Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót líu lo, căn nhà này là Tiêu Chiến tự mình chọn lựa, anh thích cảm giác hòa hợp với thiên nhiên nên đã chọn một căn nhà cây xanh, thiết kế trong nhà cũng hoàn toàn tự anh làm, toàn bộ đều dựa theo sở thích của anh.

Tiêu Chiến che mắt mơ mơ màng màng lẩm bẩm:

- Ừm... bảo bảo, sao em lại không đóng cửa sổ...

Tiêu Chiến nhắm mắt lại xoay người muốn tiến vào trong vòng tay của Vương Nhất Bác nhưng lại vồ hụt. Anh mò một lúc cũng chỉ nhận lấy một khoảng không lạnh buốt. Tiêu Chiến khựng lại, anh nghi hoặc mở mắt, chậm rãi ngồi dậy quét mắt nhìn xung quanh:

- Nhất Bảo? Bảo bảo? Lão công?


-  Vương Nhất Bác em không đón con đúng giờ, về nhà còn làm phòng khách như bãi chiến trường, cơm trên bàn cũng không thấy hụt đi tí nào, có phải Tỏa Nhi còn chưa ăn cơm tối đúng không? Anh nói gì rất quá đáng lắm hả? Sao em lại muốn ly hôn? Sao em lại trẻ con thế?

- Đến cả việc tối nay không về cũng là thư ký của anh nói cho em biết, đánh mấy chữ thì phí mất bao nhiêu thời gian của anh? Ngay cả tự mình nói cho em biết anh cũng không thể đúng không?

- Sao lại nói đến chuyện này?

- Tháng này anh về nhà được mấy ngày?

- Chẳng lẽ anh đi ra ngoài chơi à? Em thái độ gì đấy?

- Thái độ gì? Chúng ta thiếu tiền hả? Em không nuôi nổi anh hả?

- Ra là em cảm thấy Omega cần phải ở nhà trông con, không cần có sự nghiệp riêng của mình đúng không?

- Em nói thế bao giờ? Anh không yên tâm để bảo mẫu trông Tỏa Nhi, được, em trông. Anh không thích cuộc sống Omega ngoan ngoãn ở nhà chăm con, cũng được, anh đi làm. Tất cả em đều nghe anh, anh vui là được. Em có thể vì Tỏa Nhi mà bỏ qua công việc em nhất định phải làm. Còn anh thì sao? Bữa tiệc hôm nay quan trọng lắm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một đám tự cho mình là thượng đẳng tụ họp với nhau khoe khoang mình lại mua thêm vài miếng đất, quan trọng lắm hả? Không thể giãn được sao? Không thể đẩy sang hôm khác về cùng em và con sao?

- Được rồi Vương Nhất Bác, anh không muốn cãi nhau với em, anh mệt rồi.

- TIÊU CHIẾN!


Trận cãi vã hôm qua như thác nước ào ào ùa vào trong đầu anh, Tiêu Chiến sững sờ hồi lâu

- Em ấy... thật sự đi rồi?

Anh lập tức xuống giường mở tủ quần áo, nhìn thấy quần áo vẫn còn chất đầy tủ Tiêu Chiến liền thở phào, quần áo vẫn còn, vali cũng không bớt đi cái nào. Chắc Vương Nhất Bác chỉ đi làm hoặc đưa Tỏa Nhi đến trường thôi. Anh cứ như vậy mà tự an ủi bản thân, dù sao Vương Nhất Bác yêu anh nhiều đến thế, không thể nói đi là đi được.

Thật ra lúc trước bọn họ cũng đã xảy ra cãi vã, chỉ có điều là Vương Nhất Bác không nỡ. Mỗi lần cãi nhau thì mấy tiếng sau cậu lại nghĩ mọi cách làm lành với Tiêu Chiến. Nghĩ như vậy Tiêu Chiến cũng an tâm không ít.

