Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tôi đã từng có anh ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gửi tin nhắn "Cùng trượt tuyết đi", gần như ngay lập tức, Tiêu Chiến nhận được câu trả lời của Vương Nhất Bác.

Một chữ "Được" đơn giản rõ ràng.

Không dấu câu, không biểu cảm, không có bất kỳ manh mối nào có thể nhìn ra tâm trạng của người gửi.

Tiêu Chiến cắn môi, lấy điện thoại trên bàn chụp một bức ảnh. Nhưng vào lúc này điện thoại lại vang lên.

Vẫn là Vương Nhất Bác.

"Ngày mai em đợi anh ở sân bay XX. Tất cả sắp xếp xong rồi."

Súc tích và ngắn gọn như mọi khi.

Tiêu Chiến liếc nhìn thời gian, chỉ mới 3 phút trôi qua và Vương Nhất Bác nói rằng cậu ấy đã sắp xếp xong mọi thứ. Anh cười khổ một tiếng. Có phải bây giờ niềm tin của cậu dành cho anh là số 0?

Hẳn là lo sợ anh đổi ý.

Nghĩ lại cũng đúng.

Nếu ai đó luôn thề thốt với bạn, chẳng hạn như cùng đi trượt tuyết, chẳng hạn như ở bên bạn mãi mãi nhưng không bao giờ thực hiện nó.

Nếu là bạn, bạn có còn tin anh ấy nữa không?

.
.
.

Trong dòng người đợi chuyến bay hạ cánh ở lối ra sân bay, Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền thấy được Vương Nhất Bác.

Cậu ấy rất dễ nhận ra.

Ngay cả khi khăn quàng cổ, mũ và khẩu trang được trang bị đầy đủ, ngay cả khi chiếc mũ lưỡi trai thấp đến mức che hoàn toàn nửa trên của khuôn mặt.

Môi mím chặt, đường cong hàm dưới lạnh lùng, tư thế xa cách.

Nó vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa cậu và những người xung quanh.
Cứ như thể mọi thứ xung quanh đều trở thành bảng nền cho cậu ấy.

Tiêu Chiến cúi đầu và hạ vành mũ xuống để che tầm nhìn của mình. Một lúc sau, anh lại ngẩng đầu lên, kéo vali đi về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đang ngẩn người dựa vào cột, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra, cậu lập tức đứng thẳng người, giơ tay lên, ngón tay cong cong vài cái xem như chào hỏi.

Bầu không khí giữa hai người hết sức vi diệu, ngoại trừ lần gặp mặt trước cũng không tính là vui vẻ, còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

Sau khi chia tay, cùng bạn trai cũ đi du lịch là loại trải nghiệm gì?

Vương Nhất Bác kéo vali của Tiêu Chiến, im lặng dẫn anh xuyên qua bãi đỗ xe lớn, rồi đi thẳng đến một chiếc xe tải, trên xe có tấm biển "Khách sạn XX" to đùng rất dễ thấy.

"Khách sạn?"

"Ừm, khách sạn. Đã hơn trăm năm rồi, còn có mèo."

"Có mèo sao? Mèo gì?" Tiêu Chiến đột nhiên có hứng thú.

Vương Nhất Bác liếc nhanh Tiêu Chiến một cái, sau đó cúi đầu khởi động xe, giữa tiếng động cơ ầm ĩ, mắt nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc nói:

"Dễ thương."

.
.
.

Khách sạn nằm bên hồ nước dưới chân núi tuyết trắng xóa đầy cổ kính.

Lối vào là một khoảng sân, rêu xanh dọc theo thềm đá leo lên trên những tảng đá lớn lởm chởm. Giữa sân mọc lên một gốc cây kỳ lạ.

Cành cây chằn chịt, một nửa lá đỏ một nửa lá xanh.

Tiêu Chiến chưa từng thấy qua loại cây quái lạ như vậy, không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Vương Nhất Bác nhìn theo tầm mắt của anh.

"Là hai cái cây."

Lúc này Tiêu Chiến mới "ồ" một tiếng.

Vương Nhất Bác thở dài.

"Muốn biết chỉ cần hỏi."

"Vậy sẽ làm phiền người khác."

