Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết thúc - Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác quay trở lại tàu mẹ, đứng ở đuôi tàu nhìn về phía xa. Ánh đèn trên du thuyền rất sáng, giống như ngọn hải đăng trên biển cả bao la, nhưng lại giống như vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời tối tăm khiến cho hắn không dám nhìn lâu thêm nữa.

Tời xoay chuyển, tàu lại nhổ neo, con tàu của Du Cửu Thiên phía trước chạy với tốc độ bình thường, Vương Nhất Bác dùng hết sức tăng tốc, trên màn hình điều khiển, khoảng cách giữa hai điểm lóe lên bắt đầu rút ngắn lại.

Vương Nhất Bác ra sức tìm kiếm vũ khí trong cabin và buồng lái. Hắn đoán rằng con tàu này thường xuyên di chuyển đến đảo nên ngoài những vật dụng thường ngày, có thể thuyền trưởng còn giấu vũ khí dự phòng. Quả nhiên ở cuối giường có hai thanh gỗ có thể di chuyển được, hắn dùng dao cạy ra thì tìm thấy một khẩu PKM- một loại súng máy khá phổ biến do Nga sản xuất. Nó đã được sử dụng qua, đai đạn bằng da được ghép lại với nhau thiếu hơn phân nửa số đạn.

Còn nhiều nhất là 50 vòng.

Chỉ với loại vũ khí này, chênh lệch thực lực nhiều như vậy, khả năng cầm cự hẳn không còn được bao lâu.

Vương Nhất Bác bắt đầu có chút choáng váng. Sốt đã lâu, người đã thấm mệt, hắn đổ hộp thuốc bên cạnh ra, ngoại trừ một ít thuốc cấp cứu còn có một lọ nhỏ amphetamine, hắn quăng nó vào trong góc, không mấy quan tâm, ấn vài viên aspirin vào miệng, uống hết nước trong ly.

Vương Nhất Bác đi xuống tầng hầm của con tàu, vào nhà bếp, tháo một bình gas dưới dãy bếp lò, mang về buồng lái. Hắn dựa vào bàn điều khiển thở hổn hển một lúc, kế tiếp hết sức chăm chú nhìn vào màn hình điều khiển.

Con tàu trên bản đồ thực sự đã dừng lại, như đang chờ đợi điều gì đó. Du Cửu Thiên ngạo mạn như vậy chính là muốn mắt thấy tai nghe tình cảnh bi thảm bị dồn vào chân tường của hắn và Tiêu Chiến.

Con tàu đã đi vào vùng biển sâu của vùng biển quốc tế, dưới bầu trời đêm là nước biển đen kịt của Ấn Độ Dương. Vương Nhất Bác đã có thể nhìn thấy ánh sáng của con tàu phía trước, lặng lẽ trôi nổi trên mặt biển, phảng phất như âm hồn không siêu thoát.

Vương Nhất Bác chậm rãi giảm tốc độ, đến khi có thể nhìn thấy toàn cảnh con tàu, hắn nhìn chằm chằm vào ánh sáng duy nhất trên biển, xoay cần điều khiển điều chỉnh góc độ... Đối phương hiển nhiên đã phát hiện hắn từ rất sớm nhưng cũng không rõ ý đồ của hắn. Một lát sau, màn hình thể hiện tin nhắn yêu cầu trò chuyện, Vương Nhất Bác không quan tâm, giống như một thợ săn chỉ chuyên chú vào tầm bắn.

Tay phải hắn đẩy cần gạt tốc độ lên mức cao nhất, kích hoạt động cơ điều khiển công suất tối đa, tăng hết tốc lực đâm thẳng vào tàu đối diện.

Tàu Sunshine Cruise do Na Uy sản xuất, thân tàu nhẹ, tốc độ nhanh, để duy trì sự ổn định và cân bằng trọng tâm của tàu, kho nhiên liệu được đặt ở trung tâm thân tàu. Và để cho tốc độ tàu đạt đến trạng thái tối đa nhanh nhất, mũi tàu của hai con tàu chở ma túy đều trải qua cải tạo giảm lực cản, thiết kế đường cong vòng cung sắc bén hơn, cắt mặt nước như một lưỡi dao nhọn.

