Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: Phía trước chủ yếu là quá khứ của Chỉ An, hiện giờ bắt đầu viết sang quá khứ của A Diểu.

*"Nhận sự ô uế của đất nước, là chủ xã tắc; nhận điềm bất tường của đất nước, là vương của thiên hạ."

_____________________________

19.

Trong điện sảnh Tây, nội nhân quỳ gối bên kỷ án, dùng gáo múc cẩn thận gạt hết bọt trà lơ lửng trên mặt nước đi, tối nay dùng sương lạnh, tư vị thanh lương, pha với trà Tước Thiệt Thủy Nha, hương trà tứ phía.

Thẩm Dư gác bút lại, nhìn những đóa hoa mẫu đơn trên giấy Tuyên, hai mắt mơ hồ không nhìn ra cảm xúc.

"Vương gia nghỉ ngơi rồi?"

Nội nhân nghe vậy, trình trà ngon lên đặt lên án, nhỏ giọng nói: "Hồi Vương phi, tiểu nhân không biết, Vương gia có lệnh, lệnh cho yến vệ bao vây điện phía Tây, tối nay... tiểu nhân cũng không ra ngoài được."

Thẩm Dư nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức, hồi lâu sau lại đột nhiên ném chén trà lên mặt đất, bút cũng lăn lạch cạch vẽ ra một đường nguệch ngoạc trên hoa mẫu đơn.

"Vương phi bớt giận!" Lúc này người bên cạnh vội vàng quỳ xuống, trán chạm mặt đất, không dám đứng dậy.

Thẩm Dư mở mắt ra, vò nát trang giấy bị mực làm bẩn kia, không để ý mực đọng còn dính lên xương ngón tay và lòng bàn tay của nàng, nghiến răng cười nói: "Đường đường Tước Thiệt Thủy Nha, hàn lộ gia thân, lại vẫn không so được với hương vị của trà mà Chỉ An pha, thật là hoang đường!"

Nội nhân cẩn thận ngước mắt lên nói: "Vương phi bớt giận, Tước Thiệt Thủy Nha này là hi phẩm (đồ hiếm) mà Thẩm đại nhân tìm được, kinh đô đã vào mùa đông, vốn đã thiếu trà mới, hiện giờ một túi trà cũng đáng giá mười mấy vạn lượng hoàng kim, phối với sương lạnh, nhất định là hơn trà mà Chỉ An công tử pha!"

"Vậy sao?" Thẩm Dư rũ mắt nhìn nội nhân, cười như không cười nói: "Vậy ngươi nói xem, vì sao hôm nay Vương gia vẫn nghỉ lại phòng của y?"

"Có lẽ là..." Nội nhân kia ngồi dậy, liếc nhìn ra bên ngoài phòng, nói khẽ: "Có lẽ là tối nay Bệ hạ đã qua đó, Vương gia cũng nên đến xem thử tình hình."

Thẩm Dư cười lên, gương mặt lộ ra vẻ không cam lòng: "Có vài người mang số mệnh thật sự rất tốt, không sớm không muộn, đúng vào đêm nay Bệ hạ lại qua đó tìm y... Con vịt tới tay của Liệt Nam vương lại bay mất, chẳng lẽ Thái hậu thật sự cam tâm?"

"Vương phi, nếu như Chỉ An công tử nhập sĩ..."

"Ta không hiểu, vì sao cha lại ngăn cản hết lần này tới lần khác!" Thẩm Dư hừ lạnh một tiếng:
"Nhập sĩ gia quan, y không còn là phụ tá của Vương phủ, di cư đến phủ mới là tất nhiên, chẳng phải là chuyện tốt sao! Vương gia không cho phép y nhập sĩ chẳng phải là vì điều này sao? Người không muốn để cho Chỉ An rời khỏi Nhiếp Chính vương phủ!"

