Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác được ôm về nhà lúc còn đang được quấn tã.

Cơ thể cậu yếu ớt, lúc sinh ra cân nặng nhẹ hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường khác, cô bảo mẫu phụ trách chăm sóc cậu ở cô nhi viện đã từng một lần "vứt bỏ" cậu, là mẹ Vương Nhất Bác giữ cậu lại.

Bà và chồng có giúp đỡ cho mấy cô nhi viện và viện phúc lợi.

Ba của Vương Nhất Bác đã từng ở trong quân đội, cũng đã từng tham gia vào chiến tranh, đứa con được vợ của ông sinh trong quân doanh, nhưng không được mấy ngày lại có người nhân lúc hỗn loạn mà ôm đi mất, không rõ hành tung.

Sau khi xuất ngũ thì ông bắt đầu kinh doanh, công ty phát triển cũng gọi là tạm ổn, xuất phát từ tâm lí muốn bù đắp cho hoàn cảnh bất hạnh của mình, bọn họ vẫn luôn làm công việc từ thiện này.

Năm Vương Nhất Bác 16 tuổi bắt đầu phân hóa, phân hóa thành Alpha, tin tức tố của cậu không giống với mùi của hai bố mẹ nuôi, có thể nói là một trời một vực, ngay cả tính cách cũng khác hẳn.

Từ nhỏ cậu đã tỏ ra rất già dặn, không thích nói chuyện, sẽ chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân, làm một số việc mà mình yêu thích, hơi thiếu hiểu biết về thế giới bên ngoài, và luôn tỏ ra hờ hững, lãnh đạm.

Công việc của ba mẹ Vương Nhất Bác rất bận rộn, hồi bé không có thời gian ở cùng cậu, căn nhà ở Li đảo được sửa chữa trang hoàng rất xinh đẹp, có một vườn hoa nhỏ, tuổi thơ cùng với thời thiếu niên của cậu đều là bảo mẫu trong nhà trông nom, chứng kiến cậu lớn lên.

Ba mẹ Vương Nhất Bác dốc toàn tâm toàn lực nuôi dưỡng cậu, đứa bé cũng không phụ kì vọng, trở nên cực kì ưu tú, khiến người khác ngưỡng mộ, quan hệ giữa cậu và ba mẹ cũng rất tốt, sau khi chuyển đến thành phố, mỗi dịp lễ tết nhất định sẽ trở lại Li đảo thăm hai người.

Nhưng cho dù như thế, mẹ Vương Nhất Bác vẫn luôn nói: "Ta không biết đứa trẻ này thích cái gì nữa."

"Có lúc không thể hiểu được nó."

"Có phải nó có chút thiên vị không? Đối với thứ yêu thích thì cực kì thích thú, những thứ khác đều rất thờ ơ."

Những lời này bà cũng dã từng nói với bác sĩ, bác sĩ kê cho bà một đơn thuốc đau đầu, nói: "Bởi vì bà và cậu ấy không có mối quan hệ huyết thống, sợi dây kết nối tình cảm, cực kì yếu ớt."

Chuyện với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không phản đối, giống như cậu không quan tâm bản thân từ nay về sau sẽ sống cùng với ai vậy.

Ngày hôm đó sau khi rời khỏi nhà Tiêu Chiến, cậu ngồi trên xe, mẹ Vương Nhất Bác hỏi cậu, cảm thấy Tiêu Chiến thế nào.

Vương Nhất Bác chỉ nhìn vào điện thoại, nói: "Không thấy thế nào cả ạ."


Bây giờ cậu ngồi trên sô pha, nhìn Tiêu Chiến ở đối diện.

Sữa bò đã hâm nóng, đặt ở trên bàn, cậu đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến, ra hiệu cho anh uống đi.

Cả người Tiêu Chiến nhìn có vẻ vẫn không ổn cho lắm, đôi mắt bởi vì ngủ quá nhiều nên hơi sưng, tâm trạng của anh đến mắt thường cũng có thể thấy được là đang tụt mood nghiêm trọng.

