Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Hồi hải mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Quất đã lo liệu toàn bộ vật dụng và giấy phép cần thiết để leo đỉnh Everest, vậy nên gần đây Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chỉ cần lo rèn luyện thể lực. Một tuần sau, họ sẽ bay đến Lhasa trước, rồi tiếp tục di chuyển đến trại căn cứ Everest ở độ cao 5334 mét, theo sau là một đội tiên phong khoảng mười người để quay phim và thích ứng với độ cao. Nghe nói các nhà leo núi đã đến trại căn cứ từ một tháng trước, mỗi ngày lên núi xuống núi để tập luyện, cũng là để chuẩn bị cho việc chinh phục đỉnh núi.


Vật dụng được chất đầy trên chiếc xe tải nhỏ, bao gồm thực phẩm, nhiên liệu, oxy cho cả đội, cùng với thang, dây thừng và vật dụng cấp cứu. Thành viên của đội tiên phong ngoài đội trưởng và nhiếp ảnh gia thì còn có bác sĩ, đầu bếp trên núi và vài hướng dẫn viên trên núi.


"Những thứ này đều phải mang lên Everest à?" Vương Nhất Bác hỏi.


"Đúng, chỉ có một phần nhỏ sẽ được để lại trại cuối cùng khi chúng ta chuẩn bị leo lên đỉnh."


"Có nhất thiết đến mức này không? Nhiều đến thế này luôn á? Chỉ có năm người leo núi thôi mà?"


Tiêu Chiến không thấy làm lạ: "Đợi lát nữa cậu nhìn thấy mấy vị đại gia quý giá đó thì sẽ biết có cần thiết hay không ngay ấy mà."


Vương Nhất Bác bĩu môi, lấy máy ảnh không gương ra khỏi túi, bắt đầu quay chụp.

Cái túi kia khá cũ, vốn là của Tiêu Chiến, nó là ba lô leo núi của Phong Quất, bên trong đã được cải tiến, sử dụng lớp lót chuyên dụng cho túi đựng máy chụp ảnh, từng mũi kim đường chỉ may lên, thể hiện dấu vết DIY rất rõ ràng.


Hôm đó, Tiêu Chiến đang lau ống kính trong xe nhà di động, Vương Nhất Bác không có việc gì làm nên chỉ đứng bên cạnh nhìn anh. Thời gian nhảy múa trong trại lại bắt đầu, cả hai chưa bao giờ tham gia cùng, không phải vì không thích nhảy, mà là cả hai đều nhất trí cho rằng nhạc của lão Phan không hay.


Vương Nhất Bác nghịch túi máy ảnh của Tiêu Chiến, lật qua lật lại nghiên cứu.


"Phức tạp quá."


"Bảo vệ ống kính là bảo vệ đồ kiếm tiền đó."


"Anh tự làm đấy à?" Vương Nhất Bác hỏi.


"Ừ, tay nghề may vá của tôi tốt mà."


Tiêu Chiến lần lượt cho ống kính và thân máy đã lau sạch vào trong, rồi sạc vài viên pin để chuẩn bị theo đội leo lên đỉnh Everest.


Tốt? Đâu chỉ là tốt thôi. Vương Nhất Bác thậm chí còn muốn hỏi Tiêu Chiến, rốt cuộc có gì mà anh không biết làm không.


Nhưng cậu vẫn không hỏi, chỉ ước lượng trọng lượng ba lô mấy lần.


"Đến lúc đó tôi mang cái ba lô này giúp anh nhé?"


Tiêu Chiến cười: "Cậu thật sự nghĩ vậy à?"


Vương Nhất Bác trợn mắt: "Sao không được nghĩ vậy?"


Tiêu Chiến không đáp lời cậu, lại tìm ra một cái ba lô leo núi đã được cải tiến rồi ném cho cậu: "Cái này cho cậu dùng."


Đó cũng là ba lô đã cải tiến lớp lót, chỉ là ít ngăn hơn, không chứa được nhiều ống kính và phụ kiện như cái kia.


"Cho tôi á?"

"Cho tôi cho cậu cái gì? Cậu cứ dùng đi, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn máy ảnh cho cậu rồi, lâu lắm không dùng, ngày mai cũng phải sạc pin và lau bụi luôn."


"Tôi cũng phải chụp ảnh à?"


"Ừ, phải chụp."


Vương Nhất Bác thực sự thấy khó hiểu, không biết Tiêu Chiến dựa vào đâu mà tin tưởng một tay máy ảnh non nớt như cậu nhỉ.

"Nhưng tôi còn chưa từng sờ vào máy ảnh luôn ấy."


