Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xử lý xong chuyện của Dương Trác, Vương Nhất Bác đi tới phòng bệnh của Diệp Triệu Đức. Sau khi được các sĩ tiêm thuốc an thần, hiện tại ông đang ngủ rất say. Trong phòng bệnh to như vậy chỉ có một thiết bị khổng lồ và hơi thở yếu ớt của ông, giống như tất cả những người già yếu khác.

Khi ngủ Diệp Triệu Đức sẽ há miệng, phát ra tiếng thở khò khè, giống như phổi không chịu nổi gánh nặng của ống thở, ngay cả râu ria cũng trắng bệch, các đốm đồi mồi không biết từ lúc nào đã trải rộng toàn bộ khuôn mặt, cơ bắp rủ xuống khiến mặt ông trở nên đáng sợ. Ông nằm ở nơi đó, giống như một núi thịt già nua chỉ biết hô hấp mệt mỏi.

Trước giường bệnh treo một bức tranh, Vương Nhất Bác liếc mắt một cái liền nhận ra. Hắn từng nhìn thấy ở chỗ Tiêu Chiến, là bức <<Thực Tử Đồ>> do Dương Thu Ý vẽ, là bức tranh ông già ăn thịt các đứa con của mình.

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, nhìn thế nào cũng cảm thấy bức tranh này là một bức chân dung tự họa của Diệp Triệu Đức.

Trong phòng bệnh còn chất đống rất nhiều lễ vật khác, <<Thực Tử Đồ>> hẳn là do Diệp Trọng Lân đưa tới, treo ở nơi đó để khi Diệp Triệu Đức tỉnh lại, khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy nó đầu tiên.

"Diệp tiên sinh trước kia bị nhiễm trùng đường tiết niệu, mặc dù trước đó đã ghép thận, cũng không xuất hiện phản ứng đào thải, nhưng tình hình vẫn không ổn định lắm. Hơn nữa ngài ấy quanh năm làm việc mệt nhọc, áp lực lớn, huyết áp cao và tích lũy độc tố, nhiều yếu tố dẫn đến hai quả thận đều suy kiệt, đặc biệt là quả thận đã được ghép cũng xuất hiện phản ứng bài xích. Loại tình huống này rất hiếm thấy, mê sảng cũng là một trong những biến chứng của nhiễm trùng đường tiết niệu. Diệp tiên sinh đã lớn tuổi, chỉ có thể uống thuốc và theo dõi, không có phương pháp trị liệu nào khác"- Bác sĩ từng dặn dò như vậy.

Vương Nhất Bác ngồi thật lâu trước giường bệnh của Diệp Triệu Đức, cuối cùng mở miệng hỏi: "Cha, nếu như cha chết, liệu cha có gặp được Nhất Tâm không?"

Sau khi Nhất Tâm qua đời, Diệp Triệu Đức mặc nhiên không có phản ứng gì. Tất cả mọi người đều nói cô bé được nuôi ở Miến Điện kia là đứa con Diệp Triệu Đức thích nhất, nhưng Vương Nhất Bác biết, ông thương nhất chính là bản thân mình. Ông thương chị gái hắn, bởi vì Nhất Tâm là đứa con gái duy nhất của nhà họ Diệp. Diệp Triệu Đức đem tất cả áy náy cả đời này của ông đối với Lâm Nhược Tâm dành cho người con gái duy nhất của mình, để khi nửa đêm mơ về cũng có chút an ủi.

Cho nên ông đặt tên cho chị gái hắn là Nhất Tâm, nghĩa là toàn tâm toàn ý, là hứa hẹn của ông ta với người vợ kết tóc ban đầu, cũng là lời hứa mà ông tự tay phá vỡ. Bởi vì ông cần một quả thận để kéo dài tính mạng. Quả thận kia vốn sẽ nhận từ Lâm Nhược Tâm, nhưng thân thể Lâm Nhược Tâm vẫn luôn không tốt, trùng hợp quả thận của con trai lớn cũng tương thích, có điều lúc ấy Diệp Trọng Lân quá nhỏ, dựa theo pháp luật thì không thể hiến thận. Nhưng Diệp Triệu Đức thật sự là quá khát cầu được sống, nên ông đã phớt lờ sự phản đối kịch liệt của vợ, lấy đi một phần cơ thể của con trai mình, đổi lấy vợ của ông qua đời vì tức giận, còn con trai cả đời bệnh tật.

