Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Thương nhớ quá nhiều không thể bay lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Brooklyn, Canada.

Tiêu Chiến đến phòng học chuông vào tiết vẫn chưa reo. Học viện này ngày thường quản giáo sinh viên không nghiêm ngặt lắm, bầu không khí thoải mái, hiện tại đang là giờ nghỉ giữa các tiết, các sinh viên thấy anh tiến vào cũng chẳng để ý, vẫn ngồi vây lại một chỗ như cũ, không biết đang xem cái gì, cười nói ầm ĩ.

Anh đặt giáo án và bình nước của mình lên bệ giảng, nhàn nhã giống như mọi khi bước xuống xem bọn họ đang có trò gì hay, châu đầu vào với đám đông, nhìn qua khe hở vừa bằng một cái đầu chỉ thấy một tờ báo Hồng Kông chẳng biết lấy được từ đâu, Tiêu Chiến híp mắt cẩn thận đọc, là báo tháng trước.

Có du học sinh người Trung Quốc đang dùng tiếng Anh phiên dịch lại nội dung trên báo cho đám sinh viên, trông thấy Tiêu Chiến, giật nảy mình, kéo luôn anh vào thảo luận chung, "Thầy Tiêu, không phải thầy cũng từ Hồng Kông tới sao, cảng Victoria có thực sự xinh đẹp như vậy không ạ?"

Trên báo là ảnh chụp cảnh bến tàu lúc chạng vạng, xa xa là tòa nhà cao tầng san sát, ánh sao lấp lánh cùng với ánh sáng đèn chiếu ra từ du thuyền chở khách, đan xen lẫn nhau tạo nên cảnh tượng huyền bí trên biển, có thể nói là đẹp không sao tả xiết.

"Đương nhiên là thật, còn hấp dẫn hơn ảnh chụp nhiều." Anh là thành tâm khen ngợi, cảnh sắc của Hồng Kông tuyệt đối không thể bắt bẻ.

Sinh viên nghe anh nói vậy càng thêm dũng cảm, chỉ ước tấm ảnh kia có thể phóng đại ra trước mặt để bọn họ tha hồ ngắm thỏa thích, chẳng biết là ai thấy được cảnh tiếp theo trên du thuyền, chỉ vào hai người đứng trên boong tàu trong một bức ảnh khác nói: "Đây là cái gì? Hôn lễ trên du thuyền sao? Này cũng quá lãng mạn rồi, người Trung Quốc là lãng mạn nhất."

Mọi người nghe thấy thế liền hứng thú, ánh mắt dịch chuyển theo đầu ngón tay, nhìn lại tiêu đề của bức ảnh chụp hai người đàn ông tay trong tay đứng trên boong tàu, "Hôn lễ thế kỷ".

"Hai người đàn ông kết hôn sao? Amazing!"

"Hai người này nhìn bóng thôi là biết đẹp trai, quả nhiên nam nhân thích nam nhân chính là thiên đường."

Một tấm ảnh chụp có thể khiến những người trẻ tuổi bàn luận nửa ngày, không ai chú ý tới Tiêu Chiến đứng một bên, từ lúc nhìn thấy bức ảnh đó đã đứng lặng xuất thần một hồi. . .

Ánh mắt anh dừng trên tấm ảnh rất lâu rất lâu.

Hai người nắm tay nhau sóng vai đứng trên boong tàu, giống như đôi tình lữ bình thường nhất thế gian, gió biển thổi bay góc buồm, suy nghĩ của anh giống như cánh diều đứt dây, càng bay càng xa.

Lại bị tiếng chuông vào tiết dồn dập vang lên cắt đứt.

Bứng tỉnh từ trong hồi ức, Tiêu Chiến mới nhớ ra anh đã không còn ở Hồng Kông nữa. Anh vươn tay rút lấy tờ báo, xoay người thong thả bước lên bục giảng, đem tờ báo kẹp vào giáo án của mình, lại biến thành thầy Tiêu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

"Được rồi, vào học thôi."

Tiêu Chiến đến Canada ước chừng nửa năm, từng được giảng viên Anh quốc dạy dỗ ra một giọng lưu loát chuẩn Luân Đôn, hiện giờ lại bị ảnh hưởng. Cuối tháng gọi điện cho Vương Ý Tiện báo bình an, tự mình nói vài câu tiếng Anh cho Viên Viên nghe, nhóc con còn cười nói khẩu âm của anh ngày càng chẳng ra làm sao cả.

Một ngày hai tiết, thật ra rất nhàn rỗi.

Giảng bài 90 phút, nửa chừng có hai lần nghỉ ngơi, dạy kiến trúc lịch sử và kinh tế, sinh viên đều oán hận công thức ký hiệu khó nhớ, làm thế nào mà dịch một đoạn gốc sang tiếng Anh liền thay đổi ý nghĩa, cũng có sinh viên lớn gan, cao giọng phàn nàn: "It's hard for the Chinese to understand!"

