Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Người tiên phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về từ đỉnh Everest chưa được bao lâu, Phong Quất đã phát hành một bộ phim tài liệu về hành trình chinh phục đỉnh núi của các doanh nhân, rất nhanh đã hot trên nhiều nền tảng khác nhau. Nhiếp ảnh gia leo núi Tiêu Chiến đã thầm gọi đó là "một cái nghề". Anh vẫn tiếp tục cuộc sống bình dị ở Dương Sóc, ngày ngày uống rượu, nướng thịt rồi lại leo núi. Còn việc quay chụp chuyến leo núi cũng chỉ là để "kiếm chút tiền đánh bạc", lẽ ra bây giờ anh đang ở Macao mới đúng. Nhưng lần này anh không đi đánh cược nữa mà lại nhận học trò, rốt cuộc cũng ra dáng con người rồi.

Một bộ phim tài liệu "huyền thoại" nói về hành trình chinh phục đỉnh núi nổi đình đám trong giới lãnh đạo cấp cao tại Phong Quất. Lần đầu lên đỉnh Everest, các doanh nhân kia đã được người Sherpa chu đáo dẫn đường, không lên tới đỉnh thì đúng là trời cao khó tha. Những người Sherpa này phải thăm dò trước từng đoạn đường, nếu gặp nguy hiểm sẽ quay lại tìm đường khác, nào là đóng lỗ rồi thắt dây thừng, thả cầu thang trên các khe băng rồi lại đến hỗ trợ mang túi, chịu mọi nguy hiểm thay cho các doanh nhân, giúp đỡ hết mức để mấy vị ngoài ngành này có thể lên tới đỉnh núi.

Theo góc chụp trên, các doanh nhân thấp bé đứng sau người Sherpa cao lớn, hoàn toàn có thể gọi là "Theo bước chân tướng xông pha đỉnh núi." Hai ông chủ lớn của Phong Quất sau khi biết bộ phim "huyền thoại" này xuất phát từ tay một trợ lý nhiếp ảnh không chút tiếng tăm liền thấy hứng thú, lập tức gọi cho chị Minh, bảo rằng tuổi trẻ tài cao, tổng bộ sẽ chi tiền tiếp tục khuyến khích phát triển sự nghiệp leo núi.

Chị Minh đang dạy dỗ Biên Vi thì nhận được điện thoại của chủ tịch. Không bàn đến thân phận lãnh đạo, cho dù cô có là giám đốc truyền thông của Phong Quất đi nữa thì Biên Vi cũng là người mới của phòng Marketing Phong Quất, cô không đủ trình để dạy cô bé. Cô chỉ đang dạy Biên Vi với tư cách một người lớn trong nhà đã dõi theo cả quá trình cô bé trưởng thành mà thôi.

"Đúng là có thể gửi mail cho chủ tịch, nhưng em phải biết rõ giới hạn chứ. Em có biết chủ tịch và mấy doanh nhân kia nói chuyện gì không? Em có biết quan hệ của bọn họ không hả? Cái gì cũng không biết mà còn dám gửi bậy..."

Biên Vi ngồi cạnh méo miệng nghe hết, cơ bản không hề có ý tiếp thu.

"Nếu em không làm liều gửi đoạn phim của Nhất Bác vào mail của chủ tịch, chẳng phải đã không có khoản nhuận bút vừa được nhắc đến trong điện thoại sao ạ?"

Chị Minh thật sự không còn lời nào để nói, xua tay: "Em đi đi, muốn làm gì thì làm."

Biên Vi vừa ra khỏi cửa đã gọi cho Vương Nhất Bác: "Nhất Bác! Anh đoán xem vừa rồi em đã làm gì? Vốn dĩ em định tìm anh rồi mới kể, nhưng giờ em không nhịn nổi nữa rồi!"

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, lại có chuyện nữa hả?

Đương nhiên cậu không nghĩ đến Biên Vi sẽ gửi đoạn clip lộn xộn của mình cho mấy sếp ở Phong Quất, nghe cô bé nói xong, cậu cũng chẳng khác gì chị Minh, chỉ biết lắc đầu bất lực.

