Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây nhân viên  của Tiêu thị ai ai cũng nhận ra sự khác thường của sếp, người tối mắt tối mũi vào công việc bây giờ ngày nào cũng tan làm đúng giờ, còn luôn tan làm với dáng vẻ vội vội vàng vàng, tiệc tùng xã giao đẩy được liền đẩy, dường như thời gian cực kỳ rất cấp bách. Mọi người sôi nổi phỏng đoán có phải Tiêu tổng đang giận dỗi với lão công không? Hôm nay Tỏa Nhi xuất hiện đã chứng thực phán đoán của mọi người.

Hôm nay thứ 6 chỉ đi học buổi sáng nên đến trưa Tiêu Chiến đã đến đón Tỏa Nhi rồi tiện thể dẫn đến công ty. Tỏa Nhi trước giờ chỉ đến công ty của ba ba chứ chưa từng đến công ty cha bao giờ, nay bé ngôi trên tay cha, hai mắt to tròn tràn đầy tò mò nhìn nhân viên xung quanh, trông đáng yêu hết nấc.

Dáng người Tiêu Chiến mảnh khảnh cao gầy, một tay ôm Tỏa Nhi bước vào công ty, khí chất cường đại như đang biểu diễn thời trang. Anh bảo thư ký lấy mấy món đồ chơi cho bé, mình thì ngồi xuống xoa đầu con:

- Tỏa Nhi ở chỗ này ngoan ngoãn chơi một chút nhé? Cha sắp xong việc rồi.

- Vâng~

Tỏa Nhi ngoan ngoãn gật đầu:

- Hôm nay ba ba có về không cha? Tỏa Nhi nhớ ba, muốn ba ba cùng đón sinh nhật với con.

Hôm nay quả thật là ngày đặc biệt, là sinh nhật của Tỏa Nhi, Tiêu Chiến cũng lên kế hoạch hẹn Vương Nhất Bác tới ăn sinh nhật với con, lý do này Vương Nhất Bác không cách nào từ chối được. Tiêu Chiến cười cười:

- Ừ hôm nay ba ba sẽ về.

Đang nói liền thấy thư ký ló đầu vào, gõ cửa nói:

- Tiêu tổng, mọi người ngỏ ý nếu ngài không có thời gian họ có thể trông bé hộ một lúc.

Tiêu Chiến bật cười nhất thời không biết nói gì. Hai mắt thư ký phát sáng:

- Tiểu thiếu gia đáng yêu quá, em cũng muốn sinh một đứa như bé.

Tiêu Chiến sửng sốt, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác có người khen con mình đáng yêu, cảm thấy thật kỳ diệu. Anh kiêu ngạo cười, ôm lấy Tỏa Nhi:

- Không cần, tôi tự chăm được.

Thư ký tiếc nuối trả lời:

- Vâng Tiêu tổng.

Thời gian nghỉ trưa nhân viên nhiệt tình bàn luận.

- A a a a hóa ra tiểu thiếu gia đáng yêu như thế. Tôi muốn sinh con quá, đừng ai cản tôi!

- Bà tìm được Alpha đã rồi nói tiếp.

Trong công ty có rất nhiều Omega như Tiêu Chiến, bọn họ vẫn chưa kết hôn, một mực chuyên tâm vào công việc, rất hâm mộ việc Tiêu Chiến đã kết hôn mà vẫn có thể dấn thân vào sự nghiệp, lão công sủng ái anh lại sẵn lòng trông trẻ.

- Haizz cái tuổi này rồi thì tìm đâu ra.

Nhưng Tiêu Chiến sao lại dẫn tiểu thiếu gia đến đây nhỉ? Không phải vẫn luôn là Vương tổng trông hả?

- Chồng chồng với nhau, nay người này không trông thì người kia trông không phải bình thường lắm à?

- Bình thường chỗ nào? Tiêu tổng kết hôn bao nhiêu năm có từng dẫn tiểu thiếu gia đến đây bao giờ đâu.

- Chẳng lẽ cuối cùng Vương tổng  cũng không nhịn nổi?

