Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ đến lượt Vương Nhất Bác dọn dẹp mớ hỗn độn của nhà họ Diệp. Cả người hắn trở nên rất bất an, tâm tình cũng rất kích động. Tin tức Diệp Triệu Đức hôn mê lan truyền nhanh chóng. Đêm hôm qua Diệp Trọng Thái đã xuất ngoại, Diệp Trọng Minh cũng hành tung không rõ, giá cổ phiếu Diệp thị đã rớt khỏi mức sàn, cả tập đoàn thành một mớ hỗn loạn, lúc này cũng không còn lo người khác tranh giành gia sản. Toàn bộ Diệp thị chỉ có thể trông cậy vào một mình Vương Nhất Bác, cơ bản chỉ còn lại sản nghiệp kinh doanh độc lập vốn thuộc về Vương Nhất Bác trước đây xem như ổn định, cũng may khối tài sản này cũng đủ kiên cố, trở thành cọng rơm cuối cùng chống đỡ Diệp thị không hoàn toàn sụp đổ.

Trong đêm Diệp Triệu Đức được tuyên bố rơi vào hôn mê, tổng giám đốc pháp chế của công ty tìm đến Vương Nhất Bác. Vị trưởng bối nguyên là đồng sáng lập đã phục vụ Diệp thị hơn 40 năm đã nói cho Vương Nhất Bác một sự thật khiến người ta tuyệt vọng.

Khoảng hơn 30 năm trước, Diệp thị từng lâm vào một cuộc khủng hoảng tài chính lớn. Lúc đó Diệp Triệu Đức muốn lấy một mảnh đất để xây dựng chuỗi công viên giải trí quy mô lớn, nhưng không ngờ gặp khủng hoảng tài chính châu Á. Tài chính của Diệp thị gặp trở ngại nghiêm trọng, nhưng Diệp Triệu Đức vẫn khư khư cố chấp, để bù đắp lỗ hổng tài chính khổng lồ này, Diệp Triệu Đức bắt buộc phải vay một khoản tiền từ một ngân hàng lớn ở Singapore lúc bấy giờ.

Khoảng thời gian đó gần như là lúc sau khi Dương Trác gả vào nhà họ Diệp, Vương Nhất Bác không ngờ rằng một Diệp Triệu Đức kiêu hãnh cũng có ngày "bán mình". Nhưng khi quay đầu nghĩ lại, sao có thể trùng hợp như vậy, công ty gặp phải khủng hoảng, bệnh tình của vợ cả Lâm Nhược Tâm trở nên nguy kịch. Sau khi vợ cả qua đời, trong lúc sắp bước đến đường cùng, vợ kế lại mang theo một số tiền lớn làm của hồi môn bước vào nhà họ Diệp.

Người sáng suốt đều nhìn ra bí mật ở đây. Diệp Triệu Đức vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Lâm thị. Ông cho rằng đã chiếm đoạt toàn bộ tài sản, không nghĩ đến việc Lâm lão tiên sinh và Lâm Nhược Tâm đã sớm để lại một gia sản bí mật kếch xù mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được. Sau khi biết điều đó ông ta đã sụp đổ như thế nào, hối hận như thế nào, căm hận người vợ mới của mình như thế nào, cũng như căm hận chính bản thân mình.

Nhưng ván đã đóng thuyền, dưới sự lãnh đạo của anh trai Dương Trác, ngân hàng Singapore đã rót tài chính vào Diệp thị, trong khoản vay này có một điều khoản đặc biệt, đó là kỳ hạn trả nợ có thể kéo dài vô thời hạn, nhưng với điều kiện tiên quyết là giá cổ phiếu của Diệp thị không được thấp hơn tiêu chuẩn nhất định, một khi quá thấp, ngân hàng Singapore có quyền yêu cầu Diệp thị lập tức trả lại khoản vay. Đây chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Diệp Triệu Đức dù phải liều mạng già cũng phải bằng mọi cách giữ ổn định giá cổ phiếu. Chuyện này chỉ có những người sáng lập cùng kỳ với Diệp Triệu Đức mới biết được, hiện giờ Vương Nhất Bác nắm quyền, tự nhiên rơi xuống trên đầu hắn.

Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng bất lực khi nhìn thấy bản thỏa thuận này. Hắn cảm thấy nó giống như một trò đùa chết tiệt. Sao lại có lắm người vắt óc tìm mưu tính kế để người khác gánh vác nhiều nợ nần như vậy?

Chuyện trả nợ cũng không phải là không có thương lượng, trong ba mươi năm qua, giá cổ phiếu của Diệp thị cũng không chỉ một lần rớt xuống tiêu chuẩn của thỏa thuận, nhưng khi đó Diệp Triệu Đức vẫn còn khỏe mạnh, tỉnh táo. Còn hiện tại ông đã lâm vào hôn mê, ngân hàng nhất định sẽ yêu cầu trả nợ.