"Vương phi nhỏ giọng một chút..." Nội nhân kia đứng dậy, mắt nhìn ra phía ngoài điện, khoác áo choàng lên vai Thẩm Dư, lúc này mới thấp giọng nói: "Trước đây Thẩm đại nhân đã nói không cho phép Chỉ An công tử nhập sĩ là chỉ định của Thái hậu. Có lẽ Vương gia... cũng nhận được ý chỉ của Thái hậu."

Thẩm Dư buộc dây áo choàng lại, ngồi xuống trước gương đầu, đầu ngón tay xoa lên nốt ruồi lam nơi đuôi mắt.
Từ nhỏ nàng đã sống trong vàng bạc lụa là, gia tộc sống xa hoa, tầm nhìn và kiến thức của nàng đều cao bằng trời. Thẩm Dư thề với chính mình, nếu như được gả đi, nàng nhất định phải gả cho nam tử tôn quý nhất Úc triều.
Ngày hôm đó Thiên tử ra sắc lệnh lập Ô Y Y làm Hoàng hậu, Thẩm Dư đã đập hết nửa số đồ vật trân quý trong Thấu Ngọc các, nhưng sau này Thẩm Đồng nói với nàng, nam tử đứng thẳng trên Đan Bệ Thạch, không chỉ có một mình Bệ hạ.

Nhiếp Chính vương trên vạn người, xứng với sự tôn quý mà nàng muốn.
Trong đầu Thẩm Dư không hề hướng tới ái tình. Nhiếp Chính vương chính là quốc bản, là hướng đi tôn vinh phú quý của Úc triều, chỉ cần tương kính như tân, ngày sau sinh con đẻ cái, nàng liền có thể có được thể diện của nữ tử độc nhất thiên hạ, vinh hoa hưởng đến già.
Nhưng thể diện này chỉ mới ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, sợ là đã trở thành trò cười trong Vương phủ rồi.

"Vương gia thú ta là vì cha, là vì Thái hậu. Trong Lục bộ, Vương gia tay nắm Binh bộ, Bệ hạ tay nắm hai bộ, trong tay Thái hậu vốn chỉ có một Hình bộ, nhưng hôm nay, Hộ bộ Công bộ bởi vì chuyện ta và Vương gia thành thân, đồng loạt đều rơi vào túi của Tuế An cung, khiến cho thế đứng bắt đầu có sự chênh lệch."
Thẩm Dư tháo khuyên tai đông châu xuống, nhìn dung nhan của mình trong gương, cười khẽ: "Chỉ cần cha vẫn còn, Tuế An cung và Nhiếp Chính vương phủ đều phải kiêng nể ta, hai bên đều có lợi, Vương gia cũng không thể... quá đáng thế này được."

"Vương phi dự định thế nào?"

Thẩm Dư dùng lược răng gỗ chải tóc, lo lắng nói: "Y muốn nhập sĩ, Thái hậu lại không muốn, giữa mâu thuẫn của Vương gia và Thái hậu nương nương, phải làm sao xử trí, ta không nói rõ được."

Nội nhân kia khom người, thấp giọng hỏi: "Vương phi nói là, trở về kinh đô..."

Thẩm Dư rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Lâu rồi không đi thỉnh an Thái hậu nương nương, dù sao cũng phải đến nhìn một cái, tránh cho cái thanh danh... bất kính với trưởng tỷ rơi xuống đầu."

Bên trong sân viện ở điện Tây, cá chép ló đầu ra khỏi chum nước, tiếng nước chỉ phát ra âm thanh tí tách, vẫn tính là yên tĩnh, khác hoàn toàn với cảnh tượng ở tẩm điện Bắc Loan của Thiên tử.

Đêm đã khuya, Triệu Hòa Dụ vẫn chưa ngủ, múa kiếm dưới ánh trăng, cả người đầy mồ hôi giữa trời đông rét lạnh.
Nhành mai trắng rung động, bị chém ra vài vết nứt, chim tước ngủ đêm sớm đã sợ hãi bay đi, tuyết rơi xuống thấm ướt mũi kiếm của Triệu Hòa Dụ.

Hắn ném thanh kiếm cho Từ Hạo, thảnh thơi ngã về sạp, với tay lấy ly rượu ấm uống cạn.

