Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: The first, the last

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi da thịt trần trụi đột nhiên tiếp xúc với không khí, Tiêu Chiến nhịn không được liền co rúm lại.

Vương Nhất Bác vẫn ngậm vạt áo trong miệng, mơ hồ hỏi:

"Có lạnh không?"

Tiêu Chiến dang tay ra, kéo người lại gần, khẽ lắc đầu.

Cậu nghiêng người, ôm anh vào lòng, hôn lên môi anh thật chặt.

Vương Nhất Bác thường hôn người rất mãnh liệt.

Đầu lưỡi thọc vào, quấy nhiễu, tàn phá, một mực tiến công, hôn đến khi cả hai đều không thở nổi mới nhẹ nhàng lùi ra, nhưng hai cánh môi vẫn dán chặt vào nhau, dùng đầu răng cắn nhẹ.

Nhiệt độ cao trên người Vương Nhất Bác đốt cháy Tiêu Chiến, biến anh thành một vũng nước trong nụ hôn này.

Sau nửa năm, lần nữa được Vương Nhất Bác ôm vào lòng, anh nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

Cảnh tượng này diễn ra nhiều đêm sau khi họ chia tay.

Trong những giấc mơ.

Nhưng lúc này,  làn da nóng bỏng và nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực của Vương Nhất Bác nhắc nhở anh rằng đây là hiện thực.

Trong đầu Tiêu Chiến đột nhiên kéo ra một sợi lý trí.

Sau một lúc anh cũng lấy lại được chút hơi thở từ nụ hôn kín gió của cậu. Anh thở hổn hển, đưa tay ra chặn giữa hai người.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, đôi mắt đen và sáng nhìn thẳng vào mắt anh.

"Muốn em dừng lại?"

Tuy nói như vậy, động tác của cậu lại không ý gì là dừng lại.

Bàn tay vốn đang đặt trên ngực Tiêu Chiến lại quay sang sờ lưng anh, sau đó men theo sống lưng, trượt từ eo xuống đến xương cụt, xoa tròn trên một chỗ nhô lên nào đó.

Tiếp tục hỏi: "Muốn dừng lại?"

Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, cậu đã duỗi một ngón tay, nhanh chóng luồn vào giữa khe mông, chậm rãi xoay hai vòng rồi nhẹ nhàng rút ra, vân vê ngón tay màu nước đưa tới trước mắt Tiêu Chiến, chậm rãi hỏi lại một lần:

"Thật sự muốn dừng lại không?"

Trong mắt Tiêu Chiến như có sương mù, anh cắn môi, lấy mu bàn tay che mắt lại, quay đầu đi, không trả lời.

Vương Nhất Bác kéo ra bàn tay ngại ngùng đó, một tay giữ lấy cổ tay anh, cố định trên đỉnh đầu, tay còn lại dọc theo đường đi xuống, giữ lấy vị trí trọng yếu nhất và nhẹ nhàng xoa nắn.

Tiêu Chiến khẽ "a" một tiếng, bụng dưới ưỡn thẳng, đầu ngửa ra sau, chiếc cổ mảnh khảnh ưỡn ra trước đúng lúc đưa quả táo của mình vào miệng Vương Nhất Bác.

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Cậu dùng một tay chống đỡ cơ thể mình, treo trên người Tiêu Chiến.

Mắt dán chặt vào anh.

"Thế này còn muốn dừng sao?"

Trên giường, phản ứng cơ thể của Tiêu Chiến không bao giờ nói dối.

Anh ấy không bao giờ trả lời "dừng" hay "không dừng", anh ấy chỉ quấn chân quanh eo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhanh chóng mỉm cười, sau đó cúi người, một lần nữa dán môi lên môi anh.

Người trong ngực này, ôm thế nào cũng không đủ nhiều, hôn thế nào cũng không đủ nóng.

May mắn thay, cậu kiên nhẫn chờ đợi hơn nửa năm, cuối cùng có thể chờ được.

Làn da của Tiêu Chiến vốn nhạy cảm, sau khi bị Vương Nhất Bác hôn và cắn lên, vết hickey nông và vết răng cháy thành màu đỏ mỏng.

Anh có thể chất nhiều mồ hôi, toàn thân như vừa được vớt ra từ vũng nước, nước nhỏ từng giọt, từng giọt nóng hổi.

Nhưng nơi nóng nhất và ẩm ướt nhất trên cơ thể đều bị Vương Nhất Bác dùng ngón tay kéo căng hết lần này đến lần khác.

Hai tay anh bị Vương Nhất Bác giữ chặt trên đỉnh đầu, anh như cá nằm trên thớt, chỉ có thể chịu đựng cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng, sốt ruột vặn vẹo người.

"Vương Nhất Bác..."

Giọng nói của anh như ngậm đường, sột soạt, nhớp nháp.

"Tới ngay."

Vương Nhất Bác lấy bao cao su từ trong ngăn hành lý, dùng miệng xé toạc ra, thả lỏng đôi tay phía trên.

"Ca, giúp em!"

Cậu đỡ lấy đùi của Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn nhụi bên trong, đem hung khí của mình đưa qua.

Vật đó của Vương Nhất Bác thật sự rất lớn.

Cho dù đã làm bao nhiêu lần trước đó, sau nửa năm nhìn lại, Tiêu Chiến vẫn sẽ giật mình với khối gân xanh trước mặt.