Lợi dụng ưu điểm này để tấn công nhược điểm của đối phương, thứ mà mũi tàu của Vương Nhất Bác đang xuyên thủng lúc này chính là chính giữa thân tàu của Du Cửu Thiên.

Trong buồng lái, đồ đạc rơi xuống loảng xoảng, đập vào dưới chân Vương Nhất Bác, hắn nắm chặt cần đẩy, nhanh chóng ổn định thân tàu.

Mặt biển đang tĩnh lặng bỗng nhiên náo động, rất nhiều người chạy lên boong đối diện, giật mình không biết chuyện gì xảy ra, Vương Nhất Bác quay chân vịt, nhanh chóng lui tàu về phía sau.

Phần mũi tàu bị hư hỏng nặng, tàu phía đối diện còn nghiêm trọng hơn, phần thân tàu khổng lồ dường như bị gãy ở thắt lưng, ngay sau đó dầu diesel rò rỉ ra ngoài, lan loang thành vệt thẫm kéo dài trên mặt biển. Sau đó các dây điện chập mạch phát nổ, bắn ra vô số tia lửa điện, tàu bốc cháy từ chính giữa thân. Vương Nhất Bác nhìn thấy một người đàn ông đứng ở mũi tàu ra lệnh, từ khoảng cách này không nhìn rõ mặt, nhưng liếc nhìn cũng có thể biết đó là Phùng Minh.

Phùng Minh phản ứng rất nhanh, mặc dù ngọn lửa dường như không đủ để nuốt chửng thân tàu khổng lồ, nhưng kho nhiên liệu là thứ chí mạng đã bốc cháy, điều đó có nghĩa là hy vọng cứu được con tàu là rất nhỏ. Ông ta lập tức chỉ đạo cho Hồ Bưu hạ chiếc thuyền con xuống, sai người hộ tống Du Cửu Thiên lên thuyền, sau đó ra lệnh một số người ở lại trên con tàu đang cháy bắn về phía đối diện, đồng thời yểm trợ cho một toán người khác lao xuống nước.

Kính chống đạn của buồng lái bị đạn găm vào hàng loạt, một vài vết nứt xuất hiện. Lão già Phùng Minh gian xảo không kém, Vương Nhất Bác trong lòng thầm mắng một câu mẹ kiếp, đây là muốn cướp thuyền của hắn.

Hắn hạ cần đẩy xuống, lui tàu về phía sau lần nữa, người ở tàu đối diện ầm ầm lao xuống nước, có người nhào tới mũi thuyền, có người bơi tới đuôi thuyền, càng ngày càng tiến gần tới tàu của hắn, giống như một đám kiến vây quanh que kẹo. Người trên boong tàu đối diện rất đông, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, con mẹ nó sẽ bị đánh tả tơi như rơi vào tổ ong vò vẽ.

Lúc này Du Cửu Thiên đã lên thuyền phụ.

Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu, tim đập thình thịch, hạ quyết tâm kéo cần điều khiển để tàu lùi lại, sau đó dốc hết tốc lực lao về phía trước, lại một lần nữa đâm mạnh vào lỗ thủng trên thân tàu đối diện đang bốc cháy.

Sau khi hoàn thành cú va chạm thứ hai, hắn mở van bình gas, lưng đeo đai đạn, nhặt súng lên, nhanh chóng rời khỏi buồng lái và khóa trái cửa khoang ở bên ngoài.

Trên biển không có gió, cú va chạm mạnh làm cuộn lên một cơn sóng lớn, sắt thép nghiền nát thân tàu, trong nước phát ra nhiều tiếng rên la đau đớn.

Mũi tàu lại lần nữa cắm vào thân tàu, kho nhiên liệu hoàn toàn bị phá hủy, những ngọn lửa bùng lên, đám đông lập tức dạt ra, có người nhảy xuống nước, có người cố gắng chạy về phía con tàu của hắn, nhưng nghênh đón bọn chúng chính là tiếng súng "đoàng", "đoàng" chết chóc.

Vương Nhất Bác ẩn mình trong bóng tối, tiếng súng chấn động khiến da đầu tê rần, vỏ đạn bắn tung tóe như mảnh pháo, những người đó giống như phạm nhân bị xử bắn, không kịp phản ứng gì liền ngã xuống, chìm vào lòng biển đen sâu thẳm.

