Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

44.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ngươi có chốn dung thân giữa thiên địa.

______________

44.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Vương Nhất Bác đang ngồi ở sau án xử lý chính vụ, nghe thấy động tĩnh trên giường liền buông chiết tử xuống đi tới, đưa tay cọ sống mũi Tiêu Chiến.

"Tỉnh rồi? Có đói bụng không?"

Tiêu Chiến xoay người tới, ôm cánh tay Vương Nhất Bác, hai mắt vẫn nhắm nghiền, trầm trầm nói: "Bị đói đến tỉnh luôn đây này."

Vương Nhất Bác vươn người đến bên tai y, cười đến ý vị thâm trường, "Tối hôm qua ăn no như vậy rồi vẫn còn đói sao?"

Mi mắt của Tiêu Chiến run lên, vẫn không mở mắt, mang tai càng ngày càng đỏ, cho dù có đánh thêm nhiều tầng phấn cũng che đi được.

Y bĩu môi, giọng nói nghe hơi dính: "Ngủ thêm một lát nữa, A Diểu, một lát nữa thôi."

"Ngủ thêm sẽ nhức đầu đó, nghe lời." Vương Nhất Bác quyết không mềm lòng, ôm eo Tiêu Chiến nâng y ngồi dậy, Tiêu Chiến chăm chú tựa lên người Vương Nhất Bác, đôi mắt vẫn không chịu mở ra, bày ra dáng vẻ ngủ như chết.

"Nếu còn không chịu mở mắt ra để rửa mặt, ta sẽ ôm ngươi đi vòng quanh phủ, để cho hạ nhân trong phủ đều nhìn thấy dáng vẻ nằm ỳ không chịu tỉnh của Chỉ An công tử." Vương Nhất Bác cúi đầu, nhẹ nhàng bóp má Tiêu Chiến, ôn nhu dỗ dành: "Mau dậy đi, cứ như hài tử vậy, đã bao lớn rồi?"

Tiêu Chiến lẩm bẩm nói: "Tam thập nhi lập, Vương gia tha cho ta đi, ta không chịu nổi bị dày vò đâu."

"Ba mươi? Còn bốn năm nữa mới ba mươi mà, ca ca gấp làm gì?" Vương Nhất Bác ôm người vào lòng, đưa mắt ra hiệu cho La Sinh dọn tảo thiện lên, miệng vẫn không quên đùa Tiêu Chiến: "Biết thể cốt của bản thân không chịu được rồi sao? Tối hôm qua là ai không đứng đắn trước, hửm?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ mở mắt ra, không cam lòng yếu thế: "Vương gia không có chút quy củ nào cả, vừa bị mê hoặc một chút đã không chịu nổi rồi, ngươi như vậy rất dễ không giữ được trinh tiết!"

"Nói linh tinh cái gì đấy?" Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười lên, buông Tiêu Chiến ra, dùng khăn vải ướt lau mặt cho y, thấp giọng nói: "Tỉnh ngủ chưa? Ta rửa mặt cho ngươi, dùng tảo thiện với ngươi, lát nữa ngươi phải đi theo ta đến Hình bộ đấy."

"Cùng đi?" Tiêu Chiến có chút tỉnh táo lại.

"Ừ, cùng đi." Vương Nhất Bác hoa huyệt thái dương giúp y, gật đầu cười nói: "Lần trước ta thấy Thôi Nhất Hoa càng sợ ngươi hơn một chút. Lại nói... ta không yên tâm để ngươi ở một mình trong phủ."

Tiêu Chiến trầm mặc trong chốc lát, nắm chặt tay Vương Nhất Bác, cúi đầu vuốt ve, sau đó híp mắt cười lên, nghiêng người tới hôn lên khóe môi Vương Nhất Bác.

"Được." Y sờ lên mặt Vương Nhất Bác, "Ta đi cùng ngươi."

***

Đại lao hình bộ, tàn lửa bay ra, Vương Nhất Bác lạnh mặt chắp tay đi qua hành lang mờ tối, La Sinh đẩy xe lăn lặng lẽ đi sau hắn.

"Bái kiến Nhiếp Chính vương." Lính canh ngục đứng thành một hàng, khom mình hành lễ.

"Thôi Nhất Hoa ở đâu?"

"Hồi Vương gia, Thôi Thượng thư đang ở Bính khu."

"Bính khu?" Tiêu Chiến chậm rãi giương mắt, cười hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này, Đồng gia... đang bị nhốt ở chỗ nào?"

"Chỉ An công tử." Lính canh ngục trả lời tuy là lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến nhưng vẫn nhận ra được thân phận của y. Nhiếp Chính vương lạnh lùng, chưa từng có người thân cận, một thân hồng y thong dong đi theo như vậy trong Úc triều chỉ có thể là Chỉ An công tử, "Hồi công tử, Đồng gia là bị nhốt ở Bính khu."

"Tới chậm rồi." Bước chân của Vương Nhất Bác dừng lại một chút, khẽ thở dài, quay người ra hiệu La Sinh trở về.

(Tới chậm ở đây không phải là Thôi Nhất Hoa giết Đồng Tử Chính rồi đâu nha, đừng hiểu lầm)

Lính canh ngục ngẩn người: "Vương gia không đi nữa sao?"

Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng, ánh mắt rét lạnh quét tới, dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Gọi Thôi Nhất Hoa lăn ra đây gặp ta."

"Vâng."

Thôi Nhất Hoa vội vàng chạy đến, suýt chút nữa ngã trên đường, đợi đến khi ông từ đại lao Hình bộ ra đến thư phòng, Vương Nhất Bác đã uống xong hai chén trà.

"Vương gia, Chỉ An công tử." Sau lưng Thôi Nhất Hoa đã thấm mồ hôi, khẽ cắn môi, mặt không đổi sắc hành đại lễ.

Vương Nhất Bác gác chén trà lại cười cười: "Lễ lớn như vậy, làm sao, Thôi Thượng thư có việc muốn nhờ?"

"Hạ quan, hạ quan không có..."

"Không có?" Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc nhìn ông một hồi, giống như vô ý nói sâu xa: "Vậy tức là Thôi Thượng thư cảm thấy có lỗi với bản vương rồi?"

"Vương gia thứ tội! Vương gia, hạ quan cũng vậy, cũng là thân bất do kỷ!" Thôi Nhất Hoa bỗng nhiên quỳ rạp xuống mặt đất, run rẩy nói: "Bệ hạ thú Viễn Tang quận chúa, tuy nói là Hoàng quý phi cản tay Hoàng hậu điện hạ, vì để trấn an hậu cung, hiện giờ Bệ hạ sẽ không để ai trong hai người bọn họ sinh hạ hoàng tử, nhưng... nhưng đến cùng cũng không phải kế lâu dài!"

Thôi Nhất Hoa thăm dò ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, khó nhọc nói: "Chỉ khi chọn được Liệt Nam vương phi mới có thể thúc đẩy cục diện, trong Tam ti, Đô Sát viện là nhánh... không chịu bị khống chế nhất, Đồng Tử Chính... cũng nên đổi rồi."

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mắt ông, nghiêng đầu cười lên: "Nói như vậy, bản vương còn phải tạ ơn Thôi Thượng thư, lúc nào cũng suy nghĩ vì bản vương đúng không?"

"Vương gia... Vương gia, hạ quan biết sai, hạ quan không nên... Không nên tự tiện bái yết Liệt Nam vương, Vương gia, nhưng hiện giờ Liệt Nam vương thân ở Hình bộ, nếu như hạ quan không bảo vệ hắn, vậy chẳng phải..."

"Ngươi có muốn giết Đồng gia hay không, ngươi có muốn bảo vệ Liệt Nam vương hay không, bản vương không quan tâm." Vương Nhất Bác hơi khom người xuống, từ trên cao nhìn Thôi Nhất Hoa quỳ rạp trên đất, trong mắt đã nổi sát ý, ánh mắt có thể lăng trì được ông, "Thôi Nhất Hoa, là bản vương cho ngươi cái lá gan ấy sao?"

"Vương, Vương gia..."

