Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Phiền Toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay mở cửa ra ngoài, Tiêu Chiến lại bắt gặp Vương Nhất Bác ôm bó hoa oải hương chờ đợi anh.

Cũng như mọi lần, Tiêu Chiến chán ghét nhìn hắn, chẳng thèm khách khí, mặc kệ mặt mũi của hắn, ném vào thùng rác ngay trước mắt hắn.

"Tôi đã nói nếu còn làm mấy trò ngớ ngẩn này nữa tôi sẽ làm thế này đấy, Vương tiên sinh. Ngài có biết ngài đang quấy rối đời sống cá nhân như một tên biến thái bệnh hoạn không vậy?"

"Tiêu Chiến, chúng ta nhất định phải như vậy sao?" Vương Nhất Bác buồn bã nói.

"Ừ."

Anh hờ hững đáp hắn, lướt qua người hắn, đầu không ngoảnh lại. Vương Nhất Bác bần thần dõi theo bóng lưng Tiêu Chiến, rõ ràng gần ngay trước mặt, vươn tay có thể ôm trọn lấy người, thế nhưng tâm quân không ở đây, xa vời vợi bất khả xâm phạm, có ôm giữ thật chặt thân xác quân cũng vô ích, thứ quý giá nhất của quân không ở đây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Người bên dưới báo cáo, Thanh Thụy không sử dụng loại tài khoản nào tên Quý Ngài Vô Danh.

Hắn chưa thôi nghi ngờ, gia đình Thanh Thụy trước khi gặp cảnh phá sản là công ty chuyên mảng công nghệ và truyền thông, từ nhỏ y cũng được đào tạo chuyên sâu vào hai mảng này, rất có thiên phú làm hacker mất nết, nếu không phải do đam mê hội họa rồi không may mắc bệnh ốm lên ốm xuống, gia đình gặp tai nạn lớn, công ty phá sản, có lẽ y đang ở trên đỉnh cao phát triển sự nghiệp của công ty vốn có.

Chắc phải đoán được hắn sẽ nghi ngờ điều tra nên lươn lẹo luồn lách né tránh hoàn hảo. Mấy chuyện vặt này không làm khó nổi y.

Bạch nguyệt quang của hắn, dĩ nhiên không thể là kẻ tầm thường chỉ được mỗi cái mã bên ngoài.

Nếu là theo cách Tiêu Chiến đanh đá mỉa mai, anh có thể nói rằng dù sao thế thân của bạch nguyệt quang nhà hắn là anh còn có tài hội họa và thiết kế thời trang xuất chúng đó thôi. Việc hắn đầu tư vào anh cũng giống mọi cuộc đầu tư khác hắn chọn, luôn luôn xứng đáng và xứng tầm.

...

Tiêu Chiến mua đồ ăn về, quả nhiên không còn thấy Vương Nhất Bác nữa, anh thở phào nhẹ nhõm, thực sự đã bị làm phiền muốn chết.

Tên bệnh hoạn.

Nếu không nể tình dì Thục, anh rất muốn báo cáo chú cảnh sát ở đây có tên thần kinh nhớ nhung cái mông căng mọng xinh đẹp của anh, mỗi ngày đều cố tình theo dõi, bám đuôi mặt dày, khủng bố tinh thần anh hòng dụ anh yêu thương lại tấm thân hoàng kim của hắn.

Giống như âm hồn bất tán, thật sự vô cùng kinh khủng.

Giờ này hắn bắt buộc phải đi lên công ty giải quyết công việc, cũng không thể mỗi giây mỗi phút vẫy đuôi chạy theo anh dỗ dành tính khí.

Anh tặc lưỡi.

Dỗ cũng dỗ nổi ư? Ngay từ đầu mọi chuyện đã không bắt nguồn từ cơn tức giận dỗi dằn có thể giải quyết chỉ dựa vào một câu anh xin lỗi hay em xin lỗi là xong, làm gì gọi được thành dỗ tính khí.

...

Vương Nhất Bác ốm rồi.

