Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31: Yêu lấy thế giới của mình là đủ ❤️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc bùng nổ chỉ trong vòng một tuần. Tiêu mỹ nhân dán thông báo tạm ngừng kinh doanh lên cửa kính, những vị khách quen ghé đến rồi rời đi, mỗi người đều nói "chúng tôi tin tưởng ông chủ Tiêu, mọi chuyện rồi sẽ ổn ngay thôi, cố lên nhé."

Tiêu mỹ nhân cười tươi đáp lại những lời động viên đáng yêu đó. Anh cảm thấy cực kỳ thoả mãn, thế giới của anh vẫn luôn tốt đẹp như vậy.

Tiệm trà ngưng hoạt động, Tiêu mỹ nhân tự coi đây là cơ hội nghỉ ngơi của mình. Giá mà không phải phối hợp điều tra với cơ quan chức năng thì anh đã muốn về nhà rồi đấy, ba mẹ mỗi ngày đều bán thảm nói nhớ anh, muốn ôm ôm anh.

Đã không thể về nhà, cũng không thể rời thành phố, vậy thay vì mỗi ngày đều nằm lười, Tiêu mỹ nhân quyết định nhận thầu vị trí đầu bếp của bạn nhỏ Vương. Ngoại trừ bữa sáng cún con không muốn anh phải dậy sớm bận bịu, mỗi trưa anh sẽ làm hộp cơm bento mang đến văn phòng của người yêu.

Hai cộng sự may mắn nhất quả đất của cậu Vương thỉnh thoảng cũng sẽ có phần, thậm chí còn không ngại mặt dày đòi đóng tiền cơm để mỗi ngày đều được nếm mỹ thực. Vương Nhất Bác đối với việc này, một mặt cự tuyệt, một mặt tự mãn. Đấy là người nhà tôi, các cậu muốn thì tự túc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong lúc đợi kết quả kiểm định chất lượng sản phẩm, liên tục xuất hiện thêm các bài đăng về đời tư của Tiêu mỹ nhân trên khắp các diễn đàn. Hôm trước là bài phốt "ông chủ đồng tính ôm hôn bạn trai nơi công cộng", hôm qua thì là "Tiêu Chiến tại đại học công thương từng là tra nam", đến hôm nay còn quá quắt hơn nữa, số điện thoại và các tài khoản cá nhân của anh bị leak công khai trên mạng xã hội, phiền đã chết. Tiêu mỹ nhân không có cách nào khác ngoài khoá máy tạm thời, điều này khiến cả Vương Nhất Bác và Âu Dương Ca vô cùng lo lắng, phẫn nộ.

Chiều hôm ấy, Âu Dương Ca chủ động tìm gặp Vương Nhất Bác, cậu nhỏ có vẻ không bất ngờ khi thấy hắn xuất hiện ở bãi đỗ xe.

- Đã lâu không gặp, Vương Nhất Bác. Tôi mời cậu ly trà, được không?

Hiếm khi hai người tử tế được với nhau như vậy, Vương Nhất Bác đáp ứng hắn, mỗi người tự lái xe sang quán coffee đối diện.

Âu Dương Ca vào thẳng vấn đề chính, rằng hắn muốn lôi bằng được kẻ đứng sau vụ bôi nhọ danh dự Tiêu mỹ nhân vào vòng pháp luật. Thân làm giám đốc một tập đoàn, vốn dĩ việc tìm ra mấy tên "gà đội lốt chó" như thế này không tính là khó, huống hồ, Tiêu Chiến là người hắn đặt trong tim mà trân trọng, khó bao nhiêu hắn cũng nguyện ý thử.

- Tôi làm điều này không phải vì tranh dành với cậu, tôi làm chỉ vì muốn bảo vệ người tôi thương. Em ấy chọn Vương Nhất Bác chứ không phải Âu Dương Ca, tôi đã chấp nhận kết quả này, mong là cậu cũng sẽ hiểu và trân trọng.