"Biết rồi. Lần đầu lên độ cao lớn, tôi không mong cậu chụp được ảnh đẹp, chỉ cần chụp được gì thì cứ chụp thôi, không được thì cứ coi như là luyện tập."


Vương Nhất Bác nhíu mày: "Ai nói tôi không chụp được? Đã lên Everest rồi, tôi còn không vác nổi một cái máy ảnh chắc?"


Tiêu Chiến rất thích câu nói này, anh ôm một chồng sách đưa cho Vương Nhất Bác, từ cơ bản về nhiếp ảnh đến bố cục ngoài trời, từ nguyên lý quang học đến chụp chuyển động.


Vương Nhất Bác vừa nhìn đã thấy choáng váng, không ngờ tốt nghiệp xong vẫn còn phải đọc sách.


"Không bảo cậu xem hết, cậu xem nó như đang tra từ điển là được."


Tiêu Chiến lại ném cho cậu một ổ cứng: "Trong này có tất cả dữ liệu lưu trữ của tôi, cậu cứ nghiên cứu từ từ, thấy cái nào có ích thì nhớ, có thắc mắc thì tra sách, tra xong mà vẫn thắc mắc thì cứ hỏi tôi."


Tiêu Chiến nói thêm: "Cũng có thể không cần hỏi tôi, cậu cứ lên đỉnh Everest rồi tự cảm nhận."


Vương Nhất Bác cười: "Chỉ có như vậy thôi á? Làm sư phụ dễ đến thế à, sau này tôi cũng muốn nhận đồ đệ."


Tiêu Chiến do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Cái này chỉ có thể tự cảm nhận chứ không thể diễn đạt bằng lời được, sau này cậu sẽ hiểu."


Anh cũng không nói rõ cái thứ 'chỉ có thể tự cảm nhận' là cảm giác chụp ảnh hay là việc dạy dỗ học trò.


Nói chung, Tiêu Chiến vừa nghiêm túc vừa đùa giỡn, Vương Nhất Bác thì chỗ hiểu chỗ không. Dù sao thì nhiếp ảnh này giống như bộ môn khoa học huyền bí, không phải là một hệ thống kiến thức giống như hệ thống học tập thông thường.


Vương Nhất Bác có chút nóng lòng, ôm lấy laptop leo lên giường của mình, lập tức bắt đầu học.


Ổ cứng của Tiêu Chiến rất gọn gàng, các thư mục được đặt tên theo các đỉnh núi, ngoài Everest ra thì còn có rất nhiều đỉnh núi mà cậu chưa bao giờ nghe thấy, chẳng hạn như đỉnh Namcha Barwa, đỉnh Meru, đỉnh Kongur Tagh, đỉnh Annapurna,...


Hầu hết những đỉnh núi này Tiêu Chiến đã từng đến không chỉ một lần. Các thư mục con trong đó được đánh dấu rõ ràng theo năm tháng. Khi mở ra, bên trong có rất nhiều video tài liệu, hầu như đều là bản lưu gốc chưa qua biên tập và chỉnh màu, có thể nói là toàn bộ thành quả của một nhiếp ảnh gia leo núi. Tất nhiên, những tài liệu chưa bao giờ công bố ra này chỉ có nhiếp ảnh gia mới biết, việc có được phát hành hay không, có bao nhiêu người thấy, lại là chuyện khác.


Lão Phan đến gọi họ đi nhảy, Tiêu Chiến đi rồi, Vương Nhất Bác lại ngại thứ âm nhạc tệ hại kia.

Có những video gần như không có âm thanh, một đội người chỉ lặng lẽ bước đi, hoặc là mang theo tiếng gió núi gào thét, cuốn tuyết bay lên khiến tầm nhìn mờ đi. Có âm thanh thở dốc của nhiếp ảnh gia, rất gần, gần đến độ có thể cảm nhận được. Từ cách lên xuống của ống kính có thể thấy được độ sâu của tuyết dưới chân người trong video.


Vương Nhất Bác hạ độ sáng màn hình xuống, màu trắng của tuyết chiếm diện tích lớn khiến cậu cảm thấy chói mắt.


Tưởng tượng toàn cảnh núi tuyết, cảm giác lạnh lẽo, thiếu oxy, hình ảnh Tiêu Chiến vác máy ảnh. Một video vừa phát xong, cậu quên mất phải nhấn video tiếp theo, ngẩn người nhìn vào màn hình đen vài giây rồi mới nhấn phát lại.


Vài giờ trôi qua, thời gian nhảy ở trại cũng kết thúc, Tiêu Chiến vẫn chưa về, có lẽ anh đi ăn khuya với Đại Tả. Ngoài xe không còn nghe thấy tiếng ồn ào, quạt nhỏ trước mặt vẫn chạy, trong xe như một ngọn núi được phủ tuyết trắng xóa.


