Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1: Chúng ta kết hôn lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-''Chiến Chiến. Con chuẩn bị xong chưa. Nhà trai sắp tới rồi nhanh lên một chút đi".

Mẹ Tiêu đầy gấp gáp thúc giục Tiêu Chiến. Hôm nay là một ngày đặc biệt. À không phải nói là rất đặc biệt mới đúng. Là ngày mà con trai bà kết hôn,mà nó đặc biệt ở chỗ chính là đối tượng kết hôn lần thứ hai lại là người thứ nhất đã từng kết hôn với con bà một lần.

Thật ra bà cũng không hiểu vì sao lại như vậy,không phải hai đứa nó đã kết hôn rồi hay sao. Nhưng đột nhiên lại có một ngày Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác về nhà rồi nói với bà hai đứa muốn kết hôn lần nữa. Khi đó bà ngạc nhiên đến mức chẳng thể hiểu nổi sự việc gì đang diễn ra. Nhưng rồi khi nghe anh kể lại toàn bộ sự việc bà mới hiểu ra cớ sự.

Lúc đó bà có chút giận Vương Nhất Bác tại sao lại làm con trai bà đau lòng như vậy. Nhưng giận thì giận nếu Tiêu Chiến yêu cậu như vậy bà cũng không nở lòng mà chia rẽ.

Qua một thời gian bà nhận thấy được Vương Nhất Bác rất yêu con trai mình,chăm sóc anh từng chút một dù là những việc nhỏ nhất,tình yêu như vậy ai đành lòng mà ngăn cản.

Mỗi khi bà nhìn thấy anh khi ở bên cạnh Vương Nhất Bác là vui đến mức quên đi mọi phiền muộn của trước kia,bà cảm nhận được đâu đó trong anh là hạnh phúc,là niềm vui đối với bà chỉ cần thấy anh vui bà cũng mãn nguyện rồi.

Tiêu Chiến đang đứng trong phòng sửa soạn một chút,thì nghe tiếng mẹ Tiêu gọi mình,anh hối hả chạy về phía cửa mở cửa cho bà.

-" Mẹ con xong rồi".

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn mẹ Tiêu,chỉ cần nhìn ánh mắt của anh là bà đã biết anh đang rất hồi hộp rồi.

-'' Con hồi hộp lắm đúng không".

-'' Con không có".

Tiêu Chiến nghe lời này của mẹ Tiêu,anh cuối đầu,cắn cắn môi mình,hiện tại hai bên gò má của anh đã chút đổi màu mà ửng hồng lên rồi.

-'' Còn nói không có".

Mẹ Tiêu nhìn vẻ mặt này,bà có chút buồn cười nhưng sợ anh sẽ ngại ngùng mà chạy trốn mất.

-'' Con thật sự không có mà".

Anh bĩu môi bày ra bộ dạng ủy khuất như muốn chứng minh rằng mình đang oan ức, ngay cả bản thân anh bây giờ cũng không biết từ bao giờ,mình lại xuất hiện cái tính trẻ con này,có lẽ là từ cái tên ngốc nghếch kia rồi.

-'' Thôi mẹ không đùa nữa. Con mau nhanh lên họ sắp tới rồi".

-'' Dạ vâng".

Tiêu Chiến nói xong mẹ Tiêu cũng quay lưng đi xuống lầu,anh vội vội vàng vàng đóng cửa lại,lấy hai tay đặt lên ngực mình mà vuốt nhẹ xuống giống như trấn an bản thân mình. Ai nói anh không hồi hộp chứ,hiện tại tim anh như muốn nhảy ra ngoài rồi đây.

Tuy đây không phải lần đầu cùng cậu kết hôn,nhưng cảm giác lần này thật sự quá khác biệt vừa lo lắng lại vừa mong chờ. Nếu lần trước kết hôn cùng cậu là vì hôn ước thì lần này lại chính là tình yêu thật sự.

Tiêu Chiến anh chẳng thể ngồi yên một chỗ mà đi đi lại lại,trong lòng hồi hộp đến chẳng thể yên. Đột nhiên anh nghe ngoài cửa có tiếng gọi làm anh có chút giật mình.

-'' Chiến Chiến tới rồi,tới rồi con nhanh lên mau xuống đi".

-" Con xuống ngay".

Anh nghe xong lời này thì nhanh chóng đáp lại. Tiêu Chiến lúng túng chẳng biết bây giờ anh phải làm gì nữa,anh chạy vội lại tủ lấy chiếc áo vest khoác lên người sau đó mở cửa phòng định chạy xuống lầu thì trực nhớ ra mình còn để quên bó hoa,Tiêu Chiến từ cửa chạy về phía bàn lấy đi bó hoa đang nằm trên bàn rồi mở cửa phòng mà lẹ chân chạy xuống.

