Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Hoa Sơn xưa nay chỉ có một con đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, Tiêu Chiến thường xuyên dẫn Vương Nhất Bác đi leo núi ngoài trời. Chỉ cần trời không mưa, bọn họ đều sẽ xuất phát từ sáng sớm, cố gắng leo lên đến đỉnh trước khi mặt trời mọc. Tiêu Chiến cũng không lề mề làm móc treo nữa, đến nơi là mặc đồ bảo hộ và nối dây ngay, không cần nói nhiều, chỉ việc leo lên thôi.


Mấy vách đá lớn nhỏ ở Dương Sóc hầu như đã được hai thầy trò chinh phục hết rồi. Sau khi Vương Nhất Bác đã có kinh nghiệm khoảng chục tuyến đường, cậu đã dám làm người dẫn đường cho Tiêu Chiến. Có điều, việc cậu học trò nhỏ làm người dẫn đường có hơi vất vả hơn chút, thường xuyên bị rơi. Nhưng may thay, Tiêu Chiến luôn theo sát cậu, dây cũng được thu ngắn, thay vì nói rằng để hướng dẫn kịp thời, chẳng bằng nói anh đang bảo vệ toàn diện cho cậu thì đúng hơn.


Dưới cường độ luyện tập này, Vương Nhất Bác chắc chắn đang dần trở thành một người leo núi thành thục. Cậu cũng dần hình thành ý tưởng và sở thích riêng của mình đối với việc chọn các tuyến đường hay sử dụng sức lực. Tiêu Chiến leo núi dứt khoát và gọn gàng, còn cậu thì táo bạo và quyết liệt.


Mà Tiêu Chiến cũng dần nhận ra, cậu học trò mới vào nghề này, đã không còn cam tâm chỉ sải cánh dưới sự dẫn dắt của sư phụ nữa, Vương Nhất Bác nóng lòng muốn cùng anh leo núi một cách ngang hàng.


"Khi nào chúng ta chơi lớn một chút?" Hôm nay Vương Nhất Bác lại hỏi.


Tiêu Chiến vẫn giữ câu nói đó: "Sắp rồi, đợi vào thu chúng ta sẽ lập tức xuất phát."


Dương Sóc quanh năm bốn mùa không rõ ràng như ở Ma Cao, nếu không giở lịch âm ra xem thì chẳng ai biết ngày nào là vào thu. Nhìn Tiêu Chiến lúc nào cũng cà lơ phất phơ như vậy, rõ ràng là không có ý định muốn xuất phát.


Cửa hàng của Đại Tả cũng bắt đầu được sửa sang lại, trong khoảng thời gian này, các cuộc gặp gỡ đều chuyển sang tổ chức ở nhà hàng nhỏ trong trung tâm bouldering, chỗ Biên Nhị cũng có đầu bếp nấu ăn cho nhân viên của trung tâm, nhưng phạm vi công việc của họ không bao gồm việc phải phục vụ mấy tên ma men này. Vậy nên Đại Tả dẫn theo cô vợ trẻ, mỗi ngày đều bận rộn nấu nướng trong bếp với Biên Nhị, đồ nướng đồ xào đều chuyển hết thành món lẩu đơn giản, để mỗi tối có thể kết hợp với mấy lạng rượu kia.


Giờ đây, Vương Nhất Bác cũng tham gia các buổi tụ tập này, dù sao thì Biên Nhị cũng là chủ nhà, không đi thì trông cậu có hơi hẹp hòi. Không phải thấy mặt tôi là anh không vui sao, thế thì tôi càng phải ăn của anh vậy. Ngoài việc ăn ké ở chỗ Biên Nhị, cậu đi đến đây cũng vì muốn theo sát Tiêu Chiến, mấy người này quá vô tâm, có hôm say quá liền để Tiêu Chiến ngủ lại ngay trung tâm bouldering, báo hại Vương Nhất Bác nửa đêm nửa hôm phải đi tìm.


Bình thường khi Vương Nhất Bác đi theo, Tiêu Chiến sẽ không uống quá chén. Cậu học trò sẽ đá chân anh dưới bàn, anh sẽ biết ý mà kiềm chế lại.


Nhưng đám đàn ông này cũng quá nhiều chuyện rồi, thích gì không thích lại thích hồi tưởng về quá khứ, chủ yếu là do lão Phan khơi mào, nào là năm xưa đã từng chinh phục vài ngọn núi cao, từng có lúc suýt chút thì mất mạng, nào là từng vén mây ngắm mặt trời, uống chút rượu vào là họ lại bắt đầu khoe khoang, Vương Nhất Bác nghe vài lần đã thấy chán, vậy nên Biên Vi mới có cơ hội 'bắt cóc' cậu ra khỏi bàn ăn.