Nửa tháng sau khi Diệp Triệu Đức hôn mê, Vương Nhất Bác vì chuyện này bận rộn đến mẻ đầu sức trán. Bởi vì phòng làm việc của Tiêu Chiến thật sự quá xa, mấy ngày đầu tiên Vương Nhất Bác còn ở lại phòng làm việc đến tận khuya, rửa mặt xong đều chỉ có thể về căn hộ gần trung tâm thành phố chợp mắt một chút, tính ra đã nhiều ngày không nhìn thấy Tiêu Chiến.

Hôm nay bận rộn xong đã đến nửa đêm, Vương Nhất Bác vốn là không muốn đến cuộc hẹn đối tác này, hắn đã hứa cùng Tiêu Chiến ăn cơm tối. Do đó hắn muốn mau chóng kết thúc buổi tiệc, vội vội vàng vàng uống không biết bao nhiêu ly. Rượu đỏ trắng vàng đua nhau rót xuống, Vương Nhất Bác uống đến bất tỉnh, hắn được Vincent nhét vào trong xe, theo kế hoạch chạy đến chỗ Tiêu Chiến trước 12 giờ đêm.

Vương Nhất Bác rất chật vật, dọc đường đi phải dừng xe nôn ra vài lần. Vincent nói đón Tiêu tiên sinh đến cũng được, nhưng Vương Nhất Bác không cho phép, hắn không dám để Tiêu Chiến ra ngoài một mình, sợ Diệp Trọng Lân làm gì đó. Mấy ngày nay hắn không về nhà, còn cho người trông coi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng không tỏ ra bất mãn, cũng không nói nhiều.

Sau nhiều lần dừng lại trên đường đi, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng lê bước trở về nhà mình ở ngoại ô. Ngôi nhà nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, tâm trạng ồn ào náo nhiệt ban ngày của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng dịu xuống.

Vincent giao ông chủ đã ỉu xìu của mình vào tay Tiêu Chiến, dặn đi dặn lại đừng quên cuộc họp ngày hôm sau. Tiêu Chiến giơ tay nhìn đồng hồ, còn 8 tiếng nữa. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, kéo ông xã xụi lơ vào nhà.

Vương Nhất Bác say khướt liền đổi tính, ôm Tiêu Chiến như chú chó lớn ôm chủ không buông.

"Tiêu Chiến, em muốn uống nước."

"Tiêu Chiến, đừng ngủ, nói chuyện với em đi."

"Tiêu Chiến, theo em về ở nội thành được không, nơi này quá xa."

"Tiêu Chiến, sao anh không nói lời nào, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến miễn cưỡng đặt cốc nước trong tay xuống, lấy chiếc gối trong tay Vương Nhất Bác ra, đặt mình vào trong, vòng hai cánh tay Vương Nhất Bác bao quanh mình lại, giọng dỗ dành: "Đây, chồng em ở đây."

Vương Nhất Bác ôm anh, vùi đầu vào cổ anh, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Em không kịp tổ chức sinh nhật cho anh, anh không buồn chứ?"

Tiêu Chiến nhìn chiếc bánh kem sắp tan chảy trên bàn, lắc đầu: "Không sao."

Vương Nhất Bác lại nói: "Thật sự không buồn sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không có, anh biết em rất bận, anh có thể tự tổ chức sinh nhật cho mình."

Vương Nhất Bác tự lẩm bẩm như quyết tâm không bỏ cuộc, khẳng định nhiều lần: "Sao lại không buồn chứ? Anh không giận em thật chứ?"

Tiêu Chiến cũng buồn cười: "Tại sao anh phải giận em? Cũng không phải lần đầu tiên anh mừng sinh nhật một mình."

Vương Nhất Bác nắm bả vai Tiêu Chiến, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, lúc uống rượu, ánh mắt ướt sũng vô cùng đáng thương. Chỉ có lúc uống say hắn mới có thể dùng loại giọng điệu này nói chuyện: "Anh đừng buồn, anh không vui thì nói với em, em sẽ sửa, anh đừng rời xa em."

Tiêu Chiến ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn, an ủi: "Anh sẽ không bao giờ rời xa em."

Mái tóc rối bù của Vương Nhất Bác nép vào ngực anh, dùng môi từng chút từng chút hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến, như thật sự biến thành trẻ con: "Em hơi mệt, em sợ em làm không tốt, anh cũng sẽ tức giận, sau đó anh liền đi. Anh không thể đi, anh đi em sẽ thật sự còn lại một mình."

Tiêu Chiến có cảm giác như đang ôm một đứa trẻ, ôm khuôn mặt đỏ bừng của Vương Nhất Bác. Lúc hắn không làm việc khiến người ta nhớ đến hắn chỉ mới 26 tuổi: "Vậy quà sinh nhật của anh đâu?"