Cuối cùng cũng đã có chút cảm giác thiếu oxy, không biết vì sao Vương Nhất Bác lại cảm thấy phấn khích.


Có chút cảm giác giống như ngày đầu tiên trở thành công nhân lau kính cao tầng, lại có chút giống như lần đầu đứng ở điểm nhảy bungee trên tháp Macao. Đây cũng là một trong số ít cảm giác mà cậu thấy thích.


Cậu bước xuống giường, lấy một gói Hồng Cảnh Thiên* mà Tiêu Chiến đã đưa cho cậu lúc sáng, dùng răng xé ra rồi đổ vào miệng.

(*Hồng Cảnh Thiên - 红景天药: Đây là một loại dược liệu cổ truyền được sử dụng phổ biến ở Châu Á, có công dụng kích thích hệ thần kinh, tăng hiệu quả công việc, xóa tan mệt mỏi, chống say độ cao. Giúp cơ thể thích nghi và chống lại các áp lực về thể chất, hóa học và môi trường.)


Chất lỏng này có hơi đắng, nhưng hậu vị lại có chút ngòn ngọt, nghe nói nếu uống trước một tuần là có thể giúp tăng cường nồng độ oxy trong máu, ngăn ngừa phản ứng cao. Đây là việc bắt buộc không thể thiếu khi lần đầu lên độ cao lớn.


"Em làm gì đó? Một mình ở đây cả đêm à."


Lão Phan không chào hỏi, đột ngột mở cửa vào.


Vương Nhất Bác đóng laptop lại, mặt không biểu cảm nhảy xuống giường, tiện tay vứt gói Hồng Cảnh Thiên đi.


Lão Phan cười: "Xem phim con heo đấy à? Cũng không thèm đeo tai nghe luôn cơ? Có tài liệu nào tốt nhớ chia sẻ cho anh với đấy nhé."


Vương Nhất Bác lười giải thích, chỉ hỏi lão Phan đến làm gì.

"Ấy, suýt nữa thì quên chuyện chính, Tiêu Chiến say rồi, bọn anh đã đưa nó lên tầng trên ngủ của Đại Tả, anh về đây tiện thể nói với em một tiếng."


"Ồ."


Lão Phan đi rồi, Vương Nhất Bác tiễn một đoạn, hỏi khi xuống xe: "Các anh đều ở đó sao? Biên Nhị đâu rồi ạ?"


"Em nói sảng đấy à? Biên Nhị không gãy cánh thì sao Tiêu Chiến say nổi?"


"Biên Nhị cũng say luôn rồi ạ?"


"Say rồi, cũng ngủ ở tầng của Đại Tả đấy."


Vương Nhất Bác không rời mắt khỏi lão Phan.


"Aiya, cậu yên tâm đi, cả hai đều ngủ như chết ấy, không đứa nào tỉnh dậy nổi, không thể đánh nhau được đâu."


Vương Nhất Bác không còn gì để hỏi, đành để lão Phan đi.


Tiêu Chiến không về ngủ, trong xe thiếu đi chút âm thanh hít thở đều đều. Càng yên tĩnh thì Vương Nhất Bác càng không ngủ được, cậu mở máy tính tiếp tục xem, vừa nãy đang xem dở thì lão Phan vào, cậu vội tắt đi, trong video là tiếng thở của Tiêu Chiến, khiến cho lão Phan lầm tưởng cậu đang xem phim người lớn.


Nhưng một khi đã chấp nhận điều này...


Cậu càng xem càng bồn chồn, ngọn núi tuyết linh thiêng trước mắt bỗng nhiên không còn trắng nữa, trong đầu toàn là hình ảnh Tiêu Chiến ở bãi đá nước sâu hôm đó. Áo thun khô nhanh bó sát vào cơ thể, cơ mông săn chắc, mỗi bước đi đều làm cơ thể rung lên, giọt nước chảy dọc theo lông chân, tích tụ ở hai bên gót chân... Tiêu Chiến không thích đi bằng gót chân, mà lại rất thích dùng vòm bàn chân.


Tiêu Chiến thật sự có sức mà không có chỗ dùng.


Dược hiệu của Hồng Cảnh Thiên có hơi mạnh, cậu xuất hiện phản ứng say độ cao ngay lập tức.


Khụ khụ khụ, không phải thứ thuốc này là để ngăn ngừa say độ cao sao.


Giải pháp cuối cùng của đàn ông chỉ có một, cậu gập laptop lại rồi tự xử.


Một xấp giấy vệ sinh được ném chính xác vào thùng rác dưới giường, cậu không nghĩ ngợi được gì nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.


