Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lời nói đầu


  Vương Nhất Bác bắt đầu chán ghét con người từ bao giờ?
Từ lúc cậu thấy mẹ cầm chai bia đập vỡ đầu bố?
Từ lúc thấy mẹ chết loã thể trên giường do làm tình quá sức?
Từ lúc bị lũ trẻ trong trại mồ côi dẫm đạp lên người vì không đưa tiền cho chúng?
Hay từ lúc cậu bị quấy rối bởi mẹ nuôi của mình?

Cậu chẳng nhớ nổi nữa...

Chính là chán ghét con người.

Vậy mà ngày kia cậu gặp người ấy, nhan sắc khuynh thiên chấn địa, nụ cười ngọt sắc không nhiễm bụi trần, ánh mắt trong veo lúng liếng nước và giọng nói ấm áp hơn tất thảy đường mật. Người xinh đẹp như một vị tiên tử hạ phàm, chìa tay trước mặt cậu.

"Xin chào, tôi là Tiêu Chiến."

-------

"Đừng sợ tôi có được không?"

"Cậu cũng là con người!"

-------

"Chiến ca, chạm vào sẽ biến mất, phải không?"

"Em không chạm vào anh nữa."

"Chỉ cầu xin anh, tới gần em chút được không, xa quá, em không nhìn được anh..."

"Chiến ca, van cầu anh, bước tới gần em thêm được không? Em không dám chạm vào anh nữa đâu, chỉ muốn nhìn anh rõ hơn thôi... được không?"

"Chiến ca, em yêu anh."



_______
Lời tác giả: Ừ thì đây có thể coi là bộ fanfic đầu tiên của tôi về Bác Quân Nhất Tiêu, vì là một đứa mới bập bẹ bắt đầu nghiên cứu truyện chữ từ giữa năm ngoái nên văn phong tôi còn khá bí từ, đôi chỗ diễn đạt lủng củng chưa rõ nghĩa và thỉnh thoảng còn dùng sai từ. Dù vậy, tôi sẽ cố gắng và rất mong mọi người ủng hộ tác phẩm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top