Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Cùng trượt tuyết đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự kiện cuối cùng của năm.

Sau khi nhận giải, Tiêu Chiến được nhân viên công tác đưa trở lại phòng chờ. Trước khi vào cửa, anh nhận ra có người đang nhìn mình nên vô thức quay đầu lại.

Là Vương Nhất Bác.

Trời rất lạnh, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, chiếc áo khoác nhỏ thơm lừng dưới ánh đèn sân khấu đêm nay được khoác giữa hai cánh tay. Không biết vì sao không có nhân viên đi theo, một mình, một người đứng ở cuối hành lang.

Cậu tình cờ đứng dưới một cụm đèn.
Làn da trắng nõn, lạnh lùng bị ánh đèn làm cho mờ nhạt, khác hẳn với vẻ rực rỡ chói mắt trên sân khấu, lúc này trông cậu đã thấm mệt, chỉ có đôi mắt nhìn khắp dãy hành lang dài.

Trực tiếp, bướng bỉnh, cuồng nhiệt. Một khắc cũng chưa từng dời đi.

Tiêu Chiến giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt thiêu đốt đó, cúi đầu và đưa tay đẩy cửa phòng chờ. Khi đầu ngón tay chạm vào tay nắm cửa, một cơn ớn lạnh ập đến, và những ngón tay không tự chủ co lại.

"Lạnh quá."

Anh cụp mắt xuống, ngơ ngác nhìn ngón tay co quắp vài giây, nhẹ giọng hỏi nhân viên bên cạnh:

"Sắp có tuyết sao?"

Nhân viên công tác liếc nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại:

"Hôm nay không có tuyết."

Tiêu Chiến cúi đầu "Ồ" một tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào.

Nhân viên còn do dự ở cửa:

"Anh Chiến..."

Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại:

"Khi nào thì đến lượt tôi?"

Sảnh khách được sưởi ấm tốt.

Thời gian biểu diễn vẫn còn sớm, Tiêu Chiến nằm trên ghế, dùng áo khoác che mặt ngủ bù. Liên tục di chuyển, người chỉ cần nhàn rỗi là cơn buồn ngủ liền ập đến.

Chuyên gia trang điểm cùng trợ lý ở ngoài cửa thì thào bàn tán, cửa không đóng chặt, thỉnh thoảng lọt vào khe cửa vài câu nói.

"Anh Chiến ngủ rồi à?"

"Ừm..."

"Vừa rồi... anh Bác..."

"Bị anh Nhạc... kéo vào..."

"Haiz, thấy anh Bác như vậy, em ... em thật sự khó chịu "

"Bọn họ sao lại chia tay chứ?"

Những ngón tay đặt trên ghế của Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích.

Sao họ lại chia tay?

Người trợ lý rón rén vào tắt đèn. Trong bóng tối dày đặc, cậu nghe thấy một âm thanh không rõ.

Như tiếng thở dài, như tiếng nức nở.

Khi cậu lắng nghe cẩn thận, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nông của Tiêu Chiến trong giấc ngủ say.

Bốn mươi phút sau.

Khi chuyên gia trang điểm lại mắt cho Tiêu Chiến, đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra đuôi mắt của anh có màu đỏ hồng và đường kẻ mắt trước đó đã bị lem.

Chiến cười nhẹ nhàng

"Dị ứng rồi." Anh giải thích.

Tiết mục biểu diễn xong đã qua ngày mới.

Người trợ lý đưa Tiêu Chiến đến xe của bảo mẫu đột nhiên nói muốn đi vệ sinh. Tài xế cũng không có ở đó. Chỗ đậu xe vừa hay đèn bị hỏng nên ánh sáng bên trong rất kém.

Sự mệt mỏi đã lan khắp tứ chi. Tiêu Chiến quá lười mở điện thoại để chiếu sáng. Anh mở cửa và mò mẫm lên xe.
Một bàn tay nắm lấy tay anh từ trong chiếc xe tối om.

Tiêu Chiến bị bàn tay đó kéo vào trong xe, loạng choạng ngã xuống, sau đó được ai đó đón lấy. Hơi thở người đó phả vào bên tai, mang theo hơi ấm ẩm ướt.

Tiêu Chiến ngay lập tức bật điện thoại và ném nó xuống dưới ghế. Anh không còn đủ sức để đẩy đôi tay đang muốn ôm mình vào lòng, ngay cả giọng nói cũng nặng nề yếu ớt.

"Vương Nhất Bác, em làm gì vậy?"

"Làm anh" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thì thầm hai từ này vào tai anh.

