Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Em không cần câu trả lời của anh nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gian bếp không lớn, đặc biệt chật chội với hai người đàn ông trưởng thành.

Vương Nhất Bác dựa lưng vào bàn nấu ăn, hơi cúi đầu, thắt đai lưng tạp dề cho Tiêu Chiến.

Sau khi buộc xong, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không được hoàn hảo nên cởi ra rồi buộc lại.

Con người cậu, bất kể làm gì, cậu luôn làm và tư duy theo đường thẳng

Tập trung và không thừa nhận thất bại.

Tiêu Chiến quay lưng về phía cậu, cũng không biết cậu đang làm trò gì, chẳng qua là tạp dề thôi mà, cả buổi cũng chưa buộc xong, không khỏi chờ đến sốt ruột.

"Em có ổn không?"

Tay Vương Nhất Bác từ eo Tiêu Chiến trượt xuống, nhẹ nhàng vỗ một cái.

"Đừng gấp."

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu liền cảm thấy lời nói có chút quá mức trôi chảy, tựa hồ đã nói rất nhiều lần.

Ngước lên nhìn Tiêu Chiến, cậu phát hiện dái tai của anh quả nhiên đỏ lên.

Tiêu Chiến rất dễ xấu hổ.

Một ánh mắt mập mờ hay một câu nói chỉ hai người mới hiểu sẽ khiến anh ngại ngùng.

Khi anh ấy xấu hổ, không chỉ dái tai mà cả xương quai xanh và ngực đều được bao phủ bởi một mảng lớn màu đỏ mỏng.

Trong lúc tình yêu nồng nhiệt, khóe mắt anh luôn phiếm hồng, hô hấp dồn dập thúc giục Vương Nhất Bác nhanh lên. Sau đó anh liền cảm thấy xấu hổ, che đi khuôn mặt gần như đỏ bừng. Tuy nhiên, cơ thể anh ướt đẫm mồ hôi và nhỏ nước, nhìn thêm một cái cũng có thể làm cho người ta phát điên.

Mỗi lần vào lúc này, tiểu quỷ trong lòng Vương Nhất Bác lại nổi lên. Cậu luôn cố ý di chuyển chậm một cách cố ý, hết lần này tới lần khác không thỏa mãn nguyện vọng của anh.

"Đừng gấp."

Sau khi nói như vậy, cậu sẽ đột ngột tăng tốc động tác bên dưới và nụ hôn hỗn loạn bên trên.

Cho nên, lời này Vương Nhất Bác nói không có trên trăm lần cũng có mấy chục lần.

- Không thuận miệng mới là lạ

Thắt xong một cái nơ hoàn hảo với một nụ cười tự tin không kém, Vương Nhất Bác hung ác nắm lấy eo của Tiêu Chiến, kéo anh quay người lại, sau đó đẩy mạnh anh về phía trước.

"Vừa rồi có phải anh lại nghĩ đến việc gì không?"

Tiêu Chiến đỏ mặt, đẩy cậu một cái.

"Đi chết đi, Hoàng Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác thuận thế ngã xuống bàn nấu ăn.

"Đánh người! Chiến ca đánh người! Ôi, đau quá, đau muốn chết!"

Tiêu Chiến vội vàng kéo cậu dậy:

"Đau sao? Đụng vào đâu? Đau lắm sao?"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh đặt lên ngực:

"Phải thổi mới không đau."

Tiêu Chiến lúc này mới ý thức được chính mình bị cậu lừa gạt, anh hất tay ra, vẻ mặt có chút khó chịu nói: "Trong đầu em không thể nghĩ việc đàng hoàng sao?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu cười, nháy mắt một cái.

"Anh không nghĩ tới, làm sao biết em nghĩ không đàng hoàng?"

.

.

.

Nói đến chuyện khom lưng, Vương Nhất Bác nói được làm được.

Chọn rau, bóc tỏi, gọt vỏ và rửa sạch rau.

Mọi thao tác được thực hiện chậm rãi, nhưng ngăn nắp và trật tự.

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc:

"Thầy Vương, tiến bộ lớn a~"

Rõ ràng lúc trước, dưa chuột có thể đập xuống đất, nấu gà xé tay cũng không biết phải nấu chín gà, trộn salad có thể đổ vào nửa bình dấm...

Cựu "thí sinh nhà bếp" hiện tại có thể trở thành "người phụ bếp giỏi" rồi.

"Đó là nhờ thầy Tiêu đã hết lòng dạy dỗ."

