Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nên hoan hoan hỉ hỉ khoái khoái lạc lạc thôi.

------------------------

Cuối đông lại đầu xuân.

Vương Sơ Nghiêu đứng ở đầu tường nhìn qua lầu các tứ phía dựng lên, đầu xuân đổ một trận mưa lớn, lúc này kéo lên sương mù dày đặc, che mờ núi Đại lục sắc đằng xa.

"Bệ hạ, hiện giờ sương ẩm rất nặng, người lại không mặc thêm áo choàng, Hoàng hậu nương nương lại quở trách nô tài mất!"

Tiểu Bát ở bên cạnh xoay người cười, ân cần đưa áo choàng lên.

Vương Sơ Nghiêu thấy bộ dáng không ngậm miệng lại được của hắn, nhận lấy áo choàng hỏi ngược lại,

"Là đại hôn của Trẫm hay đại hôn của ngươi? Cười vui đến như vậy, đổi giọng cũng đổi nhanh như vậy, đại điển phong Hậu còn chưa tới, nếu để cho những người trong triều thần kia nghe được, hẳn là sẽ muốn vạch tội ngươi."

Tiểu Bát cũng không sợ, cười hì hì nói, "Nô tài vui vẻ thay Bệ hạ mà!"

Vương Sơ Nghiêu cười cười, không nói gì thêm.

Đầu ngón tay của y nắm vuốt lan can, nhìn sương mù lơ lửng giữa phố dài thẳng tắp, liên tục che đi tường thành kinh đô đến mức không nhìn rõ nữa.

Con đường bên này hướng về phía kinh đô, bụi bay cuốn theo bùn cát, roi ngựa của Vương Nhất Bác làm cho chim trắng trên ngọn cây sợ hãi bay đi mất, Tiêu Chiến theo sát phía sau, tóc mai bay lên, móng ngựa phía sau đạp xuống, cát sỏi tứ phía tung tóe lên chân hai người.

Mấy ngày trước, bọn họ đã bỏ xa cỗ xe ngựa chậm chạp của Vệ Ngạn và Cốc Thành, dẫn theo Mạc Tam và mấy ám vệ khác phi ngựa chạy về kinh đô.

"Vương Nhất Bác, ngươi nói xem nó muốn lấy một cô nương có dáng vẻ thế nào?"

Tiêu Chiến cao giọng hỏi, dây cương trên tay nắm thật chặt.

Vương Nhất Bác giơ roi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn cười vui vẻ,

"Đi một lát nữa chẳng phải sẽ biết sao! A Chiến, hình như ngươi hơi chậm đấy!"

Tiêu Chiến trừng mắt liếc hắn một cái, con ngựa y ngồi dường như nhận ra sự trêu chọc của Vương Nhất Bác, mũi phì lên một tiếng, thở ra một hơi trắng, càng ra sức chạy khỏe hơn.

Chưa đến nửa ngày, hai người đã đến ngoại ô kinh thành.

Mạc Ngũ đã chờ ở đó.

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến xuống ngựa, cúi người tiến vào kiệu liễn.

Hắn đưa tay sờ lên hai gò má Tiêu Chiến, thấp giọng dò hỏi,

"Còn quen không?"

"Ừm."

Tiêu Chiến rũ mắt cười.

Bọn họ ở Bắc Cương đã lâu rồi, ngày ngày thúc ngựa, gần như quên mất cảm giác ngồi trong kiệu liễn vuông vắn là thế nào. Lúc này Tiêu Chiến nằm trong ngực Vương Nhất Bác, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén màn che lên, mở ra một khe hở nhìn về phía phố dài kinh đô bên ngoài đã lâu không thấy.

Những bách tính trên đường cúi người quỳ thẳng, không ai dám ngẩng đầu, ai cũng biết, đây là kiệu của Thái thượng hoàng. Mà người ngồi trong long liễn, ngoại trừ Thái thượng hoàng, còn có mẫu thân của Đương kim Bệ hạ.