Lửa bốc lên ngút trời, hai chiếc tàu cùng nhau bốc cháy, xăng loang ra trên mặt biển gặp lửa liền bốc cháy rừng rực, bốn phía xung quanh biến thành biển lửa. Nhiều người ở trong nước bị thiêu cháy. Súng trên tay hắn gần như đã cạn đạn, Vương Nhất Bác nhìn quanh mặt biển tìm kiếm bóng dáng Du Cửu Thiên.

Mạch điện bị hư hỏng nghiêm trọng, thuyền con chỉ vừa đẩy ra được một nửa, còn một nửa vẫn bị kẹt ở trên boong tàu, Phùng Minh cùng Hồ Bưu đang cùng nhau hối hả quay tời, cố gắng đẩy thuyền xuống biển bằng tay.

Vương Nhất Bác bước tới mũi tàu, bắn ba phát về phía đối diện, cần nâng của thuyền phụ liền bị bắn gãy. Chờ khi hắn nhắm vào Phùng Minh lần nữa, còn chưa kịp bóp cò thì đã vang lên một tiếng "đoàng". Tiếng súng phía sau lưng hắn vang lên trước.

Từ ngày đến Cửu Thiên, Vương Nhất Bác không ít lần bị thương nhưng đây là lần đầu tiên bị đạn bắn. Trong vài giây, hắn thậm chí không cảm nhận được mình đã trúng đạn bởi vì không có cảm giác, nhưng ngay sau đó là cơn đau nhói xé nát xương thịt, máu nóng từ bụng trào ra, thấm ướt một mảng quần.

Rầm một tiếng, Vương Nhất Bác nặng nề quỳ rạp xuống boong tàu, hắn đứng không vững, tay cầm súng cũng không vững.

Hắn quay phắt lại, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi ngang ngạnh, là Hồ Húc. Cậu ta từ đuôi tàu trèo lên, thở hổn hển như một con chó bị rơi xuống nước.

"Dám lộn xộn tao bắn vỡ đầu." Hồ Húc chĩa súng vào Vương Nhất Bác, đồng thời giật khẩu súng trong tay hắn, đá ra xa, rồi hướng về phía đối diện hét lớn: "Cửu gia, bố! Qua bên này, con bắt được hắn rồi!

Hồ Bưu ở đối diện nghe thấy tiếng hét, trong mắt dấy lên hy vọng, từ nơi hai chiếc thuyền va vào nhau nhảy qua, sau đó Du Cửu Thiên cuối cùng cũng xuất hiện từ phía sau thuyền, được Phùng Minh ở phía trước hộ tống vào trong, rất nhanh cũng lên boong tàu.

Ngọn lửa ngày càng lớn, tiếng nổ liên tục vang lên, nguy hiểm cận kề. Lúc này, ưu tiên hàng đầu là tách hai con tàu ra và cứu chiếc tàu chưa bị rách bụng.

"Mau đi lái tàu! " Phùng Minh ra lệnh.

Hồ Bưu cùng Hồ Húc chạy về phía buồng lái, Vương Nhất Bác cúi đầu, cả người đầy máu, chống một chân ngồi ở trên boong tàu, thoạt nhìn như hấp hối.

Trận chiến tàn khốc đột nhiên chấm dứt, mặt trăng bị máu tươi nhuộm đỏ, thi thể trôi lềnh dềnh trên mặt biển. Sau cơn bão máu bất ngờ, chỉ còn lại có mấy người bọn họ sống sót. Vương Nhất Bác nhìn thấy một đôi giày giẫm lên máu tươi, dừng ở trước mắt hắn.

"Đôi khi ta thật sự không hiểu, đám cảnh sát các ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy? Làm những chuyện ngu xuẩn này, ngay cả cái mạng cũng không cần. Đi theo ta hưởng vinh hoa phú quý không tốt sao?"

