Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Mười giờ trưa hôm ấy, sau khi ăn cơm no nê ở tiệm cơm của ông chủ Giang, Trần Vũ vừa đi ngang qua hẻm nhỏ gần đó thì bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau.

Âm thanh va chạm nặng nề hoà lẫn với những tiếng mắng chửi khó nghe tạo thành một loại tạp âm phá tan đi sự tĩnh lặng vốn có của nơi đây, khiến người ta cảm thấy cực kì khó chịu.

Đôi lông mày của Trần Vũ chau lại.

Với cương vị của một người làm nghề cảnh sát, Trần Vũ không cho phép lương tâm của mình bàng quan trước sự việc, vì vậy hắn vội quay bước ngược lại vào trong hẻm.

2. Đánh giá sơ bộ thì ngay lúc này trong hẻm đang có năm người đàn ông.

Bốn người trung niên, người còn lại thì khá trẻ tuổi, xấp xỉ với Trần Vũ.

Mà một người có dáng dấp đô con trong bốn người trung niên kia bỗng tiến lên phía trước, chộp lấy cổ áo sơ mi nhăn nhúm của thanh niên trẻ rồi kéo lại gần.

Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, gằn giọng nói: "Mày mẹ nó xem lại bản thân đi, đạo đức nghề nghiệp vứt đi cho chó nhai rồi à? Tính cả anh trai tao thì mày đã giết bao nhiêu người rồi?! Hả?! Hả?!"

"Tôi không giết người, anh trai của anh không qua khỏi là do không được cấp cứu kịp thời." Thanh niên trẻ mặc dù cả người đang bị thương, hơn nữa tinh thần cũng đang bị đe doạ, thế nhưng vẫn lãnh đạm cất lời, không một chút nhu nhược hay sợ hãi.

Ba người trung niên còn lại cũng hung ác không kém, nghe xong lời của thanh niên trẻ thì trợn mắt lên, bộ dạng chuẩn bị nhào lên đánh cho người ta một trận đòn nhừ tử.

Ngay lúc nắm đấm của tên đô con sắp sửa rơi trúng gương mặt hờ hững của thanh niên trẻ, Trần Vũ kịp thời quát lên một tiếng: "Dừng tay!"

3. Nắm đấm kia khựng lại trên không trung, tất cả ánh mắt của người hại lẫn người bị hại đều đồng loạt dồn về phía Trần Vũ.

Trần Vũ rút từ trong túi áo khoác ra một tấm thẻ công tác, nghiêm mặt nói: "Tôi là Trần Vũ - cảnh sát của đồn 10050805 trực thuộc Trung ương thành phố. Vì các anh ẩu đả nhau gây mất trật tự khu dân phố, tôi mời các anh theo tôi về đồn một chuyến."

Đám người nghệch mặt ra nhìn nhau, có vẻ như là không ngờ tới việc ở đâu tự dưng lòi ra một tên cảnh sát rảnh rỗi đi vào tận con hẻm nhỏ này.

Trần Vũ lạnh lùng nói: "Anh to con kia! Đúng, tôi nói anh đó, còn không mau bỏ cái tay của anh ra khỏi cổ áo người ta."

Cho dù có hung hăng hay đô con đến đâu, người bình thường ở thành phố này mỗi lần nhìn thấy cảnh sát ở đồn 10050805 cũng có một loại sợ hãi mơ hồ, lâu dần sợ thành thói quen.

Cảnh sát đồn 10050805 có ba nhân vật lợi hại vài đáng sợ nhất, vượt qua cả ranh giới của vũ trụ.

Một, đội trưởng Trần Vũ.

Hai, đội phó Hứa Hàn.

Ba, chó săn nhỏ của Trần Vũ - Trình Lâm.

Đáng sợ như vậy là bởi lẽ cái đồn này, hình phạt dành cho những tên phạm tội từ lớn đến bé đều cực kì biến thái.

Về phần biến thái như thế nào ấy hả? Cứ thử phạm tội đi rồi biết!

Đa số những tên phạm tội sau khi được thả ra ngoài đều học được cách quay đầu là bờ, hành hiệp trượng nghĩa, tốt đến mức gia đình và bà con cô bác hàng xóm phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Vì sao lại tốt như vậy à?

Là vì chẳng có một ai muốn chui đầu vào cái đồn ma quỷ đó bất kì một lần nào nữa...

Cho nên, bốn người trung niên vội vàng né chàng thanh niên trẻ một khoảng cách một mét, nghiêm túc đứng thẳng lưng.