Lời đồn đại người kia là nữ tử tuyệt diễm trong thiên hạ, lưu ngôn phỉ ngữ rằng người này đã từng lưu lạc đầu đường cuối ngõ trong kinh đô này, mọi người hoặc phỏng đoán, hoặc ao ước, vô số người muốn diện kiến dung nhan của người này mà không được.

Người trên phố không hiểu quyền thần thay đổi, không biết tâm tư tranh giành cấu xé lẫn nhau, bởi vậy mới cảm thấy đây là một giai thoại của vị Đế vương một đời một kiếp chỉ yêu một người, thoại bản viết ra trong trà lâu cũng không ít, truyền đi xôn xao, chuyện cũ đào lại khiến các cô nương nhao nhao lên cảm mếm cảm khái Thái thượng hoàng thật thâm tình.

Mà vị Thái thượng hoàng vì mỹ nhân vứt bỏ giang sơn trong lời đồn lúc này lại không lo cái gì khác, chỉ nhìn mấy quầy hàng bên đường đến hoa cả mắt.

Nồi bánh bao vừa mở ra nóng hôi hổi, hợp với mùi chua chua cay cay bốc lên của hàng mì bên cạnh, khiến cho Tiêu Chiến phải hít mũi một cái, mắt y sáng lên nhìn từng sạp hàng, lúc trông thấy mứt quả lại bất động thanh sắc nuốt nước miếng.

Có lẽ mấy năm trước thân thể của y không tốt, liên đới đến việc ăn ít đi, ăn cực kì ít, bây giờ thân thể khỏe lại rồi, dường như muốn bù lại những ngày trong quá khứ không ăn uống hẳn hoi, sức ăn mỗi bữa lớn đến dọa người, người dùng mắt thường cũng có thể thấy y đã có da thịt hơn.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy Tiêu Chiến quá gầy, nên mập thêm một chút nữa.

Sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ, tai Tiêu Chiến cũng hơi đỏ lên.

"Vương Nhất Bác, ngươi cười cái gì mà cười, không cho phép cười!"

Y gằn giọng, giương nanh múa vuốt, đưa tay che miệng Vương Nhất Bác lại.

"Mạc Ngũ, dừng kiệu."

Vương Nhất Bác cười nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, trở tay giữ người lại vào trong ngực, đôi môi dán vào lỗ tai Tiêu Chiến, nói từng chữ từng chữ,

"Tâm can của Trẫm đói bụng rồi, ngươi đi mua tất cả đồ ăn trên phố này mỗi thứ một phần đi."

Sau đó hắn nín cười cắn cái tai đỏ ửng của Tiêu Chiến, lại nói,

"Mứt quả, mua năm xâu."

Phố dài yên tĩnh lạ thường, ngay cả chim tức trên mái hiên của tửu quán cũng ngừng hót. Từng câu từng chữ Vương Nhất Bác nói ra rất có khí phách.

Những cô nương đang quỳ lẫn trong đám người kia nghe được câu "tâm can của Trẫm" lại bắt đầu đỏ bừng mặt.

Bách tính thầm nghĩ, quý nhân này... sức ăn tốt thật a.

"Vương... Nhất... Bác!"

Tiêu Chiến quay đầu trừng mắt hắn, im lặng làm khẩu hình miệng, đuôi mắt nhiễm hồng hà, cả người vừa thẹn lại vừa giận.

Đợi Mạc Ngũ mua đồ ăn chồng chất cao như ngọn núi, kiệu liễn mới chậm rãi đi vào Hoàng cung, nhoáng một cái, mấy xâu mứt quả đã bị Tiêu Chiến nhai ngấu nghiến.

Vương Nhất Bác tựa nghiêng trên mền gấm, nhịn cười, ngồi cách Tiêu Chiến một khoảng.

Hắn sợ Tiêu Chiến mải mê cầm que kẹo hồ lô ăn đâm xuyên mặt hắn cũng không biết mất.

Đã một năm không quay về Tỏa Thanh Thu, Tiêu Chiến cảm thấy nơi này càng thêm thân thiết.