Tầng trên của trung tâm bouldering là văn phòng của Biên Nhị, Biên Vi kéo cậu lên đó chơi phi tiêu. Trong đó toàn là đồ tốt của Biên Nhị, nào là mô hình Lego đã lắp xong, nào là bộ ghép hình chưa mở, mô hình địa cầu các loại, trên kệ còn có cả một hàng dài các mô hình siêu nhân điện quang và bộ truyện võ hiệp Kim Dung.


Khi rời đi, cậu đã lén mang theo một cuốn "Thần Điêu Đại Hiệp", lúc rảnh rỗi sẽ nằm trên giường tầng trên lật xem, không thể không nói, cuốn sách thật ra cũng khá thú vị. Trong thời đại này, người đã hai mươi tuổi mà mới đọc Kim Dung lần đầu, âu cũng hiếm gặp.


Cuốn sách mỏng manh, chỉ mới kể được một phần năm câu chuyện, ngày nào cũng thế, rượu vừa lâng lâng là Biên Vi đã kéo cậu lên lầu ngay. Cứ thế mỗi ngày, cậu lại thuận tay mang về một cuốn "Thần Điêu Đại Hiệp" của Biên Nhị.


Hôm đó chị Minh cũng đến, nói rằng ngày mai đã đến lúc cùng đi thăm "chị dâu", bầu không khí giữa mọi người không còn thoải mái như trước nữa, Biên Vi cũng không kéo Vương Nhất Bác rời bàn mà xoay bàn để rót rượu cho mọi người.


Ngay cả cô nhóc này cũng trở nên nghiêm túc hơn, Vương Nhất Bác trong lòng cũng thầm hiểu, ngày "thăm chị dâu" chắc hẳn là ngày giỗ của ông chủ Biên.


Tiêu Chiến không gọi cậu đi cùng, cậu cũng không nói muốn đi theo.


Ngày hôm sau trời mưa nhẹ, quả nhiên Tiêu Chiến mặc một bộ đồ đen ra ngoài, Vương Nhất Bác cuộn tròn trên giường đọc "Thần Điêu Đại Hiệp", trời âm u nặng nề, giường trên không đủ ánh sáng, đọc sách rất mỏi mắt nên cậu bèn chuyển xuống giường của Tiêu Chiến để đọc, bật đèn bàn nhỏ của Tiêu Chiến lên.


Chăn của Tiêu Chiến vốn đang được gấp rất gọn gàng, bị cậu lăn lộn một hồi, lại trở nên nhăn nhúm. Mùi hương trên chăn khá dễ chịu, là mùi xà phòng giặt đồ lưu lại, hòa cùng chút hương riêng biệt của Tiêu Chiến.


Nằm trên giường của Tiêu Chiến không cần phải xin phép, vì khoảng cách giữa họ còn thân thiết hơn một chiếc giường rất nhiều, chẳng hạn như sự cận kề khi cả hai cùng được buộc chung vào một sợi dây leo núi.

Tiêu Chiến luôn bảo cậu nên thành thực một chút, giờ hai người bọn họ đã là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi. Vương Nhất Bác cảm thấy nó càng giống như một sợi dây rốn hơn, liên tục cung cấp dinh dưỡng cho cậu mà không cần đáp lại, chỉ cần tiếp nhận rồi hấp thụ. Bằng sợi dây đó, trước tiên Tiêu Chiến dạy cậu về cơ chế bảo vệ, sau đó lại dạy về nguyên lý leo núi, dạy cậu từ kỹ thuật tại phòng leo núi trước, rồi lại dạy đến kinh nghiệm dã ngoại, tuần tự tiến hành, thuần thục tự nhiên, như thể cậu có thể giao phó mọi thứ cho 'cơ thể mẹ', lấy mãi không hết, dùng hoài không cạn.


Vì vậy, nằm trên giường của Tiêu Chiến khiến cậu cảm thấy an tâm hơn, nhất là trong ngày mưa u ám bị bỏ lại một mình.

Nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên kể từ khi đến Dương Sóc cậu cảm thấy Tiêu Chiến thật xa lạ.


Tiêu Chiến chưa bao giờ giấu giếm về bạn bè mình, ngay cả Biên Nhị, người có dáng dấp khá giống cậu, cũng đã được giới thiệu ngay khi cậu gặp mặt. Dù lần đầu gặp Biên Nhị cậu cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến toàn cục. Chỉ riêng chuyện của ông chủ Biên là Tiêu Chiến ít khi nhắc đến nhất. Nhưng Vương Nhất Bác hiểu rõ, lý do mà nhóm người ở Dương Sóc sống như một cộng đồng xã hội chủ nghĩa như vậy đều là vì họ có chung một sư phụ.


Ông chủ Biên giống như một vách đá hoa cương khổng lồ, đứng vững ở một nơi nào đó trong lòng Tiêu Chiến, độ khó cỡ V16*. Vương Nhất Bác biết vách đá đó ở đâu, nhưng cậu không có ý định thử sức. Trực giác mách bảo cậu, ở đó không có phong cảnh gì đẹp.