Đi được phân nữa cầu thang thì anh dừng lại,hít vào một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng thở ra như cố sức lấy lại bình tĩnh,anh lặp lại hành động đó vài lần,khi thấy bản thân đã ổn hơn đôi chút,anh chỉnh lại quần áo từng bước từng bước đi xuống phòng khách.

Vương Nhất Bác trong lòng cũng chẳng khá hơn anh là bao nhiêu,từ hôm qua cậu đã rất muốn chạy lại gặp anh,cậu rất nhớ anh nhưng mẹ Vương lại nói trước ngày cưới cậu không được gặp anh.

Cậu làm sao có thể chịu đựng được chứ,chỉ cần không gặp anh một phút thôi là cậu như muốn phát điên lên rồi,huống chi lại bắt cậu cả một ngày không được gặp anh chứ.

Nhớ lại đêm qua cậu không kiềm chế được nỗi nhớ anh,cậu đã đứng dưới nhà anh cả một đêm mà nhìn lên phòng anh,thấy đèn trên phòng anh đến khuya vẫn chưa tắt cậu lo lắng định chạy thẳng lên đó mà ôm anh vào lòng.

Ý định vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng bị dập tắt đi,anh đã tắt đèn mất rồi. Vương Nhất Bác đành tiếc nuối mà đi về nhà,cả đêm hôm qua cậu không tài nào mà ngủ được,cứ lăn qua lăn lại trên giường,cậu đếm từng phút,từng phút mong cho trời mau mau sáng để nhanh chóng được gặp anh. Mà chiếc đồng hồ nhà cậu cứ như bị đóng băng lại vậy,thời gian cứ lâu thật lâu mà chầm chậm trôi qua.

Nhưng hiện tại bóng dáng Tiêu Chiến đã từ từ hiện ra trước mắt cậu,trong phút chốc Vương Nhất Bác như chết lặng,mà đứng bất động tại chỗ,hôm nay trong anh rất đẹp,khoác trên mình một bộ vest trắng tinh khôi,một nét đẹp tuyệt mỹ đến thập phần không thể diễn tả được vẻ đẹp của anh bây giờ chỉ có thể nói rằng hoàn hảo mà thôi.

Trong đầu cậu lúc này có một suy nghĩ có phải cậu rất may mắn đúng không,trong quá khứ đã một lần lỡ đánh mất anh, nhưng định mệnh lại một lần nữa kéo anh về phía cậu và cùng anh một lần nữa kết hôn.

Có lẽ kiếp này của cậu ông trời đối với cậu thật tốt,mới cho anh xuất hiện trong cuộc đời của cậu,trên thế giới này có lẽ chỉ một mình anh có thể khiến cậu rung động,không phải anh là ai cũng không được. Nếu đã cảm ơn ông trời thì cảm ơn anh mới chính là điều thiết thực nhất đúng không.

Vương Nhất Bác cứ đứng ngây ngốc ra đó,một cử động nhỏ cũng không có. Tiêu Chiến từ từ tiến đến trước mắt cậu,anh nở một nụ cười rạng rỡ làm cậu vô thức mà mỉm cười cùng anh.

Vương Nhất Bác đưa tay hướng về phía anh, Tiêu Chiến đưa tay mình nắm lấy tay cậu,hai bàn tay đan vào nhau,sau này dù có khó khăn,dù có phong ba hay bão táp thì đôi bàn tay ấy mãi mãi cứ như vậy muôn đời không buông tay.

Một người yêu một người đến thập phần thống khổ,nhưng một lời oán trách cũng không có,còn một người lại vì một người mà trong lòng chẳng thể chứa thêm một bóng hình nào nữa.

Cuộc sống sau này của họ có lẽ mỗi ngày chỉ là niềm vui,một niềm vui tuy nhỏ nhoi,giản đơn nhưng chẳng bao giờ có thể chia cắt. Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác là dùng toàn sinh mạng để yêu,còn Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến đến sinh mạng cũng không cần.

Một tình yêu như vậy thật đáng trân trọng biết bao,dù thế giới có đến ngày tận thế hay cuộc sống có muôn bề thay đổi thì lòng anh mãi mãi chỉ có em mà thôi. Yêu em vì em cả đời này anh không hối hận.
-------------------------------------------------------------
Chúc các cô 8/3 vui vẻ nha.❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top