"Không phải bản vương?" Vương Nhất Bác nhếch miệng, nụ cười khiến Thôi Nhất Hoa tê cả da đầu, "Vậy là ai cho ngươi cái lá gan đó, dám đụng vào người của bản vương?"

"Vương gia!" Thôi Nhất Hoa bỗng nhiên dập đầu, thậm chí là quỳ đến muốn nắm lấy mũi ủng của Tiêu Chiến: "Chỉ An công tử, ta, ta sai rồi, người khuyên nhủ Vương gia đi, ta thật sự..."

Vương Nhất Bác đá một cước vào ngực Thôi Nhất Hoa, bỗng nhiên đứng dậy, chống nạnh thở hồng hộc mấy hơi, sau đó giận quá mà cười, "Ỷ vào Hình bộ, lá gan thật sự là càng lúc càng lớn, ngươi có biết ngươi động vào ai hay không? Thôi Nhất Hoa, bản vương hỏi ngươi, có phải ngươi thật sự cho rằng nếu như không có ngươi, bản vương sẽ không thể tìm được ai khác tới làm Hình bộ Thượng thư hay không!!"

"Hạ quan biết sai, Vương gia, hạ quan biết sai, hạ quan nhất định sẽ tận lực đền tội." Thôi Nhất Hoa ngửa đầu đứng lên, lắp bắp nói: "Hạ quan nhất định sẽ bảo vệ Liệt Nam vương, hạ quan..."

"Liệt Nam vương? Làm sao, ngươi còn muốn rúc chung một ổ với hắn để tính kế ai nữa!!" Vương Nhất Bác ném chén trà xuống đất vỡ ra tung tóe, trong âm thanh vỡ nát, hắn hung hăng chỉ vào mặt Thôi Nhất Hoa, tức giận nói: "Chỉ là một thân vương, hôm nay bản vương phải cho ngươi tận mắt chứng kiến, kẻ tính kế người của bản vương sẽ có kết cục thế nào!!"

"Vương gia... Vương gia, Vương gia không thể được." Thôi Nhất Hoa bỗng nhiên giương mắt: "Nếu như không thể bảo vệ Liệt Nam vương, trong tay Vương gia liền không còn..."

"Thân thể của Hoàng hậu điện hạ và Hoàng quý phi điện hạ vẫn còn tốt, vì sao Thôi Thượng thư còn gấp hơn cả bản vương thế nhỉ?" Vương Nhất Bác chuyển động cổ, khom người nhìn Thôi Nhất Hoa, nhíu mày, cười hỏi: "Thượng thư gấp cái gì? Làm sao, vội vàng muốn thay thế bản vương để lên làm Nhiếp Chính vương?"

Thôi Nhất Hoa cả kinh trong lòng, lấy trán chạm đất, run rẩy dập đầu: "Hạ quan không dám!!"

"Thẩm vấn Đồng gia xong rồi?"

"Vâng." Tay của Thôi Nhất Hoa run rẩy dâng bản khai lên, lấy lòng cười cười.

Vương Nhất Bác cũng không để ý tới ông, chỉ ngồi về ghế mai khôi một lần nữa, nhấp một ngụm trà nóng, trên mặt không còn chút ý giận ngút trời nào như vừa rồi nữa, vân đạm phong khinh nói: "Người phụ trách văn thư của ngươi còn tốt hơn người trong cung đấy, không phải lúc trước xử án lề mà lề mề hay sao, sao hôm nay lại nhanh như vậy? Thôi Thượng thư, ngươi nói xem, người phụ trách văn thư tốt như vậy, hay là ngươi đổi cho bản vương đi?"

Thôi Nhất Hoa mấp máy môi, cẩn trọng đáp: "Vương gia quá lời rồi, hạ quan không dám."

"Không dám không dám, từ này nói đến hai lần rồi." Vương Nhất Bác thở một hơi thật dài, dùng tay chống đầu cười lên: "Thôi Thượng thư có chuyện gì mà không dám làm, sự việc quá lớn, bản vương còn chưa kịp nghĩ ra cách, Thôi Thượng thư đã đi trước một bước kéo Đồng gia xuống. Ngươi nói xem, lệnh lang có biết ái nhân trong lòng mình chẳng sống được mấy canh giờ nữa hay không?"

"Vương gia, chuyện này..." Thôi Nhất Hoa sững sờ, còn chưa phản ứng kịp.

Tiêu Chiến ở một bên nhẹ nhàng cười, cuối cùng cũng mở miệng: "Thượng thư xử án sao không tìm hiểu chuyện nhà trước đã, hay là quay về hỏi lệnh lang thử xem, mùng bảy tháng trước, trời đổ mưa lớn như vậy, lệnh lang đã đi đâu?"

Thôi Nhất Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu; "Công tử nói là, Nhạc Sơn và, và Đồng Mị?!"

"Chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ đều không thể bỏ qua chuyện nào được." Vương Nhất Bác có chút bực bội thở dài, day day mi tâm nói: "Thôi Thượng thư cứ luôn nghĩ muốn giúp bản vương làm sao để tiêu diệt Đồng gia, không bằng tự ngó chuyện nhà mình một chút đi, Thôi Nhất Hoa, nếu như rảnh rỗi thì bớt chút thời gian đi quản lệnh lang nhà mình đi."

"Liệt Nam vương vốn cũng không phải là lựa chọn tốt nhất của Vương gia, hiện giờ Thượng thư nắm lấy không buông, cũng chỉ bởi vì hắn là lựa chọn tốt nhất của Thượng thư mà thôi." Tiêu Chiến nắm chén trà trong lòng bàn tay, yên tĩnh một hồi, thanh âm ôn nhuận, chậm rãi mang theo ý cười thanh tịnh, "Ý tứ của Vương gia, ngay cả tiểu nhân cũng không đoán bừa, càng đừng đề cập đến bản thân Thượng thư. Trước mắt Thôi Thượng thư chỉ cần hiểu, Vương gia không cần Liệt Nam vương nữa rồi. Tiểu nhân khuyên Thượng thư, Thôi công tử vẫn còn chưa nhập sĩ, đang ở độ tuổi tốt, cũng đừng bởi vì chút tâm tư của Thượng thư mà tự hủy đi tiền đồ của mình."

"Vương gia, Nhạc Sơn không có liên quan gì đến chuyện này, là hạ quan hiến kế cho Liệt Nam vương, Nhạc Sơn... Nhạc Sơn hoàn toàn không biết gì về chuyện này!" Thôi Nhất Hoa có chút luống cuống, vội vàng hành đại lễ.

"Thôi công tử cũng là họ Thôi, đều là người có quan hệ mật thiết, nói mấy lời như vậy làm gì?" Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà, đôi môi cong lên, cũng không thèm nhìn Thôi Nhất Hoa, "Bản thân Thượng thư cũng là người lăn lộn trong triều đã lâu, áo choàng dính đầy bùn nhão đất bẩn, chạy một bước là bùn đất văng khắp nơi, lệnh lang ngày ngày đi theo Thượng thư, muốn không nhuốm bụi trần, Thượng thư cảm thấy có thể sao?"

"Chỉ An công tử..."

"Thôi công tử và Liệt Nam vương, Thượng thư cũng nên chọn một người đi." Tiêu Chiến đưa mắt lên nhìn, "Hiện giờ tiểu nhân tâm bình khí hòa khuyên nhủ Thượng thư, mọi việc chớ có vượt khuôn phép, đã ăn thức ăn của người thì phải biết suy nghĩ của tôn chủ nặng hơn bất cứ thứ gì khác. Dù sao thì tính tình của Vương gia cũng không được tốt như tiểu nhân đâu."

"Phải, phải..." Thôi Nhất Hoa co quắp quỳ gối trên nền gạch, sắc mặt có chút mờ mịt.

"Cho nên là, Thôi Thượng thư." Tiêu Chiến ra hiệu cho La Sinh đi lên trước đỡ Thôi Nhất Hoa dậy, khoan dung nói: "Bất kể là vụ án này kết thúc như thế nào, Thượng thư cũng không thể để cho Liệt Nam vương chạy thoát."