Từ Hạo vẫy tay lệnh cho nhóm cung nhân tới khoác áo choàng cho Triệu Hòa Dụ, lại sợ tuyết đầu mùa sẽ dập tắt lò sưởi, bởi vậy nên mới đứng che dù ở bên cạnh.

Triệu Hòa Dụ uống rượu xong mới nhìn thanh kiếm trong tay Từ Hạo, thản nhiên nói: "Trẫm vẫn không biết luyện võ, luyện kiếm cũng chỉ là khoa chân múa tay, không làm người khác bị thương được, không thể so với cữu cữu."

Từ Hạo khom người nói: "Bệ hạ chính là thiên tử, không cần ra chiến trận, Nhiếp Chính vương là thần tử, trấn thủ biên cương, bảo vệ đất nước, là bổn phận của Vương gia."

"Thần tử?" Triệu Hòa Dụ cười lên, lòng bàn tay vuốt ve ly rượu:
"Hắn là thần tử, người dưới tay hắn hiện giờ đều có thể coi Trẫm là một tên ngốc rồi."

"Bệ hạ..." Từ Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, do dự nửa ngày, đưa mắt ra hiệu cho nhóm cung nhân. Không đợi Triệu Hòa Dụ nổi giận, người trong viện đều vội vàng quỳ rạp xuống, không người nào dám ngẩng đầu.

Lò sưởi phát ra âm thanh than bắn tách tách, Triệu Hòa Dụ nhẹ nhàng buông tay, ly rượu rơi trên gạch đá vỡ thành từng mảnh.

"Chỉ An..." Triệu Hòa Dụ cười lên: "Trẫm là thật tâm thật lòng muốn thu nhận y làm thần tử, y không lĩnh tình cũng không sao, một kẻ dân thường lại muốn Trẫm thân cung, còn đội đấu lạp không chịu lộ ra dung mạo."

Từ Hạo khom người nói: "Bệ hạ, nghe nói Chỉ An chưa từng lộ dung mạo trước những người bên ngoài phủ, không nói đến bách quan tiền triều, ngay cả Thái hậu cũng chưa từng được thấy mặt y."

"Dung mạo cũng không đáng nói, Trẫm không quan tâm điểm ấy." Triệu Hòa Dụ khoát tay nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Nhưng từng người từng người đều coi Trẫm là tên đần để trêu đùa sao, ngươi chưa nghe thấy truyền ngôn trong cung à? Liệt Nam vương muốn chiếm đoạt y... e là do một tay Thái hậu đẩy tới. Chỉ An không muốn, liền mời Trẫm qua đó, bề ngoài thì là muốn nhập sĩ, nhưng thực chất là muốn dùng Trẫm làm bia đỡ, ngăn cản tâm tư của Liệt Nam vương!"

Từ Hạo do dự một hồi, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Triệu Hòa Dụ cắn chặt răng: "Cữu cữu thật thủ đoạn, muốn bảo vệ người của mình mà không tốn sức liền đem Trẫm ra trêu đùa... Từ Hạo, ngươi đi nói với Liệt Nam vương, còn một ngày nữa mới hồi kinh, Trẫm cho phép hắn, ngày mai sau tiệc trưa đến tẩm điện của Trẫm, Trẫm sẽ mời Chỉ An đến, chuyện hôm nay đã không thành, ngày mai nhất định phải..."

"Bệ hạ!" Cửa đại điện bật mở, một cung nhân hớt hải chạy vào.

Từ Hạo khẽ quá: "Còn có quy củ nữa hay không!"

"Bệ hạ bớt giận!" Tiểu cung nhân vội vàng dập đầu, trình lên phong thư, thanh âm run run nói: "Trong cung truyền đến mật báo khẩn cấp!"

***

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Vương Nhất Bác đã ăn mặc chỉnh tề, đang thử tảo thiện cho y.

"Vẫn còn sớm vậy?" Y nhíu mày, được La Sinh đỡ dậy rửa mặt, uống trà nóng xong lại buồn ngủ nhắm mắt lại, chầm chậm nói: "Tiệc trưa hôm nay ta không cần đi, Vương gia phải dậy sớm chuẩn bị, sao còn lôi kéo ta chịu khổ cùng vậy?"

