Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cánh én mùa xuân đậu trên xà gỗ dưới mái hiên, liễu xanh rủ cành trổ mầm non, trải qua tuyết đầu mùa xuân sẽ là mưa phùn liên miên, đã mấy ngày liên tiếp trời quang mây tạnh, kinh đô cuối cùng cũng không còn lại chút tuyết đọng nào trong ngày nắng, bên ngoài thành cung ngói xanh tường đỏ lại bắt đầu náo nhiệt.

Vệ Ngạn ở cổng thành quay đầu lại, kinh đô phố dài người người nhộn nhịp, ngồi trên lưng ngựa không nhìn thấy đầu người, chỉ có thể mơ hồ trông thấy góc điện cao trên thành cung xa xa, ngói xanh lưu quang khiến cho người ta phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Kinh đô thật sự không có nơi nào có thể cho ông nghỉ chân, Vệ Ngạn cúi đầu cười khổ, sau đó mang theo gia quyến, quất roi chuẩn bị ra khỏi thành.

"Vệ tướng quân xin dừng bước!"

Tiếng gọi của hoạn quan the thé, một cỗ xe ngựa chạy chậm rãi về phía ông.

Cổng thành có người đến người đi, nhìn thấy có người chạy ra từ trong cung, mọi người đi qua đều vươn cổ xem náo nhiệt. Tiểu cung nhân đã nhận ra ánh mắt của những người xung quanh, lập tức hắng giọng, hơi ngẩng đầu bày ra tư thế gì đó.

Vệ Ngạn không dám thất lễ, xoay người xuống ngựa, nhàn nhạt cười.

Tiểu cung nhân khoát tay một cái nói,

"Vệ tướng quân không cần đa lễ, Hoàng thượng lệnh cho nô tài trả quý nhân lại cho ngài, người đã đưa đến, nô tài cũng xin phép quay về."

Vệ Ngạn hành lễ, cười đáp ứng,

"Làm phiền công công."

Dường như không nghĩ tới Vệ Ngạn lại có thể phản ứng như vậy, ngày bình thường ông ta là một người thô kệch đã quen, lúc này xem ra giống như đang có ngàn vạn cảm xúc. Tiểu cung nhân thổn thức trong lòng, quả nhiên thánh ý khó dò, cũng có chút thương hại nhìn Vệ Ngạn,

"Bắc Cương không thể so với kinh đô, chúc tướng quân lên đường bình an."

Vệ Ngạn cười tạ ơn, mãi cho đến khi những cung nhân kia đã đi xa, người xung quanh xem náo nhiệt đã giải tán hết, nụ cười kia mới được gỡ xuống.

Ông từng bước đi đến trước xe ngựa, do dự một chút, cuối cùng cũng nhẹ nhàng vén màn, đồng tử đột nhiên co rút.

Kỳ Kỳ Cách nằm trong một chiếc bao bố nhỏ, cổ nghiêng sang một bên, dường như là ngủ thiếp đi. Bên giường có để lại phong thư, Vệ Ngạn mở ra, bên trong đúng là đơn thuốc điều trị kinh mạch.

Ánh mắt của Vệ Ngạn phức tạp nhìn người đang ngủ say trong xe, đứa nhỏ này từ khi sinh ra kinh mạch đã không thông, không có cách nào tập võ, ông đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng đều không có hiệu quả, chỉ có thể cho nàng học khinh công để tự vệ.

Phương thuốc bên trong phong thư này được cho là phương thuốc bí truyền của Hoàng cung, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.

Võ công của hoàng tộc vốn là vì muốn tự vệ, huống chi từng ám vệ hoàng tộc đều có võ công vượt trội, bởi vậy hiếm có vị Hoàng đế nào đã giỏi còn muốn giỏi hơn như Vương Nhất Bác.

Thuốc này là để Hoàng thượng dùng, bởi vậy phần lớn chỉ là để điều hòa, dược tính ôn hòa vì sợ tổn hại đến long thể, nhưng phương thuốc này, ngoại trừ tính ôn hòa để khơi thông kinh mạch, còn có mấy vị thuốc dược tính mạnh.

Liệt tính hung hãn, dường như muốn lập tức xuyên thủng kì kinh bát mạch, ngay cả Vệ Ngạn cũng phải tặc lưỡi, đơn thuốc này giống như là đơn thuốc bí truyền của nhà võ tướng truyền lại.

Nhà võ tướng...