Đêm hôm qua ngủ được một nửa giấc, Tiêu Chiến đã tỉnh lại rồi, Vương Nhất Bác ngủ rất nông, cũng tỉnh theo, hai người đều không nói gì, rất lâu sau Tiêu Chiến mới thở dài một tiếng, xoay người chui vào trong lòng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thuận thế ôm lấy anh, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng anh.

"Tại sao lại muốn tiến vào khoang sinh sản vậy?" giọng nói của Tiêu Chiến rất nhẹ, anh hỏi.

Vương Nhất Bác không nghĩ ra được câu trả lời, cậu chỉ túm lấy cằm của Tiêu Chiến, một lần nữa hôn lên.

Cậu giống như một đứa nhỏ vừa mới học được cách ăn bánh ngọt, không biết nên làm như thế nào mới có thể không dây bẩn quẩn áo, mới có thể đường hoàng một chút, chỉ dựa vào một ít kiến thức hạn hẹp của bản thân, an ủi Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cảm thấy có hơi nhụt chí, cuộc sống của cậu đã trộn lẫn với thế giới của những người bình thường quá lâu rồi, cậu thực sự không hề biết một Alpha với một Omega nên chung sống với nhau như thế nào.

Lúc Edward cùng cậu đi uống rượu, có nói, kiểu người giống như bọn họ, là dựa vào cơ thể và tin tức tố để thu hút và chấp nhận lẫn nhau, con tim chỉ phục vụ cho bản năng cơ thể mà thôi.

Nếu mà thực sự như thế, thế thì Vương Nhất Bác định "chấp nhận thôi."

Tiêu Chiến cầm cốc sữa lên uống một ngụm, rồi đặt xuống, giống như đang ghét bỏ sữa quá nóng.

"Hình như hôm nay là có thể được lấy lại xe rồi thì phải." Anh nói.

"Ừm, ban sáng họ có gửi tin nhắn cho em." Vương Nhất Bác gật đầu, chiều nay cậu đã xin nghỉ phép nửa buổi, "Muốn cùng đi lấy không?"

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, lại uống thêm một ngụm sữa nữa, má anh hơi hơi phùng lên, "Không sao, em cứ làm việc của em đi. Anh tự bắt xe qua đó lấy được rồi."

Túi giấy màu da bò được tùy tiện đặt trên bàn, bên trong là giấy tờ tùy thân cùng với bản báo cáo độ tương thích kia của Tiêu Chiến, nếu muốn li hôn với Vương Nhất Bác, thì anh cần những thứ này.

Tất cả mọi người đều có sự mong chờ tha thiết đối với mỗi thứ sáu, chỉ có Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay thực ngột ngạt, bí bức làm sao.

Bên ngoài trời không mưa, cũng không âm u, nắng đẹp vượt cả ngoài sự mong đợi, từ góc anh ngồi còn có thể nhìn thấy hàng cây xanh bên ngoài tiểu khu, sức sống hừng hực, tràn đầy.

Trước khi Tiêu Chiến chuẩn bị ra ngoài, ba mẹ Vương Nhất Bác có gọi cho cậu một cuộc điện thoại, cậu đứng ở ngoài ban công nghe máy, sau khi nói chuyện xong, cậu nói ba mẹ có việc tìm cậu, giờ không thể cùng anh đi lấy xe được.

"Anh đi trước đi, em về rồi có thể qua đó đón anh."

"Em không lái xe đi à?" Tiêu Chiến hỏi.

Hai người bọn họ cùng đứng ở huyền quan thay giày.

"Chú Lý bảo sẽ qua đón em, lúc em đến nơi sẽ gọi xe đi đến đón anh nhé." Vương Nhất Bác mở cửa cho Tiêu Chiến, nói.

Hôm nay nắng thật đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta khó có thể tin tưởng được.