Rửa mặt xong Tiêu Chiến thay quần áo rồi vội vàng đến phòng của Tỏa Nhi. Tỏa Nhi vẫn còn đang ngủ ngon lành, anh cầm lấy một bộ quần áo, nhẹ nhàng lay tỉnh bé:

- Tỏa Nhi, Tỏa Nhi, dậy nào, muộn học rồi con.

- Cha...

Tỏa Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, tóc trên đầu rối xù, tỉnh tỉnh mê mê hỏi:

- Ba ba đâu ạ?

Tiêu Chiến cũng không biết Vương Nhất Bác đi đâu, nhưng lúc này điều quan trọng là gọi Tỏa Nhi rời giường rồi đưa bé đi học. Anh vừa thay quần áo cho Tỏa Nhi vừa nói:

- Hôm nay ba ba con có chút việc, chút nữa cha đưa con đến trường được không nào?

- Cha không bận ạ?

Tiêu Chiến sửng sốt:

- Hôm nay cha nghỉ.

Anh hôn lên gương mặt bụ bẫm của Tỏa Nhi:

- Hôm nay cha ở với Tỏa Nhi nhé?

- Dạ!

Bé vỗ tay:

- Hôm qua ba ba với cha có vui không?

Tiêu Chiến để Tỏa Nhi đứng dậy, giúp bé mặc quần áo, anh hờ hững hỏi:

- Sao hôm qua lại phải vui vẻ?

- Thì hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người mà, ba ba thủ thỉ với con từ lâu lắm rồi, còn đếm ngược từng ngày nữa.

Tỏa Nhi hồn nhiên nói.

Tiêu Chiến ngơ ngẩn, anh nói nhỏ:

- Cha quên rồi...

- Cha ơi?

- Không có gì.

Anh tiếp tục bình tĩnh giúp Tỏa Nhi mặc quần áo, trách không được Vương Nhất Bác lại giận như vậy.

Vương Nhất Bác rất chú trọng ngày kết hôn của hai người, cậu theo đuổi Tiêu Chiến đã nhiều năm, vất vả lắm mới cua được người vào tay, còn lĩnh được cái giấy chứng nhận, đương nhiên là vui sướng cực kỳ. Tiêu Chiến nhớ mang máng ngày đi làm giấy chứng nhận Vương Nhất Bác vẫn luôn vui vẻ quấn quýt lấy anh, tay cầm giấy chứng nhận kết hôn chụp rất nhiều kiểu , sau lại ôm Tiêu Chiến xoay mấy vòng, hô to chúng ta kết hôn rồi!

Khi đó Tiêu Chiến cười bất đắc dĩ:

- Không đến mức đó chứ?

- Sao lại không đến mức? Cùng lão bà kết hôn mà, phải là ngày kỉ niệm cấp cao nhất đấy.

- Vậy em có muốn lấy quyển nhật ký ghi vào không, không thì sau này lại quên mất?

Tiêu Chiến cười cười, giúp Vương Nhất Bác vuốt gọn lại mái tóc lòa xòa.

- Em sẽ nhớ cả đời.

Vương Nhất Bác ôn nhu nói.

Ký ức vui vẻ như một thước phim thoáng hiện trong đầu, từng cảnh hiện lên đẹp như một bức tranh. Tiêu Chiến thở dài, anh ổn định lại cảm xúc dẫn Tỏa Nhi đi rửa mặt, ăn sáng, tự mình đưa Tỏa Nhi đến trường.

Trên đường về Tiêu Chiến còn ghé qua cửa hàng mua lego về dỗ Vương Nhất Bác, cậu rất thích chơi cái này. Tiêu Chiến rất ít khi dỗ cậu, hình như toàn là Vương Nhất Bác dỗ dành anh, mấy lần dỗ ít không thể ít hơn của anh cũng chỉ là thuận tiện làm nũng vài câu là xong.