- Đừng thế chứ, tôi còn kỳ vọng mai sau có thể thành Omega hoàn mỹ bảo chồng chăm trẻ đó.

- Ngay cả Tiêu tổng cũng không thể phá vỡ luật lệ à, haizz, đột nhiên không muốn kết hôn sinh con nữa.

- Tiêu tổng sao có thể trông trẻ được, anh ấy là Omega cường đại nhất, sao có làm loại chuyện Omega tầm thường phải làm? Tôi vỡ mộng mất rồi...

- Mọi người đang nói gì đấy?

Không biết từ bao giờ Tiêu Chiến đã đứng sau lưng bọn họ.

Các nhân viên hoảng sợ, không gian đột nhiên im bặt.

Omega tới nơi này công tác đa phần đều vì sùng bái Tiêu Chiến, muốn trở thành người giống như anh nên mới chịu áp lực từ gia đình vừa học vừa làm lấy tiền lên đại học, về sau liền thuận lợi vào Tiêu thị. Bọn họ hâm mộ Tiêu Chiến có thể "giẫm" Alpha dưới chân, dù sao để một Alpha trông trẻ thật sự rất hiếm gặp, hầu như tất cả các Alpha đều tự nhận rằng bản thân ưu việt từ trong trứng nước, là người lãnh đạo, nên những Omega này cố gắng làm việc chính là để ngày nào đó có thể như Tiêu Chiến có địa vị cao hơn cả Alpha.

- Để lão công trông con là Omega hoàn hảo à?

Tiêu Chiến đặt ly dưới máy lọc nước, vốn định pha cốc cà phê, lại nghĩ tới Vương Nhất Bác thường nhắc nhở anh uống ít cà phê lại bèn dừng tay đổi sang nước nóng. Tiêu Chiến cụp mắt thản nhiên nói:

- Tiên sinh nhà tôi trông con là vì yêu tôi ủng hộ tôi, không liên quan gì tới Omega hoàn hảo gì gì đó mọi người vừa nói cả, hơn nữa....

Anh bất đắc dĩ nhìn mọi người:

- Đừng tâng bốc tôi, thứ tôi theo đuổi là AO bình đẳng chứ không phải O trên cơ A.

- Vâng... xin lỗi Tiêu tổng, bọn tôi sẽ không nói linh tinh nữa.


Lúc Tiêu Chiến về lại văn phòng Tỏa Nhi vẫn còn đang chơi đồ chơi, anh yên lặng ngắm nhìn thân ảnh nho nhỏ của bé, tâm tình phức tạp. Những năm nay Vương Nhất Bác bị bàn tán rất nhiều, là người "hèn nhát" nọ kia, Tiêu Chiến ngẫu nhiên thấy mấy tin lá cải như "Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị dẫn theo con xuất hiện ở cửa hàng, Alpha vú em mọi người đã thấy bao giờ chưa?", khi đó anh không hề để tâm, chỉ thấy truyền thông thích lấy chuyện nhà bọn họ ra viết nên không cần thiết phải để ý. Hôm nay ngẫm nghĩ lại thấy do anh quá tự lập, quá quan tâm công việc mới để người khác thấy rằng trong gia đình anh, Alpha rất vô tích sự.

Tất cả "hèn mọn" cùng dè dặt thật ra đều chỉ vì yêu anh, không liên quan đến địa vị. Sớm đã thành thói quen được yêu nên đã quên đáp lại nó như thế nào. Nhưng mặc dù không có hồi đáp Vương Nhất Bác vẫn yêu anh, làm anh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cả đời cũng được, chưa từng nghĩ tới Vương Nhất Bác cũng có một ngày sẽ mệt mỏi mà buông tay.

Tiêu Chiến đan tay vào nhau nhẹ nhàng đỡ trán, cau mày vỗ vài cái.

Tỏa Nhi đưa tay nhỏ kéo lấy thành ghế làm việc, hai mắt long lanh lo lắng sợ hãi nhìn Tiêu Chiến. Anh cúi đầu nhìn, đột nhiên nhớ tới sinh nhật năm trước của bé anh đang đi công tác, khi đó Vương Nhất Bác gọi video nhiều lần nhưng anh chưa từng bắt máy.