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến với vẻ mặt khác thường. Cậu không nói gì, cầm vali bước nhanh lên bậc thang, bước chân vừa lớn vừa nhanh, tạo nên cơn gió cuốn lấy những cành cây hai bên, làm xuất hiện một làn sóng xanh nho nhỏ.

Tiêu Chiến quá quen với thái độ này của Vương Nhất Bác.

Cậu ấy đang tức giận.

Có lẽ vì từ "người khác".

Mặc dù ý định ban đầu của Tiêu Chiến về "người khác" là chỉ những người trong khách sạn, nhưng suy nghĩ của Vương Nhất Bác là tư duy đường thẳng, đọc đúng số vào đúng chỗ ngồi.

Một Vương Nhất Bác tức giận rất dễ dỗ dành.

Ôm và hôn một cái, lắc lư một cái. Cậu ấy sẽ ngay lập tức kìm nén tiếng cười, và quay sang náo động.

Vương Nhất Bác dễ dỗ như vậy, cần thêm tiền tố - "bạn trai của Tiêu Chiến".

Loại bỏ tiền tố này, mối quan hệ của họ trở thành người lạ quen thuộc nhất. Không có lý do gì để anh làm nũng dỗ dành, chứ đừng nói đến ôm và hôn.

Cho nên theo bản năng Tiêu Chiến vươn tay ra muốn kéo lấy quần áo Vương Nhất Bác, nhưng lại chậm rãi hạ xuống.

Tỉnh táo lại đi!

Anh siết chặt lòng bàn tay.

Người đẩy em ấy ra xa không ai khác chính là mày.

.
.
.

Cả khách sạn lặng lẽ không có tiếng người.

Bây giờ là mùa trượt tuyết cao điểm, nhưng trong khách sạn này, Tiêu Chiến không nhìn thấy bất kỳ vị khách nào ngoài họ.

Nhân viên dẫn đường nhìn Vương Nhất Bác một cái, nhỏ giọng giải thích:

"Hai ngày nữa có bão tuyết, cho nên hiện tại không có ai."

Anh ta chỉ vào cầu thang phía trước và nói tiếp:

"Đi từ đây lên là đài quan sát. Ngắm tuyết trong cơn bão cũng là một trải nghiệm tuyệt vời."

Tiêu Chiến hiểu ra, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài hành lang thủy tinh. Mây chì dày đặc, quả nhiên là điềm báo bão tuyết sắp tới.

"Vậy ngày mai chúng ta đi trượt tuyết đi? Phải trở về trước khi có bão tuyết, nếu không chuyến bay sẽ bị hủy."

Vương Nhất Bác gật đầu vô cảm, xoay người quẹt thẻ.

Đây là phòng tổng thống, chiếm trọn một tầng khách sạn, không gian cực kỳ rộng rãi, phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh đầy đủ mọi thứ, đồ đạc bên trong bày biện theo phong cách hiện đại và tối giản, tường trắng gạch xám, từ sàn đến trần được lắp toàn bộ bằng thủy tinh.

Theo cầu thang xoắn ốc trong phòng khách đi xuống, là một cái sân được bao quanh bởi những bức tường tre, ở giữa sân là suối nước nóng.

Tiêu Chiến vốn định hỏi Vương Nhất Bác tại sao không đặt hai phòng, nhưng sau đó nhớ lại trước khi đi đã hứa với cậu rằng, lần này sẽ cho cậu toàn quyền quyết định, nên dứt khoát ngậm miệng lại. Dù sao cũng có hai phòng ngủ.

Nhìn bên ngoài khách sạn có vẻ cũ kỹ, khoảng sân sâu và yên tĩnh, nhưng trang trí bên trong vô cùng hiện đại.

Nhấn công tắc rèm điện, bên ngoài cửa kính sát đất là khung cảnh hồ nước rộng lớn, núi phủ tuyết trắng xóa và bờ hồ tĩnh lặng như thể gần trong gan tấc.

"Wow"

Điều khiến Tiêu Chiến cảm thán không chỉ là cảnh vật trước mắt, mà còn là giá vẽ và họa cụ mà Vương Nhất Bác vừa mang đến.

"Không biết anh thích vẽ gì nên em tùy tiện mua vài món."