Ba mẹ Vương Nhất Bác đang ở trong một hội quán tư nhân ngoại thành, lúc Vương Nhất Bác đến nơi, bọn họ đang uống trà, hai người có chút nghiêm túc, bên cạnh còn có một chàng trai gầy yếu ngồi đó, nhìn trông rất trẻ, đầu luôn cúi thấp, làn da trắng bệch giống hệt như tuyết.

Vương Nhất Bác ngây người một lát, đi đến gọi một tiếng ba mẹ, lại nhìn sang chàng trai bên cạnh.

"Người này là?"

"Nhất Bác con ngồi xuống đi." Mẹ cậu kéo tay cậu ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho lão Lý ra ngoài, đóng cửa phòng VIP này lại.

Trên cái tủ trong góc căn phòng có để một lư hương gỗ đàn hương, là một mùi khiến người ta dễ chịu, nhưng rất hiển nhiên bầu không khí trong căn phòng này lại chẳng yên bình như thế.

Chàng trai kia nhìn cực kì căng thẳng, cậu ta cúi gằm mặt không dám nhìn Vương Nhất Bác, một mình ngồi cạnh mẹ Vương Nhất Bác, thỉnh thoảng ngẩng lên một cái, sẽ lộ ra vẻ mặt rất lúng túng.

"Nhất Bác, đây là Tiểu Nguyễn." Mẹ Vương Nhất Bác chỉ vào chàng trai bên cạnh, rồi nói, "Nó không biết tiếng Trung, từ trước đến nay vẫn sống ở Việt Nam."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nghĩ cả nửa ngày rồi dùng tiếng Anh nói hey một tiếng, nhưng đối phương cũng không đáp lại câu nào.

"Cậu ấy là?" cậu một lần nữa đặt nghi vấn.

Mẹ của Vương Nhất Bác có chút không biết nói gì cho phải, nhìn sang hướng người đàn ông bên cạnh, người đàn ông vẫn luôn nhíu mày, cũng tỏ ra rất nghiêm túc, một lát sau, ông thở dài một tiếng, nói: "Nhất Bác, đây là anh trai của con."

"Anh trai ấy ạ?" Vương Nhất Bác không hiểu, từ trước đến giờ chưa nghe nói qua rằng ba mẹ có người con khác, cậu vẫn luôn là con một trong gia đình.

"Ừm, lớn hơn con 1 tuổi." Ba cậu gật đầu, nói.

Bất luận từ phương diện nào, chàng trai tên là Tiểu Nguyễn này với Vương Nhất Bác, đều không giống nhau, cậu ta nhìn cực kì yếu ớt, vẻ ngoài cũng rất giống con gái.

"Tiểu Nguyễn là Omega, gần đây lão Lý mới tìm được nó, rồi đón nó về." Ba Vương Nhất Bác nói, ông dừng lại một chút, "Ta và mẹ con sẽ dẫn nó về Li đảo chăm sóc."

Vương Nhất Bác nhìn đối phương một cái, nói được ạ.

Mẹ của cậu xoay đầu qua, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói bằng Tiếng Anh với Tiểu Nguyễn bên cạnh: "Đây là em trai con, Nhất Bác, muốn chào hỏi không nào?"

Một lát sau, Tiểu Nguyễn ngẩng đầu, mở lớn đôi mắt vừa đen vừa tròn, lại ngập tràn phòng bị, nhìn Vương Nhất Bác, kéo ra một nụ cười nhẹ, nói một tiếng Hello.

Trông Tiểu Nguyễn có vẻ buồn ngủ, ba Vương Nhất Bác nói với mẹ cậu: "Có phải nó buồn ngủ rồi không? Có cần đưa về khách sạn trước không?"

"Không cần đâu, nó vừa uống thuốc, có thể đây chỉ là phản ứng phụ của thuốc, chúng ta vẫn nên về nhà sớm thôi."

"Được. Đợi lát nữa bảo lão Lý lái chậm chút."

Vương Nhất Bác ngồi ở phía bên kia bàn, nhìn ba người đối diện, có một cảm giác thật lạ lùng, trong bầu không khí này, cậu giống như một người khách qua đường, chứ không phải là người nhà.

