Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Anh giờ là chiếc lá rụng cùng tần số với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ước nguyện trượt tuyết cuối cùng cũng được thực hiện.

Bởi vì sự cố cáp treo ở sân trượt tuyết lần trước khiến trong lòng còn sợ hãi, hai người cố tình đổi sang một sân khác.

Vương Nhất Bác cũng giống như lần trước, tự tay mua vé, thuê thiết bị, tìm huấn luyện viên, chọn đường tuyết.

Tiêu Chiến thắc mắc:

"Em lén lút tới đây sao? Sao mỗi một nơi đều quen thuộc như vậy?

"Wow, thật nhiều người a~!"

Vương Nhất Bác sờ mũi và đột ngột thay đổi chủ đề.

Cậu đương nhiên sẽ không lén lút một mình tới đây, chẳng qua là đã chuẩn bị trước chiến lược mà thôi.

——Đã lâu lắm rồi.

Trước đây cả hai đều có cơ hội trượt tuyết nên cũng có chút nền tảng.

Chẳng qua vì cơ thể của Tiêu Chiến không được linh hoạt, chỉ có thể coi là người mới bắt đầu.

Vương Nhất Bác thì khác.

Cậu khom người từ sườn dốc trượt xuống, lên xuống lưu loát, thắng xe thành thạo, tư thế thoạt nhìn vừa phong độ vừa chuyên nghiệp.

Một chút cũng không nhìn ra là một người mới học được vài lần.

Huấn luyện viên khen ngợi cậu ấy từ đầu đến cuối, từ khả năng giữ thăng bằng đến khả năng kiểm soát cơ thể và khả năng thích ứng.

Tiêu Chiến nửa đùa nửa thật:

"Thầy mà khen tiếp, tôi nghi ngờ rằng chúng tôi không cần trả tiền nữa."

Huấn luyện viên vẫn không tiếc lời khen:

"Cậu ta thật sự lợi hại! Học phí giảm một nửa!"

Tiêu Chiến lấy bả vai đụng đụng Vương Nhất Bác.

"Em lợi hại quá, Thầy Vương!"

Giọng điệu chua ngoa.

Vương Nhất Bác hắng giọng, không dám nói tiếp.

Chỉ là khóe miệng bất giác cong lên.

Anh ghé vào tai Tiêu Chiến hỏi:

"Anh ghen tị à?"

Tiêu Chiến đảo mắt và phớt lờ cậu, một mình đi lên con dốc thoai thoải.

Là người mới học trượt tuyết, Tiêu Chiến học cũng rất nhanh, lá gan cũng đủ lớn, lớn đến mức vừa mới học được "phanh xe", đã dám từ trên sườn núi thoải mái chậm rãi trượt xuống.

Ngược lại, Vương Nhất Bác ở bên cạnh lo lắng đến mức trượt về phía trước mặt anh, đưa tay ra, cẩn thận che chở cho anh, sợ anh ngã xuống.

Tiêu Chiến không nhịn được cười:

"Em biết bộ dạng bây giờ của em như thế nào không?"

"Như thế nào?"

"Em chưa từng chơi trò đại bàng bắt gà con à? Trông em giống như một con gà mái già dang rộng đôi cánh che chở cho đàn con!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Nhất Bác xòe hai tay ra: "Bảo bối không nghe lời, thị lực kém, bảo bối sẽ gặp nguy hiểm..."

Tiêu Chiến trượt đến giữa hai tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái.

"Đi chết đi! Buồn nôn muốn chết!

Vương Nhất Bác rất thích trông chừng Tiêu Chiến bởi vì cậu rất hay ghen.

Mà ghen tuông thì không vui chút nào.

Nhìn khoảng cách giữa huấn luyện viên và Tiêu Chiến càng lúc càng thu hẹp, Vương Nhất Bác dù hiểu rất rõ ràng đó là yêu cầu dạy học, nhưng cậu không thể kiểm soát được tâm trí của mình.

Chua gần chết!