"Chuyện này..."

"Ngươi khó xử sao?" Vương Nhất Bác có chút không vui mở mắt ra, nhìn chằm chằm Thôi Nhất Hoa.

Ngay cả mồ hôi Thôi Nhất Hoa cũng không dám lau. "Không có, tiểu nhân không có."

"Vậy là xong rồi." Vương Nhất Bác nhìn tới bản khai, đưa tay xé nát nó rồi ném vào trong chén trà, nhìn từng mảnh giấy bị thấm ướt, cuối cùng dính lại vào nhau không còn phân rõ mặt chữ nữa, lúc này mới cười nhạt nói: "Nói cho Thôi Nhạc Sơn biết, là thiếu niên thì đừng nên đọc mấy tập thơ hủ lậu nữa, đến mức ngày ngày ngoại trừ lên cao lầu ra thì không còn biết cái gì nữa, ngay cả việc phụ thân của mình đang làm những gì cũng đều không biết rõ."

"Hạ quan..."

Vương Nhất Bác khoát tay, ra hiệu La Sinh đẩy Tiêu Chiến rời đi, hắn cũng đứng lên chỉnh lại áo bào, vội vàng quét mắt nhìn Thôi Nhất Hoa đang quỳ trên mặt đất, thanh âm lạnh lùng nói: "Thôi Thượng thư, đừng có lại dấy lên mấy tâm tư nhỏ nữa, ngày mai bản vương lại tới, bản lời khai này nếu như không viết ra được một bản khác thì con đường làm quan sau này của lệnh lang, bản vương cũng không bảo đảm được đâu."

Trong xe ngựa, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, thử dò xét nói: "Có phải là hơi quá khốc liệt rồi không, tốt xấu gì ông ấy cũng là Hình bộ Thượng thư."

"Khốc liệt? Như vậy đã khốc liệt rồi?" Vương Nhất Bác kéo bả vai của Tiêu Chiến qua, thấp giọng nói: "Ta không thi hành chính pháp, phanh thây xé xác ông ta đã là nhẫn nhịn rồi. Ta là người ở trên chiến trường, làm sao, ca ca chê ta lệ khí quá nặng?"

"Nói gì vậy?" Tiêu Chiến cười tựa vào đầu vai Vương Nhất Bác, xuất thần một lát, nói khẽ: "Chỉ là hôm nay mới phát hiện ra Thôi Nhất Hoa cũng chỉ là một người tầm thường, ông ta ham lợi lộc công danh, lại chỉ dám co đầu rụt cổ sau lưng Liệt Nam vương, không dám làm chuyện lớn, mà ông ta cũng không phải người tốt, nhưng cũng... sẽ bảo vệ huyết mạch chí thân."

"Trăng tròn trăng khuyết ngày ngày sinh biến, huống chi là con người, thị phi đen trắng, không thể phân quá rõ ràng, Thôi Nhất Hoa và Thẩm Đồng không giống nhau, ông ta không có lá gan đi tham ô, tuy là có dã tâm nhưng cũng biết ngẫm lại, cho dù ngươi muốn bắt ông ta đi bóc lột của dân ông ta cũng không làm được." Vương Nhất Bác xoa bả vai cho Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Người như ông ta ở trong tiền triều có được mấy người. Không tính là sạch sẽ, nếu như thật sự tra ra được thì vẫn có thể rơi đầu như thường, nhưng nếu nhất định phải suy xét kĩ lại thì đó cũng chỉ là chút hành vi mượn đao giết người, vô cùng nhát gan. Ta giữ ông ta lâu như vậy, đơn giản là bởi vì ông ta là Hình bộ Thượng thư, mặc dù khi kết đảng tranh quyền là người vì tư lợi không trung thành, sẽ phản bội tôn chủ, nhưng khi xử án ông ta cũng là người cẩn trọng, những năm này không hề mắc sai lầm lớn."

"Ta hiểu." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, "Trong triều đình không thể đều là thần tử tốt, cũng không phải đều là kẻ gian nịnh, tùy tiện kéo một người tới hỏi hắn có từng hại người không, nhất định là đã từng hại, nhưng nếu hỏi hắn đã từng cứu người chưa, câu trả lời cũng là đã từng cứu."

"Nhưng ông ta tính kế ngươi." Vương Nhất Bác nghiêng đầu hôn lên tóc Tiêu Chiến, khí âm mập mờ, "Yên tâm, sau này Hình bộ sẽ thay người. Công đạo của ngươi, ta sẽ thay ngươi đòi về."

"Ừ." Tiêu Chiến cười cười, nhẹ giọng đáp.

Trong Đường Hoa cung, cửa điện được đóng vô cùng chặt, Ngân Hạnh được A Nguyễn đưa vào từ cửa sau, vừa định hành lễ đã được Viễn Tang đưa tay đỡ lấy, thấp giọng nói: "Thế nào rồi?"

Ngân Hạnh cười nói: "Vương gia và công tử rời khỏi Hình bộ rồi, chúc mừng Hoàng quý phi điện hạ, đã thành công rồi."

Viễn Tang thở phào một hơi, gương mặt cũng sáng lên, nói khẽ: "Liệt Nam vương... Những năm này hại không ít vũ nữ Đông Di bọn ta, nhân cách suy đồi, bị trừng phạt là đúng tội, chỉ đáng tiếc... Bệ hạ không để Đại lý tự kiểm tra rượu."

A Nguyễn khom người trấn an nói: "Điện hạ, lần này tha cho Hoàng hậu, lần sau nếu như nàng ấy còn muốn hại người, chúng ta nhất định có thể bắt tận tay."

"A Nguyễn nói rất đúng." Ngân Hạnh khom người, ung dung thản nhiên nói: "Lần này Bệ hạ cố ý hãm hại Chỉ An công tử, tất sẽ không thể để cho Đại lý tự tra ra sai lầm của mình, đây là việc ngoài ý muốn, cho nên Hoàng hậu điện hạ mới thoát được một kiếp nạn."

"Úc triều không thể không có Hoàng hậu, nhưng bản cung... vẫn phải nắm thóp được nàng ta, mới có thể triệt để đứng vững." Viễn Tang đỡ Ngân Hạnh dậy, mấp máy môi, giọng nói trong trẻo: "Bản cung không có hứng thú với hậu vị, Hoàng hậu điện hạ bên kia, bản cung sẽ không chủ động đi trêu chọc, nhưng nếu Hoàng hậu điện hạ khăng khăng... Thỉnh cầu Ngân Hạnh cô nương tới thông báo trước."

"Điện hạ quá lời rồi." Ngân Hạnh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ An công tử đã phân phó tiểu nhân, Hoàng quý phi điện hạ lương thiện, nếu có khả năng, nhất định phải bảo vệ điện hạ chu toàn."

"Y là người tốt." Viễn Tang rũ mắt yên tĩnh một hồi, yên lặng quay đầu, nhìn ra tầng tầng lớp lớp tường đỏ bên ngoài điện, đột nhiên cười nhạt: "Thì ra đây cũng là dáng vẻ hoàng cung của Úc triều."

Ngân Hạnh đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ như kiều hoa của Viễn Tang, đột nhiên nhớ đến một nữ tử đã ở trong Tuế An cung rất lâu kia, mấp máy môi, có chút đường đột mở miệng hỏi: "Bị giam lỏng trong thành cung, điện hạ có hối hận không?"

"Không có, vì sao lại hỏi như vậy?" Viễn Tang cắn một miếng bánh thiên ti, đôi mắt trong veo, cười lên xinh đẹp, "Bánh ngọt của Úc triều thật sự rất ngon, Đông Di không có thứ này, con đường này là bản cung tự chọn, cần gì phải hối hận?"

"Bệ hạ... so với suy nghĩ lúc trước của điện hạ, có điểm nào khác biệt không?"

Viễn Tang trầm tư một hồi, đưa bánh ngọt vào trong miệng, "Bản cung không kì vọng gì vào Bệ hạ, bản cung chọn đứng bên cạnh Bệ hạ chỉ là vì Đông Di."

