không ngừng gào thét. Hắn bước đến vài bước, giận dữ đạp mạnh vào màn hình điều khiển, sức lực phát ra đều vô ích, căn bản cũng không khiến cho âm thanh đó dừng lại.

Trong miệng ngậm một nửa điếu thuốc vỡ nát, trên vai buộc miếng vải siết chặt vết thương, hắn khom người, ánh mắt bỏng rát, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống....

Trong thời gian ngắn như vậy, Du Cửu Thiên vẫn chưa biết tình huống trên đảo, càng không nghĩ đến hai người bọn họ có thể trốn thoát, nhưng lão ta rất nhanh sẽ phát hiện. Tên trùm ma túy tội nghiệt ngập trời này, sẽ lại chạy trốn đến chân trời góc biển, và lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Hiện tại manh mối duy nhất còn có thể dùng để bắt giữ được lão, chính là chiếc tàu này, và 10 hải lý cuối cùng trên vùng biển Ấn Độ Dương, nếu không sẽ vĩnh viễn cắt đứt liên lạc, hoàn toàn mất dấu.

Chưa đầy một hai phút, Vương Nhất Bác đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Hắn ấn cần gạt trên bảng điều khiển xuống, tàu của Du Cửu Thiên còn chưa đi quá xa, Vương Nhất Bác kích hoạt chế độ định tốc để đuổi theo. Radar và sonar hoạt động theo thời gian thực và mọi thứ vẫn bình thường. Một lúc sau, đèn đỏ biến mất và cảnh báo ngắt kết nối cũng dừng lại.

Hắn chuyển màn hình sang một trang khác, hình ảnh 4D của du thuyền trên boong tàu tầng một vẫn ở trạng thái bình thường, có thể được phóng ra bất cứ lúc nào. Hắn kéo cần gạt động cơ và trượt nó, thân tàu bắt đầu chậm rãi giảm tốc độ. Năm phút sau, trên mặt biển trống trải, chiếc tàu vững vàng dừng lại. Hắn tiếp tục ấn phím trên đài điều khiển, khởi động hệ thống đẩy tàu con ra.

Vương Nhất Bác bình tĩnh làm tất cả mọi chuyện sau đó trở về cabin nghỉ. Ánh mắt bỗng nhiên dịu lại, hắn đặt lòng bàn tay lên trán Tiêu Chiến, người anh không còn nóng nữa, cơn sốt cũng giảm dần.

Hắn ngồi xổm xuống bên giường, cõng Tiêu Chiến lên người mình, vì chỉ có thể cử động một tay nên hơi mất sức. Tiêu Chiến vẫn được quấn trong chăn dày, động tác của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng như ôm lấy một đứa trẻ sơ sinh, giữ lấy anh thật chặt, từng bước từng bước đi đến boong tàu.

Mặt biển trong xanh, chỉ có một đoạn trăng hẹp, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thấy ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, giống như một giấc mộng êm đềm, khiến hắn nhớ đến quê hương Tân Thành - quê nhà của bọn họ.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua một cái, liền vội lướt qua.

Du thuyền đã được hạ xuống biển. Chiếc thuyền này có kích thước không lớn nhưng thông số kỹ thuật cao, có giường bọc da mềm mại và cửa sổ nhìn ra biển rất đẹp. Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến trên lưng, đặt người vào đúng vị trí, bước tới ghế lái đang mở, quay vô lăng, lái ra ngoài.

Chiếc thuyền dừng lại cách tàu mẹ chưa đầy một hải lý liền thả neo. Vương Nhất Bác rút dao găm chĩa vào bắp tay trái, nơi xăm một câu thơ tình bằng ngôn ngữ bí mật - tình yêu sinh ra tình yêu.

Đó không chỉ là câu phương châm tình yêu mà còn là một ký hiệu. Mũi dao rất nhanh đâm mạnh xuống, máu chảy ra trong nháy mắt, hắn nghiến răng đâm sâu hơn một nấc, sau đó xoay mũi dao nạy ra một con chip chỉ lớn bằng nửa móng tay.

Một PLB mini đặc chế, khi cấy ghép là trong trạng thái ngủ đông, chỉ có thể khởi động một lần, tín hiệu vệ tinh duy nhất của China Unicom được kết nối, cũng là tín hiệu cầu cứu. Một khi con chip được kích hoạt, cảnh sát và cơ quan tìm kiếm cứu nạn trên biển sẽ nhận được cùng một lúc. Khi phát ra tín hiệu này có nghĩa là cảnh sát nằm vùng đã bị lộ hoặc gặp nguy hiểm đến tính mạng, yêu cầu giải cứu ngay lập tức.

Vương Nhất Bác cầm con chip nho nhỏ kia, dùng vân tay của mình mở ra cơ quan chính. Con chip màu đen nhuộm máu ở đầu ngón tay, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm, đèn đỏ lóe sáng nháy lên, ba giây sau, biến thành màu xanh lá cây liên tục chớp chớp.

Kích hoạt thành công!

Đúng như hắn dự đoán, trên du thuyền không lắp đặt lưới che chắn tín hiệu, hắn đặt con chip ở bên cạnh Tiêu Chiến, cúi người xuống, một tay ôm người vào trong lòng. Tiêu Chiến dường như cảm nhận được lầu bầu mềm nhũn hừ một tiếng, Vương Nhất Bác ôm người càng chặt hơn.

Hắn liên tục hôn Tiêu Chiến, lên trán, lên mắt, lên môi...... Nhưng thời gian quá ngắn, ngắn đến nỗi không kịp đáp lại nụ hôn của anh. Vương Nhất Bác chậm rãi buông tay, một cơn đau dâng lên giống như bị khoét mất trên người một phần máu thịt. Dừng lại một lát, hắn lại nắm chặt tay anh rồi lại vội vã buông tay, dứt khoát bước ra ngoài bầu trời không sao, đầu không một lần ngoảnh lại....

-TBC-

16.02.2024

PLB (Personal Locator Beacon), đèn hiệu định vị cá nhân, là một đèn hiệu khẩn cấp nhỏ dành cho cá nhân. Kích hoạt PLB sẽ gửi tín hiệu cấp cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top