Tiêu Chiến ngồi bên cạnh xem Vương Nhất Bác quay phim, nghĩ thầm không thể cắt cảnh hậu trường, càng không thể cho vào đoạn phim chính.


Quay một lúc, ống kính từ từ quay về phía Tiêu Chiến: "Tôi nói chứ sư phụ à, sao chỉ có mỗi học trò làm việc còn sư phụ thì ngồi thảnh thơi vậy?"


Tiêu Chiến ngả người ra sau, tạo dáng như ông hoàng: "Nhận học trò chẳng phải là để mình không cần làm việc sao."


"Tin tưởng tôi như vậy à, được thôi, đến lúc lên đỉnh anh cũng nghỉ ngơi như vậy nhé."


Tiêu Chiến đổi chân bắt chéo, chống tay lên ghế.


"Không phải chứ, sao tôi thấy mặt anh hơi ửng đỏ vậy?" Vương Nhất Bác tiến lại gần.


Tiêu Chiến cúi đầu tránh ánh mắt của cậu.


"Chết thật, đừng nói là anh có phản ứng say độ cao rồi đấy nhé."


Vương Nhất Bác bắt đầu cười: "Sư phụ ơi là sư phụ, sao sư phụ lại có phản ứng say độ cao vậy hả? Hahaha."


"Anh có phản ứng say độ cao như vậy thì tôi biết phải làm sao đây?"


"Cậu còn có lương tâm không hả? Còn không phải là do tên Biên Nhị kia bỗng nhiên rót rượu cho tôi sao, trước khi leo núi không nên uống nhiều như thế."


Sáng hôm sau ngày Tiêu Chiến say rượu, Vương Nhất Bác mang kính râm của Tiêu Chiến, lái chiếc Jeep địa hình của anh, đứng dưới tòa nhà của Đại Tả bấm còi liên tục, bấm cho đến khi Tiêu Chiến xuống mới chịu thôi.


"Ê ê ê, cậu biết mình đang gây rối không đấy hả, sáng sớm cậu làm ầm ĩ như thế, mọi người sẽ đổ lỗi lên đầu tôi đây này."


Vương Nhất Bác cúi đầu, kính râm trượt xuống một nửa: "Thì không còn cách nào, ai bảo anh là tấm gương sáng cho người khác noi theo kia chứ."


"Đừng có mà nói nhảm nữa, tôi đang khó chịu đây."


Tiểu Chiến cầm chén giấy lên, bên trong là canh giá đỗ mà Đại Tả đã nấu cho cậu và Biên Nhị để giải rượu, anh hút một ngụm rồi đi về phía ghế phụ.


"Ngon không vậy? Cho tôi thử miếng." Vương Nhất Bác thò đầu lại gần.


"Không được, lát cậu phải đi kiểm tra sức khỏe, còn phải lấy máu, không được ăn gì cả."


Tiêu Chiến cầm chén giấy ra xa.


Uống một lúc anh mới nhớ ra, quay lại hỏi Vương Nhất Bác: "Đúng rồi, cậu có bằng lái xe không đấy?"

Vương Nhất Bác cua gấp khiến cả người anh đập vào cửa xe.


"Ôi trời, làm đổ ra cả quần rồi."


Vương Nhất Bác lại cười.


Tiêu Chiến lại nói: "Có ướt cả quần thì cũng không cho cậu uống đâu."


Bực mình, Vương Nhất Bác đánh anh từ xa.


Máu tươi được rút ra đựng trong vài ống, anh dùng tay chạm vào thấy vẫn còn mang chút ấm nóng từ nhiệt độ cơ thể.


Vương Nhất Bác nghe lời, nhẹ nhàng cong tay lại, đầu ngón tay hồng hào, móng tay được cắt gọn gàng, nếu không có hình trăng khuyết ở gốc, trông như trong suốt.


Tay anh rất lớn, hai nắm đấm của cô y tá lấy máu còn không bằng một bàn tay của anh.


Tiêu Chiến nghĩ, việc kiểm tra sức khỏe đúng là dư thừa, Vương Nhất Bác mà có sức khỏe kém mới là lạ ấy.


Rút máu xong, Vương Nhất Bác kêu đói, Tiêu Chiến nói bây giờ không thể ăn, phải lấy nước tiểu xong mới được ăn. Còn Vương Nhất Bác thì lại nói là có thể ăn, rút máu xong là có thể ăn được rồi. Hai người cãi nhau không ngừng về việc nên lấy nước tiểu trước hay là ăn trước. Hồ Minh Minh nhìn một hồi thì bật cười, hai người mới phát hiện ra là có người quen đến.


"Chị Minh."