Còn Tiêu Chiến lại tỏ ra hứng thú say sưa nói chuyện: "Cô nhóc này được đấy."

"Được cái con khỉ ấy, chút nữa anh đi mà tiếp đãi em ấy đi."

"Tôi tiếp đãi thì e rằng không hợp lắm, người ta tới tìm cậu mà, đâu có tìm tôi đâu."

Vương Nhất Bác liếc mắt.

"Này!" Tiêu Chiến khoanh tay gọi cậu.

"Sao đấy?"

"Cậu thua rồi, nấu mì Ý cho tôi đi."

Vương Nhất Bác trợn trắng mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào bếp.

Suy cho cùng thì Tiêu Chiến đích thực là một con bạc, không đi Macao được thì ở trong xe RV cũng phải đánh cược chút xíu cho vui, ngày nào cũng lôi kéo Vương Nhất Bác ra cá cược, điều kiện khi thắng thua cũng không quá khó, chỉ đơn giản là nấu cơm hay giặt đồ gì gì đó. Anh cược hôm nay Biên Vi sẽ đến, mà Vương Nhất Bác nghe thấy cái tên này đã đau đầu, dứt khoát bảo cô bé sẽ không đến. Tiêu Chiến bèn nói, nếu cô bé tới thì cậu phải nấu món mì Ý cho anh, có cược hay không nào?

Tiêu Chiến thấy mình thắng chắc rồi, sớm đã ngâm nga ra ngoài mua sốt thịt và mì Ý.

Vương Nhất Bác nói: "Anh muốn cô bé tới lắm chứ gì? Không phải anh muốn gặp cô bé đó đấy chứ?"

Tiêu Chiến dõng dạc: "Tôi chỉ muốn tìm cớ để ăn mì Ý ngon hơn thôi."

Sau khi từ Everest về lại Dương Sóc, sáng nào Tiêu Chiến cũng mở máy tính sắp xếp rồi lại chỉnh sửa tài liệu, sau đó gửi từng đợt cho người bên công ty truyền thông Phong Quất. Vương Nhất Bác trong mèo vẽ hổ, tải phần mềm chỉnh sửa lậu về laptop của mình, mỗi lần Biên Vi tìm tới, cậu đều giả vờ như đang biên tập video.

Ai ngờ Biên Vi lại không có mắt hệt như chú nhỏ nhà mình, cô bé chẳng quan tâm Vương Nhất Bác có thật sự biên tập video hay không, hay là tìm bừa cái lý do rách nát này để từ chối ra ngoài chơi với cô bé. Cô bé cứ ở lì không đi, nên Vương Nhất Bác chỉ đành biên tập video, thế là cô bé ngồi cạnh xem, thỉnh thoảng còn góp ý, video cứ thế cắt ghép xong.

Mỗi lần Biên Vi đến, chỉ một lúc sau Tiêu Chiến lại phải ra ngoài, không có người tìm anh thì anh cũng tự tìm người, cơ bản không để ý đến ánh mắt tội nghiệp cầu xin giúp đỡ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác từng cự tuyệt Biên Vi một lần, nhưng cô bé này tâm tình lại rất được, nhanh chóng bỏ qua mọi chuyện, khiến cậu cũng không thể từ chối việc làm bạn với cô bé được. Tại Dương Sóc, ai cũng là bạn, Biên Vi ngốc kia cũng không bị kỳ thị, càng khiến cậu không thể không quan tâm đến cô bé. Hơn nữa Biên Vi lại là người của Phong Quất, là áo cơm phụ mẫu* đó.

(*áo cơm phụ mẫu: ý chỉ người trực tiếp nuôi chúng ta, cho ta cơm ăn áo mặc không khác gì cha mẹ.)

Nói đến Phong Quất mới nhớ, tin tức Biên Vi mang đến lần này quả thật thú vị, các sếp không chỉ thích bộ phim "xấu xí" về các sếp, mà còn được đổ thêm tiền vào ngành leo núi. Nói như vậy, Phong Quất đúng là cướp giàu chia nghèo mà.