(*Độ khó V16: Trong hệ thống V-scale (hệ thống phân loại độ khó của các tuyến leo núi, thường được sử dụng trong leo núi bouldering), độ khó được chia thành các cấp từ V0 đến V16, với V16 là cấp độ khó nhất hiện nay. Ý nói vấn đề liên quan đến Biên lão đại là rất phức tạp và khó giải quyết, tương đương với những thử thách cực kỳ khó khăn trong leo núi.)


Cảm giác trời mưa khiến cho không khí thật ngột ngạt, cậu gấp sách lại, ngồi trong chiếc xe nhà di động tối tăm, nhìn vào màn hình máy tính đen như đang soi gương, cố tình bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tưởng tượng không biết ông chủ Biên trước đây có phải cũng trông giống như vậy hay không.


Cậu lại chán nản nằm xuống, dù có thể tùy ý nằm dưới giường của Tiêu Chiến, nhưng vẫn phải giữ khoảng cách như sợi dây mỏng manh đó. Cậu đã nghe nhiều về những cặp đôi cộng sự thân thiết, ngoài công việc hợp tác ra thì họ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau. Chỉ như vậy mới đúng, như vậy mới ngầu.


Sau này, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Chiến lại nói vừa vào thu sẽ khởi hành, ngày mà họ đi gặp "sư mẫu", cũng chính là ngày lập thu.


Ngày thứ hai sau lập thu, chiếc Jeep địa hình được đổ đầy xăng, phía sau kéo theo một chiếc nhà xe di động, ghế phụ chở theo cậu học trò vừa vui mừng vừa chán nản, chính thức khởi hành.


Rời khỏi Dương Sóc đi về phía Bắc, mặt trời ở hướng Đông vừa vặn chiếu thẳng vào mặt khiến Vương Nhất Bác không mở mắt được, cậu tiện tay lấy bừa một thứ trong xe để che nắng, trùng hợp lại là cuốn Thần Điêu Đại Hiệp mà cậu đã 'chôm' được từ văn phòng của Biên Nhị.


"Chiếc Jeep địa hình này của tôi một ngày có thể đi được tám trăm cây số, nếu cậu không tìm được điểm đến thì chịu một nửa tiền xăng đi lòng vòng nhé."


Vương Nhất Bác chợt lóe lên một ý tưởng, Hoa Sơn Luận Kiếm* chứ.

(*Đề cập đến một sự kiện kinh điển trong tiểu thuyết "Thần Điêu Đại Hiệp" của Kim Dung, nơi các cao thủ võ lâm tụ hội để so tài trên đỉnh Hoa Sơn.)


"Hoa Sơn, thế nào?"

Tiêu Chiến gọi Siri: "Hoa Sơn có thể leo lên được không?"

Hệ thống Siri trên điện thoại Apple lập tức bắt đầu ngớ ngẩn ngắt câu: "Hoa Sơn từ xưa chỉ có một con đường, không phải vì nhiều người đi mới thành đường, mà là vì từ xưa vốn chỉ có một con đường duy nhất. Cảnh giác cao độ, đừng hối hận, cảm giác đi đến tận cùng một con đường, cho dù có vào ngõ cụt cũng không tệ, hiểm trở nhất thiên hạ, dễ thủ khó công..."


"Ngừng ngừng ngừng... Cái gì mà lộn xộn vậy."

Tiêu Chiến kêu Siri dừng lại, Vương Nhất Bác liền lấy sách che miệng cười.

"Siri của cậu cũng thiểu năng thế này à?" Tiêu Chiến hỏi.


"Để tôi thử xem." Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra.

"Hey Siri, Hoa Sơn có thể leo lên không?"

Siri của Vương Nhất Bác bắt đầu phát giọng nói: "Tây Nhạc Hoa Sơn, ngọn núi đứng đầu Ngũ Nhạc, nằm ở tỉnh Thiểm Tây, Nam giáp Tần Lĩnh, Bắc khám Hoàng Vị*, độ cao 2154.9 mét, vé vào cửa một trăm tệ mỗi người..."

(*Phía nam giáp núi Tần Lĩnh, phía bắc nhìn xuống Hoàng Vị- Một con sông bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc.)


Cậu ngắt lời Siri: "Tây Nhạc Hoa Sơn, tìm kiếm lối đi trốn vé..."


"Tôi khuyên cậu không nên làm như vậy, Hoa Sơn xưa nay chỉ có một con đường, dễ thủ khó công..."


"..."


Có vẻ như trí thông minh của nó chỉ online không quá một phút, cả hai đều bị hệ thống ngớ ngẩn này chọc cười, Tiêu Chiến nói: "Mặc kệ nó có leo được không, chúng ta cứ đi, chịu không?"

Vương Nhất Bác quyết định tin tưởng Siri lần cuối: "Dẫn đường đến Hoa Sơn."


Tiêu Chiến bật nhạc lớn rồi đeo kính râm lên, chuyến hành trình đến Tây Bắc của họ đã bắt đầu một cách ngẫu hứng như vậy đấy.


