Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ khi nào?".

Tôi nhìn những cách hoa được Tử Đằng để trên giấy, trắng muốt. Có một nơi nào đó để tống khứ đi thì thật tốt. Cười chính suy nghĩ ngu ngốc của mình, Xuyên Tuyết rất đẹp có phải không, tất cả mọi người đều thích nó mà, hà cớ gì tôi lại ghét chúng.

"Không lâu, khoảng hai tuần trước thì phải, mình không nhớ rõ". Tôi nhớ lại lúc bản thân nhìn thấy những cánh hoa lần đầu tiên, thậm chí ngay bây giờ tôi vẫn còn mơ hồ.

"Hai tuần, hai tuần đã nhiều như vậy. Là ai?". Mắt cậu ấy mở to hết cỡ như sắp long ra đến nơi. Tôi cúi đầu không nói chuyện, nếu cậu ấy biết liệu có làm ra vài chuyện không hay không.

"Là thằng nhóc đó sao?". Tôi lập tức nhìn Tử Đằng, cậu ấy làm sao có thể đoán được là em. Cậu ấy nắm lấy tay tôi, lắc đầu chối bỏ. "Không được, phẫu thuật, cậu cần phẫu thuật".

Tôi giữ lấy cánh tay cậu ấy. "Mình không muốn, xin cậu đấy, mình ổn mà, mình không muốn những cảm xúc của mình cứ vậy mà biến mất." Cổ họng giật một cái, người ta ai cũng khuyên tôi phẫu thuật đi, nhưng không, không bao giờ đâu. Những cánh hoa trong lồng ngực này tôi cũng cất công gầy dựng, nó trở thành bạn đồng hành với tôi bao lâu nay, tôi không muốn buông bỏ những cảm xúc đẹp đẽ ấy. Thật độc ác nếu cứ như vậy mà cướp đi chúng khỏi tôi.

"Cậu biết không, cảm xúc đó sẽ mất khi cậu chết, còn mình sẽ mất đi cậu nếu cậu chết". Tử Đằng sụp đổ, dựa vào vai tôi, nước mắt trào ra. "Mình sẽ mất cậu". Vài giọt rơi tí tách xuống ngực tôi, nó như ngấm xuống bỏng dát cả những cánh hoa bên trong. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy cậu ấy như vậy. "Điều đó thật điên rồ có phải không".

"Cậu đừng nói với ai hết, kể cả em ấy.". Tôi vỗ tấm lưng của Tử Đằng. "Được không? Xem như chưa thấy gì."

Tử Đằng ngước lên, trên mặt đều là nước mắt, đôi bàn tay cậu ấy siết lại. "Chỉ như vậy?". Cậu ấy đột nhiên cười làm tôi thấy sợ.

"Sao cậu có thể đề nghị mình chỉ đứng nhìn cậu chết được". Tử Đằng nhìn những cách hoa kia, cả thân hình cậu ấy run rẩy.

"Mình sẽ không chết, mình sẽ kiểm soát nó". Tôi nắm lấy tay cậu ấy.

"Cậu đang chết dần chết mòn đấy". Đám hoa trên bàn bị cậu ấy hắt tứ tung. Tôi biết, bản thân không thể kiểm soát được nó, những cánh hoa kia mỗi ngày một nhiều, số lần ho của tôi cũng gia tăng. Mọi thứ đang ở mức báo động.

"Bọn chúng thật đáng ghét, cậu sẽ không thở được mất Thỏ con của mình". Tử Đằng ôm tôi, rất chặt. "Mình rất ghét chúng".

"Nhưng chúng đẹp có phải không?". Tôi nhìn những cánh hoa, đôi khi tôi tự hỏi, sẽ như thế nào nếu em cũng yêu tôi, tôi sẽ không bị hàng trăm cơn đau nhức trong buồng phổi nữa, một mình độc chiếm sự quan tâm của em. Nhưng tôi lại dập tắt nó ngay lập tức, vì em không như thế, anh luôn là kẻ ngoài trong cuộc đời em.

"Nó đang tước đoạt mạng sống của cậu". Tôi thở phào một hơi, tôi biết Tử Đằng chưa bao giờ gò ép tôi chuyện gì.

"Chúng không giết được mình, yên tâm đi". Tôi vuốt vai cậu ấy, có vẻ tôi thuyết phục được rồi.

Tử Đằng nhặt một cách hoa lên. "Nó là hoa gì vậy?".