"Thực tử đồ" - thật sự rất thích hợp với Diệp Triệu Đức......

Có lẽ ông đã từng yêu người vợ cả, cho dù từng làm qua nhiều chuyện tội lỗi, nhưng cho đến khi Lâm Nhược Tâm chết, ông thường xuyên gặp ác mộng. Ông càng gặp ác mộng, lại càng yêu thương Nhất Tâm, ông càng yêu thương Nhất Tâm, mẹ của Vương Nhất Bác đối với chị em hắn ngày càng tệ. Cuối cùng Nhất Tâm lại bị mẹ ruột ngược đãi đến chết... Đây rốt cuộc là nhân quả quái quỷ gì?!

Vương Nhất Bác xâu chuỗi lại toàn bộ logic, càng nghĩ càng hoang đường, càng hoang đường càng muốn cười, càng cười, nước mắt liền không ngừng chảy, không có âm thanh, chỉ âm thầm và lặng lẽ.

Hắn nhìn thấy chiếc máy thở bên cạnh, nút bấm nhấp nháy màu đỏ.

Vương Nhất Bác lau nước mắt, nhớ về nhiều năm trước, khi hắn còn rất nhỏ, chị gái hắn cũng phải dùng một cái máy thở như vậy để duy trì sự sống. Chị ấy đã ngủ rất lâu trên giường bệnh, chứng dị ứng đường hô hấp đã gây ra các triệu chứng khó thở. Khoảng thời gian cuối cùng, cơ thể nhỏ bé ấy đã sưng lên gấp đôi bình thường, toàn thân tím tái vì đau đớn, tóc cũng rụng hết, bởi vì đặt ống, ngay cả răng cũng không còn, phổi đã hoàn toàn xơ hóa, khi chụp X-quang, phổi gần như hiện ra toàn màu trắng.

Hai người bọn họ vốn là chị em song sinh, khi đó nhìn không ra có chút gì giống nhau. Chị ấy chìm trong giấc ngủ say, mặc cho bác sĩ tìm đủ mọi cách để cứu chữa. Bác sĩ nói, bởi vì tuổi còn nhỏ, quanh năm mắc bệnh nên hệ thống miễn dịch đã bị tê liệt hoàn toàn, không có khả năng tỉnh lại, hoặc cho dù có tỉnh lại cũng rất dễ dàng bị các loại bệnh lây nhiễm tấn công, cả đời này có lẽ phải sống trong bóng tối. Cho dù lúc này chị ấy đang ngủ nhưng mỗi hơi thở đều đang bị thiêu đốt, nỗi đau này ngay cả người trưởng thành cũng khó chịu đựng được.

Chị ấy còn sống, chính là đang chịu tội.

Khi đó Vương Nhất Bác khóc lóc gọi điện thoại cho cha, nhưng đổi lấy chỉ có giọng thư ký lạnh lùng đáp: "Diệp tổng hiện tại rất bận, đã yêu cầu bệnh viện dùng nguồn lực tốt nhất trị liệu cho tiểu thư, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng của tiểu thư."

Lúc đó Vương Nhất Bác vẫn còn nhỏ, cúp máy hết lần này đến lần khác, mỗi lần đèn đỏ trước mặt lóe lên, Nhất Tâm lại cảm thấy đau đớn, tín hiệu không ngừng chớp tắt, tựa như tín hiệu cầu cứu của chị mình, thúc giục Vương Nhất Bác cứu chị ấy...... Chị ấy thật sự quá đau đớn....