Biên Vi lại huýt sáo đi tới, đập mạnh cửa xe RV. Vương Nhất Bác còn chưa nấu xong mì, vội quăng đũa, leo lên giường vờ ngủ.

"Đại ca ơi, mì của tôi vẫn còn trong nồi đấy." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác hé mắt: "Nấu thêm tám phút rồi vớt mì ra trộn là được, ai tới thì cứ bảo tôi ngủ say như chết rồi."

Tiêu Chiến nở nụ cười, đi mở cửa.

"Anh Tiêu Chiến ơi, Nhất Bác đâu rồi ạ?" Biên Vi vừa hỏi vừa lên xe, tự nhiên như ở nhà.

"Nhất Bác, ngày mai chúng ta..."

Vương Nhất Bác nằm ngửa trên giường, giả vờ ngủ như chết.

"Ấy ấy, nhóc con à, em nói nhỏ chút, không thấy học trò cưng của anh đang ngủ hả?" Tiêu Chiến nói.

"Sao ban ngày ban mặt mà lại lăn ra ngủ thế này? Ảnh thấy trong người không khỏe hả? Em xem thử chút." Biên Vi trèo lên, vươn tay bóp mặt Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vội kéo cô bé lại: "Làm gì đó? Quấy rầy người khác nghỉ ngơi. Cẩn thận anh gọi chú nhỏ của em tới đánh em đấy."

"Nhưng sao lại ngủ giữa ban ngày thế này?"

"Không có sao hết, cậu ta chỉ buồn ngủ thôi, anh xem thử rồi."

Hai người đều đưa lưng về phía giường, Vương Nhất Bác rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn ngửa mặt lên trời ngoác miệng lén cười.

"Anh Tiêu Chiến!" Biên Vi tức giận giậm chân: "Nói là nhận học trò, vậy mà lại đi bảo vệ học trò như thế này sao?"

"Đúng đó." Tiêu Chiến ỷ lớn hiếp nhỏ, dẫn Biên Vi ra ngoài.

"Mì Ý ạ?" Mũi Biên Vi khá thính.

Tiêu Chiến thầm than tiêu rồi, mì Ý bị cô bé này để mắt tới rồi.

Biên Vi bưng ra một đĩa lớn, Tiêu Chiến ngồi bên bàn nhìn cô bé ăn, vừa nhìn vừa than: "Em muốn ăn gì bên Đại Tả đều có cả mà, sao em không chịu qua đó mà lại đi qua chỗ anh giành mì Ý thế này."

"Chỗ anh ăn ngon hơn."

Biên Vi múc từng miếng bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép, quả thực chẳng giống con gái chút nào. Lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy cô bé này ở nhà sư phụ, cô bé còn chưa cao ngang đùi anh, tự ôm bát mì của cha, ăn đến độ dính đầy mặt mũi. Mẹ cô bé bận bịu, nên từ nhỏ Biên Vi đã theo cha, mà cha cũng chẳng chăm sóc tốt, hết nhờ người ngày lại cậy người khác trông cô bé giúp, hai mươi năm đó đám người Dương Sóc này không ai là không từng bế nhóc Biên Vi cả.

Tiêu Chiến bỗng như cha già vươn tay xoa đầu Biên Vi: "Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu, từ nhỏ đã vậy rồi."

Cứ thế Tiêu Chiến lại nhớ đến ông chủ Biên.

Mấy ngày nay đưa Vương Nhất Bác về Dương Sóc, ai cũng nhắc tới ông chủ Biên, nhưng người khác nhắc thì cũng chỉ đơn thuần là nhắc, chỉ là một cái tên, một ký hiệu, một dòng lịch sử, chỉ thế mà thôi, nhắc gì cũng không đáng ngại, nhưng cũng chẳng thể ngăn cô bé nhớ tới.

Vừa nghĩ tới, hồi ức liền ùa về như đê vỡ.

