Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#19 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở lại Bắc Kinh, cả hai quay về với công việc bận rộn. Mỗi ngày đi làm rồi về nhà cùng nhau ăn tối, hôm nào rảnh rỗi thì cùng nhau xem phim. Ngày nghỉ thì cùng nhau đi thăm thú đây đó làm vài việc khác người.

Chẳng hạn như trong cái thời tiết nắng nóng 40 độ, trước mặt hai người là một nồi lẩu Tứ Xuyên chính gốc đang bốc khói nghi ngút.

Cho dù trong nhà hàng có điều hoà cũng không ngăn được mồ hôi của Tiêu Chiến nối nhau chảy xuống, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh tay cầm đũa, tay cầm khăn giấy lau mồ hôi cho anh, không nhịn được mở miệng: "Anh xem, nóng như vậy mà vẫn muốn đi ăn lẩu."

Tiêu Chiến gắp một đũa rau mùi nhúng vào nồi lẩu đang sôi ùng ục, sau đó để vào chén của Vương Nhất Bác, ngang ngược đáp: "Vậy em chiều theo anh làm gì?"

Vương Nhất Bác không cãi được, lặng lẽ gắp rau mùi chấm vào chén dầu mè rồi cho vào miệng.

"Em có muốn đi Pháp với anh không?" Tiêu Chiến vừa ăn vừa bâng quơ hỏi.

"Muốn chứ, đợi đến tháng sau khi dự án hợp tác của SUN với AU ở khu B hoàn thành, sắp xếp thời gian một chút mình cùng nhau đi thăm ông nội."

"Được" Tiêu Chiến cười tươi đáp một tiếng. Ông nội về Pháp cũng hơi lâu rồi, anh cũng có chút nhớ ông, còn nhớ cả dì Hồng nữa.

Cả hai ăn uống xong trời cũng đã ngả về chiều, vừa xong vẫn còn nắng bỏng da vậy mà lúc này trời lại âm u như muốn mưa. Tiêu Chiến không muốn đi đâu tiếp, anh muốn về nhà xem phim.

Sau khi tắm xong, bên ngoài mưa đã bắt đầu lất phất rồi đến nặng hạt. Tiêu Chiến ngồi trước ti vi chọn phim, Vương Nhất Bác thì vào bếp sắp xếp đồ mới mua từ siêu thị cất vào tủ lạnh.

Tiêu Chiến ngồi ở sô pha, hướng vào nhà bếp nói to: "Anh muốn uống bia."

Lúc Vương Nhất Bác đi ra, tay cầm theo túi khô ăn liền chẳng biết là gà hay bò gì đó lúc đi siêu thị anh đã tiện tay lấy, với vài lon bia lạnh. Tiêu Chiến bên này cũng đã chọn được phim để xem.

"Lâu rồi không có uống say, hôm nay không say không đi ngủ." Tiêu Chiến khui lon bia đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác hào hứng nói.

Vương Nhất Bác nhận lấy lon bia, sau đó anh lại khui cho mình một lon, rất tự nhiên cụng vào lon của cậu một cái.

"Tửu lượng của anh cao như vậy, cần phải uống bao nhiêu mới có thể đi ngủ chứ? Hơn nữa, uống bia lạnh lúc này rất không tốt cho sức khoẻ."

Tiêu Chiến không để ý đến cậu, anh biết cậu lo lắng sẽ nói mấy câu đại loại như cái này không tốt, cái kia có hại, cái đó không nên, nhưng lúc nào cũng sẽ hành động ngược lại chiều theo ý anh, sau đó sẽ bị anh lôi kéo rồi cùng nhau làm bậy. Tiêu Chiến hưởng thụ tựa đầu lên vai người yêu xem phim. Phim anh chọn, nội dung lấy bối cảnh cũ khi mà tình yêu đồng giới vẫn chưa được chấp thuận, nam chính một người tên là Tiểu Thất, một người tên là Nam Yến, thời trẻ hai người yêu nhau, Nam Yến không chịu nổi chỉ trích của người đời nên từ bỏ Tiểu Thất sau đó lấy vợ sống cuộc sống riêng của chính mình

Hai người tập trung xem phim, phải thật lâu Vương Nhất Bác mới lên tiếng trước phá vỡ sự yên lặng: "Anh nói xem Nam Yến có thật sự yêu Tiểu Thất không?"