"Con chưa từng được nghe, chuyện liên quan đến...anh trai?" Vương Nhất Bác mở lời nói, "Chuyện gì đây ạ?"

Trên bản thỏa thuận nhận nuôi 23 năm trước mà ba mẹ Vương Nhất Bác đã từng kí tên, có một điều khoản chính là: Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, thông qua bất cứ phương pháp nào mà có đời sau trực hệ, gia đình nhận nuôi đều nên thông báo cho người được nhận nuôi.

Bản thỏa thuận này khiến cho một số lời không thể không nói ra.

Ba của Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, vẫy vẫy tay với Vương Nhất Bác, ra hiệu cho cậu đến gần.

"Nhất Bác, Tiểu Nguyễn là con trai ruột của chúng ta, năm đó bị mất tích ở Việt Nam, chúng ta đều nghĩ rằng nó đã chết rồi. Cuối năm ngoái, lão Lý nhận được tin tức, tìm lại được nó, chúng ta đã làm xét nghiệm ADN rồi, xác định được quả thật là quan hệ huyết thống."

Lượng tin tức trong mấy câu ngắn ngủi này có chút lớn, Vương Nhất Bác không hiểu hết được.

"Rồi sao ạ?"

Đàn hương sắp cháy hết, khói hương lãng đãng tỏa ra khắp phòng, ngoài hành lang có người đi lại, nói giọng miền Nam.

"Con là đứa bé chúng ta nhận nuôi." Ba Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói, "Bởi vì thỏa thuận nhận nuôi, sau khi chúng ta tìm được Tiểu Nguyễn, bắt buộc phải nói cho con biết toàn bộ sự tình."

"Ba, ba đang nói đùa gì vậy?" khóe môi Vương Nhất Bác giật giật, không thể tin nổi hỏi, "Ba đừng trêu chọc con thế."

Người phụ nữ bên cạnh thở dài một hơi, bà đứng lên, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, muốn kéo tay cậu nhưng Vương Nhất Bác đã đứng dậy nhanh hơn một bước.

"Nhất Bác." Bà gọi, tay cũng run rẩy.

Vương Nhất Bác là đứa con mà bà nuôi dưỡng từ lúc còn đỏ hỏn đến khi lớn chừng này, bà đã coi cậu là con trai ruột của mình từ lâu rồi, cuộc nói chuyện này, ai cũng đều chẳng dễ chịu gì cho cam.

"Anh trai trở về là chuyện tốt, cũng không cần nói đùa như thế này đâu ạ." Vương Nhất Bác nói, "Không buồn cười chút nào cả, mẹ ơi."

Cậu nhìn mẹ mình, những tia máu cùng ánh nước trong đôi mắt người phụ nữ khiến cái từ "nói đùa" này không có chút vững vàng nào.

"Không phải hai người muốn về Li đảo sao, về sớm một chút đi ạ, buổi tối thấy bảo có mưa đó." Vương Nhất Bác nói rồi đi ra ngoài, tâm trạng của cậu xem ra vẫn còn được coi là ổn định, giọng nói cũng rất bình tĩnh, "Con đi trước đây, Tiêu Chiến còn đang ở chỗ gara sửa xe đợi con nữa."

Nói xong, cậu liền bước ra cửa, lúc đi qua anh trai Tiểu Nguyễn của cậu, cậu ngửi thấy trên người cậu ta có một mùi thơm trộn lẫn giữa hoa mẫu đơn và một chút hương gỗ.

Đó là mùi hương dung hòa tin tức tố của ba và mẹ.

Vương Nhất Bác ngẩn ra một chút, đẩy cánh cửa phòng VIP này, đi ra ngoài.

Cậu đứng ở cửa hội quán, gọi một chiếc xe, lại cảm thấy chưa hoàn hồn hẳn, lôi điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn, hỏi Tiêu Chiến đang ở đâu.