"Vương Nhất Bác, ta với nơi này, giống như tiểu biệt thắng tân hôn."

Y ngồi bên giường vén màn che lên, quay đầu cười vui vẻ với Vương Nhất Bác, trong mắt dường như chứa đựng sao trời, giương mắt như gợn sóng lóe sáng.

Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt, cảm giác gió thổi mây bay kia, giống như năm đó lúc mới gặp y ở rừng trúc, khiến hắn cảm thấy bạt ngàn sơn dã đều nở hoa rực rỡ.

Hắn cùng Tiêu Chiến đi một đời này, số kiếp không ít cũng không nhỏ, chua xót hoan hỉ đều đã nếm hết trong yêu hận. Mà bọn họ đã từng có sinh mệnh khô héo và linh hồn cằn cỗi, cũng không biết từ khi nào lại bắt đầu dần dần đủ đầy, như là cây khô gặp mùa xuân.

Cho tới hôm nay, hắn rốt cuộc cũng hiểu được, ngày đó ở Bắc Cương, sau một đêm chú thuật, Tiêu Chiến vừa tỉnh lại liền nói với hắn một câu,

"Vương Nhất Bác, ta tới tìm ngươi rồi."

Y tới tìm hắn, gỡ bỏ thân xác chịu thống khổ trong quãng thời gian dài, khép lại vết sẹo đầy người, mang theo dáng vẻ rạng rỡ, vượt qua nguyên vẹn mười xuân thu mới tìm được Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhanh chóng bước qua, ôm gáy Tiêu Chiến cúi đầu xuống hôn.

Nụ hôn triền miên này lau đi tất cả nước mắt trong mười năm qua, mà lúc này trong ngực hắn đã thả lỏng, sớm đã chặn hết toàn bộ lạnh lẽo trong quá khứ và tương lai của hắn.

"Công tử, Bệ hạ tới rồi."

Mạc Ngũ đứng ngoài cửa gọi vào, Tiêu Chiến đỏ mặt vội vội vàng vàng đẩy Vương Nhất Bác ra.

Vương Sơ Nghiêu xốc long bào bước qua cửa điện, một thân vàng sáng hiện ra trước mắt, khiến cho nước mắt của Tiêu Chiến lập tức dâng lên. Trong tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, y đưa tay lau đi, muốn chạy từng bước từng bước đến nhìn cho rõ ràng.

Cao hơn rồi, cũng gầy đi rồi, y run tay, long bào của Vương Sơ Nghiêu phồng lên vì đi quá nhanh.

Vương Sơ Nghiêu quỳ xuống.

Hương Long Diên trong không khí càng thêm nồng đậm, Tiêu Chiến đưa tay kéo y, nhưng y lại không chịu đứng lên, Vương Sơ Nghiêu ngẩng đầu, hai mắt long lanh thiểm thước, y cười nói,

"Cha, Bắc Cương xa xôi quá."

Hốc mắt Vương Nhất Bác có chút giãn ra, nhìn đứa trẻ quỳ gối trước giường.

Hắn đưa tay ôm lấy Tiêu Chiến lệ rơi đầy mặt vào ngực, vỗ vỗ gáy y, mặc y khóc ướt y phục cọ lên người mình, sau đó dùng một tay khác vỗ lên vai Vương Sơ Nghiêu.

"Tỏa Nhi, là Đế vương thì không được phép khóc."

Vương Nhất Bác biết, cha con hai người mấy chục năm qua, Vương Sơ Nghiêu và hắn đều không được thân cận với Tiêu Chiến.

Hắn không thể nào cười với Vương Sơ Nghiêu, cũng không thể yêu thương đứa trẻ này giống như Tiêu Chiến đã làm, thời điểm Vương Sơ Nghiêu vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ xíu, Vương Nhất Bác vẫn luôn mang khuôn mặt thờ ơ dạy y tập võ, luyện chữ, đọc sách.

