Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Tên của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết là lần thứ mấy.

Cũng không biết là đêm khuya mấy giờ.

Tiêu Chiến nửa mê nửa tỉnh muốn xem giờ trên điện thoại, lại bị Vương Nhất Bác kéo lại.

Anh thực sự không đủ sức để đẩy tay Vương Nhất Bác ra, chỉ có thể khàn giọng trách mắng:

"Em xong chưa hả?!"

Vương Nhất Bác cười khúc khích, nghiêng đầu ngậm ngón tay của anh.

Mái tóc đen sũng nước, trên khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng hiện lên một vệt hồng nhàn nhạt.

Không nói gì, chỉ cười.

Một đôi mắt sáng đến lạ thường dưới ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn ngủ.

Lại cười.

Cậu luân động thêm vài lần nữa.

Tiêu Chiến cắn chặt môi, không thể thốt ra một lời chửi rủa nào.

Ngay cả hơi thở cũng ngắt quãng.

Anh biết điều đó.

Đừng tùy tiện trêu chọc Vương Nhất Bác.

— Cậu ta là một kẻ điên trong chuyện này.

Có lẽ cảm nhận được Tiêu Chiến đang phân tâm, Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ anh cắn một miếng.

Tiêu Chiến bị đau, chưa kịp mở miệng, môi lại bị Vương Nhất Bác ngậm lại, lời mắng chửi đều bị cậu dùng miệng chặn lại.

Cuối cùng khi anh có thể tự thở được, anh đã tức giận đến mức đã đấm Vương Nhất Bác một cái.

"Em là chó sao?"

Động tác của Vương Nhất Bác không ngừng, khi môi nhẹ nhàng lướt qua vành tai anh, vang lên một tiếng "Gâu" nho nhỏ.

Sử dụng sự dễ thương như một vũ khí để đạt được những gì mong muốn.

Đây là thủ đoạn thường dùng của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến che mặt và thấp giọng nguyền rủa.

"Mẹ kiếp, em phạm quy rồi!"

Mắng thì mắng nhưng thực ra anh rất thích

Anh nghĩ rằng không có sinh vật nào dễ thương hơn Vương Nhất Bác vào lúc này.

Lòng mềm đi trong một mớ hỗn độn.

Vì vậy anh chỉ có thể nghiến răng và để Vương Nhất Bác muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng, Tiêu Chiến vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cảm thấy ý thức của mình đang  yếu dần đi.

Trong tầm nhìn mờ ảo và hỗn loạn là khuôn mặt đẹp trai được phóng đại.

Khi cậu ấy làm loại chuyện này, biểu cảm trên mặt cậu không giống như đắm chìm, mà giống như đang hiến tế.

Thành tâm và buồn bã.

Tiêu Chiến đưa tay vuốt ve mặt cậu.

Vương Nhất Bác đem tay của anh kẹp ở giữa sườn mặt cùng bả vai của mình, làm nũng cọ hai cái.

Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay di chuyển trên đôi chân mày đang chụm lại.

"Cún con, đừng khóc..."

.

.

.

Khi tắm, hai người họ vốn là tắm cùng nhau.

Nhưng nửa chừng, Vương Nhất Bác bắt đầu không an phận.

Tiêu Chiến liền đuổi cậu ra ngoài.

Eo của anh, thật sự không xong rồi.

Nhìn qua gương trong nhà tắm, anh thấy khắp người là những vết đỏ, vết răng, chỗ nào cũng bầm tím.

Treo dây hay đập vào giá đỡ, đập đi đập lại mười lần, dấu vết lưu lại cũng không thảm như vậy.

"Đồ chó con."

Tiêu Chiến oán hận mắng một câu.

Cũng may gần đây anh không có nhiều việc, hơn nữa đang là mùa đông nên chỉ cần mặc cao cổ hoặc quàng khăn che lại là được.

Tiêu Chiến vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy được Vương Nhất Bác.

Cậu ngồi trên bệ cửa sổ đối diện phòng tắm, bộ dạng ngây ngốc.

Dây tai nghe màu đen, áo thun màu đen.

Da trắng lạnh lùng, xương hàm sắc bén.

Cả người dường như hòa vào sương.

Xa như vậy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu lập tức quay đầu lại.

Hơi nghiêng đầu, cậu nhướng mày.

Ngay lập tức, băng giá trên khóe mắt và lông mày tan biến không một dấu vết.