Sau hai ngày, hai người một xe đã đến Tây An*, họ tìm một khu cắm trại cho xe nhà ở ngoại ô để nghỉ lại, rồi ghé cửa hàng chuyên dụng Phong Quất và siêu thị Carrefour** ở trung tâm thành phố để mua sắm.

(*Nguyên văn: 西安- thành phố trực thuộc tỉnh và thủ phủ của Thiểm Tây ở tây bắc Trung Quốc.

**Siêu thị Carrefour là một trong những chuỗi siêu thị lớn và phổ biến trên toàn cầu, có nguồn gốc từ Pháp.)


Trước đây, mấy ngọn núi thấp mà họ đã leo ở Dương Sóc chỉ cao chưa đến trăm mét, đa số là vách đá vôi mềm, có thể leo trong ngày rồi trở về, chỉ là mấy trò cỏn con. Còn Hoa Sơn, ngọn núi với những vách đá hoa cương khổng lồ của Tây Bắc không chỉ cao và có độ dốc đáng sợ mà còn rất cứng, nhiệt độ lại thay đổi theo độ cao, còn có cả những yếu tố không xác định do thời gian leo núi dài. Tất cả đều đã định sẵn đây không phải là một cuộc leo núi đơn giản, mặc dù thật ra thì nó bắt nguồn từ một phút tùy hứng.

Đầu tiên, cần chuẩn bị một đôi giày leo núi dự phòng, nếu giày hỏng giữa đường thì nhất định phải có đôi thứ hai để thay thế. Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác nên mua giày lớn hơn một cỡ, vì trong quá trình leo núi, chân sẽ bị sưng do áp lực kéo dài. Ngay cả những chi tiết như vậy cũng được chú ý, Vương Nhất Bác cười bảo Tiêu Chiến hệt như cha già lo lắng cho con.

Ngoài giày leo núi ra thì cũng cần kiểm tra độ an toàn của tất cả các trang bị mang theo. Hoa Sơn là một ngọn núi nổi tiếng, chắc chắn không thể sử dụng các móc treo trên vách núi, hơn nữa việc làm móc treo cũng rất mất thời gian, còn phải tốn sức mang theo nhiều dụng cụ, không cần phải nói, quyết định đó được lược bỏ. Kế hoạch của Tiêu Chiến là sử dụng chốt cơ khí* và chốt đá để đặt vào trong các khe đá làm điểm bảo vệ, vừa treo vừa leo, vừa leo vừa tháo. Một dây leo núi chính cho hai người, mỗi người treo dây vào vòng bảo vệ, tự mình giữ một đầu, đối phương giữ đầu còn lại, người tiên phong sẽ lắp chốt cơ khí hoặc chốt đá ở vị trí cao, sau đó gắn tất cả dây an toàn và móc nhanh của hai người lên, chỉ khi hoàn thành xong thì mới tháo chốt bên dưới, rồi leo lên. Khi hai người leo đến cùng một vị trí, cả hai đầu móc nhanh sẽ được treo vào cùng một chốt, người tiên phong sẽ tháo hai dây mà mình phụ trách, tiếp tục leo lên, sau đó tìm khe đá để lắp chốt cơ khí mới.

(*Chốt cơ khí: Là một thiết bị an toàn được sử dụng để tạo ra điểm neo khi leo lên các vách đá hoặc địa hình gồ ghề.)


Vì vậy, ngoài việc mang theo một lượng lớn chốt cơ khí và chốt đá thì số lượng móc nhanh cũng phải đủ, dây phẳng cũng cần có dự phòng, tất cả trang bị như lều và túi ngủ cũng phải được đảm bảo an toàn và hiệu suất, theo kinh nghiệm leo núi trước đây, Tiêu Chiến cho rằng hai người phải ở lại trên vách đá đủ chín ngày tám đêm mới có thể lên tới đỉnh.

Thế nên, họ còn cần mang theo đủ nước sạch, thực phẩm, đồ dùng sinh hoạt và thuốc men cần thiết.

Vương Nhất Bác luôn nói muốn chơi lớn, sư phụ không hời hợt với cậu, trực tiếp từ độ cao trăm mét nâng cấp lên hơn hai nghìn mét, tin tức này vừa phát ra trong nhóm leo núi ngoài trời ở Dương Sóc đã gây sốc cho mọi người. Hành động điên rồ như vậy cũng chỉ có Tiêu Chiến mới dám thực hiện, nếu không phải là Vương Nhất Bác, người bình thường chắc chắn rất khó có thể chấp nhận được.


Vách tây Hoa Sơn là tuyến đường của "lão độc vật" Âu Dương Phong, Vương Nhất Bác nghĩ rằng lão già Kim Dung cũng thật dám viết*, vách đá không người bị tuyết phủ dày, vừa dốc vừa trơn, nếu không có những trang bị này, ba đầu sáu tay cũng khó mà leo lên được.