Ngân Hạnh do dự nửa giây, đấu tranh hồi lâu, thử thăm dò hỏi: "Nếu như có thể, điện hạ có muốn... trở về không? Hoặc là, không muốn bị giam ở nơi đây nữa?"

"Ngân Hạnh cô nương nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy, nếu như bản cung đi rồi, Đông Di sẽ thế nào?" Viễn Tang có chút buồn cười nhìn Ngân Hạnh, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Tiểu nhân nói là... Nếu như có thể, cho dù điện hạ rời đi, cũng có tôn chủ nguyện ý bảo vệ Đông Di chu toàn, điện hạ... có bằng lòng hay không?" Ngân Hạnh dâng chén trà lên trước mặt Viễn Tang.

"Bản cung không nghĩ được nhiều như vậy." Viễn Tang không suy nghĩ đến thâm ý trong lời nói của Ngân Hạnh, chỉ nhận chén trà, ôn nhu nói: "Bản cung chỉ biết là môi hở răng lạnh, chỉ cần bản cung có một vị trí bên cạnh Bệ hạ, chỉ cần vương quyền của Bệ hạ vững chắc, Úc triều liền có thể cường thịnh, Đông Di tất cũng sẽ nhận được sự che chở."

"Phải." Mi mắt của Ngân Hạnh run lên, rũ mắt xuống.

"Quay về đi, ra ngoài lâu như vậy rồi, đừng để Hoàng hậu điện hạ sinh nghi." Viễn Tang vỗ vai Ngân Hạnh, phân phó A Nguyễn đưa Ngân Hạnh xuất cung.

Cửa sau của Đường Hoa cung, phảng phất tiếng ve kêu, chim hót êm tai, ong bướm vui đùa bay theo quảng tụ của Ngân Hạnh. A Nguyễn mở khóa cửa ra, hiếu kì nhỏ giọng hỏi: "Ngân Hạnh, những lời vừa rồi ngươi nói với điện hạ là có ý gì vậy?"

"Chuyện phiếm mà thôi, cái này cho ngươi, mấy ngày trước ta xuất cung mua được, rất ngọt." Ngân Hạnh cười cười, lấy một túi quả khô tẩm đường nhỏ được giấy dầu bọc quanh trong ống tay áo, thấy A Nguyễn ăn đến nỗi mắt sáng lên, khóe môi cũng cong lên theo, Ngân Hạnh vô thức lẩm bẩm nói: "Thật ra muốn Úc triều cường thịnh, cũng không phải chỉ có cách để vương quyền của Bệ hạ vững chắc."

"Nói thầm cái gì đó?" A Nguyễn ngẩng đầu, cười rạng rỡ hỏi, đầu ngón tay dính đầy lớp đường sền sệt.

"Không có gì, ta đi đây, nhìn dáng vẻ của ngươi lúc ăn kìa." Ngân Hạnh véo má A Nguyễn, nhẹ giọng căn dặn: "Chăm sóc điện hạ cho tốt, lần sau tới ta lại mang đồ ăn đến cho ngươi."

"Được!" A Nguyễn gật đầu, đợi đến khi Ngân Hạnh đi xa, bốn bề vắng lặng, lúc này nàng mới vội vàng khóa cửa sau lại, ôm túi quả khô tẩm đường như ôm bảo bối, lanh lợi chạy ra chính điện của Đường Hoa cung.

***

Năm Tấn Cung thứ tám, ngày hai mươi tám tháng sáu, Liệt Nam vương bởi vì một hệ liệt tội trạng ngôn hành không đứng đắn, nhân cách suy đồi, mưu hại quan viên tiền triều, bị xóa bỏ tước vị, giáng xuống làm phiên vương (1), dời đến Bắc Cương canh gác, vĩnh viễn không được về kinh đô. Cùng lúc đó, Hình bộ Thượng thư Thôi Nhất Hoa về nhà, thay trưởng tử Thôi Nhạc Sơn đi cầu thân đích trưởng nữ của Ngự sử Đô Sát viện Đồng Tử Chính, Đồng Mị.

Mối hôn sự này được lập ra rất kì diệu, từ xưa Tam ti phân quyền, chuyện Hình bộ và Đô Sát viện kết thân cũng là lần đầu. Tiền triều hậu cung nghị luận ầm ĩ, Hình bộ vốn là cùng bè với Nhiếp Chính vương, Thôi Nhất Hoa lại là con chó được Nhiếp Chính vương nuôi, trước mắt lại kết thân với Đô Sát viện, vậy quyền sinh sát xử án ngoại triều chẳng phải cũng rơi vào tay Nhiếp Chính vương rồi sao?

Triệu Hòa Dụ tất nhiên là không nguyện ý, nhưng tính tình của Đồng Tử Chính cương trực khó uốn, Đồng Mị và Thôi Nhạc Sơn vốn là lưỡng tình tương duyệt, ái nữ đã có người trong lòng, Đồng Tử Chính càng muốn mối hôn sự này nhanh chóng tới. Mặc dù ông luôn chướng mắt tên thần tử Thôi Nhất Hoa lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng này, nhưng Thôi Nhạc Sơn là một tuấn kiệt, bởi vậy nên cũng không có gì đáng phản đối.

Vào giữa mùa hạ, chiến sự Lưu Tây có chút căng thẳng, của hồi môn của Viễn Tang biến thành quân lương, bổ sung được khoảng trống cực lớn trong quân doanh. Năm ngoái có hai phó tướng của Tuyên Lâm ở Thành Châu tử trận, mà sau khi Đông Di và Úc triều kết thông gia, hỗ thị an lành biên cương yên bình, quân phòng ngự ở Minh Châu cũng gần như là thùng rỗng kêu to, bởi vậy sau khi Triệu Hòa Dụ có được sự đồng ý của Vương Nhất Bác đã điều Nhậm Thư từ Minh Châu đến Thành Châu, hỗ trợ Tuyên Lâm cùng chống chọi với Lưu Tây.

Cung yến hôn đó, sau khi Tiêu Chiến cùng Triệu Hòa Dụ đến Tạng Văn các, kể lại cuộc đối thoại của Tưởng Tri Toàn khi còn sống với y cho Triệu Hòa Dụ nghe, ngoại trừ không kể tới thân thế của bản thân và Triệu Hòa Dụ, còn lại Tiêu Chiến đều kể hết không sót một chữ.

Tư liên địch quốc, khiến quân cứu viện trên chiến trường thất bại tử trận đến thảm thương, tội danh này người trong thiên hạ không biết, nhưng Vương Nhất Bác lại biết rất rõ ràng, Triệu Hòa Dụ không còn dám hành động khinh suất, hắn ngẫm nghĩ trong lòng không dưới trăm ngàn lần, giờ đây Vương Nhất Bác đang nắm lấy mạng của hắn, chứ không còn coi hắn là lưỡi đao nữa, đơn giản là bởi vì sở cầu của Tưởng Tri Toàn khi còn sống.

Triệu Hòa Dụ bắt đầu bí mật phái người tìm hiểu thân thế của Tiêu Chiến, thậm chí là mưu toan mua chuộc được nội nhân trong Nhiếp Chính vương phủ, vẽ ra chân dung của Tiêu Chiến, may nhờ tin tức của yến vệ linh thông, phòng giữ nghiêm ngặt, nhiều lần Triệu Hòa Dụ thăm dò vẫn chưa tìm ra manh mối gì.

Mấy tháng qua đi, hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chỉ cảm thấy không thể giữ Nhiếp Chính vương lại được nữa.

Mà điều Tiêu Chiến cần, cũng chính là như vậy.

"Bệ hạ càng hoảng, càng muốn giết ngươi giết ta thì càng đi đến sai lầm." Trong sinh các, Tiêu Chiến gắp ngó sen và đậu nành vào trong bát của Vương Nhất Bác, y ngồi nhai bánh xốp, đôi mắt sáng ngời.

"Ừm." Vương Nhất Bác cười nhìn y, day day thái dương không hiểu sao lại phát đau, giọng nói khàn khàn: "Còn thiếu bước cuối nữa, chỉ cần đổi được Kinh vệ chỉ huy sứ, Uyên Cần không còn chủ, nếu chúng ta nắm được Kinh vệ trong tay, cho dù Triệu Hòa Dụ có thể hô mưa gọi gió cũng chẳng thể làm gì được."