Trong nụ cười mang theo vài phần tươi đẹp cùng ngây thơ của thiếu niên.

Cậu cứ như vậy cười vẫy vẫy tay.

Gần thế này.

Tiêu Chiến cảm thấy mình bị mê hoặc, vốn chuẩn bị mắng "Chó con cắn bậy" đành nuốt vào trong bụng, tự động tự giác đi tới trước mặt cậu, bị cậu ôm lấy, vây vào trong ngực.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào vai Tiêu Chiến, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ anh.

Cậu giống như con chó nhỏ dùng đầu mũi cọ lung tung vài cái, cảm thấy trong lòng thỏa mãn:

"Anh thơm quá!

Sau đó, như nhớ tới việc gì, cậu cười khúc khích vài tiếng, luồn tay từ trong vạt áo Tiêu Chiến ra, cố ý nói bằng giọng thở gấp:

"Anh cũng nóng quá đi ~

Còn rất ngọt ngào ~"

Mỗi một câu nói đều mang theo âm cuối nhộn nhạo, hoàn toàn khác với người vừa mới ngồi trên bậu cửa sổ vừa quạnh quẽ lại vừa xa cách kia, quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau.

Khuôn mặt của Tiêu Chiến đỏ bừng ngay lập tức.

May mắn thay anh vẫn nhớ rằng mình có việc phải làm.

Anh quay người đẩy Vương Nhất Bác ra, rồi xắn áo thun lên.

Vương Nhất Bác gần đây tập thể dục rất hiệu quả, mặc dù trông gầy nhưng khi cởi bỏ quần áo liền lộ ra thân hình tiêu chuẩn.

Cậu để Tiêu Chiến xắn áo thun lên trước ngực, cắn gấu áo thun, phóng khoáng khoe cơ ngực và cơ bụng.

"Nếu như Chiến ca còn muốn, em không ngại tiếp tục..."

"Tiếp tục cái đầu em!"

Tiêu Chiến đẩy mặt cậu ra, cúi xuống gần hơn và cẩn thận kiểm tra hai bên eo cậu.

Anh kéo lấy thắt lưng quần của Vương Nhất Bác.

"Là em tự làm hay là anh làm?"

Vương Nhất Bác giữ chặt thắt lưng quần, biểu tình nhất thời có chút mất tự nhiên.

"Ca, ca chủ động như vậy em sợ."

Tiêu Chiến vỗ tay cậu: "Đừng ba hoa!"

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác đành miễn cưỡng kéo cạp quần xuống.

Dưới thắt lưng, gần bên hông, có một hình xăm.

Chữ hoa màu đỏ.

SEAN

Tên tiếng Anh của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đã mơ hồ nhìn thấy nó khi hai người lộn xộn trên giường, nhưng lúc đó ánh sáng quá tối, anh lại cận thị và động tác của Vương Nhất Bác rất dữ dội nên không thể nhìn kỹ hơn.

Giờ phút này thấy rõ ràng, anh nhất thời có chút trầm mặc.

Thấy sắc mặt Tiêu Chiến càng ngày càng nghiêm trọng, Vương Nhất Bác vội vàng giải thích:

"Đây, đây là lúc anh nói chia tay... Lúc đó tâm trạng em không tốt, luôn muốn tỉnh táo một chút, cho nên ...đừng tức giận, em thật sự có chừng mực, bình thường đều dán thuốc cao che khuất!"

"Đau không?"

Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bốn chữ uốn lượn, trong giọng nói tràn đầy bi thương.

"Không đau."

Sợ Tiêu Chiến không tin, Vương Nhất Bác kéo hình xăm lên, vỗ vỗ hai lần:

"Thật sự không đau, lúc xăm xong em đã ngủ rồi! Hơn nữa, anh biết mà em không sợ đau."

Ai mà không sợ đau?

Tiêu Chiến thở dài.

Anh cúi xuống hình xăm, đặt nhẹ một nụ hôn lên đó.

Sau đó ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, hiếm khi chủ động hôn cậu.

Hầu kết Vương Nhất Bác lăn lộn, lập tức ôm người vào trong ngực đáp trả.

Khi kết thúc, Tiêu Chiến hít một hơi, giơ tay búng vào trán Vương Nhất Bác, chửi một câu bằng thổ ngữ:

"Ha ha này"

Vương Nhất Bác không hiểu, nhưng cậu cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói của anh, vì vậy cậu vui vẻ ôm mặt anh và hôn anh hết lần này đến lần khác.

