Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cứ như vậy mà hôn lên cánh môi miềm của Tiêu Chiến, cậu nhẹ nhàng tách mở môi anh ra luồn lưỡi mình vào khuấy đảo khoang miệng anh, cậu như rút hết khí lực của anh, từ nhẹ nhàng thoáng qua đến mạnh mẽ điên cuồng.

Tiêu Chiến gần như không thở nổi nữa nhưng con người kia vẫn ghì chặt lấy môi anh một mực không chịu buông. Vương Nhất Bác dùng tay mình từ từ mở từng chiếc cúc áo trên người anh ra, Tiêu Chiến nhận thấy hành động này của Vương Nhất Bác, anh đặt tay lên ngực cậu nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi người mình. Vương Nhất Bác bất ngờ bị hành động này của anh làm cho một thoáng có chút ngạc nhiên nhưng hơn cả đó chính là luyến tiếc.

Anh nhìn khuôn mặt ủy khuất xen vào đó là thất vọng của Vương Nhất Bác, anh hiện tại rất muốn cười nhưng sợ Nhất Bác sẽ giận anh nên đành kiềm chế lại mà cười thầm trong lòng. Lúc này anh nghĩ cậu nhỏ này quả thật rất đáng yêu.

-''Nhất Bác. Em định làm gì''.

-''Ăn anh''.Vương Nhất Bác nghe câu hỏi này của Tiêu Chiến. Cậu nhanh miệng không suy nghĩ mà trả lời anh.

-''Ăn anh sao. Vương Nhất Bác em nghĩ em là ai hả''.

Tiêu Chiến bật cười trước sự ngây thơ,đáng yêu của cậu. Anh quả thật không còn lời nào để nói. Vương Nhất Bác lúc này trong lòng tính trẻ con lại bắt đầu trổi dậy nhưng tức giận vẫn là phải tức giận.

Anh là đang khiêu khích cậu sao. Nhất định phải cho anh bài học đáng nhớ nếu không anh sẽ không xem cậu ra gì mà. Vương Nhất Bác nghĩ là làm, cậu lấy tay mình nắm chặt hai tay Tiêu Chiến lại tiếp tục hôn lên đôi môi đã có chút sưng lên vì nụ hôn khi nảy, tư vị này quả thật khiến cậu muốn dừng cũng chẳng thể dừng được. Tiêu Chiến không kháng cự mà còn đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào kia.

Được một lúc cả hai như thiếu mất không khí Vương Nhất Bác rời môi anh. Cậu nói thì thầm vào tai Tiêu Chiến.

-''Chiến ca anh nghĩ xem em có thể làm gì''. Vương Nhất Bác nói xong môi khẽ nhếch lên một nụ cười. Cậu từ từ hôn lên cổ anh, hơi thở nóng ấm của cậu phả vào cổ khiến Tiêu Chiến một thoáng cả người run lên.

-''Nhất Bác dừng... dừng lại đi''. Tiêu Chiến lúc này hơi thở có hơi gấp gáp, anh gán sức mà nói với cậu.

-''Chiến ca. Anh không muốn sao''. Vương Nhất Bác nghe anh nói thế trong lòng một nỗi buồn cùng thất vọng không biết từ đâu dâng lên. Như vậy có nghĩa là Tiêu Chiến chưa thể đặt hết niềm tin vào cậu, anh là chưa tin tưởng cậu sao.

-''Nhất Bác không... không phải chỉ là...chỉ là...''. Mặt Tiêu Chiến lúc này đã ửng đỏ cả lên, anh biết trong lòng Vương Nhất Bác đang nghĩ gì.

-''Chỉ là thế nào''.

-'' Vương Nhất Bác. Cái đồ ngu ngốc nhà em, có phải em đang nghĩ anh không tin tưởng em đúng không. Ngốc à, anh dĩ nhiên là phải tin tưởng em chứ. Ý anh là không lẽ em định làm ở đây hay sao''. Tiêu Chiến trong lòng đã ngại đến mức thật sự muốn tìm một góc nào đó mà trốn đi. Anh làm sao có thể nói ra những lời như vậy, thật mất mặt chết đi được.