Vương Nhất Bác hiểu ý hắn. Có lẽ Âu Dương Ca sợ rằng bản thân can dự vào việc của Tiêu mỹ nhân sẽ khiến kẻ làm bạn trai là cậu thấy thiếu an toàn, ghen tuông, khó chịu, vô tình còn làm khó xử Tiêu Chiến.

Thế nhưng làm sao có thể? Vương Nhất Bác vẫn luôn tự tin là dù có xảy ra chuyện gì, tổn thương Tiêu Chiến là điều cậu tuyệt đối không làm được. Việc mượn hacker hay thế lực IT nào đó nhằm tìm ra kẻ gây chuyện, Vương Nhất Bác không phải không nghĩ tới. Mà là tại địa vị của cậu hiện tại, muốn làm điều đó quả thực không dễ dàng, chưa kể mỗi đêm đều được anh người thương mềm mỏng trấn an, nói cậu không nên hao tâm phí sức vào những điều không cần thiết.

Rõ ràng người cần được dỗ dành phải là Tiêu Chiến, vậy mà anh vẫn luôn chú ý tới khó chịu trong lòng cậu nhiều hơn chính mình. Vương Nhất Bác thương ơi là thương, cũng đau ơi là đau. Yêu anh đến thế mà vẫn chưa thể làm gì để bảo vệ anh, bây giờ Âu Dương Ca làm được, nói không khó chịu ... có thể sao? Chỉ là, một chút cảm xúc đó không quan trọng bằng trong sạch của Tiêu Chiến, cậu không hề do dự đáp ứng Âu Dương Ca, cũng thật tâm vô cùng cảm ơn hắn.

- Tôi chỉ có thể làm được đến thế. Em ấy vẫn luôn rất nhạy cảm, đã chọn ở bên cậu, như vậy khẳng định sẽ không thoải mái nhận sự giúp đỡ của tôi. Có thể không nói liền không cần để em ấy biết. Đương nhiên không phải vì tôi cao thượng, chẳng có ai sẽ nguyện cho đi mà hoàn toàn không mong chờ hồi đáp, nhưng tình yêu của tôi là tuyệt đối đủ mạnh mẽ để làm ra điều này.

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối vẫn chưa hề nhiều lời nói. Cậu biết Âu Dương Ca đang hoàn toàn nghiêm túc trò chuyện với mình. Không riêng gì tiểu đệ đệ nhìn ra caca của mình có bao nhiêu thay đổi tích cực, mà người ngoài như Vương Nhất Bác cũng có thể thấy rõ mười mươi.

Âu Dương Ca có thể không phải người tốt, nhưng hắn đối với Tiêu Chiến quả thực vô cùng tốt, siêu cấp tận tâm. Đây cũng là lý do Vương Nhất Bác vẫn luôn tôn trọng hắn.

- Chuyện tìm người phải phiền đến anh rồi, cảm ơn rất nhiều, Âu Dương Ca. Dù khả năng anh sẽ không cần đến, nhưng nếu có việc tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ toàn tâm hỗ trợ. Tôi không muốn Tiêu Chiến có cảm giác mắc nợ anh.

- Không phiền, nếu cậu muốn trả ơn, chi bằng giúp tôi chiếu cố em ấy nhiều hơn một chút, thời điểm nhạy cảm này tốt nhất đừng để Chiến lượn lờ diễn đàn.

- Việc đó anh không cần lo. Tiêu Chiến ấy vẫn luôn là quan tâm số một của tôi, đã có gan nói yêu, tôi cũng tự tin mình đủ bản lĩnh chiếu cố anh ấy.

Âu Dương Ca gợi lên một nụ cười thương mại, liếc thoáng qua chẳng thể hiểu được hắn đang nghĩ gì. Chỉ có ánh mắt nhìn chăm chăm vào ly cà phê đen đặc lộ ra ít nhiều mất mát. Lát sau, hắn hạ giọng nói.