-- Vẫn đang xếp hàng ở chỗ gara nè, người đông ơi là đông.

-- Em qua đó đón anh.

Vương Nhất Bác lên xe, báo địa điểm, yêu cầu tài xế đi nhanh một chút.

Cậu cảm thấy lo lắng tột độ, giống như rất nhiều đêm mưa gió bão bùng ở Li đảo, chỉ có một mình cậu trải qua.


*


Tiêu Chiến hôm nay cả ngày đều chẳng có chút tinh thần nào, anh trả lời tin nhắn của Vương Nhất Bác xong, liền ngồi bệt xuống bên cạnh, đợi nhân viên đi làm báo cáo sửa chữa và lấy xe.

Thực tế thì vốn dĩ hôm nay anh hẹn gặp luật sư, định bàn bạc về chuyện li hôn với Vương Nhất Bác, tài liệu mà luật sư yêu cầu anh cũng đã chuẩn bị đủ.

Chuyện này anh không định nói cho ba anh biết, đợi ông ấy cưới hỏi xong, anh liền chuyển ra ngoài, tự mình kiếm một căn chung cư, sống cuộc sống của riêng mình.

Cái trị liệu kia cũng không làm liệu trình tiếp theo nữa, bên Edward đã sắp xếp cho anh chu trình sửa chữa tin tức tố cũng không định làm nữa, tiệc sinh nhật của Lily anh cũng định gửi quà qua thôi.

Tiêu Chiến đã nghĩ xong mọi thứ, thậm chí anh còn cảm thấy cho dù là rời khỏi thành phố này, cũng không hẳn là khó khăn lắm.

Nhưng thực tế lại là một chuyện khác, anh phát tình, rất nghiêm trọng, bị Vương Nhất Bác đi vào trong khoang sinh sản, cũng coi là bị đánh dấu xong, nếu anh không phát tình nữa thì còn được, chỉ cần phát tình một cái, về sau ngoài Vương Nhất Bác ra thì ai cũng không được nữa rồi.

Cái sự thật này khiến Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng u sầu, cảm giác thất vọng và bất lực sau khi bị đánh dấu, thêm vào mùi xăng dầu nồng nặc ở gara, khiến anh không nhịn được mà buồn nôn.

Lúc Vương Nhất Bác tới nơi, Tiêu Chiến vừa mới kí tên xong, đang đợi nhân viên đem xe ra. Ngoài sân đỗ xe nhỏ của gara, ánh mặt trời chói chang, đỗ rất nhiều xe, Vương Nhất Bác cách một hàng xe cứ thế mà đi về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngồi ở một bên, nâng cánh tay lên, che lấy mắt, nhìn Vương Nhất Bác đang đến gần, đi đến bên cạnh anh, anh hít một hơi thật sâu, đứng lên, nói với Vương Nhất Bác, sửa xong rồi, đi thôi.

Sau đó đi một mạch về chỗ chiếc xe mà nhân viên gara đang giúp anh lái ra.

Xe là Vương Nhất Bác lái, cả người cậu đều lộ ra vẻ trầm mặc, cho dù ngày thường cậu cũng không nói nhiều nhưng hôm nay lại đặc biệt trầm mặc hơn mọi ngày, lúc Tiêu Chiến nói với cậu, cũng độc một dáng vẻ mất tập trung.

Sau khi xe lên đến cao tốc, điện thoại của Tiêu Chiến tự động kết nối với bluetooth ở trong xe, có người gọi đến cho anh, anh nhấn vào nút nghe xong, giọng nói từ trong loa truyền đến.

"Tiêu tiên sinh, chiều hôm nay anh có đến không? Tôi đang soạn giấy tờ cho anh, tư liệu cần có nhớ đem theo nhé."

Là luật sư mà Tiêu Chiến đã hẹn, anh sững người mất mấy giây, nhanh chóng nhìn sang Vương Nhất Bác.