Cậu chọc anh đến không nhịn được cười.

Tiêu Chiến không nghe nổi mấy lời tâng bốc nữa, đẩy cậu sang một bên:

"Được, được, học sinh hoàn thành công tác chuẩn bị rồi, đứng qua một bên đi! Bây giờ đến phiên lão sư biểu diễn!"

Tiêu Chiến đến từ Trùng Khánh và hầu hết đàn ông ở Trùng Khánh đều giỏi nấu ăn.

-- Anh cũng không ngoại lệ.

Dù là các món thái hay xé nhỏ, xào hay om, luộc hay hấp.

Anh chỉ cần liếc mắt một cái, trong lòng lập tức có đáp án.

Vương Nhất Bác khoanh tay, vô cùng thích thú nhìn anh chuẩn bị đồ ăn.

Con dao làm bếp "phập phập phập" trên thớt.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh cũng ngâm nga "dududu".

Đợi đến khi bật lửa, đồ ăn đã cho vào nồi, luồng khí nóng chưa kịp được máy hút mùi hút đi còn đọng lại trong không gian nhỏ.

Vương Nhất Bác thôi không hát nữa.

Cậu chỉ lặng lẽ đứng nhìn Tiêu Chiến loay hoay, bận rộn.

Tiêu Chiến gầy đi rất nhiều.

Cổ áo lỏng lẻo rơi xuống cổ, khi khom người lấy gia vị lộ ra xương bướm rõ ràng.

Vào ban đêm, ánh đèn lờ mờ, cậu đã dùng tay cẩn thận kiểm tra cơ thể ấy.

Vòng eo vốn đã mảnh mai của anh lại càng thon thả hơn.

Chỉ có một lớp thịt mỏng bên ngoài, khung xương chạm vào còn đâm vào tay.

Gầy đến mức khiến người ta kinh hãi.

Tiêu Chiến thích cười, trong lòng luôn luôn cười.

Cười vui vẻ, cười xấu hổ, lúc không biết làm sao cũng chỉ có thể cười.

Ngay cả khi ở trung tâm bão táp, vẫn là nụ cười ấy.

Rất nhiều người nói anh giả dối.

Chỉ có Vương Nhất Bác biết, đó là bản chất của anh.

Khi đối xử với mọi người, anh luôn đặt người khác lên trước bản thân mình. Anh ấy không muốn làm mọi người khó xử, anh ấy muốn cho mọi người thể diện.

Mỗi lời anh nói ra đều thận trọng, không phải vì sợ bị người khác bắt nạt, mà là vì anh cảm thấy luôn có người có thể từ lời nói của mình mà có được sức mạnh.

Vì vậy, anh ấy phải tích cực, phải hướng về phía mặt trời.

"Có mệt không?"

Vương Nhất Bác đã nhiều lần hỏi anh như thế.

Câu trả lời của anh luôn là câu nói nhẹ nhàng: "Quen rồi."

Khi Vương Nhất Bác nghe anh trả lời, trái tim cậu đau nhói.

"Vậy khi ở bên em, anh không cần quá lo lắng cho cảm nhận của em, hãy cứ là chính mình là được."

Tiếu Chiến đỏ mắt nói: "Được".

Tiêu Chiến thực sự không kiềm chế được bản thân trước mặt Vương Nhất Bác.

Ớt Trùng Khánh thật sự rất cay, nhưng Vương Nhất Bác luôn vui vẻ chịu đựng.

Trên thực tế tính tình của Tiêu Chiến thật sự không tốt lắm.

Nghiêm túc, nhận thức, thận trọng, ngại làm phiền người khác.

——và một người đàn ông cứng đầu đến chết người.

Gặp phải chuyện lớn, không phải muốn cùng nhau giải quyết, mà là trước tiên đẩy người khác ra, để chính mình gánh vác.

Vương Nhất Bác thường xuyên cảm thấy bị mê hoặc.

Thời điểm cậu yêu Tiêu Chiến, tình yêu mênh mông chính là nước trên thành ly, cậu không giấu diếm, càng không muốn giấu diếm. Cậu luôn muốn thể hiện tình yêu này giờ giờ, phút phút.

Đây là tình yêu của Lão Tử. Tại sao phải cất đi?

Nhưng Tiêu Chiến không giống cậu. Anh rất cứng miệng. Trước mặt mọi người anh có thể giả bộ như không có việc gì, chia tay xong gặp lại thậm chí còn tươi cười chào hỏi.

Anh cũng chưa bao giờ nói ra nỗi lòng mình, với bất kỳ ai.