"Em chuẩn bị rồi, em chuẩn bị rồi!", Vương Nhất Bác bỗng nhiên nhớ đến thứ gì, tìm một vòng xung quanh, rốt cục lấy ra một cái túi giấy màu nâu, nhét vào trong tay Tiêu Chiến, vẻ mặt trông rất hài lòng. Tiêu Chiến nhận lấy túi giấy, vừa mở vừa cười hỏi: "Cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác tựa lưng vào sô pha, tay chống đầu: "Là thứ đặc biệt quan trọng, em muốn anh cùng có."

Tiêu Chiến mở túi giấy, rút đồ bên trong ra, nụ cười dần dần cứng đờ, là một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Vương Nhất Bác đem tổng cộng 30% cổ phần Diệp thị mà hắn giành được đưa cho Tiêu Chiến. Đối với giá cổ phiếu hiện tại của Diệp thị, cho dù giá cổ phiếu không tốt thì giá trị của thỏa thuận này ít nhất cũng gần mười con số.

Tiêu Chiến nhìn số liệu tỷ lệ cổ phần trong thỏa thuận, hồi lâu không lên tiếng.

Thấy anh không nói gì, Vương Nhất Bác nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Tiêu Chiến tỉnh táo lại, mỉm cười nhét bản thỏa thuận lại vào túi giấy: "Không có gì, cái này quý giá quá, đều cho anh sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu, bước đến hôn lên má Tiêu Chiến: "Hiện tại ngoại trừ em ra, anh là một trong những cổ đông lớn nhất của Diệp thị, em thật sự muốn ở bên anh."

Tiêu Chiến không hề ngạc nhiên như mong đợi, thậm chí có thể coi là thờ ơ, điều này khiến Vương Nhất Bác rất khó hiểu, thậm chí có chút tức giận: "Anh làm sao vậy? Tại sao anh không vui? Anh không muốn ở bên em sao? Thứ này chúng ta đã cùng nhau lấy lại, anh cũng nên có phần của mình, cho dù nhà họ Diệp không còn tốt như trước nữa, em tin tưởng có thể xử lý được."

Vương Nhất Bác tỉnh rượu lại một chút, bộ dáng chó lớn lúc nãy rất nhanh liền biến mất. Ánh mắt thay đổi bị Tiêu Chiến bắt được, anh nói: "Anh đi rót cho em cốc nước mật ong."

Tiêu Chiến đứng dậy rời đi, sô pha tưng lên một cái, bên cạnh Vương Nhất Bác trống rỗng. Hắn không cam lòng hỏi: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Anh vẫn còn tức giận vì em không tổ chức sinh nhật cho anh sao?"

Tiêu Chiến vừa rót nước vừa nói: "Sinh nhật thôi mà, anh không có tức giận."

Đây chính là tức giận. Vương Nhất Bác hiểu rất rõ tính tình của Tiêu Chiến, lúc anh tức giận chính là như vậy, làm mấy thứ kỳ quái khiến cho người ta sởn gai ốc. Trong công ty bận rộn sứt đầu mẻ trán, hắn vừa nôn vừa thương nhớ chạy đến bên anh, đem một nửa công ty tặng cho anh, có bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám nghĩ, rốt cuộc thì anh có điều gì bất mãn?

Vương Nhất Bác không muốn tạo ra căng thẳng, hắn ngồi trở lại sô pha, trong lúc vô tình nhìn thấy một xấp tài liệu trên bàn trà, hắn tiện tay cầm lên, là một số tài liệu xin vào đại học nghệ thuật nước ngoài, còn có một ít đơn chưa điền xong. Hắn bỗng nhiên hiểu ra.

Không phải anh đã nói sẽ không rời khỏi hắn sao? Vậy đây là cái gì?

"Anh muốn đi du học sao?" Trong giọng nói của Vương Nhất Bác mang theo chút tức giận.

Tiêu Chiến nhìn tài liệu trong tay Vương Nhất Bác, bình tĩnh nói: "Vẫn chưa xác định, anh đang xem điều kiện đăng ký. Anh lớn tuổi rồi, có lẽ họ sẽ không nhận."

"Anh nhất định phải đi bây giờ sao? Anh không biết tình hình hiện tại của em... của em như thế nào sao?" Vương Nhất Bác chất vấn: "Em bận đủ rồi, anh đi xa như vậy làm sao em có thể yên tâm được?"

Tiêu Chiến pha xong một cốc nước mật ong, lấy tài liệu từ tay Vương Nhất Bác, đưa chiếc cốc vào trong tay hắn.

