Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Khi em nhìn anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu rồi Vương Nhất Bác không có một giấc ngủ ngon như vậy.

Không mất ngủ, không ác mộng, không hoảng loạn trong vô tận, và-

mở mắt ra, cậu có thể nhìn thấy người mà cậu muốn nhìn thấy nhất.

Cậu vươn tay, nín thở, sau khi cẩn thận chạm vào tóc của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng thở ra một cái.

Là thật.

Không phải mơ.

Cậu không kìm được mà siết chặt vòng tay, cuộn anh vào trong lòng mình, ngón tay lần theo đường nét khuôn mặt Tiêu Chiến.

Từ khóe mắt hơi rũ xuống, đến sống mũi thẳng tắp, đến đôi môi căng mọng và cuối cùng là nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng.

Sau đó, cậu cúi xuống và hôn một cái.

Tiêu Chiến mở mắt.

Anh có chút cận thị, lúc nhìn người sẽ tự giác híp mắt, thoạt nhìn có một loại gợi cảm nhất định.

"Mấy giờ rồi?"

"Đi trượt tuyết không kịp rồi."

"Không kịp thì không kịp! Dù sao thắt lưng già của anh cũng không được rồi"

Đôi mắt của Tiêu Chiến còn chưa hoàn toàn mở ra, lầm bầm trở mình, sau đó nhe răng trợn mắt hít ngược một ngụm khí lạnh.

"Eo của anh--"

Toàn thân xương cốt tựa hồ nhũn ra, động đậy phát ra tiếng lách cách, cả người mềm nhũn, giống như bị heo đè lên cả đêm, đặc biệt là thắt lưng vô cùng đau nhức.

Anh tức giận đến mức đập đầu vào ngực Vương Nhất Bác.

"Em có phải con người không? Em có phải con người không? Vương Nhất Bác, em cố ý trả thù anh đúng không? Anh gần ba mươi, ba mươi rồi! Anh làm sao chịu được sự dày vò của em hả? Hả?"

Vương Nhất Bác hôn lên đỉnh đầu anh, nhếch mép cười có chút áy náy:

"Không phải, là em nhịn lâu rồi, nhất thời không kiềm chế được..."

Cậu xoa tay cho ấm, hai chân chó đặt lên lưng dưới của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Như vậy có khá hơn chút nào không?"

Tiêu Chiến ngáp một cái. Anh còn chưa tỉnh hẳn, lưng dưới bị xoa thật thoải mái, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.

Anh mơ mơ màng màng kéo tay kia của Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, lầm bầm nói:

"Tay em to thật đấy."

Giọng Vương Nhất Bác nhàn nhạt:

"Tay to có ích lợi gì, ngay cả tay anh, em cũng không nắm được."

Tiêu Chiến nhất thời tỉnh táo.

Anh thở dài, rồi lại thở dài.

Sau một đêm hoang đường, sự oán giận và bất bình của bạn nhỏ càng trở nên tồi tệ hơn.

Anh không biết an ủi thế nào chỉ biết véo nhẹ vào má cậu, bất đắc dĩ nói:

"Em nha. . ."

Những lời còn lại chưa kịp mở ra đã bị nuốt chửng bởi đôi môi của Vương Nhất Bác.

"Không được... eo của anh..."

"Anh chỉ cần nằm là được....."

.

.

.

Lúc hai người dự định ra ngoài thì đã gần tối.

Vương Nhất Bác dựa vào hành lang và nhìn Tiêu Chiến, trên khuôn mặt cậu thể hiện loại biểu cảm thỏa mãn và dịu dàng.

Tiêu Chiến đang định xỏ giày vào, lại phát hiện thắt lưng yếu ớt kia không cúi xuống được, liền tức giận cầm giày vỗ Vương Nhất Bác một cái.

Vương Nhất Bác thản nhiên mỉm cười, cầm lấy giày, ngồi xổm xuống mang vào cho anh.

"Lát nữa muốn ăn gì?"

Tiêu Chiến nhíu mày, cong môi:

"Anh thật sự không muốn ăn ở bên ngoài."

Vương Nhất Bác buộc dây giày thành hình tai thỏ.

"Nhưng sáng nay anh nói buổi tối muốn đổi khẩu vị, không ăn đồ khách sạn."

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Anh thấy gia vị trong phòng khá đầy đủ. Anh đã hỏi khách sạn và họ nói rằng có thể xào rau, chỉ cần không làm ra khói dầu quá lớn. Chúng ta đi siêu thị mua chút đồ, lát nữa anh sẽ nấu ăn. Thế nào?"

Vương Nhất Bác bĩu môi:

"Nhưng eo của anh..."