Vương Nhất Bác đột nhiên không tranh cãi nữa, cũng không đòi ăn sáng, ngoan ngoãn cầm cái ống để đi lấy nước tiểu. Thực ra là cậu biết rõ, chỉ là muốn cãi nhau với Tiêu Chiến thôi, nhưng lại không có gì để cãi cả.


Có thể là vì không được uống canh giá đỗ. Cũng có thể vì dậy quá sớm.


Chị Minh hỏi Tiêu Chiến: "Tối qua nói chuyện với Biên Nhị khá vui vẻ ha?"


"Tin tức của chị nhạy phết nhỉ, ai mà nhiều chuyện thế?"


Chị Minh giơ điện thoại lên chỉ vào hình trong nhóm lớn: "Toàn Dương Sóc này đều biết cả rồi."


Tiêu Chiến cẩn thận xem xét bức ảnh trên giường của mình và Biên Nhị: "Đại Tả còn chẳng thèm lau ống kính, chụp bẩn thật đấy."


Ống kính đúng là đầy dấu ngón tay, nhưng bẩn là vì hai người bọn họ, tay chân Biên Nhị đều đặt lên người Tiêu Chiến, mặt áp vào gáy anh, phần dưới thì áp thẳng vào mông Tiêu Chiến.


"Giúp tôi nộp cái này, tôi đi chụp MRI." Mặt mày Vương Nhất Bác nhăn nhó, nhét ống nước tiểu vào tay Tiêu Chiến.


"Cái quái gì, cậu mới là người chơi bẩn thật ấy." Tiêu Chiến kêu lên.


Vương Nhất Bác đã đi sang hướng khác.


Nước tiểu còn nóng hơn cả máu, Tiêu Chiến im lặng nhét ống đó vào hộp lấy nước tiểu, so sánh một chút mới thấy, màu nước tiểu của tên này cũng trong hơn người khác.


Kiểm tra sức khỏe là để lấy giấy phép leo núi, tuy rằng chỉ làm thủ tục theo quy trình, nhưng cũng để đảm bảo cho sự an toàn, dù sao thì Vương Nhất Bác cũng là người mới.


Thực ra chị Minh đến là vì muốn xem phân tích MRI của cậu. Các dữ liệu kiểm tra sức khỏe khác đại diện cho thể chất của Vương Nhất Bác, còn theo đồ thị MRI não đại diện cho tiềm năng của câu trong bộ môn leo núi mạo hiểm này.


Chỉ có vị bác sĩ già thì mới hiểu được đồ thị, ông vừa cảm thán vừa suy nghĩ, ba người hiếu kỳ đứng ở phía sau, muốn xem rốt cuộc có thể phân tích ra điều gì thú vị.


"À..." Vị bác sĩ già chậm rãi nói chuyện.


"Hạch hạnh nhân, nói sao nhỉ, không sinh động như người bình thường. Nhưng hồi hải mã thì lại rất sinh động."


Hồ Minh Minh vui sướng cực kỳ: "Nhất Bác, em rất thích hợp để leo núi đấy."


Cô quay đầu thì thầm với Tiêu Chiến: "Thật sự không phải là ông chủ Biên đầu thai đấy chứ?"


Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Ê ê, chị có bệnh à, leo núi phải dựa vào khoa học."


Vương Nhất Bác không chú ý họ nói gì, bận rộn kiểm tra đồ thị, tò mò nhấp chuột của bác sĩ già xem thử, dù sao cậu cũng xuất thân từ ngành khoa học kỹ thuật, khó tránh khỏi chút bệnh nghề nghiệp.

Bác sĩ già thấy cậu hứng thú thì chỉ vào đồ thị rồi giải thích cho cậu nghe: "Nói nôm na ra thì hồi hải mã liên quan đến trí nhớ ngắn hạn và cảm giác phương hướng của cậu, còn hạch hạnh nhân liên quan đến cảm xúc. Tuyến nào càng hoạt động mạnh thì ảnh hưởng đến cậu càng lớn."


Chị Minh xen vào: "Điều này cho thấy em có trí nhớ và cảm giác phương hướng cực kỳ mạnh, cảm xúc lại rất ổn định, hoàn toàn thích hợp để xử lý các tình huống khẩn cấp ở độ cao lớn. Đặc biệt, trong những thời điểm quan trọng còn có thể trở thành người hướng dẫn viên có năng lực tiềm năng nhất."


Cô liếc nhìn Tiêu Chiến: "Có thể học trò của em còn xuất sắc hơn cả sẽ em nữa đấy."


Tiêu Chiến thực sự không ngờ rằng cậu học trò nhỏ mà mình tình cờ nhận làm đồ đệ ở Macao lại có thiên phú như vậy. Cuộc đời như một ván bài, vốn không có ý định lắc xúc xắc, nhưng khi vận may đã đến thì có muốn cản cũng không được.