La Sinh thắt đai lưng cho Tiêu Chiến, nghe vậy liền nhẹ nhàng cười lên, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác vẫn không để ý tới lời Tiêu Chiến nói, còn đang nhíu mày sai nội nhân mang những món ăn có mùi vị nặng đi, La Sinh đành thấp giọng nói: "Không có tiệc trưa nữa, công tử, Bệ hạ có chỉ, trước buổi trưa phải hồi cung."

"Hồi cung?" Tiêu Chiến mặc xong ngoại bào, không tình nguyện mở mắt ra, y thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, y mở hai cánh tay ra.

Vương Nhất Bác hiểu ý, đi tới ôm Tiêu Chiến vào lòng, trấn an vỗ vỗ lưng y, sau đó bế y đến ghế mai khôi.

"Hôm nay tự ăn nhé." Vương Nhất Bác đưa tay nhéo nhéo mũi Tiêu Chiến, cười lên: "Ta ôm ngươi ăn thì sẽ quá chậm, sợ là không kịp, ý chỉ của Bệ hạ rất gấp, đừng để bị muộn giờ."

Tiêu Chiến khẽ thở dài một hơi, chậm rãi cầm lấy đũa bạc, buồn rầu dùng tay xoa xoa mi tâm, lại gác đũa lại, hờn dỗi nói: "Không ăn."

"Không được." Vương Nhất Bác gắp sủi cảo tôm phỉ thúy vào trong bát Tiêu Chiến, kiên nhẫn dỗ dành: "Muốn hồi kinh còn phải đi một đoạn đường nữa, xem chừng đến chiều mới có thể đến, đường đi xóc nảy, không ăn gì ngươi sẽ không chịu nổi. Ta biết ngươi buồn ngủ, đợi ăn xong ta sẽ ôm người vào trong xe để ngủ, không cần chờ đám người Bệ hạ. Ngươi ngồi chiếc xe ngựa nhỏ kia sẽ không có ai để ý."

Tiêu Chiến nghe, không tình nguyện gắp sủi cảo tôm lên. Đợi nuốt xuống bụng rồi mới hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn hồi cung sớm?"

La Sinh đáp: "Bệ hạ nói ở Điện Bắc Loan không ngủ được, đêm qua mơ thấy ác mộng, e là bị... chuyện trên sân bắn tập lúc sáng dọa sợ."

"Hắn còn có thể bị dọa sợ bởi chuyện đấy?" Tiêu Chiến múc một thìa cháo hoa, vân đạm phong khinh cười lên, giương mắt nhìn về phía Tây Nam.

Tây Nam hiểu ý, khom mình hành lễ nói: "Trong cung truyền đến tin tức... Tưởng học sĩ bị bệnh nặng..."

Tiêu Chiến nghẹn họng nửa ngày, lúc này mới lên tiếng: "Tưởng Tri Toàn?"

"Vâng."

"Lúc trước Bệ hạ giam lỏng y, vì cái gì?" Tiêu Chiến gắp cá qua bát của Vương Nhất Bác, do dự nói: "Y không phải người có tính khí có thể chọc giận quân vương, làm sao lại đột nhiên sinh ra hiềm khích?"

"Hiềm khích?" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn miếng cá vẫn còn xương được Tiêu Chiến gắp sang, chế nhạo cười nói: "Ta thấy không phải hiềm khích, ngược lại là càng giống thân cận hơn."

Tay nắm đũa của Tiêu Chiến dừng lại, giương mắt nhàn nhạt nói: "Vương gia cũng đừng quên, việc lập Ô Y Y làm hậu là do Tưởng Tri Toàn nghĩ ra."

Vương Nhất Bác dùng đũa lọc hết xương cá khỏi bát, sau đó gắp một miếng cá đưa đến miệng Tiêu Chiến, nhìn y không tình nguyện nhai, lúc này mới nhíu mày cười nói:
"A Chiến cũng đừng quên, Vương phi của bản vương... là do ngươi tự mở miệng chọn thay bản vương đấy."