Du Cửu Thiên nhìn xuống hắn, mang theo chút nhàn nhã tự đắc của kẻ chiến thắng, "Trên đảo có nhiều người như vậy, nhưng A Thái vẫn không bắt được mày? Tiêu Chiến đâu? Nó chết rồi sao?" Lão nhìn quanh mặt biển đầy xác chết, lúc này vẫn cuồng vọng như cũ, "Dương Chấn à, ta quả nhiên không nhìn lầm mày."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, giống như đối mặt với một con quái vật.

"Mày có thân thủ, có đầu óc, mạng cũng lớn, nhưng có ích lợi gì đâu." Thanh âm kia giống như truyền tới từ địa ngục, "Vẫn là sai lầm một chút. Mày và lũ cảnh sát, vĩnh viễn không thắng được ta, cuối cùng vẫn chết trong tay ta. Niềm tin lố bịch của mày và đồng bọn của mày ở nơi nào rồi? Ha haaaa..." Trên mặt Du Cửu Thiên hiện lên một tia tự hào vặn vẹo, lão đột nhiên cười lớn.

Tiếng cười kia còn chưa tan, trong khoang thuyền lại vang lên tiếng súng, ngay sau là "Ầm! Ầm! - -" buồng lái đột nhiên phát nổ. Toàn bộ thân tàu rung lắc kịch liệt, áp lực của vụ nổ tạo thành một lực sốc nảy dữ dội đồng thời khiến cho buồng lái cháy đen thành một mớ hỗn độn.

Vương Nhất Bác khóa trái cửa cabin điều khiển, Hồ Bưu Hồ Húc muốn đi vào nhất định phải nổ súng phá cửa, mà lúc này buồng lái đã chứa đầy khí gas...

"Khi đuổi đến đây tôi vốn đã không nghĩ sống sót trở về," Vương Nhất Bác cũng nở nụ cười khinh bạc, ánh mắt sắc bén điên cuồng nhìn bọn chúng, "Các người đều phải chết cùng tôi."

Hai con tàu tinh xảo nhất, giống như hai tòa lâu đài kiên cố trên biển, cũng là hy vọng sống sót cuối cùng, giờ đây đã bị đốt cháy, tất cả đều bị phá hủy bởi bàn tay của một người.

Đột nhiên vui quá hóa buồn, một người luôn bình tĩnh như Phùng Minh phút chốc cũng sụp đổ và trở nên cuồng nộ. Lão già từ trên boong tàu đứng vụt dậy, lao tới đá vào đầu Vương Nhất Bác, hướng vào nơi trúng đạn mà cay nghiến giẫm lên.

Vương Nhất Bác phun ra một ngụm máu lớn, gân xanh trên trán và cổ nổi lên, giống như lập tức muốn xuyên qua làn da nổ tung, trong nháy mắt mồ hôi rơi như mưa, nụ cười trên khóe miệng càng thêm hoang dại.

"A Minh," Du Cửu Thiên quay người lại, đôi mắt trừng trừng như đao phủ, mi mắt không ngừng giật giật, "Xử lý nó theo gia pháp của Cửu Thiên."

Kẻ phản bội sẽ bị treo cổ và dìm xuống biển.

"Vâng, Cửu gia." Phùng Minh nhặt dây xích đạn bằng da lên, quàng quanh cổ Vương Nhất Bác, tiếp theo kéo lê hắn giống như kéo một con vật sắp chết. Một vệt máu đỏ kéo dài ngoằn ngèo trên boong tàu rộng .

Hai mắt Vương Nhất Bác trợn to, hai chân run rẩy yếu ớt, không nói được lời nào, cảm giác ngạt thở khiến toàn bộ khuôn mặt từ xanh chuyển sang tím, giống như sắp chết.

Phùng Minh kéo người đến lan can bên cạnh, tiếp theo đem dây đạn quấn ngang vài vòng, trong thời khắc dây đạn nới lỏng một chút, Vương Nhất Bác đột nhiên mở mắt, một giây trước cơ thể còn giãy dụa, giây tiếp theo như giống như một con báo chộp lấy con mồi, tay phải bóp cổ Phùng Minh, ông ta giãy giụa kịch liệt, ngay lập tức máu nóng phun ra, nhanh đến mức không kịp biết xảy ra chuyện gì, động mạch cổ đã bị cắt đứt.