Hắn luôn yêu cầu ở đứa nhỏ này quá cao, nhân tình nhân thế quả thực nhạt nhẽo, hắn muốn Vương Sơ Nghiêu sống vừa hung ác lại thâm tình, vị trí này không dễ ngồi, lại chịu nhiều đau khổ, y phải học được cách yêu, yêu tiếng rao hàng trên phố dài, yêu tiếng ồn ào trong tửu quán, yêu mặt nước tĩnh mịch, yêu núi sông tăm tối, Vương Sơ Nghiêu trước tiên cần phải yêu tất cả mọi thứ mình có trong tay trong sự cô độc, yêu hết thảy người và vật trong thiên hạ, mới có thể an ổn ngồi vào long ỷ này.

Nhưng những điều này phải để đích thân Vương Sơ Nghiêu đi chiêm nghiệm.

Kì thật trong lòng Vương Nhất Bác cũng đắng chát, hắn không có cách nào không thừa nhận, làm hài tử của hắn, càng mất đi nhiều những điều ý nghĩa.

Nhưng Vương Sơ Nghiêu chưa bao giờ oán hận. Y luôn cười nhìn Vương Nhất Bác, cười gọi hắn là phụ hoàng. Vương Nhất Bác còn nhớ, lần đầu tiên mình gặp Vương Sơ Nghiêu liên biết, đứa bé này thực chất bên trong có sự bướng bỉnh, không chịu thỏa hiệp với mọi thứ. Đứa nhỏ này thích hợp làm Đế vương.

Cho dù những năm này bị ép buộc lại dằn vặt, nhưng thực sự giống như một cái giũa, để hắn mài mòn xương thịt của mình đối đãi lạnh nhạt với hài tử của hắn. Sau khi y hiểu chuyện, thời gian lại càng khó khăn hơn, Vương Sơ Nghiêu thà rằng đêm về nghĩ đến bình minh cũng không chịu nói với hắn một câu mệt mỏi.

"Phụ hoàng,"

Vương Sơ Nghiêu đứng dậy, hành lễ với Vương Nhất Bác,

"Tạ ơn người."

Vương Sơ Nghiêu không biết mình muốn tạ ơn cái gì, tựa hồ chỉ biết là rất nhiều rất nhiều.

Có lẽ là tạ ơn năm đó Vương Nhất Bác đã ôm y về, cho y một ngôi nhà, cho dù ngôi nhà này có chút khác biệt với nhà của những người bên ngoài. Lại có lẽ là tạ ơn hắn đã dốc hết tâm huyết dạy bảo y, để y có thể mặc long bào, có thể ôm lấy thiên hạ.

Lại có lẽ là tạ ơn Vương Nhất Bác đã cho y hơn chục năm yêu thương. Cho dù y biết, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy bản thân vẫn chưa làm đủ.

Kì thật đã rất tốt rồi, Vương Sơ Nghiêu cúi đầu nhẹ nhàng cười, rất tốt rất tốt, tốt đến mức y sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, đôi bàn tay của Vương Nhất Bác, khi dắt y, lòng bàn tay ấy cực kì ấm áp.

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương tới rồi."

Mạc Ngũ ở bên ngoài nhẹ nhàng mở miệng. Tiêu Chiến lập tức chui ra từ trong ngực Vương Nhất Bác, chân tay luống cuống lau nước mắt đi. Vương Nhất Bác gọi Mạc Tam,

"Buông màn trướng xuống."

"Không... không cần!"

Tay Mạc Tam dừng ở giữa không trung, quay đầu lại liền thấy Bành Tư Thanh xốc y phục chạy vào. Y phục cổ đứng thêu đôi hồ điệp càng tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng hồng của nàng. Vào cung đã được một năm, Bành Tư Thanh hiện tại được Vương Sơ Nghiêu nuôi đến cả người có hơi mũm mĩm, lúc này đang thở hổn hển, vừa thẹn vừa vội, như một con búp bê được đúc ra từ ngọc.

"Vẫn... Vẫn chưa phải Hoàng hậu mà..."