Tiêu Chiến chỉ lắc đầu cười. Đây là chủ đề mới được các giáo sư đức cao vọng trọng đưa ra cho sinh viên sau khoảng thời gian dài học tại Hồng Kông. Nhưng mà không thể cưỡng cầu, dù sao đám sinh viên sau này cũng không dựa vào nó để kiếm sống, chẳng qua chỉ là phổ cập kiến thức mà thôi, anh vội vã giao đề tài tìm hiểu vào tiết sau cho bọn họ, cầm theo cặp xách chạy ra khỏi tòa nhà dạy học.

Học viện Brooklyn cấp nhà trọ theo kiểu khách sạn cho giảng viên. Thời điểm Tiêu Chiến lên lầu dì bảo mẫu phục vụ phòng đã đẩy xe vào thang máy, anh cười cười xem như chào hỏi, hai người đều là người Trung Quốc, cùng tha hương dị quốc tự khắc có chút quen thuộc. 

"Tiêu tiên sinh!" Dì bảo mẫu cười rộ lên làm người khác cảm thấy rất thân thiết, Tiêu Chiến vẫy tay với bà.

"Vừa rồi có khách tới tìm cậu, nhưng cậu không có nhà, đã để lại lời nhắn, cậu nhớ xem nha!"

Tiêu Chiến cười gật đầu, xách cặp về phòng.

Giấy ghi chú đặt trong hộp nhựa trước cửa, là chữ tiếng Anh viết tay của Leon, bên trên nói buổi tối giáo sư mời giảng viên lớp ăn cơm, cậu ta đến để thông báo với anh.

Giáo sư phụ trách khóa học là người Anh vóc dáng cao lớn, không giống như Tiêu Chiến, dẫn theo vợ con đến Toronto* đã nhiều năm, mở miệng vẫn là khẩu âm chính tông Anh quốc, sinh viên dự thính tiết giảng của giáo sư đều cảm thấy nghiêm túc một cách khó hiểu, bởi vậy bọn họ rất nghe lời.

*Toronto là thành phố đông dân nhất tại Canada và là tỉnh lỵ của tỉnh Ontario

Bữa tối diễn ra lúc bảy rưỡi, anh vẫn còn thời gian ngồi trong phòng nghỉ ngơi tắm rửa trước khi đi, hẹn vào giờ cơm chiều nhất định là bữa tiệc rất được coi trọng, anh phải ăn mặc khéo léo một chút.

Hồng Kông từ sau năm 1997 có rất nhiều nhân tài khoa học kĩ thuật của các công ty xí nghiệp Anh quốc đầu tư lựa chọn di dân đến thành phố khác sinh sống, vị giáo sư này chính là một trong số đó.

Vương Nhất Bác từ Hồng Kông đáp xuống Toronto đã là buổi sáng, buổi tối máy bay gặp luồng khí lưu, cả đêm hắn bị đánh thức vài lần, hầu như không được nghỉ ngơi, từ phi cơ đi ra cửa sân bay, cảm giác cả người nhẹ bẫng thoải mái.

Cách xa ngàn dặm bay tới Toronto, một là muốn cùng một vị giáo sư thương nghị công việc, hai là thay cha mình đến thăm hỏi bằng hữu, bên người không mang theo nhân viên công tác, chỉ có tài xế và thư ký lâu năm.

Thư ký cho rằng chuyến bay này kỳ thật tới hay không cũng không có gì đáng trách, hiện giờ cục diện chính trị rối ren, hắn thường xuyên xuất nhập lãnh thổ một nước ngược lại càng dễ gây hiềm khích.

Có một điều bọn họ không biết, Tiêu Chiến đang ở Toronto.

Nói là nghỉ ngơi, thực ra cũng chẳng ngủ được, Tiêu Chiến tắm rửa xong, muốn đi tìm danh bạ ban ngày anh tiện tay kẹp vào giáo án, lại nhìn thấy tờ báo kia.

Trải qua hơn 150 năm chịu thống trị của thực dân Anh, người Hồng Kông đã đổi mới 6 lần, làng chài nhỏ hoang vắng cằn cỗi, giờ đây đã trở thành phồn hoa đô thị hơn 600 vạn dân cư, biến thành "Minh châu phương đông" của thế giới.

Anh cũng cảm thấy thổn thức, bản thân vừa sinh ra đã được như vậy, chứng kiến cả đoạn lịch sử dài đằng đẵng.

Bảy giờ tròn, Leon gọi điện kêu anh xuống lầu chuẩn bị xuất phát.

Lên xe chỉ còn lại vị trí phó lại, ngồi sau là một nam và một nữ giảng viên, anh chào hỏi họ, sau đó mới ngồi vào chỗ.