Biên Vi bỏ bát xuống, Tiêu Chiến tranh thủ thời gian đứng dậy nói: "Anh nấu cho em thêm miếng nữa nhé?"

Cô bé này cũng trưởng thành rồi, thời trang hơn, dáng dấp chẳng còn giống cha nữa. Người ta thường nói con cái lớn lên sẽ giống với cha mẹ, nhưng con bé sói mắt trắng này, cha vừa đi thì ngoại hình cũng khác luôn cả rồi.

"Không ăn đâu, anh Tiêu Chiến có giấy không, em viết cho Nhất Bác, hẹn anh ấy ngày mai ra ngoài chơi."

Tiêu Chiến chần chừ một lúc: "Đừng hẹn nữa, mai cậu ấy không thể ra ngoài đi chơi cùng em được đâu."

"Sao vậy ạ?"

"Mai cậu ấy phải đi leo núi với anh rồi."

"Sao em không thấy trong đoàn nói gì đến việc mai leo núi vậy?" Biên Vi thắc mắc.

"Đương nhiên là trong đoàn không nói rồi, anh chỉ dẫn mình cậu ấy ra ngoài huấn luyện leo núi thôi."

Biên Vi hậm hực rời đi, Vương Nhất Bác sợ cô bé chưa đi xa nên vẫn giả chết trên giường, mãi đến khi Tiêu Chiến lay cậu dậy, cậu mới nói: "Sư phụ ơi, sau này sư phụ cứ che chở học trò như thế, học trò nguyện làm trâu làm ngựa cho người."

Tiêu Chiến nói: "Đi, mau tranh thủ đi xuống nấu mì Ý cho tôi."

Vương Nhất Bác không ngờ ngày hôm sau Tiêu Chiến thật sự đưa cậu đi leo núi, hai người chuẩn bị đầy đủ dây thừng thiết bị, lái chiếc Jeep địa hình, xuất phát từ sáng sớm.

Khu hoang dã của thành Dương Sóc, cứ mấy bước lại có khối đá, cấp bậc nào cũng có đủ, kinh điển nhất là có đến mười mấy lộ trình, độ khó xác định đẳng cấp cũng khác nhau. Nói cách khác, dù bạn đang ở trình độ nào thì cũng có thể tìm được lộ trình phù hợp tại Dương Sóc.

Nhưng một khi đã ở mức độ khó, thì đó là những tuyến đường đã được khai thác. Người mở lộ trình tự đặt tên cho nó, đánh giá độ khó, thậm chí còn lập sổ lộ trình rồi đăng lên mạng cho mọi người tham khảo. Tiêu Chiến nói rằng mấy thứ đó chẳng mấy thú vị, anh muốn dẫn Vương Nhất Bác đến một vách đá vôi hoang dã chưa ai đánh giá được mức độ khó.

Lần trước leo núi trên mặt nước sâu thấy thú vị hơn là học kỹ thuật, học trò nhỏ mặc dù chơi rất vui, nhưng cũng chưa trải nghiệm được sức hấp dẫn của leo núi hoang dã. Vách núi vô danh trước mặt họ như thể đao bổ rìu đục, vách đá xám vàng giao nhau dựng đứng một góc chín mươi độ. Trong mắt của đa số mọi người, nó quá dốc để có thể leo lên. Nhưng trong mắt người leo núi bọn họ, hễ gặp được thì nhất định phải chinh phục.

Vương Nhất Bác tiến lại gần, đứng sát vách đá, quan sát rồi vươn tay chạm vào.

Ngọn núi thì vẫn như vậy, nhìn xa nhìn gần thì lại khác nhau rất nhiều. Khi nãy cậu đứng cách núi ba mét, cậu không tin tưởng bản thân chút nào, mãi đến khi Tiêu Chiến đẩy cậu lên phía trước.

Khi thật sự chạm vào núi, cậu thấy vô cùng chân thật, không giống với tường kính cường lực bóng loáng trơn tru của Grand Lisboa khiến cậu cảm thấy lạc lõng. Đây là một ngọn núi đá có lồi có lõm, chỉ có thể dựa vào chính tay chân của mình để leo đến đỉnh.