Tiêu Chiến tự biết đuối lý, quay mặt sang bên khác không chịu nhìn Vương Nhất Bác nữa. Thấy y ăn cũng đã tạm đủ, lúc này Vương Nhất Bác mới buông đũa xuống, phân phó La Sinh mặc thêm áo vào cho Tiêu Chiến.

Xe ngựa tuy nhỏ nhưng đủ để Tiêu Chiến nằm vào, bên trong trải thảm da bạch hổ, gối mềm còn được lông thêm một lớp nhung, vừa mềm mại vừa ấm áp.
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm vào xe ngựa, hai mắt buồn ngủ khép hờ, đã sớm không còn thanh tỉnh, nhưng tay vẫn ôm chặt vai Vương Nhất Bác không chịu buông, thân thể mềm mại, lười biếng chui vào ngực Vương Nhất Bác, gương mặt bất giác cọ lên áo choàng nhung trước ngực Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đặt y vào trong xe, nhìn Tiêu Chiến nũng nịu nhíu mày, mơ mơ màng màng hừ nhẹ. Cuối cùng hắn vẫn nở nụ cười, hôn nhẹ lên trán y, kéo thảm nhung lại, nhẹ giọng dỗ dành: "Ca ca đừng nháo, ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh ngủ liền tới Vương phủ."

La Sinh đứng ở một bên nhìn, yên lặng cười.
Tiêu Chiến chính là như vậy, trong người có quá nhiều cảm xúc hỗn tạp, ngày thường vẫn luôn rũ mắt cúi đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, không có chút rung động nào với thế sự, cũng không đòi hỏi điều gì hay quấn quýt si mê với Vương Nhất Bác, người bên ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ như vậy, đều sẽ cảm thấy Nhiếp Chính vương cũng chỉ là mái hiên che nắng che mưa cho Chỉ An công tử.
Nhưng hiển nhiên là không phải vậy.
Dáng vẻ nũng nịu của công tử, cởi lớp ngoại bào ra, bọn hạ nhân bên ngoài đều không nhìn thấy, nhưng La Sinh có thể nhìn ra bộ dáng ham ngủ như trẻ con của Tiêu Chiến.

Chỉ An công tử không muốn dậy sớm, nếu phải dậy sớm thì nhất định sẽ nằm cố thêm một lúc. Không muốn ăn tảo thiện, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, nếu Vương gia ôm y thì y sẽ làm đủ trò với hắn, cũng không chịu rời khỏi lòng Vương gia.

Nhìn dáng vẻ cuộn tròn trong xe của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trấn an vỗ nhẹ y mấy lần, lúc này mới khép của xe lại, vẫy tay với Tây Nam, phân phó nói: "Nắm chặt đao của ngươi, trước khi hồi phủ, bất kì người nào cũng không thể tới gần chiếc xe này.

"Rõ!" Tây Nam hành lễ đáp lời.

La Sinh nắm chặt tay, đi theo sau lưng Vương Nhất Bác, cẩn thận kiểm tra những vật mang về, sau khi được thông báo là không thiếu đồ gì mới bưng khay đưa cho Vương Nhất Bác: "Vương gia vừa rồi dậy sớm hơn cả công tử, chiếu cố thân thể một chút."

Vương Nhất Bác liếc nhìn bát thuốc đen ngòm, một tay bưng tới ngửa đầu uống cạn.

La Sinh cầm lấy bát thuốc, lại đổi sang trà nóng cho hắn súc miệng, lúc này mới thấp giọng nói: "Chờ đến khi về Vương phủ, tiểu nhân sẽ gọi Thiệu tiên sinh trước."

"Không sao, ngươi không cần đi." Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tân dược có dược tính mạnh, triệt để ép độc 'Tán Tiêu' xuống, ắt sẽ bị phản phệ, hợp tình hợp lý mà thôi."