Trên mặt thanh niên trẻ vẫn mang biểu cảm hờ hững, không màng thế sự, thậm chí còn thản nhiên sửa sang cúc áo sơ mi rồi tiện thể vuốt lại vạt áo cho chỉn chu.

Gương mặt thanh niên trẻ có khá nhiều vết thương.

Một vết xước trên trán, một vết rách ngay khoé miệng và hai vết bầm trên má.

Tất cả các vết thương đều đang rươm rướm máu, quần áo lấm lem dơ bẩn, so với bốn người trung niên quần áo lành lặn kia thì quả thật trông như thằng ăn xin, thảm không thể tả.

Trần Vũ nhìn mà lòng càng bực bội hơn, đến cả giọng nói cũng mang theo vài phần cáu gắt: "Đứng ngẩn người làm cái gì, đi theo tôi ngay!"

4. Lần đầu tới đồn cảnh sát 10050805 trong lời đồn, tâm trạng của bốn người đàn ông trung niên như rớt xuống đáy vực sâu thẳm ngàn trượng.

Trần Vũ liếc mắt nhìn thanh niên trẻ một cái rồi nói với người ta: "Anh qua bên kia ngồi tạm thời đi, đợi tôi thẩm vấn bốn người bọn họ xong rồi sẽ đến lượt anh."

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía góc phòng có mấy cái ghế ở đằng kia.

Thanh niên trẻ gật đầu, không mở miệng nói nửa lời.

Nếu không nghe được câu nói quả quyết ban nãy của người này, Trần Vũ còn tưởng người ta bị câm.

5. Trần Vũ bắt đầu công việc thẩm vấn bốn người trung niên ngồi ở phía đối diện trước bàn làm việc, lạnh lùng hỏi từng người người một: "Anh tên gì? Nghề nghiệp hiện tại? Nhà ở đâu?"

Ghi chép lại đầy đủ thông tin mà bọn họ vừa trả lời, Trần Vũ ngả người tựa lên lưng ghế, ngón giữa và ngón trỏ tay phải kẹp một cây bút, rảnh rỗi xoay vòng vòng.

"Nguyên nhân ẩu đả là gì?"

Ánh mắt sắc như dao của Trần Vũ khiến cho bốn người cảm thấy như bị vạch trái tim ra cho người người soi mói, áp lực đến không thở nổi đành phải dời tầm mắt xuống mặt bàn.

"Thù vặt cá nhân thôi ạ."

Trần Vũ không chớp mắt, chậm rãi lên tiếng: "Tôi hỏi nguyên nhân cơ mà."

"..."

Tên đô con nói: "Hắn ta giết anh trai tôi."

6. Sau khi thẩm vấn xong, Trần Vũ gọi Trình Lâm xuống lầu.

"A Lâm, cậu đưa bốn người này vào phòng bên trong cải tạo lại đi."

Trình Lâm không hỏi xem là bọn họ phạm tội gì, gật đầu rồi nói: "Chọn biện pháp nào trong 101 biện pháp cải tạo vậy anh?"

"Giam chung một chỗ, cho nghe nhạc thiền hai tiếng đồng hồ đi, chừng nào khóc thì thả ra, chưa khóc thì nghe đến khi nào khóc được thì thôi." Trần Vũ hờ hững nói.

Bốn người trung niên: "..."

Trình Lâm: "Tuân lệnh đại ca."

Không để ý đến ánh mắt chống cự yếu ớt của bốn người trung niên, Trình Lâm mỉm cười rồi chìa tay ra làm động tác "mời" bọn họ tiến về phía thiên đường bên trong căn phòng đó.

Trước khi cửa phòng đóng lại, Trần Vũ mở miệng nói thêm: "Cho bọn họ viết bản kiểm điểm, mỗi người 5000 chữ, viết cho thật nắn nót vào."

"..."

7. Giải tán những người kia xong, bấy giờ Trần Vũ mới gọi thanh niên trẻ kia vào.

Đợi thanh niên trẻ ngồi xuống ghế, hắn mới có cơ hội quan sát anh một cách kĩ càng.

Từ đầu buổi thẩm vấn đến giờ, anh chỉ ngồi một chỗ, không nhìn đông ngó tây, vô cùng nghe lời.

Hơn nữa, nếu như trên mặt không có vết thương thì gương mặt này hẳn là sáng sủa và đẹp trai lắm đây.

Trần Vũ ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hỏi: "Anh tên gì?"

Thanh niên trẻ trả lời: "Cố Nguỵ."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi chín."

Trần Vũ lỡ miệng bật thốt: "Hai mươi chín?!"

"Có vấn đề gì không, cảnh sát Trần?" Cố Nguỵ ngước mắt nhìn.

