Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác xử lý xong chuyện của bệnh viện, trở lại Ý Đức Trai đã là giữa trưa ngày hôm sau. Tình hình sức khỏe của Diệp Triệu Đức cũng giống như trong dự tính, sau khi cùng Dương Trác, Diệp Trọng Minh tranh chấp kịch liệt thì bị tức đến đột quỵ, trải qua một đêm cấp cứu miễn cưỡng giữ lại được mạng, còn đang theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt. Dọc đường đi Dương Trác khóc đến thiếu chút nữa không thở nổi, diễn xuất rất chân thật, Vương Nhất Bác cũng không vạch trần bà. Bác sĩ dặn dò bệnh tình xong, hai người không cần nói cũng biết trong lòng đối phương tính toán như thế nào. Dương Trác lau nước mắt, đeo kính râm, phóng viên báo lớn nhỏ đã sớm vây quanh chặn đường. Mấy sợi tóc vươn vãi trên trán bà đều sẽ được ghi lại, ra sức khen ngợi tình cảm vợ chồng sâu đậm.

"Sếp, đêm qua ngay khi có tin Diệp Triệu Đức đột quỵ nhập viện, giá cổ phiếu Diệp thị lại lao dốc, giá trị thị trường bốc hơi rất lớn, hiện tại bên ngoài tất cả đều là tin tức bất lợi. Bởi vì tin tức này từ bên trong truyền ra, bộ phận quan hệ công chúng hiện tại loạn thành một nồi cháo...".

Trên đường trở về Ý Đức Trai, Vincent báo cáo tình hình hiện tại cho Vương Nhất Bác .

"Tạm thời cứ mặc kệ những thứ này, Dương Trác sẽ không để sự tình rơi xuống đáy."

Nếu Vương Nhất Bác đoán không sai, Dương Trác sẽ làm dư luận dậy sóng một phen. Ngay khi Diệp Triệu Đức bị chuẩn đoán mắc bệnh và không bao giờ tỉnh lại nữa, Diệp Trọng Thái sẽ mạnh mẽ lên sàn tiếp quản tập đoàn. Dưới sự trợ lực của Dương thị Singapore, hắn sẽ thuận lợi trở thành người thừa kế tiếp theo của Diệp thị, đến lúc đó lại công bố một ít tin tức tốt, giá cổ phiếu sẽ tăng trở lại. Nhưng với điều kiện tiên quyết là, Diệp Triệu Đức tuyệt đối không thể tỉnh lại. Mặc dù bác sĩ cũng gần như khẳng định tỷ lệ tỉnh lại vô cùng nhỏ, nhưng căn cứ vào cá tính của Dương Trác, tình trạng hôn mê hoàn toàn nhất định sẽ phải trở thành chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền. Không những vậy còn phải là chuyện mà tất cả mọi người đều phải biết.

Mọi chuyện hẳn đã trở nên phức tạp hơn, nếu như sức khỏe của Diệp Triệu Đức tốt hơn một chút, thì sau những gì diễn ra đêm qua, chắc chắn ba mẹ con Dương thị sẽ triệt để bị đuổi ra khỏi cửa.

"Nhưng mọi chuyện cũng không tệ lắm", Vương Nhất Bác xem qua tin nhắn trên điện thoại, hộp thoại của Tiêu Chiến trống rỗng, hắn cau mày, "Tiếp tục đẩy mạnh theo kế hoạch."

Một lúc sau, Vương Nhất Bác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói với Vincent: "Lát nữa, tôi muốn đi lấy món đồ kia."

Vincent sửng sốt một chút: "Hôm nay?"

Vương Nhất Bác nhìn Vincent: "Hôm nay!"

Vincent: "Được, tôi sẽ hẹn với kho bảo hiểm."

Lúc sắp đến Ý Đức Trai, Vương Nhất Bác hỏi: "Tiêu Chiến đã dậy chưa? Có ăn gì không?"