La Sinh cau mày nói: "Thuốc này Vương gia phải dùng tới khi nào? Lâu rồi 'Tán Tiêu' chưa phát tác, trước đó công tử hỏi, tiểu nhân chỉ nói là Thiệu tiên sinh đã chế ra tân dược. Nếu để công tử biết được Vương gia tự ý dùng thuốc mạnh như vậy, sợ là sẽ nổi giận."

"Sắp tới cuối năm rồi, chiến sự Thương Lĩnh lúc tốt lúc xấu, Bắc Địch gần đây lại ngo ngoe muốn động đậy ở Yến Bắc, nếu không có đại sự, Thương Lĩnh cách kinh thành không xa, Bệ hạ sẽ để Lý Hoan hồi kinh báo cáo chiến sự, nếu như chiến sự suy bại, quân cứu viện sợ là sẽ bị điều đến Yến Bắc tiếp viện."
Vương Nhất Bác thở dài, bóp nhẹ mi tâm:
"Bất luận thế nào, cứu viện ở ngoài, bản vương ở trong, nếu như có một rủi ro nào đó xảy ra, quân quyền mất cân bằng, Bệ hạ sẽ không thể kê cao gối ngủ."

La Sinh im lặng nửa ngày, quay đầu nhìn về phía xe ngựa, Tây Nam đang đứng thẳng cầm đao ở một bên. Y thu hồi ánh mắt, do dự giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Sau chuyện bắn chết Uyên Cần ở sân bắn tập, mặc dù công tử chưa mở miệng nhắc tới nhưng tâm trạng đã có chút bất ổn, hiện giờ lại biết được chuyện công chúa Tường Hợp, bởi vậy có lẽ cũng không nghĩ được chuyện này... Vương gia, người có tâm sự sao?"

"Không có gì." Vương Nhất Bác cười lên.

La Sinh cung kính khom người, khẽ nói: "Tiểu nhân và Tây Nam đã đi theo Vương gia từ khi còn nhỏ, Tây Nam biết võ, tiểu nhân thiện mưu, bùa bình an lần đầu tiên Vương gia xuất chinh... cũng là do tiểu nhân thêu, những năm này, mặc dù tiểu nhiên chưa từng tùy giá đến sa trường, nhưng tâm tư của Vương gia tiểu nhân vẫn hiểu được."

Vương Nhất Bác nghe vậy liền xoay người lại, ánh mắt khẽ động. Tuyết đêm qua đã bị gió thổi tan, không tìm thấy tung tích, Vương Nhất Bác vẫn mặc một thân kỵ trang, lông áo choàng thuận chiều gió cọ lên cằm hắn.

La Sinh thở dài nói: "Ngày đầu tiên Chỉ An công tử nhập phủ, Vương gia sai tiểu nhân đi hầu hạ, tiểu nhân liền biết đối với Vương gia, Chỉ An công tử là người được đề điểm, được coi trọng, cũng là... thiên đại ân sủng ngày sau. Khi đó công tử không biết, nhưng tiểu nhân thì thấy rất rõ ràng."

Vương Nhất Bác sững sờ trong một chớp mắt, cười lên: "Ngươi thông minh quen rồi."

La Sinh cũng không khiêm tốn, chỉ ngồi xổm xuống một bên, chỉnh lại áo bào bị gió thổi loạn của Vương Nhất Bác, nói: "Nếu đã như thế, Vương gia có chuyện gì không thể thương nghị với công tử?"

Vương Nhất Bác nhìn mây trôi nơi chân trời, chuyển động chiếc nhẫn trên xương ngón tay, ung dung mở miệng: "La Sinh, còn nhớ tình hình ngày hôm đó trên sân tập bắn không?"

La Sinh đứng dậy: "Tiểu nhân nhớ rõ. Hôm đó bất luận là đối với Vương gia hay là với công tử, đều là chuyện... rất thoải mái."

"Không đúng." Hai mắt Vương Nhất Bác nhắm nghiền.

La Sinh ngây ngẩn cả người: "Vương gia, chỗ nào không đúng?"

"Phản ứng của Bệ hạ không đúng."