"Em không nhìn ra sao? Đương nhiên là có yêu." Tiêu Chiến không nhìn cậu, anh vẫn chú ý diễn biến của bộ phim.

"Yêu như thế nào?" Vương Nhất Bác lại cúi mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của người đang tựa ở vai mình.

"Là muốn cậu ấy có một cuộc sống bình thường, cũng muốn bản thân có một cuộc sống bình thường. Cuộc sống mà mỗi người nên phải như thế, ít nhất là tại thời điểm đó."

"Cậu ấy sẽ có cuộc sống bình thường sao? Anh cũng sẽ có cuộc sống bình thường sao?"

"Sẽ, chỉ cần em không để lỡ mất chân trời của mình, chỉ cần em luôn rạng rỡ như đoá hướng dương buổi sớm, đối với anh đó là cuộc sống bình thường."

Tiêu Chiến từng bước bị Vương Nhất Bác dẫn dắt vào câu chuyện của chính mình mà không hay biết, anh có hơi say rồi, một tay ôm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác, một tay vẫn cầm lon bia đưa lên miệng.

"Có bạn gái, sau đó kết hôn, sống một cuộc sống được cho là bình thường của bản thân, anh vẫn sẽ có cuộc sống bình thường sao?"

Tiêu Chiến vứt vỏ lon bia xuống góc bàn, vỏ lon rơi xuống chạm vào đống vỏ rỗng bên dưới kêu lên mấy tiếng, anh chẳng buồn để ý, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, sau đó khẽ rướn người qua hôn lên khoé môi cậu, mơ hồ nói: "Sẽ không, vì anh thấy rất đau lòng, cũng rất khó chịu, anh hiện tại đều đã hiểu thấu rồi, anh vốn không thể nào sống bình thường được."

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định hỏi điều mà mình luôn thắc mắc: "Vậy tại sao ban đầu anh lại muốn đi Pháp?" Cậu cũng không hy vọng anh sẽ cho cậu một câu trả lời như mong muốn, chỉ là cậu muốn hiểu rõ hơn nỗi lòng của Tiêu Chiến. Cậu biết nếu mình không hỏi, Tiêu Chiến cả đời này nhất định cũng sẽ không tự mình nói với cậu.

Hai người họ rất giống nhau ở chỗ, có những chuyện nếu không hỏi, thì cả đời này cũng sẽ không nói cho đối phương.

Ánh mắt Tiêu Chiến vô cùng bối rối, dù men say đã làm cho nó vơi bớt đi ít nhiều. Anh không đáp lời cậu, mà hỏi ngược lại: "Vì sao em lại tha thứ cho anh?"

Với tính cách của em, vì sao lại dễ dàng tha thứ cho anh, trong khi anh hại em đau lòng nhiều đến thế?

Một người nói đi là đi, nói về là về liệu có mấy ai chịu chấp nhận, có mấy ai sẵn sàng đem tình cảm của bản thân đặt cược lên một người không nhìn thấy tương lai?

Vương Nhất Bác nâng bàn tay đang ôm vai anh chuyển đến sườn mặt rồi đến bên tai kéo anh đến gần hơn với mình, khẽ nói: "Vì em không biết anh rời đi là vì lí do gì, chúng ta không phải đang rất tốt sao, không có cãi nhau, không có người thứ ba, đột nhiên anh biến đi đâu mất, còn nói muốn chấm dứt, em thật sự không hiểu mình đã làm cái gì sai."

Vương Nhất Bác yêu anh, sẽ hạ mình níu kéo, nhưng một khi để cậu tự tay chấm dứt, thì đến lúc đó sẽ thật sự hiểu được cái gọi là tuyệt tình.

Tiêu Chiến nói muốn chấm dứt, nhưng anh lại không đủ tuyệt tình.