- Vương Nhất Bác, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, Âu Dương Ca tôi vẫn luôn dành riêng một vị trí đặc biệt trong tim cho Tiêu Chiến. Lần này buông tay là vì em ấy chọn cậu, tôi tôn trọng. Nhưng nếu có một ngày cậu tổn thương Chiến, bằng bất cứ giá nào, dù là cường đoạt, tôi cũng sẽ mang em ấy rời đi.

Vương Nhất Bác thản nhiên đối mặt với hắn. Cậu hiểu, việc để người mình yêu chọn một hạnh phúc khác đã là sự nhân nhượng cuối cùng của Âu Dương Ca, nếu là cậu bị đặt vào vị trí đó, chỉ sợ rất khó bình tĩnh được như hắn.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác ý thức được sự khác biệt giữa khoảng cách 7 năm, lần đầu tiên cậu thừa nhận bản thân mình so với Âu Dương Ca thiếu thật nhiều ổn trọng. May mắn, Tiêu Chiến chọn cậu chứ không phải hắn, tam sinh hữu hạnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tối hôm ấy, Vương Nhất Bác sau khi được anh người thương chăm sóc tận tình tới tận giường ngủ, cả người thần thanh khí sảng đi gặp Chu Công. Đã mấy hôm nay lo lắng Tiêu Chiến vì stress mà mất ngủ, cậu vẫn luôn cố gắng dỗ dành tới lúc anh đã yên ổn say giấc mới thôi. Hôm nay có lẽ là vì quá mệt, khó khăn lắm mới buông mình ngủ trước một chút.

Thế nhưng trăm tính vạn tính đều tính không được đêm nay lại xảy ra chuyện.

Tiêu Chiến đang thoả mãn sờ sờ hai cục má mềm của người yêu, điện thoại của Vương Nhất Bác rung lên khiến anh giật mình. Đã khuya lắm, ai sẽ gọi vào giờ này, lại còn không lưu tên.

Bằng một linh cảm nào đó, Tiêu Chiến cảm thấy mình không nên đánh thức Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay cậu, anh cẩn thận ra khỏi phòng rồi mới bấm nghe.

- Xin chào!

- Cậu là Vương Nhất Bác?

Đầu bên kia là một giọng nam khá trầm, âm điệu cay nghiệt cất cao, nghe kiểu gì cũng thấy miệt thị, trào phúng. Tiêu Chiến không ngốc, anh mơ hồ đoán được tình huống này là gì, thông tin cá nhân của anh có thể bị leak, anh cũng chưa từng giấu diếm mối quan hệ với Nhất Bác, vậy hẳn là số điện thoại của cậu cũng bị tra ra rồi đi. Đến nước này, kẻ đang gọi đến là ai cũng không cần thắc mắc nữa. Tiêu mỹ nhân lạnh giọng:

- Có chuyện gì?

Hắn ta dường như chỉ chờ có vậy, lời mắng chửi tuôn ra trôi chảy như đọc thuộc lòng, mỗi câu so với câu trước càng thêm cay nghiệt, nhục nhã.

- Mày có phải là đàn ông hay không? Ba mẹ sinh ra mày để mày cùng một thằng đực rựa khác lên giường, bộ không biết nhục hả? Thân là nam nhân tao cũng phải xấu hổ thay mày đấy, còn cả cái họ Vương của mày nữa. Đồ bệnh hoạn. Tởm đã chết, sao chúng mày không ôm nhau chết mẹ đi cho trong nước, còn có mặt mũi ra đường nhìn người cơ đấy, trơ trẽn đéo chịu được.

Tiêu Chiến im lặng, anh muốn xem tên điên kia còn có thể nói được những lời kinh tởm gì?!!!

- Đéo thể hiểu nổi, đàn bà chết hết rồi hay sao mà mày phải quấn lấy một thằng đàn ông làm gì, nó đẹp hơn, lên giường với nó sướng hơn hay nó rên hay hơn. Loại bệnh hoạn như chúng mày, gặp một cái tao tởm một cái, chết cũng đáng, đỡ bẩn xã hội. Bây giờ cả ngàn người ngoài kia đều biết bộ mặt thật của chúng mày rồi, ra đường cẩn thận bị hắt nước rác. Nhục quá sống không nổi có thể ôm nhau nhảy lầu.

