Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi đâu?". Tôi vừa bước xuống cầu thang liền thấy em đang ngồi ở phòng khách, bên cạnh Lâm Hi gọt hoa quả. Vẫn là cái giọng không biết nói chuyện với ai, người ngoài có thể không biết nhưng tôi biết. Vậy nên nói thế nào cho hợp lí một chút, tránh để em phát hiện tôi qua nhà Tử Đằng.

"Qua nhà bạn một chút, buổi tối sẽ về chuẩn bị cơm". Bụng dạ đau tới lợi hại hơn, mồ hôi vừa lau giờ lại đổ ra. Môi cũng cảm giác khô khô lại.

"Không cần, chú ý về sớm một chút".

May là em đồng ý nhanh chóng, tôi chóng vánh dựa cầu thang đi xuống, cố gắng đi thật tự nhiên. Cuối cùng cũng ra đến cổng, khu nhà của Vương Nhất Bác là nơi người có tiền ở, không gian tạo cảm giác yên bình, xe cộ không vào tới đây dù đường rộng thênh thang. Muốn bắt xe, phải đi một đoạn ra khỏi đây. Đi bộ sắp mệt chết cũng lết ra được đường lớn. Nhìn thấy chiếc xe đua đậu trước mặt khá quen mắt.

Còn chưa để tôi lục lại trí nhớ cửa xe đã mở ra, Tử Đằng từ trong xe chạy tới. "Mau lên xe, mình đợi cậu lâu lắm rồi". Bảo sao tôi lại thấy quen như vậy, là bảo bối của cậu ấy. Cái tên này đã nói là đi sang nhà cậu ta tôi mất sức hơn còn cố tình đe dọa, bây giờ lại quan tâm tôi quá, thật không đáng tin. Kể cũng lạ, cậu ấy biết chỗ tôi đang ở?.

Tôi vừa lên xe, xe lao đi điên cuồng trên đường, so với Vương Nhất Bác khi nãy còn đáng sợ hơn nhiều. Đến nơi, hồn vẫn chưa nhập vào xác, thật dã man.

"Cậu...".

"Mau vào". Chưa đợi tôi nói Tử Đằng mở cửa xe giục tôi xuống. Theo Tử Đằng vào nhà, trên bàn đã để sẵn một đĩa bánh ngọt. Cậu ấy không phải là người thích ăn đồ ngọt, nhưng ở đây tùy ý có thêm hẳn là vừa chuẩn bị.

"Ngồi xuống ăn hết đĩa bánh đi". Dìu tôi lại ghế cậu ấy liền nhanh chóng vào bếp lục đục một lúc, khi đĩa bánh được tôi xử lý gần xong thì Tử Đằng mang một ly sữa ra lại tiếp tục bắt tôi uống.

"Mau uống đi". Cái sự chăm sóc như cha tôi không bằng. Như cha?

Tôi từng có cha chăm sóc sao? Cha tôi là ai tôi không nhớ, gia đình tôi ở đâu tôi cũng chưa từng hay. Chỉ biết năm đó mở mắt ra trong mắt em là người xuất hiện đầu tiên. Mặc dù có hỏi qua tại sao em lại cứu được tôi. Em trả lời rằng tôi bị tai nạn có lẽ cha mẹ đã mất khi đó rồi. Từ đó tôi cũng không nghĩ đến gia đình nữa, cũng không muốn tìm hiểu sâu. Hiện tại nếu không nói về việc đơn phương em thì tôi sống rất tốt. Đi tìm quá khứ tôi sợ vạn nhất mình lại không chịu nổi đau thương.

Không suy nghĩ nữa tôi liền một hơi uống sạch ly sữa dưới con mắt giám sát của Tử Đằng.

"Xong rồi". Đặt cái ly hết sữa xuống tôi như hoàn thành một nhiệm vụ cao cả lắm.

"Đã đỡ đau hơn chưa?". Tử Đằng hỏi. "Nằm xuống, mình xoa bụng cho cậu". Cậu ấy vừa nói tay vừa kê cái gối ở sofa lên trên rồi vỗ vỗ vài cái bảo tôi nằm.

"Không cần, không cần, mình ngồi một chút sẽ hết".

"Cậu là bác sĩ hay mình". Tên này lại bắt đầu rồi, ngoan ngoãn nằm xuống tôi một bộ dạng ấm ức. Tử Đằng liền vạch áo tôi lên, sau đó tay bắt đầu xoa đều theo hình tròn, lúc xoa còn không quên nhẹ nhàng tránh miệng vết thương trên bụng. Thoải mái quá, tôi thật buồn ngủ.

.

Nói thoải mái liền ngủ, lúc tỉnh dậy trời bên ngoài cũng đã tối. Thành phố hoa lệ bên dưới chắc đèn đã sáng rực. Chậm rãi mở mắt, tiếng lách cách ở trong bếp, Tử Đằng đang nấu bữa tối. Bụng cũng đã hết đau, lật chăn khỏi người liền chạy vào bếp định lấy một cốc nước uống, thực khát khô cả họng.