Vincent ngẩn người, đáp: "Tiêu... Tiêu tiên sinh, không có về nhà......"

Động tác của Vương Nhất Bác dừng lại: "Người đâu?"

Vincent có chút hoảng hốt, hắn biết Vương Nhất Bác có một số chuyện không thể để xảy ra sai sót, nói chuyện có chút lắp bắp: "Ngày hôm qua Tiêu tiên sinh nói muốn về chỗ mình, cũng không để cho tài xế đưa, tôi nghĩ... anh biết đấy..."

Vương Nhất Bác đóng cửa xe rầm một tiếng, chống tay lên hông xoa xoa thái dương. Có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cho đầu hắn rất đau, hiện tại không chắc chắn có thể xảy ra vấn đề gì hay không. Bộ dáng nổi điên của Diệp Trọng Lân tối hôm qua làm cho hắn cảm thấy sự tình không ổn, cũng không phải sợ anh ta thương tổn Tiêu Chiến, hắn chỉ sợ Tiêu Chiến gặp rắc rối. Hiện tại bọn họ giống như cùng một thể, nhưng chưa bao giờ đề cập đến chuyện "danh tính giả" kia. Vương Nhất Bác cho rằng chuyện gì qua thì đã qua, một người qua đường, cùng lắm bọn họ có thể là quan hệ gì. Mẹ nó, quỷ mới biết tại sao lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác người nọ vẫn là người của Diệp Trọng Lân. Thật sự là gặp quỷ mà, tiểu thuyết cũng không dám viết trùng hợp như vậy.

"Tai mắt của Diệp Trọng Lân đã bị xử lý chưa?", Vương Nhất Bác hỏi, Vincent không dám chậm trễ, lập tức trả lời: "Xử lý xong rồi. Người nọ là một trong những thám tử tư mà chúng tôi tạm thời ủy thác ở Miến Điện, một phần tin tức, bán ngược hai lần. Là sai lầm của tôi, sau khi lấy được tin tức không xử lý sạch sẽ."

Diệp Trọng Lân biết được tin tức này hẳn là chưa lâu, cho nên tại thời điểm mấu chốt này đột nhiên quay lưng lại với Tiêu Chiến.

"Miến Điện, tự sát...", Vương Nhất Bác tỉnh táo lại, càng suy nghĩ, càng cảm thấy quả thật quá trùng hợp. Đi du lịch? Đi du lịch ở đâu không chịu, nhất định phải chọn núi rừng hoang dã Miến Điện? Trùng hợp Tiêu Chiến lại ở khách sạn mờ ám đó làm công, cho nên hai người liền gặp gỡ, còn có người chết...

"Hay là tôi liên lạc với Tiêu tiên sinh trước, gọi anh ấy về nhé...", Vincent cẩn thận ngắt ngang lời độc thoại của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói: "Cậu tìm người bảo đảm an toàn cho anh ấy là được. Anh ấy muốn đi đâu thì đi, cứ nửa ngày báo cáo với tôi một lần."

Vincent gật đầu, Vương Nhất Bác một mình đi vào Ý Đức Trai.

Trong đình viện truyền đến mùi tanh nồng khó ngửi. Vương Nhất Bác bịt mũi đến gần hồ cá chép, khắp nơi rải rác những con cá xanh đỏ đen bị mổ bụng, nội tạng tanh hôi cùng máu chảy đầy đất, vảy cá phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đông đảo người giúp việc trầm mặc thu dọn cá trên mặt đất, hiển nhiên cũng bị dọa sợ, sắc mặt không tốt khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đến gần. Diệp Trọng Lân một mình ngồi ở trên chiếc ghế trong sân, trên người vẫn còn mặc quần áo đêm qua, mặt bàn đá cẩm thạch trước người bày cái trâm cài áo màu đen. Ghé sát vào nhìn, Vương Nhất Bác mới phát hiện đây căn bản không phải món trang sức gì đáng giá, chỉ là một quân cờ vây màu đen bình thường.

