Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hai.

"Papa..." Cooper trên người mặc bộ đồ bệnh nhân trắng rộng thùng thình, ngượng ngùng lặng lẽ đứng nép phía sau lưng của Vương Nhất Bác. Đôi mắt to tròn mang theo cảm giác chờ ngóng trông mong, xen lẫn vào đó là chút thẹn thùng nôn nao nhìn tới Tiêu Chiến đang đứng nơi đối diện. Papa của bé bảo, đây chính là daddy!

Tiêu Chiến cúi đầu, lặng lẽ ngắm nhìn nhóc con Cooper đang đứng cách khoảng hai mét trước mặt mình. Lòng bàn tay ấm áp của cậu bỗng ứa ra chút mồ hôi ươn ướt khó chịu. Có chết cậu cũng không thể tin nổi, bảo bối mà cậu đã nhọc công tìm kiếm suốt hai năm nay lại đang ngoan ngoãn đứng trước mặt mình đây. Tiêu Chiến thực sự rất muốn khóc, nhưng bao nhiêu cảm xúc cứ chực chờ tuôn trào ra lại ngay lập tức bị giữ lại nơi đáy lòng. Cậu kìm nén nói với bản thân, nhất định tuyệt đối không thể rơi lệ, nếu không bé con Cooper sẽ sợ hãi mất.

"Daddy của con đây! Không phải con vẫn thường hay hỏi papa về daddy sao?" Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống bên cạnh Cooper, đưa tay ôm lấy bé con kéo lại vào trong lồng ngực. Anh chỉ về phía của Tiêu Chiến, dịu dàng nói với Cooper : "Daddy của con đã về rồi."

Cooper nhanh chóng ngước nhìn Tiêu Chiến một cái rồi lại thẹn thùng cúi đầu. Bé con nhỏ giọng cất tiếng nói, âm thanh lí nhí trong miệng đến là thương. Mái đầu của con ngày càng hạ xuống thấp, thậm chí còn chẳng dám ngẩng lên thêm một chút nào nữa "Daddy...?"

"Hi, Cooper ~" Tiêu Chiến cũng lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh con, vui vẻ cười nói đưa tay vẫy vẫy chào Cooper. Tuy vậy Vương Nhất Bác vẫn có thể nhìn rõ sự run rẩy trên đôi bàn tay nhỏ kia, cũng thấy được khóe môi đang mím chặt có chút giật giật xúc động.

"Con mau chào daddy đi!" Vương Nhất Bác đưa tay khẽ đẩy đẩy phía sau lưng của Cooper, trong lời nói còn mang chút ý cổ vũ cho con trai bé nhỏ nữa.

Cooper nhìn Tiêu Chiến, ngay lập tức liền cảm thấy daddy thực sự rất hiền lành ôn nhu, quả là một ấn tượng vô cùng tuyệt vời! Bé con nhanh chóng lấy hết can đảm, đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên túm lấy ngón cái của Tiêu Chiến. Cooper nhớ lại cách giới thiệu đã từng được dạy ở nhà trẻ, liền vô cùng tự tin mà chào hỏi với daddy : "Con tên là Cooper, năm nay hai tuổi. Trong nhà có ông nội, bà nội, và cả papa nữa."

"Cooper giỏi quá đi! Daddy tên Tiêu Chiến, là daddy của Cooper nè! Gia đình có ba người, ngoài daddy ra còn cả ba mẹ của daddy nữa đó." Tiêu Chiến cũng nhẹ nhàng siết lấy bàn tay nhỏ xíu của con, vui vẻ nói lời giới thiệu.

"Người thật sự là daddy của Cooper sao?" Cooper chớp chớp nhìn Tiêu Chiến, trong lòng vẫn có chút hoài nghi chưa thể tin tưởng.

"Tất nhiên rồi. Con nhìn kĩ xem, có phải mắt của daddy và Cooper trông rất giống nhau không?" Tiêu Chiến gật gật đầu, đưa tay chỉ vào đôi mắt của mình mà cất tiếng hỏi bé con.

"Giống ạ." Cooper nhìn nhìn say sưa một hồi, lập tức liền nhanh chóng gật đầu công nhận với daddy.

Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tiêu Chiến và bé con đã dễ dàng kết thân với nhau. Có lẽ một phần là do sức mạnh vô hình kì diệu của tình máu mủ ruột thịt. Cooper quả thực rất rất thích Tiêu Chiến, con còn ngoan ngoãn để daddy ngốc ôm vào lòng mà cùng chụp hình gửi về cho ông bà ngoại xem nữa đó.