Tiêu Chiến liếc cậu một cái:

"Đại nam nhân nào có yếu ớt như vậy. Hơn nữa, em không muốn à?

"ĐƯỢC RỒI."

Vương Nhất đáp ứng rất dứt khoát, và kéo thẳng dây giày trông giống như con thỏ, đứng dậy và xoa eo Tiêu Chiến.

"Mấy chuyện khom lưng kia để em làm, anh chuyên tâm làm bếp trưởng là được."

.

.

.

Đang là giờ cao điểm mua thực phẩm, trong siêu thị đông đúc người.

Cũng may là nước ngoài, hai người họ đều đội mũ, đeo khẩu trang nên có thể thoải mái đi lại.

Vương Nhất Bác đẩy xe, nhắm mắt theo đuôi Tiêu Chiến, khi anh dừng lại chọn nguyên liệu thì cậu ngoan ngoãn chờ ở một bên.

Tiêu Chiến nhướng mày.

"Có chán không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Làm thế nào nhàm chán được!

Dáng vẻ Tiêu Chiến cúi đầu nghiêm túc chọn lựa rau củ, dáng vẻ đem hoa quả ước lượng ở trong tay xem lớn nhỏ, dáng vẻ nhỏ giọng hỏi đây là món gì...

Mỗi khoảnh khắc của anh đều có thể lấy đi toàn bộ sự chú ý của cậu.

Chuyện này xảy ra từ lúc nào?

Vương Nhất Bác cũng không nhớ chính xác.

Có lẽ là khi hai người họ ở đoàn phim XXX. Trước khi cậu phát hiện ra, mọi người đã bảo cậu đối xử với Tiêu Chiến vô cùng đặc biệt.

Đến lúc nhận ra thì đôi mắt cậu đã không thể rời khỏi người Tiêu Chiến nữa.

Ngày ý thức được chuyện này, cậu bình tĩnh lạ thường, ít nhất bề ngoài thoạt nhìn là như vậy.

Ngày đó

Tiêu Chiến chạy về phía cậu với vạt áo màu đen, tóc tung bay trong gió cùng một sợi dây đỏ, phía sau anh là dãy đồi xanh mướt, trên đỉnh đồi là những đám mây trắng không ngừng bay lên.

Cậu cứ đứng đó, nhìn anh cười rạng rỡ, tách bụi cỏ ra, một đường hướng cậu mà chạy tới.

Cậu không phải là người cảm tính, cũng không giỏi dùng nhiều tính từ hoa mỹ để diễn tả cảm nhận của mình lúc này.

Sau khi đầu óc trống rỗng giây lát, trong tư duy tựa như một đường thẳng tắp của cậu cũng chỉ còn lại hai chữ này:

Toi rồi.

Sau đó, lặng câm đến ngốc nghếch.

Chỉ đến khi Tiêu Chiến kéo quần áo của cậu và hỏi có chuyện gì, cậu mới từ từ bắt đầu định thần trở lại.

Anh hỏi cậu có chuyện gì?

Cậu nhìn vào đôi mắt quan tâm sáng ngời đó, không biết trả lời thế nào.

Cậu là muốn đè anh xuống bãi cỏ và lăn tới nơi không ai nhìn thấy.

Để hôn anh.

Câu trả lời này có được không?

Tất cả những gì cậu có thể thấy chính là anh.

Biểu cảm trên khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng và vô cảm như mọi khi.

Nhưng trong sâu thẳm trái tim không ai có thể nhìn thấy, tràn ngập một cảm giác gọi là "ham muốn chiếm hữu", gây ra một cơn sóng thần kinh thiên động địa.

Lần đầu tiên trong đời, cậu muốn giấu đi một người.

--Không muốn anh cười với người khác như thế này.

--Không muốn bất cứ ai ngoài bản thân mình nhìn thấy anh cười như thế này.

-- Muốn nhìn thấy anh cười như thế này mọi lúc, mười năm sau, hai mươi năm sau, rất nhiều năm sau.

--Muốn cười như thế này, tất cả bởi vì anh.

Phải làm sao đây?

Anh căn bản sẽ không nghe lời cậu.

Phải làm sao đây?

Cậu lại nguyện ý vĩnh viễn nghe theo lời anh.

Trái tim rung động cũng không phải  trong nháy mắt, nhưng ước muốn cùng nhau trọn đời vĩnh viễn chính là bắt đầu từ giờ khắc này.

.

.

.

"Người yêu của cậu đấy à?"

Ai đó thì thầm bên cạnh cậu.

Vương Nhất Bác sững sờ một lúc.

Người nói chuyện là một bà lão có khuôn mặt hiền từ, trên mái tóc bạc phơ buộc một chiếc khăn lụa sáng, rất thời trang và sang trọng.