"Lần trước anh nói, muốn làm xong thủ tục trong một tháng, rồi chuyển ra khỏi nhà của chồng anh, điều này chỉ cần hai người thỏa thuận là được, về mặt pháp luật thì sẽ không có vấn đề gì cả."

Bàn tay đang bật đèn xi nhan của Vương Nhất Bác khựng lại một lát rồi chầm chậm rút về.

Trong khoang xe trở nên rất ngột ngạt.

"Được rồi, tôi biết rồi, muộn một chút tôi sẽ gọi lại cho anh." Tiêu Chiến trả lời một câu đó rồi hoảng hốt cúp máy.

Tiêu Chiến rất bất an, anh định đợi Vương Nhất Bác nói cái gì đó, nhưng đối phương vẫn luôn giữ im lặng, sự im lặng này trong một không gian có hạn như ở đây càng đặc biệt khiến lòng người hoang mang.

Rõ ràng anh chẳng làm chuyện gì xấu cả, nhưng tim lại cứ đập rất nhanh.

Vương Nhất Bác im lặng rất lâu, cuối cùng dùng một giọng như hiểu rõ rất cả mở lời: "Ò, hẹn với luật sư Trương à? Lần trước anh nói chúng ta kết thúc quan hệ thì anh ta sẽ xử lí thủ tục."

"Ừm." Tiêu Chiến gật gật đầu.

"Anh muốn đi gặp anh ta không? Em có thể đưa anh qua đó rồi để xe lại cho anh."

Phản ứng của Vương Nhất Bác quá đỗi bình tĩnh khiến anh không kìm được mà nhìn sang.

Tiêu Chiến mấp máy môi, muốn cất lời, chỉ thấy một bàn tay Vương Nhất Bác bỏ ra khỏi vô lăng, dựa về đằng sau, có chút tự giễu nói: "Cuối cùng vẫn muốn rời đi."

Tim Tiêu Chiến chùng xuống, anh nói: "Anh không thể nào làm tiếp cái trị liệu kia, không thể nào sinh con cho nhà em được."

"Từ khi em biết anh phải làm trị liệu, liền muốn nói với anh, anh không cần đi." Vương Nhất Bác nhấn mạnh từ chữ, ngữ khí có chút cứng ngắc, "Anh không thể sinh con, cũng chẳng sao cả."

Tiêu Chiến nghiêng đầu qua, nhìn Vương Nhất Bác, khóe môi cậu rũ xuống, lộ rõ sự không vui. Tiêu Chiến nghĩ, nhất định có chỗ nào có vấn đề rồi, nửa tháng trước Vương Nhất Bác đối với anh vẫn chẳng có nửa phần quan tâm, anh nghĩ đến lời của Frank, nhớ đến mấy ngày hôm nay bọn họ thân mật như thế nào.

Anh nói: "Frank từng nói, sau khi chúng ta phát sinh quan hệ, sẽ bởi vì thể chất mà sinh ra ỷ lại với đối phương."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đáy mắt lộ ra chút kinh ngạc, Tiêu Chiến bị cậu nhìn mà trong lòng cũng hoảng hốt.

"Anh nói với em mấy cái này làm cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến không trả lời được, anh cảm thấy lời anh vừa nói cũng thực sự chẳng có tí logic nào cả.

Chiếc xe này của hai người, bị kẹt ở giữa dòng xe trên đường cao tốc, đường ra phía trước là chỗ mà bọn họ cần đi xuống, chỉ dẫn đường phát ra tiếng nhắc nhở.

Vương Nhất Bác không nói gì nữa, sau khi chuyển làn, lái xe ra khỏi cao tốc, xuống đường quốc lộ.

Cậu rẽ vào một góc phố, dừng xe trên một con đường không có nhiều người đi lại.

Như Vương Nhất Bác đã nói, đến tầm giờ này, bầu trời bỗng trở nên xám đục, gió thổi qua làm cây cối ven đường khẽ lay động, mấy thùng giấy để bên ngoài cửa hàng bị gió thổi dồn về một phía.

Sắp mưa rồi.