(*Âu Dương Phong là một nhân vật phản diện nổi tiếng trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, người đã từng leo lên vách tây Hoa Sơn. Ở đây ám chỉ rằng VNB cảm thấy ngạc nhiên khi Kim Dung đã tạo ra những tình tiết phi thường như việc Âu Dương Phong leo lên vách đá hiểm trở mà trong đời thực có lẽ là bất khả thi.)


Gió thu bất chợt thổi qua chân núi, quét ngang những cây lá kim khiến chúng trông thật ủ rũ, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác hơi căng thẳng thì bèn vỗ vai cậu vài cái: "Sợ rồi à?"


Vương Nhất Bác thẳng lưng: "Ai sợ thì đi về? Tôi đang rất hào hứng đây."


Cậu thực sự không sợ, nhưng cũng không quá hào hứng. Vì không có kinh nghiệm nên hoàn toàn không có khái niệm về hành trình trong những ngày tới, điều này cũng dẫn đến sự dũng cảm không sợ hãi của cậu. (Vì không biết khó khăn gì đang chờ đợi nên không cảm thấy sợ hãi.)


Tiêu Chiến lại nói: "Hoa Sơn từ xưa chỉ có một con đường, bây giờ quay đầu vẫn kịp, một khi đã lên thì không còn đường lui nữa đâu."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Bắt đầu thôi."

Ngày đầu tiên đương nhiên là hiệu quả gấp đôi, phần vì sức lực dồi dào, chuẩn bị đầy đủ, một phần vì trời cao ưu ái, nắng dịu êm, gió mát rượi.

Tuyến đầu tiên đương nhiên là Tiêu Chiến làm tiên phong, dây an toàn bên trái bên phải treo đầy các loại chốt cơ khí và chốt đá khác nhau, móc nhanh và túi bột chalk chỉ có thể treo ở thắt lưng, trong ba lô leo núi trên vai còn chứa túi ngủ và lều treo không nhẹ chút nào, cùng với thực phẩm và nước.

Nếu không có kinh nghiệm dày dặn từ nhiều năm leo núi thì với trọng lượng như vậy, ngay cả trên mặt đất bằng phẳng cũng khó mà chịu đựng được.

May mắn là khi leo lên, chốt cơ khí và móc nhanh ở thắt lưng của Tiêu Chiến đã dần được gắn vào các khe đá, trọng lượng trên thắt lưng của anh bắt đầu giảm nhẹ. Vương Nhất Bác tháo những chốt cơ khí đó, treo vào thắt lưng của mình, trọng lượng dần dần tăng lên. Khi tất cả các chốt và móc nhanh đều treo vào vòng dụng cụ trên dây an toàn của Vương Nhất Bác, có nghĩa là cậu cần làm tiên phong, phải đảm nhận việc dẫn đầu leo lên.

"Lượng sức mà làm, không yêu cầu tốc độ, nhưng bắt buộc phải ổn định." Tiêu Chiến nói như vậy.


Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu, trước giờ cậu vẫn luôn như vậy.


Độ rộng của các vết nứt trên vách đá hoàn toàn hình thành theo tự nhiên, nếu muốn tìm hiểu chúng đến từ đâu thì có lẽ phải truy nguyên đến thời kỳ cổ đại với các chuyển động vỏ trái đất và sự ép chồng của các mảng kiến tạo. Trong khi đá hoa cương là loại đá vừa sạch vừa cứng, động vật không thể bám vào, không có cát mịn lỏng lẻo, cũng hiếm khi có những cây cỏ kiên cường mọc lên. Mỗi nơi đá hiện ra trước mắt con người đều chính là hình dáng thật của nó. Chân thật, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Vương Nhất Bác thở đều, tạm thời quên đi việc mình đang leo lên núi Hoa Sơn, chỉ một lòng một dạ nghĩ về cách làm thế nào để tận dụng khe đá, mỗi chỗ chọn loại chốt cơ khí hoặc chốt đá nào. Chốt trong khe đá bật ra rồi lại kẹp chặt, có thể chịu được trọng lượng của cậu, thậm chí là trọng lượng của cả hai người, hay lực mà hai người chịu khi leo. Cậu vốn học cơ học cổ điển, mỗi lần lực tác động lên máy móc hoàn thành đều khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Những lời nhắc nhở của Tiêu Chiến cậu đều nhớ rõ: "Mỗi một động tác đều phải vô cùng nghiêm ngặt, vì mạng sống của chúng ta nằm ở đó."

Gần nửa ngày trôi qua, Tiêu Chiến bảo dừng lại: "Cậu chỉ chăm chăm leo nãy giờ, sao không thử ngắm cảnh đi?"


Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn lên, độ cao hai ngàn mét, cao không thấy đỉnh, bọn họ ước chừng chỉ mới leo được khoảng trăm mét.


"Ngắm cảnh không nhất thiết phải leo lên đỉnh, mỗi chỗ đều có vẻ đẹp riêng."