Trước mặt là những điểm đá có to có nhỏ, Vương Nhất Bác nhanh chóng xác định đâu là điểm móc lớn, đâu là điểm kéo, điểm phản đề, điểm giữ tay, bắt đầu tính toán đường đi trong đầu. Ngẩng đầu nhìn lên, góc nhìn cao mấy chục mét, tựa như ngọn núi đang xem thường sự nhỏ bé của cậu.

"Sao cậu còn đứng đó? Mau mặc trang bị dụng cụ vào đi chứ."

Tiêu Chiến thắt chặt dây an toàn ở thắt lưng, trên vòng an toàn phía trước gắn hai dây bảo vệ tay, trên vòng công cụ bên phải còn mang theo búa điện, búa đá, cờ lê và nhiều loại dụng cụ khác... Ở bên trái treo thêm túi bột và một bộ móc treo nhanh, vừa vặn mười sáu cái. Khóa treo nhanh màu cam, nắng sớm vừa chiếu vào liền tỏa sáng rực rỡ khiến thắt lưng thêm phần khí phái.

Anh vác một bó dây thừng leo núi dài bốn mươi mét, ném một đầu cho Vương Nhất Bác: "Gắn thiết bị bảo vệ rồi thắt chặt nút dây ở cuối." Nói rồi anh xỏ đầu dây còn lại qua vòng bảo hộ của mình.

"Leo núi ngoài trời và leo núi ở trung tâm bouldering không giống nhau đâu." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác sờ vách đá: "Vâng, đúng là điểm bám tay chân đều nhỏ hơn nhiều, cũng không quá rõ. Nhưng ưu điểm là lực ma sát lớn."

"Đấy cũng chỉ là điều thứ yếu thôi." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn một chút: "Chủ yếu là trên đỉnh không có dây thừng, bên dưới cũng chẳng có người bảo vệ."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng: "Không sao hết, tôi sẽ đi theo anh, anh trèo thế nào thì tôi trèo thế đó."

Câu trả lời này khiến sư phụ cũng thấy hài lòng.

Tiêu Chiến lựa một điểm xuất phát, dễ dàng leo lên khoảng hai thước rưỡi, anh cầm búa điện dắt bên thắt lưng khoan vào vách đá, gắn các móc treo lên.

"Trước tiên cậu ở dưới làm người bảo vệ cho tôi, vẫn nhớ làm thế nào chứ?" Anh quay đầu nói.

"Nhớ ạ." Vương Nhất Bác kiểm tra lại nút thắt trên dây thừng lần nữa.

Dây thừng bốn mươi mét, nhưng khi gập đôi lại còn chưa tới hai mươi mét, Tiêu Chiến gọn gàng trèo lên, cứ cách mấy mét là có một móc treo. Đến móc thứ ba, anh gọi với xuống chỗ Vương Nhất Bác: "Có thể trèo lên rồi đó, mỗi lần lên thì cậu dùng móc nhanh để nối dây an toàn vào móc treo, để lỡ có rơi xuống thì cũng không rơi xuống quá nhiều."

Vương Nhất Bác còn đang ngưỡng mộ góc nhìn của Tiêu Chiến khi chọn lộ trình và động tác leo lên dứt khoát gọn gàng của anh, chăm chú đến mức còn chưa kịp nghĩ vì sao Tiêu Chiến lại đặt móc treo dọc đường.

"Nếu tôi cũng trèo lên thì ai bảo vệ cho anh?" Vương Nhất Bác ngửa đầu hét.

Tiêu Chiến một tay buông vách đá, nửa thân người treo lủng lẳng nhìn học trò nhỏ của mình: "Ngốc ạ, dây thừng chỉ dài ngần ấy, cậu có leo đến độ cao nào đi nữa thì chúng ta đều có thể bảo vệ lẫn nhau, lỡ cả hai đều buông tay thì cũng chỉ rơi khỏi vị trí một đoạn ngắn, sau đó sẽ lửng lơ giữa không trung."