Vương Nhất Bác đi vào, kéo ghế ra ngồi: "Tìm được rồi sao? Bị con cá nào ăn?"

Diệp Trọng Lân giương mắt nhìn hắn, đáy mắt tất cả đều là quầng thâm, vẻ mặt tuy rằng nhìn không ra uể oải, nhưng trống rỗng yếu ớt. Ánh mắt của anh ta liếc mắt nhìn con cá to lớn nhất đỏ trắng đen đan xen trong đó, cười cười, giống như cái xác không hồn.

Vương Nhất Bác: "Chính là nó sao?"

Diệp Trọng Lân lắc đầu: "Không phải, vừa mổ bụng nó xong, thì có người tìm được trâm cài áo trong bụi hoa, là nó chết oan uổng."

Vương Nhất Bác: "Anh đừng quá đau buồn."

Diệp Trọng Lân chậm rãi mở miệng: "Mấy con cá trong ao này là dấu vết duy nhất còn sót lại ở Ý Đức Trai của mẹ anh. Cha vì muốn mở rộng nhà cửa để cưới vợ mới gần như lật đổ tất cả. Anh thuê hai đại sư, lừa ông ấy nói hồ này là phong thủy tốt, cha mới bằng lòng để lại."

Vương Nhất Bác không nói gì, châm một điếu thuốc. Cả đêm hắn không ngủ, cổ áo nhăn nheo, nhưng bởi vì khỏe mạnh, tinh thần còn rất tốt, tóc đơn giản cào qua một cái, sau lưng lại có dáng vẻ tỉnh táo: "Anh biết không, cả đời này của mẹ tôi, ngay cả cửa lớn của Ý Đức Trai cũng không biết ở đâu."

Diệp Trọng Lân yếu ớt cười khẩy một cái: "Ý Đức Trai là nhà của ông ngoại anh, là nhà của mẹ anh. Bây giờ nó là nhà của người khác, ngay cả tư cách về nhà anh cũng không có."

Vương Nhất Bác nhả một hơi thuốc: "Thật ra tôi vẫn luôn có một vấn đề không rõ. Anh không muốn trả lời cũng được, Ý Đức Trai là nhà anh, tại sao anh lại rời đi? Anh có nhiều tiền như vậy...Xin lỗi tôi không có ý gì khác, bởi vì thật sự là rất nhiều rất nhiều tiền, anh muốn làm gì mà không được?"

Diệp Trọng Lân nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Lý do giống em thôi."

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm trái tim Vương Nhất Bác khẽ run lên.

"Nhưng anh xui xẻo hơn em rất nhiều. Anh đã yêu một người đàn ông khi cha còn nắm quyền", Diệp Trọng Lân cụp mắt xuống với vẻ mặt buồn bã, "Em có biết điều buồn cười nhất là gì không?"

Vương Nhất Bác bối rối.

"Em ấy căn bản là không thích anh, em ấy có bạn gái, em ấy có công việc. Em ấy đối với anh chẳng qua là một phần phụ trong công việc mà thôi. Bởi vì anh không khống chế được bản thân, là anh kéo em ấy vào vực sâu của mình", Diệp Trọng Lân mỉa mai cười khanh khách.

Vương Nhất Bác vô cùng kinh ngạc. Đây là điều hắn hoàn toàn không nghĩ đến.

"Cậu ấy làm nghề gì?", Vương Nhất Bác mở miệng hỏi.

Diệp Trọng Lân nói: "Anh không nhớ rõ, khi đó anh cũng còn rất trẻ, em ấy chỉ là một nhân viên bình thường trong phòng thư ký của cha thôi, thay ông ấy chạy khắp nơi, xử lý một số chuyện tài vụ, cho nên thường xuyên ra vào Ý Đức Trai, em ấy chỉ đơn giản đối xử tốt với anh, nhưng anh lại cho rằng đó là tình yêu."