Tiêu Chiến lấy dây đạp chân* từ ba lô ra, điều chỉnh dây an toàn để ngồi, tựa lưng vào vách đá, hướng ra chỗ rộng rãi, vừa uống nước điện giải vừa gọi Vương Nhất Bác: "Nhanh lên, lên đây ngồi với tôi một chút, uống nước ăn chút đồ."

(*Là một thiết bị dùng để hỗ trợ leo núi, giúp người leo có thể đứng tạm thời trên đó để giảm bớt sức căng ở tay và chân.)


Vương Nhất Bác học theo dáng vẻ của Tiêu Chiến. Cùng anh tựa lưng vào vách đá phía sau, nghỉ ngơi lấy sức. Dưới chân là khoảng không vô hạn, khẽ lắc lư một chút, không khỏi thốt lên, đây mẹ nó thật sự là Hoa Sơn đó, là Hoa Sơn xưa nay chỉ có một con đường.


Cậu hét hai tiếng, nháy mắt thấy thư giãn. Tiếng hét vang vọng giữa những cây tùng bách rồi chìm vào khe núi, mọi thứ trước mắt đều rộng lớn, tự do, không có ranh giới.


Sau lần nghỉ đầu tiên, lại là Tiêu Chiến dẫn đầu, lần này anh tăng tốc rõ ràng, adrenaline của Vương Nhất Bác cũng theo đó mà tăng vọt, đuổi theo bước chân của Tiêu Chiến, móc qua điểm bám tay, bước từng bước lên cao. Dưới trời cao, không có đường quay lại.


Khi bầu trời bắt đầu tối dần, Tiêu Chiến đề nghị dừng lại ở đây, đồng hồ đo độ cao cho thấy họ đã leo gần ba trăm mét, một thành tích không tầm thường đối với hai người kết hợp. Hơn nữa trong hai người còn có một kẻ chỉ mới thấy Hoa Sơn lần đầu tiên.


Qua đêm trên vách đá cheo leo cũng là điều Vương Nhất Bác chưa từng trải nghiệm trước đây. Tiêu Chiến chọn một vài điểm neo chắc chắn rồi bắt đầu lắp dây, lắp đặt võng, tạo ra một khu vực nghỉ ngơi trên vách đá thẳng đứng, khi nằm xuống, Vương Nhất Bác cảm thấy tay chân đều như không còn là của mình nữa.


Họ mở hộp thịt hộp rồi kẹp với bánh mì ăn cùng, mỗi người một quả dưa chuột, gặm giòn tan. Vì cân nhắc đến việc bảo quản thực phẩm khó khăn, chỉ trong hai ngày đầu là có củ quả tươi, ngày thứ ba có cam, sau đó họ chỉ có thể nuốt vitamin.


Cái gọi là đói, nghĩa là ngay cả đồ ăn lạnh cũng có thể khiến người ta đổ mồ hôi. Bữa tối đầu tiên trên Hoa Sơn, ăn uống xong khiến người ta tự tin hơn gấp bội.


Dọn dẹp xong, trời cũng đã tối, nơi này không có ô nhiễm ánh sáng, mắt thường có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng chói. Lúc này thật sự là lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, Vương Nhất Bác nghĩ.


Tiêu Chiến nói với cậu, nằm trong túi ngủ phải cởi bỏ áo khoác và quần ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo nhanh khô để ngủ. Nếu không, túi ngủ có đệm lông vũ quá nóng, ra mồ hôi rồi mồ hôi lại lạnh đi, nửa đêm sẽ phải chịu khổ.


Để giữ thăng bằng cho võng, hai người buộc phải nằm đối diện nhau, Tiêu Chiến nằm bên ngoài, bảo vệ Vương Nhất Bác ở bên trong, cả hai cùng lúc trong túi ngủ ngọ nguậy cởi quần áo.


Đêm thứ hai Vương Nhất Bác nhất định phải nằm bên ngoài, Tiêu Chiến nói đều giống nhau cả thôi, trên người có dây bảo vệ, cả trong lẫn ngoài đều an toàn, Vương Nhất Bác cũng biết, nhưng cậu vẫn cứng đầu: "Dù sao thì để anh ngủ bên ngoài tôi không yên tâm, biết đâu giữa đêm tôi đá anh thì sao. Anh ngủ bên trong, tôi mới có thể ngủ càng ngon hơn, anh tin không?"


Tiêu Chiến bất lực, đành nhường chỗ bên ngoài cho Vương Nhất Bác.


Cùng lúc đó anh cũng biết, học trò nhỏ không muốn anh lúc nào cũng bảo vệ cậu, học trò nhỏ vừa có thiên phú, cảm xúc cũng ổn định, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một người nổi tiếng trong lĩnh vực leo núi.


Ngày thứ ba, hai người đã leo lên độ cao gần một ngàn mét.