"Anh Bác ơi, sau này tôi còn phải dựa vào cậu nhiều rồi."

Vương Nhất Bác còn hơi mơ hồ, đầu vẫn còn mớ bòng bong đường cong đồ thị. Cậu tiếp nhận thêm kiến thức bổ ích này, cũng rút ra được kết luận, nhưng lại không thể đồng cảm với sự phấn khích của chị Minh và Tiêu Chiến.

Những người này thật sự quá lố rồi.


Bác sĩ già đẩy kính: "Cậu xem, cậu ổn định đến mức, mặt không hề đổi sắc," Ông chỉ vào đầu mình: "Hạch hạnh nhân căn bản không hoạt động là mấy."


Thực ra, Vương Nhất Bác cũng không phải là không có cảm xúc, vừa rồi trong nhà vệ sinh nhìn điện thoại mới biết, hóa ra Tiêu Chiến và Biên Nhị có mối quan hệ khá tốt. Ngủ cùng nhau cũng không sao, gần như là bám dính lên nhau, mặt còn áp vào sau gáy, không những thế chỗ ấy còn chạm vào mông, nếu không mặc quần áo thì có thể coi đó như ảnh nhạy cảm, mặc dù Biên Nhị có chút chủ động nhưng Tiêu Chiến cũng chẳng có ý gì từ chối. Hóa ra chỉ đánh mỗi cậu học trò nhỏ.

Nếu lúc đó chụp MRI, có thể cậu là người không thích hợp với việc leo núi nhất. Nhưng tiếc thay cảm xúc của cậu lại phục hồi khá nhanh, vừa rồi đột nhiên đầu óc căng thẳng, đi tiểu một cái lại chẳng còn có cảm giác gì.


Rời khỏi bệnh viện, các quán ăn sáng gần đó đều đóng cửa, Tiêu Chiến phàn nàn vì Vương Nhất Bác kiểm tra sức khỏe lâu đến nỗi không ăn được cái bánh bao nào, chị Minh bảo có biết một tiệm bánh bao bán cả ngày, nhưng hơi xa. Tiêu Chiến lại nói không muốn đi. Vừa hay, quán cà phê bên đường mở cửa, Vương Nhất Bác lại thèm ăn bánh ngọt kiểu Pháp.


Cậu thích đồ ngọt, loại caramel vị lê mà cửa hàng giới thiệu rất hợp khẩu vị của cậu, dưới ánh mắt chê bai của Tiêu Chiến và chị Minh, cuối cùng cũng làm hòa với Tiêu Chiến. Bỏ qua vụ chén canh giá đỗ sáng nay không có phần của mình, cộng thêm chuyện Tiêu Chiến quậy phá cả đêm với Biên Nhị.


Về nhà, Vương Nhất Bác không hỏi thêm việc Tiêu Chiến đã nói gì với Biên Nhị, cậu nhận ra Tiêu Chiến không muốn nhắc đến, thế nên cho dù có hỏi bao nhiêu thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.


Hơn nữa, Biên Vi luôn cứ nhắn WeChat cho cậu không dứt, nói về hạch hạnh nhân của cậu, rồi cả hồi hải mã của câu. Hóa ra sự tò mò của mấy cô gái ngày nay cũng nhiều đến như vậy à? Mãi đến khi không còn gì để nói, Biên Vi mới bảo: "Nhất Bác, em thích anh."


Vương Nhất Bác ngẩn người: "Nhanh lên, sư phụ ơi, sư phụ giúp tôi xem phải trả lời như thế nào đây?"


Cậu nhét điện thoại vào tay Tiêu Chiến.


Tiêu Chiến gõ vài dòng rồi xóa đi, nói không biết, bảo cậu tự đi mà trả lời lấy.


Vương Nhất Bác chỉ còn cách giả vờ đáng thương, dùng những lời lẽ khéo léo từ chối. Còn làm sao được chứ, người ta cũng là bên khách hàng lớn đó.


Vương Nhất Bác mở gói Hồng Cảnh Thiên, xé miệng đưa cho Tiêu Chiến.


Tiêu Chiến nói: "Ầy, tôi chưa đến mức không tự lo được đâu."


Sau đó Vương Nhất Bác lo lắng không ngừng, Tiêu Chiến nói với cậu: "Vừa mới say xỉn xong đã vào Tây Tạng, không nên."


Vương Nhất Bác tức giận với anh: "Anh lớn như vậy rồi mà không có chút ý thức nào sao? Cho tôi uống Hồng Cảnh Thiên, còn anh lại uống vài chai bia."


Tiêu Chiến không nói gì.