"À, vâng."

"Đây cũng là nguyên nhân vì sao leo núi dã ngoại thường cần hai người phối hợp. Dù ai leo trước thì cả hai cũng sẽ dùng trọng lượng của nhau để bảo vệ lẫn nhau."

Rất nhanh Vương Nhất Bác cũng đã leo được hai thước rưỡi, vội vàng nối móc nhanh vào móc treo đầu tiên, cậu hỏi: "Nếu đã là cả hai bảo vệ lẫn nhau, sao anh còn gắn móc treo vào làm gì?"

Tiêu Chiến híp mắt nhìn xuống: "Để cho cậu có hai cái bảo hiểm luôn đó."

Móng tay Vương Nhất Bác cắt sát, cậu mò mẫm cầm móc treo bên hông, nhanh chóng móc vào, khóa thép leng keng kêu vang, có vẻ rất an toàn.

Tiêu Chiến leo tới một vị trí nhất định, tìm một khe đá để gắn móc vào, dồn trọng tâm vào móc treo trên đá để nghỉ ngơi, tiện thể chờ Vương Nhất Bác trèo đến. Mỗi lần Vương Nhất Bác sắp đuổi kịp độ cao của anh, anh lại trèo lên một đoạn, vừa leo vừa đặt móc treo lên, búa điện và cờ lê đều được anh dùng một cách thuần thục. Dù có thể tốn thời gian nhưng vẫn nhanh hơn Vương Nhất Bác rất nhiều.

Tố chất thân thể của Vương Nhất Bác luyện được trong khoảng thời gian này không tệ, nhưng cậu chậm vì thường phải suy nghĩ nhiều. Với người mới mà nói thì leo núi dã ngoại giống như đánh cờ vậy, hạ đúng một bước, năm bước sau sẽ dễ dàng đi, nhưng đi trật một bước, chỉ có thể rơi xuống, từ giữa không trung bắt đầu leo lại.

Mà khi cậu rơi xuống vẫn có thể được Tiêu Chiến kéo lại, nếu không phải cứ vài mét lại có một móc treo bảo hiểm thì cậu chỉ có thể rơi thẳng xuống đất thôi. Lúc đầu ở trung tâm bouldering, Tiêu Chiến đã nghiêm khắc huấn luyện cậu khi rơi xuống, nhưng bây giờ nghĩ đến biện pháp buộc chặt cậu để khỏi bị rơi, thật khó để nói đây là sự nghiêm khắc hay là sự nuông chiều nữa.

Vương Nhất Bác vẫn không thể đuổi kịp Tiêu Chiến, quay đầu nhìn xuống, cậu thấy mình đã cách mặt đất đến mấy chục mét.

Dựa theo chiều dài của dây thừng, cậu và Tiêu Chiến chỉ có thể cách nhau cùng lắm là mười mấy thước thôi. Mặc dù Tiêu Chiến là người leo trước và đã gắn móc treo suốt đường đi, thêm việc ngoài Vương Nhất Bác ra thì chẳng còn vật bảo hộ nào khác. Nếu xảy ra chuyện thì anh sẽ rơi trực tiếp xuống độ cao mười mấy thước.

Nhưng Tiêu Chiến chẳng rơi lấy một lần, trực tiếp leo tới đỉnh.

Anh đặt hai móc treo lên đỉnh núi, lần lượt nối các móc khóa vào với nhau. Anh rút một đoạn dây thừng bên hông ra, thắt nút thật chặt, nối nó vào giữa hai khóa. Giúp cho Vương Nhất Bác có thể được bảo vệ tối ưu hơn.

Người leo tiên phong bình thường đều làm thế, leo đến đỉnh rồi hỗ trợ người leo sau lên đỉnh, sau đó lại luồn dây thừng trên lưng quanh đỉnh, tạo nên một vòng bảo vệ bằng dây thừng trên đỉnh, khá giống với cơ chế bảo vệ trong trung tâm bouldering. Tiếp đó sử dụng thiết bị giảm tốc để nương vào đó để leo xuống, người bảo vệ và người được bảo vệ đều có thể bảo vệ lẫn nhau.