La Sinh nhíu mày, hồi tưởng kĩ lại, chậm rãi mở miệng: "Hôm đó... Vương gia nói là..."

"Uyên Cần chính là thân vệ hoàng gia, thiết doanh ở thâm cung đại nội, trên danh nghĩa là thần tử bảo vệ Bệ hạ, gần giống như Cẩm Y Vệ. Thứ Uyên Cần nắm trong tay, là mạng của Bệ hạ. Đội quân này hiện giờ là trong tay của Thái hậu, vậy tức là mạng của Bệ hạ... bị giữ tại Tuế An cung."
Vương Nhất Bác híp mắt, ánh mắt sáng ngời, nhưng lại trộn lẫn sương dày, đầu ngón tay móc vào con ngươi bằng đá của nhẫn hổ, trầm giọng nói: "Nếu bản vương là Bệ hạ, hẳn là sẽ... muốn Uyên Cần biến mất, hoặc tối thiểu là đại thương nguyên khí, đồng thời thành lập được quân thân vệ chân chính thuộc về mình. Ngày đó bản vương lấy Uyên Cần ra làm bia bắn, lần đầu Bệ hạ ngăn cản có thể nói là vì cái gọi là danh nghĩa quân vương nhân từ, nhưng lúc sau... chúng thần đều không phản bác nữa, ngầm đồng ý đề nghị của bản vương, Bệ hạ vẫn không hài lòng. Vẻ không hài lòng kia không thể diễn được."

"Có lẽ... Bệ hạ chỉ là quá muốn làm quân vương nhân từ thôi?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Nếu như Bệ hạ nghĩ vậy thì ngay từ đầu đã không nên hô ứng với bản vương, nói muốn áp giải tử tù đến làm bia bắn."

"Vậy... ý của Vương gia là..."

"Uyên Cần... thật sự là hậu binh của Thái hậu sao?" Vương Nhất Bác thở dài một hơi, hung hăng nhắm mắt lại, cau mày cắn chặt răng: "Hoặc là nói, Bồ Lương... thật sự là người của Tuế An cung sao?"

Đồng tử của La Sinh co rụt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh âm lại càng đè thấp hơn:
"Nếu như... ngoài mặt Bồ tướng quân là người của Thái hậu, nhưng thực ra là người của Bệ hạ, vậy thì... Tiêu gia diệt môn năm Tấn Cung thứ tư..."

Sắc mặt của Vương Nhất Bác trắng bệch, tiếp lời: "Cũng có khả năng này, Bệ hạ vốn ở trong vũng nước đục ngầu này, khó tránh khỏi không bị ảnh hưởng."

La Sinh sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.

Vương Nhất Bác mở mắt ra, trầm trọng đưa tay lên, cứng ngắc nửa giây mới vỗ vỗ vai y: "La Sinh, ngươi cũng biết, A Chiến... tình tính cố chấp đến mức nào, nếu như kẻ chủ mưu năm đó chưa bị trừng phạt, y... sẽ không bỏ qua."

"Vương gia..."

Vương Nhất Bác vội vàng cúi đầu, cười lên: "Nhưng ngươi cũng biết, Bệ hạ đối với bản vương mà nói... không chỉ là quan hệ quân thần, mà còn là chí thân... Bệ hạ gọi bản vương là cữu cữu, gọi nhiều năm như vậy rồi, bản vương cũng coi như vẫn luôn bảo vệ hắn, bất luận là hắn có phạm sai như thế nào, bản vương đều có thể... không so đo."

La Sinh rũ mắt: "Dù là Vương gia biết, Tán Tiêu, là Bệ hạ..."

"Phải, dù là như thế, bản vương cũng có thể... không so đo." Vương Nhất Bác nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào hư không: "Hắn đứng trên Đan Bệ Thạch, ngồi trên vị trí kiêu chủ của thiên hạ, triều cương điên đảo, chuột lớn nhiều không kể hết. Thái hậu buông rèm nhiếp chính đoạt mấy đại quyền Thiên tử, Liệt Nam vương mặc dù cùng là họ Triệu, nhưng cuối cùng... cũng không chống đỡ nổi đâu."