Tiêu Chiến chạm vào một chiếc cọ vẽ, xoa xoa lớp lông tròn mịn. Đó là thương hiệu mà anh thường dùng.

Núi tuyết, hồ nước và người bên cạnh này, trước đây anh đã từng vẽ ở Hạ Môn. Hiện tại tất cả đều ở chung một chỗ.

Thật sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên à?

***

Bữa tối được nhân viên đưa lên.

Ở nơi đất khách quê người có thể ăn lẩu là việc xa xỉ, cho dù không có nước chấm cũng không phải là điều quan trọng.

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác không biết từ đâu lấy ra một chai Lao Gan Ma

(*) Lao Gan Ma hay Old Godmother là một thương hiệu tương ớt được sản xuất tại Trung Quốc, và được bán nhiều nước trên thế giới.

Tiêu Chiến gắp cuốn thịt bò cho vào nồi lẩu.

"Em biết bây giờ em giống gì không? Như Doraemon ấy, muốn cái gì liền có cái đó."

Khóe môi Vương Nhất Bác nhếch lên, lộ ra một nụ cười mà nếu không nhìn kỹ có thể sẽ không nhận ra.

Cậu lấy ra một cái chén nhỏ, nhanh chóng trộn tương ớt cùng tương vừng, đẩy tới trước mặt Tiêu Chiến, bất thình lình thốt ra một câu: "Em là Doraemon gì chứ, ngay cả cửa em còn không có."

Lời này cậu đã từng nói trong chương trình. Tiêu Chiến nghe qua liền hiểu nên chỉ biết chuyên tâm ăn, sau đó suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được:

"Từ nay về sau... Ở nơi công cộng cẩn thận một chút, không nên nói cái gì sẽ khiến người khác liên tưởng."

Vương Nhất Bác dùng thìa vớt thịt bỏ vào trong bát Tiêu Chiến, cụp mắt nói:

"Em nói gì? Em chỉ nói thật mà thôi."

Tiêu Chiến nhíu mày:

"Em có thể lựa chọn không nói gì."

Vương Nhất Bác lập tức tiếp lời:

"Được, nếu anh cảm thấy phiền phức, sau này em không nói nữa."

Cậu đáp lại dứt khoát như thế, Tiêu Chiến hoàn toàn không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ, ngay cả giọt mồ hôi lớn rơi xuống cằm cũng không kịp phản ứng.

Vương Nhất Bác đưa tay lau mồ hôi cho anh. Những đầu ngón tay thô ráp trượt trên cằm. Rõ ràng trước kia, Vương Nhất Bác đã làm động tác này không 100 lần cũng hơn 90 lần, nhưng mà lần này, Tiêu Chiến bắt đầu lắp bắp:

"Anh cũng, cũng không, không cảm thấy phiền, nhưng em, em không thể, ây dà..."

"Không phiền? Nhưng vẫn không muốn em nói như vậy?"

Tiêu Chiến theo bản năng gật gật đầu.

Mắt kính của anh bị hơi nóng từ nồi lẩu làm mờ đi, hoàn toàn không thấy rõ mặt Vương Nhất Bác, chỉ có thể nghe thấy cậu khẽ thở dài, giọng điệu trầm thấp hơn thường ngày một chút, trong lời nói đều là bất đắc dĩ:

"Ca, vậy anh nói em nên làm như thế nào?"

Vương Nhất Bác đặt đũa lên bát.

"Em lấy một ví dụ: một chiếc thuyền nhỏ chỉ có thể chở hai người, một người biết bơi và một người không biết bơi, khi đáy thuyền bị thủng và sắp chìm, người biết bơi không muốn bỏ lại người bạn đồng hành của mình, nhưng người bạn đồng hành không nói tiếng nào đã đẩy anh ta xuống biển. Người bạn đồng hành này cho rằng nếu bản thân hy sinh để đổi lấy hy vọng sống của cho bạn mình, vì vậy anh ta có thể chào đón cái chết trên con tàu chìm mà không hề hối tiếc."

Tiêu Chiến nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc kẹt cứng: "Cái này, đây cũng là một cách."