Bầu trời ở Toronto hiện tại đã tối sầm, gió đêm mát mẻ bức người, anh ngồi trên ghế phó lái nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn luôn giữ im lặng.

Hai vị ngồi sau đang nói chuyện phiếm, đêm nay tới dự tiệc tối còn có một vị khách quý đến từ Hồng Kông, không biết tên là gì, chỉ biết họ Vương, là con trai bạn tốt của giáo sư, tuổi trẻ triển vọng, bộ dáng lại còn cực kì tuấn tú.

Leon lái xe cũng ngoái lại hàn huyên vài câu, người ngoại quốc nói chuyện phiếm cởi mở hơn người trong nước nhiều, Leon trêu chọc nói vị kia hình như chưa kết hôn, là người đàn ông độc thân hoàng kim.

Mấy người tán gẫu vui vẻ, Tiêu Chiến ít lời trái lại có vẻ không hòa hợp lắm.

Đi lên cầu thang hình xoắn ốc vòng vèo, tới hàng ghế Vip trong hoa viên nhỏ ở lầu hai, gió đêm thổi có chút lạnh lẽo, cũng may còn có lò sưởi.

"Có chờ giáo sư một chút không, sao mà vẫn chưa đến?" Hai vị nam nữ nhìn bàn ăn không một bóng người, cảm thấy quái lạ.

Nhân viên phục vụ đứng một bên giải thích: "Khách đặt bàn nói sẽ đến ngay, các vị cứ ngồi xuống trước."

Leon gật đầu nói cảm ơn, nhún vai với ba người bọn họ: "Hết cách, phải đợi thôi."

Mấy người ngồi được một lát, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của dăm ba người, Tiêu Chiến nghe thấy trước, đứng dậy đầu tiên.

Mới hơn năm tháng không thấy, Tiêu Chiến lại có chút không nhận ra hắn.

Nhưng hình ảnh ngày hôm đó cùng ngồi cáp treo lên đỉnh núi Thái Bình, lại vẫn rõ ràng như vừa mới hôm qua.

"Giới thiệu với mọi người, đây là Vương tiên sinh tôi vẫn luôn nhắc đến."

Nhập tiệc, Tiêu Chiến vẫn như cũ không lên tiếng, chẳng ăn được mấy miếng, rượu lại uống không ít, mọi người cụng chén với nhau, anh đều một hơi cạn sạch, rượu vang lâu năm tác dụng chậm, chưa quá vài chén đã bắt đầu chếnh choáng.

Vương Nhất Bác cùng giáo sư nói chuyện rất nhiều, đem động tác của người ngồi đối diện thu cả vào đáy mắt, không biết là vô tình hay cố ý, lúc sau mấy người muốn chạm cốc, hắn đều từ chối nói bản thân không thắng được lực rượu, kêu mọi người ăn no trước.

Cho dù là như thế nào, cũng không ngăn cản được Tiêu Chiến chưa dùng bữa xong đã say quá năm phần.

Tất cả đều say rượu, chỉ còn Leon có thể lái được xe, đang đau đầu không biết chở cả đám về thế nào, Vương Nhất Bác đã đánh tiếng: "Để tôi đưa hai vị này với Tiêu Chiến về, Leon chở giáo sư đi."

Tiêu Chiến bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đứng ngắm bức bích họa tinh xảo vẽ trên tường của nhà hàng, mặc kệ mùa đông khắc nghiệt, dây leo xanh biếc vẫn bám chặt lấy mặt tường thô ráp, gió đêm đông thổi qua lạnh đỏ vành tai cũng không biết.

Tài xế ra hậu viện lấy xe, may mà hôm nay Vương Nhất Bác dùng xe bảy chỗ, có thể chứa hết năm người bọn họ. Hai vị nam nữ ngồi ở hàng ghế giữa, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi bên dưới, hai người cách nhau nửa cánh tay, không nói lời nào.

Hắn chưa bao giờ căng thẳng như thế này, người bên cạnh không hề khác xưa, chỉ là càng thêm trầm mặc, không khí trong xe cũng bị kéo xuống mấy độ.

Trong lòng không nói ra được là tư vị gì.

Xe dừng trước nhà trọ, bốn người cùng nhau xuống xe, hai vị nam nữ giảng viên rời đi trước, chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Cảm ơn đã đưa em về, Vương tiên sinh." Tiêu Chiến cúi đầu ngắm nghía mũi chân mình, ngữ khí có chút không yên.

Vương Nhất Bác vẫn xỏ hai tay vào túi áo bành tô, lúc mở miệng phả ra khói trắng mờ, tính nói gì cũng cảm thấy không thích hợp, cuối cùng chỉ nói một câu: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đối phương, gật đầu cảm ơn, không dám lưu lại thêm một khắc, xoay người trốn vào sau cửa kính trong suốt.

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top