Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, tôi là sĩ quan Vương Nhất Bác và tôi sắp tiến hành cuộc một thẩm vấn anh." Vương Nhất Bác nói mà không nhìn lên người đàn ông trước mặt.

"Trước khi trả lời bất kỳ câu hỏi nào, tôi có quyền gọi cho một ai đó. Và tôi muốn sử dụng quyền này. Hay quan trọng hơn, hãy nói với cấp trên của cậu gọi vào số này." Tiêu Chiến nói và rút ra một chiếc danh thiếp từ trong túi áo khoác.

"Đây là cái gì? Số điện thoại luật sư của anh?" Vương Nhất Bác hỏi và đưa tấm danh thiếp cho một đồng nghiệp đang đứng trước cửa.

"Gì cơ? Không, nó tốt hơn nhiều!" Tiêu Chiến đáp lại hắn với một nụ cười tinh quái.

Trong khi đó, người cảnh sát trẻ đã đưa tấm danh thiếp cho cấp trên của mình, ông ngay lập tức gọi đến số điện thoại được ghi trên đó. Khi đầu dây bên kia trả lời cuộc gọi, mắt ông mở to ra.

Người cấp trên chạy ra khỏi phòng và vội vã vào phòng thẩm vấn. "Dừng ngay cuộc thẩm vấn này lại!" Ông hét vào phòng. Sau đó ông cúi thấp đầu trước Tiêu Chiến.

"Tôi xin lỗi, thưa ngài. Chúng tôi không biết ngài là đặc vụ liên bang." Ông nói, vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhìn ông đầy hoài nghi. Anh chàng này là một đặc vụ liên bang? Những đặc vụ liên bang ngày nay có dễ dàng bị chế ngự như thế sao? Nếu vậy, tất cả mọi thứ đều vô giá trị và nên giao mọi việc lại cho cảnh sát.

Người cấp trên mở khóa còng tay và cúi đầu xin lỗi một lần nữa.

"Như vậy là được rồi." Tiêu Chiến đáp lại một cách hờ hững, đứng dậy xoa xoa cổ tay. Anh lấy lại giấy tờ tùy thân cùng với ví của mình và cất chúng vào trong áo khoác. Sau đó anh yêu cầu họ giao trả lại vũ khí chính thức của mình.

"Tại sao anh lại không có một huy hiệu để nhận dạng thân phận?" Vương Nhất Bác hỏi, hắn vẫn không thể tin rằng anh chàng này thực sự là một đặc vụ liên bang.

"Đơn giản thôi. Khi cậu làm việc bí mật, cậu không nên mang theo huy hiệu của mình". Tiêu Chiến trả lời lại cậu một cách khó chịu.

"Người mà anh đang đuổi theo là ai?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Tôi không có quyền thảo luận về điều này. Cậu còn câu hỏi nào khác không?" Tiêu Chiến hỏi hắn. Vương Nhất Bác còn muốn nói gì đó, nhưng hắn chợt nhìn thấy ánh mắt phản đối của cấp trên, hắn lắc đầu: "Không có."

Cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, một lúc sau bỗng có một người đàn ông to lớn khoảng sáu mươi bước vào phòng. Tiêu Chiến cúi đầu trước ông ta. "Chào buổi sáng thưa ngài." Và gửi cho ông ấy lời chào trân trọng.

"Đặc vụ Tiêu, lại rơi vào tay kẻ xấu hả?" Ông hỏi và cười toe toét với người thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình.

"A hèm. Vâng, thưa ngài. Xin lỗi, tôi đã bị phân tâm. Tôi đã không chợp mắt trong ba ngày vì mải đang theo dõi mục tiêu của mình. Tôi đã bất cẩn." Tiêu Chiến nói và cúi đầu trước cấp trên của mình một lần nữa.

Tiêu Chiến, hai mươi tám tuổi và, là một đặc vụ liên bang, anh đã làm công việc này năm năm, mệt mỏi, rất mệt mỏi.

"Thôi nào. Tôi chở cậu về nhà, cậu tắm rửa rồi đi ngủ đi. Nghỉ hai ngày nữa đi." Ông nói với Tiêu Chiến và quàng tay qua vai anh.

"Cảm ơn ngài, nhưng tôi thực sự không cần phải nghỉ. Về nhà tắm nước nóng, ngủ một giấc, và ngày mai tôi sẽ ổn." Anh ấy trả lời lại người cấp trên.

"Không thể nào. Vậy cậu nghỉ một vài ngày. Đối tác của cậu có thể sẽ nghĩ rằng cậu không muốn về nhà chút nào." Cấp trên nói với Tiêu Chiến và nhìn chằm chằm vào anh.