Nếu như Tiêu Chiến thật sự muốn sống một cuộc sống bình thường như anh nói, vâng lời ba mẹ, tìm bạn gái môn đăng hộ đối, kết hôn, sinh con, tiếp quản sự nghiệp gia đình, sống cuộc sống "bình thường" mà ai cũng đều mơ ước, có vợ hiền con ngoan, gia đình sung túc. Và điều quan trọng nhất là triệt để quên đi đoạn tình cảm "khác thường" này. Có lẽ bọn họ đã có một kết cục khác, trở thành những con người khác, đặc biệt ở trong mắt mọi người họ có một cuộc sống bình thường mà ai cũng ngưỡng mộ, nhưng trong chính cuộc sống mà họ trải qua từng ngày lại ít ai biết được đó mới thật sự khác thường.

Rõ ràng là một kết cục chẳng ai muốn.

"Em không sai Vương Nhất Bác, mọi vấn đề đều ở chỗ anh cả."

Cổ của Vương Nhất Bác nhất thời bị tóc của Tiêu Chiến cọ đến phát ngứa, nhưng cậu vẫn ngồi im không động đậy, lại lo tư thế ngồi không thoải mái Tiêu Chiến sẽ bị mỏi, thế nên mới cử động điều chỉnh lại một chút.

Tiêu Chiến đột nhiên có phản ứng hơi lớn, tay cũng ôm chặt hơn vừa rồi, lí nhí nói: "Em đừng có đẩy anh ra, anh thật sự chỉ không muốn thấy em vì anh mà phải hủy cả tương lai, anh không muốn chút nào hết."

Vương Nhất Bác ít nhiều cũng có uống, không tính là say nhưng không phải tỉnh hẳn, mơ mơ hồ hồ nghe Tiêu Chiến nói cũng không hiểu anh nói cái gì, cậu định kéo anh ra để anh nhìn mình nói cho rõ ràng: "Anh đang nói gì vậy?"

Tiêu Chiến lại bị động tác đẩy ra làm cho ngây ngẩn, cả người đều vội muốn chết, liều mạng mà ôm chặt lấy Vương Nhất Bác không buông, đầu lắc tới lắc lui: "Ai mà biết được chứ, em ban đầu nói hoàn cảnh gia đình khó khăn lắm còn gì. Lúc sắp đi Pháp anh đã náo lên một trận, sau đó ba anh chẳng biết từ đâu vứt cho anh tập tài liệu về một cái công ty vừa thành lập không lâu, nhưng lại đang phát triển rất khả quan, nói không chừng vài năm nữa còn có thể nằm trong Top 10 toàn quốc cơ đấy, cái công ty ấy tên là W- 85, em đừng có nói với anh ngay cả đứa con của em mà em cũng không biết. Ba anh nói nếu như anh không nghe theo sắp xếp của ông ấy, một cuộc gọi của ông ấy cũng đủ để đánh sập hết công sức của em, ba anh nói được nhất định sẽ làm được. Anh không muốn chúng ta cả đời đều phải trốn chạy không đáng, cũng không muốn chỉ vì yêu anh mà tương lai của em đều bị hủy hết, anh không còn cách nào khác tốt hơn. Ai biết em che giấu kĩ như vậy, nhìn em có giống cậu ấm của tập đoàn quốc tế rất gì và này nọ đâu chứ."

Vương Nhất Bác tựa cằm lên đỉnh đầu Tiêu Chiến cọ cọ, tim đều bị anh làm mềm nhũn cả rồi, cậu cười khẽ, giọng nói nghe ra đều là cưng chiều: "Thỏ thỏ nhà chúng ta ngốc quá đi. Em không có ý muốn giấu anh, chỉ là còn chưa kịp nói cho anh biết thì anh đã đi mất rồi."

Tiêu Chiến nghe thấy cũng không phản bác, yên ổn dựa vào ngực cậu nói: "Anh chắc đã tu ba kiếp mới có thể gặp được em."

Vương Nhất Bác hôn lên tóc anh đáp: "Làm gì có, anh kiếp nào mà chẳng bận yêu em, lấy thời gian đâu mà tu hành chứ."