Vương Nhất Bác nhanh chóng rút súng từ thắt lưng ra, Phùng Minh dựa vào bản năng lao về phía trước, dùng thân chặn hai phát đạn, trợn to mắt ngã vật sang một bên.

"A..." Chữ "Minh " còn chưa kêu hết, lại có hai tiếng súng vang lên, cơ thể Du Cửu Thiên đột nhiên chấn động. Lão cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đùi cùng bụng mình có hai lỗ thủng, máu đang trào ra, tiếp theo thân thể lão liền nặng nề ngã xuống.

Vương Nhất Bác lảo đảo đứng dậy, tháo sợi dây đạn trên lan can, quấn vào cổ tay trái rồi nặng nhọc bước về phía Du Cửu Thiên. Hắn dùng hết sức lực quỳ xuống, giống như một con rối gỗ được một sức mạnh nào đó chống đỡ, từng vòng từng vòng một buộc vào cánh tay lão .

"Tao đã ...xem.. thường.. mày..." Du Cửu Thiên nằm ngửa trên boong tàu, thở hổn hển như sắp không còn hơi thở nào nữa.

Ánh mắt Vương Nhất Bác trống rỗng, hắn buộc nút chữ thập theo cách cảnh sát trói phạm nhân, trừ khi chặt đứt cánh tay, nếu không càng giãy ra sẽ càng bị trói chặt. Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, dù có chết cũng phải bắt được tên trùm ma túy này, có chết cũng phải chết cùng một chỗ với Du Cửu Thiên.

Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, càng lúc càng gần, Vương Nhất Bác phản ứng có chút chậm chạp, thanh âm đó đã truyền đến phía sau hắn, hắn còn lại một nút thắt cuối cùng...

"Anh đang làm gì vậy..." Là giọng của một người phụ nữ, thấy hắn không quay đầu lại liền hét lên: "Anh đang làm cái gì vậy?!!!"

Vương Nhất Bác quay người lại.

Là Du Mạn Mạn.

Khi nhìn thấy hai người máu me đầm đìa, Du Cửu Thiên đang bị trói, Du Mạn Mạn dường như hiểu ra điều gì đó. Cô hoảng sợ nhặt một khẩu súng dưới đất lên chĩa vào Vương Nhất Bác, khuôn mặt bẩn thỉu, lem luốc và đầy nước mắt, trong ánh mắt đều là hận thù: "Buông cha tôi ra, buông ra!"

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Trong chớp mắt, Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu ra tại sao trong hộp thuốc lại có amphetamine, đó chính là loại thuốc mà Hồ Bưu sử dụng cho chứng động kinh của mình. Bề ngoài hình dáng của hai con tàu giống hệt nhau, nhưng đây mới là chiếc tàu bọn họ đã ngồi khi xuất phát từ Cảng thành.

Du Cửu Thiên xảo quyệt như vậy, lão ta sợ Dương Chấn và Tiêu Chiến động tay trên chiếc tàu đến đây nên đã đổi tàu trước khi rời đảo. Từ đầu đến cuối Du Mạn Mạn vẫn ở trên con tàu này và có lẽ vụ nổ khi nãy đã làm bật mở cửa phòng của Du Mạn Mạn, giúp cô ta thoát ra ngoài.

"Ha ha ha..." Du Cửu Thiên điên cuồng cười lớn, "Cuối cùng vẫn là ta thắng... Ha ha ha... Khụ khụ khụ..."

Vương Nhất Bác buộc chặt đoạn cuối cùng của dây đạn, rốt cục chống đỡ không nổi đành tê liệt ngã xuống, hắn cảm thấy vừa lạnh vừa buồn ngủ, ánh mắt giống như đang nhìn Du Mạn Mạn, lại giống như đang nhìn vào hư không, khóe miệng mấp máy, khó nhọc nói: "Cha cô... là trùm ma túy... hại chết... rất nhiều người..."

Du Mạn Mạn bị kích động quá lớn, trước mắt là một biển máu, xung quanh ngập tràn thi thể, hai người đàn ông cô yêu nhất đều ngã xuống trước mặt cô.

Du Cửu Thiên thở hổn hển, dùng bàn tay không bị trói còn lại vươn về phía cô, "Mạn Mạn, đưa súng cho cha..."

-TBC-

17.02.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top