"Xuyên Tuyết, một bác sĩ đã nói thế." Tôi nhặt những cánh hoa để lại thành một chùm. Nhìn xem, có quá nhiều những cánh hoa. Nó làm sao có thể ở trong cơ thể tôi nhỉ?.

"Nếu cậu chết, mình sẽ không tha thứ cho cậu."

Nếu tôi chết, em có nhớ đến tôi một lần không?

.

Mọi việc cứ như vậy mà trôi qua. Một tuần tôi ở với Tử Đằng, ngoài việc suốt ngày rục rịch bảo tôi phẫu thuật thì cũng chỉ có phẫu thuật. Em ở công ty từ sau hôm đó cũng bận lên rất nhiều, văn kiện tôi đưa vào nhiều hơn bình thường. Cuộc sống như tách chúng tôi thành hai thế giới không có chút gì liên kết, họa chăng cũng là công việc mà thôi.

Ngày nghỉ tiếp theo tôi và Tử Đằng rất có tâm trạng đi dạo. Vào một nhà hàng tiếp đãi cái bụng, nhìn sang bên cạnh hai người con trai quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn. Là em và Lâm Hi. Hôm nay ra ngoài quên không xem lịch sao, xui xẻo như vậy.

"Trợ lý Tiêu". Biết ngay mà, cuộc sống đâu có muốn buông tha cho tôi. Tiếng Lâm Hi gọi tôi lại. Tôi theo phép lịch sự gật đầu, sau đó kéo Tử Đằng sang bàn khác.

"Người ngồi bên cạnh cậu trai vừa nói là thằng nhóc đó phải không?". Tử Đằng tay nắm thành quyền rất có khí thế đánh nhau. Lương y như từ mẫu, tôi nhắc lại cho cậu ấy không nên nóng giận. Cậu ấy không nên đánh người khác ở đây đi.

Khó khăn lắm tôi mới khiến cậu ấy không chú ý đến em nữa. Em từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, mặt có vẻ ốm đi nhiều. Tôi không có ở bên cạnh em ăn uống có đầy đủ hay không, có bỏ bữa vì công việc không. Nói Lâm Hi học nấu ăn tôi cũng không ngừng lo lắng. Mặc dù ngồi cách 2 bàn nhưng tôi vẫn cật lực lắng nghe cuộc đối thoại bên bàn em.

"Anh vẫn giận em chuyện hôm đó sao?".

"..."

Hai câu nói đủ cho tôi biết em và Lâm Hi có trục trặc gì đó, nghe có vẻ Lâm Hi là người có lỗi. Chuyện của hai người họ tôi cũng không muốn xen vào.

Không biết có phải do tôi ảo tưởng hay không, nhưng tôi cảm nhận ánh mắt em nhìn về phía tôi. Không tự nhiên, tôi đứng dậy bảo với Tử Đằng mình vào nhà vệ sinh một lát.

Bước vào bồn rửa mặt, mắt tối lại. Tôi chóng mặt quá, bệnh có phải lại tái phát rồi hay không.

"Trợ lý Tiêu, lâu lắm không gặp".

Tôi thu tay khỏi vòi nước, Lâm Hi vào trong này chỉ để chào hỏi tôi đấy à. Tôi rõ ràng biểu hiện không muốn nói chuyện với cậu ta.

"Xin lỗi, việc bảo anh rời đi là tôi bảo Tiểu Bác". Haha, tôi biết ngay mà, mình không tìm rắc rối, rắc rối ngược lại luôn muốn tìm mình.

"Tiêu Chiến, anh cũng biết, Tiểu Bác bảo anh ra ngoài tức là xem tôi quan trọng hơn, nếu anh đã lựa chọn ra ngoài thì sau này làm ơn đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa có được không?". Lâm Hi đứng bấu ngón tay bộ dạng nhỏ nhẹ như chú cún con bị trách phạt. Trông tôi giống như đang bắt nạt cậu ta sao?.

"Cậu diễn xuất hơi quá rồi, nơi này cũng không có ai".

"Tiêu Chiến, tôi biết anh là ghét tôi nhưng cũng không thể nói như vậy, nếu anh không làm ở công ty tôi sẽ bảo ba tôi thu nhận anh, chỉ cần Tiểu Bác không thấy anh...".

"Tôi muốn đi đâu từ bao giờ phải nhìn sắc mặt cậu. Cậu nghĩ mình là ai?." Tôi hất cánh tay của Lâm Hi đang cầm tay tôi ra.

"Anh...". Cậu ta lập tức ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi thở ra, đầu choáng váng. Ngực lập tức đau nhức, bệnh đến thật không đúng lúc rồi.

____31/08/2019___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top