Tiêu Chiến lại cay đắng chửi rủa.

"Đồ ngốc!"

Vương Nhất Bác nheo mắt và nghiêng đầu mỉm cười.

"Có người đau vì kẻ ngốc."

Đợi đến khi hai người rốt cục có thể yên tĩnh ôm nhau ngồi trên bệ cửa sổ cũng sắp bình minh.

Những ngọn núi phủ tuyết phía xa càng hiện rõ trên bầu trời dần sáng.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào vai Tiêu Chiến, ngón tay nghịch tóc anh.

"Ngày mai còn đi trượt tuyết không?"

"Đi."

"Trượt tuyết xong thì sao?"

Tiêu Chiến im lặng.

Anh biết ý của Vương Nhất Bác khi hỏi câu này, nhưng anh hiện tại lại không trả lời được...

Hiện thực mà anh đã quên sau một đêm cuồng vọng, tất cả đều hiện ra vào giờ khắc này.

Người trong lòng rắn chắc hơn nửa năm trước rất nhiều, Tiêu Chiến lấy tay đo chiều rộng của vai, kinh ngạc phát hiện đứa trẻ nhỏ hơn mình sáu tuổi này dường như đã thay da đổi thịt thành một người đàn ông.

Thực sự là một ý tưởng tốt cho cả hai ở lại trên một con tàu sắp chìm sao?

Vương Nhất Bác giờ đang vùng vẫy bơi về phía con thuyền mà anh đang ở, chẳng lẽ lại đẩy cậu ra xa lần nữa sao?

Tiêu Chiến nằm trên vai Vương Nhất Bác, đầu óc rối bời, trong hàng ngàn từ trong đầu không thể nghĩ ra được một câu hoàn chỉnh.

"Để anh suy nghĩ đã."

Vương Nhất Bác thở dài, và thì thầm một chữ " Được".

Cậu vội vàng bổ sung:

"Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh suy nghĩ kĩ, nhưng anh không thể không chào hỏi mà rời đi, không thể tùy tiện đổi số điện thoại, càng không thể một câu cũng không nói liền cắt đứt liên lạc..."

"Còn có, còn có..."

Dường như tất cả những ủy khuất đột ngột dồn về tim, Vương Nhất Bác nghẹn ngào, giọng nói siêu trầm phát ra âm thanh mũi.

"Anh không thể, tuyệt đối không thể......"

Cậu còn chưa nói xong, tựa hồ chợt nhận ra mình nói chưa hết ý của câu trước, nên rơm rớm nước mắt, kịp thời dừng lại, trong nháy mắt ngẩng đầu, nhanh chóng dùng ống tay áo lau một bên mắt, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Tiếu Chiến, chờ đợi đáp án của anh.

Tiêu Chiến muốn nói điều gì đó, nhưng phát hiện ra rằng anh không thể tìm thấy thanh âm của mình.

Một lúc sau, cuối cùng anh khàn giọng hỏi:

"Anh luôn làm em khóc, kém cỏi như vậy, sao em không rời đi?"

"Anh có chỗ nào kém cỏi? Anh rất tốt, đặc biệt đặc biệt tốt."

"Anh đi cũng không thoát."

"Hơn nữa anh cũng không hi vọng em rời đi đúng không?"

Khi Vương Nhất Bác nói, có một cơn chấn động nhẹ trong lồng ngực cậu.

Tiêu Chiến đặt hai bàn tay của mình lên trên đó.

Không ai nói thêm lời nào.

.

.

.

Một thời gian sau, ở hậu trường của một bữa tiệc nào đó.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác qua những chiếc giá treo với vô số quần áo đắt tiền, trốn vào một góc phòng mà không ai tìm thấy.

Anh bảo Vương Nhất Bác bật đèn pin điện thoại của mình.

Anh vén vạt áo cho cậu xem.

Ở đó, một vài chữ cái màu xanh lá cây được ẩn giấu.

YIBO

Tiêu Chiến rất tự hào, cười đến mức lộ cả răng thỏ.

"Nhìn này, tên của em."

Đáp lại anh là cái ôm mạnh mẽ, gần như làm anh ngã xuống.

Giống như

Bí Mật không kẽ hở, giống như cuồng phong mưa rào —

Lúc này chỉ có nụ hôn.

Chuyện còn lại,

Nói sau đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top