Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Sự trừng phạt ma quỷ.

Đây...là đâu?

Tiêu Chiến tỉnh giấc, đảo mắt một vòng. Một căn phòng sang trọng, nhưng...rốt cuộc vì sao anh lại ở đây? Mà...quần áo của anh đâu? Hơn nữa trên người lại nhiều dấu vết như vậy? Không lẽ Tần Tiểu Hoa cô ta đã...

" Con thỏ ngốc, tỉnh rồi à?"

" Nhất...Nhất Bác..."

" Đừng lo lắng, em xử lí xong mọi chuyện rồi. Anh nghỉ nghơi đi." Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh anh, giọng điệu có chút lo lắng.

" thật may vì em đã đến."

" Đồ ngốc, em nói rồi mà. Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu, cứ an tâm để em bảo vệ đi."

" Ừm. Cơ mà..."

" Thì...tại Tần Tiểu Hoa đó bỏ hơi nhiều...nên anh hơi mạnh ạo, em cũng chỉ là đâm lao theo lao mà thôi..."

" Em còn nói hả?"

" Thôi anh nằm nghỉ tiếp đi, lát nữa bác quản gia sẽ đưa anh về."

" Hừ."

Toi rồi, giận rồi.

"Kiên Quả...con mèo đó về nhà an toàn rồi, bây giờ chắc nó đang nằm sưởi ấm ở trong phòng của nó rồi."

"..."

Con mèo chết tiệt này vậy mà còn dành được nhiều tình cảm từ Chiến ca hơn, thù này ta tất phải báo!!!!!!!!!!!!!!

Nhưng trước hết, còn một việc cần phải làm. Tần gia à...một gia tộc nhỏ bé mà cũng đòi chọc tức tới cậu sao? Hãy đợi đi, trò vui mới bắt đầu thôi.

Ác quỷ, thực sự xuất hiện rồi.

Tôi xin thành tâm thành ý cầu phúc cho bọn họ. A di đà phật. Thiện tai thiện tai.

...

" Á, Vương Nhất Bác, anh....có còn là con người hay không?"

Tần Tiểu Hoa nằm gục đầu xuống đất máu chảy ra từ những vết thương không ngừng mở miệng tức giận nhìn cậu. 50 vết roi da hằn trên làn da trắng muốt, mái tóc màu hạt dẻ xỏa xuống. Vương Nhất bác lạnh lùng nhìn ả, gương mặt không chút cảm xúc. Một thời gian có anh, cảm xúc của cậu cũng tốt hơn nên có lẽ một Vương Nhất Bác, một Tu La Vương dần biến mất trong tâm trí mọi người. Không phải cậu thay đổi, chỉ là cậu được sự ấm áp của anh bảo bọc nên bản chất lạnh lùng của một người lãnh đạm cao cao tại thượng bị chôn dấu. Bây giờ, chính là lúc nó bộc phát. Vương Nhất Bác hất tay ra hiệu, người của anh liền bước tới túm lấy cô ả treo lên, lủng là lủng lẳng giữa nơi mà ả đã đem Tiêu Chiến tới.

" Anh...anh định làm gì?" Tần Tiểu Hoa lúc này mặt đã tái mét, cả người bị đánh nhiều như vậy, giờ còn bị dây thừng xiết chặt khiến toàn thân đau đớn rã rời.

Vương Nhất Bác quay sang nhìn thuộc hạ của mình, y liền đi ra trao đổi với bọn thuộc hạ. Bọn họ lúc đầu có ngạc nhiên nhưng về sau cũng chấp nhận mệnh lệnh mà không dám kêu ca lấy một lời. Ai mà dám chống đối lại cái vị đang mặt cau mày có này chứ? Lần này boss của bọn họ giận thật rồi, không thể cứu vãn được rồi.

" Á!!!!!!!!!! Đừng...đừng...aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

" Ồn ào."

Boss, chính anh ra cái hình phạt này mà.