Vệ Ngạn nắm chặt tờ giấy, tờ giấy bị nhăn nát đến mất hình dạng, những chữ lẫn lộn bị vò nát kia, ngoại trừ nét chữ quen thuộc nặng nề giản dị của Cốc Thành mà ông đã quen thuộc, còn có một nét chữ khác vung bút tinh xảo hữu lực.

Vệ Ngạn nhìn về phía Hoàng cung, nhớ tới thân ảnh luôn tươi cười nhưng gầy yếu không chút khí lực.

Ông quỳ xuống, cái trán hung hăng đập xuống mặt đất, nữ quyến sau lưng dường như muốn đỡ ông dậy nhưng bị ông đưa tay cản lại.

Ông mang một thân áo giáp, chóp mũi chạm xuống một tấc cuối cùng của cổng thành kinh đô, nhắm chặt mắt lại, dùng âm thanh chỉ có mình mới nghe được, run rẩy nói nhỏ,

"Thần, tạ Bệ hạ, tạ... Lâm Đức hầu."

Nơi ti môn Hoàng cung, kiệu liễn dừng lại, một bàn tay bên trong mành châu duỗi ra, ống tay áo rộng trượt xuống, lộ ra xương cổ tay như ngó sen trắng.

Nếu nhìn kĩ, còn có thể thấy vết sẹo ở lòng bàn tay lộ ra rất rõ ràng.

Nhóm cung nhân đỡ người xuống xe.

Mặt trời mùa xuân tháng ba rực rỡ, nhưng Tiêu Chiến lại vẫn khoác áo choàng gấm viền lông, bạch ngọc đỏ thẫm đeo bên hông bị gió thổi làm cho hơi rung nhẹ, thân hình đơn bạc, gương mặt và đôi môi cũng không chút huyết sắc, khóe môi khẽ nhếch lên cười, trong mắt như chứa hơi nước trong hồ nước nóng gần ngọn núi, mang theo ý không thỏa mãn lại vô tình.

Ánh nắng tràn ra, phong thái thiên nhân khiến cho thủ vệ không dám ngẩng đầu đối mặt với y, sợ trong ánh mắt có gì không đứng đắn sẽ chọc giận Lâm Đức hầu.

"Người thế nào rồi?"

Tiêu Chiến nâng ngoại bào bước vào đường tối tĩnh mịch. Người canh giữ cúi đầu đi theo sau, vẫn không dám ngẩng đầu vượt quá giới hạn.

"Bẩm Hầu gia, hắn ta bị thương rất nặng, coi như miễn cưỡng giữ được mạng."

"Sao không để Thái y viện đến, không sợ hắn chết sao?"

Viên quan kia khẽ run một cái, miễn cưỡng nói,

"Bệ hạ nói... người kia quá ồn ào, trước khi đưa tới đây, cái miệng đã bị ám vệ... khâu lại rồi..."

Y dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Mạc Ngũ dù đã đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể nhìn ra một gương mặt lạnh băng, dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng kia,

"Ám vệ dùng chỉ sắt khâu lại... ti chức cũng, cũng không dám làm càn... Người của Thái y viện chỉ thoa ít thuốc ngoài da... Không chết là được, Bệ hạ đã phân phó, ai cũng không được đụng vào người này, phải đợi Hầu gia tự mình đến, ti chức mỗi ngày đều xem qua, hắn chưa chết được."

Thời điểm vừa dứt lời, Tiêu Chiến vừa vặn cũng đi tới nhà lao, quan cai ngục đi theo mở khóa xích ra. Trên tường cao có cửa sổ nhỏ hẹp truyền ánh sáng vào, khiến cho Tiêu Chiến miễn cưỡng có thể thấy rõ trên mặt người kia đã be bét máu thịt.

"Lui ra đi."

Y cởi áo choàng đưa cho Mạc Ngũ, Mạc Ngũ yên lặng lui ra ngoài cùng quan cai ngục.

Trong phòng giam nho nhỏ tức thời có vẻ chật chội hơn, hai mặt đối nhau.

Từ khi bắt đầu nghe được thanh âm của y, trong mắt Ba Căn đã tràn ngập sự âm u cùng hận ý. Đôi mắt kia giống như bị ngâm trong máu, bộ dáng chật vật thế này khác xa với dáng vẻ tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay lúc trước.