Tiêu Chiến cúi người ôm Tỏa Nhi vào lòng, để bé ngồi lên đùi mình. Tỏa Nhi ngồi trong lòng anh, hai tay nhỏ đưa lên xoa mặt Tiêu Chiến:

- Cha đừng khóc, Tỏa Nhi ôm ôm.

Nói xong liền giống hệt người lớn ôm lấy cổ Tiêu Chiến.

- Bảo bối sinh nhật vui vẻ.

Tiêu Chiến vùi đầu vào vai bé:
- Sinh nhật vui vẻ.

- Cha sinh Tỏa Nhi rất vất vả

Bé hôn Tiêu Chiến một cái:

- Sau này lớn lên Tỏa Nhi sẽ hiếu thuận cha với ba ba!

Tiêu Chiến nín khóc mỉm cười, nhéo mặt thị Tỏa Nhi:

- Ai dạy con đó?

- Ba ba ạ.

Tỏa Nhi ngẩng đầu kiêu ngạo dõng dạc nói:

- Ba ba nói  cha đau lâu lắm mới sinh được con ra, nên sau này Tỏa Nhi phải đối tốt với cha.

Tiêu Chiến rũ mắt, đúng là rất đau, khi đó anh nằm trên giường bệnh ôm bụng đau không thở nổi, cũng do thể chất mà anh đau hơn bình thường, Vương Nhất Bác thì ngồi bên cạnh khóc. Anh nhớ rõ khi đó gần ngày dự tính sinh anh mới chịu nghỉ ngơi chờ sinh, nằm trong bệnh viện rồi còn nhận điện thoại của thư ký, thư ký báo khách sạn có việc không đợi được lâu như vậy, Tiêu Chiến bảo mọi người chờ anh mấy tiếng, anh sinh xong con tiếp tục họp.

Lúc ấy cũng là lần đầu anh thấy Vương Nhất Bác tỏ thái độ kiên quyết với anh, cố chấp rút điện thoại Tiêu Chiến ra tắt nguồn, thấy thế anh còn rất tức giận, Vương Nhất Bác cũng không khác gì, Tiêu Chiến khi tức giận không quan tâm gì mấy đến sức khỏe của bản thân.

Tiêu Chiến ôm Tỏa Nhi thật chặt:

- Tỏa Nhi, cha với ba con cùng đón sinh nhật với con nhé.

- Vâng!!

Tỏa Nhi vui vẻ vỗ tay.

Tiêu Chiến để bé tự chơi, mình thì chạy đến phòng nghỉ bên cạnh gọi điện cho Vương Nhất Bác, trong lòng vô cùng khẩn trương. Anh sợ bị cậu từ chối, nếu vậy bọn họ thật sự không còn cơ hội nào nữa. Tiêu Chiến xốc lại thần, một lúc sau mới bấm điện thoại gọi, trong lúc chờ chuông reo anh đã phỏng đoán vô số tình huống có thể xảy ra. Hình như chuông vang lên thật lâu điện thoại mới được kết nối, có thể thấy được đối phương đang bận, hoặc đang do dự có nên bắt máy không.

- Alo?

Giọng nói đầu bên kia có chút lạnh nhạt khiến Tiêu Chiến hoài nghi người tiếp điện thoại có đúng là cậu không.

- Là Nhất Bác à?

Tiêu Chiến dò hỏi.

- Ừm

- Hôm nay là sinh nhật Tỏa Nhi... anh muốn đưa con đi công viên trò chơi, em có thể... cùng anh với con đến đó không?

Anh ngập ngừng nói hết câu, sợ đối phương từ chối, lại nói tiếp:

- Tỏa Nhi vẫn chưa biết chuyện của chúng ta, hôm nay là sinh nhật con, chúng ta có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra không...?

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói:

- Được.

Tiêu Chiến nghe thế liền vui vẻ:

- Em ở đâu, chút nữa anh đi đón em?

- Không cần

Vương Nhất Bác nói:

- Em đến đó rồi tụ họp với hai người.