Anh liên tục gọi cho Vương Nhất Bác nhưng tất cả cuộc gọi đều không có người nhấc máy, cuộc gọi cuối cùng còn bị ngắt luôn. Khi về nhà Tiêu Chiến liền gọi cho mẹ Vương, cũng gọi cho ba mẹ của mình, uyển chuyển hỏi Vương Nhất Bác có phải ở chỗ họ không? Nghe được câu trả lời không ở của họ, Tiêu Chiến lại lướt danh bạ muốn tìm số của bạn Vương Nhất Bác, nhưng trong điện thoại của anh quá nhiều số, anh đã sớm quên số nào là của bạn Vương Nhất Bác rồi.

- Lần này cún con thật sự muốn ly hôn sao?

Tiêu Chiến thì thào, anh cau mày nghĩ xem Vương Nhất Bác có thể đi đến đâu, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được nơi nào. Anh lật lại lịch sử tin nhắn của mình và Vương Nhất Bác, bởi vì Vương Nhất Bác đi đâu cũng đều báo cáo rõ ràng với anh, anh thử xem có thể tìm được manh mối gì không. Tiêu Chiến lướt rất lâu mới phát hiện khung chat toàn là tin nhắn màu trắng, tin nhắn màu xanh rất ít. Vì có chuyện gì Vương Nhất Bác đều nói với Tiêu Chiến, ngay cả việc cái nốt muỗi đốt của con cậu cũng muốn chia sẻ cùng anh, còn gửi cả ảnh nữa, mà mỗi lần Tiêu Chiến chỉ vội vàng liếc mắt một cái, không phải tin quan trọng sẽ không nhắn lại.

Lật lại mới biết trong một ngày Vương Nhất Bác đã nhắn tin cho anh nhiều đến mức nào, gần như mọi việc cậu làm trong ngày đều kể với anh. Tiêu Chiến càng lướt càng thấy lòng mình đau âm ỉ, không lâu sau liền nghe thấy tiếng mở cửa. Tiêu Chiến mừng rỡ ngẩng đầu, quả nhiên thấy Vương Nhất Bác. Cậu còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, mặt có chút đỏ, quầng thâm mắt rất dày, nhìn qua có chút tiều tụy.

Tiêu Chiến lập tức đứng dậy:

- Lão công

Anh tiến lên phía trước:

- Em đi đâu thế? Sao lại...

Anh vừa mới tới gần Vương Nhất Bác đã né ra.

Tiêu Chiến định đưa tay sờ mặt cậu, kiểm tra xem có phải cậu bị sốt không. Thấy động tác tránh né của Vương Nhất Bác cánh tay anh khựng lại giữa chừng. Tiêu Chiến gượng gạo thu tay lại:

- Em... em ổn chứ? Xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên quên ngày kỷ niệm....

Anh nói xong liền muốn tiến lên ôm lấy Vương Nhất Bác, nhưng cậu vẫn né sang một bên:

- Lão công?

- Em vừa uống rượu, chắc là mùi rất nặng, không phải anh không chịu được mùi này à? Hôm qua sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi nên không dọn nhà, bây giờ em dọn dẹp xong sẽ đi.

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói xong liền quay người lên lầu. Tửu lượng của Vương Nhất Bác không tệ, nhưng khi kết hôn với Tiêu Chiến đã không động vào rượu nữa, lúc đi xã giao của chỉ uống chút nước trái cây.

Thấy Vương Nhất Bác lên lầu Tiêu Chiến liền đi theo. Cậu vào phòng lấy vali ra, mở tủ cầm lấy mấy bộ quần áo, lại đến phòng làm việc lấy hết tài liệu của mình. Tiêu Chiến đứng trước bậc cầu thang nhìn Vương Nhất Bác từ phòng ngủ đi đến phòng làm việc, còn kéo vali theo, lúc này anh mới luống cuống.

Tiêu Chiến bước đến phòng làm việc nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác thu dọn tài liệu, biết rằng lần này Vương Nhất Bác thật sự muốn rời đi, trong nháy mắt anh không biết phải làm sao, anh không muốn xuống nước níu kéo cậu, nhưng anh thực sự sợ hãi khi mất đi Vương Nhất Bác.

- Em thật sự muốn đi hả?

Tiêu Chiến vịn khuôn cửa dò hỏi.