Tiêu Chiến mở phần mềm camera trên di động, hướng về phía hai người mà cùng chụp vô số những sticker đáng yêu khác nhau. Nào là heo con, cừu con, còn có cả thỏ nhỏ với sư tử con nữa. Cooper thực sự rất vui vẻ, tới giờ nghỉ trưa còn sẵn sàng để daddy ôm ru mình ngủ.

Tiêu Chiến ôm Cooper trong vòng tay yên ấm của mình, dựa người vào đầu giường. Cậu yêu thương cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ xinh của con. Đến giờ cậu hoàn toàn vẫn chưa thể tin được, bảo bối trân quý của cậu cuối cùng sau hai năm cũng đã có thể trở về bên cạnh mình rồi.

Sáng sớm hôm nay, Tiêu Chiến vừa tới văn phòng đã bị cấp trên gọi đến phòng họp, nói là có "đại gia" muốn gặp mặt. Đại gia, là cái tên đặc biệt dành riêng cho những vị khách lớn có chức có quyền ở công ty bọn họ. Cậu đâu có quen biết gì ai, rốt cuộc là đại gia nào đến tìm chứ?

Tiêu Chiến lặng lẽ đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy cậu, Vương Nhất Bác không luyên thuyên vòng vo nhiều, liền ngay lập tức đem hồ sơ khi còn làm trong trung tâm hỗ trợ sinh con đưa đến trước mặt cậu, hỏi cậu có phải người này hay không.

Tiêu Chiến bị dọa hoảng, ngơ ngác gật gật đầu. Trong một giây ngắn ngủi, nét mặt của Vương Nhất Bác bỗng nhiên có chút đổi thay.

"Đây là Cooper!" Vương Nhất Bác cầm một bức ảnh nhỏ đưa đến tay Tiêu Chiến.

"Cooper?" Tiêu Chiến vừa nhìn vào ảnh chụp của Cooper, ngay lập tức đã liền nhận ra đây chính là bảo bảo của mình.

"Vài ngày trước Cooper vừa bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính." Vương Nhất Bác đi thẳng vào vấn đề, cùng Tiêu Chiến khẩn trương nói chuyện.

"Sao... sao có thể..?" Tiêu Chiến nhất thời kích động, ngốc nghếch không biết phải nói gì, cũng không biết bản thân phải làm gì để cứu được con trai.

"Vì vậy, hôm nay tôi đến đưa cậu đi bệnh viện làm xét nghiệm." Vương Nhất Bác mấp máy môi, gương mặt không lộ ra chút biểu cảm.

"Được... được. Tôi lập tức xin nghỉ!" Tiêu Chiến hoảng loạn mở miệng, trong lòng dấy lên cảm giác biết ơn đặc biệt đối với Vương Nhất Bác.

Cả một buổi sáng nhộn nhịp loạn hết cả lên cũng trôi qua, cuối cùng bây giờ Tiêu Chiến cũng có thể yên bình ôm bé con trong lòng cười cười. Tìm được bảo bảo rồi, lại còn vô cùng ngoan ngoãn dễ thương nằm trong lồng ngực cậu nữa. Cảm giác này, là vừa nao nao xúc động, vừa vui vẻ không thể tả thành lời.

"Chuẩn bị đi." Vương Nhất Bác từ ngoài cửa bước vào, hạ thấp giọng xuống hết mức có thể mà nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật gật đầu, nhẹ nhàng bế đặt Cooper xuống giường. Cooper rõ ràng là đang say sưa ngủ mơ, vậy mà vẫn gắng sức đưa tay túm lấy góc áo của daddy mà níu níu. Tiêu Chiến quyết tâm, gỡ bàn tay nhỏ xíu của con ra, nhẹ nhàng đặt nụ hôn dịu dàng lên đó.

"Mang con theo đi, để tôi bế nó!" Vương Nhất Bác có thể dễ dàng nhìn ra chút lưu luyến không nỡ rời trong đáy mắt của Tiêu Chiến. Anh lại gần nhẹ nhàng bế Cooper lên, cùng con đưa Tiêu Chiến ra cửa. Đợt xét nghiệm này, Vương Nhất Bác đã sắp xếp cho cậu từ trước rồi. Lần này cũng vậy, yêu cầu phải chọc tủy.