Vương Nhất Bác ở đầu dây còn lại đã leo tới một chỗ có đoạn đá lớn nghiêng, ngay khi cậu vừa rơi xuống, Tiêu Chiến đã xuống cùng độ cao với cậu rồi. Hai tay anh nắm dây thừng, đạp lên vách đá ngắm nhìn một hồi, lại bắt gặp gương mặt đỏ bừng của Vương Nhất Bác.

Thằng nhóc này đoán chừng là đang nghiên cứu, sư phụ còn chưa kịp dạy, học trò đã tự mình tìm phương pháp rồi. Cậu kích động làm liều, muốn dồn lực vào mắt cá chân đi qua bên trái, thấy Tiêu Chiến không định chất vấn gì thì lập tức tự tin bước qua.

Đợi đến khi Vương Nhất Bác lên tới đỉnh, Tiêu Chiến đã hạ xuống gần đến mặt đất. Anh móc một đầu dây an toàn vào móc treo, rồi treo phần còn lại vào đầu dây chính.

"Phong cảnh trên đó thế nào?" Anh hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đang dựa móc đá để giữ lấy trọng lượng, thảnh thơi nhìn các dãy núi xung quanh,

"Phong cảnh đúng là tuyệt con mẹ nó vời!" Vương Nhất Bác ầm ĩ trả lời.

"Lần đầu lên đỉnh núi thấy thích không?"

"Thích quá luôn ấy!"

Tiêu Chiến vừa nói với Vương Nhất Bác vừa đáp người xuống đất, sợi dây thừng trên lưng nối liền với Vương Nhất Bác đã hoàn toàn trở thành sợi dây bảo hộ duy nhất.

Anh túm dây thừng: "Vương Nhất Bác, lát nữa cậu có dám rơi tự do xuống không? Tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Vương Nhất Bác còn đang ngẩng đầu nhìn trời ngắm mây, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Thật sự cần phải một trước một sau lên đỉnh núi à? Phong cảnh đẹp thế này thì tôi chỉ nguyện thưởng thức một mình thôi!"

Tiêu Chiến không muốn đợi nữa, lay mạnh dây thừng, hét: "Cậu có xuống không?"

Lúc này Vương Nhất Bác mới kịp phản ứng: "Anh đỡ tôi cẩn thận đấy!"

Vừa dứt lời, cậu liền thả tay, rơi tự do một đoạn ngắn, sau đó dựa vào sợi dây thừng Tiêu Chiến đưa, ung dung lửng lơ ở độ cao mười mấy thước, cuối cùng hai chân cũng vững vàng đồng thời chạm đất.

Cả chuỗi thao tác này đối với Tiêu Chiến thì quá dễ, nhưng với người mới thì lại là chuyện khác. Có thể tự do rơi từ đỉnh núi xuống, chứng minh người leo núi phải tin tưởng tuyệt đối vào người bảo vệ. Điều này thật tốt, loại tín nhiệm này thậm chí còn quan trọng hơn cả kỹ thuật và kinh nghiệm. Trong khi leo núi ngoài trời có thể tùy cơ ứng biến, nhưng khi leo núi có độ cao lớn, hai người cộng tác cần phải tin tưởng đối phương vô điều kiện, nhất định phải dám giao mạng mình cho đối phương, có thể nói đây chính là sự cộng sinh thực sự trong cuộc sống.

Vì thế, mục đích của buổi huấn luyện hôm nay đã đạt được. Hai người leo núi dã ngoại thực ra giống như một khóa bồi dưỡng lòng tín nhiệm lẫn nhau hơn. Thực tế đã chứng minh, Vương Nhất Bác rất tin tưởng Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến cũng không ngừng cố gắng để có thể tin vào học trò nhỏ nhà mình. Muốn cùng nhau chinh phục những đỉnh núi không thể chạm đến trong tương lai, bọn họ phải tin tưởng lẫn nhau vô điều kiện.