Vương Nhất Bác lại nói: "Biên Nhị là có ý muốn hại chết anh đấy hả?"


Tiêu Chiến cười: "Không đâu, không đến mức đó. Cậu ấy không biết tôi sẽ vào Tây Tạng."


"Anh ta không biết?"


Lần này đến lượt Vương Nhất Bác ngạc nhiên.


"Ừ, không biết. Chúng ta vào Tây Tạng thì liên quan gì đến cậu ta chứ? Cậu ta cũng chẳng cần thiết phải biết."


Cho dù Dương Sóc có khó giữ bí mật đến đâu thì khi với Biên Nhị, mọi người đều có thể giữ im lặng. Những chuyện lớn thì khác, chẳng hạn như chuyện Tiêu Chiến dẫn đồ đệ vào Tây Tạng thì chắc chắn sẽ không nói ra. Cũng chẳng phải vì lí do gì khác, chỉ vì Biên Nhị là người dễ bị kích động, một khi anh ta biết là phải dỗ dành tâm trạng của anh ta, rất phiền phức.


"Anh làm như vậy cũng quá nguy hiểm rồi."


"Thì có cậu ở đây mà. Nếu tôi có chuyện gì không thể trở về được, cậu đừng quan tâm đến tôi, chỉ cần mang máy quay về là được. Ngoài ra thì tôi có bảo hiểm đó, cậu cứ để chị Minh giúp cậu..."


Vương Nhất Bác đấm Tiêu Chiến một cái: "Nói chuyện gì êm tai hơn đi."


Tiêu Chiến cười, anh thấy thích trêu cậu học trò nhỏ.


Trong những ngày tập luyện leo núi này, Tiêu Chiến cố gắng ngủ và uống Hồng Cảnh Thiên, hứa với Vương Nhất Bác sẽ không có vấn đề gì, Vương Nhất Bác không tin thì cũng đành chịu.


Cho đến khi gặp đội leo núi năm người, cậu mới hiểu tại sao Tiêu Chiến lại tùy tiện như vậy. Năm người đó giống như cậu, không chỉ là lần đầu tiên chinh phục Everest, mà còn là lần đầu tiên tiếp xúc với độ cao lớn như vậy.


Vào đêm trước khi khởi hành, chị Minh cũng đến, dẫn theo người của Phong Quất đến tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại trại chính, cổ vũ tinh thần cho mấy người leo núi. Vương Nhất Bác thật sự được mở mang tầm mắt khi nghe những lời nịnh hót từ chị Minh, quả thật là một kẻ giỏi nịnh nọt.


"Có cần phải như vậy không?" Cậu lại lén hỏi Tiêu Chiến.

"Cậu có biết đây là ai không ?" Tiêu Chiến nói.


"Có hai người trông quen quen, hình như là ông chủ của công ty gì đó."


"Ừ." Tiêu Chiến ngồi ở góc bàn dài, giới thiệu thoáng qua cho Vương Nhất Bác, mấy người kia đều là doanh nhân thành đạt.


"Họ đến đây để làm gì?"


Tiêu Chiến cười: "Những người đứng trên đỉnh cao nhất của bất kỳ lĩnh vực nào cũng đều muốn chinh phục đỉnh núi cao nhất thế giới, Everest." Anh lại hạ thấp giọng một chút: "Bởi vì họ chỉ mới được nghe nói về Everest thôi."


"Vậy nên đội tiên phong mới đông đến như vậy sao?"


Vương Nhất Bác tính toán, ngoài đội trưởng, nhiếp ảnh gia, bác sĩ, đầu bếp trên núi và một người Sherpa chuyên phụ trách vật tư, cộng thêm mỗi nhà leo núi còn kèm theo hai người hướng dẫn viên Sherpa riêng.


"Đây chính là Everest, đỉnh núi cao nhất thế giới, nhưng chỉ cần cậu có tiền, người Sherpa cũng có thể nâng cậu lên đến đó."


Vương Nhất Bác có chút thất vọng, điều này không giống như cậu tưởng tượng.


Tiêu Chiến lại nói: "Sau chuyến đi này, cậu sẽ biết mình có thích leo núi cao hay không."


Mặc dù Everest có thể được chinh phục bởi nhiều người, nhưng điều đó không có nghĩa là không phải chịu khổ. Ngoài khổ ra, còn mang lại niềm tin và sự quyết tâm. Những doanh nhân này đều đã trải qua giai đoạn khổ sở, họ vẫn có niềm tin và quyết tâm nhất. Nhưng điều này không thể thay đổi thực tế rằng họ yếu đuối. Trước đỉnh núi, tất cả con người đều bình đẳng.