Tiêu Chiến đau đến run người, phải cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cậu rất muốn nhanh chóng ra ngoài mà hỏi Vương Nhất Bác, liệu có phải khi làm xét nghiệm Cooper cũng bị đâm đau đớn như vậy không.

Khi Tiêu Chiến còn đang ở trong phòng xét nghiệm, bé con Cooper say ngủ trong lồng ngực của papa đã sớm tỉnh giấc. Nhóc con tuy lơ mơ ngái ngủ là thế, nhưng vừa biết được người ôm mình là papa chứ không phải daddy liền lập tức nóng nảy phát quạo, vung chân mạnh bạo đá papa một cái, nhanh chóng xoắn hết cả người đòi trèo xuống tìm daddy ngốc.

Daddy của con đâu rồi? Rõ ràng ban nãy daddy còn ôm con ngủ cơ mà. Sao bây giờ lại không thấy daddy đâu hết?

"Daddy! Daddy! Cooper muốn daddy cơ!" Cooper nháo nhào ầm ĩ vô cùng, một mực chỉ đòi Vương Nhất Bác thả mình xuống để chạy đi tìm daddy.

"Daddy đang ở trong kia kìa." Vương Nhất Bác chỉ chỉ tay vào cánh cửa phòng xét nghiệm nằm bên hành lang, nhẹ giọng nói nhỏ với con trai.

"Daddy bị bệnh sao?" Cooper lặng nhìn cách cửa trắng đang đóng chặt, buồn bã lí nhí hỏi papa.

"Không có, daddy chỉ vào làm kiểm tra thôi." Vương Nhất Bác lắc đầu phủ nhận, đưa tay lên xoa xoa mái tóc ngắn mềm của con "Cooper ngoan ngoãn ở đây cùng papa chờ daddy nhé, được không?"

"Được ạ!" Cooper gật gật đầu, cực kì dễ bảo mà lặng lẽ đứng im, không nháo nhào đòi đi tìm daddy nữa. Bé con cứ như vậy mà để papa bế thôi.

Tiêu Chiến được vị bác sĩ từ từ đỡ ngồi dậy, yên lặng lắng nghe mấy lời dặn dò kĩ lưỡng. Anh phải ngồi lại trên giường bệnh nghỉ đôi ba phút nữa để hồi phục lại tinh thần, xong xuôi mới có thể ra ngoài được.

"Chồng của cậu thực sự rất yêu thương cậu đó nha!" Cô y tá vừa thu dọn một số đồ đạc nhỏ trong phòng, vừa mở miệng cùng Tiêu Chiến nói chuyện vui vẻ "Anh ấy nãy giờ vẫn luôn bế bảo bảo đứng chờ ngoài cửa đó!"

"Vậy sao?" Đầu óc Tiêu Chiến thoáng chốc trở nên thật ngớ ngẩn, tuy vậy trong lòng lại cảm thấy vui vẻ như có một dòng suối ấm len lỏi chảy qua. Thật tốt! Cảm giác có người vì mình mà đợi chờ, quả thật rất rất tốt!

Tiêu Chiến vừa bước ra cửa, Cooper đã nhanh nhảu chìa bàn tay nhỏ xinh ra đòi daddy bế bé. Tiêu Chiến vui vẻ đưa tay định lại gần, Vương Nhất Bác đã vội vã chối từ "Để papa ôm! Daddy của con đang bị đau eo đấy."

Cooper ngoan ngoãn gật đầu, quả thực không đòi daddy bế nữa. Bé con chỉ cần được daddy nắm tay là đủ rồi!

"Đi làm thủ tục xuất viện cho Cooper thôi!" Vương Nhất Bác trên tay bế Cooper, dịu giọng nhẹ nhàng nói với Tiêu Chiến "Bà nội Cooper hỏi tối nay cậu muốn ăn gì."

"Daddy muốn ăn cái chì nè? Cooper muốn ăn thịt trụng thịt trụng* ~~" Cooper nhìn Tiêu Chiến, đôi môi nhỏ xinh luyên thuyên không ngớt nở một nụ cười vô cùng dễ thương ngọt ngào.

"Daddy cũng thích ăn thịt trụng. Vậy để tối nay daddy làm cho con ăn nha? Con có ăn được không đó?" Tiêu Chiến quả thực không nghĩ được rằng Cooper lại có sở thích ăn đồ Tứ Xuyên vô cùng cay nóng giống mình. Cậu kinh ngạc nhìn về phía đứa nhóc đang cười toe toét kia.