Bộ phim chẳng biết đã hết từ lúc nào, nhân vật chính ở những năm tháng thanh xuân đã vì rào cản thế tục mà bỏ lỡ nhau, lúc họ gặp lại nhau đã là ba mươi năm sau ở một đất nước hợp pháp hoá kết hôn đồng giới, không gì có thể ngăn bọn họ cùng nhau bước tiếp quãng đời còn lại. Một kết thúc để lại nhiều tiếc nuối nhưng có lẽ như thế đã trọn vẹn, ít nhất là với họ.

Men say đã đạt đến một mức độ nhất định, Tiêu Chiến không phải say đến không nhớ được gì, tay chân bám dính lên người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến vào phòng ngủ rồi cởi đồ anh ra giúp anh lau người, xong xuôi lại giúp anh đắp kín chăn, sau đó thì đi ra phòng khách loay hoay dọn dẹp hết đống vỏ lon bỏ vào túi ni lông để một góc.

Cuối cùng mới đi tắm rồi bò lên giường vén chăn chui vào trong ngực Tiêu Chiến hôn lấy hôn để một lúc mới yên ổn đi vào giấc ngủ.

Buổi sớm lúc Tiêu Chiến thức dậy, đầu óc có chút đông cứng, định thần một lúc mới phát hiện cái đầu bù xù của Vương Nhất Bác vùi trong ngực mình, anh đưa tay xoa nhẹ, cảm giác mát lạnh mềm mại, chân thực tiếp xúc với da thịt nói cho anh biết đây không phải là một giấc mơ.

Lúc Tiêu Chiến đang ngẩn người, Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích có dấu hiệu tỉnh giấc. Cậu ngước mặt lên nheo mắt nhìn anh cười nói chào buổi sáng, Tiêu Chiến cũng đáp lại cậu một câu chào buổi sáng.

Nói rồi lại tiếp tục vùi đầu vào ngực anh: "Em báo với thư ký anh nghỉ buổi sáng rồi, ngủ thêm chút đi."

"Aaa đừng cắn, em mau nhả ra, em là cún sao? Em như vậy bảo anh làm sao ngủ tiếp được hả?"

Vương Nhất Bác buông tha cho bông hoa nhỏ trước ngực, trở mình đè lên người Tiêu Chiến cười trông vô cùng thiếu đánh.

Tiêu Chiến hét lên đẩy khuôn mặt đang sấn tới định hôn mình: "Em mới sáng ra đã phát dục cái gì chứ?"

Vương Nhất Bác kéo tay anh ra đè ở bên cạnh, hôn vào môi anh nói: "Vậy xin hỏi Tiêu tổng, người không mặc quần áo nằm trên giường của tôi là có ý gì?"

"Em đúng là không biết xấu hổ." Nói rồi Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác kéo cậu lại hôn.

Dứt ra khỏi nụ hôn, Tiêu Chiến lấy đầu gối cọ vào chỗ phồng to của người nào đó, cười cười nhìn cậu: "Thế này rồi Vương tổng có muốn cùng tôi vận động buổi sáng chút không?"

Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa đầu anh nhẹ giọng: "Có đau đầu không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, hai chân câu lấy eo cậu, đáp: "Lúc nãy có đau một chút, nhưng giờ thì hết rồi, hôn em xong liền hết."

"Thật biết cách dụ dỗ, vậy theo ý Tiêu tổng vậy."

Vương Nhất Bác hôn anh, hôn thật lâu, thật sâu. Mỗi nơi trên mặt đều để lại nụ hôn, mỗi lần hôn đều dừng lại lâu một chút. Cậu muốn cho Tiêu Chiến cảm nhận được tất cả yêu thương cùng sự tôn trọng của mình dành cho anh. Muốn anh cả đời đều phải yêu cậu, không quên được cậu, vĩnh viễn không một ai có thể thay thế vị trí của cậu trong tim anh.

Vương Nhất Bác tăng nhanh nhịp độ ra vào bên dưới, Tiêu Chiến ôm cổ cậu cùng cậu phối hợp.

"Tối qua anh say có nói gì không hay không?" Tiêu Chiến ở bên tai Vương Nhất Bác thều thào hỏi.

"Không có, anh chỉ luôn nói anh yêu em."

"Thật không?"

"Đương nhiên thật, nhưng mà sau này khi không có em bên cạnh không được phép uống say, say rồi thỏ nhà em sẽ bị người ta lừa đi mất thôi."