" Dán miệng cô ta lại." Việt Trạch từ ngoài cửa bước vào mỉm cười như bình thường. Mặc dù là thư kí nhưng cũng kiêm luôn mấy việc làm như thế này cho Vương Nhất Bác a. Thật sự là đi theo cậu toàn phải gồng mình chịu sóng gió, khổ quá đi. Mà...lần đầu Việt Trạch nhìn thấy boss của bọn họ ra tay. Thực sự rất đáng sợ.

Đầu tiên là đánh 50 roi, là chiếc roi trên đấy tướp tơ xơ mướp nên rất đau. Tiếp đó thì trộn hỗn hợp muối, bột ớt, đường, mật ong lai với nhau. Cuối cùng là thả ong, thả kiến vào. Mà...mấy con rắn đang lượn lờ quanh người nữa là sao chứ? Nhìn thôi cũng thấy sợ rồi. Còn bị treo lủng lẳng không có chút sức phản khác nào nữa chứ. Về phía Vương Nhất Bác thì vẫn ngồi sau đám bảo vệ, ngồi trong phòng kính để nhìn, gương mặt chẳng có tí gì gọi là thương tiếc cả.

" Boss...như vậy có tàn nhẫn...coi như tôi chưa nói gì."

" Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Vương tổng, lần sau tôi không...dám nữa... không dám nữa...mau đưa tôi...tránh xa....cái đám này....aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Còn có mùa xuân đấy à?

" Wao, tiếng kêu nghe dễ thương thật."

Ta lườm.-.-

" Boss, ngài đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế, tôi chỉ đang thành thực với bản thân thôi."

" Anh thích thì ra đó với cô ta đi!"

" Boss, tôi đùa thôi mà..." Ai mà dám nhảy vào trận mưa ong đạn kiến chứ.

" Tiền thưởng cuối năm với tiền lương tháng này anh tốt nhất đừng nghĩ tới nữa."

Tiền của tôi, tiền của tôi. Mất rồi, Tết này ở nhà ăn mì gói rồi. Mất, nhưng lại không thể phản bác hay tranh luận. Tính cậu là thế, càng nói nhiều càng dễ trừ tiền hơn. Bị trừ luôn tiền lương tháng đầu năm thì không ổn.

" Hựu, đem cô ta qua phòng khác."

" Vâng."

...

" Vương tổng, Vương tổng... tôi...tôi biết sai rồi..."

" Vậy sao?" Cậu lãnh đạm trả lời.

" Tôi...tôi biết sai rồi..." Tần Tiểu Hoa khóc lóc quỳ xuống chân Vương Nhất Bác nước mắt khiến cho lớp phấn bị nhòe đi trông càng đáng sợ hơn. So với mấy con ma lủng là lủng lẳng thì...ma cũng phải sợ. So sánh cô ta xấu như ma là hạ thấp danh dự của nó a.

" Boss, cho cô ta liếm giày của ngài." Việt Trạch mỉm cười đề nghị. Anh thích nhất là nhìn thấy cảnh như vậy cơ mà bình thường không hiểu vì sao anh vẫn không thể đưa ra được hình phạt này với bất kì người nào. Có lẽ là do uy quyền không đủ, đối tượng lại là các giám đốc hay gì gì đó coi như là có chức phận chăng?

" Bẩn giày!"

Có cần phải chán ghét đến mức đấy không?

" Hựu, đem A Hoàng tới chưa?"

" Boss, đã chở tới rồi."

Người đàn ông được gọi là Hựu bước vào cung kính, phía sau là một con mèo...to đùng. Chính xác là môt con mèo đấy.

" A Hoàng, cô ta dámbắt nạt phu nhân của ta, ngươi nói xem nên trừng trị như thế nào?" Vương Nhất Bácđây là đang nói chuyện với một con hổ...à...một con mèo to đùng mới đúng chứ nhỉ?Nhưng cái kiểu đi kể tội với một con hổ...à, con mèo...thì làm sao nó hiểu được chứ?