Sau khi giải quyết sạch sẽ mấy người Nghiêm gia, đảm bảo chắc chắn họ không thể mang một phần trăm cơ hội quấy nhiễu Tiêu Chiến, hắn đã có dấu hiệu cảm cúm khá nặng. Dì Thục có ý nhắc nhở hắn cẩn thận kẻo thành ốm, hắn gạt phăng đi, khẳng định mình trâu bò, không thể bị sốt nặng được, uống qua loa vài viên thuốc là xong.

Dì ngại nói, không dám tùy ý nhắc đến chuyện ngày trước hắn ngã bệnh, Tiêu Chiến đã phải thức đêm thức hôm chăm sóc hắn ra sao.

Hắn ốm sút mấy lạng, Tiêu Chiến chăm lo hắn ốm cũng sụt cân từng ấy lạng thịt.

Từ trước đến nay hắn ốm, anh ở bên, anh ốm, hắn lại quá bận rộn, không thể dành ra chút thời gian nào chăm nom anh, ngoại trừ lần này nhập viện do Nghiêm Canh hắn đã thật tâm chăm sóc anh bằng tất cả khả năng và lựa chọn của hắn.

Tổn thương cùng bất mãn nhỏ bé tích lũy lâu ngày, dần dần cũng thành quả đại bác công phá thành trì, phá đê thả lũ, hủy hoại mọi thứ.

Dì thở dài, Vương Nhất Bác có Tiêu Chiến kỳ thực còn biết nghe lời một chút, đến phiên dì chăm ốm lại có phần ương ngạnh bướng bỉnh rồi.

Nếu đã có lòng thương nhớ người ta, vậy ngay từ đầu sớm nên nhận định rõ ràng quan hệ tình cảm đi, giờ thì đâu phải nằm lén lút ôm chăn ôm gối khóc buồn như giờ, càng đừng nói ra những lời lạnh lùng tàn nhẫn đục khoét trái tim người ta.

"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác mê man gọi tên anh "Xin lỗi."

Đúng là tên ngốc.

...

Dì Thục Yến biết bản thân đúng thực nhiều chuyện, cũng có ích kỷ độc đoán, mặt dày mặt dạn sang gõ cửa nhà Tiêu Chiến, sắc tình khó xử, ái ngại mở lời:

"A Chiến, dì biết nhờ con thế này không phải lắm nhưng con có thể giúp gì chăm sóc Vương tiên sinh không? Dì nhất định sẽ cảm tạ, thật đó."

Tiêu Chiến vừa nghe thấy cái tên Vương Nhất Bác, sắc mặt tự nhiên đang tươi tắn với dì tự nó tối hẳn đi, anh đanh mặt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng nghiêm khắc.

"Cậu ta có thế nào không liên quan đến con. Dì, dì thật sự phải đối với con như vậy?"

Hắn cay nghiệt, tàn nhẫn vô sỉ, lạnh lùng giẫm đạp lên tấm chân tình sáu năm vun đắp bồi dưỡng của anh, đẩy anh xuống vực sâu, phá nát trái tim anh, vậy mà dì, người đã hiểu mối quan hệ của cả hai nhất so với những người khác lại có thể mở lời như muốn hàn gắt mối quan hệ đổ nát độc hại kia.

"Dì, cái này, dì cũng không phải muốn con khó chịu..." Dì xấu hổ nói "Chỉ là Vương tiên sinh không chịu ăn uống, thuốc cũng chỉ uống đối phó, từ cảm thành sốt nặng luôn rồi. Nếu con mở lời, có lẽ Vương tiên sinh sẽ nghe con."

Tiêu Chiến im lặng.

Anh ở bên hắn sáu năm, dì Thục cũng phải ở bên hắn tới bảy, tám năm, tình nghĩa lâu dài ắt nảy sinh. Chưa kể hắn đối dì chưa từng bạc đãi, từng hỗ trợ tài chính cho dì mấy lần, không bao giờ thái độ kênh kiệu hách dịch hay khinh bỉ dì, còn kính trọng gọi dì một tiếng dì Thục. Bà chăm sóc hắn như người thân, thương xót hắn dù biết hắn sai lầm cũng khá dễ hiểu.