Sau đó, chính là vào đêm mưa tầm tã kia, Vương Nhất Bác nhìn xuyên thấu qua cửa sổ cô nhi viện, lần đầu tiên thấy được cảnh giết người. Tiêu Chiến làm mẫu cho hắn một lần, đối mặt với ác ý của vận mệnh, nên đáp lại như thế nào - Chính là nên ưỡn ngực ngẩng đầu đánh bại số phận nghiệt ngã, sau đó bắt đầu cuộc sống mới.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác mang theo bó hoa tươi đến thăm chị gái, rửa mặt lau mặt cho chị, sau đó bình tĩnh tắt đi ánh đèn đỏ đang không ngừng nhấp nháy.

Khoảnh khắc nút bấm được nhấn vào, hơi thở của chị gái nhanh chóng dừng lại, cô không còn đau đớn nữa. Sau đó, tự nhiên cũng không ai có thể hoài nghi đến đứa em trai này.

"Cha, bây giờ cha có thấy đau không?", Vương Nhất Bác lau nước mắt, "Nếu đau thì tốt rồi, cha nên cảm nhận nỗi đau của Nhất Tâm năm đó. Khi đó chị ấy mới có 8 tuổi."

Diệp Triệu Đức vẫn mê man, không có bất kỳ phản ứng nào.Vương Nhất Bác bảo bác sĩ cho ông ấy một lượng Valium mà không gây tê liệt thần kinh, để giữ lại chút ý thức, để ông ta có thể lắng nghe những gì hắn nói.

Ngày hôm đó, việc thẩm vấn của cha hắn thực sự không diễn ra suôn sẻ, vốn là phải bị tạm giam vài ngày, nhưng Vương Nhất Bác đã mang theo một tài liệu, dễ dàng đưa ông ra khỏi chỗ đó. Diệp Triệu Đức nhìn hắn với vẻ khó tin. Lần đầu tiên trong đời Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của cha dành cho hắn, là ánh mắt Vương Nhất Bác đã từng mơ ước, nhưng hôm nay đã không còn đáng nhắc đến. Ông hỏi Vương Nhất Bác đã làm như thế nào, hắn lấy ra một tập hồ sơ, bên trong là ghi chép hắn mua các văn vật thất lạc khắp nơi trên thế giới dưới danh nghĩa của Diệp Triệu Đức.

Đây vốn nằm trong tính toán của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đã sử dụng bằng chứng buôn lậu thuốc phiện ép Diệp Trọng Minh đang bí thế cùng đường phải đệ trình tài liệu chuyển giao tài sản của cha mình. Song song đó Tiêu Chiến thông qua mạng lưới quan hệ tích lũy nhiều năm trong lĩnh vực mua bán tác phẩm nghệ thuật của mình, trong khoảng thời gian ngắn lấy danh nghĩa Diệp Triệu Đức nhanh chóng tạo ra các giao dịch bằng việc mua một lượng lớn văn vật thất lạc ở nước ngoài trong nhiều năm, thuận lợi đem tội danh chuyển giao tài sản biến thành doanh nhân làm từ thiện giải cứu quốc bảo. Lãnh đạo đương nhiên không phải không biết nhưng nhìn thấy danh sách dài các quốc bảo trở về nước cùng hàng loạt các bản thỏa thuận Diệp Triệu Đức đã làm trước đó, hợp lý rửa sạch chuyện này.

Vương Nhất Bác một tay hoán đổi cục diện ván cờ khiến cho Diệp Triệu Đức ý thức được đứa con trai ưu tú nhưng chưa đủ tàn nhẫn rốt cuộc đã có tài năng của người kế thừa, đồng thời sau lưng còn có người yêu đồng tính của hắn hỗ trợ. Diệp Triệu Đức đồng ý với Vương Nhất Bác sẽ sửa đổi di chúc, nhưng với điều kiện tiên quyết là người lãnh đạo Diệp thị tương lai tuyệt đối không thể có scandal đồng tính.

Là người tiếp quản tuyệt đối không nên có cảm tình, nằm ở trên đỉnh cao quyền lực chính là cô độc vô tận.

Trong xe trở về Ý Đức Trai, Diệp Triệu Đức nói với Vương Nhất Bác: "Trên thế giới này không có tình yêu nào mà không có tính toán."