Sau khi họ rời khỏi phòng thẩm vấn, Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến nói với cấp trên rằng. "Tôi chắc rằng tôi đã nói với ngài rằng anh ấy và tôi không còn ở bên nhau nữa, và chúng tôi chỉ sống cùng nhau cho đến khi anh ấy tìm được nơi ở mới."

"Vậy thì hãy dùng hai ngày đó để tìm một người mới." Người cấp trên  của anh đáp lại.

"Hả? Tại sao vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Bởi vì cậu nên có một mối quan hệ khác và trở nên vui vẻ trở lại." Người cấp trên của anh đáp lại. Tiêu Chiến đỏ mặt. Phía đằng sau họ, Vương Nhất Bác cười thành tiếng.

Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất Bác bằng khôn mặt đỏ bừng. Thế nhưng Nhất Bác không thể nhịn được cười, thịnh soạn mà cười lớn. Điều này khiến hắn bị cấp trên chỉ trích.

Phải mất hai phút sau Vương Nhất Bác mới có thể tự kiểm soát được bản thân. Hắn không biết lần trước hắn phải cười đến đau bụng như vậy là khi nào, nếu hắn đã từng như thế. Tuy nhiên, đó không phải là vì câu nói của cấp trên của Tiêu Chiến, mà là phản ứng từ anh ta.

Không vì bất kỳ lý do nào, Vương Nhất Bác đã đi theo sau hai người họ. Hắn vừa cảm thấy vị đặc vụ kia thật thú vị.

"Tôi đã nói rồi, tôi không thích xem mắt." Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến nói.

"Và tôi đã nói rồi, cậu phải làm như tôi nói. Ngày mai cậu có một cuộc hẹn, và cậu bắt buộc phải đến đó." Cấp trên của anh ấy đáp lại.

"Nhưng mà, bố ơi, con không định đến một buổi xem mắt nhàm chán nữa. Bố có nhớ anh chàng cuối cùng không? 15 phút sau khi vừa đến cậu ấy đã hỏi con rằng liệu cậu ấy có thể nói với mẹ rằng bây giờ bà ấy đang có con rể không." Tiêu Chiến than vãn.

Vương Nhất Bác cười khúc khích. "Thật thú vị." Hắn thì thầm. Nhưng có lẽ là do hắn nói hơi lớn, Tiêu Chiến và cha anh ấy quay đầu lại và nhìn hắn đầy thắc mắc.

"Ồ, ừm, không có gì. Tôi chỉ đang suy nghĩ lung tung thôi." Nhất Bác vội vàng trả lời rồi nhanh chóng nhìn sang hướng khác.

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?" Bố của Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác.

"Hai mươi hai tuổi, thưa ngài." Nhất Bác đáp lại.

"Và cậu có đang trong mối quan hệ yêu đương nào không?" Người đàn ông cao lớn hỏi.

"Bố, đây không phải việc của bố." Tiêu Chiến cố gắng giải cứu Nhất Bác.

"Hỏi thôi không được sao?"

"Không, bố. Con không biết cậu ấy và cậu ấy không thuộc quyền quản lý của bố. Vì vậy, đây không phải việc của bố. Hãy để cậu ấy yên." Tiêu Chiến đáp.

"Tôi độc thân." Vương Nhất Bác trả lời, hắn đã suy nghĩ thoáng qua về việc có nên trả lời câu hỏi này hay không. Sau đó, quyết định trả lời nó và xem xem việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đối với Nhất Bác, hôm nay là một buổi sáng vô cùng thú vị. Một buổi sáng mà hắn chưa từng trải qua trước đây. Thậm chí, hắn còn quên mất cả mệt mỏi của chính mình. Và hắn cũng cảm thấy Tiêu Chiến rất thú vị. Ngoài vẻ điển trai của anh ấy, như Nhất Bác đã nhận thấy từ sáng sớm, anh ấy cũng có thể khơi dậy sự thích thú từ hắn..

"Và cậu có đi xem mắt không?" Bố của Tiêu Chiến hỏi.

"Mẹ tôi hay tìm cho tôi vài buổi xem mắt." Vương Nhất Bác trả lời ngay lập tức.

"Chính xác thì cậu đang tìm kiếm điều gì?" Bố của Tiêu Chiến cố gắng hỏi Vương Nhất Bác về điều đó.

"Bố, đủ rồi. Đi ngay. Con muốn về nhà và đi ngủ. Bố nói là sẽ chở con về. Vậy đi về thôi. Để cho cậu ấy yên. Con thực sự rất xấu hổ vì những gì bố đang làm ở đây đấy." Tiêu Chiến nói và kéo theo cha mình.

"Tôi xin lỗi. Đừng trách ông ấy, ông ấy là như vậy đấy." Tiêu Chiến hét lại phía Nhất Bác, hắn ước gì hắn có thời gian để trả lời anh, nhưng hai người họ đã lên xe đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top