Con người mấy ai không mềm lòng trước người thân gắn bó, trước người mình thân quen bao năm.

"Vậy để cậu ta ốm chết đi. Vương Nhất Bác có dì, có bác sĩ tư nhân, có rất nhiều người có thể chăm sóc cậu ta, không nhất thiết phải có Tiêu Chiến. Trước khi có con, chẳng phải cậu ta vẫn sống tốt nhăn răng hay sao?"

Tiêu Chiến cố cho dì một cái mặt tốt, gượng cười:

"Con xin lỗi, dì hãy quay về đi. Lần khác con sẽ thăm hỏi dì thỉnh lỗi lần này."

Anh từ từ đóng cửa lại, dì Thục đứng ở bên ngoài, phiền não.

Mọi chuyện đã thành ra mức này, không thể cứu vớt hàn gắn là dĩ nhiên. Cứ cố gắng thế này cũng chẳng có kết quả được.

Là hắn tạo nghiệp, mà nghiệp này không thể gánh sửa được.

Bà thất vọng, buồn bã quay về, thương hại nhìn hắn ốm yếu trên giường, lắc đầu cảm thán. Nếu hắn biết biểu đạt tâm ý, nếu hắn nhận ra bản thân đã yêu anh hoặc chí ít đừng phũ phàng tàn nhẫn nói ra mấy lời ích kỷ máu lạnh kia, có lẽ Tiêu Chiến dịu dàng ngoan ngoãn như bé thỏ mềm mại sẽ xiêu lòng, nể tình nghĩa trước đây mà chăm sóc hắn chút nào đó.

Xưa nay mấy cặp đôi chia tay vì bất hòa, vì mâu thuẫn quá khứ, vì chính những tổn thương của đối phương gây ra cho mình, khả năng quay lại chưa bao giờ đạt tới mười phần trăm. Tổn thương càng lớn càng khó tha thứ, thậm chí đã đến nước bất dung càng không thể có chuyện về bên nhau.

Hắn quá đáng với anh, xem anh làm thế thân Thanh Thụy, không ngại nói thái độ coi nhẹ anh giống như vật thỏa mãn dục vọng hắn thích có thể gọi đến, chán ghét có thể đuổi đi như gọi cún, riêng mấy cái này đã đủ bị người ta nhổ nước bọt dìm chết, ném đá chôn sống cho hả dạ bõ tức rồi.

Bây giờ có ăn năn hối hận đều vô ích, tâm quân tan nát đã không còn muốn quay lại, làm gì níu giữ cũng vô dụng. Tất cả biểu hiện bây giờ, cuối cùng chỉ là trò hề cho người ta chỉ vào cười chê.

Dì định bụng nấu lại chút cháo cho hắn ăn, cả ngày nằm lả chẳng ăn miếng cơm nào rồi, tiếng chuông cửa đã thu hút sự chú ý của dì.

Dì chạy xuống lầu mở cửa, không ngờ là Tiêu Chiến, trên tay cầm túi thuốc.

"Con không phải muốn kệ Vương tiên sinh ư?"

Tiêu Chiến cười trừ, khẽ đáp:

"Lương tâm hơi dằn vặt khó ngủ yên. Bây giờ là hàng xóm, con miễn cưỡng có thể phụ dì chăm sóc tên nhóc to xác kia đôi phần. Con không muốn cậu ta cảm ơn hay nhớ nhung gì con, chẳng qua con muốn giúp người, bất phân tốt xấu lần này."

"Đứa trẻ ngốc! Con cũng thật tình tàn nhẫn lắm đấy, con đang reo hy vọng cho Vương tiên sinh."

"Con hiểu. Vương Nhất Bác là người cứng đầu, ngu ngốc đáng thương. Dì yên tâm, cậu ta chỉ đang quen thuộc có con ở bên, sau này dần dần ít đi chăm sóc của con, tự khắc sẽ quên con là ai thôi."