Tiêu Chiến gật đầu, dùng muôi sứ trắng quấy sữa đặc, thanh âm thanh tịnh nói: "Bệ hạ muốn dùng Bồ Lương để áp chế Vương gia, dùng binh của hắn để đè ép Vương gia, vậy nên Bệ hạ phải nuôi Bồ Lương. Nhưng Bệ hạ bản tính đa nghi, Vương gia lùi lại mấy bước, màn kịch của chúng ta còn phải xem Bồ Lương thế nào rồi."

"Nếu như Bồ Lương là người thông minh, thấy ta lùi lại, hắn cũng nhất định là không dám tiến lên. Nếu như không phải... Bản vương lùi mà hắn tiến, lòng hoài nghi của Bệ hạ lại dấy lên, vậy thì không thể nói trước được là ai thắng." Vương Nhất Bác nhíu mày gắp đậu nành.

"Binh ở trong tay cũng có điểm tốt, Vương gia không có binh cũng điểm tốt. Có điều, Bồ Lương cũng là người thông minh." Tiêu Chiến híp mắt, đôi mắt vừa sáng rực lại phủ xám, tối đến mức khiến người ta không nhìn rõ được thứ gì. "Những năm này không thể tìm ra sai lầm của hắn, có thể nói là người cẩn trọng, muốn thay đổi hắn thật sự là không dễ dàng như vậy."

Vương Nhất Bác gác đũa lại, không muốn ăn nữa, qua loa uống một ngụm trà, nói: "Đáng tiếc, trong tay hắn có binh, cho dù thông minh cũng vô dụng. Lòng hoài nghi của Hoàng thượng rất nặng, nếu như hắn dám cầu chuyện gì đó, vậy chính là muốn giữ binh củng cố quân quyền, nhẹ thì sẽ sinh ra hiềm khích với Bệ hạ, nặng thì chính là mất mạng."

"Bởi vậy nên có một số việc, Vương gia có thể làm, nhưng Bồ Lương lại không thể. Nghĩ như vậy, ngược lại có thể khiến người ta thư thản hơn rất nhiều." Tiêu Chiến thở dài một hơi nhẹ nhõm, quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác, nhìn quầng thâm dưới mắt của hắn, nhíu mày dỗ dành nói: "Mấy ngày nay đều không được nghỉ ngơi rồi, dùng ngọ thiện xong thì ngủ một lát đi, được không?"

Vương Nhất Bác xoa đỉnh đầu của Tiêu Chiến, lắc đầu bất đắc dĩ cười nói: "Nạn cướp bóc coi như đã xong, hiện giờ mặc dù quân cứu viện chưa từ Thương Lĩnh rút về kinh đô, nhưng quân công đặc xá sát phạt đã được cân nhắc, vẫn phải cần mô phỏng bản dự thảo, văn thư lúc trước của Binh bộ chạm phải nỗi lo của Bệ hạ, rất nhiều người bị phạt hoạch tội cách chức, bản dự thảo mô phỏng thế nào cũng không vừa ý, vẫn là để ta tự viết đi."

Tiêu Chiến nắm chặt tay của Vương Nhất Bác, lo lắng nói: "Vậy ta đi với ngươi, bảo trù phòng làm chút dược thiện bồi bổ thân thể cho ngươi."

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến qua, hôn lên trán y một cái, "Ngươi ngủ một lát đi, cứ hâm nóng dược thiện trước, chờ ta xử lý xong..."

"Vương gia!" Tây Nam đi vào phòng, hành lễ nói: "Có người vào cung rồi, Bệ hạ triệu tập ngài và mấy tên quan viên trong Binh bộ vào cung."

"Vào cung?" Tiêu Chiến nhíu mày hỏi: "Thương Lĩnh xảy ra chuyện gì rồi?"

Tây Nam lắc đầu, trấn an nói: "Không phải, công tử yên tâm, là quân báo từ Thành Châu đến mà thôi."

Vương Nhất Bác đè lên mi tâm, ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, xoa lưng y ấm giọng dỗ dành nói: "Tuyên Lâm luôn cố hết sức chống cự, hiện giờ Nhậm Thư đã tới hỗ trợ hắn, hai nhánh quân hợp lại làm một vẫn còn cần rèn luyện thêm, bởi vậy nên Bệ hạ mới lưu ý thêm một chút."

"Nhưng ngươi đã không nghỉ ngơi vài ngày rồi." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, ôm eo Vương Nhất Bác, có chút buồn bực thở dài, gật đầu nói: "Đi đi, ta sẽ hẹn gặp Ngân Hạnh ở Thủy Nguyệt Lâu, yên tâm, ta sẽ để Tây Nam đi theo."

"Lát nữa Tây Nam có việc, ta sẽ sai yến vệ đi theo ngươi." Vương Nhất Bác hôn lên vành tai của Tiêu Chiến, "Hiện giờ Triệu Hòa Dụ lùng sục khắp nơi, muốn thấy được dung mạo của ngươi, phải đội đấu lạp vào, ngồi xe ngựa đi từ cửa sau."

"Được, đều nghe A Diểu." Tiêu Chiến cười lên, bị hôn đến mức thở gấp.

Vương Nhất Bác cũng cười: "Không được ăn ở Thủy Nguyệt Lâu, phải chờ ta trở về dùng bữa tối với ngươi."

"Được, ta chờ ngươi." Đầu ngón tay của Tiêu Chiến đưa qua gãi lưng cho Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng cắn lên vai Vương Nhất Bác, đến khi lỗ tai của y đỏ bừng rồi mới đẩy Vương Nhất Bác ra, thẳng đến khi không thấy bóng lưng của Vương Nhất Bác nữa, Tiêu Chiến mới khẽ thở dài một cái, sai La Sinh dọn ngọ thiện xuống.

"Tây Nam đi làm gì vậy?" Tiêu Chiến ngồi trước gương đồng tháo dây cột tóc, nhìn La Sinh đứng ở sau lưng, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc của mình, tò mò mở miệng hỏi.

La Sinh gác lược lại, ôn thanh nói: "Tây Nam đi tìm Lễ bộ Thượng thư, quân cứu viện công cao, ban thưởng không tốt, Đồng Thượng thư hiểu sâu về lễ pháp, có những chuyện còn hiểu biết hơn Binh bộ, Vương gia muốn thương nghị với ông ấy."

Tiêu Chiến khẽ thở dài: "Ta nói là để ta mà hắn cứ không chịu, để ta mô phỏng bản dự thảo không phải là được rồi sao."

"Còn không phải là vì sợ công tử mệt mỏi sao?" La Sinh mím môi cười, trải lại đệm giường, buông màn trướng xuống, hành lễ nói: "Vậy tiểu nhân lui xuống trước, công tử nghỉ ngơi đi, tiểu nhân đốt hương cho người."

"Ừ." Tiêu Chiến nằm nghiêng trên gối ngọc, nhắm mắt lại trầm mặc hồi lâu, đến khi La Sinh tưởng rằng y đã ngủ rồi mới nhẹ giọng mở miệng gọi: "La Sinh, hôm nay là ngày mấy rồi?"

La Sinh ngẩn người, bày lư hương ngay ngắn, hành lễ nói: "Hồi công tử... mùng tám tháng bảy."

Tiêu Chiến lại từ từ nhắm mắt, chậm rãi cuộn tròn gối ôm vào lòng, cả người co lại trên giường thành một đoàn nhỏ, lưng cong xuống, cánh môi mấy máy nhàn nhạt nói: "Hai ngày nữa chính là lập thu."

"Vâng, công tử..." La Sinh mím môi, không dám tiến lên trước, do dự một hồi mới ngập ngừng nói: "Năm nay công tử có muốn..."

"La Sinh, ra ngoài đi." Mi mắt của Tiêu Chiến run rẩy, vẫn không mở mắt ra, sắc mặt của y có chút trắng, càng ôm gối chặt hơn một chút, vô thanh vô tức.