- À... được...

Mặc dù Vương Nhất Bác lạnh lùng khiến anh có chút mất mát nhưng cuối cùng cũng thuận lợi hẹn được cậu. Anh mím môi bỏ điện thoại vào túi áo, đi ra phòng nghỉ ôm lấy Tỏa Nhi:

- Đi thôi, ba đang chờ chúng ta ở công viên trò chơi rồi.

Vương Nhất Bác đã đến công viên trò chơi đợi hai cha con từ sớm, cậu không có thói quen để Tiêu Chiến đợi mình. Vương Nhất Bác lớn lên đẹp trai, tuy đã có một đứa con rồi nhưng trông vẫn rất trẻ, nhìn bề ngoài chỉ như thiếu niên 17-18 tuổi, đứng trước cửa ra vào của công viên thu hút không ít ánh nhìn của Omega với Beta.

- Xin chào...

Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của một Omega, Vương Nhất Bác theo tiếng nhìn lại, quả nhiên có một Omega xinh xắn đang nhìn cậu.

- Có việc gì?

Vương Nhất Bác nhàn nhạt hỏi.

- Có thể... cho tôi xin wechat của anh không?

Omega dò hỏi.

Mấy năm nay Omega có can đảm chủ động làm quen với Alpha rồi à? Trong lòng Vương Nhất Bác đầy dấu chấm hỏi, cảm thán thời đại thay đổi nhanh thật.

Tiêu Chiến nắm tay Tỏa Nhi, xa xa đã nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nói chuyện cùng với một cô gái nào đó, trong lòng liền mất hứng, bước nhanh tới gần lại thấy Omega đó lấy điện thoại ra. Anh đã đoán được vài phần xảy ra chuyện gì rồi, dẫn theo Tỏa Nhi bước đến phía trước:

- Lão công, anh đợi lâu không?

Vương Nhất Bác vừa mới từ chối Omega kia, nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến liền ngẩng đầu nhìn. Tiêu Chiến chạy tới bên cạnh, cậu còn chưa kịp phản ứng anh đã tuyên bố chủ quyền nắm tay cậu, dịu dàng thỏ thẻ:

- Cô ấy là ai vậy?

Omega có chút xấu hổ, không nghĩ tới mình can đảm đi xin liên lạc lại xin phải người đã có gia đình, hơn nữa bạn đời của người ta còn đẹp như thế... Cô muốn xin lỗi lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến:

- Cô ấy hỏi đường thôi.

Cô gái cũng theo lời Vương Nhất Bác nói cảm ơn rồi vội vàng đi. Tiêu Chiến ghen tỵ kéo Vương Nhất Bác vào công viên, miệng liên miên cằn nhằn:

- Gì thế, bình thường không phải em ra ngoài đều mang mũ, khẩu trang với kính râm à? Sao hôm nay lại lộ cả mặt ra? Em nhìn xem mấy Omega kia như muốn ăn tươi em ấy...

- Tiêu Chiến...

- Bây giờ Omega đều mất khứu giác à? Không phân biệt nổi người đã kết hôn với độc thân hả? Ngửi không thấy hai loại tin tức tố sao?

- Tiêu Chiến.

- Làm sao?

Tiêu Chiến tức giận, hình như đã quên việc bọn họ sắp ly hôn đến nơi rồi, một mực nắm tay Vương Nhất Bác, mặt đầy ghen tuông.

- Anh bỏ con ở lại rồi.

Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến sửng sốt, quay đầu lại xuyên qua biển người mới thấy con trai nhà mình đang đáng thương đứng trước cổng ra vào, nhóc vừa đáng thương vừa bất lực. Lúc này Tiêu Chiến mới cuống quýt chạy trở về, một câu bảo bối hai câu bé yêu dỗ dành bé. Tỏa Nhi tức giận, hừ hừ giận dỗi với cha.

Vương Nhất Bác nhìn hai cha con, rũ mắt cười dịu dàng, nghĩ thầm không có mình ở bên có phải thỏ ngốc này sẽ có ngày bất cẩn để lạc mất con không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top