Lại có một ông lớn không chịu nổi, một người Sherpa lấy ra bình oxy cho ông hít, đồng thời nhận lấy ba lô của ông. Ở độ cao như vậy, mỗi người leo núi đều chuẩn bị khoảng bốn bình oxy cao một mét.


Có thể thấy họ đang âm thầm ganh đua lẫn nhau, Vương Nhất Bác chọn những góc chụp không mấy chính diện để quay lại, thầm vui vẻ.


Dù đang quay cùng một bộ phim tài liệu, nhưng góc nhìn của hai thầy trò lại khác nhau một trời một vực.


Tiêu Chiến mỗi lần thấy cậu quậy phá đều muốn nói nhưng lại thôi, cảm thấy không nên quá gò bó với một đứa nhóc. Cuối cùng chỉ có thể vội vàng hỏi một câu: "Thế nào? Còn ổn chứ?"


Vương Nhất Bác thường gật đầu đáp lại một cách mạnh mẽ.


So với những người Sherpa bẩm sinh đã là nhà leo núi, thằng nhóc này thực sự yếu hơn nhiều, nhưng vẫn còn mạnh hơn những ông chủ quý giá kia. Mấy ông lớn này đã chi hàng triệu cho chi phí leo núi, thậm chí còn định hỗ trợ cho vòng gọi vốn mới của Phong Quất, đến nỗi Hồ Minh Minh phải mời Tiêu Chiến đến quay một bộ phim tài liệu ghi lại hành trình chinh phục đỉnh của họ. Kết quả là anh chàng này, ngoài việc quay được những khoảnh khắc không mấy vẻ vang của họ, mà còn quay được rất nhiều cảnh về những người Sherpa.


Sherpa, dân tộc sống dưới chân dãy Himalaya, sinh ra đã có khả năng tạo ra oxy khác thường do sự khác biệt trong cấu trúc máu, mà công việc ở độ cao lớn trở thành phương tiện sinh sống của họ. Họ làm công việc vận chuyển trên núi, làm hướng dẫn viên cho những người giàu có lần đầu chinh phục đỉnh cao, khiến việc chinh phục Everest trở thành một dự án có thể thương mại hóa.


Và điều đó rõ ràng đã trở thành một ngành công nghiệp có quy mô lớn, thậm chí còn có một cái tên gọi là 'leo núi theo phong cách Tây Tạng' hoặc 'leo núi theo phong cách Himalaya'.


Tất cả những điều này đều là Tiêu Chiến kể cho Vương Nhất Bác trong suốt hành trình, mỗi ngày khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe định kỳ cho mọi người, hoặc lúc đầu bếp chuẩn bị món ăn chứa protein với carbohydrate*, anh đều giải thích cho Vương Nhất Bác từng chút một.

(*carbohydrate - bao gồm đường, tinh bột, chất xơ cơ trong trái cây, ngũ cốc, rau và các sản phẩm, chế phẩm từ sữa.)


Đây cũng là lý do anh nhất định phải đưa Vương Nhất Bác đến Everest lần này. Dữ liệu về các vụ tử vong do tai nạn ở Everest rất dễ tìm thấy, số lượng không hề ít, nhưng tỷ lệ tử vong không cao. Tiêu Chiến nói: "Leo núi theo phong cách Tây Tạng có mức độ nguy hiểm thấp nhất, vì có các tuyến đường đi đã được sắp xếp sẵn và dưới sự bảo vệ của người Sherpa. Mặc dù đỉnh Everest có độ cao đứng đầu, nhưng độ cao thực tế của trại chính đã trên 5000 mét, nên độ cao leo không quá lớn, nó nằm ở khu vực vùng lạnh giá, thế nên tỷ lệ xảy ra tuyết lở cũng tương đối nhỏ."


"Vâng." Anh nói gì Vương Nhất Bác đều nghe nấy.


"Ý tôi là, đây là hình thức leo núi đơn giản nhất, an toàn nhất, và cơ bản nhất."


"Khi nào thì có thể chuyển sang hình thức khó hơn?"


Vương Nhất Bác hỏi hệt như cách sáng hôm đó cậu hỏi anh, rằng liệu có thể ăn bánh ngọt kiểu Pháp không vậy.


Tiêu Chiến nhớ ra điều gì đó, lấy ra một miếng đường mạch nha ở khách sạn ở Lhasa trong ngăn đựng trong ba lô leo núi đưa cho Vương Nhất Bác.


"Kẹo ư?" Vương Nhất Bác phồng má cho kẹo vào miệng với vẻ mặt hạnh phúc.


Hướng dẫn viên leo núi gọi mọi người đến ăn cơm, Tiêu Chiến nói: "Khi nào cậu sẵn sàng, thì chúng ta sẽ đi."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top