Vương Nhất Bác hút hết một điếu thuốc, Diệp Trọng Lân đưa tay hỏi hắn một điếu, Vương Nhất Bác châm cho anh ta, giống như một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai anh em.

"Có lẽ vì áy náy với mẹ nên lúc đó cha vẫn coi trọng anh. Bệnh của anh cũng không nặng như vậy, nhưng khi ba phát hiện anh thích đàn ông, người kia lại là cấp dưới của cha, cha vô cùng tức giận...", Diệp Trọng Lân rít một hơi thuốc, cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, nhưng tay cầm điếu thuốc không ngừng run rẩy, "Em nên cảm thấy may mắn vì chưa từng thấy cha tức giận như vậy, nếu không phải vì anh có bệnh, nói không chừng ngày hôm đó cha đã đánh chết anh."

Anh ta nói không sai, Vương Nhất Bác thật sự may mắn. Sở dĩ hắn không đắn đo có thể ở bên cạnh Tiêu Chiến vì quyền lực của cha đã bị suy giảm, thực tế là bọn họ vẫn còn cơ hội sống sót. Mặt khác, Dương Trác và Diệp Trọng Minh trước đây có thể lợi dụng Tiêu Chiến để khiêu khích Vương Nhất Bác một cách kiêu ngạo như vậy chính là bọn họ đã nhìn thấy bi kịch của Diệp Trọng Lân, tự cho mình có quyền để chiến thắng vì bọn họ quá quen với việc khuất phục trước quyền lực như vậy.

"Dù sao anh cũng sẽ không bị đánh chết, anh không thể kế thừa Diệp thị cũng không sao, nhưng đối với em ấy mà nói như vậy quá tàn nhẫn. Đối với một gia đình bình thường mà nói, tai nạn như vậy bi kịch như thế nào. Cha không tốn nhiều sức vẫn có thể nghiền chết bọn họ, bởi vì em ấy chỉ là người bình thường, là thường dân, quý tộc không bao giờ quan tâm đến sống chết của thường dân". Hốc mắt Diệp Trọng Lân dần dần đỏ lên, thanh âm run rẩy, "Anh đã cầu xin cha buông tha cho em ấy, cha không nói gì, chỉ nói em ấy vĩnh viễn sẽ không trở về. Em ấy mất tích, công ty nói em ấy tham ô công quỹ, sợ tội bỏ trốn."

"Tham ô công quỹ?", Vương Nhất Bác theo bản năng buộc miệng hỏi lại.

Diệp Trọng Lân cũng không quan tâm là tội danh gì, anh đang ở trong ván cờ, chỉ có thể cảm nhận được ly biệt thống khổ. Khi đó anh ta chỉ mới hơn 20 tuổi, bởi vì sự thay đổi lớn này, sức khỏe càng suy kiệt, càng khiến người ta tuyệt vọng hơn chính là "ngôi nhà" từng ấm áp này không còn người nhà của anh nữa. Nơi này không có tình yêu, biến thành nơi lạnh lẽo nhất, đáng sợ nhất, trở thành là địa ngục vô tận... Cho nên anh ta rời khỏi Ý Đức Trai, anh ta nắm giữ số của cải như con số trên trời, chờ "người yêu" căn bản không yêu mình trở về, trong quá trình trị liệu vô vọng chờ đợi cái chết.

Không ai hiểu nỗi tuyệt vọng hơn anh ấy.

"Ý Đức Trai, thật sự rất đáng sợ", Diệp Trọng Lân khoanh tay nhìn những bông hoa và cây cối được cắt tỉa đẹp mắt trong sân, cuối cùng anh ta nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Em không cảm thấy nơi này quá lạnh sao?"