Hai má Tiêu Chiến đã đỏ nay càng đỏ thêm nữa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong người mình. Anh vội vàng quay mặt đi hướng khác, anh một chút cũng không dám nhìn vào mặt cậu nữa. Vương Nhất Bác nghe được lời này cộng thêm sự ngại ngùng của anh.

Cậu mỉm cười đứng dậy sau đó bế anh lên, Tiêu Chiến có hơi giật mình vì hành động đột ngột này, anh trợn tròn mắt nhìn cậu nhưng vẫn là vòng tay qua ôm lấy cổ cậu đi thẳng lên phòng. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt anh xuống, sau đó cởi bỏ từng lớp quần áo trên người mình lẫn trên người anh.

Vẫn là nụ hôn triền miên kia nhưng cảm giác lại khác đi một chút. Vương Nhất Bác từ từ hôn xuống cổ thon gầy của Tiêu Chiến, mỗi nơi đi qua đều để lại những dấu hôn tím đỏ.

Cùng người mình yêu thương làm những chuyện thân mật này quả thật cảm giác này chính là hạnh phúc, chính là xác định rằng sau này người trước mặt mình sẽ thuộc về mình mãi mãi, sau này có muốn rời cũng không rời được, quyến luyến đến từng hơi thở, từng nhịp đập của con tim hòa cùng một nhịp. Vương Nhất Bác đưa tay lên chiếc tủ cạnh đầu giường lấy ra một lọ thuốc bôi trơn. Tiêu Chiến lúc này cả người như khựng lại.

-''Đây là gì''.

-''Thứ này sẽ giúp anh bớt đau hơn''.

-'' Em chuẩn bị từ khi nào''. Tiêu Chiến khó hiểu hỏi lại.

-''Rất lâu rồi. Chỉ là phòng trường hợp thế này xảy ra''.

-''Vương Nhất Bác. Tên khốn kiếp nhà em thì ra đã suy tính trước rồi đúng không''.

-''Đương nhiên''. Vương Nhất Bác mỉm cười đắc ý, đổ dung dịch bôi trơn vào lòng bàn tay mình, sau đó bôi lên nơi tư mật của anh, cậu lại đưa một ngón tay vào nơi bí ẩn của anh nhẹ nhàng luân động.

Tiêu Chiến cảm thấy có vật lạ xâm nhập vào cơ thể cả người anh run lên. Vương Nhất Bác chứng kiến toàn bộ cảnh tượng cũng như khuôn mặt gợi tình của Tiêu Chiến cùng không gian chặt hẹp kia càng làm cho dục vọng trong người Vương Nhất Bác dâng lên mạnh mẽ hơn.

Cậu tiếp tục để hai ngón tay rồi ba ngón từ từ mà tiến vào, động tác của cậu vô cùng nhẹ nhàng như sợ rằng người cậu yêu thương nhất sẽ đau đớn, như vậy tim cậu còn đau gấp trăm lần.

Động tác cậu như để anh có thể dễ dàng thích nghi được tuy vậy nhưng môi cậu từ từ ở cổ sau đó là xương quai xanh của anh rồi tiến đến hai nhũ hoa trước ngực mà cắn múc điên cuồng. Tiêu Chiến giờ đây hơi thở đã tràn đầy gấp gáp, cậu nâng đùi Tiêu Chiến lên vòng qua cổ mình, cậu lên tiếng hỏi anh:

-''Chiến ca. Em có thể hay không''. Tiêu Chiến không nói chỉ khẽ gật đầu một cái như chấp nhận trước câu hỏi của cậu. Vương Nhất Bác nhận được chấp thuận của anh, cậu mỉm cười sau đó đưa thẳng dục vọng đang căng cứng của mình vào nơi tư mật của anh. Tiêu Chiến bất chợt bị cơn đau dồn dập ập đến, đại não của anh một cảm giác đau đến tận cùng, đau như muốn xé nát đi cơ thể anh.