La Sinh gật đầu: "Tiểu nhân biết, dòng dõi của Tiên Đế vốn đã ít, những năm này công chúa đều viễn giá hòa thân (gả đi xa), Liệt Nam vương không kham nổi đại sự, giang sơn Úc triều, chỉ dựa vào một mình Bệ hạ. Mà Bệ hạ... cũng vẫn chỉ là một thiếu niên."

"Bệ hạ tuổi còn nhỏ, nếu bản vương không giúp hắn, Úc triều sẽ thật sự nghiêng ngả không vững, đi tới tình trạng mà ngươi và ta đều không lường trước được. Bất luận là thế nào, bản vương cũng không thể hại hắn." Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn lên hồng trụ tử lương(1) trước hành cung, nhẹ nhàng nói: "La Sinh, ngươi có còn nhớ khi Bệ hạ được phong là Đông triều Hoàng Thái tử, từng bị Tiên Đế cấm túc trong Đông cung ba tháng không?"

"Tiểu nhân nhớ. Ngay tại chỗ này."
La Sinh thuận theo ánh mắt của Vương Nhất Bác mà nhìn sang, ánh mắt dịu đi nửa phần:
"Năm đó là lễ hội xạ liễu Thanh Minh, Bệ hạ lên cơn sốt, Tiên Đế liền không cho Bệ hạ tùy giá đến hành cung. Sau đó Vương gia xạ liễu bị ngã ngựa, Bệ hạ nghe vậy liền sốt ruột, không để ý bản thân đang phát sốt, chịu gánh tội khi quân lén xuất cung, mang theo thuốc, còn mua ngỗng xuân rán trắng ở Thủy Nguyệt lâu, kháng chỉ cưỡi ngựa đến hành cung đưa cho Vương gia."

La Sinh thở dài, thanh âm dường như cũng hồi tưởng lại: "Tiểu nhân vẫn nhớ, lúc Bệ hạ tới nơi, tay bị ngỗng xuân rán trắng làm phỏng đỏ ửng lên, nhưng vẫn đưa ngỗng cho người, về sau bị bệnh nửa tháng mới khỏe lại, nhưng bởi vì kháng chỉ và tội khi quân, lại bị phạt ba tháng tự xét trong Đông cung."

"Món ngỗng xuân rán trắng đấy được Bệ hạ bọc bằng giấy dầu, lại nhét vào trong ngực để giữ ấm, một đường cưỡi ngựa tới, áo choàng đều thấm nước nhưng lại không hề biết mình đang lạnh." Vương Nhất Bác cúi đầu, ánh mắt dần dần trầm xuống, sững sờ nói: "Khi đó bản vương đã thề, cả đời này, Bệ hạ là quân vương, bản vương là thần tử, quyết không phụ hắn."

"Nhưng... với tâm tính của công tử, nếu như Bệ hạ thật sự..."

Vương Nhất Bác mấp máy cánh môi, mày kiếm mắt sáng, áo bào rạng rỡ, đột nhiên tự giễu nói: "La Sinh, ngươi có biết nếu như chuyện hôm qua xảy ra vào thời điểm bản vương lãnh binh trên núi Quyện Tước..."

La Sinh ngẩng đầu, do dự nửa ngày, tiến đến đỡ Vương Nhất Bác: "Lần đầu tiên Vương gia gặp công tử, nếu như công tử có lòng muốn trả thù Bệ hạ, vậy Vương gia chắc chắn sẽ... giết công tử, vĩnh viễn dẹp trừ hậu họa."

"Nhưng hôm nay bản vương lại không thể." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nắm chặt cánh tay của La Sinh, khó nhọc nói: "Chỉ mong, là bản vương đoán sai rồi."

//

(1) Hồng trụ tử lương: cột đỏ, xà nhà tím.

Cũng không muốn lắm nhưng mà Bệ hạ là phản diện nha mọi người, không phải dạng trung lập đâu :))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top