Anh có chút xấu hổ.

Nhưng cá đã nằm trên thớt, kiếm đã trao tay người.

Đến cuối cùng vẫn bị cậu gài bẫy.

Lúc bọc thứ trong tay mình, Tiêu Chiến còn thấy nó búng nhẹ một cái. Cách bao cao su mỏng manh cũng có thể cảm giác được gân xanh nhảy lên thình thịch, liền nghĩ đến thứ này sẽ lập tức chui vào cơ thể mình dương oai diễu võ, Tiêu Chiến bất giác quay mặt đi, hai tai đỏ bừng.

"Nhớ nó không?"

Vương Nhất Bác đem mặt của anh nghiêm túc quay lại, mỉm cười và lại hôn lên.

Sau đó nhấc một chân của anh chậm rãi nhưng kiên định đẩy vào.

Tiêu Chiến cau mày.

Vương Nhất Bác hôn lên trán anh:

"Đau không?"

Tiêu Chiến đột nhiên nổi giận:

"Anh nói đau, em có dừng lại không?"

Vương Nhất Bác nằm ở trên người anh, ngậm một điểm trước ngực, dùng tay ôm chặt lấy đầu anh, nhẹ giọng xin lỗi:

"Xin lỗi, em không dừng được."

"Vậy thì đừng nói nhảm nữa... a——"

Sau nửa năm, nơi trống rỗng ấy lại bị xuyên thủng, khoái cảm run rẩy làm da đầu Tiếu Chiến tê dại.

Vương Nhất Bác hầu như không dừng lại, liên tục luân động.

Thiếu niên hơn hai mươi tuổi, không thiếu nhiệt tình đối với chuyện này, nhất là cùng người mình yêu mến.

"Vương Nhất Bác, em...chậm..."

Câu nói của Tiêu Chiến bị chấn động đến mức nói không hoàn chỉnh.

Vương Nhất Bác phát huy hết phẩm chất "trai hư" của mình, vừa lắc eo, vừa cắn vành tai của anh, kiên định nói:

"KHÔNG!"

Bình thường khi Tiêu Chiến ở chung với Vương Nhất Bác, hơi có chút ỷ sủng mà kiêu, một lời không hợp liền nổi giận.

Nhưng Tiêu Chiến trên giường cũng rất biết chịu thua.

Anh nhẹ giọng gọi:

"Nhất Bác, lưng anh đau quá."

Vương Nhất Bác lập tức dừng lại, lo lắng xoa xoa eo.

"Sao lại đau? Gần đây không có tập vật lý trị liệu sao?"

Tiêu Chiến ôm lấy cổ cậu xuống phía dưới, đưa lên môi của mình.

"Em chậm một chút nha......"

Vương Nhất Bác lúc này mới ý thức được người dưới thân ỷ vào mình lo lắng cho anh, đang làm nũng mà thôi.

Tiêu Chiến hết lần này tới lần khác đều chơi một chiêu này.

Nhưng cậu ấy thực sự chậm lại.

Chậm rãi rút ra, chậm rãi đẩy mạnh.

Ngược lại Tiêu Chiến lại bắt đầu không nhẫn nại.

Khi Vương Nhất Bác ở trong thân thể anh, dừng lại thời gian dài, gân mạch của cậu cùng hậu huyệt của anh cùng chung nhịp đập.

Cơn ngứa đó thậm chí còn điên cuồng hơn.

Dòng lý trí trong đầu đột nhiên đứt đoạn.

Dẹp mẹ lý trí đi.

Giây phút này, giây phút này, anh chỉ muốn Vương Nhất Bác.

Anh khoanh chân trên eo Vương Nhất Bác, giọng nói nhỏ đến mức chỉ còn lại tiếng thở.

"Vương Nhất Bác, nhanh lên."

"Cái gì?" Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn anh.

Tiêu Chiến xấu hổ lấy tay che mắt: "Mau lên."

"Mau lên, cái gì?" Vương Nhất Bác vẫn không buông tha.

Tiêu Chiến tuyệt vọng khuếch đại thanh âm: "Làm anh!"

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đã lật người anh lại, dùng cả người ôm lấy lưng anh, từ phía sau hung hăng đâm vào.

"Như anh mong muốn."

.

.

.

Giây phút cuối cùng.

Hai người đều đã ướt sũng nước, không rõ là mồ hôi của ai.

Nhưng có một điều rõ ràng.

Những thứ Tiêu Chiến bắn ra đều dính vào bụng dưới của Vương Nhất Bác, rồi dính trở lại cơ thể anh theo chuyển động của cậu.

Không khí tản ra mùi mồ hôi trộn lẫn hương thạch thảo.

Tiêu Chiến nằm ngửa.

Vương Nhất Bác gác hai chân anh lên vai mình, vừa di chuyển vừa hôn bắp chân anh.

Bốn mắt hướng vào nhau.

Vương Nhất Bác cúi người hôn lên mắt Tiêu Chiến.

Ánh mắt dịu dàng.

Động tác dưới thân lại hung hãn như mãnh thú mới ra khỏi lồng.

Sau một lúc chạy nước rút, cậu run rẩy phóng thích trong cơ thể Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng vuốt tóc sau gáy cậu.

Một giọt nước mắt nhanh chóng rơi vào mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top