Bành Tư Thanh hướng ra ngoài cửa ngại ngùng cười với Mạc Ngũ, lại khiến Mạc Ngũ thấy có chút ngượng ngùng.

"Thanh Thanh, hôm nay lá gan lớn vậy nhỉ?"

Thẳng đến khi Vương Sơ Nghiêu quay đầu cười nhìn nàng, Bành Tư Thanh mới đột nhiên phát giác mình không có nửa điểm dáng vẻ nào giống Hoàng hậu.

Nàng cắn môi hành lễ.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng..."

Vương Nhất Bác nín cười gật đầu. Bành Tư Thanh lại hướng về phía Tiêu Chiến, mím môi cười, cũng cung kính hành lễ.

"Cha..."

Không phải Lâm Đức hầu, không phải Lăng Cương Vương, nàng gọi y, là cha.

Tiêu Chiến lập tức cười thành tiếng, kề vào tai Vương Nhất Bác nói nhỏ.

"Bành đại nhân là lão già cứng nhắc như vậy mà cũng có thể nuôi dưỡng ra một cô nương trong veo như nước a."

Y tỉ mỉ nhìn Bành Tư Thanh.

Đôi mắt trong trẻo, da mặt mỏng, lúc xấu hổ có thể đỏ từ má đến tai, lúc này mặc dù đang bối rối, nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thiếu một phần, lá gan cũng lớn lắm, đối diện với Vương Nhất Bác và y, trong ánh mắt không có nửa điểm e ngại nào.

Là một nữ hài tử có linh khí.

Tiêu Chiến nghiêng đầu cười với Bành Tư Thanh,

"Chính là con, bắt cóc tiểu Hoàng đế của ta."

Bành Tư Thanh mở to mắt nhìn người trước mặt đang cười, đây là lần đầu tiên nàng gặp Tiêu Chiến, nhưng dáng vẻ này nếu nói y là thiếu niên thì nàng cũng tin.

Lúc trước nàng ở khuê phòng, chỉ nghe nói Lâm Đức hầu Tiêu Quân Quy ngày thường kinh diễm, nữ tử bình thường thấy y còn phải tự ti mặc cảm. Mà vị quý nhân bên trong Tỏa Thanh Thu càng thật sự là một mỹ nhân, khiến cho Hoàng thượng bỏ cả lễ pháp hậu cung.

Từ khi Vương Sơ Nghiêu nói thật với nàng, khi hai người tuyệt sắc nàng được nghe qua hợp thành một người, nàng liền mỗi ngày đều trông ngóng được nhìn thấy Tiêu Chiến.

Nàng muốn gặp một lần, người là người như thế nào, lại có thể dạy dỗ Bệ hạ trở thành một vị Hoàng đế tốt như vậy.

Vương Sơ Nghiêu cười dắt tay nàng đến gần,

"Cha, Thanh Thanh ngày ngày đều mong được gặp người đó."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc kéo Tiêu Chiến qua bên mình, mặt không đổi sắc nói,

"Ta thấy nàng ấy là ngày ngày trông ngóng đại hôn với con mới đúng."

"Không... Không có!"

Bành Tư Thanh vội vàng khoát tay, lại phát giác có gì đó không đúng, quay đầu nhìn Vương Sơ Nghiêu, đỏ mặt nói,

"Cũng... Cũng mong đợi mà..."

Tiêu Chiến lặng lẽ nhéo eo Vương Nhất Bác, nhe răng thỏ ra, im lặng làm khẩu hình,

"Ngươi—làm—gì— thế!"

Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, nắm tay Tiêu Chiến không có ý định buông lỏng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bành Tư Thanh.

"Phụ hoàng... Hình như có chút không vui ạ..."

Bành Tư Thanh bị Vương Nhất Bác nhìn đến mức rụt rè, níu lấy ống tay áo Vương Sơ Nghiêu trốn sau lưng y. Vương Sơ Nghiêu nín cười, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ ôn nhu, kéo tay Bành Tư Thanh ra khom người hành lễ,

"Cũng đã gặp mặt rồi, nhi thần dẫn Thanh Thanh về trước, đại điển phong Hậu còn rất nhiều việc vẫn cần thương lượng cùng Thanh Thanh."

Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, khoát tay cho hai người lui ra.

Vương Sơ Nghiêu dắt tay Bành Tư Thanh ra khỏi điện, trước lúc rời đi cũng không quên đóng chặt cửa.

Bành Tư Thanh rất nhanh liền suy tư, nàng sợ hãi hỏi Vương Sơ Nghiêu,

"Phụ hoàng có phải là... không vui không?"

"Không có đâu, Thanh Thanh." Vương Sơ Nghiêu đưa tay ôm nàng vào lồng ngực, cười nói, "Dáng vẻ hiện giờ của người chính là đang rất vui vẻ."

Bành Tư Thanh cái hiểu cái không gật đầu, đỉnh đầu đụng vào cằm Vương Sơ Nghiêu, tự chọc mình cười ngây ngô, đánh bạo đưa tay ôm chặt Vương Sơ Nghiêu thêm chút nữa.

Mà trong Tỏa Thanh Thu lúc này, màn trướng tứ phía rũ xuống.

"Vương Nhất Bác, ngươi dọa con bé rồi, phát bệnh cái gì thế!"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng động đậy, phát hiện Vương Nhất Bác ôm y vô cùng chặt, đành phải thỏa hiệp không giãy giụa nữa, cằm tựa lên vai Vương Nhất Bác, giương mắt nói,

"Mắt nhìn người của Tỏa Nhi cũng không tệ, là một đứa trẻ tốt, khiến cho người khác thấy vui vẻ."

Môi của y cọ vào quai hàm của Vương Nhất Bác khiến hắn hơi ngứa, vị Thái thượng hoàng này mím môi nghiêng mắt nhìn người trong ngực.

Tiêu Chiến không hiểu rõ cho lắm, thấp giọng hỏi, "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Lời còn chưa nói hết, y đã bị người kia nắm cổ tay đè lên giường.

Vương Nhất Bác nhìn y chằm chằm, ánh mắt giống như một con sư tử trong rừng xanh gặp được con mồi, vừa hung hăng vừa bá đạo.

"A Chiến, ngươi gặp con bé liền vui vẻ hả? Ngươi nói xem, vì sao con bé lại ngày ngày mong đợi được gặp ngươi?"

Tiêu Chiến bị đè xuống đến không thể động đậy được, đầu óc hỗn độn chậm chạp mãi mới hiểu được hàm ý trong lời nói của Vương Nhất Bác.

"Không phải chứ Vương Nhất Bác... Ngươi đủ rồi đấy!"

Y nhấc chân dùng đầu gối cọ lên người trên thân, lại đụng phải thứ gì đó mềm mại, sức lực của Tiêu Chiến thoáng chốc liền bị rút sạch, y cẩn thận từng li từng tí thu chân lại, hai má nhiễm lấy màu đỏ như áng mây lúc hoàng hôn.

Vương Nhất Bác cúi người, cắn lên tai y.

"Xem ra ngươi cảm thấy ta vẫn chưa đủ rồi..."

"Vương Nhất Bác ngươi thật là..." Tiêu Chiến còn chưa cười mắng xong hết những câu trong miệng, nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi một nụ hôn nhu hòa.

Dưới ánh hoàng hôn hùng vĩ, ở hai góc trong chốn thâm cung kinh đô Nam Tần, có hai người đang ôm chặt nhau.

Mùa xuân đã tới rồi.

Yết chi thủy sắc, lũ lụt vỡ đê, sấm đánh mưa rơi, mấy thập niên hoa trong gương, trăng trong nước, phảng phất giống như một giấc chiêm bao. Giờ đây đã là xuân triều rồi.

Toàn văn hoàn.

Gần 84.000 từ của tôi kết thúc rồi nè!!!  Ủa mà sao tôi thấy lượt đọc của chương cuối hơn gần gấp đôi chương thường dzay? Mấy bà nhảy cóc đọc luôn chương cuối à =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top