"Vâng, tiểu nhân cáo lui."

Trong mắt La Sinh nhuốm chút bi thương, yên lặng lui xuống, khẽ chân khẽ tay khép cửa phòng lại.

Ở trên giường, Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt ra.

***

Mùng chín tháng bảy, đêm trước ngày lập thu, đèn đuốc trong sinh các sáng rực, lư hương tỏa ra khói xanh, La Sinh bưng chậu đồng cẩn thận bước qua cánh cửa.

Vương Nhất Bác bệnh rồi.

Chiến sự Thành Châu một mực căng thẳng, từ sau chuyện diệt nạn cướp bóc đến nay chuyện gì cũng do một tay hắn định đoạt, sau khi lật đổ Liệt Nam vương, hắn liền vô cùng bận bịu, hơn phân nửa thời gian đều ở trong thư phòng, mấy ngày qua bởi vì liên tục có quân báo nên càng không có thời gian chợp mắt.

Bệnh tới như núi sập, sau khi gặp Đồng Thân, Vương Nhất Bác trở về sinh các dùng bữa tối với Tiêu Chiến như thường lệ, chỉ là mới ăn được một nửa liền không chịu nổi nữa.

Hắn sốt cao, ý thức không rõ ràng, chỉ ôm Tiêu Chiến thật chặt, giống như tham luyến một tia ấm áp từ trên người y.

Tiêu Chiến mặc cho hắn ôm, đắp khăn vải lạnh lên trán Vương Nhất Bác, bởi vì hắn sốt quá cao nên khăn vải cứ nửa canh giờ lại phải thay một lần.

Thiệu Thân đích thân đến hai chuyến, chỉ nói là bị sốt bình thường, hạ sốt là ổn.

Nhưng Tiêu Chiến không ngủ cả đêm. Trời tờ mờ sáng, y nhíu mày đưa tay chạm lên khuôn mặt bất an của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi bên tóc mai của thiếu niên, đẩy sợi tóc thấm ướt ra.

"A Diểu?" Tiêu Chiến mím môi một cái, nhẹ giọng gọi, "A Diểu, tỉnh lại, ăn chút gì đó có được không?"

Vương Nhất Bác chỉ hơi nhăn lông mày, sắc mặt vàng như nến, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Tiêu Chiến thở dài, vịn cánh tay tê dại chống xuống giường quỳ gối, cẩn thận đắp lại mền gấm cho Vương Nhất Bác. Ngày giữa hạ, nhiệt khí khô khiến lòng người càng hoảng, Vương Nhất Bác được đắp mền gấm, mồ hôi đổ ra càng nhiều.

"Công tử." La Sinh bưng khay tiến đến, thấp giọng nói: "Công tử không cần lo lắng quá mức, Thiệu tiên sinh nói Vương gia đổ chút mồ hôi là tốt rồi, đây là rượu trắng, tiểu nhân lau xương cổ tay cho Vương gia để hạ sốt nhanh hơn một chút."

"Ừm." Tiêu Chiến không nhìn y, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, quỳ chân bên giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mê man ngủ của hắn, khẽ nói: "Nóng như vậy, nóng đến nỗi lòng bàn tay ta phát đau."

La Sinh quỳ xuống bên cạnh Tiêu Chiến, miễn cưỡng cười để y giải sầu, an ủi: "Lúc trước công tử thân thể yếu ớt cũng hay sốt như vậy, còn nóng hơn Vương gia hiện giờ nhiều lắm, chỉ là bản thân công tử không biết mà thôi."

Tiêu Chiến mấp máy môi, nhận lấy vải lụa từ tay La Sinh, nhẹ nhàng lau xương cổ tay cho Vương Nhất Bác.

"Công tử, để tiểu nhân đi." La Sinh thở dài, nói thật nhỏ: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, Tây Nam đang chờ. Công tử yên tâm, chỗ này có tiểu nhân lo rồi."

Đầu ngón tay của Tiêu Chiến run lên, chậm rãi giương mắt nhìn Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày, đưa tay muốn vuốt phẳng lại, y đã thử hai lần nhưng Vương Nhất Bác vẫn mang bộ dáng bất an như cũ, vẻ hăng hái của thiếu niên lúc trước đã không còn thấy, mê man trên giường bệnh, khuôn mặt đỏ bừng, cánh môi hơi trắng bệch, bất giác co rút.

"Đã sốt cả đêm rồi, thuốc cũng không uống vào." Tiêu Chiến rũ mắt, đưa tay đặt lên trán Vương Nhất Bác, tiến tới nhỏ giọng gọi: "A Diểu, uống chút thuốc có được không?"

Vương Nhất Bác giật giật lông mày, khí tức hỗn loạn, hắn vẫn nắm chặt tay Tiêu Chiến, mí mắt bất an chuyển động. Cánh môi của hắn run rẩy phát ra tiếng nức nở, vô thức thì thào gọi tên Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mặc cho hắn nắm, lau mồ hôi trên cổ cho hắn.

"Ta ở đây, nghe lời, ta ở đây." Hốc mắt của Tiêu Chiến đỏ lên trong chớp mắt, nhẹ nhàng vỗ về Vương Nhất Bác.

"Công tử..." La Sinh có chút không biết phải làm sao.

Tiêu Chiến rũ mắt, đấu tranh nửa ngày, răng hàm chăm chú cắn chặt, thanh âm đều phát ra tiếng run: "Đi nói với Tây Nam, nhờ hắn thay ta thắp nén hương."

La Sinh không tin được trợn tròn mắt, "Công tử, người..."

Tiêu Chiến miễn cưỡng cong môi, thanh âm rõ ràng vẫn thong dong như cũ, nhưng trong lỗ tai La Sinh lại xuất hiện tiếng nghẹn ngào. "Đi đi, ta không đi được, Vương gia thế này, ta không đi được."

"Công tử, chỉ là bị sốt thôi, Thiệu tiên sinh nói không phải bệnh gì quá nặng." La Sinh biết Tiêu Chiến đang đau lòng, cho nên gác khay lại thử trấn an nói: "Công tử không cần như vậy, chỗ này có tiểu nhân trông coi. Mỗi năm chỉ có một ngày này... Tiểu nhân biết, nếu như công tử không đi... trong lòng sẽ không dễ chịu."

"Nếu ta đi ta cũng sẽ không chịu nổi, cứ như vậy đi, La Sinh." Tiêu Chiến nói rất nhẹ nhàng, khiến người ta không nghe ra được bi ai đã đóng vẩy trong lòng y nhiều năm nhiều tháng, nhưng La Sinh biết, hôm nay là lập thu, là ngày giỗ của Tiêu Minh Viễn, mỗi năm Tiêu Chiến đều hoài niệm lại những ngày tháng vẫn còn thân nhân bên cạnh.

La Sinh thở dài, hỏi một câu cuối cùng: "Chân của công tử đã khỏi rồi, không đi... nói với bọn họ hay sao?"

"Bọn họ cũng đều biết rồi." Tiêu Chiến rũ mắt, đắp lại mền gấm cho Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nói với La Sinh: "Chủng thượng nhân nhân, yến cỏ thanh thanh, ta sẽ không quên, ngày mai, hoặc là ngày kia ta đi cũng đều được cả. Đại hận mục nát thân xương, ác mộng có gì tốt? Hàng năm đều có lập thu, La Sinh, ngày tháng đều phải qua đi, ta không thể cứ lăng trì bản thân mỗi năm một lần được."

Hốc mắt của La Sinh nóng lên.

"Yên lặng thu liễm hận thù, là điều ta đã đồng ý với A Diểu. Trong lòng ta vẫn nhớ, vẫn niệm, vậy là đủ rồi, lát nữa ta cũng sẽ thắp nén hương cho bọn họ ở trong phủ." Tiêu Chiến cắn môi, gian nan cười lên, xương ngón tay đưa lên ngăn nước mắt lại.

"Công tử..."

Lông mày của Tiêu Chiến khẽ giật, dường như đang cố nén cảm xúc, sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại, nói khẽ: "A Diểu thế này, ta thật sự..."