Vương Nhất Bác khựng lại, cậu không quay đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình:

- Đơn ly hôn em đã gọi cho luật sư Trương để làm rồi, ngày mai sẽ đưa đến chỗ anh, anh ký cái tên là xong. Nhà, xe đều thuộc về anh, quần áo em sẽ không mang đi, khoảng thời gian anh chưa tìm được Alpha thì cứ dùng tạm quần áo của em, đến lúc anh tìm được người tiếp theo hãy vứt.

Việc ly hôn ở thành phố C này là một chuyện rất đỗi bình thường, Alpha đã chán ngấy Omega thì tùy thời có thể đưa ra đơn ly hôn, ký cái chữ là được. Nhưng vì bảo vệ Omega, tất cả tài sản đều thuộc về Omega.

Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác thật sự quyết tâm muốn ly hôn, anh đứng ở cửa chặn không cho Vương Nhất Bác ra ngoài:

- Chúng ta ly hôn rồi vậy Tỏa Nhi làm sao bây giờ?

- Dù sao cũng là anh vất vả sinh ra, Tỏa Nhi sẽ đưa anh nuôi, nếu anh thật sự bận chân không chạm đất thì em sẽ dẫn con đi.

Vương Nhất Bác duy trì một khoảng cách với Tiêu Chiến, cậu thản nhiên nói.

Tiêu Chiến tuy rằng sốt ruột nhưng bên ngoài vẫn cố gắng tỏ ra rất bình tĩnh:

- Vương Nhất Bác em cho anh lý do, tại sao lại phải ly hôn? Cũng chỉ vì anh quên ngày kỷ niệm sao? Lần sau anh nhất định sẽ nhớ, chỉ vì chuyện này mà ly hôn anh không chấp nhận.

- Lần trước anh cũng nói y hệt như này.

Vương Nhất Bác thở dài nhìn Tiêu Chiến:

- Anh nói sẽ nhớ nhưng hôm nay vẫn quên. Đối với anh công việc rất quan trọng, không cho anh đi làm nghĩa là xem thường Omega.

Tiêu Chiến thở ra một hơi để mình bình tĩnh lại, anh nói:

- Anh... anh hay suy nghĩ vẩn vơ, nhưng... nhưng anh thật sự sẽ sửa, sẽ sửa mà...

- Không cần sửa, anh muốn sống thế nào là quyền của anh. Em đã nói rồi, anh thích làm gì thì cứ làm chỉ cần anh vui là được.

Vương Nhất Bác nói:

- Nhưng em mệt rồi. Cái anh cần là một bảo mẫu, nhưng cái em cần là bầu bạn.

- Lão công, anh...

Tiêu Chiến tiến lên một bước, Vương Nhất Bác liền lùi lại sau một bước.

- Mấy năm nay em thậm chí cảm thấy như em chưa từng kết hôn. Cuộc sống vẫn giống như trước kia, mỗi ngày chờ mong Tiêu học trưởng lúc nào đó sẽ đi ngang qua, em lại có thể vô tình gặp được anh ấy...

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười:

- Em đúng là ngu ngốc.

Tiêu Chiến sững sờ nhìn cậu, khi đến trước mặt Vương Nhất Bác anh mới nhìn thấy mất mát  trong mắt cậu. Sao lại thế? Trước kia khi Vương Nhất Bác nhìn anh, trong mắt cậu tràn đầy ánh sáng cùng yêu thương. Giờ đây Tiêu Chiến mới thật sự biết rằng anh dường như đã làm tổn thương Vương Nhất Bác của anh rồi. Anh rũ mắt, nghiêng người, Vương Nhất Bác liền lướt qua, rời đi.

Cậu không hề quay đầu lại, bình tĩnh đi xuống tầng, mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa, không có một chút lưu luyến. Căn nhà to lớn trở về với yên lặng, phảng phất như ồn ào vừa rồi đều là ảo giác. Một hồi lâu sau Tiêu Chiến mới hoàn hồn:

- Em ấy đi thật rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top