"Em điên rồi!"

Tiêu Chiến vội vàng vùng vẫy, giống như máu toàn thân đều dồn hết lên mặt.

Vương Nhất Bác kẹp chặt tay Tiêu Chiến, xoay người, đè anh dưới thân, lại ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, cho đến khi giữa hai người không còn khoảng cách.
Cậu điên cuồng gần như nghiến răng nghiến lợi cúi người xuống.

"Sớm đã điên!"

Lời nói rất dữ dội, nhưng một giọt nước mắt bất ngờ rơi trên mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang ngây người, đôi môi của Vương Nhất Bác đã áp lên môi anh.

Vương Nhất Bác hôn người rất mãnh liệt. Răng môi triền miên, như thật sự muốn nuốt người vào bụng. Hai tay Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kẹp chặt trên đầu, không biết là không thoát ra được hay căn bản không muốn thoát ra.

Giọt nước mắt của Vương Nhất Bác rơi trên mặt anh đã trở nên lạnh như băng.
Anh để Vương Nhất Bác hôn mình trong bóng tối.

Khi Vương Nhất Bác hôn đến phát mệt, cậu mới day day trán thở dốc. Anh rất bình tĩnh hỏi cậu:

"Em có nhớ chúng ta đã chia tay không?"

Vương Nhất Bác khựng lại. Cậu vùi mặt vào cổ Tiêu Chiến. Vẫn không lên tiếng. Im lặng hồi lâu, cậu đột nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng "Ca ca".

"Này."

Tiêu Chiến gần như phản ứng lại ngay lập tức.

"Đi trượt tuyết đi."

Vương Nhất Bác buông bàn tay đang ôm Tiêu Chiến nãy giờ, quay sang nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay của anh, đan cài vào nhau.

"Năm ngoái anh đã nói rằng năm nay khi tuyết rơi chúng ta sẽ đi cùng nhau. Quên rồi sao?"

Tiêu Chiến rơi vào trạng thái thôi miên trong giây lát.

Giờ này năm ngoái.

Họ mỉm cười với nhau trên sân khấu tràn ngập ánh đèn rực rỡ và những tiếng cổ vũ lớn. Sau sự kiện, Vương Nhất Bác đã kiếm được một chiếc xe jeep bụi bặm từ đâu đó và chở anh đi khắp thành phố.

Bạn nhỏ làm việc liên tục 18 tiếng dường như không biết mệt là gì, mắt sáng ngời, lén hôn trộm anh khi chờ đèn đỏ, sau đó tâm trạng lập tức sa sút sau khi dự báo thời tiết nói rằng đêm nay sẽ có tuyết.

"Khi nào anh mới đi trượt tuyết với em?"

Tiêu Chiến đưa tay nhéo cái má phồng lên vì hay phàn nàn của cậu, cam đoan:

"Năm sau, khi tuyết rơi."

Lúc trở về quả thật có tuyết.

Hai người quấn quít lấy nhau, bất chấp tuyết rơi, chậm rãi nắm tay nhau đi về nhà. Khi đó, Tiêu Chiến vẫn nghĩ rằng rất nhiều, rất nhiều năm về sau, bọn họ cũng nhất định có thể giống như vậy, tay trong tay cùng nhau về nhà.

"Trượt tuyết xong, em sẽ không làm phiền anh nữa."

Vương Nhất Bác đột nhiên nói.

Tiêu Chiến rút ra khỏi ký ức, đầu óc trống rỗng, gần như vô thức đáp lại ngắn gọn đơn giản chữ "Ừ".

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến ngồi trong xe một lúc.

Lúc trợ lý lên xe, anh đã ngủ say đến mức chăn bị tuột sang một bên cũng không biết. Người trợ lý cố gắng đắp chăn cho anh, đột nhiên nhận ra gương mặt anh ướt và lạnh.

Có phải cốc nước lại lần nữa tràn ly?

Cảm giác được động tĩnh, Tiêu Chiến áp đầu, dựa trán vào cửa sổ, gần như mơ màng lẩm bẩm:

"Sắp có tuyết sao?"
.
.
.

Tuyết năm nay đến rất đột ngột. Bất ngờ đến mức dự báo thời tiết cũng không báo trước.

Tiêu Chiến vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ vào sáng sớm, lúc này mới phát hiện tuyết đã rơi.

Tuyết rơi không quá nhiều, không biết bắt đầu rơi từ khi nào, trên mặt đất đã tích tụ thành một lớp mỏng.