Cậu ngừng trượt, và chỉ mang theo tấm ván, ở trước mặt Tiêu Chiến lúc ẩn lúc hiện, một tiếng Chiến ca, hai tiếng Chiến ca.

Người yêu của cậu quá ưu tú. Thân hình dù khoác trên người bộ đồ trượt tuyết màu trắng nặng nề nhưng không hề cồng kềnh mà lại có một sự nhẹ nhàng, thanh mảnh đặc biệt.

Nó khiến cậu nhớ lại khoảng thời gian họ quay phim cùng nhau.

Trong cái nóng ngột ngạt của mùa hè năm đó, trang phục của Tiêu Chiến được xếp tầng tầng lớp lớp và cuối cùng được thắt lại bằng thắt lưng màu đen. Vòng eo của anh thon đến kinh ngạc, lúc nhảy nhót chơi đùa, cảm giác hơi cong một chút sẽ bị bẻ gẫy.

Mắt cậu rực lửa.

Chỉ mong nhanh chóng kết thúc công việc, nhanh chóng tẩy trang, nhanh chóng trở lại khách sạn.

Nhanh chóng kéo người vào phòng mình.

Nhanh chóng xé bỏ những bộ trang phục diễn vướng bận, dùng hai tay bóp chặt eo nhỏ kia.

Từ phía sau.

Muốn làm gì thì làm.

Bây giờ ý nghĩ đó lại xuất hiện.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ mặt, cố gắng làm cho đầu óc mình sạch sẽ một chút.

Tiêu Chiến vừa vặn từ trên đỉnh dốc chậm rãi trượt xuống, từ trên xuống dưới, giống như một con bướm trắng nhẹ nhàng bay lượn.

—— nhẹ nhàng chập chờn, muốn bay mà không thể bay.

Tư duy của Vương Nhất Bác là thẳng tắp, suy nghĩ của cậu chỉ biết đi thẳng tới, ngược lại đôi khi cũng có một phen lãng mạn.

Như bây giờ,

Cậu đang nghĩ trong đầu: từ nay trong số các loài bướm, cậu yêu nhất là bướm trắng.

Cậu chậm rãi đi bên cạnh Tiêu Chiến, và khi anh đã hoàn toàn thành thạo tư thế cơ bản, cậu bắt đầu trượt xung quanh anh như thể hiện kỹ năng.

"Học không?"

"Lạc diệp phiêu?" - Tiêu Chiến chưa từng ăn thịt con heo đó, nhưng anh đã từng thấy con heo đó chạy.

Vương Nhất Bác đắc ý trượt một đoạn ngắn sau đó trượt trở về.

"Học không?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu quan sát động tác của cậu một chút, kiên quyết lắc đầu:

"Không học, không học. Hai tấm ván của anh mới trượt ra dáng vẻ một chút. Tấm ván của em vừa nhìn liền biết sẽ ngã, tay chân già nua của anh không làm được đâu."

Vương Nhất Bác vội vàng phản bác:

"Anh mới bao nhiêu tuổi chứ! Em lôi kéo anh học, tuyệt đối sẽ không để cho anh ngã! Anh chỉ cần đặt tâm trí của mình vào đó là được rồi! "

Tiêu Chiến không thể nhịn cười:

"Em gấp gáp cái gì? Không nghe ra anh đang trêu em à? Học, học, học. Bao nhiêu người mong thầy Vương chủ động dạy cho còn không được, làm sao anh có thể không học."

Lý do muốn học rất đơn giản.

Trước đó, khi anh kiểm tra thông tin về động tác Lạc Diệp Phiêu. Anh thấy có người miêu tả cảm giác khi Diệp Phiêu một mình rơi xuống, giống như chiếc lá rơi một mình phiêu du trên cánh đồng tuyết, không có bạn cùng tần số để đồng hành hay đồng cảm.

Anh không muốn Vương Nhất Bác trở thành chiếc lá rơi cô đơn đó.