Vương Nhất Bác lắc đầu:

"Ca, trong nước rất lạnh, người biết bơi ở trong nước thậm chí không thể bơi được 1 km, sẽ nhanh chóng đông cứng mà chết đuối, người không biết bơi cũng  vì thân thuyền chìm quá nhanh mà chết đuối.

Thật ra thuyền rất nhỏ, hai người đứng ở hai đầu thuyền giữ thăng bằng, bọn họ có thể cùng nhau chậm rãi thoát nước ra ngoài, cùng nhau tìm cách vá lỗ thủng.

Đây mới là biện pháp tốt nhất."

"Nhưng nếu bọn họ không vá được lỗ thủng, cũng sẽ chết."

"Ít nhất bọn họ cùng nhau cố gắng, hay ít nhất là bọn họ có thể chết cùng nhau. Nếu là em cho dù kết quả là như vậy, em cũng rất vui vẻ. Dù sao em rất sợ lạnh, đặc biệt sợ chết một mình trong nước vừa lạnh vừa tối."

Xà lách ngâm trong nước sốt quá lâu, ỉu xìu nhìn không ngon nữa, Tiêu Chiến cho vào miệng, phồng miệng nhai ngấu nghiến, không quên kêu Vương Nhất Bác:

"Em nếm thử cái này xem, mùi vị không tệ."

.
.
.

Tối đó không ai trong số họ đi đến suối nước nóng.

Sau khi ăn xong nồi lẩu, Tiêu Chiến giống như trốn về phòng của mình. Anh có vấn đề về giấc ngủ không phải trong một hai ngày.

Giường khách sạn mềm mại như mây, nhưng anh lại trằn trọc khó ngủ. Nửa mê nửa tỉnh, anh nghe được tiếng mèo kêu. Anh chợt nhớ ra Vương Nhất Bác từng nói trong khách sạn có mèo vì thế dứt khoát quấn áo lông xuống giường, rón rén mở cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng Vương Nhất Bác bên cạnh đóng chặt, giấc ngủ của cậu luôn luôn rất tốt, bây giờ có lẽ đang ngủ say.

Tiếng mèo kêu loáng thoáng, nghe rất thê lương. Không giống như phát tình. Tiêu Chiến là người nuôi mèo, đối với tập tính của mèo xem như tương đối hiểu rõ.

Anh mở cửa phòng, theo tiếng mèo kêu, dọc theo hành lang tìm về phía trước. Bên ngoài hành lang bóng đêm nặng nề, tiếng gió nức nở. Tiêu Chiến giẫm lên tấm thảm dày mà xốp dưới chân, đột nhiên khúc khích cười thầm. Anh nghĩ ,với tính cách sợ bóng tối của Vương Nhất Bác sẽ bị tình cảnh này dọa cho phát khiếp.

Càng đi về phía trước, tiếng mèo kêu càng lớn.

Ở phía trên.

Tiêu Chiến đi thẳng lên cầu thang. Phía trên là một không gian khổng lồ nửa khép kín được xây bằng thủy tinh, có lẽ là đài quan sát như nhân viên khách sạn nói.

Một bên đài ngắm cảnh có một phòng thiết bị gần hai mét, bức tường bên ngoài được ngăn cách bởi một hàng rào sắt, tiếng mèo kêu chính phát ra từ phía trên cùng của phòng thiết bị.

Tiêu Chiến chuẩn bị đến gần. Một bóng người liền xuất hiện đập vào tầm mắt. Thân hình cao mà gầy, động tác nhanh nhẹn dứt khoát.

Cậu trèo lên hàng rào sắt, giải cứu con mèo bị kẹt trong khe hở. Rồi sau đó cậu ôm con mèo đó ngồi xổm dưới ngọn đèn, vuốt ve nó hết lần này đến lần khác, ra sức trấn an con vật nhỏ đang sợ hãi.

Ánh sáng của đài quan sát là một dãy vàng đồng. Dưới ánh đèn, tóc của cậu bồng bềnh như sóng, toàn thân được bao phủ với một tầng ánh sáng.

- Dịu dàng như vậy.

Ôn nhu đến mức làm cho người ta muốn khóc.

Tiêu Chiến nắm chặt tay, ấn mạnh vào ngực trái.

Người đàn ông này.

Tôi đã từng có anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top