"Được, tiểu nhân hiểu rồi." La Sinh đặt khay ở bên giường, đứng dậy hành lễ nói: "Vậy tiểu nhân đi nói với Tây Nam."

"Ừ."

Trong sinh các, sắc trời còn mịt mờ, ánh nắng yếu ớt vẫn còn bị sương sớm che phủ.
La Sinh nhìn bóng lưng của Tiêu Chiến, xương sống lưng không cong xuống, nhưng thể xác vẫn bi thương vô cùng. Y một thân hồng y quỳ gối bên giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Vương Nhất Bác đang mê man ngủ từng lần từng lần một, tóc đen tản ra, lòng bàn tay bởi vì vắt khăn quá nhiều mà bị đỏ rát.

La Sinh yên lặng xoay người qua.

Y cảm thấy Chỉ An công tử trước giờ luôn tự chuốc khổ dường như cuối cùng đã có thể buông bỏ chuyện xảy ra vào ngày lập thu năm Tấn Cung thứ tư kia rồi. Tiêu Chiến tốn thời gian bốn năm ròng rã, hoặc buông trôi bản thân rơi xuống vực sâu vạn trượng, hoặc phản cốt không mảy may lưu luyến hồng trần nhân gian, y dùng thời gian bốn năm, nghĩ ra trăm ngàn biện pháp, dùng lưỡi đao cạo xuống lớp xương bị thù hận bám chặt, hoặc là đâm vào lồng ngực, kết thúc đời này. Tóm lại, y không muốn phải chịu thêm sự tra tấn này nữa.
Nhưng rốt cuộc là đều vô dụng, cuối cùng, thứ vớt y lên từ vũng ao bùn lại không phải là lưỡi đao mà là nụ hôn của Vương Nhất Bác.

Chúng sinh ở Nam Diêm Phù Đề, cuối cùng cũng có người có thể giữ y lại. Thể cốt lao tâm suy yếu cuối cùng cũng được cứu sống.

Những con ve mùa hạ thi nhau kêu, màn trướng phất phơ bay lên theo ngọn gió nóng thổi qua, vô thanh vô tức vuốt ve ánh nắng sớm rơi trên gạch ngọc.

Trong ánh ban mai mờ nhạt, lòng bàn tay của Tiêu Chiến thử chạm lên cái trán dần dần hạ nhiệt của Vương Nhất Bác, sự lo lắng tràn ngập trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Y đứng dậy, kéo theo đôi chân tê dại một nửa, run rẩy hôn lên mi tâm của Vương Nhất Bác.

A Diểu của y.

***

Vương Nhất Bác mở mắt ra, ánh nắng gắt giữa hạ vừa vặn phủ lên mặt hắn, hắn mệt mỏi đưa tay cản đi, chống đỡ người ngồi dậy. Tiết y trên người bị mồ hôi dính đến ẩm ướt, Vương Nhất Bác nhíu mày xoa thái dương, nhìn nội nhân đang thay ngoại bào cho hắn, khàn giọng hỏi: "La Sinh đâu?"

"Hồi Vương gia, La Thường thị đang ở dược phòng cùng với Thiệu tiên sinh đi sắc thuốc cho ngài."

Vương Nhất Bác phủ thêm ngoại bào, ngồi bên giường giữ sức một lát, ngẩn người nhìn viện tử trong sinh các trống rỗng hồi lâu, xoa mặt nói, "Không cần ngươi ở đây nữa, gọi Tây Nam tới."

"Tây Nam tiểu tướng quân... đến chùa Nhân Tuệ rồi." Nội nhân kia đứng dậy, dâng trà cho Vương Nhất Bác, đợi hắn uống một ngụm mới nói tiếp: "Hôm nay là lập thu, Vương gia, tiểu tướng quân đã đến chùa Nhân Tuệ từ sớm rồi."

"Ngươi nói hôm nay... là lập thu?" Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác bỗng nhiên co lại, mấy ngày nay hắn bận tối mắt tối mũi, quên mất cả ngày tháng, lập thu hôm nay là ngày giỗ cả nhà Tiêu Minh Viễn. Hắn vẫn đưa mắt nhìn viện tử không người, hắng giọng nhàn nhạt hỏi: "Đi bao lâu rồi? Chờ sau khi Chỉ An trở về thì đi chuẩn bị ngọ thiện, làm chút đồ chay, đừng quá long trọng."

Nội nhân kia do dự trong chớp mắt, khom người đáp lời, sau đó lại nói: "Vương gia, Tây Nam tiểu tướng quân đi một mình, hôm nay công tử cũng không đi cùng với ngài ấy."

"Ngươi nói cái gì?" Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngẩng đầu: "Y đang ở đâu?!"

Thân thể của nội nhân kia run lên, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu trả lời: "Tiểu nhân không biết. Vương gia bớt giận, thời điểm La Thường thị gọi tiểu nhân tới phục vụ, Chỉ An công tử đã không còn ở trong sinh các rồi."

Lập thu, lại là lập thu, xương ngón tay của Vương Nhất Bác lạnh buốt, đẩy nội nhân kia ra, quên cả đi ủng vào, ngoại bào lỏng lẻo hất lên chạy ra ngoài, bản thân hắn cũng không phát hiện bước chân của mình vừa hoảng loạn vừa lảo đảo.

"Còn quỳ làm gì!" Vương Nhất Bác quay đầu quát nội nhân kia: "Sai yến vệ đi tìm! Nếu như không tìm thấy y, bản vương róc xương lóc thịt các ngươi!!"

Hắn chống tay lên cạnh cửa, móng tay đâm sâu vào mảnh gỗ vụn, máu cũng nhanh chóng chảy ra, nhưng Vương Nhất Bác không thấy đau, hắn sốt một đêm gân cốt toàn thân bị thiêu đến đau nhức, ngực cũng đau hơn nửa phần. Trong ngày nắng ở kinh đô không khí càng khô, hắn lại cảm thấy lạnh, lạnh khắp toàn thân, cũng cảm thấy sợ hãi và bất lực.

Từ sau khi trở về từ Hạ Lương viện, hắn đã gặp rất nhiều giấc mộng, mơ thấy kiếp này, giữa thiên địa, hắn không tìm được Tiêu Chiến nữa.
Trong cái lần gọi là tự sát kia, thứ ngã xuống vỡ nát không chỉ có sự ẩn nhẫn và trói buộc của Tiêu Chiến mà còn có cả Vương Nhất Bác. Tất cả lòng tin cùng sức lực của hắn trong đoạn tình cảm này đều rơi xuống vực sâu vạn trượng theo Chỉ An công tử một thân bạch y ấy, không thể tìm lại nữa.

Hắn luôn cảm thấy Tiêu Chiến đang gạt hắn.
Mỗi một nụ cười đều là đang gạt hắn, mỗi một lần trêu chọc đều là đang gạt hắn, chỉ cần hắn buông lỏng tay ra, chỉ cần hắn nói sai hay làm sai chuyện gì, chỉ cần hắn vô tình làm Tiêu Chiến tổn thương, Tiêu Chiến sẽ lập tức lộ ra nguyên hình. Tiêu Chiến nói sẽ không đi, nói sẽ ở lại, tất cả đều là đang gạt hắn.
Vương Nhất Bác cẩn thận từng li từng tí, từng câu từng chữ đều phải cân nhắc kĩ càng, cho dù hắn sớm đã biết bản thân bị sốt, lại sợ trong đêm Tiêu Chiến khó ngủ, sợ y không có ai bên cạnh sẽ suy nghĩ lung tung, Vương Nhất Bác vẫn cố chống cự, dỗ dành Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ.

Giờ phút này hắn ngồi xổm xuống tựa bên cạnh cửa, hung hăng xoa mặt, răng hàm cắn chặt.

"Sao không đi ủng mà đã chạy xuống giường rồi?" Tiêu Chiến mang theo lồng cơm bước qua cảnh tường, nhìn Vương Nhất Bác đang co người ngồi bên cạnh cửa, trái tim hung hăng cứng lại, suýt chút nữa làm rơi lồng cơm lên mặt đất.