- Đ** mẹ mày, câm rồi hả, hay bị nói trúng tim đen nên á khẩu rồi. Quả nhiên, sống thành cái loại này khẳng định không có giáo dưỡng, vừa mất dạy vừa thất đức. Chuyện chưa dừng lại ở đây đâu.

-...

Tên điên kia phát tiết xong vẫn thấy anh im lặng, cảm giác bản thân bị khinh thường đến cực điểm. Nếu phải so sánh, tựa như chó điên sủa người lạ, người đó nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ có nó vẫn một mực ngoác miệng gào như điên.

Cuối cùng, xác định hắn đã phát tiết xong, Tiêu Chiến mới từ tốn đáp trả:

- Gào xong chưa? Mệt rồi thì uống nước đi nhé, ngày mai nghiệp quật lại tắt tiếng bây giờ. Thay vì lo cho tôi, anh nên lo cho mình đi thì hơn. Hầu toà với tội danh bôi nhọ danh dự và nhân phẩm người của khác, ở tù tuy không lâu những cũng tai tiếng chết, chỉ sợ còn mất dạy hơn cả người như tôi.

- Mày là cái thá gì? Ngữ như mày, con chó cũng không bằng, tao thích chửi đấy thì làm sao? Mày làm gì được tao?

- Tôi không làm gì. Chỉ ghi âm cuộc gọi này gửi cho cảnh sát mà thôi. Anh không biết hả, cảnh sát bây giờ lợi hại lắm, kể cả anh có dùng sim rác để gọi cũng không thoát nổi ma trảo của pháp luật đâu. Tôi thiếu giáo dưỡng, nhưng vẫn được dạy làm người không thể vừa sống ngu vừa sống chó.

- Mày ...

- Còn nữa, public thông tin cá nhân của người khác lên mạng xã hội, tội này còn ngồi tù lâu hơn nữa cơ. Tôi còn lo không tìm được người thì anh lại thông minh tự tìm đến cửa, cảm ơn nhé. Muộn rồi, người yêu tôi còn đang đợi, chào anh nha.

Mặc kệ tên điên kia cố gắng gào cái gì trên điện thoại, tiêu mỹ nhân chụp lại dãy số rồi quyết đoán kéo nó vào danh sách đen.

Anh không hề doạ dẫm, anh thực sự đã ghi âm lại cuộc gọi, ngày mai sẽ trực tiếp lên đồn. Tiêu Chiến chính là như vậy, ôn hoà và nhẫn nhịn, anh không muốn làm lớn lên những chuyện phiền phức, thế nhưng đụng tới người quan trọng của anh, đó chính là giới hạn cuối cùng.

Mối quan hệ này chung quy lại vẫn là con đường quá gian nan, bê bối này nổ ra không khiến anh suy sụp, nhưng anh lo lắng cho Vương Nhất Bác và ba mẹ thật nhiều. Cậu ấy còn rất trẻ, dù có cố gắng trưởng thành bao nhiêu cũng khó có thể chịu đựng áp lực từ dư luận, xã hội cay nghiệt với người đồng tính sẽ đem cậu ấy bóp ngạt đến chết. Còn có, ba mẹ dù ở xa, thế nhưng mạng xã hội là phương tiện thông tin không biên giới, bọn họ theo sát anh như vậy hẳn là đã biết đi.

Tiêu Chiến minh bạch, có rất nhiều chuyện sai không ở mình, nhưng nếu nó không thuận theo số đông thì sẽ trực tiếp bị bài xích. Chỉ là, yêu một người còn phải yêu cho giống người ta hay sao?

Một vòng tay ấm áp từ phía sau khoá chặt cả người anh vào lòng. Tiêu Chiến giật thót mình, không cần quay lại cũng biết là ai đó. Không biết cậu tỉnh giấc từ lúc nào, nghe được nhiều ít, có giận dỗi vì anh giấu diếm cậu hay không? Chỉ một vài giây sau, mọi bất an liền hoá thành mật đường theo những lời của Vương Nhất Bác.