"Được ạ ~~ mà daddy không cần cho cà tím đâu ~ Cooper rất ghét cà tím!" Cooper nhíu nhíu mũi, gương mặt biểu lộ một tầng chán ghét với cái thứ rau củ màu tím ngắt kia.

"Daddy cũng rất rất ghét cà tím!" Tiêu Chiến cũng nhíu nhíu mũi theo con trai, gương mặt tỏ vẻ khó ưa vô cùng.

Vương Nhất Bác nhướn mày, vậy ra cái thói kén ăn không chịu được của Cooper lại là di truyền từ người daddy này đấy à?

Sáng nay khi được Vương Nhất Bác đưa đến viện làm xét nghiệm, Tiêu Chiến đã nhanh chóng gọi điện thoại về cho ba mẹ. Cậu nói vì dạo gần đây công ty đang tập trung triển khai khá nhiều những dự án mới, nên tối nay bản thân bận không thể về cùng ăn cơm được.

Tiêu Chiến không dám mở miệng nói với ba mẹ về chuyện của Cooper. Ngày trước, sau khi xuất viện, hai người cũng sớm biết chuyện cậu vì kiếm tiền chữa bệnh cho mình mà đi đẻ thuê, cũng biết Tiêu Chiến thường xuyên xem lại những ảnh chụp của mình thời còn mang thai mà lặng lẽ bật khóc. Họ vẫn luôn gắng sức giúp con trai tìm lại cháu ngoại, nhưng mọi cố gắng đều là con số không. Dù sao đến hiện tại bảo bối cũng đã tìm được rồi. Nếu ba mẹ biết chuyện Cooper bị bệnh, chắc chắn hai người sẽ lo lắng đến quên ăn quên ngủ mất.

Hơn nữa, Tiêu Chiến quả thực cũng không thể biết được, liệu Vương Nhất Bác có đồng ý cho Cooper đi gặp mặt ông bà ngoại không...

Tối hôm ấy, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến và Cooper tới nghỉ tại một căn hộ nhỏ nằm ở trung tâm thành phố. Anh không dám đưa Tiêu Chiến về căn nhà mình đang sống cùng ba mẹ, suy cho cùng cũng chỉ vì anh sợ sẽ làm Tiêu Chiến thêm xấu hổ.

"Ừm, cái này..." Đêm đến khi vừa ru được Cooper ngủ, Tiêu Chiến có chút câu nệ mà bước đến trong phòng của Vương Nhất Bác, đưa cho anh một chiếc thẻ nhỏ "Đây là thẻ lương của tôi. Hiện tại trong đây có 230 vạn." Tiêu Chiến ngượng ngùng mở miệng, vô thức làm cho không khí xung quanh thêm chút kì quặc.

"Lần trước khi tôi nhận được 380 vạn cũng có đi hỏi qua, thì ra bên trung tâm hỗ trợ lấy khoảng 45% số tiền dịch vụ sinh hộ mà anh chi trả. Tính ra anh vì Cooper đã tiêu tốn hết 700 vạn rồi. Tôi lo tiền thuốc men cho ba mẹ xong vẫn còn thừa khoảng 80 vạn, mà vẫn chưa có dùng đến..." Tiêu Chiến không để Vương Nhất Bác kịp nói một lời gì, ngay lập tức cầm tấm thẻ nhét vào trong tay anh, "Tuy tạm thời tôi cũng chỉ tích góp được có nhiêu đó, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để tiết kiệm đủ tiền."

Tiêu Chiến vừa dứt lời liền ngượng ngùng mà chạy như bay ra ngoài phòng khách. Còn Vương Nhất Bác chỉ yên lặng cúi đầu, nhìn tấm thẻ mỏng nằm trong tay mà thầm hỏi, trả lại cho anh sao?

.

*thịt trụng (còn có tên gọi khác là Thủy Chử Ngưu Nhục) : là một món ăn vô cùng nổi tiếng của nền ẩm thực Tứ Xuyên, khá nhiều dầu mỡ và đặc biệt rất rất cay.

đấy, đỏ lòm như vậy! không khuyến khích các chị mẹ mắc bệnh về gan và dạ dày ăn thử nha =)))

---

xin được phép nhắc lại, là NIÊN THƯỢNG, NIÊN THƯỢNG, NIÊN THƯỢNG!!!

Nhất Bảo lớn hơn Tiểu Tán tận 8 tuổi đấy ạ =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top