Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này ngắn, chương sau sẽ dài.

Quỳ rồi, tôi không biết phân bố đoạn văn thế nào

Tôi còn không thích đặt tên cho nhân vật phụ... Các chức quan thật là một thứ tốt để đỡ phải đặt tên hahaha

-------------------------------

05.

Chiêu Vũ năm thứ sáu, Lâm Đức hầu lần đầu tiên vắng mặt trên đại điện, mà cùng ngày hôm đó, Hoàng thượng ban ra hai đạo thánh chỉ làm chấn kinh cả triều đình.

Một là vì Lâm Đức hầu Tiêu Quân Quy coi thường thánh ý, bất kính với quân thượng, buộc giao nộp Hổ Phù, cấm túc giam tại điện Hợp Hoan, chưa có thánh ý, bất cứ ai cũng không được tới thăm.

Hai là vì tàn quân Bắc Địch mấy tháng nay nhiều lần quấy nhiễu thành trì biên cương, có ý muốn xâm lược phía Nam, Thánh thượng đã quyết ngự giá thân chinh, tự mình tới phía Bắc dẹp bạo loạn biên cương.

Đám người lại bắt đầu nghị luận, có lẽ đêm qua thảo luận chính sự ý nghĩ bất đồng, Lâm Đức hầu sợ là đã lấy Hổ Phù ra ép Hoàng thượng, khiến cho long nhan giận dữ, lại muốn ngự giá thân chinh, Hoàng thượng suy cho cùng vẫn còn đang ở tuổi nóng nảy dễ kích động, khó trách khỏi việc có chút khác người.

Đám đại thần nhao nhao quỳ xuống thỉnh cầu Thánh thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nói hiện tại hậu cung của Hoàng thượng không có lấy một người, không có người thừa tự, ngự giá thân chinh quá mức nguy hiểm, nên cân nhắc nghĩ cho giang sơn xã tắc.

Vương Nhất Bác nhìn đám người phía dưới quỳ xuống thành một mảng đen sì, châm chọc cười,

"Các vị ái khanh không cần nói khéo như vậy, không phải các người muốn nói nếu Trẫm chết rồi, ai sẽ là người ngồi lên vị trí này sao?"

Trong đại điện thoáng chốc đã lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều dập đầu, không ai dám phát ra một lời.

"Ding___" một lệnh bài rơi xuống trước mặt Lễ bộ Thương thư Bành Quảng Đông, bên trên khảm một đóa hoa thược dược bằng bạch ngọc.

"Nghe nói Lễ bộ Thượng thư vô cùng hiếu kỳ đối với Tỏa Thanh Thu của Trẫm, lại là người ngay thẳng chính trực, lệnh bài này giao cho khanh, nếu như Trẫm không trở về được thì cầm nó, đi tìm người trong Tỏa Thanh Thu. Người đó sẽ bàn giao cho các ngươi."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào trước sự an bài hậu sự của mình.

Bành Quảng Đông run rẩy đem lệnh bài cất vào tay y phục, mồ hôi lạnh không ngăn được mà bốc lên.

Vương Nhất Bác đột nhiên cười,

"Bành ái khanh đừng sợ hãi như vậy, từ giờ năm ám vệ của Trẫm sẽ đi theo ngươi, trong thiên hạ này kẻ có thể đánh bại bọn họ để giết ngươi không có nhiều, cho nên ái khanh phải bảo hộ lệnh bài này cho thật tốt, cũng phải bảo vệ mạng của mình cho thật tốt."

Bành Quảng Đông bỗng nhiên nhìn xung quanh, lau đi mồ hôi lạnh trên đầu,

"Lão thần lĩnh chỉ, nhất định không phụ sự phó thác của Bệ hạ."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, đứng dậy vẫy tay. "Chuẩn bị một chút, hôm nay xuất phát."

"Bệ hạ đi ngay trong hôm nay? Vậy cũng không khỏi quá vội vàng!"

Vương Nhất Bác nhìn Binh bộ Thượng thư thất thanh, cười lắc đầu, "Không vội vàng, vất vả cho ái khanh rồi."

Một cơn gió mạnh lướt qua thềm đỏ ngoài điện Sơ Nghiêu, vị Hoàng đế trẻ đi xuống bậc thềm, vạt áo long bào hơi bay lên, hắn vẫn luôn mang bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay, hướng về phía quan viên đứng đầu gật đầu.

"Đại Tư Mã, trông coi triều đình thật kĩ cho Trẫm, thời gian Trẫm không có ở đây, giao lại cho ngươi."

"Cung chúc Bệ hạ, thắng lợi trở về."

Quần thần bái lễ, Vương Nhất Bác cúi đầu cười cười, A Chiến, ta sẽ trở về.

Nhất định.

Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh lại, thân thể truyền đến một cơn đau nhức, y đứng dậy, có chút thoát lực hít một ngụm khí. Bóng đêm ngoài cửa sổ mờ mịt, y bỗng nhiên có chút không rõ đêm nay là đêm nào.