- Tiêu Chiến, có anh ở đây rồi, em cái gì cũng không sợ, càng không mệt mỏi không hối hận. Em không quan tâm người ngoài nói cái gì, em chỉ muốn yêu thương thế giới của em. Anh rơi một giọt nước mắt em sẽ đau gấp trăm lần như thế, vậy nên, anh cũng chỉ yêu lấy thế giới của mình thôi, có được không?

Thế giới của Tiêu Chiến là những chuyến đi đầy trải nghiệm, tiệm trà nhỏ xinh đẹp bình yên, những người anh em keo sơn tình nghĩa, những vị khách có tâm hồn thú vị, một gia đình hoàn hảo tràn ngập yêu thương, hiện tại nhiều thêm một Vương Nhất Bác anh thương đến thâm sâu. Hoàn mỹ.

- Không yêu lấy thế giới của mình thì còn yêu ai. Anh đâu có ngốc như vậy. Nhất Bác, anh không sống vì người khác muốn như thế, anh sống để tự mình hạnh phúc, để yêu gia đình và yêu em. Ngày mai hẹn hò nhé, anh muốn đến Skywalk, mang theo máy ảnh được không?

- Được, đều nghe anh...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

From Linsie with love🌻

Đầu tiên là tui muốn tự cáo lỗi vì up truyện trễ các bác ưiii, nhưng chương này tui gõ goài mà không ưng nổi ý.😭😭😭

Về lời mắng chửi phía trên, 1 phần lấy từ lời của bạn tui, bạn ấy kỳ thị đồng tính, bài xích boylove và vì vậy chúng tui chả bao giờ đề cập tới vấn đề này khi nói chuyện với nhau. Dù sao xã hội chính là vẫn luôn tồn tại định kiến với tình yêu đồng tính, tui chẳng thể ép bạn ấy phải sống đúng với ý mình nếu không thì nghỉ chơi, bởi vì dù bạn ý có cố chấp, cổ bản một chút như vậy nhưng làm người vẫn là khá tốt. Phần còn lại là lấy từ những lời comments dưới các video của các gay couple trên youtube mà tôi theo dõi.

Nhân tiện giới thiệu cho các bạn hai couple tui khá yêu thương, là Danny and Aaron và Lucas and Kibo. Tên youtube channel cũng như vậy luôn ạ. Họ sống với nhau vừa văn minh vừa tình cảm, không bị quá lố hay làm màu gì đâu. Tốt như vậy, làm sao không ủng hộ cho được.❤️

Lạc đề rồi. Dù sao những chuyện như này vẫn luôn tồn tại, thân bất do kỷ, tui cho rằng chiếc fic này của mình khá là thực tế, hoàn toàn không hề viết lố so với đời thường. Mỗi người căn bản đều hoàn toàn có thể rơi vào cảnh bị mắng chửi dù mình chẳng làm gì sai, đối với trường hợp này, tui cho rằng hãy cứ kiên trì sống tốt cuộc sống của mình là đủ. Dù không theo đạo nhưng Phật giáo có dạy một điều rất đúng, đó là càng biết cách buông bỏ những điều không quan trọng, cuộc sống sẽ càng an lạc thư thái hơn. Để học được cách sống vô tư là cả một hành trình, mỗi ngày cố gắng buông đi một chút ít. Tui đang nói cái gì vậy nè, tóm lại là, tui không muốn readers mà mình yêu quý sẽ tốn thời gian với những người, những chuyện tiêu cực không quan trọng. 🌻

Anyway, dịch bệnh tùm lum và tui vẫn phải mỗi ngày đến trường. Hơi mệt mỏi và lo lắng nhưng vẫn khá may mắn vì học offline dễ tiếp thu hơn online rất nhiều. Mọi người cố gắng giữ gìn sức khoẻ nha ❤️

Love you all💋💋💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top