Tiêu Chiến mở cửa sổ và mặc cho những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay. Là một người miền Nam, phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy tuyết thật sự rất phấn khích. Thế nhưng, sau khi bông tuyết tan thành những vì sao lạnh lẽo ẩm ướt trong lòng bàn tay, ánh sáng trong mắt anh cũng lập tức mờ đi.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là trợ lý của Vương Nhất Bác.

Không đợi Tiêu Chiến kịp mở miệng, cậu ta đã lo lắng đến mức không có thời gian chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề.

"Anh Chiến, Nhất Bác có đi cùng anh không?"

"Không có ở đây."

"Haiz, làm sao bây giờ? Hôm nay tan làm anh ấy nói muốn đi ra ngoài một chuyến, sau đó một mình lái xe đi, đến bây giờ còn chưa trở lại, cũng không biết đi làm gì, sáng mai còn có một cảnh quan trọng..."

"Đừng lo." Tiêu Chiến nhẹ giọng an ủi, "Nhất Bác không phải loại người không quan tâm đến công việc."

"Nhưng lúc này đã hơn ba giờ sáng, cảnh quay buổi sáng là bảy giờ, trang điểm mất một giờ, nếu anh ấy không trở về thì không kịp... Có truyền thông đặc biệt tới quay phim, nếu anh ấy đến muộn không biết bọn họ sẽ viết như thế nào nữa!"

Tiêu Chiến đột nhiên hỏi một câu:

"Bên đó có tuyết rơi không?"

"Có tuyết rơi, gần mười một giờ lúc bọn em tan làm."

Trái tim của Tiêu Chiến lỡ một nhịp.

Anh chạy về phía cửa với đôi chân trần và mở cửa. Đèn cảm biến ở lối vào nhấp nháy.

Vương Nhất Bác đang đứng trong sân.

Cậu quay lưng về mảng bầu trời tối tăm và tĩnh lặng, đứng giữa những bông tuyết tuôn rơi, chung quanh là vô số dấu chân dày đặc hỗn loạn, bên cạnh đó là một đống tuyết nhỏ không rõ hình thù.

Thấy Tiêu Chiến đi ra, cậu sững người một lúc. Cậu vươn ngón tay, do dự một lát, cuối cùng chỉ một đống tuyết nhỏ không rõ hình dạng dưới chân mình.

"Em muốn làm người tuyết cho anh, nhưng tuyết ít quá..."

Tiêu Chiến chỉ có thể nhận ra trên đỉnh đầu đống tuyết kia tựa hồ có hai cái lỗ tai thỏ.

"Anh sẽ đưa cậu ấy về."

Anh cúp điện thoại, mặt lạnh lùng không nói gì, nắm lấy tay Vương Nhất Bác kéo vào nhà, đắp cho cậu một tấm chăn lớn, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Vương Nhất Bác đi đến cửa bếp với vẻ mặt không tự nhiên, dựa vào khung cửa, ho nhẹ một tiếng:

"Em chỉ muốn tìm việc gì làm lúc rãnh rỗi..."

Tiếu Chiến cười một tiếng.

Anh đánh rơi chiếc thìa đang khuấy sữa, quay đầu nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, mang theo nụ cười trên mặt, chậm rãi gằn từng chữ:

"Một người tan làm lúc mười một giờ đêm, sáu giờ sáng phải làm việc tiếp, rất rảnh sao?"

Anh đang tức giận.

Mặc dù anh ấy đang cười, nhưng mỗi lời anh thốt ra đều mang theo sự tức giận.

"Em mất hai tiếng để đến đây, và thêm hai tiếng nữa để nặn người tuyết. Nếu anh không mở cửa, em đắp người tuyết xong định bỏ đi à? Vương Nhất Bác, em là người sắt sao? Không cần phải ngủ sao?"

Vương Nhất Bác nắm chặt chăn, ho khan vài tiếng, lắp bắp nói:

"Em, em, em chỉ là nghĩ, không phải anh thích người tuyết sao? Cho nên, cho nên..."

"Vậy là em đã mất nhiều công sức như vậy để đắp cho anh một người tuyết thôi sao?"

"Em, em..."

"Vương Nhất Bác, anh 29 tuổi rồi. Người lớn chỉ bàn luận việc tốt việc xấu. Người tuyết của em sẽ chỉ mang đến cho anh nhiều rắc rối hơn là cảm động. Em có hiểu không?"

Vương Nhất Bác lấy chăn lau tóc, lau được nửa chừng thì dừng lại, kéo chăn rủ xuống che nửa khuôn mặt. Cậu cúi đầu, mái tóc ướt nửa phần che đi đôi mắt, nửa khuôn mặt không bị chăn che lại tái nhợt như tờ giấy, môi mấp máy, cuối cùng không nói gì.

Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu và đặt sữa nóng lên tay cậu. Giọng điệu nhàn nhạt nói:

"Uống cái này đi, rồi tắm nước nóng, tay lạnh quá, lát nữa anh đưa em về."

.
.
.

Tiêu Chiến lái xe đưa Vương Nhất Bác về.

Vương Nhất Bác quấn chăn cuộn tròn trên ghế phụ, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Tiêu Chiến thỉnh thoảng liếc nhìn cậu.
Tất cả những gì có thể nhìn thấy là một búi tóc nhô ra khỏi tấm chăn. Thoạt nhìn nó trông rất cứng, nhưng thực sự mềm mại khi chạm vào.

Tiêu Chiến nghĩ về ngày đầu tiên họ ngủ cùng nhau. Khi anh thức dậy vào buổi sáng, nhìn tóc Vương Nhất Bác gợn sóng, cười đến không dừng lại được.

"Giống như Ngưu Ma Vương!"

Anh vừa bình luận vừa cười.

Vương Nhất Bác rất khó chịu, lật người đè anh xuống.

"Em vốn cầm tinh con trâu!"

Bốn giờ sáng trên đường không có nhiều xe, trời còn tối, thỉnh thoảng đèn chiếu hậu của những chiếc xe vượt lên phía trước lại sáng đến kinh ngạc, kéo ra một quầng sáng dài mờ ảo chập chờn.

Tiêu Chiến đưa tay dụi mắt. Anh có một chút loạn thị, ánh đèn khiến anh cay mắt.

Tiêu Chiến trực tiếp lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn. Sau khi xe dừng lại, anh xem thời gian, vẫn còn nửa tiếng nữa.

Vương Nhất Bác không nhúc nhích, cả người bị chăn ôm chặt. Tiêu Chiến vỗ nhẹ vào cậu, lại bị cậu nắm lấy cổ tay.
Cậu dùng lòng bàn tay quấn lấy những ngón tay của anh.

"Mười phút thôi."

Thanh âm thật thấp, mang theo chút âm mũi.

Rất hiếm khi Tiêu Chiến không từ chối. Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, sức nắm ngày càng chặt.

"Em biết anh đang suy nghĩ gì."

Thanh âm của cậu từ trong chăn phát ra nghẹn ngào, trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh lạ thường, từng chữ đều rõ rất ràng.

"Nếu em nói em không sợ, cùng lắm thì cùng nhau mất tất cả. Anh nhất định sẽ xem thường em, hơn nữa còn mắng em điên vì tình."

"Anh biết, anh không phải là một người bạn trai tốt. Mặc dù anh rất muốn tất cả mọi người biết rằng em là của anh, nhưng anh không thể nắm tay em ở nơi đông người, không thể gọi tên em ở nơi công cộng, thậm chí không thể nhìn em nhiều hơn ở nơi có camera."

"Ca ca, em muốn đánh cược. Em có thể cho anh không nhiều lắm, nhưng những gì có em nhất định sẽ đưa hết cho anh. Cho dù chia tay, cũng vậy."

Vương Nhất Bác rất ít khi nói nhiều.
Ở thời điểm chữ cuối cùng thốt ra, cậu dứt khoát buông lỏng tay Tiêu Chiến.

Tháo chăn ra, cởi dây an toàn, mở cửa xe.

Trước khi nhấc chân xuống xe, cậu thấp giọng lẩm bẩm:

"Hôm nay là lỗi của em, em rất muốn... Mà quên đi, sau này sẽ không như vậy nữa."

Nói xong, cậu xuống xe mà không nhìn lại, thậm chí không quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến một lần.

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác biến mất trong góc khuất của ánh sáng, sau đó kéo chiếc chăn vẫn còn hơi ấm, bắt chước động tác của cậu, quấn người lại và cuộn người thành một khối, cho đến khi chút nhiệt độ còn sót lại đó từ từ biến mất.

Khi Tiêu Chiến trở về nhà thì đã gần trưa. Tuyết đầu mùa đã ngừng rơi, người tuyết trong sân đã hòa tan hơn phân nửa.

Anh dừng lại bên cạnh một đống tuyết nhỏ mơ hồ có hình dạng như những chiếc tai thỏ, và lặng im nhìn nó một lúc lâu, sau đó cẩn thận di chuyển đống tuyết vào tủ lạnh.

Ngay sau đó anh gửi wechat cho Vương Nhất Bác.

"Cùng trượt tuyết đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top