"Đây không phải là lần đầu tiên anh đi xa như vậy, anh không phải trẻ con", Tiêu Chiến bình tĩnh nói. Anh biết trong lòng Vương Nhất Bác nghĩ gì, con người này luôn xem anh là trung tâm, cuối cùng vẫn chính là không yên lòng, không thể rời khỏi anh. Tiêu Chiến là bộ não của hắn, là thuốc an thần của hắn, là trụ cột tinh thần của hắn, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sở hữu anh. Hắn không thể bởi vì cần anh, quan tâm anh mà tước đoạt tự do của anh. Cho dù Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác nhưng anh không thể hy sinh cuộc sống của chính mình.

Mới có vài ngày bị vệ sĩ của Vương Nhất Bác canh giữ đã khiến anh ngột ngạt khó thở. Anh không thể chấp nhận việc mình bị canh giữ như châu báu trong một thời gian dài, thậm chí là cả đời. Anh thấy sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh sau này mình sẽ sống qua ngày cả đời như vậy.

Vương Nhất Bác quả thật chột dạ, hắn cúi người xuống dịu dàng nói: "Chờ em xử lý xong việc này, em sẽ chọn cho anh trường tốt nhất, em đưa anh đi, mỗi tháng có thể sắp xếp vài ngày qua thăm anh. Nhưng không phải bây giờ, được không? Nếu Diệp Trọng Lân làm gì anh thì sao...."

"Anh không phải muốn chia tay với em, anh chỉ đi học thôi, em gấp cái gì?", Tiêu Chiến không có ý tức giận, anh tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác, một lúc sau, lại dần dần trượt xuống đùi, lười biếng nói: "Em có thể xử lý được Diệp Trọng Lân sao?"

Vương Nhất Bác kiên định trả lời: "Có thể."

"Xử lý như thế nào?"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ vuốt tóc anh.

"Anh ta muốn giết anh. Anh ở đâu thì anh ta cũng muốn giết anh." Tiêu Chiến dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Trừ khi anh ta chết."

Vương Nhất Bác nhìn vào gáy Tiêu Chiến, lúc anh bình tĩnh nói những lời này giống như đang nói buổi tối sẽ ăn món gì.

Tiêu Chiến tiếp tục xem xấp tư liệu về trường học kia, Vương Nhất Bác cũng tiện tay xem vài cái. Đều là một số trường học không quá nổi danh, điều kiện cũng bình thường, không thể so sánh với ngôi trường danh tiếng mà hắn từng học. Nhưng Tiêu Chiến xem rất nghiêm túc, còn nghiêm túc vẽ ra trọng điểm, làm ký hiệu, còn rất nhiệt tình giới thiệu ưu điểm và khuyết điểm cho Vương Nhất Bác, trường này ăn ở rất rẻ, giáo viên của trương này không tệ, trường này còn có cơ hội thực tập, nhưng kỳ thật những thứ này đều là tài nguyên thông thường của một trường đại học.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, liền hỏi Tiêu Chiến: "Anh chưa học đại học à?"

Tiêu Chiến xụ mặt: "Ừ"

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Đại học bình thường cũng chưa từng học sao?"

Tiêu Chiến cười: "Em có tin là anh còn chưa đi học không?"

Vẻ mặt kinh ngạc của Vương Nhất Bác trông rất buồn cười, Tiêu Chiến nói tiếp: "Anh chưa từng đến trường mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông hay đại học. Anh không biết trải nghiệm học tập là cái gì, mọi người đều nói rất vất vả, nhưng anh cảm thấy vô cùng thú vị. Hiện tại anh đã có tiền, cho nên anh cũng muốn thử xem..."

Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy chua xót, hắn thật sự đã không để ý đến chuyện này. Hóa ra thứ Tiêu Chiến thiếu không chỉ là tuổi thơ mà còn là cả cuộc đời trọn vẹn. Nhưng cho dù cuộc sống của anh như thế nào, anh vẫn có thể trưởng thành thành người độc lập ưu tú đến vậy. Thật sự là rất khó có được.

"Có thể em cảm thấy công ty, cổ phần, gia sản là thứ rất quan trọng." Tiêu Chiến giống như như một đứa trẻ lật xem những tài liệu này hết lần này đến lần khác, thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần bị ném sang một bên, anh nói,"Nhưng anh càng muốn trải qua cuộc sống thuộc về chính mình".

Vương Nhất Bác không nói nên lời. Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Tiêu Chiến, hắn cũng không có tư cách từ chối yêu cầu của anh. Nhưng từ góc nhìn của chính mình, hiện tại hắn không có đủ năng lực cũng như dũng khí để lại mất đi anh - người hắn yêu nhất thế giới.

Tiêu Chiến cũng hiểu rõ lập trường của Vương Nhất Bác, anh buông tư liệu xuống, chủ động hôn lên môi hắn: "Chúng ta đều phải biết điều gì là quý giá nhất của chính bản thân mình."

Tbc

25.07.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top