Vương Nhất Bác rất ghét trời mưa, giống như việc cậu ghét trời tối vậy, căn phòng không có đèn, trong căn phòng ngủ phụ trên tầng 3 của căn biệt thự trên Li đảo, sau bốn giờ chiều, sẽ luôn mất sạch ánh sáng.

Cậu còn ghét bánh kem bơ, hồi nhỏ ba mẹ cậu lúc phải đi công tác không có nhà, trước khi đi lúc nào cũng mua cho cậu một chiếc bánh kem bơ dể dỗ dành, mẹ cậu sẽ ôm Vương Nhất Bác để cậu ngồi lên đùi, đút cho cậu ăn, nói, Nhất Bác đừng sợ nha, ma ma sẽ về sớm thôi.

Không có ai biết được Vương Nhất Bác rất không thích ăn bánh kem bơ, anh chán ghét cái cảm giác ngọt ngấy của nó, mỗi một miếng đều có nghĩa là ba mẹ cậu sẽ tạm thời rời xa cậu.

Vô số ngày đêm, căn biệt thự trên Li đảo chỉ có cậu và bảo mẫu, bảo mẫu là một Beta nói tiếng phổ thông không tốt, tính cách rất nhạt nhẽo, lúc nào cũng kìm kẹp cậu không cho cậu chạy ra ngoài, mỗi thứ sáu cậu sẽ đứng ở trên ban công nhỏ ở tầng 3 chờ đợi, đợi chiếc xe ô tô của ba mẹ cậu đi vào hoa viên, mẹ cậu từ xe bước xuống, vẫy tay với cậu.

Vương Nhất Bác còn chưa cao bằng lan can ban công, giờ đã trưởng thành, cả tuổi thơ và thiếu niên của cậu, đều trải qua sự chờ đợi như thế đó.

Nước mưa rơi xuống, một giọt, hai giọt, sau đó dần dần đã không đếm nổi nữa, rất nhanh đã phủ mờ tầm nhìn từ cửa kính xe đằng trước, tất cả đều trở nên mơ hồ, hỗn loạn.

Vương Nhất Bác ngồi dựa vào ghế, cậu nghiêng đầu qua, nhìn Tiêu Chiến, dùng giọng nói rất bất đắc dĩ lại không có chút sức lực nào nói: "Nếu em nói em thích anh, thì anh có tin không?"

Trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên của Tiêu Chiến, cậu nói thêm: "Em không phải là người bình thường, không có cách nào chứng minh được sự yêu thích của mình đến từ đâu."

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác khác hẳn với lúc trước, cả người trông rất mất mát, giống như chiếc lá cây ướt đẫm nước mưa bên ngoài kia, mặt ủ mày chau.

Lời tỏ tình đến thật đột ngột, vào thời gian mà Tiêu Chiến không tưởng tượng ra được, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ Vương Nhất Bác sẽ nói với anh những lời này, bởi mới nửa tháng trước thôi, hai người bọn họ vẫn đối xử với nhau tương kinh như tân.

"Thôi vậy." Vương Nhất Bác không đợi đến khi Tiêu Chiến mở lời, ngọn lửa trong cậu bị dập tắt, cởi dây an toàn ra.

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, anh khẽ gọi Vương Nhất Bác.

"Em muốn ở một mình một lát, anh đi trước đi." Nói xong, Vương Nhất Bác đẩy cửa xe ra, rồi bước xuống, đi vào trong màn mưa.

Tiêu Chiến lại gọi thêm một lần, còn chưa kịp xuống xe, Vương Nhất Bác đã chặn một chiếc taxi lại, quay đầu, chạy về một hướng khác.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, giống như một con quái vật không màng đến lời cầu xin của con người, muốn nuốt sống tất cả.



=======================================

Piggycat: tối còn phải tăng ca, tranh thủ thời gian gọi đồ ngoài về ăn, sửa lại bản thảo viết cuối tuần vừa rồi, mau chóng đăng lên.

Trời mưa ngược quá đi à. <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top