Gió thổi lên tầng tầng màn che, y nhìn thấy sau màn che có một ám vệ đang cúi đầu chờ. Tỏa Thanh Thu chưa từng có ai được tiến vào hầu hạ, hắn ta có thể vào, hẳn là nhận lệnh của Vương Nhất Bác.

"Đã là giờ gì rồi?"

"Giờ Tuất đã đến, ngự thiện phòng đã chuẩn bị bữa tối và điểm tâm, người ăn một chút đi."

"Hôm nay trên triều có chuyện gì không?"

Không có câu trả lời, Tiêu Chiến cau mày nhìn cái người đang khom người không nói gì kia, một luồng bất an xông lên đầu.

"Xảy ra chuyện gì? Nói."

Mạc Ngũ dùng một chưởng gió, một phong thư xuyên qua màn che rơi vào tay Tiêu Chiến.

"Người đã ngủ hai ngày, Bệ hã đã không còn ở kinh đô."

Tiêu Chiến đột ngột đứng dậy, đã hai ngày chưa ăn gì, trước mắt chỉ toàn một màu đen, dưới chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất.

Thanh âm của ám vệ kia có chút lên xuống.

"Bệ hạ nói, người phải dùng thiện, đừng để tổn hại thân thể."

"Chuẩn bị ngựa."

"Bệ hạ nói, không có thánh lệnh, người không thể rời khỏi đây."

Không khí tĩnh mịch hồi lâu, người sau màn che cuối cùng cũng mở miệng,

"Cút ra ngoài, tất cả."

Mấy cơn gió thoảng qua, cửa điện mở ra lại đóng lại.

Tiêu Chiến có chút choáng váng, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí, cúi đầu cười khổ, được lắm, Vương Nhất Bác, ngươi còn hạ dược với ta.

Y cầm lấy phong thư, đầu ngón tay run rẩy cẩn thận mở ra, hương Long Diên xông thẳng ra, giống như được người kia ôm ấp.

Bút lực cứng cáp, bút tích thấm trên giấy, y vẫn luôn biết, chữ của Vương Nhất Bác rất đẹp, năm đó hắn mười bốn tuổi viết xuống ba chữ "Điện Sơ Nghiêu", hiện tại xem ra, vẫn là nét chữ khí thế bãi sơn hải nghìn vạn chương.

Một tờ giấy mỏng manh, chỉ có vài câu ngắn ngủi.

"A Chiến, Bắc Cương đường xa, đợi ta trở về, thược dược nên bại rồi. Vạn sự nhớ kỹ, ngươi và ta là một thể.

Nước mắt của y cứ như vậy không có dấu hiệu nào mà rơi trên giấy, gần như xuyên thấu nó.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, Vương Nhất Bác biết tất cả mọi chuyện. Biết thù hận của y, biết nỗi hối hận của y, biết trong lòng y không khảm qua được, biết y căn bản không muốn mượn tay người khác báo mối thù này, nhưng lại không nỡ để y mạo hiểm.

Trên thư có nói, ngươi và ta là một thể.

Vương Nhất Bác là đang nói với Tiêu Chiến, tay của hắn cũng là tay của Tiêu Chiến, mối thù của Tiêu Chiến cũng chính là mối thù của hắn, chuyến này hắn thay y đi Bắc Cương xa xôi, thay y đi mạo hiểm, thay y đi gỡ bỏ khúc mắc, không cần mượn tay người khác trả thù, đây là vị Đế vương cửu ngũ chí tôn này tự tay đem xương máu của mình hòa vào đoạn tình cảm này, cam tâm tình nguyện biến thành độc trên cây đao của Tiêu Chiến y.

Y xốc màn che lên, trên bàn đặt những món ăn y thích nhất, bên cạnh là hai chiếc khăn lụa cẩn thận bọc lấy món đồ bên trong.

Tiêu Chiến run rẩy mở hai chiếc khăn lụa ra, những miếng bánh bách hợp kim ti và phù dung hoa quế đẹp đẽ nằm yên tại đó. Phảng phất nhìn thấy vị Tiểu Hoàng tử chật vật chạy về từ ngự thiện phòng năm đó, cẩn thận lấy ra món bảo bối cất giấu trong ngực đưa cho y, cũng là khăn lụa như thế này, cũng là những miếng bánh xinh xắn thế này, ánh mắt hắn sáng lên vừa gật gù ăn vừa hỏi,

"A Chiến, ăn có ngon không? Ta đã phải cất giấu cẩn thận, một chút cũng không bị nát đâu."

Thì ra cái gì hắn cũng đều nhớ.

Tiêu Chiến cứ đứng yên như vậy, yếu ớt lại bất lực, sau đó bỗng nhiên vịn mép bàn ngồi sụp xuống đất, ôm lá thư này nghẹn ngào gào khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top