Trần Vũ khẽ ho khan, bỏ qua vấn đề tuổi tác, hỏi tiếp: "Nghề nghiệp hiện tại là gì?"

Cố Nguỵ nói: "Bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện Trung ương Thành phố S."

Cố Nguỵ, bác sĩ khoa ngoại.

Hình như cái tên này Trần Vũ đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi, đây chắc hẳn là một vị bác sĩ nổi tiếng trong thành phố.

Trần Vũ ghi chép vài chỗ rồi nói: "Bốn người kia và anh có rắc rối gì?"

Cố Nguỵ rũ mi, "Bọn họ nghĩ rằng tôi giết chết anh trai của Chu Cẩn."

Trần Vũ chỉ vừa mới nghe được câu trả lời từ một phía, cho nên chưa thể chắc chắn được điều gì, vả lại chuyện liên quan đến sự sống và cái chết này vẫn nên điều tra rõ ràng từ vị bác sĩ trẻ này.

"Vậy Cố Nguỵ, anh hãy kể tất cả sự việc cho tôi nghe đi, tôi muốn phải thật tường tận và rõ ràng."

Cố Nguỵ gật đầu, tường thuật lại câu chuyện một cách bình thản.

8. Hôm qua là một ngày chật vật đối với Cố Nguỵ.

Biên giới thiếu bác sĩ, cùng với bị tội phạm tập kích đột ngột nên đã điều động khá nhiều bác sĩ đến cứu chữa.

Hơn nữa, hôm qua rơi ngay vào ngày nghỉ lễ, các hoạt động vui chơi, uống rượu bia, ẩu đả trong quán bar diễn ra nhiều hơn thường ngày dẫn đến việc gia tăng tai nạn.

Cố Nguỵ là phó khoa, rất nhiều việc tấp nập dồn đến tay anh.

Ca này vừa phẫu thuật suốt ba tiếng đồng hồ, cơm trưa nuốt vội vài miếng, chưa kịp nghỉ ngơi đầy đủ thì đã có ca khác, thế là lại phải đeo bao tay, cầm dụng cụ mổ rồi tiếp xúc với máu thịt một lần nữa.

Với hoàn cảnh như vậy, chắc chắn sẽ có vài ca cấp cứu không kịp.

Anh trai của Chu Cẩn là một trong số đó.

Trong ba năm công tác, không phải là Cố Nguỵ chưa từng rơi vào hoàn cảnh này bao giờ, tuy không nhiều nhưng cũng đủ sức để khiến anh cảm thấy mệt mỏi và chật vật.

Cố Nguỵ nhớ lúc đó Chu Cẩn vẫn còn là một con người hiền lành lễ độ, nhưng ngay sau khi anh mở miệng thông báo ca phẫu thuật đã thất bại, mọi sự hiền lành ấy đã biến mất chẳng còn tăm hơi.

Đôi con ngươi của hắn ta cũng đỏ ngầu như hôm nay, tóm chặt lấy cổ áo anh rồi gầm lên như một con thú dữ: "Mày nói cái gì?! Lặp lại lần nữa cho tao nghe xem?! Không phải mày là bác sĩ giỏi nhất cái bệnh viện này hả thằng khốn?! Rõ ràng anh tao vẫn còn cứu được! Cứu được!!!"

Các y tá và bảo vệ vội vàng tách hai người ra.

Cố Nguỵ nhìn cả người Chu Cẩn bị hai bảo vệ của bệnh viện kìm chặt bằng ánh mắt nặng nề.

Trong một giây phút nào đó, sống mũi anh đột nhiên cay cay, nói với giọng khàn khàn: "Bệnh nhân không được cấp cứu kịp thời, thành thật xin lỗi."

Chu Cẩn vùng vằng, mắng chửi thêm vài câu thô tục, sau đó bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Qua ngày hôm sau, Cố Nguỵ đang chuẩn bị về nhà thì bỗng dưng bị người ta đe doạ rồi kéo vào hẻm vắng.

Chính là hiện trường vụ ẩu đả vừa nãy.

9. Cố Nguỵ đan hai tay đang đặt trên bàn lại với nhau, lãnh đạm nói: "Nếu cảnh sát Trần không tin lời tôi thì có thể đến bệnh viện để điều tra, một vài đồng nghiệp của tôi và y tá đã chứng kiến mọi chuyện."

Trần Vũ nghe xong, im lặng chốc lát.

Một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: "Tại sao ban nãy không đánh trả để tự vệ, lỡ như nguy hiểm đến tính mạng thì sao?"

"Cho dù có thì cũng không có tác dụng."