Anh ấy nói đúng, người người đều hướng tới nơi này, nhưng người ở nơi này, đều muốn chạy trốn. Hận ý của Diệp Trọng Lân đối với người họ Diệp không ít hơn so với Vương Nhất Bác, cho nên trước đó anh ta mới đồng ý hợp tác với Vương Nhất Bác, nhưng anh ta căn bản không có bản năng sinh tồn. Nếu như không phải Vương Nhất Bác bỗng nhiên đề nghị, anh ta cũng chỉ là hưởng thụ lạc thú dùng tiền trêu cợt người họ Diệp mà thôi, nhân sinh thật sự rất nhàm chán, thật sự nhàm chán đến nỗi chỉ còn lại tiền.

Nhưng hiện tại, anh ta lại có khát vọng sống sót, đó chính là "Tiêu Chiến".

Nếu như không phải Vương Nhất Bác bí mật điều tra quá khứ của Tiêu Chiến, Diệp Trọng Lân cũng không nghĩ đến "Tiêu Chiến" này, thực chất là "Tiêu Chiến" của anh. Ban đầu anh cũng chỉ là cảm thấy trùng hợp, bởi vì "Tiêu Chiến" từ đầu đến chân cùng với người ấy không có nửa điểm giống nhau. Quan trọng nhất là, "Tiêu Chiến" này thật sự thích đàn ông, mà "Tiêu Chiến" của anh thì không. Tất cả những thứ này đều chỉ là do anh ta đơn phương tình nguyện, nhưng tính mạng của người đó lại tự dưng bị tước đoạt ở chỗ này mà không rõ lý do.

Anh ta thậm chí còn ghen tị với Vương Nhất Bác vì có thể cùng "Tiêu Chiến" yêu nhau...... Loại tình cảm riêng tư này chính anh cũng không cách nào giải thích. Đối với chuyện này, không thể không nói, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ủng hộ kế hoạch của Vương Nhất Bác.

Nhưng rất nhanh, khi tin tức kia truyền đến tay, tất cả đều thay đổi.

Chính "Tiêu Chiến" đã giết "Tiêu Chiến"... người tình mà anh ngày nhớ đêm trông. Anh vốn nghĩ người ấy đã đặt chân đến một nơi nào đó và bắt đầu một cuộc sống bình thường. Chẳng ngờ người ấy lại bị sát hại, bị đẩy xuống vách núi sâu không thấy đáy, nằm cô đơn trên nền đất lạnh như băng, nằm đó lặng lẽ bao nhiêu năm, bị thú rừng gặm nhấm, bị xà trùng cắn xé, hóa thành xương trắng, không thấy ánh mặt trời...

Mỗi khi nghĩ đến đây, hận ý thấu xương sẽ lan khắp cơ thể. Thân thể tê liệt của anh ta đã thật lâu không chịu sự kích thích mãnh liệt như vậy. Không giống với sự căm hận bình thường, anh ta còn có hưng phấn, giống như nhân sinh rốt cục như anh ta mong muốn, rốt cục trước khi chết có chuyện muốn làm.

"Nhất Bác, đừng ngăn cản anh đi tìm Tiêu Chiến. Nếu như em từ bỏ hắn, anh sẽ giúp em lấy được toàn bộ Diệp thị. Không chỉ có như thế, anh còn có thể đem tất cả của cải, tất cả tiền bạc cho em, chỉ cần em từ bỏ hắn ta", Diệp Trọng Lân nói trong nước mắt rưng rưng nhưng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, "Hắn ta cũng chỉ là vì tiền, là một con quỷ giết người vứt xác mà thôi."

Vương Nhất Bác bóp tắt điếu thuốc trong tay vứt xuống trên bàn, trong mắt cũng đều là sát ý. Hắn nói: "Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự mình giành lấy. Anh dám đụng vào Tiêu Chiến của tôi... Tôi tuyệt đối sẽ không tha anh!"

Tbc

16.06.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top