Cho dù ở thời khắc mê loạn nhất, cũng chỉ là thì thào gọi tên Vương Nhất Bác, cả họ lẫn tên, một lần lại một lần.

Vương Nhất Bác luôn muốn có câu trả lời.

Nhưng nhìn vào bả vai xương xẩu của Tiêu Chiến.

Cậu chỉ cảm thấy mắt mình chua xót, trong lòng cũng chua xót.

Trên đời này sao có thể có một người như anh kia chứ?

Phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Những người chưa bao giờ nói ra - -

Tôi biết, tôi hiểu, đã thông rồi.

Nhưng họ vẫn sẽ cảm thấy đau lòng cùng ủy khuất.

.

.

.

Cá chiên cần chảo nóng và dầu nguội.

Khi cá đã ở trong nồi, Tiêu Chiến chợt nhớ ra mình quên thái hành.

Vương Nhất Bác nhanh mắt và nhanh tay. Trước khi Tiêu Chiến ra lệnh, cậu ấy đã bắt đầu thái hành lá.

Tiêu Chiến trong lúc bận rộn đảo cá, hài lòng giơ lên tặng cậu một ngón tay cái hoàn hảo.

Vương Nhất Bác có chút đắc ý, cố ý đẩy nhanh tốc độ thái rau, muốn biểu hiện thêm một chút.

Kết quả không như mong muốn, bất ngờ cắt vào tay mình.

"A!"

Khi Tiêu Chiến nghe thấy động tĩnh, anh ta lập tức đi tới, lo lắng đến mức ném nắp nồi trong tay xuống đất.

Vương Nhất Bác dùng nước rửa vết máu, lơ đễnh hất nước ra.

"Vết thương nhỏ xíu à."

Tiêu Chiến đẩy cậu ra khỏi bếp, lập tức tìm hộp thuốc trị vết thương cho cậu.

Vết thương thật sự rất nhỏ, vết hở nông, đoán chừng trong vòng một hai ngày sẽ lành lại.

Nhưng nét mặt của Tiêu Chiến căng thẳng, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy như mình bị thương nặng, cụt tay gãy chân.

Con người mà, sẽ ỷ sủng mà sinh kiêu.

Khi Tiêu Chiến khử trùng bằng cồn đỏ, thật sự không đau lắm nhưng cậu vẫn phát ra tiếng rít quá mức.

Tiêu Chiến trở nên căng thẳng hơn và liên tục hỏi:

"Đau không? Đau không?"

Vương Nhất Bác đột nhiên mỉm cười.

Cậu đột nhiên cảm thấy những vướng mắc và bất bình trước đây của mình không thể đặt lên bàn để cân đo đong đếm nữa.

Qua đôi mắt hoảng hốt của Tiêu Chiến, cậu nhìn thấy một tình yêu không nói bằng lời.

—— mãnh liệt, mênh mông, như thủy triều, chảy về phía cậu.

Cậu đè người đàn ông ấy xuống sô pha và ôm chặt anh ta giữa hai cánh tay, dụi đầu vào ngực anh, cố ý hạ thấp giọng nói, có chút mị hoặc.

"Đừng trốn."

"Cho em ôm một chút."

"Chỉ một lát thôi~"

Ngoài cửa sổ có pháo hoa khổng lồ bay lên không trung.

Họ hôn nhau trong tiếng pháo nổ lách tách.

Tiêu Chiến đột ngột phát ra tiếng thở hổn hển.

"Lửa...chưa tắt..."

"Em tắt rồi."

Sau câu trả lời ngắn gọn là nụ hôn sâu triền miên của Vương Nhất Bác.

Cậu mang theo ý cười dọc theo lưng anh một đường thành kính hôn xuống.

Dùng tất cả sự dịu dàng và kỹ xảo của mình, chờ đợi người yêu gọi tên mình trong niềm vui sướng tột độ.

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác..."

Mỗi một tiếng gọi, đều là kèn lệnh để yêu anh.

.

.

.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến nhặt chiếc áo sơ mi nhàu nát trên mặt đất trong khi chống eo, đảo mắt nhìn Vương Nhất Bác, oán hận nói:

"Lừa đảo."

Vương Nhất Bác chỉ cười.

Cười suốt.

Cười đến ôn nhu lại muốn gợi đòn.

Sau khi cười xong, cậu mới nhẹ nhàng nói ra một câu khó hiểu.

"Chiến ca, em không cần câu trả lời của anh nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top