Vương Nhất Bác mơ hồ giương mắt, nhìn Tiêu Chiến mặc một thân hắc y, chỉ có vạt áo khảm viền đỏ, tóc đuôi ngựa buộc cao, ống tay áo cũng xắn lên, lộ ra cánh tay chằng chịt vết sẹo.

Tiêu Chiến đưa lồng cơm cho nội nhân sau lưng, nhanh chóng bước qua viện. Một chớp mắt tiếp theo thân ảnh nho nhỏ núp bên cạnh cửa bỗng nhiên xông tới, trở nên thẳng đứng, trở nên cao lớn, không quan tâm đến đường đá bị phơi nóng dưới ánh mặt trời, đi chân trần tới gắt gao ôm Tiêu Chiến vào ngực, lực đạo lớn đến mức khiến Tiêu Chiến bất giác phát ra tiếng kinh ngạc.

"A Diểu, sao thế?" Tiêu Chiến có chút sững sờ, lại vẫn trấn an vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, mặc cho hắn ôm.

"Xin lỗi." Tóc của thiếu niên bị thổi loạn lên, ngoại bào rũ trên mặt đất, tiết y vẫn còn thấm mồ hôi. Thanh âm của Vương Nhất Bác rất nhẹ, nhưng lại dùng khí lực vô cùng lớn để khắc chế sự run rẩy, hắn vùi mặt vào vai Tiêu Chiến, ngửi mùi hương quen thuộc trên tóc y, trái tim hoảng loạn lúc này mới dần dần bĩnh tĩnh trở lại.

"Ngươi đừng giận, xin lỗi, ta sai rồi, ca ca, ta sai rồi."

Tiêu Chiến có chút nhíu mày, ôm Vương Nhất Bác càng chặt hơn một chút, vẻ mặt có chút mờ mịt không hiểu, không biết nên nói cái gì.

"Ngươi đừng giận có được không?" Vương Nhất Bác xoa bả vai của Tiêu Chiến, nói đứt quãng từng chữ: "Không phải ta... quên mất hôm nay là lập thu, là ta không đúng, bữa tối hôm qua cũng không sai người chuẩn bị cho ngươi, ta..."

"A Diểu, mặt trời lớn thế này, chỉ vừa mới hạ sốt thôi, chúng ta trở về phòng, có được không?" Tiêu Chiến xoa lưng cho Vương Nhất Bác từng chút từng chút một, rũ mắt cười nói: "Không thấy nóng hả? Ta nóng không chịu nổi nữa rồi, còn không cho ta vào sao?"

Cảm nhận được cánh tay của Vương Nhất Bác dần dần buông lỏng, Tiêu Chiến khẽ thở dài một hơi, lùi lại đưa tay sờ lên trán Vương Nhất Bác, thấy hắn xác thực không còn sốt nữa, lúc này mới yên tâm dắt hắn vào trong phòng, đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống bên giường, khoác lại ngoại bào cho hắn.

Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ngồi xổm xuống một bên mang vớ và ủng vào cho mình, đưa tay chạm lên bả vai của Tiêu Chiến, thấp giọng hỏi: "Sao hôm nay ngươi không đi?"

Tiêu Chiến dừng lại trong chớp mắt, nét mặt tươi cười, cầm tay Vương Nhất Bác cẩn thận rút từng mảnh gai gỗ đâm vào móng tay hắn ra, sau đó thổi thổi lên vết thương vẫn còn đang chảy máu, dỗ dành nói: "Không biết là ai nắm lấy tay của ta, bảo ta đừng đi nữa đây."

"Ca ca, ta..."

"Được rồi, sao vừa bệnh một trận đã trở nên giống như hài tử vậy?" Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, ôm vai hắn, vùi mặt cọ sát lên cổ hắn, thấp giọng nói: "Sợ cái gì, đừng sợ, ta ở chỗ này, không đi."

Hốc mắt của Vương Nhất Bác lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu, bối rối mấp máy môi.

Tiêu Chiến hôn lên vành tai của hắn: "Lát nữa ta đi tìm Thiệu Thân lấy chút cao dược tẩy sẹo, ta đồng ý với ngươi, xóa hết những vết thương trên người ta, có được chưa?"

"Thật sao?" Vương Nhất Bác xoay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trong veo thanh tịnh của Tiêu Chiến, cẩn thận hỏi y.

"Ừ, là thật, A Diểu, ngươi không được không tin ta nữa." Tiêu Chiến sờ lên mặt hắn, khóe môi cong lên: "Lát nữa La Sinh sắc thuốc xong, để Thiệu Thân qua bắt mạch cho ngươi rồi ta sẽ nói với ông ấy, có được không?"

Tiêu Chiến không nói rằng y sẽ không đi nữa, cũng không thề với Vương Nhất Bác rằng y sẽ không tự sát nữa, nhưng Vương Nhất Bác biết, y nhất định sẽ ở lại. Vết sẹo trên người Tiêu Chiến từ tháng này qua năm nọ, nhất là sẹo ở hai cổ tay, bị y cấu xé nhiều lần, vết sẹo cũng không phải là không thể mờ đi, nhưng khi đó Tiêu Chiến kiên quyết không muốn vết sẹo biến mất, cho nên bốn năm qua Vương Nhất Bác cũng không nhắc lại.
Hắn biết, đây là nỗi đau của Tiêu Chiến, cũng là nỗi hận của Tiêu Chiến, là nỗi đau mà cho dù Tiêu Chiến có tan xương nát thịt cũng vĩnh viễn nhớ kĩ, nhìn một chút liền hận một chút, dày vò thêm một chút.

Thế nhưng hiện giờ y nói, y sẽ xóa hết những vết sẹo ấy đi.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên kéo Tiêu Chiến vào lòng, trầm mặc vô cùng lâu, cần như muốn đem Tiêu Chiến khảm vào trong tim, lúc này hắn mới mang theo tiếng khóc nức nở hỏi một câu: "... Ngươi vừa mới... đi đâu?"

Chỉ một câu đã khiến Tiêu Chiến suýt chút nữa rơi lệ.

Y đứng dậy đi đến bên bàn, mở lồng cơm ra, bày từng đĩa thức ăn lên bàn, cười nói: "Ta đến trù phòng làm đồ ăn cho ngươi, ngươi nếm thử đi?"

Vương Nhất Bác đi đến bên bàn, không nhìn thức ăn mà chỉ nắm tay Tiêu Chiến để kiểm tra.

"Không bị thương đâu, yên tâm đi, đều là mấy món đơn giản thôi mà." Tiêu Chiến cong mắt cười, nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nhất Bác, nũng nịu nói: "Ăn cơm đi, dùng ngọ thiện xong mới có thể uống thuốc được. Bị sốt cao như vậy, thuốc cũng không uống được một thìa nào, cách gì ta cũng đều đã thử rồi, hiếm khi thấy ngươi làm khó ta như vậy đấy."

"Xin lỗi." Vương Nhất Bác cười cười, cúi đầu xoa tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lắc đầu, ôm mặt Vương Nhất Bác, cẩn thận hôn lên mấy lần, chóp mũi cọ sát chóp mũi của Vương Nhất Bác, có chút nghẹn ngào cười nói: "Không cần xin lỗi, Vương Nhất Bác, ngươi không hề có lỗi, nghe lời, trước giờ đều chưa từng có lỗi."

"Ừ." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, giọt nước mắt kia cứ rơi xuống như vậy, hung hăng rơi xuống đất, rơi vào trong huyết nhục của Tiêu Chiến, khiến y không thể tách rời người trước mắt này.

Không thể tách rời được nữa.

//

(1) Phiên vương: thân vương hoặc quận vương của một nước, bất kì ai sở hữu vương hiệu đều có thể gọi là phiên vương, bất kể là thị tộc hay ngoại tộc, có binh quyền và phải canh gác ở một tỉnh/biên cương.

Cá: Chương sau sẽ mở ra phó bản cuối cùng, cũng sắp đại kết cục rồi nha.

Chương này soft xỉu~~~ Mà cũng dài xỉu :) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top