"Dậy rồi sao, không ngủ thêm một chút nữa, mình định nấu xong gọi cậu dậy". Tử Đằng một thân đeo tạp dề, tay chân lưu loát làm đồ ăn. Thấy tôi đi vào miệng nói vài câu.

"Mình phải về rồi, làm phiền cậu quá". Vẫn chậm rãi đi vào tủ lạnh lấy nước. Sắc mặt của Tử Đằng thay đổi tôi cũng không chú ý, tiếng kêu của dao thái dừng lại.

"Cậu không ở lại ăn tối sao?"

"Mình về sẽ ăn".

"Nếu cậu chịu ăn thì đã không để bản thân tới nỗi đau bao tử bạo phát". Tiếng của Tử Đằng lớn hơn, tôi ngạc nhiên quay lại.

"Cậu, nóng giận như vậy làm gì?"

"Mình...mình lo cho cậu". Tử Đằng giọng hạ xuống, tay tiếp tục xào nấu. Tôi biết cậu ấy lo lắng cho tôi. Tử Đằng và tôi quen nhau tính cũng không phải là lâu. Ở với nhau cũng chẳng nhiều, những năm cậu ấy đi du học tuần nào chúng tôi cũng gọi điện trao đổi với nhau. Nếu không có cậu ấy tôi chắc chắn sẽ ngạt thở trong tình yêu với em. Chủ đề cũng không có gì mới lạ chỉ xoay quanh việc ăn uống, đi lại, thế nhưng nó lại là thời gian khiến tôi thoải mái nhất. Có một người ở bên lắng nghe toàn bộ chuyện trên đời lúc ấy bản thân được đối diện, bản thân được trải lòng, không cần che giấu tình cảm. Nghĩ đến lại không nỡ phụ lòng tốt của cậu ấy.

"Mình ở lại ăn với cậu". Tôi nói xong Tử Đằng quay lại miệng cười không kéo xuống được.

"Được, mau ra ngoài, mình làm sắp xong rồi". Tử Đằng nguyên lai làm bác sĩ nhưng chuyện bếp núc lại không làm khó được. Nấu ăn rất ngon, trước kia tôi cũng được cậu ấy chỉ giáo rất nhiều.
Em và Tử Đằng giống như hai thái cực, cậu ấy ấm áp biết chăm sóc người khác, em lại hờ hững lạnh nhạt. Tôi cũng không biết tại sao lại thích em nhiều đến thế.

Em đã từng rất quan tâm tôi, dạy cho tôi rất nhiều thứ khi tôi mới bị bệnh xong. Tôi đã từng thấy một Vương Nhất Bác ấm áp, đó cũng là điều khiến tôi thích em. Con người tôi vốn khô khan thích cái gì liền theo nó không bỏ.

Em trong quá khứ là em mà tôi thích, em ở hiện tại cũng là em tôi thích. Tâm tôi duyệt em liền chỉ có em.

"Khụ, khụ". Khó chịu quá, cổ họng ngưa ngứa như mắc gì đó. Tôi lập tức chạy vào nhà vệ sinh cố gắng ho đẩy sự khó chịu đó ra. Không có gì hết, mùi hương thoang thoảng như mọi khi xuất hiện. Hít một hơi, lại muốn ho, tay xả một ít nước để uống vào sự vướng víu nơi cổ họng mới được đẩy lui, mỗi lần ho xong mệt như rời chân tay. Ra ngoài thấy Tử Đằng dọn đồ ra bàn sẵn rồi, nét mặt liền dãn ra.

"Nhiều như vậy". Tôi ngồi xuống ghế nhìn đồ ăn trên bàn, quả thực rất nhiều món, e là hai người ăn không hết.

"Không sao, sẽ hết" Tử Đằng một mặt vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện. "Cậu ăn nhiều vào một chút, người gầy hơn rồi, khi mình đi đã dặn cậu phải ăn để mập lên rồi mà"

"Mình đâu phải heo chứ".

"Mình sẽ vỗ béo cậu, mau ăn miếng cá này đi". Miếng cá được lấy hết xương đang được Tử Đằng đặt lên bát cơm của tôi.

"Ngon quá". Đó là lời khen thật lòng, đồ ăn của cậu ấy nấu chưa bao giờ làm tôi thấy thất vọng. Lần trước qua nhà chỉ ăn sơ sài vài món, lần này Tử Đằng đúng là bỏ rất nhiều thời gian để làm chúng.

"May quá mình vẫn chưa lụi nghề". Tử Đằng nghe xong liền ha ha cười, vừa nói vừa gắp đồ ăn vào bát của tôi cho tới khi nó chất thành một núi nhỏ.

"Được rồi mình tự gắp". Tay giấu bát đi, còn để cho cậu ấy gắp nữa thức ăn sẽ tràn ra mất.

_____11/08/2019___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top