Vương Nhất Bác nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi không đáp lại.

"Mà chỉ có lợi ích vĩnh cửu", Vương Nhất Bác ở trước giường bệnh của Diệp Triệu Đức bổ sung xong nửa câu sau. "Nhưng cha à, con không hy vọng con về già cũng giống như cha, bất lực nằm ở nơi này."

"Cha nghe cho kỹ, Nhất Tâm, chị gái sinh đôi của con, con gái nhỏ của cha, là do con giết."

"Nhưng con chưa bao giờ hối hận. Mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời, con đều biết ơn quyết định của mình vào lúc đó."

"Con mừng vì chị ấy không bị cuốn vào những màn tranh đấu, mừng vì từ nay về sau không còn đau đớn nữa, mừng vì dù ở một mình trên thiên đường vẫn tốt hơn ở nơi địa ngục trần gian này."

"Con không thể để cha đi quấy rầy Nhất Tâm, cho nên... cha cứ an tâm ở lại đây chữa bệnh."

"Nếu cha cảm thấy đau đớn, hãy tiếp tục đau đớn, vì đó là bằng chứng cho thấy cha còn sống!"

"Con trai thật lòng hy vọng, cha sống lâu trăm tuổi, vạn năm phú quý!"

🌈🌈🌈

[Giờ lãnh cơm hộp của nhân vật]

Sau này Diệp Triệu Đức sẽ không còn cốt truyện nữa. Hãy nói một chút về nguồn gốc bi kịch của nhà họ Diệp này.

Diệp Triệu Đức, "Triệu" là một đơn vị đo lường lớn, ý là "Đại", "Đức" ý là "Đạo đức", tên của ông có hàm ý là phẩm đức cao thượng rộng lớn. Nhưng ngược lại, bản tính của ông ích kỷ thấp kém, tinh thông tính kế, không hề có giới hạn đạo đức, dưới sự khống chế của "chế độ gia trưởng", nhà họ Diệp cuối cùng cũng đi đến bi kịch.

Trên thực tế, đất diễn của Diệp Triệu Đức cũng không nhiều. Đối với việc ông làm giàu như thế nào, phấn đấu như thế nào, nỗ lực như thế nào trong quá trình lớn mạnh của gia tộc đều không có quá nhiều giải thích, bởi vì ông thành danh quá dễ dàng, huống chi sự giàu có của ông vốn do vợ cả Lâm Nhược Tâm cùng bố vợ vun đắp, nói cho cùng ông chỉ là con rể xen chân vào hào môn. Trong "Do you know", Hồng Lang từng châm chọc qua, đàn ông dùng của hồi môn của phụ nữ là tồi tệ nhất, điểm này Diệp Triệu Đức là tham khảo từ nhân vật "Cố Yển Khai", bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong đáng khinh.

Vì sự bao dung và nhân hậu của vợ nên ông vẫn là chủ gia đình, thậm chí con cũng được lấy họ "Diệp", điều này chứng tỏ Lâm tiểu thư thật sự yêu thương chồng. Lâm lão tiên sinh cũng vì nể mặt con gái nên nhường toàn bộ gia sản cho ông. Nhưng Diệp Triệu Đức chưa từng trân trọng bất kỳ người phụ nữ nào. Trong các phần trước đã nhắc đến ông ta cho rằng phụ nữ rất dễ "thu phục", có thể lấy được Lâm tiểu thư là do chính ông thu phục, cùng bà mở rộng gia nghiệp, sinh con dưỡng cái.

Khi không còn lo cơm ăn áo mặc, công thành danh toại, bản chất thật của ông mới lộ ra. Phụ nữ chỉ là phục vụ sự nghiệp của nam giới và tồn tại như món đồ trang sức. Vì vậy, khi mắc bệnh thận, ông lại tìm kiếm nội tạng của vợ con với khao khát được tồn tại. Và khi ông nghĩ rằng mình đã hoàn toàn vắt kiệt giá trị của vợ mình và đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người vợ mới, ông ta phát hiện ra rằng mặc dù Lâm Nhược Tâm đã chết nhưng bà vẫn để lại cho Diệp Trọng Lân một khối tài sản khổng lồ không thể chạm vào. Đây cũng là điều buồn cười về việc một kẻ hèn hạ bị một người có quyền lực lừa gạt, khiến ông càng trông buồn cười hơn.