Tiêu Chiến quay dây sang một bên, đối diện với vách đá mà đi tiểu, dòng chất lỏng nóng hổi xối vào vách đá, bốc lên làn hơi trắng, chống lại cái lạnh ở độ cao.


Vương Nhất Bác cũng đi tiểu vào vách đá, nghe thấy Tiêu Chiến gọi: "Đừng đi tiểu lên dây an toàn, khai quá!"


Nguyên nhân là vì chuyện ngốc nghếch cậu đã làm hai ngày trước. Mỗi lần cầm sợi dây an toàn ướt rồi lại khô, Tiêu Chiến đều trưng ra bộ mặt ghét bỏ.


"Làm sao? Ăn uống đại tiện, ngũ cốc luân hồi, không phải rất nguyên sinh sao." Vương Nhất Bác nói mà không biết xấu hổ.


Tiêu Chiến ngẫm lại, cũng không sai.


Trên đường đi, họ đã dùng túi rác đựng tất cả rác thải từ việc ăn uống, chỉ còn lại chất thải để lại cho thiên nhiên. Từ góc độ bao quát, những thứ đó không tính là ô nhiễm, chim thú trên trời dưới núi đều là như vậy.


"Anh nói xem, nếu có trực thăng bay qua, liệu họ có thể thấy chim của chúng ta không?" Vương Nhất Bác hỏi với ý tưởng bất chợt.


Tiêu Chiến cười lớn: "Cậu để ý hả?"


Vương Nhất Bác suy nghĩ: "Tùy họ nhìn đấy, nhìn thấy ông đây lớn quá, dọa chết khiếp!"


Đi tiểu xong, họ thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục leo lên.


Lại là một ngày đẹp trời, nhìn lên là bầu trời xanh vô tận, bóng đổ của những đám mây nhanh chóng đến rồi đi. Bóng đổ nhanh nhất là bóng của những chú chim thỉnh thoảng lượn qua.

"Tiêu Chiến, mau nhìn kìa, là đại bàng!"


Hai người ngửa đầu nhìn lên, một con đại bàng bay lướt qua với tốc độ cực nhanh, nhưng Vương Nhất Bác luôn cảm thấy mình có chạm mắt với đôi mắt sắc bén màu hổ phách tinh anh của đại bàng trên không trung, có một khoảnh khắc, cả hai bên, một bên cánh rộng, một bên tay chân thon dài, gửi tới đối phương một lời chào.


Cậu nói với Tiêu Chiến rằng đại bàng đã nhìn thẳng vào cậu.


Tiêu Chiến coi như trẻ con khoe khoang, móc ra một viên kẹo từ trong túi rồi ném cho Vương Nhất Bác ăn.


"Sao trong túi anh lúc nào cũng có kẹo vậy?"


Tiêu Chiến nói: "Hôm đó đi thăm sư mẫu, tôi tiện tay lấy một nắm trong hũ kẹo nhà bà."


Viên kẹo chắc đã để được hơn nửa năm, có hơi cứng, nhưng ở trên vách đá trọc lóc của Hoa Sơn này thì nó thật sự là hàng hiếm, mỗi lần ăn kẹo là cậu lại nghỉ một chút. Tựa lưng vào vách đá ngắm phong cảnh, hai người sóng vai cùng nhìn về một chỗ.


Độ cao ngày càng tăng, cảnh vật cũng ngày càng kỳ lạ. Dãy núi Tần Lĩnh chằng chịt cắt ngang, các lớp địa chất, núi sông dưới chân hiện ra rõ ràng trước mắt. Càng leo lên, càng cảm thấy dưới chân không phải là khoảng không, tự bản thân dùng tay chân từng bước leo lên, làm sao có thể là khoảng không được.


Tâm trạng của Vương Nhất Bác rất tốt, cậu nghĩ, khoảnh khắc này cơ thể chắc chắn đã rung động, lại mẹ nó cũng không còn tê liệt nữa.


Ngày thứ sáu, gió đã nổi lên.


Khi họ thức dậy, xung quanh vẫn còn mây mù, nhưng gió đã thổi tan hết.

Không cần phải đo độ cao nhưng họ cũng biết mình đang ở chỗ rất cao, nếu không sao họ lại không chịu nổi cái lạnh chứ.


Vương Nhất Bác đi đầu, trên lưng còn một nửa thiết bị chưa dùng, Tiêu Chiến lấy lại, nói rằng trời gió không thích hợp để leo như vậy, chúng ta sẽ chuyển sang đoạn tiếp theo.


Đã leo nhiều ngày như vậy, hôm nay là lần đầu tiên phải xuống vách. Họ cố định một điểm neo, mang theo thiết bị hạ xuống từ từ, quay lại một chỗ khe nứt không xa nơi khởi hành buổi sáng. Hai người để ba lô lại trên dây, nghiêng mình chui vào khe nứt.


"Gió lớn như thế này quá nguy hiểm, thiết bị dễ gặp sự cố." Tiêu Chiến nói.