Tiêu Chiến cười cười, cầm lấy tiễn sắt trên bàn, không do dự cắt đứt dây thiết khâu trên miệng Ba Căn, phần da thịt trên môi sau khi bị cắt xong liền bắt đầu chảy máu đầm đìa, dây thiết bị cắt vẫn còn cắm trên môi Ba Căn, Tiêu Chiến làm bộ không nhìn thấy gì.

"Ngươi tới rồi, mỹ nhân." Ba Căn há miệng, cánh môi bị sắt đâm xuyên qua hung hăng cọ lấy máu thịt trong miệng, trông hắn cười thản nhiên giống như không cảm thấy đau đớn chút nào, một ngụm máu chảy ra làm cho người ta sợ hãi.

Tiêu Chiến đưa tay dùng nội lực phong bế phòng giam.

"Sao sắc mặt lại tệ đến vậy, mỹ nhân quả thật rất mong manh."

Con mắt của Ba Căn rời rạc nhìn ngắm Tiêu Chiến, mỗi một câu hắn ta nói ra đều có máu tươi lẫn với nước miếng chảy xuống.

Tiêu Chiến không nhanh không chậm lấy ra một chiếc khăn tay lụa lau sạch tay, lúc này mới nhẹ nhàng cười giương mắt nhìn hắn, một đôi mắt ẩn tình làm cho Ba Căn đột nhiên có chút sợ hãi.

"Mỹ nhân, Hoàng cung không phải là một kết cục tốt cho ngươi, ngươi tội gì phải ở bên Vương Nhất Bác cho phí thời gian?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thánh thót mở miệng,

"Vậy bằng không, ngươi tìm cho ta một kết cục tốt đi?"

Trong ánh mắt sợ hãi của Ba Căn tràn ra một chút điên cuồng,

"Ngươi thả ta ra, ta thề, chỉ cần ngươi thả ta, toàn bộ thiên hạ tương lai đều là của ngươi!"

Tiêu Chiến nhìn người trước mặt như bị điên rồi, nhíu mày cười,

"Ở kinh đô này chỉ còn lại một mình ngươi là người thừa, ở nơi này thương lượng mưu quyền soái vị cùng ta, không thích hợp lắm nhỉ?"

"Ngươi nói cái gì... Một mình...?"

Biểu cảm của Ba Căn dần dần ngưng trệ, thân thể dùng sức hơi nghiêng về phía trước, dường như hung hăng muốn thoát khỏi khung xích, nắm cổ Tiêu Chiến hỏi rõ ràng.

"Vệ Ngạn đi rồi, mang theo... muội muội của ngươi về Bắc Cương rồi.

"Không thể nào!"

Cổ tay Ba Căn vặn vẹo đến kịch liệt, cọ sát với vòng sắt tạo ra từng vết máu. Hắn giãy giụa vươn người về phía Tiêu Chiến, trong đôi mắt đều là vẻ khó tin cùng hoảng sợ.

Tiêu Chiến cười cười, hướng về phía sau lui xuống vài bước, dường như sợ cái miệng phun đầy máu tươi kia bắn lên bạch y của mình.

"Đây là của Hoàng thượng ban, đừng có làm bẩn."

Y chỉ vào y phục của mình, dường như đang giải thích, sau đó nói,

"Chẳng lẽ ngươi trông chờ vào việc ông ta sẽ đến cứu ngươi? Vệ tướng quân đã quay về rồi, lĩnh khá nhiều thưởng đấy, còn xin Hoàng thượng thứ tội."

Y đi vòng quanh khung dụng hình, thanh âm thanh lãnh, mang theo cả mùi của thuốc, như có như không câu dẫn người tới điên cuồng, nhưng Ba Căn lại cảm thấy, đây là thứ gì đó rất giống oan hồn từ địa ngục đến lấy mạng người.

"Ngươi có muốn biết, ông ta thỉnh tội gì không?"

Răng Ba Căn cắn chặt đều đang run rẩy, hắn không biết mình đang sợ hãi hay là đau đớn nữa, hắn luôn cảm thấy Tiêu Chiến hận hắn, lần đầu gặp đã rất hận.

Không thèm để ý Ba Căn có trả lời không, Tiêu Chiến tự mình nói,

"Ông ta thỉnh tội, nếu như năm đó biết tâm tính của ngươi thế này, liền sẽ trực tiếp chém chết ngươi để diệt trừ hậu họa."

"Sẽ không đâu... Không đâu!"

"Sao lại không?" Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, cười nói, "Hôm nay ta đến là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi muốn chết thế nào?"