Đôi mắt bà dịu dàng, chân thành, không ác ý.

Theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, bà nhìn về phía Tiêu Chiến cách đó không xa đang cẩn thận chọn hành tây.

Vương Nhất Bác không giỏi đối phó với người lạ. Cậu cụp mắt xuống, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"A, thật xin lỗi. Người lớn tuổi thường hay tò mò nên chỉ tùy tiện nói ra. Nếu cậu không muốn trả lời, xem như tôi chưa từng hỏi."

Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Làm sao bà biết?"

"Xem ánh mắt cậu nhìn anh ta là biết!"

Vương Nhất Bác ngượng ngùng đưa tay vuốt tóc:

"Rất rõ ràng sao?"

Bà lão cười như hoa nở:

"Đã từng có người nhìn tôi như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm."

Vương Nhất Bác cảm thấy lỗ tai nóng bừng.

Tuy rằng cậu chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm nhưng cũng không muốn đem chuyện này cho toàn thế giới biết.

Tuy nhiên, người lạ nào cũng có thể nhìn thấu được. Thực sự cậu không mong đợi điều này.

"Giống như nhìn bảo vật vô cùng quý trọng rồi lại sợ mất đi, vừa dịu dạng vừa chua xót."

Bà lão hình dung ánh mắt cậu nhìn về phía anh như thế.

Phải.

Vương Nhất Bác nghĩ.

Anh ấy tốt như vậy, cậu tự nhiên sẽ lo lắng về những gì được và mất, việc này vốn dĩ là điều bình thườn

"Khi cậu nhìn anh ấy, cậu đã nghĩ gì?"

"Tôi đã từng hỏi anh ấy một câu hỏi nhỏ, và anh ấy bảo rằng cái gì cũng chưa nghĩ tới. Tôi thật sự lo lắng nhưng tôi không thể bắt anh ấy đưa ra câu trả lời cụ thể. Còn bà thì sao?"

Vương Nhất Bác nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên phát hiện câu trả lời của mình không có điểm gì khác biệt, do dự một lúc, cuối cùng cậu cũng thành thật trả lời:

"Không nghĩ gì cả.."

Cậu ấy thực sự không phải là một kẻ nói dối.

.

.

.

Mua rau xong, hai người chậm rãi đi bộ trở khách sạn dọc theo bờ kè cạnh bờ sông.

Gió chiều có chút se lạnh, Vương Nhất Bác đút tay Tiêu Chiến vào túi áo khoác, đan ngón tay vào nhau.

Cậu ấy luôn có khả năng tự học thành thạo trong việc làm những việc buồn nôn này.

Tiêu Chiến lén liếc nhìn xung quanh, cố gắng rút tay ra.

Vương Nhất Bác kiên quyết không buông còn đe dọa với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:

"Lộn xộn nữa em sẽ đè anh ra hôn ở đây"

Ngay lập tức Tiêu Chiến cuộn tròn các ngón tay của mình.

Vương Nhất Bác là một người điên, nói được làm được.

Anh bất mãn véo mu bàn tay cậu:

"Em điên à?"

Vương Nhất Bác cười:

"Cũng không phải lần đầu."

"Yên tâm đi, trời sắp tối rồi, nơi này không có người. Nếu có người em lập tức tránh xa anh mười vạn tám ngàn dặm, sẽ không để anh lên hot search."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ:

"Em biết anh không có ý đó mà."

Anh vội vàng chuyển chủ đề:

"Vừa rồi trong siêu thị, bà lão đó nói chuyện gì với em vậy? Anh luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất buồn."

"Không có gì, bà ấy nói em làm bà ấy nhớ đến người yêu đã mất, và hỏi em..."

"Hỏi em cái gì?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến.

"Không có gì."

.

.

.

Ở cuối con đường, Vương Nhất Bác giống như làm ảo thuật, từ trong túi áo móc ra một chùm pháo sáng, đốt một cây, đưa tới trong tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận lấy, tuy rằng ngoài miệng nói "Ấu trĩ muốn chết" nhưng đôi mắt anh lấp lánh lửa hồng, khóe mắt và đuôi lông mày cong lên hình bán nguyệt.

"Wow, nhìn kìa Vương Nhất Bác! Đẹp quá!"

Qua những phản chiếu nhỏ của đôi mắt anh trong ánh lửa.

Vương Nhất Bác nhìn thấy chính mình.

Khi em ngắm nhìn anh, em không nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài anh.

Trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Vừa hy vọng giây phút này lập tức vĩnh hằng, lại hy vọng giây phút này đến cuối đời vẫn thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top