"Vậy chỉ có thể chui vào đây sao?"


"Không thì sao chứ? Gió lớn thổi bay cậu, ngã xuống từ độ cao một ngàn bảy trăm mét, có là tôi thì cũng không nhận ra cậu đâu."


Chân Vương Nhất Bác không yên phận thò ra ngoài thăm dò, cảm nhận sức mạnh của gió, cậu vội vàng rụt chân lại.


Khe nứt lớn là một chỗ trú gió, gió hoàn toàn không thổi vào được, để xác định gió có ngừng lại hay chưa có hai tiêu chuẩn, một là nghe tiếng gió, còn hai là nhìn hướng dây kéo của ba lô treo bên ngoài.


Tiêu Chiến dùng chân kẹp lấy bắp chân Vương Nhất Bác: "Không được phép lộn xộn nữa, có biết nguy hiểm không?"


"Không biết." Vương Nhất Bác mặt mày không nghiêm túc: "Tôi chỉ biết bây giờ chắc chắn là rất an toàn."


Cậu và Tiêu Chiến đứng đối diện trên đá, trước mặt và bên cạnh đều treo dây và thiết bị, vì vậy khoảng cách bị ngăn cách, nhưng cũng chính vì những thiết bị đó đã cản trở tay cậu không thể tự nhiên buông thõng, nên cậu đã tự nhiên đặt tay lên hông Tiêu Chiến.


"Anh không mệt sao?" Cậu thấy tay Tiêu Chiến cũng không biết để đâu, liền thuận tay nắm lấy tay anh, đặt lên hông mình.


Một chân của Tiêu Chiến vẫn kẹp lấy cậu, Vương Nhất Bác bỗng cười: "Đứng ở tư thế này lâu thế mà không hôn một cái, tôi cũng thấy có lỗi với khe đá này."


"Câm miệng đi, nếu cơn gió này không ngừng trong vòng ba ngày thì chúng ta sẽ đói bò ra đấy!"


Vương Nhất Bác im thật, bắt đầu ngoan ngoãn giữ sức. Tiêu Chiến lại cho cậu một viên kẹo, cậu không ăn, nhét vào túi quần, kéo khóa lại. Những ngày sống trên vách đá khiến môi cả hai đều nứt nẻ, bây giờ cách rất gần nhau, họ càng thấy rõ.


May mắn thay cơn gió bắc này chỉ là một việc nhỏ phát sinh, thổi vài giờ đã ngừng, ra khỏi khe nứt, tay chân và tinh thần đều đã được nghỉ ngơi rất tốt, bầu trời được gió thổi càng cao xa, quyết tâm lên đỉnh của họ cũng càng mãnh liệt.


Sau bữa tối hôm đó họ tiếp tục leo lên, mặc dù sức lực tiêu hao rất lớn, nhưng kinh nghiệm và độ thành thạo đang tăng lên, Vương Nhất Bác dẫn đầu, giờ cậu mới hiểu sâu sắc rằng "Leo núi là một công việc trí tuệ."


Leo đến khi vật đổi sao dời, leo đến khi bóng đêm quyến rũ. Hai người mang đèn đầu xác định vị trí của nhau, còn vài trăm mét nữa là đến đỉnh, đây mẹ nó chính là Hoa Sơn đó!


Trong ánh sáng yếu ớt, nghe thấy hơi thở của nhau, sức lực nương theo nhịp thở, từ từ lên cao.


Cả buổi chiều và tối, hai người hầu như không nói chuyện, nhưng họ biết trong lòng đang nghĩ gì, hoàn toàn hiểu rõ lẫn nhau. Điều gì cũng đều đã thông qua sợi dây rốn nối kết hai cơ thể này mà nói rõ với nhau cả rồi.


Nhanh chóng lên đỉnh, tuyệt đối không được chậm lại trong giai đoạn nước rút.


Leo núi ban đêm thật sự rất thú vị, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, trước lúc bình minh Tiêu Chiến vẫn phải dựng ra chiếc võng, hai người nằm cạnh nhau chợp mắt, Vương Nhất Bác lại muốn nằm ngoài, Tiêu Chiến đành đồng ý với cậu.

Ngày thứ bảy, tiếp tục leo lên. Chạng vạng tối, họ nghe thấy tiếng người.


Lên tới đỉnh rồi!


Đó là âm thanh từ những du khách ở đằng xa truyền đến.


Vương Nhất Bác bám vào đỉnh vách đá nhưng cảm thấy có hơi mất phương hướng, nhất thời không biết có nên lên đó nhảy nhót một chút hay là trực tiếp gắn thiết bị để bắt đầu leo xuống.


Tiêu Chiến đỡ lấy mông cậu: "Đệt! Cậu leo lên cho tôi. Chúng ta cùng nhau ngắm cảnh!"

TBC 

05.10.2024

Chúc mừng Chiến Chiến nhà chúng ta đã 33 tuổi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top