"Mỹ nhân... Mỹ nhân, ngươi thả ta ra đi, chúng ta xóa bỏ hiềm khích lúc trước, ta sai rồi, ta sai rồi!"

Tiêu Chiến lại lùi về sau mấy bước, đứng trong bóng tối mờ ảo.

"Thật thú vị a, toàn tộc Bắc Địch đều bị đồ sát, ngươi lại muốn xóa bỏ mọi hiềm khích với ta."

"Ta không quan tâm... Ta không cần nữa!"

Ham muốn mong cầu sự sống tràn ngập trong tâm trí của Ba Căn, hắn bị treo trên khung dụng hình, một mặt máu thịt sớm đã mơ hồ chẳng thấy rõ, giương nanh múa vuốt giãy giụa muốn thoát.

"Thế nhưng... ta quan tâm mà."

Tiêu Chiến bỗng nhiên giương mặt, trên mặt lộ ra ý cười, mũi dao trong tay áo chậm rãi trượt ra.

"Rốt cuộc ngươi... Là ai..."

Đôi môi của Ba Căn run lên, tay chân sớm đã lạnh buốt, mồ hôi lạnh hòa với máu đen chảy xuống mắt, một mảng đỏ tươi hiện ra trong tầm mắt, Tiêu Chiến diễm lệ cười cười nhìn sát hắn,

"Thời điểm ngươi bắt bản hầu đi, sao không hỏi thử xem bản hầu là ai?"

Ba Căn bị cái xưng hô "bản hầu" này làm cho hỗn loạn, không kịp nghĩ gì nữa, một hơi thở ấm nóng phả vào bên tai.

"Ta... họ Tiêu."

Thanh âm kia là đang cười, lại như sấm sét rền vang, dường như trong chớp mắt hắn liền hiểu ra lần đầu gặp y, hận ý từ ánh mắt của y khi nhìn hắn là phát ra từ đâu.

Ba Căn há hốc miệng yết hầu khàn khàn hét Tỏa Thanh Thu, kêu Lâm Đức hầu, thế nhưng ngục giam đã bị nội lực phong bế, bên ngoài không nghe được ra chút âm thanh nào.

Ngay sau đó từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, nhưng cũng đều bị khóa lại trong ngục giam tràn ngập mùi máu này.

Cửa lao viện mở ra kêu "kít" một tiếng, Mạc Ngũ phi thân đến phủ áo choàng lên cho Tiêu Chiến.

Hai tay Tiêu Chiếm thấm máu nhưng y vẫn thản nhiên giấu vào áo bào, nói với viên quan canh ngục đang khẽ vuốt cằm,

"Làm phiền đại nhân giải quyết ôn thỏa giúp ta, ta đến gặp Hoàng thượng."

Viên quan kia khom lưng gật đầu, đợi Tiêu Chiến đi xa mới dẫn theo thủ vệ đi vào nhà lao.

Vừa vào tới nơi đã phải bụm miệng lại, một đám nam tử hán chạy loạn ra ngoài nôn khan.

Trong lao cơ hồ chỉ còn lại một bộ xương thấm đầy máu, da thịt bị cắt ra rơi xuống đất. Còn một chút thịt thừa dính trên bộ xương, những giọt máu sền sệt rơi tí tách xuống vũng máu bên dưới, quan viên kia đứng bên cửa nhà lao, mồ hôi lạnh thấm đẫm quan bào.

Chiêu Vũ trong bảy năm nay nghe đồn Lâm Đức hầu thân mang trọng bệnh, cơ hồ không can thiệp đến chuyện triều chính, mặc dù được Bệ hạ coi trọng nhưng cũng chỉ giao cho y vài chuyện nhàn hạ. Cuộc sống an ổn trên triều quá lâu nhưng ngược lại Lâm Đức hầu vẫn luôn mang dáng vẻ một thân bệnh tật yếu ớt, cười yêu kiều cũng làm cho người khác cảm thấy kinh diễm.

Viên quan kia cả gan nhìn lại đống thịt nát trong phòng giam kia, thở dài một hơi.

Ít nhiều gì cũng có người đã từng quên, chính Lâm Đức hầu ôn hòa của hiện tại năm đó đã từng nâng tay chém xuống quả đoán như thế nào, thay Đương kim Thánh thượng giành lại long ỷ mà cả trăm con quỷ đều muốn chiếm đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top