Cố Nguỵ bình thản nói tiếp: "Bọn họ vừa mới trải qua việc mất người thân, tâm trạng kích động nên không kìm chế được cảm xúc, tôi không muốn đánh trả. Trên người bọn họ cũng không có dao hay bất kì vật nhọn gì, họ không muốn giết tôi."

Trần Vũ đang muốn hỏi là tại sao anh biết bọn họ không có dao, thế nhưng lại nghĩ ngay đến việc người đàn ông hai mươi chín tuổi này là một bác sĩ.

Phần lớn những người làm trong ngành nghề này rất kĩ tính, lại có đôi mắt quan sát cực kì tinh tế, cho nên hắn nghĩ Cố Nguỵ cũng không phải là ngoại lệ.

Trần Vũ nói: "Được rồi, tôi muốn xin địa chỉ nhà của anh. Tôi đã cử người đến bệnh viện anh để lấy lời khai của một vài nhân chứng, nếu có việc sẽ liên hệ trực tiếp với anh. Bây giờ thì anh có thể về rồi."

Cố Nguỵ gật đầu, thế nhưng vẫn chưa đứng dậy ngay, "Vậy cảnh sát Trần à, tôi có cần viết bản kiểm điểm luôn không?"

Trần Vũ ngạc nhiên nói: "Anh nghe được cuộc thẩm vấn vừa nãy sao?"

Cố Nguỵ không phủ nhận: "Từ bé tai tôi đã thính hơn người bình thường một chút."

Trần Vũ à một tiếng.

Nhìn đôi mắt trong veo mang theo sự cố chấp của Cố Nguỵ, Trần Vũ mơ hồ có cảm giác người này đang vô cùng mong đợi việc viết kiểm điểm.

Hắn hỏi ngược lại: "Anh thật sự muốn viết à?"

Cố Nguỵ trả lời: "Ừm, tôi cũng là một trong những người gây mất trật tự dân phố mà."

Mí mắt Trần Vũ giật giật.

Người này bị gì vậy?

Tính khoe chữ hay sao?

10. Cố Nguỵ nhìn cặp giấy đôi trắng tinh và cây bút bi ở trước mặt mình vài giây rồi đột nhiên hỏi Trần Vũ: "Cảnh sát Trần, đồn của các anh có chỗ rửa mặt không?"

Trần Vũ nói có, sau đó dẫn Cố Nguỵ đến nơi.

Hắn đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay lại nhìn từng động tác dưới vòi nước của Cố Nguỵ.

Cố Nguỵ cực kì ưa sạch sẽ, rửa đi rửa lại thật nhiều lần, đến từng kẽ móng tay ngắn cũng không tha.

Trần Vũ hoài nghi không biết bác sĩ Cố có bị mắc chứng ám ảnh tâm lí cưỡng chế hay không.

Rửa tay xong là đến rửa mặt.

Nhìn gương mặt của mình trong gương sáng sủa hơn một chút, Cố Nguỵ quay sang hỏi Trần Vũ: "Đồn của các anh có khăn lau mặt mới không?"

Lông mi cùng với tóc mái của Cố Nguỵ vẫn còn ẩm ướt một chút nước đọng lại, trông anh có vẻ mềm mại hơn ban nãy rất nhiều.

Trần Vũ ngắm anh vài giây rồi thật sự đi lấy khăn, còn tiện tay mang theo thuốc khử trùng và băng cá nhân đến.

Đưa khăn mặt của mình cho Cố Nguỵ, hắn nói: "Khăn này tôi vừa mới mua hôm qua, giặt sạch sẽ lắm."

"Còn mấy thứ này nữa", Trần Vũ đưa tới trước mặt anh, "Anh tự sơ cứu một chút đi, kẻo nhiễm trùng."

11. Trần Vũ chăm chú nhìn Cố Nguỵ chuẩn bị hạ bút xuống giấy.

Con chữ đầu tiên vừa mới được tạo ra bằng bàn tay thon gọn, khớp xương mảnh khảnh của Cố Nguỵ, Trần Vũ suýt chút nữa đã bật thốt ra khỏi miệng: "Xấu kinh người."

Cố Nguỵ cảm giác được Trần Vũ đang nhìn mình, anh cũng không ngẩng đầu lên, vừa tiếp tục viết vừa nói: "Cảnh sát Trần đang nhìn tôi sao?"

Trần Vũ biết nhìn chằm chằm người khác như vậy là không hay, chưa kịp mở miệng biện hộ gì thì lại nghe Cố Nguỵ nói: "Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi bị thương  không đẹp đâu, anh nên nhìn chữ tôi, chữ tôi đẹp hơn."