Diệp Triệu Đức và bất cứ đứa trẻ trong nhà họ Diệp đều không quá giống nhau, nhưng mỗi đứa trẻ đều ít nhiều di truyền một phần gien của ông. Diệp Trọng Thái hèn nhát, kém cỏi. Diệp Trọng Minh xảo quyệt hèn hạ, Vương Nhất Bác dã tâm trí tuệ, Diệp Trọng Lân thừa hưởng sự mềm mại và si tình của mẹ. Bọn họ ở trong hoàn cảnh trưởng thành khác nhau cuối cùng trưởng thành thành dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, nhưng bọn nhỏ trong nhà họ Diệp cũng giống như những đứa trẻ trong gia đình bình thường, đều sợ cha và chế độ gia trưởng.

Nỗi sợ hãi đó tự nhiên hình thành, cho dù ông không làm gì cả nhưng luôn là trụ cột của gia đình, là thần trong mắt những đứa con. Bọn nhỏ trong giai đoạn đầu đều cho là như vậy nhưng khi bọn họ gặp được "tình yêu" liền có dũng khí đột phá vòng vây chống lại chế độ gia trưởng.

Khi Diệp Trọng Lân gặp "Tiêu Chiến", anh ta lần đầu tiên thách thức cha mình, nhưng cuối cùng người yêu của anh ấy đã chết, anh ấy thất bại và thoát khỏi quyền lực của cha.

Khi Vương Nhất Bác gặp "Tiêu Chiến", từ chỗ người yêu, anh giúp hắn có được lực lượng, có được dũng khí, kề vai chiến đấu, tuyệt đối không nhận thua. Đây chính là giá trị của "Tình Yêu", cũng là chỗ đáng quý của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác, và là lý do cơ bản khiến họ là một cặp đôi hoàn hảo.

Con cái sợ cha, cha cũng sợ con cái.

Trong Như Ý truyện có nhắc tới, hoàng đế yêu hoàng tử, nhưng lại sợ hoàng tử, bởi vì hoàng đế cuối cùng sẽ có một ngày già đi, sẽ bị con của mình thay thế. Từ lúc Diệp Triệu Đức sợ chết đã biết ông ta sợ con mình thay thế mình. Vì vậy ông đều đặt tên cho mỗi đứa con là "Trọng", ý là đứng thứ hai, ông ta là "Triệu" - là lớn nhất. Thứ hai vĩnh viễn không bằng lớn nhất, đây chính là ý nghĩ chân thật trong lòng ông ta. Ông yêu "Nhất Tâm " cũng là bởi vì ông yêu chính mình, ông sợ chết, sợ người vợ đã mất trả thù. Ông trộm đi tất cả của Lâm gia, phản bội và giết chết người phụ nữ yêu ông nhất. Ông sợ hãi, áy náy, nhưng lại vô cùng ích kỷ, vì giảm bớt tâm lý mâu thuẫn, ông tìm được lối ra ."Nhất Tâm" này, đối với "Nhất tâm" của Nhược Tâm, dùng cái này để tế Vong thê, khiến cho Nhất Tâm còn nhỏ như vậy phải chịu nỗi đau thể xác.

——Ông ta thực sự không yêu ai, ông ta chỉ yêu chính mình. Người chỉ yêu bản thân mình thì không xứng đáng với tình yêu của người khác.

Trong "Huyết Quan Âm" có nói, hình phạt tàn khốc nhất trên thế giới này chính là tương lai không có tình yêu.

Cái chết là điều dễ dàng nhất, cho nên Vương Nhất Bác sẽ để ông từ đây về sau phải chịu sự trừng phạt tàn nhẫn nhất trong trạng thái tỉnh táo và cô độc nhất

Tbc

25.07.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top