-''Nhất Bác đau''.

-''Anh đau sao. Vậy chúng ta dừng lại''. Cậu làm sao có thể để anh bị đau được chứ, cậu yêu anh như vậy nếu anh đau cậu làm sao có thể chịu được. Vương Nhất Bác định rút cự vật nóng bỏng ra khỏi người anh tuy hiện tại cậu đã không thể kìm chế được nữa nhưng cậu nhất định không thể làm anh bị thương được.

Nhưng hành động chưa kịp làm đã bị một bàn tay đâu đó giữ chặt cánh tay của Vương Nhất Bác lại.

-''Anh không sao, không cần dừng lại anh chịu được''. Tiêu Chiến không muốn làm người mình yêu thất vọng được, nỗi đau này thì có là gì chứ với anh Vương Nhất Bác mới là quan trọng.

Vương Nhất Bác nghe được lời này của anh, cậu khẽ hôn lên trán anh rồi từ từ tiến vào như sợ làm tổn thương anh. Tiêu Chiến sau một lúc đau đớn tột cùng anh đã dần thích nghi được cự vật đang luân động phía dưới, giờ đây đau đớn đã qua đi mà thay vào đó là khoái cảm đang lấn chiếm lấy toàn bộ trí não. Tiêu Chiến hơi thở gấp gáp,giọng anh thầm thì, đứt quãng:

-''Nhất...Nhất Bác chậm...chậm lại một chút''.

Vương Nhất Bác miệng kéo lên một nụ cười mãn nguyện, trước mắt cậu là người cậu yêu hiện tại đang vì mình mà sung sướng như vậy. Có lẽ cả đời này Vương Nhất Bác đã không còn gì hối tiếc nữa, cuộc sống của cậu chỉ cần có anh là quá đủ với cậu.

-''Chiến ca. Em yêu anh mãi mãi yêu anh''. Tiêu Chiến không đáp anh chỉ vòng tay ôm lấy cổ cậu kéo Vương Nhất Bác tới gần mình, hôn lên môi cậu như lời đáp lại rằng: anh cũng yêu em.

Không biết đã trải qua bao nhiêu lần cao trào, bao nhiêu là tư thế khác nhau. Đến lúc Tiêu Chiến cả người đã gần như không còn sức lực, Vương Nhất Bác mới chịu ngưng lại. Cậu bế anh vào phòng tắm vệ sinh cơ thể cho anh, Tiêu Chiến vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi bỏ mặc lại Vương Nhất Bác muốn làm gì thì làm.

Cậu sau khi tắm cho Tiêu Chiến thì mặc đồ vào cho anh rồi đặt anh xuống giường. Cậu ôm anh vào lòng mình kéo chăn đắp lên người anh, khẽ đặt lên trán anh một nụ hôn. Tiêu Chiến cảm nhận được sự quen thuộc của người bên cạnh, anh vùi mặt vào ngực cậu từng đợt ấm áp đến dịu lòng làm tâm hồn anh giờ đây chỉ là hạnh phúc mà thôi.

Cả hai cứ thế ôm nhau mà chìm vào giấc ngủ bỏ mặc tất cả hiện tại chỉ còn đối phương.

Yêu Vương Nhất Bác chính là điều mà Tiêu Chiến cả đời này không hối hận. Nếu như không có cậu có lẽ cuộc sống của anh đã không biết thế nào là yêu một người vì một người mà chấp nhận tổn thương, chấp nhận thống khổ.

Yêu một người nhiều đến mức không thể yêu thêm được nữa, trái tim này có lẽ đã khác họa hình bóng của một người, dù là thế giới có một ai tốt hơn đi chăng nữa tim này chẳng thể chứa thêm một ai nữa.
-------------------------------------------------------------
Lần đầu viết H nếu có sai sót gì mong mọi người bỏ qua. Hay nếu có ý kiến gì mấy bạn cứ góp ý mình sẽ chỉnh sửa.
Ban đầu tui tính chap này sẽ hoàn nhưng chưa được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top