Vương Nhất Bác chưa kịp gỡ dây thừng đã đứng trước mặt Tiêu Chiến: "Tôi nói thật, từ nay về sau chúng ta cùng ngắm phong cảnh trên đỉnh núi đi. Đã leo lên tới đỉnh Everest xa xôi như vậy, mà anh nói anh bận chụp ảnh cho mấy ông già kia, còn mấy ngọn núi ở Dương Sóc này, tôi vừa leo lên thì anh cũng đã xuống rồi."

Tiêu Chiến vừa gỡ dây thừng ra cho cậu, vừa nói: "Tôi leo trước, hỗ trợ cậu lên đỉnh, rồi làm người bảo vệ cho cậu nữa, còn chưa đủ hả? Tôi còn phải cùng cậu ngắm phong cảnh nữa à."

Vương Nhất Bác dứt khoát giơ cánh tay lên, tiện cho Tiêu Chiến giúp cậu: "Vậy lúc nào thì tôi có thể leo trước anh, hỗ trợ anh leo lên, làm người bảo vệ của anh nữa? Tôi sẽ dừng trên đỉnh, rồi cùng anh ngắm hết phong cảnh rồi mới leo xuống."

Tiêu Chiến lâm vào trầm tư, lần đầu tiên anh leo trước sư phụ mình hình như là một năm sau khi theo chân sư phụ. Khi đó trang thiết bị chưa tân tiến như bây giờ, leo lên leo xuống đều chỉ dựa vào một sợi dây thừng cùng vô vàn kiểu buộc nút khác nhau.

Sau khi leo xuống, sư phụ cũng gỡ từng nút buộc cho anh như thế này.

Dây thừng trên người Vương Nhất Bác quấn thành nhiều vòng, gỡ hết toàn bộ rất tốn sức, Tiêu Chiến bận suy nghĩ nên động tác tay chậm lại.

Khoảng khựng này lại bị học trò bắt được.

"Anh chưa từng rơi dù chỉ một lần, trực tiếp trèo thẳng lên đỉnh, có phải là anh biết trước đường đi rồi đúng không?"

Nếu đã nói phải tín nhiệm, nên anh thành thật.

"Đúng. Trước đây sư phụ từng dẫn tôi đi tập luyện ở tuyến đường này rồi."

"Sư phụ của anh không gắn móc treo vào ư?" Vương Nhất Bác cũng bắt tay cởi nút buộc cho Tiêu Chiến.

"Có."

"Vậy mấy cái móc treo trước kia đâu rồi?"

"Sư phụ dẫn tôi tới gỡ ra rồi."

"Vậy móc treo hôm nay chúng ta đặt thì sao?"

"Mai tới tháo ra đi, tôi vẫn sẽ làm người bảo vệ của cậu, cậu cầm theo công cụ, vừa đi tháo."

Nghe nói ngày mai còn tới, Vương Nhất Bác liền cười.

Cậu lại hỏi: "Vậy sư phụ anh đâu rồi?"

"Mất rồi. Mất vì trận tuyết lở." Tiêu Chiến hời hợt: "Leo núi ở độ cao cao là một môn thể thao cực hạn, rủi ro tử vong cực cao, cậu cũng biết điều đó chứ nhỉ?"

"Biết."

"Sư phụ của tôi, cũng chính là anh trai của Biên Nhị, cha của Biên Vi, như bao cái chết ngoài ý muốn của đa số người leo núi, ông ấy bị vùi trong một trận tuyết lở."

Rắc, khóa an toàn cuối cùng trên người Vương Nhất Bác cũng được mở ra.

Cuộc leo núi thú vị lại kết thúc bằng một chủ đề như thế, Tiêu Chiến cũng không để lộ vẻ mặt mất mát, anh nhanh chóng chuyển chủ đề. Anh đặt tất cả trang bị vào cốp sau, mở nhạc trên chiếc Jeep địa hình rồi tranh thủ lái trở về xe RV trước khi mặt trời lặn.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top