Tiêu Chiến cười lên thành tiếng nói: "A, thật không may anh chỉ bị con heo nhà em lừa được thôi, anh là ai chứ? Đâu có dễ bị lừa như vậy."

Vương Nhất Bác hôn lên vai anh nhỏ giọng: "Biết rồi, biết rồi."

"Shhhh." Tiêu Chiến đột nhiên rít lên một tiếng.

Vương Nhất Bác biết mình vừa rồi quá mạnh bạo, lập tức lo lắng hỏi: "Làm đau anh sao?"

Tiêu Chiến có chút buồn cười tựa lên vai cậu đáp: "Không, sướng."

Vương Nhất Bác đơ ra một lúc, đánh vào mông anh như quở trách: "Hư thật."

"Cũng chỉ hư với em."

Đột nhiên Vương Nhất Bác gọi anh một tiếng, trông bộ dạng vô cùng nghiêm túc hỏi: "Tiêu Chiến, anh có nguyện ý kết hôn với em không?"

Nếu Vương Nhất Bác trước đây dùng liên hôn để buộc anh phải kết hôn với mình thì giờ đây cậu chỉ đơn giản dùng sự chân thành của mình mà hỏi ý Tiêu Chiến, hỏi anh có nguyện ý hay không.

Tiêu Chiến chẳng biết Vương Nhất Bác lấy đâu ra chiếc nhẫn đưa tới trước mặt anh. Đầu óc anh nhất thời trống rỗng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Bên dưới của hai người vẫn còn chặt chẽ với nhau, Vương Nhất Bác lại trong tình trạng này mà cầu hôn anh, sau này lỡ có người hỏi thì biết trả lời như thế nào đây chứ?

Vương Nhất Bác thấy người trong lòng im lặng nên có chút vội, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Anh có nguyện ý không?"

Tiêu Chiến cố nén lại kích động, anh cười đưa tay ra trước mặt cậu, gật đầu. Vương Nhất Bác đeo chiếc nhẫn vào tay anh, sau đó ôm chặt lấy anh nói: "Anh không nguyện ý cũng chỉ có thể lấy em, anh đã hết cơ hội rồi, lúc đó anh không đi, sau này cũng đừng mong rời khỏi em, em yêu anh."

Tiêu Chiến ở bên vai cậu lặng lẽ rơi nước mắt, anh chẳng biết đã tưởng tượng bao nhiêu lần, mơ thấy bao nhiêu lần, thử hình dung ra bao nhiêu viễn cảnh, nhưng đến lúc được chân chính trải qua anh lại không biết phải phản ứng như thế nào. Bởi vì trong lúc Vương Nhất Bác chân thành nói yêu anh, trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là anh cũng yêu cậu, nơi nào cũng chẳng muốn đi nữa.

Tiêu Chiến hai tay đặt lên vai Vương Nhất Bác, để mũi của hai người kề sát nhau, anh trịnh trọng nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau đến cục dân chính đi."

Vương Nhất Bác tiện thế hôn anh, cười đáp: "Được."

Khoảng cách giữa anh và em là gì? Là ba năm hay nửa vòng trái đất? Là không đủ tin tưởng hay yêu hận bất phân?

Khoảng cách giữa anh và em thật ra rất dễ dàng giải quyết, chỉ cần anh hôn em.

______END______


Lại là một ending dừng ở con số 19, câu chuyện tui viết kết thúc nhưng bọn họ vẫn sẽ tiếp tục.

Một câu chuyện nhỏ chỉ với vài chục nghìn chữ mà để mọi người phải đợi thật lâu vì sự trì hoãn của chính mình. Thật sự rất cảm ơn mọi người đã dừng lại, dành thời gian đọc và vote một câu chuyện không có gì nổi bật như thế này. Không sâu sắc, không phức tạp, không phát triển cp phụ, cốt truyện không mới lạ, văn phong không chắc chắn, có lẽ hơi nhàm chán một chút, nhưng tui cũng chỉ hy vọng, sau mỗi câu chuyện mà mình viết, bản thân sẽ dần trở nên tốt hơn.

Lần nữa xin cảm ơn mọi ngườii

Zaijian, _______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top