Vương Nhất Bác dạy rất nghiêm túc.

"Đạp mạnh gót chân của anh, và cơ thể của anh sẽ đi theo hướng anh đang trượt. Nếu anh đi về bên trái, cơ thể của anh sẽ nghiêng về bên trái. Đúng vậy! Bây giờ quay sang bên phải, và cơ thể của anh sẽ nghiêng về bên phải."

Cậu nắm lấy tay Tiêu Chiến, từ từ dẫn người anh trượt về phía trước, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh:

"Kiểm soát trọng tâm."

"Hãy tưởng tượng mình là một chiếc lá rơi, đang đi theo hình chữ "Z".

Tiêu Chiến học nghiêm túc không kém.

Anh tập trung cao độ, thả lỏng cơ thể, để Vương Nhất Bác từ từ dẫn anh về phía trước.

Mỗi khi anh sắp ngã, Vương Nhất Bác đều phản ứng nhanh đến kinh ngạc, buông tay anh ra, vòng tay qua eo anh, để anh dựa vào vai mình, ổn định một lúc rồi mới tiếp tục nắm tay anh bắt đầu vòng thực hành mới.

Vương Nhất Bác chính là như vậy.

Không nói nhiều, cũng không dễ dàng hứa hẹn, nhưng lời đã nói chắc chắn đều sẽ làm được. Cho dù cái gì cũng không nói, cũng sẽ lặng lẽ đi làm.

So với những lời yêu thương ngọt ngào, cậu là người thể hiện tình yêu trực tiếp bằng hành động.

Cho dù từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ nói ra ba từ đó.

Nhưng tình yêu của cậu giống như nước tràn ly, ngay cả một người mù cũng có thể nhìn thấy nó.

Cậu sẽ không mệt mỏi thuyết phục anh  ăn bằng nhiều cách khác nhau.

Sau khi anh ấy tùy tiện nói "anh không muốn giặt đồ", cậu trực tiếp gửi máy giặt cho khách sạn và đoàn kịch.

Bất kể đi đâu, cậu sẽ gửi cho anh đặc sản địa phương, kể cả sau khi họ chia tay.

Suýt chút nữa thì ngã xuống, Tiêu Chiến nằm trên vai Vương Nhất Bác, nhỏ giọng hỏi:

"Sao em lại tốt như vậy?"

Vương Nhất Bác vỗ nhẹ vào lưng anh như dỗ dành một đứa trẻ.

"Sao anh lại tốt như vậy?"

Tiêu Chiến không nhận thua:

"Sao em tốt thế?"

Vương Nhất Bác cũng không tỏ ra yếu thế:

"Sao anh tốt thế?"

Hai người hết anh tới tôi đi hết mấy hiệp, liên tục lặp lại lời nói và giọng điệu của đối phương, sau đó đột nhiên ý thức được loại hành vi này ấu trĩ đến thế nào, liền xấu hổ đánh nhau một trận.

Sau cuộc cãi vã, khi luyện tập trở lại, Tiêu Chiến cảm thấy giống như mình được đả thông kinh mạch

Khi Vương Nhất Bác hơi khụy đầu gối, Tiêu Chiến ngay lập tức hơi ngồi xổm xuống để giữ thăng bằng. Cậu bên trái, anh liền theo bên trái. Cậu nghiêng về bên phải, và anh nghiêng về bên phải.

Hai người họ giống như hai chiếc lá rụng quấn vào nhau, trôi dạt trái phải trên con đường đầy tuyết.

Tiêu Chiến ở thời điểm lưu loát trượt đi, nhịn không được nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Đôi mắt của cậu bị che bởi kính bảo hộ, hai má sữa phồng lên, đôi môi mím chặt và một nửa khuôn mặt trông quá tập trung và nghiêm túc.

Một chú heo con nghiêm túc.

"Rất dễ thương!"

Tiêu Chiến hạnh phúc nghĩ.

Anh bây giờ là chiếc lá rụng cùng tần số với em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top