A Hoàng nhẹ nhàng tiến về phía Tần Tiểu Hoa, lấy chân trước của mình chỉ chỉ vào người ả rồi kêu lên một tiếng khiến khắp nơi đều vang vọng âm thanh.

Con hổ này...con mèo....nó nghe hiểu Vương Nhất Bác nói gì sao? Huấn luyện kiểu gì vi diệu vậy?

" Sao? Cô ta không ngon á? Ta cũng không bảo ngươi ăn, chỉ trừng phạt cô ta một chút là được rồi. Tốt nhất là sống không bằng chết đấy."

Trừng phạt một chút....là sống không bằng chết. Quan trọng hơn...là NGHE HIỂU ĐƯỢC CON MÈO TO TO ĐẤY NÓI GÌ À?

Chính xác là nghe hiểu được đấy!!!!!!!!!!!!!

" À uồm..."

" Hiểu rồi, muốn có một con trăn với hai con đà điểu. Thêm mấy con thằn lằn với lươn á? Tốt nhất là mấy con trơn trơn nhớt nhớ? Bạch tuộc được không?"

" À uồm..."

" Được được. Hựu đi tìm đi, trong 10' phải mang chúng tới cho tôi."

"...Vương tổng..."

" Sao? 10' hơi nhiều thời gian à? Tôi cũng nghĩ vậy. 7' đi."

Có dùng máy bay phản lực cũng không nhanh được như vậy. Việt Trạch, help meeeeeeee!

"Vương tổng, ngài nghĩ 7' đủ thời gian à?"

" Vườn bách thú ở gần đây các ngươi để làm cảnh à? Tôi đầu tư tiền vào đấy cũng không thể "mượn dùng" sao?"

Nghe thấy chưa? Tôi không cứu được anh rồi, huynh đệ tốt à? Liệu mà lo đi, bảo trọng.

" Vâng, tôi sẽ cố gắng!"

Xoay thời gian. Hô biến. 7 phút trôi qua, nhanh như chỉ trong một dòng chữ!

" Boss...đã...đã mang về rồi."

" Ừm. Để bọn chúng cho A Hoàng thuần hóa, mai tôi quay lại. Các người canh gác ở bên ngoài là được rồi."

Vương Nhất Bác lạnh lùng đứng dậy bỏ ra ngoài khiến đám thuộc hạ ở đằng sau ngơ ngơ ngác ngác. Cứ thế mà đi luôn? Cơ mà...giao bọn thú này cho...con mèo "nhỏ" của boss thực sự không sao chứ? Không sợ xảy ra án mạng sao?

Bên ngoài thì lạnh lùng thế thôi chứ thực ra trong lòng Vương Ác Ma là đang nghĩ như thế này này: " Chiến ca đang ở nhà, muốn về ôm ôm a. Hôm nay nhất định phải cưng nựng một chút, ủy khuất rồi. Phải tìm Chiến ca làm nũng mới được."

Đấy các vị ạ. Bạn này là bỏ mặc lại cho thuộc hạ chỉ để về ở với tình nhân. Hình tượng cao lãnh phú soái độc ác kiêu ngạo đâu rồi? T_T

p/: Đến đây thôi, tôi mệt lắm rồi :v

Về việc Tần Tiểu Hoa bị hành hạ như thế nào thì tôi xin nói rằng...thảm như chưa từng được thảm. Một con...mèo được Vương gia huấn luyện, chính xác là lão Vương gia và đại ma đầu Vương Tâm Cơ huấn luyện thì biết đáng sợ như thế nào rồi đấy. Chỉ biết là đêm đó ở trong nhà máy vang lên tiếng kêu thét đến chói tai khiến mấy vệ sĩ bên ngoài phải cách xa 5m để quan sát. Sáng hôm sau khi vô trong thì thấy A Hoàng đang nằm cuộn tròn ngủ ngon lành trong trên một cái đệm đã trải sẵn, còn vị cô nương tội nghiệt...à nhầm, tội nghiệp kia đang...thôi không kể nữa, kể ra nó thê thảm thương tâm quá :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top