Trần Vũ sặc nước miếng, lựa lời thích hợp để nói: "Không không, anh đẹp hơn."

Cố Nguỵ: "Vậy à? Cảm ơn anh đã khen, mặt tôi lúc không bị thương còn đẹp hơn thế này mười lần."

Ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Chữ tôi cũng đẹp như vậy."

Trần Vũ: "..."

12. Viết xong một dòng tựa đề "Bản kiểm điểm" bằng chữ in hoa rồng múa phượng bay, Cố Nguỵ ngẩng đầu hỏi Trần Vũ: "Cảnh sát Trần, tôi phải viết bao nhiêu chữ vậy?"

Trần Vũ đang tập trung nhìn bác sĩ nhà người ta, bỗng dưng bị hỏi thì giật mình, động tĩnh lớn tới mức đánh rơi tệp hồ sơ xuống đất.

Hắn khom người nhặt đồ vật bị rơi rồi đặt về vị trí cũ, sau đó trả lời: "500 chữ."

Trần Vũ nói xong, thấy đôi mắt trong veo của bác sĩ Cố vẫn đang thẳng thừng nhìn mình, trong lòng bỗng ngứa ngáy như bị mèo cào, ho khan rồi nói: "Vậy... 250 chữ thôi cũng được."

Đôi mắt của Cố Nguỵ mở lớn hơn một chút nữa, chợt nói: "Sao ít quá vậy?"

Cảnh sát Trần: "..."

Sau khi tiễn bác sĩ Cố rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Vũ quay vào trong.

Tầm mắt hướng đến tờ bản kiểm điểm với nét chữ xấu đến ma chê quỷ ói trên bàn làm việc của mình, đuôi mắt và khoé miệng Trần Vũ khẽ cong cong, cầm lấy nó rồi bước lên lầu.

Mở tủ, bỏ tờ giấy vào, rồi lấy chìa khoá khoá lại cẩn thận.

Danh bạ điện thoại Trần Vũ có lưu lại số điện thoại của Cố Nguỵ, hắn nghĩ ngợi vài giây rồi sửa tên "Bác sĩ Cố" thành "Cố Ngốc Ngếch".

Làm xong mọi việc, hắn thả người nằm xuống giường, bắt đầu say giấc nồng.

14. Bốn tiếng đồng hồ sau, Trần Vũ tỉnh dậy.

Vừa huýt sáo vừa bước xuống lầu.

Không nằm ngoài dự đoán của Trần Vũ, bốn người kia vẫn chưa được thả.

Trình Lâm mở cửa bước ra ngoài, quan sát vẻ mặt của người đang ngồi làm việc một lát rồi nói: "Tâm trạng đại ca hình như rất tốt."

"Đúng vậy", Trần Vũ nở nụ cười nhàn nhạt: "Gặp được một tên ngốc khá thú vị."

Trình Lâm mạnh dạn hỏi: "Bác sĩ Cố kia ạ?"

"Ừm. Bốn người kia khóc được chưa? Viết bản kiểm điểm tới đâu rồi?"

"Khóc rồi nhưng không viết nổi 5000 chữ."

Trần Vũ gật đầu, nói: "Vậy kêu bọn họ viết thêm 250 chữ nữa đi."

Trình Lâm: "..."

15. Sáu giờ tối, bốn người kia cuối cùng cũng hoàn thành xong bản kiểm điểm 5250 chữ, tốn tới gần mười cặp giấy.

Người nào người nấy cả người phờ phạc hốc hác, mơ mơ màng màng bắt tay với Trần Vũ.

Trần Vũ tận tình đưa bọn họ ra tới tận cửa, mỉm cười rồi nói: "Tốt lắm, hi vọng từ nay về sau các anh sẽ trở thành những công dân tốt của tổ quốc chúng ta, ngày ngày phấn đấu tiến lên phía trước, yêu thiên nhiên yêu đồng bào."

Bốn người hoảng sợ, rối rít gật đầu như gà mổ thóc.

Trước khi để người đi, Trần Vũ khẽ vỗ vai Chu Cẩn vài cái rồi nghiêm túc nói: "Cuộc đời này dài lắm, phải học cách từ từ chấp nhận sự thật, đừng bao giờ lấy người khác làm tấm bia để trút giận và cũng đừng bao giờ đẩy hết lỗi lầm cho người khác, mỗi người đều có sự bất đắc dĩ của riêng mình."

_____________________

Có nhiều thứ nằm ngoài tầm hiểu biết và chuyên môn của tôi, nếu có sai sót thì hi vọng mọi người nhẹ nhàng bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top