"Dì không nghĩ Vương tiên sinh chỉ vậy với con đâu."

Tiêu Chiến mỉm cười, cay đắng:

"Dì, có thế nào cũng trễ rồi. Cơ hội con cho đi là Vương Nhất Bác không chịu nhận. Con giúp cậu ta khỏi ốm xem như cảm ơn vụ việc lần trước, hai bên hòa nhau. Dì cũng mở lời, chẳng lẽ con đành lòng nhắm mắt làm ngơ mãi được?"

Dì Thục không nói gì nữa, trầm tư quan sát Tiêu Chiến xắn tay áo vào bếp, nấu cháo cho Vương Nhất Bác.

Nấu xong anh đem lên cùng thuốc cảm cho hắn, thấy hắn yếu ớt trên giường, ánh mắt chỉ còn thương hại, chẳng có chút xót thương vì tình yêu bao dung chở che nào.

"Vương Nhất Bác, dậy, mau dậy ăn chút gì đó rồi uống thuốc hạ sốt đi."

Hắn rên rỉ, hừ hừ bất mãn, lắc đầu muốn từ chối.

"Đừng nháo." Tiêu Chiến mềm giọng, dỗ dành "Mau dậy đi, chịu khó chút liền khỏi bệnh rồi."

Vương Nhất Bác lùng bùng lỗ tai, đầu óc choáng váng nặng trịch, mơ mơ hồ hồ quay cuồng như kẻ say, cuối cùng cũng nghe ra được giọng nói dịu dàng ôn nhu thân thuộc bấy lâu, chậm rãi mỏi mệt mở mắt, khàn khàn lên tiếng:

"Tiêu Chiến? Là anh sao?"

"Ừm."

"... "

"... Sao thế?"

"Chắc em mơ rồi. Anh của bây giờ khinh miệt chán ghét em lắm mà. Làm sao lại thèm để tâm đến em được đây?"

Vương Nhất Bác yếu ớt trào phúng cười mấy tiếng, kết quả thành ho khù khụ, cổ họng đau rát, đôi mắt đỏ hoe ngậm sương, yếu ớt đáng thương cực hạn, đáy mắt Tiêu Chiến vẫn bình lặng lạnh nhạt như thế, chẳng có chút xao động nào.

"Không phải mơ, là tôi." Tiêu Chiến ân cần vuốt xuôi cổ họng hắn cho hắn bớt ho "Dậy ăn rồi uống thuốc, cố gắng lên."

Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi ấm thân thuộc như đã khảm sâu vào từng ngóc ngách linh hồn, xác định anh thực sự đang ở bên cạnh hắn, không phải do hắn tưởng tượng ra, xúc động đến nỗi muốn khóc. Hắn nghe lời gắng gượng ngồi dậy, nhận lấy bát cháo từ anh, hương vị cháo anh nấu rất đặc biệt, hắn ăn liền nhận ra ngay.

"Ngoan ngoãn nghe lời dì Thục, ăn rồi uống thuốc tử tế, đừng làm loạn lên bằng cách hành hạ bản thân như thế, ấu trĩ."

Hắn ngẩn ngơ nhìn bát cháo hắn đã cố ăn dù mệt rã cơ hàm, nhức toàn thân, nó đã vơi hơn nửa, nước mắt lưng tròng, quay sang đối mắt cùng anh, nghẹn ngào:

"Anh có thể ở lại đêm nay không? Cho tới khi em ngủ? Hoặc... Hoặc đừng về ngay có được không?"

Tiêu Chiến do dự vài giây, gật đầu.

"Uống thuốc."

Vương Nhất Bác nhận lấy thuốc uống, anh bảo nằm liền nằm xuống ngay, Tiêu Chiến dặm lại chăn cho hắn, toan bê bát cháo xuống nhà, hắn mắt thấy anh muốn rời đi, vội vã níu kéo, giữ lấy mảnh đuôi lưng áo, thều thào:

"Anh, đừng đi. Làm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top